[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.

Hồi 1-Chương 4: "Sân thẹn thùng"




Hôm ấy, ánh nắng thực sự quá đẹp, chói lòa đến mức khi Kate ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc ấy, cô gần như không thể nhìn rõ dung mạo người đang tiến lại.

Chỉ đến khi mắt đã quen với thứ ánh sáng rực rỡ, Kate mới nhìn rõ — trước mặt là một cô gái đẹp đến kinh ngạc.

Khuôn mặt mang nét Á Đông điển hình, đường nét thanh tú tinh xảo chan chứa linh khí; lại thêm suối tóc dài buông xõa như thác, càng tôn thêm vẻ kiều diễm.

"Cho Chang?" Cô đứng lên, từ ký ức chậm rãi tìm ra gương mặt tương ứng với người trước mắt.

Mới chỉ một năm trôi qua, cô tân sinh Hogwarts nhiệt tình hôm nào, giờ đã phảng phất khí chất nữ thần như trong nguyên tác miêu tả.

"Không ngờ lại gặp được cậu ở đây." Đôi mắt Cho Chang sáng long lanh, giọng chan chứa vui mừng. "Thật vui quá, cậu vẫn còn nhớ tớ."

Người trong nguyên tác lại còn xinh đẹp thế này, muốn quên cũng khó.

Kate hơi chột dạ, khẽ đưa tay chạm sống mũi. "Tớ... tớ đưa em gái nhà hàng xóm đến mua đũa phép, còn cậu?"

"Đũa phép của mình bị sứt một chút, nên hôm nay đến hỏi ông Ollivander xem có sao không."

Lời còn chưa dứt, cửa tiệm đũa phép liền mở ra từ bên trong.

"Kate, em cũng có đũa phép rồi! Nghe nói là làm từ gỗ nho!" Hermione cầm cây đũa trong tay, tự nhiên khoác lấy cánh tay cô.

So với hai cô gái đã mười hai tuổi, vóc dáng cao hơn hẳn so với lứa tuổi như Kate và Cho Chang, Hermione thấp hơn trông thấy.

Đứng giữa họ, em hệt như cô em gái nhỏ vừa nhận được món đồ chơi mới tinh.

Kate theo thói quen định xoa đầu, nhưng khi Hermione đang khoác tay mình, động tác ấy lại có phần gượng gạo, nên cô đổi hướng, khẽ chạm vào mũi em.

"Em thích là được, nhớ giữ gìn đũa phép cẩn thận nhé. Đừng như chị Cho Chang đây, đũa sứt nhẹ cũng phải tìm ông Ollivander xem lại."

Hermione nghiêng đầu, tươi cười với Cho Chang: "Chào chị! Em là Hermione, học sinh mới của Hogwarts!"

"Em và chị gái thân nhau thật đấy." Nhìn cảnh hai người thân mật, Cho Chang chân thành khen.

Ai ngờ Hermione nghe xong, sắc mặt liền trở nên kỳ quặc, ngẩng đầu ngờ vực hỏi: "Chúng em trông giống chị em lắm sao?"

"Không hẳn." Kate nghiêm túc vuốt cằm.

Cô vốn định nói tiếp một câu "Em đáng yêu hơn chị một chút" để xoa dịu không khí.

Nhưng Hermione đã quay sang Cho Chang: "Em cũng nghĩ thế. Em với Kate vốn không phải chị em."

Được thôi, ra ngoài là không nhận chị nữa.

Cũng chẳng rõ ai ngày nào cũng bám theo gọi "chị Kate" ngọt xớt.

Kate đoán, hẳn là cô bé cũng có lòng tự trọng, nên không tranh cãi, chỉ mỉm cười với Cho Chang.

"Bọn tớ còn phải mua vài thứ, gặp lại ở Hogwarts tháng Chín nhé."

Mắt Cho Chang sáng bừng, vội hỏi: "Hogwarts? Cậu sắp đi học sao?"

"Ừ, sức khỏe đã khá hơn nhiều, không đi học thì phí mất." Kate chớp mắt tinh nghịch, rồi dưới tiếng giục khẽ của Hermione, cô cùng em rời đi.

Cả hai ghé Flourish & Blotts mua sách giáo khoa, rồi sang cửa hàng vạc mua những món còn lại trong danh sách.

"Hermione, em thật sự không muốn mua thú nuôi à?" Kate vừa bước ra khỏi cửa hàng vạc, vừa ngó danh sách, khẽ hỏi.

Cô không mua là vì lúc rời nhà, Newt đã tặng một con vật ngoan ngoãn nhất.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, từ khi ra khỏi tiệm đũa phép, Hermione cứ tỏ ra khác lạ.

Ngay cả khi ở hiệu sách, Kate mua cho em cả chồng sách ngoài danh mục để thỏa cơn ham học, mà gương mặt vẫn chẳng tươi hơn.

"Không cần đâu, chị có nhiều cú lắm mà, đến lúc đó cho em mượn dùng là được." Hermione siết chặt đũa phép, đáp với vẻ buồn buồn.

Lạ thật.

Kate chưa từng thấy Hermione thế này.

Nếu vợ chồng nhà Granger thấy con gái mình ủ rũ trở về, chắc sẽ lo sốt vó.

Cô bèn ngồi xuống, ngẩng nhìn "sư tử nhỏ" đang phụng phịu. "Hermione, nói chị nghe, em sao thế?"

Cô bé cúi đầu, ngón tay mân mê thân đũa, mãi mới khẽ hỏi: "Sao chị không nói cho em biết là năm ngoái chị không học ở Hogwarts? Là vì sức khỏe à?"

"Hả?"

Kate sững lại, hơi gãi má bối rối. "Chuyện này..."

"Tại sao chị lại kể cho chị Cho Chang, mà không nói với em?" Hermione không chịu bỏ qua, hỏi dồn.

Một giọt mồ hôi chảy xuống trán Kate.

Cô vừa nghĩ trời hôm nay đúng là nóng thật, vừa bất lực lau đi.

"Vì... chị biết em quan tâm chị nhất, nên nếu nói ra chuyện sức khỏe, chẳng phải sẽ khiến em lo sao?" Kate cười gượng.

"Thật chứ?" Mắt Hermione sáng lên.

Vậy là không phải Kate xa cách, mà là sợ em lo?

"Thật!" Kate gật đầu quả quyết.

Không bịa chút thì sao được lúc này?

Thấy Hermione dịu mặt, Kate vừa thở phào thì nghe em hỏi tiếp: "Vậy sao chị nói với chị Cho Chang? Hai người thân lắm à?"

"Bọn chị chỉ gặp nhau một lần, nhắc tới cũng là vô tình thôi." Câu này thì hoàn toàn thật.

Hermione lúc này mới hoàn toàn vui vẻ: "Vậy khi học chung khóa, em sẽ không gọi chị là 'chị Kate' nữa!"

Thực ra em đã bỏ gọi mấy lần rồi.

Kate thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn cười bất đắc dĩ: "Tùy em."

Nói xong, cô đưa tay muốn xoa đầu em, nhưng Hermione nhanh nhẹn né tránh.

"Đừng xoa đầu em nữa! Em còn phải cao lên, chị cứ xoa là em không lớn được đâu!"

Cái lý thuyết này là ai dạy thế...

Kate vừa định phản bác, chợt nhớ hình như chỉ mình cô từng nói câu này với Hermione.

Cô gãi mũi, khéo léo bỏ qua đề tài.

"Thôi nào, về thôi, bố mẹ em còn đợi ở quán Cái Vạc Lủng."

Kate nắm tay Hermione bước ra khỏi Hẻm Xéo, trở lại quán rượu.

Ông Granger đang nâng ly cụng với một người đàn ông đội khăn trùm tím.

"Phải! Vì thứ ma thuật diệu kỳ ấy—"

Nhìn ông ngửa cổ uống cạn cả cốc bia, Hermione liền chạy tới ôm ông: "Ba!"

"Ồ! Thiên thần nhỏ của ba về rồi!"

Ông Granger đặt cốc xuống, cười tươi với người đàn ông đội khăn: "Tôi về đây! Lần sau uống đến say mới thôi nhé!"

"Thật là, đã bảo anh uống ít thôi..."

Bà Granger cũng rời ghế, vừa mỉm cười chào các vị phù thủy, vừa cùng con gái đỡ chồng ra khỏi quán.

Kate theo sau, lúc ngang qua người đàn ông đội khăn tím, cô hơi nghiêng đầu, kín đáo liếc nhìn một cái.

--------------
Ed: "sử tử nhỏ" em là gì của người ta chưa mà hỏi dữ vậy!?

Chương trước Chương tiếp
Loading...