[Duyên Gái] Hương Trầm Trong Gỗ Mục
Chương 17. Tình tiền
Bà Hai ngồi trong phòng tụng kinh niệm phật, tay lướt từng hạt trên sợi chuỗi. Nhưng bà đọc chữ nào trong lòng lại thêm nặng một chút chuyện của cậu Hai hôm bữa. Đọc kinh mà tâm không tịnh cứ lo nghĩ mãi về chuyện của Hường. Bà mở mắt ra rồi thở dài đứng dậy đi ra khỏi phòng.Mợ Hai Cẩm Tú đi tới lui nhà trên thì thấy bà Hai chuẩn bị đi đâu đó liền hỏi:"Ủa má...bộ má định đi đâu hử?""À...má ra ngoài có chút chuyện á mà"Bà Hai không nói rằng mình đang chuẩn bị đi tìm thầy pháp để hỏi về việc của Hường."Con ở nhà cũng chán quá à. Má có đi đâu cho con theo được không đa?"- Cẩm Tú nghĩ đơn giản."Thôi con ở nhà đi. Đi theo mần chi. Vậy ha"Bà Hai nói rồi đi cho nhanh. Cẩm Tú nhìn bộ dạng gấp gáp của bà Hai thì không hỏi thắc mắc."Lạ dữ hông. Đi đâu mà gấp lung vậy đa. Mần như ai hối vậy"Cẩm Tú đành đi ngược vào trong. Ở dưới nhà bếp...Thụy Nhiên nhìn ngó thấy không có ai thì rón rén đi lại chỗ nồi cơm. Sau khi coi tới có lui không có người nàng liền hí hửng hé nồi cơm ra. Cho cái ngón tay vào mà lấy ít miếng cơm cháy ra cho vào miệng. Hàm nhai môi thì mỉm cười vui sướng.Nàng đang loay hoay bốc thêm miếng cơm cháy nữa cho vào miệng thì đằng sau vang lên tiếng nói:"Ngon hông mà thấy em ăn dữ vậy đa?"Thụy Nhiên giật mình quay lại. Thì ra là An Hy. Nàng vội nuốt xuống:"Chèn ơi cô đứng sau lưng em hồi nào mà hông lên tiếng vậy đa? Làm em hết hồn nuốt khan cái họng luôn nè"An Hy nghe thế vội rót nước cho Thụy Nhiên:"Ấy chết, vậy em uống miếng nước vô đi mấy thôi mắc nghẹn"Thụy Nhiên cầm ly nước lên uống cạn."Có miếng cơm cháy à, mà em mần cái chi mờ ớ thấy ghê vậy đa. Muốn ăn thì cứ đường hoàng mà ăn. Có chi đâu nà?""Thì em là người ăn kẻ ở mà. Mần chi cũng phải coi ngó chớ. Lỡ bị rầy rồi sao?!""Chậc...ai mà rầy em. Muốn ăn nhiêu thì cứ ăn thôi biết chưa? Ai rầy nói cô Ba cho"Thụy Nhiên bật cười. An Hy mở nắp nồi ra:"Nè, ăn thì lấy đũa muỗng múc ăn đường hoàng. Hổng có chi mà sợ hết nghe hông?""Dạ!!"Hai người vui vẻ ngồi bên dưới nhà bếp bị Cẩm Tú thấy hết. Cô đứng chỗ vách tường mà đố kỵ đập tay vào tường:"Cái con nhỏ này, cho An Hy ăn bùa mê thuốc lú rồi hử? Sao tự nhiên An Hy tốt với nó dữ đa"An Hy ngồi nhìn Thụy Nhiên ăn ngon miệng mà nở nụ cười tươi."Cô ăn hông? Ngon lắm á"- Thụy Nhiên đưa lên một miếng muốn đúc cho An Hy.An Hy đó giờ không có ăn mấy thứ này nên cũng do dự."Nào giờ tôi hổng có ăn cơm dưới đít nồi như vậy...""Chèn ơi ngon lung lắm. Cô thử đi. Hổng ngon em chịu chi cũng chịu"Thấy Thụy Nhiên nói thế nên An Hy cũng há miệng ra nhận lấy. Rồi cô tròn mắt nhìn nàng:"Ý...ngon thiệt!!""Thấy chưa em nói rồi mà. Ăn thêm đi, còn nhiều quá nè""Này phải ăn với kho quẹt nữa mới ngon đó đa""Kho quẹt? Kho quẹt là cái chi?"- An Hy ngớ người."Cô hổng biết kho quẹt hử? Nào giờ cô chưa ăn sao đa?"An Hy lắc đầu."Nghe tên lạ hoắc à. Món chi vậy? Tôi chưa ăn bao giờ hết á""Chèn ơi, mần cũng dễ à. Cô muốn ăn hông, giờ em nấu cho cô ăn nhen"An Hy gật gật thích thú."Ừm. Em nấu đi""Cô đợi lát, xong liền à. Nhanh lắm"Thụy Nhiên đứng dậy làm ngay. Nàng đi lại nhóm lửa bắt cái nồi lên. An Hy ngồi nhìn, ánh mắt đắm chìm vào hình dáng của Thụy Nhiên chỗ bếp. Đôi môi lại bật cười hiền dịu. Cô bất giác nói:"Ai mà lấy được em làm vợ, chắc sướng lung lắm đa""Hời ơi, nghe cô nói kìa. Em cũng bình thường như ai thôi. Có chi đâu mà sướng"Thụy Nhiên nói rồi bưng cái nồi kho quẹt vừa nấu xong lại. Nhưng vì quên cầm đồ nhấc nồi nên vừa đặt cái nồi xuống bàn đã xuýt xoa ngón tay."Shhhh..."An Hy thấy thế liền lo lắng đứng dậy cầm lấy tay của Thụy Nhiên:"Chậc...em có sao hông? Mèn đét ơi, hổng cẩn thận chi hết. Đau lắm hông?""Dạ hổng sao. Nóng chút xíu à. Em nấu xong rồi nè, cô ăn thử đi""Lần sau phải cẩn thận đó biết hông? Em đau là tôi xót lắm đó""Em biết rồi. Cô ăn đi cho nóng""Rồi rồi"Thụy Nhiên háo hức đợi An Hy ăn thử món kho quẹt mình làm. An Hy ăn ngon lành trong lần đầu tiên thử. Thụy Nhiên ngồi bên cạnh cứ đưa mắt chờ đợi."Sao, ngon hông cô?""Ngon, ngon dữ lắm!! Coi mồi còn ngon hơn sơn hào hải vị nữa đa"Thụy Nhiên nghe An Hy khen lấy khen để như vậy thì nở nụ cười tươi."Thấy cô ăn ngon vậy em vui lung quá đa""Sau này em nấu cho tôi nữa đi""Cô thích là em nấu hà. Mà...em nấu được ít lắm có chị em là..."- Thụy Nhiên bỗng nhớ tới chị mình.An Hy hiểu chuyện nên buông đũa xuống cầm tay nàng:"Tôi biết em nhớ chị mình nhưng mà cũng đừng buồn quá. Sanh bệnh đó đa""Em biết rồi. Tại tự nhiên em nhớ tới thôi hà""Ừm ừm""Mà chuyện lúa thóc cô tính sao rồi?"An Hy thở dài suy nghĩ đáp:"Tôi định đợi thêm ít lâu nữa đa. Ngang nhiên móc lúa trộm vậy chắc chắn tụi này thông đồng trong ngoài với nhau hết rồi. Đành đợi thêm ít bữa nữa coi sao thôi""Ừm, cô nói cũng phải".Bà Hai mời thầy pháp về nhà để coi vận khí trong nhà ra sao."Mời thầy vô trong!!"- Bà Hai đi trước dẫn đường.Ông thầy đi theo bà Hai vào. Ông cẩn thận nhìn ngó xung quanh. Bà Hai dẫn ông đi lại phòng của Vĩnh Phong để ông xem thử.Thầy pháp đi vào nhìn tới nhìn lui, sau khi xem xét xong thì bảo:"Thưa bà Hội đồng, tôi đâu có thấy chi lạ trong cái phòng này đâu nà""Ông nói sao? Hổng có chi hết hử?""Dạ đúng rồi. Một chút âm khí cũng hông có. Thì mần sao mà có cái chuyện như bà kể được đa"Bà Hai nhíu mày cảm thấy kì hoặc. "Vậy...hay là ông đi ra chỗ cái giếng á. Coi dùm tôi đi""Được. Để tôi ra đó thử"Thầy pháp liền rời đi khỏi phòng. Nhưng không thấy bà Hai đi theo liền quay đầu:"Bà không đi theo tôi sao đa?"Bà Hai trong lòng bán tính bán nghi nhưng sợ vẫn là sợ nên mới chần chừ không dám ra chỗ cái giếng mặc dù đang là trời sáng."À ờ...""Đi đi. Không sao. Có tôi đây mà""Ờ cũng được"Bà Hai đành tin tưởng đi theo thầy pháp. Cả hai người đi tuốt ra sau vườn chỗ cái giếng. Thầy pháp kéo mớ dây leo trên miệng giếng ra. Cũng cảm thấy không có gì bất thường."Tôi đâu thấy điều chi bất thường đâu nà. Trận pháp trấn yểm của tôi vẫn còn hiệu nghiệm. Cái vong đó không thoát ra mần quấy được đâu""Vậy hử thầy? Vậy thì may quá"- Bà Hai thở phào nhẹ nhõm."Bà cứ bình thường đi. Còn nếu không yên tâm á thì lát tôi cho một lá bùa để cậu nhà đem theo bên mình phòng thân""Dạ dạ"Hai người quay ngược vào trong.Lúc này Cẩm Tú mới từ chỗ góc cây gần đó đi ra. Cô cầm theo cái rổ, định ra vườn hái ít me đất vào uống do thấy rát cổ họng. Nhưng vô tình lại nghe thấy hết cuộc trò chuyện của bà Hai và thầy pháp. "Ủa...bộ Vĩnh Phong bị chi mà má mời thầy pháp dìa vậy đa? Hổng lẽ cái hôm mình hông có ở nhà, nhà xảy ra chuyện chi mờ ớ??"Cẩm Tú tự hỏi xong rồi cũng đi vào trong nhà. Cô đặt cái rổ lên bàn chỗ bếp. Bà Tám nhìn thấy liền hỏi:"Ủa mợ Hai, mợ xách cái rổ ra vườn nãy giờ á hử?""Ừa. Tại tôi thấy cổ họng tự nhiên rát quá đa. Sợ ho nên ra kiếm ít me đất vô uống""Chèn ơi, ngoải mần chi mà có me đất. Mợ rát họng thì kêu thằng Tèo hay đứa nào đó chạy ra thầy lang bốc thuốc là được mà""Thôi có chi đâu mà thất công lung vậy"Rồi Cẩm Tú ghé đứng bên cạnh bà Tám hỏi:"Mà bà Tám nè, cái bữa hôm trước tôi hông có ở nhà đó. Bộ xảy ra chuyện chi đa?""Bữa nào mợ?""Thì hôm rằm đó"Bà Tám liền nhớ ra."À à...thì cũng...hổng có chi. Chỉ là tự nhiên hôm đó cô Ba cổ bệnh rồi..."Cẩm Tú nghe tới An Hy liền khẩn trương:"Cô Ba bệnh hử? Rồi sao nữa? Bà kể lẹ lên coi""Dạ cô Ba cổ bệnh xong cái tối cổ tự nhiên đứng trước phòng cậu Hai la lên. Nói là thấy ai chi đó nên cổ hết hồn. Mần ai cũng giật mình theo"Cẩm Tú nghe xong gật gật hiểu ra."Hèn chi má tìm thầy dìa, chắc coi coi có ai dìa quấy phá hay không đây mà"Cẩm Tú hỏi bà Tám tiếp:"Rồi An Hy có sao hông đa? Có bị chi hông?""Dạ hông mợ. Chắc cô Ba yếu bóng vía nên hoa mắt thôi chớ ngoài cổ ra đâu có ai thấy chi đâu""À à""Vậy thôi tôi xin phép đi mần công chuyện nhen mợ""Ừa đi đi"Cẩm Tú quay đi lên nhà trên, vừa đi vừa lẩm nhẩm:"Nào giờ An Hy yếu bóng vía sao đa? Sao mình hổng biết cà?!".Bà Hai thì ở nhà tìm thầy pháp vì sợ con trai mình gặp phải thứ không sạch sẽ. Còn Vĩnh Phong bây giờ lại đang mê đắm cô nàng Thục Trinh trên tỉnh."Tính ra em chưa kể gia cảnh của em cho anh nghe thì phải?"- Vĩnh Phong trò chuyện cùng cô."À em á hả?! Cha mẹ em làm nghề giáo. Hồi trước em ở nhà không à"- Thục Trinh giả vờ hiền lương đáp."Ồ...vậy là gái nhà lành đa""Tại cha mẹ cũng khó nên ít cho em ra ngoài lắm"Thục Trinh quay hỏi lại Vĩnh Phong:"Còn anh? Nghe anh nói anh là con nhà Hội đồng hả? Vậy chắc anh có vợ rồi đúng không?"Vĩnh Phong nghe Thục Trinh hỏi chuyện hôn nhân của mình, anh vội dùng tay kia che chiếc nhẫn ngón áp út của tay này lại."Thiệt ra...anh cũng li hôn với vợ rồi. Nên giờ cũng gọi là một mình, không có ai hết á""Vậy chắc nhiều cô mê anh lắm ha. Anh tốt vậy mà"- Thục Trinh liên tục buông lời tán thưởng."Chèn ơi, em khéo nói chơi. Anh lo mần ăn, công việc bận tối mắt tối mũi luôn. Hơi đâu mà để ý chuyện trai gái đâu em"- Vĩnh Phong bên ngoài khiêm tốn bên trong nở mũi đáp."Tiếc ghê. Người như anh mà lại không tìm được người nâng khăn sửa túi cho mình"Đứng trước những lời đường mật của Thục Trinh, Vĩnh Phong sắp không che giấu được bản chất của mình."Em cũng xinh đẹp mà...bạc mệnh quá. Gặp ngay cái thằng chồng vũ phu. Anh nói thiệt, anh mà có được người vợ như em...anh cưng còn hổng hết nữa là"Thục Trinh bật cười nhỏ nhẹ, cô đi tới ngồi sát bên cạnh Vĩnh Phong. Gác tay lên vai anh. Để lại mùi hương trên kẽ ngón tay vương lên đầu mũi Vĩnh Phong."Thiệt không? Đàn ông bọn anh toàn nói suông thôi. Không tin được ai hết á"Vĩnh Phong bật cười. Anh chợt lấy ra trong túi thứ gì đó rồi đeo vào ngón tay của Thục Trinh. Làm cô hết sức bất ngờ đưa mắt nhìn. Chiếc nhẫn hột soàn cỡ bự nằm lồ lộ trên ngón tay thon dài của cô."Ý trời đất, cái gì vậy nè?""Tặng em đó""Sao lại tặng em?"- Thục Trinh đưa bàn tay lên ngắm nghía."Nay đi ngang tiệm kim hoàng thấy đẹp nên mua tặng em""Chắc mắc lắm hả?""Có bây nhiêu đâu. Vài ngàn đồng có là chi với anh đâu em"Thục Trinh đưa tay tháo chiếc nhẫn ra làm vẻ không dám nhận."Thôi thôi, đồ đắt tiền vậy em không dám lấy đâu. Trả lại anh nè"Vĩnh Phong vội cầm tay Thục Trinh ngăn không cho cô tháo rời."Hông hông, em cứ giữ đi. Tấm lòng của anh mà""Nhưng mà...""Cứ đeo đi!! Đeo cho anh vui, nha""Anh làm vậy em ngại quá hà""Có chi đâu mà ngại. Anh thấy, em chỉ cần cho mặc quần là áo lụa mắc tiền rồi đeo hột soàn cỡ bự thì chắc cái xứ này không ai đẹp bằng em luôn đó đa"Vĩnh Phong dứt lời cầm tay Thục Trinh hôn lên. "Anh cứ khen em hoài"Vĩnh Phong vòng tay qua eo cô:"Khen, phải khen. Đẹp thì phải khen chớ. Với lại...làm cho người phụ nữ mình yêu cười á. Anh thấy vui hết lớn đó đa"Thục Trinh đẩy người Vĩnh Phong ra đứng lên:"Ai mà yêu anh!!"Vĩnh Phong cũng đứng dậy theo, đứng sát phía sau Thục Trinh nói:"Yêu anh đi, rồi em sẽ có tất cả. Tiền bạc vàng vòng anh trải đầy dưới chân em. Em muốn cái chi cũng được hết á!!"Vĩnh Phong không che đậy nữa. Anh cúi mặt hôn lên vai Thục Trinh. Thục Trinh cười nhếch lên đắc ý. Cuối cùng cá cũng đã cắn câu.Cô quay người lại vòng tay lên cổ Vĩnh Phong:"Anh nói như em yêu anh vì tiền vậy?!""Đâu. Anh đâu có ý đó đâu nà. Ý anh là miễn em ưng thì em sẽ được anh tưng tiêu chiều chuộng hết nấc""Anh nói mấy lời này với nhiều cô rồi đúng không? Chứ sao mà nghe sành sỏi quá chừng""Có đâu. Anh nói với mình em thôi đó chớ"///