[Duyên Gái] Hương Trầm Trong Gỗ Mục
Chương 21. Quá khứ của nàng
Tại đất Sài Thành hoa lệ, Vĩnh Phong đã có mặt cùng với Thục Trinh. Anh nhìn ra bên ngoài kính xe với con mắt hiếu kì. Dù cũng từng đặt chân tới đây nhưng cũng là đôi lần nên rất ít, chưa thăm thú gì được nhiều. Nay được có dịp quay lại, Vĩnh Phong trong lòng háo hức vô cùng. Anh quay sang Thục Trinh ngồi bên cạnh:"Em nè, một lát nữa anh dẫn em đi mua ít đồ bận. Đặn tối nay mình tới dự bữa tiệc của bạn anh nhen"Thục Trinh tỏ ra e dè:"Hả? Đi mua đồ hả? Đồ ở đây chắc mắc lắm. Thôi em mặc mấy bộ đồ này là được rồi. Hổng cần tốn kém đâu"Vĩnh Phong vẻ hào phóng đáp lại:"Tốn kém cái chi chớ. Mua cho em thì bao nhiêu bộ cũng được hết á. Em cứ thoải mái đi nhen. Đừng sợ cái chi hết đó đa""Dạ!!"Vĩnh Phong choàng tay để Thục Trinh ngã vào lòng mình. Lúc này ở nhà máy...Có tiếng chuông điện thoại vang lên bên bàn làm việc của An Hy. Cô liền nhấc máy nghe:"Tôi An Hy đây. Cho hỏi ai bên đầu dây đó đa?""Dạ là tôi nè cô. Ân đây!!""À...ra là anh. Mọi chuyện tới đâu rồi đa?""Dạ tối nay anh ta sẽ cùng cô Trinh tới chỗ bữa tiệc của tôi""Ừm. Tốt lắm. Anh phối hợp với Thục Trinh mần việc cho kín đáo. Đừng để lộ nghe hông""Dạ. Tôi biết rồi"An Hy chủ động dập máy trước. Cô nhoẻn miệng cười đầy toan tính. .Thằng Tèo sửa soạn hành lí xong thì nhanh chóng rời đi. Trước khi đi còn gặp Thụy Nhiên lần cuối mới đi."Nhiên ở lại coi ăn uống đồ đầy đủ nhen!! Tôi đi à""Ờ anh đi mạnh giỏi nhen!! Mà...anh cũng đừng có trách An Hy, cổ hổng có ý chi hết á. Anh đừng để bụng nhen"- Nàng cũng không quên thanh minh cho An Hy."Không sao đâu đa. Tôi có để bụng chi đâu, Nhiên yên tâm đi. Cô Ba cho tôi bạc lung như vậy tôi mang ơn hổng hết nữa là"- Thằng Tèo cười đáp."Ừm. Thế thì tốt. Vậy anh đi đi""Ờ, tạm biệt Nhiên. Ở lại giữ gìn sức khỏe nhen""Dạ"Thằng Tèo đeo cái túi vải đựng đồ lên vai rồi quay rời đi. Thụy Nhiên thở dài rồi cũng rời mắt khỏi bóng lưng của Tèo..Vĩnh Phong sau khi để đồ ở khách sạn xong thì đưa Thục Trinh đi mua đồ như đã hứa. Cả hai tới một tiệm may đồ khá lớn. Thục Trinh khoác tay Vĩnh Phong đi vào vẻ ngại ngùng."Anh ơi, chỗ này sang trọng quá à. Đồ chắc cũng mắc lắm á. Thôi...hay mình về đi anh"Vĩnh Phong lắc đầu:"Dìa cái chi mà dìa. Em cứ lựa cứ mua thoải mái đi đa. Bao nhiêu dữ vậy? Nhiêu tiền mà anh cho em hổng được đa"Thục Trinh chốc lát nở nụ cười đắc chí. Ông chủ tiệm may cũng đi ra đón tiếp hai người."Dạ xin hỏi hai vị đây muốn mua đồ loại nào ạ?""Ông chủ coi lấy mấy cái đồ mà vải loại thượng hạng cho cổ nha""À dạ!! Để tôi đưa tiểu thơ đây đi lựa"Ông chủ quay sang Thục Trinh:"Mời cô đi theo tôi"Thục Trinh nhìn Vĩnh Phong với ánh mắt tròn xoe."Đi đi. Cứ lựa đi, không sao đâu mà"- Vĩnh Phong thả tay ra.Thục Trinh lúc này mới bộc lộ bản chất, cô mạnh dạn nói với ông chủ tiệm:"Lấy mấy bộ đầm mắc nhất ra cho tôi thử đi""Dạ để tôi vào trong kêu người mang ra cho. Tiểu thơ đợi một chút"Một hồi sau...Thục Trinh thử một bộ đầm rồi bước ra cho Vĩnh Phong xem:"Anh, anh coi đẹp không?"Vĩnh Phong ngước mắt nhìn. Ánh mắt anh nhìn cô sáng rực. Thục Trinh mặc chiếc đầm kiểu Tây Dương, vải lụa bóng, ôm sát vào đường cong cơ thể, để lộ bờ lưng quyến rũ. Đúng là càng nhìn vào càng si mê."Anh!!! Sao vậy? Bộ hổng đẹp hả? Sao anh hổng nói gì trơn vậy?"Vĩnh Phong bị gọi thì bừng tỉnh khỏi sự mê đắm của mình."À ờ...đâu có. Đẹp...đẹp lung lắm đa!!! Hợp với em lắm đó"Ông chủ cũng đứng cạnh bồi thêm vài câu tán thưởng:"Dạ cô cậu thiệt có mắt nhìn đa. Bộ này được tiệm tôi làm thủ công hoàn toàn đó. Nội hai cái khuy cài thôi cũng phải mất tới mười tiếng mới hoàn thành xong"Vĩnh Phong vỗ tay gật gù:"Được, lấy bộ này đi đa""Dạ. Tiểu thơ còn lựa thêm mấy bộ trong kia nữa á cậu""Không sao. Cứ lấy hết đi. Không thành vấn đề""Dạ dạ. Cậu với cô đợi lát"Vĩnh Phong đi tới quấn tay vòng quanh eo của Thục Trinh hài lòng:"Em mặc bộ đầm này rồi đeo thêm mấy cái nữ trang hột soàn cỡ bự nữa thì cái Sài Thành này không có mỹ nhơn nào mà qua em đâu đa!!"Thục Trinh cười ngại ngùng:"Anh này, nói quá không à. Ai nghe lại cười cho đó""Cười cái chi mà cười. Tôi nói sự thiệt mà đa. Gặp được em đúng là phước phần của tôi mà. Tối nay em cùng tôi đi dự tiệc chắc tôi nở mày nở mặt lắm đa""Dạ!! Nếu mà làm anh nở mày nở mặt với bạn bè như vậy thì em vui quá""Ừm. Vậy lát mình đi mua vài bộ nữ trang luôn ha""Dạ!!"Trời chuyển tối...Thụy Nhiên gõ cửa phòng An Hy đi vào. Cô đang ngồi chải chuốt mái tóc trước bàn trang điểm của mình. Nghe tiếng bước chân của Thụy Nhiên liền quay lại."Em vô trễ vậy đa?"- Cô cất tiếng hỏi."Em có pha trà cho cô uống nè"- Nàng đặt tách trà ấm nóng lên bàn. "Cha chả...tối rồi mà còn uống trà...sao tôi ngủ đa?"- An Hy đứng dậy khỏi bàn, cô cầm theo cây quạt phe phẩy trước người."Đâu có đâu à. Em pha trà sâm cho cô uống đó chớ. Uống vô dễ ngủ lắm đó đa""À...cảm ơn em"An Hy ngồi xuống ghế nâng ly trà lên nhâm nhi uống thử. Thụy Nhiên đi lại giường ngồi trước đưa mắt nhìn An Hy:"Cô xõa tóc ra nhìn đẹp lắm đó đa"An Hy quay sang:"Vậy hử? Tại cũng chuẩn bị ngủ nên tôi xõa tóc ra cho thoải mái. Búi cả ngày đau đầu quá đa""À..."An Hy nhìn sắc mặt của Thụy Nhiên thấy có điều khác lạ nên uống hết ly trà liền đi lại ngồi cạnh nàng:"Em sao vậy đa? Sao chù ụ vậy? Còn giận tôi vụ của Tèo hử?""Đâu có. Em chỉ định hỏi cô về chuyện của cậu Hai Vĩnh Phong thôi. Cậu ta đi tới nay cũng nhiều ngày lắm rồi đó đa. Cứ như thế này thì..."- Thụy Nhiên vừa nói vừa bấu tay mình vào nhau lo lắng.An Hy đưa tay mình cầm lấy tay nàng nói:"Em yên tâm đi đa. Chuyện đó tôi đã lo êm xuôi rồi. Ở bên anh ta, tôi đã sắp xếp người theo giám sát. Mọi nhất cử nhất động của ảnh tôi đều hay biết hết. Em không cần lo đâu đa. Với lại...chắc anh ấy cũng sớm quay dìa đây thôi""Nhưng mà trong lòng em cứ bồn chồn sao á đa""Nhiên!! Em nghe tôi nói nè...hấp tấp thì sẽ hỏng chuyện hết đó đa. Em cứ từ từ. Mọi chuyện còn có tôi nữa mà"Thụy Nhiên thở dài nặng nề tạm chấp nhận mà gật đầu. An Hy vuốt ve mái đầu của nàng để nàng ngã vào vai mình:"Bây giờ em cứ yên tâm ở cạnh bên tôi, mọi chuyện tôi sẽ tính thay em. Em không cần nhọc tâm đâu đa""Dạ em biết rồi""Mai tôi rảnh, em có muốn đi lên chợ tỉnh chơi với tôi không?""Đi mần chi. Em đâu có cần mua chi đâu nà""Thì mua này mua kia. Lỡ lúc em đi lên đó rồi thích món chi rồi sao? Em thích chi, tôi mua cho em""Chèn ơi, cô khéo lo quá hà. Em có thiếu chi đâu mà mua"- Thụy Nhiên thản nhiên đáp rồi chợt bịt miệng mình như lỡ lời."Hử? Hổng thiếu chi là...là sao?"Thụy Nhiên vẫn chưa tiết lộ thân phận thật của mình cho An Hy nghe nên cô có phần không hiểu câu nói của nàng."À. Ý em là em giờ hổng có cần mua cái chi hết á""À à"Lúc này ở nhà ông bà Hương Cả...Bà Hương Cả nằm bên cạnh, quay qua quay lại thở ngắn thở dài mà chưa chịu vào giấc ngủ khiến cho ông Hương Cả phải mở mắt ra hỏi:"Bà có cái chuyện chi mà giờ này còn chưa ngủ đa?""Thiệt...tôi lo quá ông à""Lo chi?""Thì con Nhiên đó. Chèn ơi, nó đòi đi tìm chị của nó mà sao...nó đi mấy tháng nay rồi mà hổng thấy tăm hơi đâu hết trơn. Hổng biết con mình nó có bình an không nữa"Quay trở lại hơn mười năm trước...Gia đình của Thụy Nhiên và Thụy Vũ gặp nạn nên phải ly tán. Hai chị em chỉ còn cách cùng mẹ đi tới xứ khác sinh sống. Nhưng trớ trêu thay, vì quá đau buồn trước cái chết đột ngột của chồng mình bà cũng quyên sinh mà tự vẫn. Hai đứa trẻ bất hạnh đành lưu lạc một mình nơi xứ người. Nhờ may, Thụy Vũ là đứa trẻ hiểu chuyện, trưởng thành sớm nên biết chăm lo cho Thụy Nhiên. "Chị Hai ơi...em đói quá à. Mà khoai mình đem theo ăn hết trơn rồi. Còn chi ăn hông Hai?"- Thụy Nhiên còn bé, nàng xoa bụng."Em đói hử? Thôi em ngồi yên đây nha, để chị ra chợ coi xem có chi không đem dìa cho em ăn"- Thụy Vũ đành phải đi tìm thức ăn cho em mình."Dạ""Em ngồi yên đây đó, hổng có đi lung tung đó nhen. Chị quay lại liền""Dạ chị Hai"Thụy Vũ nhanh chóng rời đi. Thụy Nhiên ánh mắt dõi theo chị mình. Cả hai mấy ngày qua chỉ bỏ bụng bằng khoai lang và nước lã. Sức khoẻ cũng đã cạn kiệt mệt nhoài. Thụy Nhiên trong lúc chờ đợi thì chợp mắt một lát.Thụy Vũ đi ra chợ, trong người không có lấy một đồng. Cũng chẳng biết làm cách nào để đem thức ăn về cho em mình. Cô đứng giữa chợ mà loay hoay mãi. Cho tới khi cô lọt vào mắt của hai kẻ buôn người."Ê nhìn con nhỏ đó kìa, nó đi có một mình à. Không thấy cha mẹ chi hết...""Ừa không thấy ai đi chung. Chắc là đi lạc vô đây"Hai kẻ xấu nhanh chóng tiến lại dò hỏi Thụy Vũ. Cô lúc đầu không dám bắt chuyện nhưng hai kẻ đó dụ hoặc, nói sẽ cho cô thức ăn nên Thụy Vũ mới bấm bụng đi theo.Thụy Nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ mệt nhoài, nàng nhìn xung quanh. Trời cũng đã chập tối, vậy mà chẳng thấy chị mình đâu. Thụy Nhiên đành đứng dậy sót ruột đi tìm. Nàng đi trên nẻo đường cất tiếng gọi:"Chị Hai ơi...chị Hai ơi chị Hai...chị đâu rồi chị Hai?"Nhưng mà chẳng có ai đoái hoài gì đến nàng. Thụy Nhiên đi một quãng xa cũng không tìm thấy chị mình để rồi kiệt sức ngất xỉu bên vệ đường.Hai vợ chồng Hương Cả lúc bấy giờ hiếm muộn không có con cái. Mong mỏi một đứa mà mãi chưa được. Đang trên xe quay trở về nhà thì nhìn thấy Thụy Nhiên nằm trên đường liền dừng lại mà xem thử."Ý trời đất cơi, ông ơi...ông coi có đứa con nít nào mà ngất xỉu ngoài đường tội nghiệp quá nè"- Bà Hương Cả tốt bụng xuống xe xem."Con cái nhà ai mà để nằm ngoài đường ngoài xá vậy không biết. Thôi đưa nó lên xe trước đi!!""Ờ ờ"Hai vợ chồng đưa Thụy Nhiên lên xe quay trở về nhà mình. Họ tốt bụng mời cả bác sĩ về khám cho nàng. Sau đó thì Thụy Nhiên tỉnh lại. Bà Hương Cả nhìn thấy thì mừng rỡ hỏi chuyện ngay:"Con gái, con tỉnh rồi hử? Thiệt may quá đa""Ủa...bà là??"- Thụy Nhiên ngơ ngác."Bà với ông là người đưa con dìa đó. Tại thấy con nằm ngất xỉu trên đường""Vậy...chị con đâu? Chị Hai con đâu? Ông bà có thấy không?"Ông bà Hương Cả quay nhìn nhau nhưng rồi lắc đầu."Ông với bà không có thấy ai hết. Thấy có mình con à. Bộ...con còn người chị nữa hử?""Dạ đúng rồi. Con còn chị nữa. Mà chị ấy nói đi tìm đồ ăn cho con rồi không thấy đâu. Nên con mới đi kiếm"Ông bà Hương Cả liền kéo nhau sang một bên. Ông: "Nghe con bé nói vậy tôi coi mồi chắc đứa chị bị người ta bắt cóc rồi đa"Bà: "Vậy hử ông? Chèn ơi, vậy thì tội lung quá. Hay là...mình dẫu chi cũng không có con, nhận con bé làm con nuôi được không ông?"Ông Hương Cả cũng thấy ý này rất hay nên đồng ý."Được. Con bé coi thấy xinh xắn với sáng dạ. Cứ nhận nó về làm con gái đi"Bà Hương Cả vui mừng quay lại chỗ của Thụy Nhiên. Bà cầm tay nàng cười nói:"Con à, con tên chi?""Dạ con tên Thụy Nhiên""Chà...cái tên hay quá đa!! Từ giờ...con ở lại đây luôn. Làm con gái của cha má luôn nghe"Nhưng Thụy Nhiên vẫn còn do dự vì lo cho chị mình."Nhưng còn chị Hai con thì sao?"Ông Hương Cả tiến tới:"Con yên tâm. Cha sẽ cho người tìm chị con dìa đây cho con. Có được không?"Thụy Nhiên mừng rỡ, lúc này môi nàng mới chịu nở nụ cười."Dạ được. Con cám ơn ông bà""Ấy...sao lại gọi là ông bà. Phải là cha với má nghe hông?""Dạ, cha...má"Hai người hiếm muộn nên nghe hai tiếng gọi này mừng rỡ vô cùng."Ngoan quá!! Người đâu, đưa tiểu thơ đi tắm rửa thay đồ rồi mần cái chi cho tiểu thơ ăn nghe hông?"Quay trở lại thực tại...Ông Hương Cả rất tin tưởng và hiểu tính khí của Thụy Nhiên. Hơn nữa lúc nhận nàng về nuôi, ông cũng có cho người đi tìm Thụy Vũ nhưng vẫn không tìm thấy. Cho nên việc Thụy Nhiên lớn lên đi tìm tung tích chị mình là điều khó tránh khỏi. "Haizz...bà cũng hiểu tánh con bé mà. Nó mà hông tìm ra ngô ra khoai là nó không có dìa đâu"Nhưng bà Hương Cả xót con nên lo lắng."Nhưng mà...nó ở đâu? Ông có biết hông đa?""Chậc...ở đâu xa, nó bên nhà ông Hội đồng Bình xóm Ngạc Đông chớ đâu. Cách bên Mỹ Hội mình có nhiêu đâu""Vậy hử? Nó vô đó mần chi?""Nghe đâu chị nó hồi đó bị bán vô nhà Hội đồng làm người hầu. Nên giờ chắc nó vô đó nó kiếm""Mà kiếm cái chi mà lâu vậy cà?""Tôi cũng hông rõ nữa. Tôi biết được có nhiêu đó à""Vậy hay...mai tôi với ông tới đó thăm nó đi đa. Được thì mình rước hai chị em nó dìa luôn""Ừm. Cũng được. Thôi bà ngủ sớm đi đặn mai đi""Ừm"///