[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 11: Lớp học nhỏ của Kate khai giảng!.
Khi Hermione nhận được thư cú, Kate cũng vừa được Fine đưa về ngôi nhà cũ số 445.Ban đầu, cô còn lo rằng Hermione sẽ giận mình vì đã lâu không liên lạc.Nhưng qua khung cửa sổ, cô liền thấy chú sư tử nhỏ ấy từ nhà bên cạnh chạy vội về phía mình.Vừa mở cửa, Kate còn chưa kịp nói gì, Hermione đã lao tới ôm chặt lấy cô."Kate, chị sẽ đến ở nhà em, thật vậy hả?"Kate thuận tay vòng lấy eo nhỏ của cô bé, xoay người khép cửa lại. Giờ đây, cô đã chẳng còn là cô gái yếu ớt với thể lực và tốc độ chỉ toàn hạng E ngày nào nữa; ôm một đứa nhỏ, chẳng hề khó khăn."Trước tiên đi dép đã." Cô bình tĩnh đặt Hermione xuống, lấy một đôi dép lê từ tủ giày đặt dưới đất.Ngẩng đầu lên, gương mặt dần thoát khỏi nét ngây thơ, Kate khẽ mỉm cười đầy cưng chiều:"Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."Không hiểu sao, rõ ràng đã nhìn thấy gương mặt này vô số lần, vậy mà Hermione lại bỗng dưng đỏ mặt."Nhưng... bây giờ rõ ràng đang là mùa hè mà!" Cô bé vùng ra, cố biện bạch."Mùa hè cũng có thể bị cảm." Kate khoanh tay, giọng điềm nhiên.Trong mắt người ngoài, cô luôn mang vẻ chậm rãi, ít lời, gần như nội hướng. Ngay cả lão quản gia ở cạnh ngày đêm cũng nghĩ vậy.Chỉ khi đứng trước Hermione, Kate mới buông lơi đôi phần, để lộ chút dáng dấp của linh hồn trưởng thành bên trong.Ví như lúc này, chăm sóc Hermione như một người chị cả chăm sóc em nhỏ.Hermione bĩu môi, xỏ dép vào, ngẩng đầu nói:"Em đã mười một tuổi rồi, mẹ bảo em đã là người lớn, có thể sống tự lập ngoài kia.""Ừ, đúng đúng," Kate bật cười, "chị đoán 'người lớn nhỏ' này dạo gần đây chắc vùi đầu đọc sách chị gửi đến chứ gì?"Hermione lập tức đỏ mặt.Quả nhiên. Kate không cần nghe cũng biết. Hermione vốn vậy, luôn tìm hiểu kỹ lưỡng trước khi bước vào môi trường mới.Nhất là thế giới phép thuật – ước mơ của bao đứa trẻ – những quyển sách miêu tả phong cảnh, sinh vật, phong tục đã đủ để cô bé say mê quên lối về.Nếu Kate không gửi thư, e rằng cả kỳ nghỉ hè Hermione sẽ ở lì trong thư phòng.Kate khẽ thở dài trong lòng.Hermione đúng là yêu thích học hỏi y như mình... chỉ khác ở chỗ Hermione đắm say tri thức thuần khiết, còn cô thì vì sự sống còn mà phải cố gắng luyện tập.Nắm tay Hermione kéo vào phòng khách, Kate đã chuẩn bị trà bánh, chờ cô bé sa vào.So với phòng khách rộng lớn của dinh thự, căn nhà cũ này lại ấm áp, thân thuộc hơn nhiều.Hermione cũng chẳng lạ lẫm, ngồi phịch xuống sofa, lập tức như suối trào đặt ra hàng loạt câu hỏi:"Tại sao yêu tinh lại phản loạn?""Những sinh vật huyền bí kia được sinh ra thế nào?""Còn nữa, vì sao bố mẹ em là Muggle, nhưng em lại là phù thủy?"Câu hỏi nào cũng hóc hiểm. Kate gãi má, trong bụng thầm than. Nếu cứ thế này, chẳng mấy chốc cô sẽ bị hỏi đến mức phải quay sang học lại Sinh học lẫn Lịch sử mất.Để giữ chút uy nghi của bậc chị lớn, cô liền nhanh trí cầm lấy miếng bánh trên bàn, nhét vào miệng cô bé đang tuôn trào câu hỏi không dứt.Ngón tay mát lạnh, dính vụn bánh, vô tình chạm phải đôi môi mềm khẽ hé.Hermione ngẩn người, câu hỏi còn dang dở lập tức nghẹn lại cùng với vị ngọt nồng nơi đầu lưỡi."Ngon không?" Kate chưa hề nhận ra sự khác thường, mỉm cười nheo mắt hỏi.Hermione vội gật đầu, rồi lảng ánh nhìn đi nơi khác, cuống quýt cầm tách trà bên cạnh uống liền mấy ngụm.Thật lạ... Sao chỉ một cái chạm nhẹ của Kate lại khiến cô bé có cảm giác kỳ quái đến thế?Ngứa ngáy, không khó chịu, mà thậm chí... còn muốn được chạm thêm nữa.Chưa từng nếm trải cảm giác ấy, Hermione quên béng cả những câu hỏi mình đang định nói."Khụ! Khụ khụ..."Cô bé cúi đầu, ho sặc sụa vì bị sặc nước, mặt mày đỏ bừng.Kate hốt hoảng, lập tức nghiêng người vỗ nhẹ lưng cô bé:"Đừng vội, những thứ này đều là cho em, không hết còn nữa.""Ai bảo em vội ăn chứ!" Hermione ngẩng lên, đôi mắt hoe đỏ trừng lớn, rồi lại vội vàng quay mặt đi.Lời muốn nói lại nghẹn lại. Nếu buột miệng ra, Kate chắc chắn sẽ cười nhạo mất.Trong lúc Hermione còn rối bời, Kate đã đưa tay khẽ lau khóe mắt cô bé:"Xem này, chảy nước mắt cả rồi."Ngón tay trắng mảnh nhẹ lướt qua, lau đi những giọt lệ còn đọng. Cô vừa lau vừa chợt nhận ra điều khác lạ.Rõ ràng Hermione đã thôi ho, vậy sao mặt lại càng đỏ dần?Kate chau mày, thử đặt tay lên trán kiểm tra. May thay, không sốt.Thở phào nhẹ nhõm, cô chậm rãi nhớ lại những câu hỏi, bắt đầu giảng giải bằng ngôn từ dễ hiểu nhất."Về việc yêu tinh phản loạn, thật ra lịch sử rất dài..."Hermione ngây ngẩn nhìn cô. Rõ ràng Kate đang giải thích những điều trước đó khiến cô vò đầu bứt tai, vậy mà giờ phút này, cô lại chẳng còn muốn nghe nữa.Đến khi Kate giảng xong, khát khô cả cổ, cầm cốc nước uống một ngụm, liền thấy Hermione vẫn đỏ mặt, ngơ ngác tựa như say nắng."Có phải nóng quá không?" Kate hạ thêm nhiệt độ điều hòa, nghiêng người quan tâm:"Hermione, em đã hiểu chưa?"Hermione vừa hoàn hồn, ngơ ngác chớp mắt:
" Em... chưa."Kate sờ cằm nghĩ ngợi. Quả nhiên, vài từ vẫn còn quá khó đối với đứa trẻ mười một tuổi."Không sao, chị sẽ giảng lại lần nữa.""Ừm... được ạ." Hermione nhìn đôi môi Kate còn vương chút vệt trà, lại một lần nữa thất thần.Ít nhất, hôm nay lớp học nhỏ của Kate e rằng hiệu quả đã tụt xuống mức thấp nhất từ trước đến nay.