[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.

Hồi 1-Chương 10: Sắc đẹp à, vô dụng!




Vật phẩm thứ ba, được giấu trong chiếc lông đuôi chim Thanh điểu, là một sợi tóc của Veela khó ai nhận ra.

Một sợi tóc Veela được kẹp giữa những chiếc lông vũ tượng trưng cho tình yêu của chim Thanh điểu – ý tứ bên trong, không cần nói cũng rõ.

Chỉ là, có lẽ đến tận lúc lìa đời, Lisa Shafiq vẫn chẳng hề hay biết đến tình ý của người kia.

Về phần thân phận của vị người tình thần bí ấy, chỉ cần trông thấy sợi tóc Veela quý giá này, Kate cũng có thể đoán ra phần nào.

Ngàn năm trước, khi Lisa Shafiq còn là một thiếu nữ trẻ, nàng vô tình gặp gỡ một Veela, rồi đem lòng yêu nhau.

Song, bởi cả hai đều là nữ, hơn nữa khác biệt chủng tộc, mối tình ấy chỉ có thể chôn kín nơi đáy lòng.

Sau này, người tình Veela đã làm chiếc bàn trang điểm này, còn giấu tờ giấy da dê trong hộp trang sức, cùng chiếc ngọc chỉ, gửi tặng Lisa – hẹn nàng cùng nhau bỏ trốn.

Kate không biết Lisa rốt cuộc có từng phát hiện ra bức thư hẹn ước kia hay không, nhưng nàng lại rõ ràng rằng vào thời điểm ấy, phụ thân và huynh trưởng của Lisa vừa gặp bất hạnh, lần lượt qua đời.

Chỉ trong một thoáng, gia tộc Shafiq chỉ còn một mình nàng là phù thủy trưởng thành, cùng hai đứa trẻ mà huynh trưởng để lại.

Vì thế Lisa trở thành gia chủ đời thứ hai, một tay nuôi dưỡng hai đứa cháu, và ra đi khi tuổi mới ngoài bốn mươi.

Còn người tình kia, e rằng cũng bởi vì Lisa thất ước mà rời đi, từ đó đôi bên vĩnh viễn lạc mất nhau.

Chỉ có chiếc bàn trang điểm, ngọc chỉ và hộp trang sức còn được lưu giữ trong tàng thất của gia tộc Shafiq.

Có thể nói, nếu năm ấy Lisa lựa chọn tình yêu, thì e rằng đã chẳng còn cái danh gia tộc thuần huyết Shafiq nữa.

Sự vô thường của số mệnh, hẳn chính là như thế.

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chính 1 của gia tộc】

【Phần thưởng: +15 điểm mị lực】

Kate hơi cau mày. Như vậy, chỉ số mị lực của cô nay đã vọt lên đến 40, chỉ kém sinh mệnh và ma lực.

Trong tất cả những thuộc tính cơ bản, thứ cô xem nhẹ nhất chính là mị lực.

Đẹp để làm gì?

Tử thần chẳng bao giờ nể mặt một gương mặt đẹp mà tha cho ngươi!

Thế nên trong suốt quá trình phân bổ điểm trước đây, cô chưa từng cố ý tăng mị lực.

Chỉ là, sau khi trở về nhà, trước tiên cô nhận được danh hiệu Chủ nhân trang viên, lại có thêm sự che chở của tổ tiên, bây giờ hoàn thành chi tuyến nữa...

Ai!

Giá mà đổi chỗ đem mị lực cộng vào các thuộc tính khác thì chẳng phải tốt hơn sao? Thật là phí phạm!

So với việc làm một chiếc bình hoa đẹp đẽ, cô thà làm một phù thủy xấu xí nhưng đủ sức tự tay đánh bại Voldemort!

Ngẩng đầu nhìn bóng mình trong gương đồng, dường như da dẻ trắng hơn đôi chút, ngũ quan thêm phần rõ nét, song cũng không thay đổi quá mức.

Cũng may.

Kate thầm thở ra nhẹ nhõm. Mị lực là thuộc tính dễ bị người ngoài nhận ra nhất.

Nếu chỉ vì mị lực tăng lên mà gương mặt biến đổi khác hẳn, chẳng phải càng dễ chuốc lấy rắc rối hay sao.

Cẩn thận đặt sợi tóc Veela trở lại hộp trang sức, Kate lùi lại hai bước, cung kính cúi mình trước bàn trang điểm.

"Tổ tiên, con xin để lại chúng tại đây. Nếu có một ngày, anh linh người hữu tri, cũng mong người có thể quay lại nhìn chúng một lần."

Vốn dĩ cô chỉ mang đi để hoàn thành nhiệm vụ, nay nhiệm vụ xong rồi, giữ riêng bên mình cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Quay đầu nhìn Fine, Kate hơi chần chừ:

" Fine, so với khi nãy, trông ta có khác lắm không?"

"Tiểu chủ nhân nhân hậu giống hệt lão gia khi xưa!" – Fine cố sức kìm giọng, nghiêm trang mà tán dương.

Kate bất lực lắc đầu. Biết ngay là đám gia tinh chẳng có thẩm mỹ gì đáng tin cậy.

Không muốn dây dưa thêm, cô cùng Fine rời khỏi nơi đó.

Trở lại tòa nhà chính, Kate lấy cớ để Fine đi trước, còn mình thì đến phòng nghỉ, vừa ăn bánh điểm tâm vừa mở giao diện hệ thống.

"Có nhiệm vụ nào tiếp theo không, hệ thống?"

【Nhiệm vụ chính tuyến 3: Nhập học Hogwarts, hoàn thành nghi thức phân viện】

Nhiệm vụ này cũng phải chờ hai tháng nữa mới làm được.

Còn hơn năm mươi ngày, chẳng lẽ cứ để lãng phí trôi đi?

Sau quãng thời gian học tập cường độ cao, hễ ngồi yên là Kate lại thấy bồn chồn. Ăn được vài chiếc bánh nhỏ trong phòng nghỉ thôi, cô đã chẳng thể ngồi vững.

" Fine!"

Vừa gọi,Fine đã hiện ra bên cạnh, khom người cung kính:

"Tiểu chủ nhân có gì căn dặn?"

"Ta muốn luyện tập thần chú. Cần một căn phòng yên tĩnh, không bị quấy rầy. Tốt nhất có thể ở trong đó suốt một ngày."

Ở ngoài rong ruổi mấy tháng, bản tính ham ở nhà của cô lại bắt đầu trỗi dậy.

"Ở tòa tây có một phòng huấn luyện riêng, ánh sáng rất tốt. Ta có thể đưa tiểu chủ nhân đến đó, rồi chuẩn bị thêm trà nước, điểm tâm."

Quả là chỗ thích hợp, đủ để cô tập luyện thần chú suốt hai tháng.

Chỉ nghĩ đến giao diện thần chú của mình – mở khóa chỗ có chỗ không, học được nhưng chẳng cái nào thuần thục – Kate đã thấy bất đắc dĩ.

Một năm rồi, chẳng những không mở được bùa chú cao cấp, mà ngay cả mấy cái học được cũng chẳng thành thạo cái nào. Hiệu suất như thế thật quá tệ!

Mang tâm trạng chẳng mấy hài lòng với chính mình, Kate theo Fine dịch chuyển sang tòa tây .

Ở đó, cô liên tục vùi mình suốt bảy tám ngày. Ngoại trừ lúc ăn, tắm rửa, đi vệ sinh, những lúc khác đều không rời phòng.

Ngay cả ngủ cũng bảo Fine mang ghế quý phi đến để nghỉ tạm.

Đối với nếp sống đầy đặn mà chẳng cần ra khỏi cửa này, bản thân Kate lại thấy rất thỏa mãn.

Ngược lại, Rand mới là người đầu tiên chịu không nổi.

Đến ngày thứ chín, lão trực tiếp vào kéo cô ra khỏi phòng huấn luyện.

"Tiểu thư chăm chỉ tập luyện là chuyện tốt, nhưng cũng cần biết kết hợp làm việc và nghỉ ngơi!"

" Fine, phòng huấn luyện tuần này phải dọn dẹp, tạm thời phong bế lại!"

Kate bị trách mắng, chỉ biết ủ rũ giơ tay:

"Thế... con có thể đến thư khố không?"

"Tiểu thư nên đi dạo trong trang viên nhiều hơn. Nếu không thích ở đây, cũng có thể đến tìm tiểu thư Granger chơi."

Lão Rand hiếm hoi nổi nóng, cau mày, thẳng thừng từ chối.

Mi mắt Kate giật giật, lúc này mới sực nhớ ra Hermione.

Hôm cô vội đi cũng chưa kịp gửi thư, chắc Hermione lo lắng lắm.

Gãi gãi má một cách chột dạ, Kate ngoan ngoãn nghe theo lời lão quản gia, quay về phòng viết ngay một bức thư, cho cú mèo mang đi.

"Ông quản gia..."

Nhận ra mình lại mắc phải cái tật hễ chuyên tâm là chẳng phân biệt ngày đêm, Kate bỗng thấy chột dạ.

"Ông đừng giận, lần sau con sẽ không thế nữa!" – cô cúi đầu, nghiêm túc xin lỗi.

Rand nổi nóng vốn cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của cô.

Cảnh tượng ma lực bạo động của Kate năm xưa ông còn nhớ như in. Là lão quản gia của gia tộc Shafiq, sao ông có thể không để tâm đến thân thể của người thừa kế duy nhất?

Thấy cô biết nhận lỗi, cơn giận trong lòng Rand cũng chẳng còn chỗ nào để xả, đành giơ tay vỗ nhẹ vai cô.

"Đến chơi với tiểu thư Granger, tiểu thư có cần ta chuẩn bị gì không?"

Kate ngẩng lên kinh ngạc, thấy lại gương mặt hiền hòa quen thuộc của ông, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chua xót, lắc đầu nói nhỏ:

"Không cần đâu ạ, con chỉ sang đó chơi hai ngày, sẽ nhanh chóng trở về."

"Ừ, vậy ta sẽ ở đây chờ tiểu thư."

Chương trước Chương tiếp
Loading...