[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 12: Chung giường chung gối.
Từ trước đến nay, Hermione cũng thường cùng Kate ngồi trong thư phòng học tập. Hễ gặp chỗ nào khó hiểu, cô bé lại quay sang hỏi, mà Kate bao giờ cũng nhẫn nại, dịu dàng giảng giải từng chút một, cuối cùng còn không quên an ủi, khen ngợi đôi câu.So với những bạn bè ở trường luôn xa lánh vì sự xuất sắc của mình, thì Kate chính là người dịu dàng nhất mà Hermione từng gặp.Dù Hermione cũng biết, trong mắt cha mẹ mình, Kate chỉ là một đứa trẻ thân thể yếu ớt, không thích ra ngoài, có chút lập dị. Nhưng mà có làm sao đâu?Đối với một đứa bé ở trường chẳng có bạn bè như Hermione, thì một người đem tất cả sự dịu dàng chỉ dành cho riêng mình, mới thực sự là bạn.Mà giờ đây, giữa họ lại có thêm một điểm chung nữa: cả hai đều là phù thủy.Điều ấy đồng nghĩa, họ có thể gần gũi hơn bao giờ hết, cùng đi học, cùng làm bài tập ở thư viện, hầu như ngày nào cũng có thể ở bên nhau.Một cuộc sống như vậy, Hermione vốn mơ tưởng đã lâu. Giờ mơ ước thành sự thật, lại khiến cô bé có phần không tin nổi.Càng không thể tin nổi chính là — tối nay Kate sẽ ở lại nhà mình."Xin lỗi, con không báo trước đã đến, thật phiền bác gái." Kate ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, giọng có hơi khàn khàn.Tối nay ông Granger còn bận bệnh nhân, về muộn. Bà Granger thì vui vẻ dọn dao nĩa, nghe cô bé nói thế, ngạc nhiên hỏi:"Kate, con bị cảm rồi à?""Vâng... chắc vậy, chỉ là cổ họng hơi khó chịu." Kate mỉm cười bẽn lẽn, trở lại dáng vẻ dè dặt thường thấy trước mặt người ngoài."Ôi, tội nghiệp quá." Bà Granger vội vàng mở tủ lấy hộp thuốc, "Trong nhà cô còn thuốc cảm, nhớ uống một viên trước khi đi ngủ nhé."Kate gật đầu: "Con cảm ơn bác gái."Đối diện, Hermione cúi gằm mặt, chăm chú nhìn vào chiếc đĩa, chẳng nói một lời.Cô bé biết rõ nguyên do: Kate bị khàn giọng là vì suốt cả buổi chiều giảng bài cho mình, lại còn đứng gió lạnh. Nếu không phải vì mình mải nhìn môi Kate mà lơ đễnh chẳng nghe lọt chữ nào, thì Kate đã chẳng vất vả đến mức ấy."Con yêu, sao thế?" Bà Granger vừa cất thuốc, lại tinh ý nhận ra tâm trạng con gái nhỏ.Hermione đang định mở miệng, thì Kate đã mỉm cười nói thay:
"Hôm nay em ấy học cả buổi chiều, chắc mệt rồi.""Thế thì tối nay đừng có học nữa, đi nghỉ sớm đi." Bà Granger vừa nói vừa xoa đầu con gái. Rồi bà chợt nhớ ra, quay sang Kate:"À, trong nhà không có phòng khách, e rằng chỉ có thể để con ngủ cùng Hermione.""Không sao ạ." Kate khẽ mỉm cười, "Con đến đây cũng vì muốn học cùng Hermione, ngủ chung còn có thể trò chuyện thêm một chút."Ngủ... cùng nhau.Hermione cúi đầu, nhưng dưới gầm bàn, các ngón tay đã bất giác bấu chặt lấy ống quần.Cơm tối trôi qua mà cô bé chẳng nếm nổi mùi vị. Ăn xong, Hermione chủ động giúp mẹ dọn dẹp, bưng bát đĩa vào bếp, sau đó lại bị bà Granger thương con gái nên đuổi ra ngoài.Lúc ấy, Kate đã ngồi trên sofa xem tivi, bộ phim truyền hình nào đó đang chiếu trong phòng khách.Lần đầu tiên trong nhà mình mà Hermione lại thấy bối rối như thế. Cô bé đứng ngẩn ngơ ở cửa bếp một lúc, rồi mới nhẹ bước đi đến gần:"Kate... chị có muốn tắm không?"Câu cuối cùng, cô bé ngượng ngùng đến mức lẩm bẩm trong cổ họng: "Hay... cùng nhau?"Kate ngẩng lên, chớp mắt."À, đúng là nên đi tắm rửa rồi."Trong ánh mắt căng thẳng của Hermione, Kate rút ra đũa phép, khẽ vung:"Scouring Charm." (Bùa tẩy rửa)Hermione suýt nghẹn thở, tim như thắt lại. Phải rồi, cô bé quên mất — họ là phù thủy cơ mà!Kate lại dặn thêm:"Đúng rồi, sau này khi vào Hogwarts thì chúng ta tốt nhất đừng dùng phép ngoài trường nữa. Nhưng bây giờ chưa nhập học, thỉnh thoảng có thể luyện thử, lát nữa chị sẽ dạy em vài câu chú đơn giản."Cô nháy mắt tinh nghịch, song chẳng hiểu vì sao, sư tử nhỏ vốn tươi vui nay lại cụp đầu như cây cà vừa héo rũ."Hermione, em sao thế?""Không... không có gì. Em đi tắm đây!"Cô bé vội ngẩng đầu, ngực ưỡn thẳng, sải bước nhanh vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.Kate nghiêng đầu nhìn theo, rồi gãi nhẹ má, bất giác bật cười — chắc ở tuổi này, tâm tình luôn thất thường như vậy thôi. Đã bao năm trôi qua, cô cũng chẳng còn nhớ nổi mình khi mười một, mười hai tuổi thì thế nào nữa."Kate, nhớ uống thuốc nhé." Bà Granger từ bếp thò đầu ra nhắc."Vâng ạ." Kate vội đáp, lấy thuốc trên bàn uống cùng nước. Sau đó, cô tắt tivi, thong thả lên phòng Hermione.Trái ngược với gian phòng thanh nhã ưa thích của mình, căn phòng Hermione lại ngập tràn sắc màu thiếu nữ. Dù không đến mức hồng phấn lòe loẹt, nhưng chăn gối, rèm cửa cũng toàn những tông màu dịu dàng, ấm áp.Nếu bỏ đi những kệ sách đầy ắp chiếm cả bức tường, đây đích thực là căn phòng mà bất kỳ cô bé nào cũng mơ ước.Kate bật cười khi thấy trên giường có một con thỏ bông hồng phấn, liền nhặt lên, xoay xoay ngắm nghía đầy hứng thú."Kate." Giọng Hermione vang lên sau lưng.Kate quay lại, đôi mắt cong lên dịu dàng. Trước mặt cô là một Hermione vừa tắm xong, mái tóc còn lấm tấm hơi nước."Tối nay chị ngủ bên nào?"Hermione sững lại, liếc chỗ giường sát tường:
"Vậy... bên trong nhé.""Được thôi." Kate khẽ nhướng mày, rút đũa phép, lẩm nhẩm liền đem quần áo trên người đổi thành đồ ngủ."Chị vừa uống thuốc xong, nên phải đi ngủ sớm thôi."Cô chui vào bên trong, rồi vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh, mỉm cười:"Em có muốn chơi thêm một lúc rồi ngủ không?""Không, không ạ!" Hermione lắc đầu lia lịa, vội vàng leo lên giường, xoay lưng lại phía Kate.Qua một hồi lâu, khi nhịp tim dồn dập dần lắng xuống, Hermione mới rụt rè mở miệng:"Kate... chuyện ban chiều, em xin lỗi.""Hửm?""Ý em là... em không chăm chú nghe bài giảng, còn khiến chị bị cảm."Đằng sau vang lên một tràng cười khẽ:"Không sao, ai cũng có lúc mất tập trung.""Nhưng mà—"Hermione áy náy quay lại, song trong ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, cô bé thấy Kate đã chìm vào giấc ngủ.Hermione chống tay ngồi dậy, lặng lẽ ngắm khuôn mặt an hòa kia thật lâu. Bao cảm xúc dâng trào trong lòng, cuối cùng cô cũng chỉ khe khẽ thì thầm:"Ngủ ngon, Kate."