[Duyên Gái] Hương Trầm Trong Gỗ Mục
Chương 20. Sắt cầm hảo hiệp
Tại nhà máy chà lúa...An Hy ngồi ở bàn làm việc mà đôi mắt tập trung nhìn vào sổ sách và bàn tính. Bàn tay cầm viết liên tục đề dòng đề chữ. Không gian đang yên ắng thì bị người quản kho đi vào phá vỡ, ông thông báo:"Ờ cô chủ ơi, có mợ Hai kiếm cô đó đa"An Hy nghe tới Cẩm Tú cũng không thèm ngước lên. Chỉ chỉnh nhẹ tư thế ngồi thẳng lưng lại cất giọng đáp:"Vậy hử? Kêu chị ấy vô đây đi""Dạ"Người quản kho đi ra ngoài rồi trở vào với Cẩm Tú đang đi kế bên."Tôi xin phép!!"- Người quản kho lui đi."Sao chị Hai không ở nhà đi mà ra đây chi đa?"- An Hy hỏi thẳng.Cẩm Tú thì lại không vội đáp lời. Cô bước tới, nhẹ nhàng tựa người vào bàn làm việc của An Hy. Ngón tay cũng đong đưa muốn nghịch tóc cô.An Hy không cần quay qua nhưng cũng thấy mà né sang một bên."Chị Hai!!! Đây là nhà máy đó đa. Người qua kẻ lại...không phải như ở nhà đâu"Cẩm Tú giờ mới chịu cất tiếng nói:"Ờ thì có chi đâu. Cái đám thợ thầy nói ra nói vô vài câu cũng đâu hại chi chớ. Chị biết em đâu có sợ mấy lời dị nghị đâu nà. Nếu em sợ...em đã không thích con nhỏ Thụy Nhiên đó rồi đa"An Hy nghe nhắc tên Thụy Nhiên liền quay sang, cô bỏ cây viết trên tay mình xuống."Ý chị là sao? Em với Nhiên có chi với nhau cũng đâu liên can tới chị chớ""Ấy...sao mà không?! Em thừa biết chị thích em mà An Hy"An Hy một chút động lòng cũng không có. Sẵn cô đang bực mình vì chuyện của Thụy Nhiên và thằng Tèo nên liền nói thẳng với Cẩm Tú."Em đã nói với chị bây nhiêu lần rồi đa. Là em coi chị chỉ là chị em bình thường thôi. Chị đừng cố chấp nữa"Dù cho An Hy có nói thẳng, Cẩm Tú vẫn trơ trơ ra với tình cảm của mình."Chị thiệt ra cũng không muốn cố chấp đâu. Chỉ là...chị hiểu, cái cảm giác nhìn người mình thương gần gũi thân mật với người khác nó khó chịu nhường nào đa""Chị nói vậy là ý chi đó? Chị nói thẳng ra đi, đừng vòng vo như thầy chùa tụng kinh nữa. Tôi nghe hổng có lọt"Cẩm Tú bước sang gần sát người An Hy, vòng tay khoác vai cô cúi đầu xuống bên tai đáp:"Ở trong cái nhà này, chị là người hiểu tánh ý em nhất đó đa. Chả là hồi nãy ở nhà...chị thấy con Nhiên với thằng Tèo đứng nói chuyện chi đó sau bụi chuối ngoài vườn. Thấy có vẻ cũng tình cảm sướt mướt lung lắm"An Hy nhíu mày, bày ra vẻ khó chịu mà hất tay Cẩm Tú ra khỏi người mình đứng dậy."Chị đừng có ở đó tàm xàm mà nói hành Thụy Nhiên""Ủa...kì khôi dữ đa. Chị có nói hành chi đâu chớ. Em cũng hiểu rõ thằng Tèo có ý với con Nhiên mà? Đã vậy, hồi đó nó còn nhận đồ của Vĩnh Phong cho. Hứ...chị hổng hiểu sao mà em lại đi thích con nhỏ như thế được đó đa"- Cẩm Tú khoanh tay trước ngực nói.Cơn bực tức trong lòng của An Hy như được chế thêm dầu vào lửa.Đúng lúc này thì người quản kho đi vào cắt ngang:"Dạ thưa cô chủ, tới giờ phải ra ngoài bàn việc mần ăn rồi. Mình đi thôi cô chủ""Ờ tôi biết rồi. Chú ra xe trước đi""Dạ"An Hy nhìn Cẩm Tú. Cô cũng không muốn nói nhiều, tránh Cẩm Tú lại thêm bớt phần làm phân tâm. An Hy gấp gọn mớ sổ sách lại rồi rời đi."Em có công chuyện rồi, không ở đây dang ca với chị nữa. Chị dìa đi. Còn chuyện của Nhiên, chị không cần lo đâu. Em lo là được rồi""Khoan đã...nè nè..."An Hy đi thật nhanh mà không thèm quay lại. Nhưng Cẩm Tú tự tin rằng dù An Hy bên ngoài tỏ ra không bận tâm nhưng chắc chắn đã ghim trong lòng.An Hy đi ra xe ngồi vào trong. Quả thật như suy đoán của Cẩm Tú. Lòng dạ cô bồn chồn. Nhưng cũng cố dằn xuống vì công việc và cũng một phần nghĩ rằng Thụy Nhiên sẽ không làm gì sai trái với mình.Chiếc xe đã dừng chỗ nơi cần bàn công việc nhưng An Hy vẫn ngồi lì trên xe bận bịu suy nghĩ mà chưa chịu xuống. Người quản kho đi theo, liền gọi:"Cô chủ...cô chủ...tới nơi rồi""À ờ..."An Hy nghe thấy mới xuống xe."Cô không khoẻ hử? Sao thất thần vậy đa?""Đâu có. Tôi suy nghĩ chút chuyện thôi à chớ có chi đâu".Trời chuyển sang gam màu tối...Thụy Nhiên hôm nay cất công làm bánh chuối đợi An Hy về ăn thử mà dĩa bánh để trong phòng đã nguội lạnh từ lâu mà vẫn chưa thấy An Hy về. Nàng cứ ở trước sân đi qua đi lại, hai tay đan vào nhau thể hiện sự lo lắng."Chậc...sao mà đi cả ngày không thấy dìa vậy hổng biết. Thiệt tình..."Một hồi sau bao nhiêu lâu chờ đợi thì xe An Hy cũng đã chạy vào. Thụy Nhiên mừng rỡ đi ra đón. An Hy vừa mở cửa xe bước xuống đã đứng không vững, chân đi xiêu vẹo xém té ngã."Ấy ấy...cô chủ, cô có sao hông?"- Người tài xế giật mình đỡ."Không...không sao"Thụy Nhiên chạy ra xem."Cô Ba, cô sao vậy đa? Sao người toàn mùi rượu không vậy nà? Thôi để em đưa cô dìa phòng"Nàng vắt tay cô lên vai đỡ đi vào trong nhà."Ai vậy? Hức..."- An Hy mắt nhắm mắt mở hỏi."Em nè, Nhiên nè cô Ba""Nhiên...Nhiên nào?!""Chèn ơi, xỉn tới độ quên mình luôn. Thiệt tình...mần cái chi mà nay uống rượu lung vậy đa"Thụy Nhiên đỡ An Hy vào tới tận giường đặt cô xuống."Cô nằm đây nha. Em đi lấy thuốc giải rượu với nước ấm vào lau người cho cô. Đợi xíu nha"Thụy Nhiên lật đật chạy ra ngoài. Nhưng khi nàng chạy ra thì Cẩm Tú đã liền đi vào. Cô phe phẩy cây quạt trên tay mình rồi đi tới ngồi cạnh trên giường An Hy. Cẩm Tú nhìn An Hy say khước, cô đưa tay vuốt ve gương mặt An Hy:"Sao phải vì một con hầu mà lao tâm khổ tứ như vậy đa? Thiệt tình...chị hông hiểu nổi em luôn đó An Hy"An Hy cảm thấy có ai chạm vào mình thì cố mở mắt ra xem rồi hất tay."Đi ra coi. Ai vậy đa?""Chị nè. Cẩm Tú nè""Chậc...đi ra đi mà. Tôi hổng có quen mấy người"- An Hy như đứa trẻ bắt đầu vùng vằn.Thụy Nhiên đúng lúc quay trở vào liền đanh giọng:"Cô ấy đã kêu đi ra rồi thì mợ đi ra đi đa"Cẩm Tú đứng dậy nhìn Thụy Nhiên:"Mày hỗn xược với ai đó? Tới lượt mày lên tiếng hử?""Tôi có nói đâu. Cô Ba kêu mà. Mợ không nghe thấy đa?""Đi ra chỗ khác đi...đừng ai đụng vô tôi hết á...hức..."- An Hy nằm trên giường lèm bèm.Cẩm Tú đành phải rời đi."Hứ...mày liệu hồn!!"Thụy Nhiên đóng cửa lại. Đặt chậu nước ấm lên bàn. Nàng đi lại đỡ An Hy nằm lại đàng hoàng. Thụy Nhiên nhúng khăn vào chậu bắt đầu lau người cho An Hy."Có chuyện chi mà cô uống say dữ vậy hổng biết""Tôi hổng có say...say đâu mà say. Đưa thêm rượu ra đây!!"- An Hy la lên.Thụy Nhiên đưa tay bịt miệng An Hy lại:"Ấy ấy...suỵt!!! Ông bà nghe thấy bây giờ"An Hy hất tay Thụy Nhiên ra quay sang hướng khác lầm bầm."Thiệt tình...Nhiên đâu rồi...kêu Nhiên vào đây với tôi đi""Em là Nhiên nè...nhìn coi, em nè!! Em ngồi đây với cô nãy giờ nè"- Thụy Nhiên kéo tay An Hy làm cô xoay người lại.An Hy mở mắt ra nhìn. Quả thật là dáng hình Thụy Nhiên đang ngồi trước mặt. "Nhiên!! Em đừng bỏ tôi nha Nhiên. Tôi...hức...yêu em lắm á"An Hy bật ngồi dậy ôm lấy Thụy Nhiên."Trời đất, em có bỏ cô hồi nào đâu đa. Nằm xuống đi, em lau người tiếp cho"Nhưng tay An Hy vẫn siết chặt nói thêm:"Tôi biết, tôi là con gái hổng phải một người đờn ông cho em. Nhưng tôi yêu em thiệt đó Nhiên!! Cái hồi đầu gặp nhau...tôi đã có cảm tình với em rồi đa. Sau đó chuyện của chị Hường càng làm cho tôi quyết bảo vệ em cho bằng được...hức!! Tôi cũng sợ em thiệt thòi nữa. Nên tôi sẽ...cố gắng bù đắp mọi thứ mà em đã chịu...cho em..."An Hy đang say nên câu từ có phần lủng củng không gắn kết với nhau. Giọng thì lè nhè nặng nề. Nhưng Thụy Nhiên biết từng câu từng chữ đều là lời tận đáy lòng của An Hy. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của cô:"Được rồi. Em biết rồi đa!! Cô đừng nghĩ nhiều nữa. Sao mà em bỏ cô được chớ. Em cũng yêu cô mà"An Hy dứt ra khỏi người Thụy Nhiên nhìn nàng hỏi:"Vậy hử? Thiệt hôn?""Thiệt chớ sao hông đa"An Hy ánh mắt liêu xiêu cùng phần gò má đỏ ửng tiến lại gần Thụy Nhiên. Nàng cũng không tránh né mà tim chỉ đập thật mạnh trong lồng ngực. Nhưng cuối cùng An Hy lại cười trong sáng ngã lên vai Thụy Nhiên:"Hì hì...thế được rồi. Tôi tin em!!"Thụy Nhiên nhìn xuống thấy An Hy có vẻ đã ngủ luôn trên vai mình nên mới nặng trĩu. Nàng cũng bật cười. Còn tưởng An Hy sẽ mượn rượu để thoả cái ái tình bên trong mỗi người. Nàng giơ tay vịnh lấy người An Hy đỡ cô nằm xuống lại.Thụy Nhiên tháo mái tóc An Hy ra rồi mới để đầu cô nằm xuống gối. An Hy ngủ ngon lành, đã vậy còn hơi bĩu môi như đứa trẻ.Thụy Nhiên lắc đầu dùng khăn ấm lau tiếp cho An Hy. Nàng ngồi nhìn khuôn mặt của cô khi ngủ. Nàng khẽ gọi thử:"An Hy...An Hy...chị ngủ rồi hử?"- Nàng cũng vô thức đổi xưng hô.An Hy không đáp lời. Thụy Nhiên thấy cô vẫn bất động mới cúi xuống chủ động hôn lên môi cô. Sau đó đứng dậy định rơi đi thì tay của An Hy lại chụp nàng lại. Thụy Nhiên giật mình."Tối nay em ở lại đây với tôi nha".Hôm sau...Thụy Nhiên thức dậy bên cạnh trong vòng tay của An Hy. Nàng ngẩng đầu nhìn, đưa tay vuốt lại mái tóc dài của mình ra sau. Có vẻ An Hy vẫn chưa thức giấc do hôm qua uống khá nhiều rượu. Nàng khẽ từ từ chống tay ngồi dậy nhưng ai ngờ cánh tay của cô lại đưa lên kéo nàng vào lòng lại:"Hmmm...em đi đâu đó đa? Nằm lại với tôi thêm một chút nữa đi"- Giọng An Hy vẫn còn lè nhè nói.Thụy Nhiên cũng ngoan ngoãn nằm yên trên tay của An Hy:"Trời sáng rồi đó đa. Phải dậy chớ. Cô buồn ngủ thì ngủ tiếp đi. Em ra ngoài còn mần việc nữa đa""Hông có mần chi hết á. Nằm lại đây đi"- An Hy siết Thụy Nhiên trong vòng tay mình.Cô khẽ xoay người áp sát nàng vào lòng mình, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng. "Em mà đi là tôi giận em luôn đó đa""Dạ dạ, em ở đây với cô. Được chưa?"An Hy gật gật."Được được. Nằm một lát thôi cũng được"Thụy Nhiên vòng tay qua eo của An Hy ôm lấy. Nàng cũng thích cái hơi ấm từ cơ thể của cô truyền qua người mình. "Nay cô có ra nhà máy hông đa?""Ừm chắc có á. Mà...hôm qua tôi có mần chi em không đó đa?""Mần chi là mần chi?"An Hy nghe thế thì yên tâm."Nếu không có thì tốt. Tại hôm qua tôi say quá, sợ không khống chế được mình đa"Thụy Nhiên bật đầu dậy nhìn An Hy:"Nếu không khống chế được thì cô định mần chi đa?"An Hy nhìn vẻ mặt của Thụy Nhiên mà bật cười, cô đưa tay gõ nhẹ vào đầu mũi của nàng:"Con bé này, em nghĩ cái chi trong đầu rồi phải hông?""Hehehe...có đâu!!""Tại tôi thương em thiệt lòng nên mới không dám làm càn làm quấy với em đó đa. Tôi say rồi là hổng có biết chi hết trơn á""Thôi em hiểu rồi mà. Hôm qua, cô say xỉn cái mợ Hai đi vô. Cô còn đuổi mợ ấy ra ngoài nữa mà"An Hy ngạc nhiên."Vậy hử? Hên là đuổi ra được"Lúc này thằng Tèo đang cầm hết số tiền mà mình dành dụm đi sang phòng bà Hai. Nó đứng ở trước gõ cửa:"Bà Hai ơi...con Tèo nè bà Hai""Chuyện chi đó bây?"Thằng Tèo đẩy cửa đi vào. Nó cúi đầu chào bà Hai trước rồi mới dám nói:"Dạ hôm nay con sang đây để đưa tiền chuộc thân của con cho bà"Bà Hai quay sang:"Tiền chuộc thân?""Dạ, đây bà!!"Bà Hai nhìn túi bạc rồi nhìn thằng Tèo thắc mắc:"Mày định đi đâu sao đa?""Dạ. Con định đi nơi khác sống á bà""Sao...tự nhiên đang mần việc ở đây ngon ơ mà đòi đi nơi khác vậy đa?""Dạ, con có việc riêng thưa bà. Nên con mong bà xé giấy bán thân của con, cho con được đi nhe bà""Thôi được rồi"Bà Hai đứng dậy đi lấy tờ giấy bán thân của Tèo ra đưa cho nó."Đây nè, cầm đi""Dạ con cám ơn bà"Thấy thằng Tèo quay đi thì bà Hai gọi lại:"Nè khoan đi đã. Cầm lại một ít đồng bạc này đi. Coi như là tiền lương tháng này với tiền mỗi tháng ba xu tao giữ lại của mày"Thằng Tèo giơ hai tay ra nhận lấy tiền:"Dạ xin cám ơn bà Hai""Ừa thôi. Mày cũng lớn rồi, muốn đi đâu thì đi đa""Dạ. Con xin phép bà"Thằng Tèo xoay người cúi đầu rời khỏi phòng. Nó cất tiền rồi đi xuống cái nhà dưới định tạm biệt mọi người. Thằng Tèo gặp bà Tám liền nói:"Tám!! Ở lại mạnh giỏi nhen. Con đi""Ủa ủa, mày đi đâu đa?""Thì rời khỏi nhà Hội đồng ra ngoài sống"Bà Tám cũng bất ngờ:"Sao hổng nghe mày nói chi hết mà đi cái một vậy đa?""À ờ...tại con nghĩ rồi mần liền. Với cũng để đủ tiền chuộc thân rồi. Nên thôi...chắc con dọn đồ đi luôn""Hời ơi, sao hông đợi thủng thẳng vài hôm nữa đa. Đi chi mà gấp quá vậy chèn""Dạ thôi. Con vô gặp bà Hai rồi, cũng lấy giấy bán thân rồi. Nên chắc đi luôn giờ""Thiệt tình. Mần chung lâu vậy rồi nên mày đi tao cũng buồn lung lắm đó đa""Dạ. Nào rảnh con ghé thăm Tám với mọi người cũng được đa""Vậy thôi mày đi tạm biệt mấy người khác đi đa""Dạ. Nhiên với lão Tứ đâu rồi á Tám?""Lão Tứ ở đâu ngoài sân á còn con Nhiên...tao hổng biết đa"Thằng Tèo nghe xong thì lật đật đi ra sân tìm. Nhưng tình cờ thay, nó không thấy lão Tứ mà lại nhìn thấy An Hy và Thụy Nhiên. An Hy có vẻ chuẩn bị lên xe đến nhà máy, còn Thụy Nhiên thì đang đứng tiễn cô đi."Cô đi rồi trưa cô có dìa hông đa?"- Thụy Nhiên hỏi."Có chớ. Phải dìa với em chớ""Dạ!! Vậy cô đi""Ừm"An Hy trước khi ngồi vào xe, đưa tay chỉ lên má mình. Thụy Nhiên vỗ nhẹ vào tay cô:"Cô Ba...sao mần vậy được? Ai thấy rồi sao"An Hy cầm cây quạt lên, xòe ra che lại."Lẹ đi"- Cô thúc giục.Thụy Nhiên đành làm theo. Nàng hôn lên má An Hy.Thằng Tèo đứng đó nhìn thấy hết cả. Nó hắng giọng rồi mới đi tới. Hai người nghe tiếng thì liền tách nhau ra."Ủa anh Tèo...anh ra đây có chi hông?"- Thụy Nhiên thấy thì hỏi."À...tôi chuẩn bị rời khỏi nhà Hội đồng nên định tìm Nhiên để tạm biệt đó đa"Thụy Nhiên nghe xong cũng bất ngờ như bà Tám."Ủa...sao lại rời đi? Anh định đi đâu chớ?""Tôi trả tiền chuộc thân cho bà Hai rồi nên định ra ngoài sanh sống đó đa""À ờ...ra là vậy. Anh đi cẩn thận nhen"An Hy vẻ mặt nãy giờ đang vui vẻ đột nhiên cũng chuyển sang nghiêm túc. "Ờ cám ơn Nhiên. Tôi vô dọn đồ rồi đi"An Hy thấy thế liền kêu lại:"Khoan đã""Dạ sao cô Ba?"An Hy lấy ra vài tờ tiền mệnh giá cũng cỡ hai trăm đồng bạc. Cô đưa cho thằng Tèo."Anh cầm lấy hai trăm đồng bạc này đi. Đủ để anh mua đất, cất một căn nhà đường hoàng đó đa"Thằng Tèo thấy số tiền lớn như vậy thì không dám nhận. "Dạ thôi...nhiều quá, tôi không dám lấy đâu cô Ba""Hmmm...anh cứ nhận lấy đi đa. Không phải ngại. Cầm lấy rồi...đi cho xa xa, biết chưa?"Thằng Tèo nhìn sang Thụy Nhiên rồi cũng đưa tay cầm lấy mấy tờ tiền sau lời thúc ép của An Hy. "Dạ...tôi hiểu ý cô rồi cô Ba""Ừm vậy tốt. Anh vô trong soạn đồ đi đa""Dạ, tôi xin phép"Thằng Tèo cúi đầu rồi quay vào trong. Thụy Nhiên nhìn theo bóng lưng của thằng Tèo mà rũ lòng thương hại quay sang kéo tay An Hy:"Cô!! Sao cô biểu anh Tèo đi xa xa là sao chớ?"Không như Thụy Nhiên, An Hy làm gì mà muốn thông cảm cho tình địch của mình. "Chả nhẽ em muốn anh ta ở gần để qua lại đây thăm nom em à?""Cô Ba!! Cô nói chi mà kì khôi vậy đa?!"An Hy đưa tay vuốt mái tóc Thụy Nhiên:"Chậc...tánh ý của tôi em còn chưa tỏ sao đa? Cái chi của tôi á, thì chỉ được của riêng mình tôi thôi. Tôi không thích người khác léo hánh tới gần. Em hiểu chưa?""Thiệt tình..."- Thụy Nhiên xụ mặt rồi quay đi vào trong. An Hy cũng không tiếng nào níu kéo lại mà ngồi vào xe rời đi.///