[Duyên Gái] Hương Trầm Trong Gỗ Mục

Chương 18. Tình đượm



Trời chuyển tối, tại nhà máy xay lúa...

Người quản kho nói với vài người thợ trước khi rời đi.

"Cô Ba nói sợ lúa thóc bị trộm nên là biểu tao kêu vài đứa ở lại canh kho. Hai đứa bây ở lại đi. Chìa khoá nè"

Hai người thợ nhìn nhau rồi cầm lấy:

"Dạ tụi tôi biết rồi"

"Ừa ráng canh giữ cho tốt. Có gì cô Ba cô thưởng thêm"

"Dạ dạ"

"Tao dìa à"

"Dạ chú dìa"

Người quản kho quay người rời đi. Hai tên thợ nhìn nhau rồi lại nhìn chùm chìa khoá trong tay mình.

"Ê...mày chạy đi kêu thằng Choắt đi. Mình mần vụ cuối rồi nghỉ làm luôn"

"Mần thiệt hử? Tao tưởng hai bây bàn suông thôi chớ"

"Mỡ treo miệng mèo rồi mày không thấy hử? Chừng trong đây có chìa khoá của tủ đựng tiền luôn đó đa"

"Ờ...để tao chạy đi kêu nó"

"Lẹ lẹ đi. Tao ở đây canh cho"

"Ờ ờ"

Một tên chạy đi mất. Chạy qua cái nhà tranh gọi cửa:

"Choắt ơi...mày có nhà không?"

"Có"

Tên Choắt là cái tên đã buông lời trêu ghẹo Thụy Nhiên xong sau đó bị An Hy cho nghỉ việc. Hắn ôm hận nên thường xuyên bắt tay với hai tên thợ khác trong nhà máy để móc lúa trộm đem bán.

"Ra đây tao nói này nghe nè"

"Mày kiếm tao giờ này có chi hông?"

"Hôm nay chú Lãng giao cho hai thằng tao giữ chìa khoá để canh kho nhà máy. Nó kêu mày á là qua mần vụ cuối rồi nghỉ luôn. Mày thấy sao?"

Tên Choắt nghe xong thì nổi lòng tham. Hai mắt hắn sáng rực:

"Hai bây giữ chìa khoá hử?"

"Ừ. Đi hông?"

"Vậy đợi tao chút. Tao vô trong lấy đồ rồi mình đi liền"

"Ừ lẹ nha"

Một lúc sau...

Tên Choắt bịt kín mặt cùng tên kia đi tới nhà máy với tên còn lại.

"Đâu, chìa khoá đâu?"- Tên Choắt hỏi.

Tên giữ chùm chìa khoá đưa ra.

"Nè"

"Rồi vậy tối nay mình mần vụ cuối rồi bỏ trốn luôn. Tụi bây thấy sao?"

"Ừ được"

Nhưng tên kia nhát gan do dự:

"Bỏ xứ đi luôn á hử?"

"Chớ mày ở lại cho chết hử?"

"Vậy..."

"Suy nghĩ cái chi?! Tiền của nhà Hội đồng ăn mấy đời hổng hết. Mình lấy có chút à...có sao đâu"- Tên Choắt đáp.

"Ờ thôi vậy mần lẹ đi. Không ai thấy bây giờ"

"Ừ ừ"

Cả ba tên bịt mặt kín hết rồi nhìn ngó xung quanh, dùng chìa khoá mà người quản kho đưa cho mở cửa đi vào bên trong dễ dàng. Chúng nhanh chóng hành động.

Lúc này An Hy còn đang ngồi uống trà trong phòng chưa ngủ. Cô đã sớm biết mọi chuyện xảy ra ở nhà máy đêm nay nên đang chờ thời cơ để bắt gọn bọn trộm.

Uống xong tách trà, An Hy đứng dậy rời đi.

Bọn chúng mò mẫm kiếm chỗ cất tiền. Tên Choắt có vẻ thông tường đường đi nước bước trong nhà máy hơn nên nhanh chóng tìm ra được chìa khoá mở tủ. Hắn lục tung mấy hộc tủ. Cuối cùng cũng thấy một cái hộp đựng. Bên trong có vài trăm đồng bạc. Tên Choắt mừng rỡ nói với đồng bọn:

"Ê có tiền thiệt. Nhiêu đây đủ rồi. Thêm mớ lúa nữa chắc được rồi đó đa"

"Ừ vậy đi mau đi"

Bọn chúng ôm đồ định tẩu thoát thì bị người của An Hy vây lấy ngay ngoài cửa bắt quả tang. Đèn đuốc sáng rực làm chúng chói mắt.

"À ha...biết ngay mà. Tôi biết thế nào mấy anh cũng làm một vố lớn vớt cú chót rồi bỏ trốn đa"

"Thôi chết. Trúng bẫy rồi"- Tên Choắt hoang mang.

"Người đâu. Bắt chúng lại giải lên quan Tây. Lần này cho ở tù mọt gông hết đa"- An Hy đanh giọng kêu người của mình.

Người của An Hy xông lên. Nhưng tên Choắt đã có đề phòng. Hắn đem theo trong mình một con dao nên liền rút ra.

Người của An Hy bị chúng đánh bật. Đến cả cô cũng gặp nguy hiểm. Tên đó ánh mắt hung dữ đằng đằng xông về phía An Hy. Tên Choắt tóm lấy dùng dao kề cổ cô đe doạ:

"Tụi mày mà không để chọn bọn tao đi...tao giết con nhỏ này đó!!"

"Nè nè...mày chán sống rồi đa? Cổ là con ông Hội đồng đó"

"Hừ...thì sao? Nhà giàu rồi ỷ muốn mần chi mần hử?"

"Nè...tôi mần chi anh đa? Anh ăn trộm đồ của nhà tôi nên mới bị bắt mà"- An Hy lên tiếng.

"Mày im!! Mày thì biết con mẹ chi mà nói. Người như mày có đói bữa nào đâu mà hiểu đa"

An Hy cắn tay hắn thật mạnh rồi vùng lên thoát ra. Nhưng tên Choắt kịp nắm lấy tóc An Hy giật lại.

"Đồ chó chết, mày dám cắn tao hử?!"

Hắn vì cơn giận mà vung con dao về phía An Hy. Cô đưa tay lên chặn theo phản xạ khiến cho lòng bàn tay cầm vào lưỡi dao nên bị thương.

"Trời ơi, cô chủ!!"

Người của An Hy liền xông lên cố khống chế tên Choắt. Vì ba bốn người cùng nhào vào nên hắn nhanh chóng bị chế ngự.

Tay An Hy tứa máu đầm đìa.

"Cô chủ, cô có sao hông? Tôi đưa cô lên trạm xá nhen"

"Giải mấy tên này đi trước đi. Tôi không sao đâu đa"

.

"Vĩnh Phong à...Nguyễn Hoàng Vĩnh Phong..."

Vĩnh Phong đang nằm ngủ yên giấc thì đột nhiên có tiếng người gọi tên mình ngay kế bên. Anh lờ mờ mở mắt ra nhìn:

"Hmmm...khuya rồi...có chuyện chi vậy đa?"

Khi Vĩnh Phong mở mắt ra nhìn rõ hơn người nằm bên cạnh mình. Nhưng anh liền giật mình khi nhìn thấy gương mặt của Hường ngay trước mắt. Vĩnh Phong giật nẩy la toáng lên:

"Áaaaaaaaaa...ma ma...cứu tôi!!"

"Thằng chó...mày trả mạng lại cho tao!! Tao giết mày!!"

Vĩnh Phong nhìn thấy Hường nhảy lên người mình rồi dùng tay siết cổ anh. Vĩnh Phong vùng vẫy:

"Có ai không...mần ơn...cứu tôi với!!"

Tiếng la thất thanh của anh đánh thức Thục Trinh đang say giấc kế bên thức dậy. Cô nhìn thấy Vĩnh Phong đang dùng tay tự siết cổ mình rồi la lên.

Thục Trinh liền lay tỉnh Vĩnh Phong:

"Anh...anh...anh sao vậy? Tỉnh lại...tỉnh lại"

Vĩnh Phong bật người ngồi dậy khỏi giường. Mồ hôi anh ra ướt cả trán. Lồng ngực Vĩnh Phong căng ng rồi hạ phỏm thở hổn hển. 

"Mơ...là mơ sao đa?"

Thục Trinh không hiểu gì.

"Anh sao vậy? Bộ mơ thấy ác mộng hả?"

Vĩnh Phong quay qua, may mà người nằm cạnh anh là Thục Trinh. Anh thở phào nhẹ nhõm:

"May quá...không phải cô ta"

"Cô ta là ai? Anh mơ thấy gì vậy?"

Vĩnh Phong đánh trống lảng không trả lời câu hỏi của Thục Trinh.

"À ờ...đâu có chi đâu. Mơ thấy mấy thứ không sạch sẽ thôi. Chắc dạo này anh mần việc mệt quá đó mà"

"Anh làm em hết hồn à. Tự nhiên anh la lên giữa đêm"

"Anh xin lỗi, làm em thức giấc đa? Thôi nằm xuống ngủ tiếp đi. Hông sao, hông sao"

Vĩnh Phong nằm xuống trở lại cùng Thục Trinh. Anh ôm cô trong vòng tay mình. 

"Thiệt tình...đúng là xui xẻo mà!!"- Vĩnh Phong lẩm nhẩm.

.

Sáng hôm sau...

Vì hôm qua An Hy sơ ý trúng một nhát dao của tên Choắt nên hôm nay bàn tay bị băng bó lại. Trong bữa cơm trưa:

Bà Ba: "Ý trời đất cơi, tay con mần sao vậy An Hy? Sao bị thương vậy con?"

"Dạ...tại tối hôm qua con với vài người đi bắt mấy tên trộm lúa của nhà máy. Một tên trong số đó làm con bị thương"- An Hy kể lại.

Bà Ba lo lắng cầm tay cô lên xem:

"Chèn ơi, chuyện đó con hổng để người khác mần mà đi chi cho bị thương vậy nè. Thiệt tình..."

"Hổng sao đâu má. Bị thương nhẹ hà"

"Nhẹ cái chi mà nhẹ hổng biết. Con gái con đứa, bị thương như vậy rồi để lại sẹo thì sao đa?"

"Thôi, có sao đâu mà. Ăn cơm đi má"

Cả nhà bàn luận về vết thương của An Hy sôi nổi đến mức người làm trong nhà cũng nhanh chóng biết tin. Thụy Nhiên ôm một dạ lo lắng, sau bữa ăn trưa của chủ cả liền bỏ luôn thời gian ăn của mình mà chạy tới phòng của An Hy. 

Thụy Nhiên không đợi gõ cửa mà đi thẳng vào bên trong. An Hy giật mình nhìn thấy Thụy Nhiên:

"Em mần chi mà gấp quá vậy đa?"- An Hy giấu tay mình ở sau lưng hỏi.

Thụy Nhiên kéo lấy tay của An Hy ra xem. Nhìn cái vết thương dù đã được băng bó lại nhưng nàng vẫn xót xa.

"Chèn ơi, chuyện hôm qua nguy hiểm vậy...mà cô cũng dám mần nữa đa. Có chi cũng phải gọi em đi cùng chớ"

"Chậc...kêu em đi cùng tôi mới không yên tâm đó đa. Lỡ người bị thương là em thì sao?"

"Chớ người đó là cô em cũng đau lòng vậy"- Thụy Nhiên nói vẻ trách móc.

An Hy nhìn gương mặt lo lắng của Thụy Nhiên mà môi lại mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự hài lòng vui vẻ:

"Em lo cho tôi lung lắm hử?"

"Chớ còn chi nữa"- Thụy Nhiên ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của An Hy xong thì liền quay ra ngại ngùng.

"Ờ thì...trong nhà ai cũng lo cho cô mà. Chớ có phải mình em đâu đa"

Thụy Nhiên bỏ tay An Hy ra đi sang hướng khác. An Hy liền đi sang theo, chủ động nắm lấy tay của Thụy Nhiên xoay người nàng lại:

"Tự nhiên thấy em lo cho tôi vậy...tôi mừng lắm đa"

"Thiệt tình. Mừng cái nỗi chi. Rồi...ngoài tay ra cô có bị thương ở chỗ nào nữa hông đó đa?"

"Hông. Bị trúng có chút xíu à. Mai mốt nó hết chớ chi"

"Lần sau cô hổng có được mần mấy cái chuyện nguy hiểm như vậy nữa đâu đó đa"- Thụy Nhiên cẩn thận căn dặn. 

"Rồi rồi tôi biết rồi mà"- An Hy gật gật. 

Tay Thụy Nhiên nâng bàn tay của An Hy, chạm nhẹ ngón tay mình vào chứ không dám đụng mạnh. 

"Chắc...cô đau lắm hử?"

An Hy dùng tay còn lại vòng qua eo kéo Thụy Nhiên lại sát gần mình. 

"Có em ở đây là hết đau à"

Nàng đánh nhẹ vào vai cô:

"Chậc...nói cái chi vậy chớ. Ai nghe được thì kì khôi lắm đa"

"Tôi có nói chi quấy đâu nà. Nhờ nãy giờ em cầm vô tay tôi cái tự nhiên nó hết đau luôn á"

Thụy Nhiên bật cười vì những lời nói đường mật của An Hy. 

"Cô học ai mà nói chuyện dẻo dẹo vậy đa?"

"Có học ai đâu. Yêu em nên tự bật ra đó chớ"

"Bởi...nên em đâu có tin đâu đa"

"Vậy chớ...sao em mới tin đây?"

Ánh mắt Thụy Nhiên ngước nhìn đăm đăm An Hy như nhìn những vì tinh tú trên trời. Cái nhìn của An Hy cũng không kém, trái tim điều khiển đôi mắt không thể dừng lại ở đôi hàng mi của nàng nữa mà bắt đầu di chuyển xuống đôi môi. Thứ cô thấy không còn đơn thuần là bờ môi người con gái trước mặt. Mà còn là thứ tình yêu mình muốn có được và muốn trao ra. Suy nghĩ đó vô tình và trực tiếp khiến gương mặt cô bất giác kéo lại gần nàng. Khi đôi mắt đã nhắm nghiền thì cũng là lúc đôi môi bắt đầu hé ra.

An Hy hôn Thụy Nhiên một lúc đã vội tách ra:

"Thế em đã tin chưa? Tôi nào dám gian dối chi em đâu"

Thụy Nhiên quấn tay lên cổ An Hy, chủ động kéo dài nụ hôn thêm nữa với cô. Thật lòng nàng ngay lúc này buông bỏ phòng bị với cô. Chỉ còn lại ái tình.

"Cũng chưa tin lắm đa"

Đôi môi của Thụy Nhiên chủ động dính chặt vào môi của An Hy. Bàn tay của cô cũng kéo nàng vào sát người mình hơn. Nụ hôn lần nữa đã rõ ràng hơn dư vị nơi đầu môi của cả hai. Khoảnh khắc này khiến trái tim cả hai khẽ rung động nhanh nhịp hơn bình thường. Chiếc hôn này biến chuyển, khiến cho thứ tình cảm đơn thuần này trở nên nóng bỏng khác lạ.

Giây phút ấy trong tâm của cô nhận ra, không cần giàu sang hay quyền thế mà chỉ cần ôm người mình yêu trao ra chiếc hôn chân thành thôi cũng đủ thoả mãn. Còn trong tâm nàng, cảm nhận được thì ra ái tình nhiệm màu như thế. Lay chuyển được cái tâm nhuốm màu u buồn của mình mà quay sang dang tay đón nhận sự xoa dịu từ một người xa lạ không máu mủ.

Đang lúc sâu sắc nhất thì...

"Nhiên...Nhiên à...mày hổng ăn cơm mà bỏ đi đâu vậy đa?"- Bên nhà dưới vang lên tiếng gọi.

Làm Thụy Nhiên vội đẩy An Hy ra. Nàng mở to mắt liếm môi mình như để tâm trí thức tỉnh khỏi mộng mị.

"Ờ ờ...thôi cô ở phòng nghỉ ngơi đi nhen. Em đi xuống dưới cái!!"

Nàng quay mặt ra xấu hổ chạy khỏi phòng.

"Ấy...từ từ thôi, chừng té đó đa"- An Hy nhìn theo nói.

An Hy đưa tay quẹt lên môi mình bật cười. Cô thích thú cái hương vị tình yêu này làm sao.

Thụy Nhiên chạy lăn xăn xuống nhà bếp, bà Tám nhìn thấy nàng liền hỏi:

"Nãy giờ mày chạy đi đâu mần chi mà cái miệng đỏ lè vậy đa?"

Thụy Nhiên nghe xong liền chột dạ. Nàng lắp ba lắp bắp nói:

"À ờ...đỏ lắm hử Tám?"- Nàng đưa tay lên chùi miệng mình.

"Ờ...mần như son lem lên môi mày vậy đó"

"À à..."

"Mà mày mần cái chi để dính vậy?"

"Ờ con...con..."- Thụy Nhiên ấp úng không ngừng.

Bụng dạ nàng làm sao dám nói rằng mình vừa hôn người con gái mình yêu, vừa hôn con gái nhà ông Hội đồng.

Thụy Nhiên chạy đi trốn tránh câu hỏi:

"Thôi con đi ăn cơm nhen Tám"

"Ủa ủa...đương nói mà đi đâu vậy kìa"

.

Tại một nhà hàng...

Hôm nay Vĩnh Phong có hẹn với một người đối tác làm ăn. Hai người cũng lâu lắm rồi không gặp mặt nhau.

"Chèn ơi, anh Ân...anh khỏe hông đa? Lâu dữ rồi hông gặp lại anh đó đa"- Vĩnh Phong vừa nhìn thấy người bạn kia liền tay bắt mặt mừng. 

"Tôi khỏe. Còn anh sao rồi hử Vĩnh Phong? Tôi nghe nói lóng rày công chuyện mần ăn nhà anh khá lắm hử?"- Người bạn kia cũng đáp lại. 

"Cũng được hà. Nay anh hẹn tôi ra đây có chi hông?"

"À. Sắp tới tôi có mối mần ăn ở trên Sài Thành đó đa. Nên định rủ anh đặn coi bàn tính thử. Rồi có chi mình cùng mần ăn với nhau luôn"

Vĩnh Phong thấy đề nghị của bạn mình cũng hợp lý. 

"Vậy hử? Đâu, chuyện mần ăn đó sao. Anh nói thử tôi nghe coi"

"À là vầy nè..."

Một lát sau...

Vĩnh Phong quay trở về nhà với Thục Trinh. Cô đeo cái tạp dề từ trong bếp chạy ra mừng:

"Anh về rồi. Em nấu đồ ăn sắp xong rồi á. Anh đợi lát nha, em dọn lên cho anh ăn liền"

Vĩnh Phong mỉm cười ôm eo cô:

"Anh may phước lắm mới gặp được người như em đó đa. Nói thiệt với em chớ nào giờ anh hỏng có ăn được món chi mà vợ anh nấu hết á"

Thục Trinh nhíu mày tròn xoe mắt vẻ trong sáng hỏi:

"Vậy hả? Ủa sao lại như vậy? Làm vợ thì phải nấu cơm cho chồng ăn chứ. Đó là chuyện bình thường mà"

Vĩnh Phong nghe thế lắc đầu thở dài:

"Thôi. Nói tới mần chi em. Kệ đi. Giờ tôi có em là được rồi đa"

"Dạ. Vậy anh vào trong ngồi đi. Để em dọn cơm cho anh ăn nha"

"Ừm, ngoan"

Hai người đi vào bên trong. Vĩnh Phong kéo ghế ngồi xuống chờ đợi. Thục Trinh múc đồ ăn đem lên lần lượt trước mặt Vĩnh Phong. 

"Chèn ơi, nhìn ngon quá đa!! Em nấu hết luôn đó hử?"

"Dạ. Có mấy món à chứ có nhiêu đâu anh. Anh ăn thử đi. Coi chừng nóng đó"- Thục Trinh ngồi xuống đối diện nhẹ nhàng nói.

Nhưng sự thật có phải là Thục Trinh tự nấu hay không?

Lúc Vĩnh Phong không có ở nhà...

"Trời ơi sao giờ bà mới tới...tôi đợi bà nãy giờ đó"- Thục Trinh đi ra mở cửa cho một người nấu bếp được cô mướn về. 

"Dạ tại tôi không bắt được xe. Mong cô thông cảm"

"Đồ ăn á, tôi mua xong hết rồi. Bà vô trong nấu lẹ đi. Mấy thôi trễ bây giờ"

"Dạ dạ"

Quay lại thực tại...

Vĩnh Phong cầm đũa gấp thử một miếng cá bỏ vào miệng. Gương mặt anh bày ra vẻ hài lòng mà khen ngợi:

"Đồ em nấu coi mồi còn ngon hơn ở nhà anh nữa đa!!"

Thục Trinh bật cười.

"Em nấu cũng bình thường thôi. Nhà anh là nhà danh giá, chắc mời người nấu ăn giỏi lắm. Em sao so được"

"Em nói sao chớ anh thấy ngon lung lắm đa. Phước đức anh mới được ăn đó chớ. Hôm nay đúng là toàn chuyện vui mà"

Thục Trinh nghe vậy thì tò mò hỏi:

"Chuyện vui hả? Nay anh có chuyện gì vui vậy? Kể em nghe với"

"À...chả là hôm nay anh gặp lại được người bạn mần ăn cũ. Anh ta rủ anh lên Sài Thành một chuyến để đầu tư vào một cái xưởng đa. Vụ này mà thành công thì anh sẽ không cần dựa vào chuyện mần ăn của cha anh nữa. Anh có thể ra mần chủ luôn"

///

Chương trước Chương tiếp
Loading...