[Duyên Gái] Hương Trầm Trong Gỗ Mục

Chương 19. Đôi ngã ba người



Thục Trinh nghe xong cười nhếch mép, như thể cô đã biết chuyện gì đó.

"Vậy sắp tới anh định đi Sài Thành hả?"

"Ờ đúng rồi. Anh với em đi luôn"

"Em nữa hử?"

"Chớ sao, hông lẽ anh bỏ em ở nhà một mình đa. Anh nghe nói trên đó có nhiều chỗ vui chơi với đẹp lung lắm. Anh đâu thể nào thưởng thức một mình được. Phải có em nữa chớ"

"Đó giờ em cũng hông có đi đâu xa nên đâu có biết gì hết á. Anh nói sao thì em nghe vậy à"- Thục Trinh ngoan ngoãn đáp.

"Ừm, em cứ yên tâm. Em chỉ việc ở cạnh anh thôi. Mọi chuyện còn lại để anh lo"

.

"Nhà Hội đồng ơi, có thơ gửi nè!!"

Trước cổng là người đưa thư đang đứng bấm chuông kèm giọng la lớn vào bên trong.

Thằng Tèo nghe vậy mới lật đật chạy ra hỏi:

"Thơ của ai vậy đa?"

"Để gởi cho cô An Hy đó đa"

"Ờ đưa đây. Để tôi đưa cổ"

"Nè"

"Rồi cám ơn nhe"

"Hông có chi"

Người đưa thư rời đi thằng Tèo cũng quay vào trong. Nó không biết chữ nên nhìn tới nhìn lui cũng không biết là người nào gửi thư cho An Hy.

Thằng Tèo cầm đi vào trong nhà. Nó tới trước cửa phòng của An Hy không nghĩ ngợi gì nhiều mà gõ cửa:

"Cô Ba ơi, cô có trong đó không?"

"Có. Vô đi!!"

Thằng Tèo đẩy cánh cửa bước vào. Nhưng thay vì thấy mỗi An Hy thì nó còn thấy thêm Thụy Nhiên. Ánh mắt nó nhìn nàng vẻ khó hiểu mà quên mất việc đưa thư. Trong suy nghĩ thằng Tèo giản đơn không biết lí do gì mà Thụy Nhiên lại ở trong phòng cùng An Hy như thế này.

An Hy thấy thằng Tèo đứng chết trân không nói gì thì liền lên tiếng gọi:

"Nè!!! Tèo...anh mần chi mà nhìn lom lom vậy? Bộ có chi lạ lắm hử?"

Thằng Tèo giờ mới sựt quay qua:

"Ờ dạ đâu có chi đâu cô"

"Anh kêu tôi có chi hông?"

"À dạ nãy có người đưa dây thép biểu là gởi cho cô đó đa"

Thằng Tèo chìa cái lá thư ra đưa cho An Hy. An Hy cầm lấy rồi gật đầu:

"Ừm tôi biết rồi đó. Ra ngoài đi"

"Dạ..."- Thằng Tèo ánh mắt vẫn không rời Thụy Nhiên cho tới lúc đi.

Khi cánh cửa đóng lại thì Thụy Nhiên thở phào. Nàng quay qua nhìn An Hy, thấy cái mặt của cô bỗng chốc không vui liền hỏi:

"Cô sao đó? Tự nhiên nhìn bực bội lung vậy đa?"

An Hy quay nhìn vừa mở lá thư ra vừa nói:

"Em hổng thấy hử đa? Tèo, anh ta thích em đó"

Thụy Nhiên nghe xong cũng ngạc nhiên nhưng không quá bất ngờ. Chắc nàng nhiều lần cũng ngờ ngợ ra cái sự đối đãi tốt bất thường của Tèo dành cho mình là có dụng ý.

"Cô ghen hử?"

"Ai thèm ghen. Tôi là ai, anh ta là ai mà phải ghen chớ. Em khéo nói chơi thiệt đa"

An Hy miệng buông ra câu không ghen, mà Tèo vừa nhìn Thụy Nhiên chăm chú mà giọng cô đã chợt đanh lại trầm đi.

Thụy Nhiên bật cười.

"Vậy thôi em ra ngoài mần việc nhe đa. Chắc dưới bếp nhiều việc lung lắm. Có khi anh Tèo giờ ảnh đang chẻ củi, để em ra phụ ảnh một tay"

An Hy nghe thế vội đặt bức thư lên bàn không thèm xem nữa. Cô đứng dậy kéo tay nàng:

"Ấy ấy...em giỡn mặt với tôi đó hử? Hổng có đi đâu hết, ở đây đi"

Thụy Nhiên nhìn cái bộ dạng của An Hy mà không nhịn được cười. Mặt mày vừa nhăn nhó vừa chanh chua.

"Ủa sao biểu hông ghen mà?"

"Thì...chậc...em nhìn còn hổng tỏ sao mà còn hỏi tôi đa"- An Hy thẹn thùng ngồi lại xuống ghế.

Cô mở xem bức thư trước. Ánh mắt bắt đầu đọc mấy dòng chữ trong lá thư.

"Thôi em giỡn chơi thôi. Tèo có thích em hay không thì em đâu có can dự chi đâu"

"Lại đây ngồi"

"Ngồi ở đâu đa?"

An Hy vỗ tay lên chân mình:

"Ngồi đây nà"

"Thôi...mần vậy kì lắm"- Thụy Nhiên giờ mới là người phải thẹn thùng.

An Hy với người kéo tay Thụy Nhiên đang đứng trước mắt ngồi vào người mình.

"Người lớn biểu thì mần đi"

"Người lớn chi mà ngang ngược quá đa"

Thụy Nhiên ghé mắt nhìn vào lá thư. Chưa kịp thấy nội dung mà đập vào mắt nàng là cái tên Thục Trinh khiến Thụy Nhiên liền đổi giọng:

"Cái chi đây? Thục Trinh là con nào? Sao lại gởi dây thép cho cô? Hết mợ Hai Cẩm Tú rồi giờ tới Thục Trinh hử?"

An Hy liền tặc lưỡi:

"Chậc chậc...nói cái chi vậy hông biết. Người trong thơ là người tôi sắp đặt bên cạnh anh Hai tôi đó đa. Chớ không như em nghĩ đâu"

"Là sao? Cô có kế hoạch chi mà không nói cho em biết hử? Tại em cũng có kế hoạch cho riêng mình nữa đa"

"Ờ thì..."

An Hy bắt đầu nói ra kế hoạch bản thân đã lên từ trước để trả thù Vĩnh Phong vì cái chết của Hường. Mọi chuyện đã được cô dàn xếp tính toán cả.

Thụy Nhiên nghe xong cũng đồng tình.

"Tôi sẽ thay em trả thù cho chị em đa"

Một câu nói của An Hy thôi cũng đủ khiến lòng Thụy Nhiên cảm giác an toàn nhường nào.

Nhưng trong lòng nàng vẫn còn chút tơ vò rối ren. Thụy Nhiên đứng lên khỏi người An Hy đi sang một hướng.

"Mà dẫu chi...hắn cũng là anh trai của cô. Tự nhiên em thấy...khó xử quá đa"

An Hy cũng đứng lên theo, đẩy nhẹ Thụy Nhiên đến chỗ bàn trang điểm ngồi xuống. Cô nhìn nàng trong gương, đặt tay mình lên vai nàng nói:

"Tôi biết em can trường thốn đoạn đến nhường nào đa. Tôi cũng thế. Ở đời có vay có trả. Anh Hai tôi nợ em một Thụy Vũ. Nợ tôi một chị Hường. Tôi không thể cứ trơ mắt ra mà nhìn anh ta sống hết quãng đời còn lại mà không chút sứt mẻ chi được"

Thụy Nhiên kéo cầm vào tay An Hy.

"Lời cô nói là chơn thật đó chớ? Có khi nào...cô hối hận rồi đứng dìa phía anh mình không đa?"

An Hy cúi người xuống cạnh bên gương mặt của Thụy Nhiên:

"Tôi đứng dìa phía em mà!! Tôi phải đứng dìa phía người con gái của mình chớ"

Thụy Nhiên quay mặt sang sát gần An Hy. Khiến cô cảm nhận được cái hơi thở ấm nồng phà ra từ nơi đầu mũi của nàng. Và cái hương hoa cúc vàng nồng nàn như bao trọn lấy hơi thở cô.

"Cô nói có thiệt không đó đa?"

"Mỗi lần em hỏi tôi thiệt không, đều làm cho tôi muốn chứng minh cho em thấy liền vậy đó đa"

"..."- Thụy Nhiên chớp mắt nhìn đầu môi An Hy rồi mới nhìn mắt cô.

"Thụy Nhiên, tôi yêu em lung lắm đa!!"

An Hy không nề hà mà đưa môi dính chặt lấy môi của Thụy Nhiên. Cô đưa tay lên khuôn mặt nàng lên. Mỗi lần nụ hôn được trao ra, trong lòng cô đều muốn nàng mãi mãi là của mình. Đôi môi cô siết lấy nàng như ôm cái thứ diễm mỹ tuyệt luân nhất trên đời. Lúc chặt lúc nới làm giữa hai bờ môi như vang lên khúc nhạc ái tình hoan lạc giữa căn phòng lặng im. Cái ấm nóng nơi đầu lưỡi bắt đầu tách ra khi hơi thở cả hai đã loãn nhịp.

An Hy tách ra để mở đôi mắt đã nhắm nghiền từ nãy giờ nhìn Thụy Nhiên. Cô đưa ngón tay lên lau đi vết son lem mình để lại.

"Thôi chết...lem hết cả son lên môi em rồi"

Thụy Nhiên chỉ mỉm cười không nói gì để yên cho An Hy chùi một lát. Nhân lúc đó mà ngắm nhìn gương mặt cô vẫn còn ở sát gần mình. Nàng tự nói với lòng chắc bản thân đã dùng tất thảy may mắn trong mấy năm cuộc đời này để gặp được một người dịu dàng với mình như cô. Thụy Nhiên còn tưởng trái tim mình đã hoá gỗ mục từ lâu, nào ngờ lại được cái ái tình của An Hy len lỏi vào như trầm hương thơm ngát.

"Tôi chùi như vậy có mần em đau không đa?"- An Hy lấy tay ra hỏi.

Thụy Nhiên ngã đầu vào eo của An Hy. Cô cũng đứng sát lại, đặt tay lên xoa đầu Thụy Nhiên.

"Em sợ...mình sẽ đau khi thiệt lòng quá đa"

An Hy hiểu cái nỗi lo lắng của cô gái sắp bước sang độ đôi mươi như Thụy Nhiên. Nàng tuy ngô nghê nhưng cũng là lần đầu bước vào ái tình nên không tránh khỏi sự lo sợ.

Tay của An Hy vẫn dịu dàng vuốt ve mái tóc của Thụy Nhiên nói:

"Vậy em không cần thiệt lòng quá...để mình tôi thiệt lòng là được rồi đa"

Câu nói của An Hy làm Thụy Nhiên nhẹ lòng mà tơ vò cũng được gỡ rối.

"Ủa mà...nãy em nói em có kế hoạch chi hử? Nói tôi nghe coi"

Thụy Nhiên dẹp qua những cảm xúc quỵ luỵ của mình qua một bên mà lấy mái đầu mình ra, nàng ngoắc tay cho An Hy cúi tai xuống thì thầm:

"Tại bữa em thấy bà Hai kêu thầy pháp dìa...nên em định là..."

.

An Hy ngồi trong phòng viết lá thư hồi âm lại cho Thục Trinh sau khi cô báo cáo hết mọi việc tiến triển bên cạnh Vĩnh Phong cho cô nghe.

Vừa viết xong thì An Hy gọi thằng Tèo:

"Tèo ơi...Tèo ơi Tèo...vô đây tôi nhờ chút coi"

Thằng Tèo lật đật chạy vào phòng An Hy. Cô đưa lá thư cho nó:

"Nè...cầm lá thơ này ra bưu điện gởi dùm tôi nhen. Cứ nói địa chỉ y chơn trên thơ là được"

"Dạ cô Ba"- Thằng Tèo nhận lấy định chạy đi thì chợt dừng chân.

"Chi đó? Sao còn chưa đi nữa đa?"- An Hy nhìn thấy thì liền hỏi.

"Nay cô hổng ra nhà máy hử đa?"

An Hy lấy làm lạ. Bình thường thằng Tèo có bao giờ hỏi cô mấy chuyện thế này đâu mà sao nay lại đem ra làm thắc mắc.

"Ờ lát tôi đi. Mà nay tự dưng anh hỏi kì khôi vậy đa? Có chi thì nói thiệt đi, đừng vòng vo nữa"

Thằng Tèo nghe vậy thì lấy hết can đảm ra nói:

"Ờ dạ...tại tôi thấy lóng rày Nhiên với cô thân quá đa. Cho nên tôi mới không hiểu..."

An Hy nghe thế đứng dậy khỏi ghế khoanh tay trước ngực đi lại gần thằng Tèo:

"Mần sao? Anh sanh nạnh hử đa?"

"Dạ dạ hổng có. Tôi thắc mắc nên hỏi vậy thôi hà cô Ba"- Thằng Tèo vừa nghe An Hy lên giọng đã vội rụt rè.

"Nhiên hông có thích anh đâu. Đừng ôm vọng tưởng nữa đa"

"D-dạ?"

"Coi như tôi nói lần này là dứt khoác luôn đa. Nhiên hông có thích anh. Nhiên cũng có người thương rồi. Anh đừng có mà léo hánh tới gần Nhiên mần chi nữa. Biết chưa?"

Thằng Tèo như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Nó đơ ra tại chỗ nhìn An Hy.

"Còn đứng đó mần chi nữa, đi đưa lá thơ cho tôi đi chớ"

"Dạ dạ để tôi đi"

Thằng Tèo ôm lá thư mà chạy khỏi phòng của An Hy.

.

An Hy đi ra cái nhà máy làm việc, cô ngồi nhìn mớ sổ sách thu chi mà con mắt cứ không yên. Trong đầu cứ suy nghĩ chuyện của Thụy Nhiên và thằng Tèo. Lòng dạ cứ bồn chồn.

"Cô chủ, cô coi cái chỗ này coi. Đặn một lát mình chuẩn bị giao cho người ta đó đa"- Người quản kho đem tới đưa cho An Hy xem.

Nhưng An Hy đôi mắt cứ đặt vào vô định, không trả lời lại người quản kho. Nên ông đành kêu tiếp:

"Cô chủ...cô chủ ơi...cô nghe tôi nói hông vậy đa?"

An Hy mới sựt quay qua:

"Hả hả? Chuyện chi vậy chú? Nãy giờ chú nói chi vậy đa?"

"Chèn ơi, nãy giờ tôi kêu cô coi cái này nè. Để có chi mình giao cho khách. Mà cô nghĩ chi mà hông nghe vậy đa?"

"À ờ...có chi đâu nà. Tôi suy nghĩ chút thôi. Đâu chi đâu, đưa tôi coi coi"

.

Bà Tám ở dưới bếp quay tới quay lui định kiếm thằng Tèo nhờ nó vác củi vào để nấu mà lại chẳng thấy đâu nên hỏi Thụy Nhiên:

"Ủa Nhiên, mày thấy thằng Tèo đâu không đa? Sao nãy giờ tao kiếm hoài mà hổng gặp vậy cà"

"Con đâu biết đâu. Nãy giờ con ngồi đây mà. Đâu có thấy mặt mũi Tèo đâu Tám"- Thụy Nhiên ngồi trên cái ván ngựa gỗ đang làm gì đó.

Bà Tám đi lại gần ngó vào hỏi:

"Ủa rồi mày mần chi đó đa?"

"Tại con ngồi hổng có chuyện chi mần nên buồn tay buồn chân. Định mần bánh chuối cho cô Ba ăn nà"

Bà Tám ngồi xuống nhìn thau bột Thụy Nhiên đang khuấy nói:

"Dữ hôn. Lóng rày coi mồi mày lo cho cô Ba lung lắm đa. Nhớ hồi đầu, còn chửi người ta muốn tắt bếp mà giờ đã ngồi mần bánh cho cổ ăn rồi"

"Tám này. Nói ghẹo con hoài. Thì hồi đó con đâu có biết đâu à. Mà giờ...nhớ lại thấy cũng mắc cười ghê"- Thụy Nhiên cười tủm tỉm.

"Mà thôi, con đi ra ngoài vườn lấy chuối vô đặn lăn bột nghen"- Thụy Nhiên nói rồi đứng dậy rời đi.

Nàng đi ra ngoài sau vườn chỗ bụi chuối thì nghe tiếng khóc thút thít. Thụy Nhiên ghé mắt nhìn, thì ra là thằng Tèo đang ngồi ở đó.

"Ủa anh Tèo, anh mần chi mà ngồi ngoài đây vậy đa? Bà Tám kiếm anh ở trỏng á"

"Ủa Nhiên đó hử? Ờ...hổng có chi hết á"- Thằng Tèo đứng dậy dùng tay như lau đi nước mắt trên mặt.

"Anh khóc đó hử anh Tèo? Nãy tôi có nghe tiếng thút thít nữa đó"

Thằng Tèo ngước lên. Đôi mắt đỏ hoe nhìn Thụy Nhiên.

"Ý trời đất cơi, sao mà khóc lung vậy đa? Ai mần chi ức hiếp anh hử?"

"Hổng có"

"Chớ sao khóc? Đờn ông con trai mà trốn ngoài đây khóc vậy kì khôi lắm đa"

"Tại...ờ tại...tôi có cái này định đưa cho Nhiên nè"

Thằng Tèo lấy trong túi ra một chiếc khăn tay được thêu thùa kĩ càng. Trên đó còn có tên của Thụy Nhiên. Nàng cầm lấy rồi hỏi:

"Ủa cho tôi đó hử?"

"Ừm đúng rồi. Tôi định bụng nào mà dành dụm đủ tiền rồi đưa cho Nhiên luôn mà giờ...thôi nên đưa luôn"

"Giờ là giờ sao? Bộ có chuyện chi hử? Anh nói rõ cho tôi nghe tỏ đi đa. Mờ ớ quá à"- Thụy Nhiên vừa nhìn cái khăn tay vừa hỏi.

"Ờ thì hồi nãy...cô Ba có nhờ tôi đi công chuyện rồi cái tôi hỏi cổ chuyện của Nhiên. Cái cô Ba nói tôi đừng có ôm vọng tưởng nữa, tại vì Nhiên có người thương rồi đa"- Thằng Tèo kể rõ mọi chuyện.

Thụy Nhiên nghe nói xong thì hơi ngơ người. Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận chuyện này.

"Cho nên cái khăn này là?"

"Là vật tôi muốn dùng để tỏ tình Nhiên đó đa"- Thằng Tèo thừa nhận.

"Thiệt tình...anh mần tôi ngại quá đa. Nhưng mà cô Ba nói phải đó. Tôi giờ có người thương trong lòng rồi. Nên thôi...anh đừng có chờ đợi chi cho thất công. Anh tìm người khác đi nhen. Ngoài kia thiếu chi cô gái hiệp ý với anh đa"

Thằng Tèo cũng rất an phận. Vì trong lòng anh biết người thương mà Thụy Nhiên nói chính là An Hy. Bình thường tuy thằng Tèo có hơi khù khờ suy nghĩ đơn giản nhưng nhìn cái cách An Hy đối xử khác biệt với Thụy Nhiên như vậy cũng ngầm nhận ra sự tình.

"Tôi biết mà. Người ta thương Nhiên, tôi còn cố được. Chớ mà...Nhiên cũng thương người ta thì tôi biết mần sao đây chớ"

Thụy Nhiên trong lòng cảm thấy có phần có lỗi vì thấy trên gương mặt thằng Tèo ánh lên sự hụt hẫng. Nàng cũng thấy có lỗi vì làm phụ lòng người khác.

"Anh Tèo à...tôi..."

"Tôi vốn đã định vùi cuộc đời mình ở cái nhà Hội đồng này. Ấy thế mà...tôi lại gặp được Nhiên. Để rằng tôi ôm mộng tưởng về một gia đình hạnh phúc cùng em. Nhưng mà đúng thiệt, mộng tưởng là vọng tưởng. Chắc tôi nên lùi về sau thôi đa. Chỉ là tôi muốn nói với Nhiên rằng cả đời này người dưng mà tôi thương nhất là Nhiên đó đa"

///

Chương trước Chương tiếp
Loading...