[ Đồng Nhân Vân Chi Vũ ] Cung Môn Chuyện Thường Ngày

3. Hoa quỳnh trong tay.



Phần lớn nội dung đều là tự nghĩ, cảnh báo nhân vật có thể OOC.

Phi logic, đọc vui là được rồi, không thích có thể rời đi. Không tiếp nhận bình luận tiêu cực, ác ý.

Toàn viên hướng về Cung Viễn Chủy đệ đệ.
______

Vân Tước từ ngày đến Cung môn tự tại hơn rất nhiều, so với trước kia nàng chỉ có thể quanh quẩn ở căn cứ Vô Phong âm u lại tối tăm, thì bây giờ nàng càng thích nắng ấm ở Cung Môn.

Tuy rằng bên trong sơn cốc Cựu Trần thỉnh thoảng sẽ có khí độc nổi lên, nhưng cũng không thể phá hủy tâm trạng thưởng thức của nàng đối với Cung Môn.

Mọi thứ đều rất tốt, nhưng chỉ có một chuyện làm Vân Tước không vừa lòng.

" Vân tỷ tỷ, tỷ xem chiếc khăn tay này ta thêu có đẹp không?" Thượng Quan Thiển ngồi bên cạnh Vân Vi Sam, nâng tay đưa khăn tay cho nàng xem, hai mắt lấp lánh cầu nàng khen ngợi.

Vân Vi Sam khẽ cười, nhận lấy khăn tay thêu hoa nàng đưa cho, ngắm nhìn thưởng thức một phen, ôn thanh đáp lại: " Đẹp lắm."

" Vậy nếu ta tặng nó cho tỷ, tỷ nhận không nha?"

" Muội muội có lòng, đương nhiên ta sẽ nhận rồi."

" Vậy ta tặng tỷ tỷ, cảm tạ Vân tỷ tỷ đã chiếu cố ta nha."

" Muội muội ngoan."

Vân Tước ngồi một bên khác nhìn Vân Vi Sam xoa xoa đầu Thượng Quan Thiển, Thượng Quan Thiển còn nhu thuận dụi dụi đầu mình vào tay Vân Vi Sam.

Tức giận nga, tỷ tỷ là của ta!

Vân Tước nhịn không được nữa, cứ như vậy tỷ tỷ của nàng liền phải bị Thượng Quan Thiển dụ đi rồi.

" Tỷ! Ta có phải là muội muội của tỷ không ?!!"

" Viễn Chủy! Ta có phải là ca ca của đệ không ?!!"

Vân Tước: "..." Là ai?!!

Cung Tử Vũ đứng cách đó không xa: " ..."

Thì ra không chỉ mình ta nghi ngờ địa vị của bản thân.

Ba vị Vô Phong cùng ba vị Cung môn đối mặt nhìn nhau.

Vân Vi Sam biết người vừa lên tiếng là Cung Tử Vũ, vóc người trưởng thành so với những người còn lại của Cung Môn, hắn là người cao nhất đi. Một thân hắc y điểm xuyến hoàng kim hoa văn, bên ngoài một lớp áo choàng, vành cổ áo đều là xù xù vũ nhung.

Hắn rất sợ lạnh sao ?

Bất chợt phía trước Cung Tử Vũ bị một thân ảnh khác che lại, là Cung tam công tử. Cung Viễn Chủy cho nàng một ánh mắt cảnh cáo ý tứ rõ ràng, ngươi đang nhìn cái gì.

Vân Vi Sam biết cậu đang cảnh giác nàng, hàng năm vì thân phận khiến cho ánh mắt của nàng luôn không tự chủ mang theo đánh giá cùng phân tích, có lẽ vị đệ đệ này không thích ánh mắt đó rồi.

" Thứ lỗi ta mạo muội, ta không hề có ác ý."

Cung Tử Vũ vốn cũng không hề có ý quở trách gì nàng, hắn cũng không ngại người khác đánh giá mình, nhưng nhờ vào này đó vô tình, hắn biết đệ đệ cũng quan tâm đến hắn, vui vẻ nga.

" Viễn Chủy, trả lời a, ta có phải ca ca của đệ không? "

Vân Tước nhờ câu nói này cũng nhớ chuyện ban nãy, nắm tay tỷ tỷ kéo kéo ra sức thu hút sự chú ý của nàng vào mình.

Vân Vi Sam có chút buồn cười nhìn muội muội, ôn nhu xoa xoa đầu nàng: " Vân Tước sao vậy? Muội đương nhiên là muội muội của ta rồi."

Vân Tước hưởng thụ sủng nịnh từ tỷ tỷ, ôm tay Vân Vi Sam trộm nhìn về Thượng Quan Thiển, đắc ý nở nụ cười.

Thượng Quan Thiển thấy vậy khẽ xuy thanh cười: " Ấu trĩ thật đó tiểu muội muội."

Cung Tử Vũ xem ba người bên kia, mắt nhìn Cung Viễn Chủy càng lấp lánh.

" Viễn Chủy đệ đệ nói mau, ta có phải ca ca của đệ không?"

" Không đâu."

Cung Tử Vũ hóa đá, hắn vội nắm lấy ống tay áo của Viễn Chủy đệ đệ điên cuồng lắc, ai thán tại sao a!!!

Cung Viễn Chủy nhìn xem hắn, bộ dạng một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, tâm mệt. Hắn như vậy chỗ nào ra dáng ca ca chứ? Nhưng mà... thôi vậy.

" Tử Vũ ca ca."

Cung Tử Vũ nghe vậy không tiếp tục làm loạn nữa, hắn vẫn chưa kịp tiếp thu hạnh phúc đến bất ngờ.

Cung Tử Vũ hoài nghi, Cung Tử Vũ vui vẻ, Cung Tử Vũ bất đầu ngơ ngẩn cười.

Cung Viễn Chủy không xem nổi, che mặt quay người vội đi rồi.

Kim Phồn xem Cung Viễn Chủy đã đi được một đoạn, hắn quay đầu nhìn Cung Tử Vũ. Tài thật, chủ tử hắn vẫn còn đang ở trạng thái cười ngơ ngẩn, hảo tâm nhắc nhở một phen đi.

" Vũ công tử, Chủy công tử đi mất rồi."

Chỉ nghe bên cạnh vang lên hai chữ " Cái gì ?!!" Cung Tử Vũ cũng vội vã chạy theo.

Kim Phồn vô ngữ, vẻ mặt biểu tình rất khó diễn tả nổi.

Cung Tử Vũ rốt cuộc đuổi kịp Cung Viễn Chủy: " Viễn Chủy, kêu lại một lần đi."

" Tử Vũ ca ca. Được chưa a? Ta đang vội lắm đó."

" Êy! Viễn Chủy đệ đệ thật ngoan. Chủy cung hiện tại không có việc, đệ vội cái gì?"

Cung Viễn Chủy cho hắn một cái liếc mắt.

" Ban sáng không phải Chấp Nhẫn nói phụ mẫu của ta sắp quay lại sao? Ta đến cửa lớn đón bọn họ."

" Thế ta cũng đi." Cung Tử Vũ nghe vậy, liền sóng vai cùng cậu đi đến cửa lớn Cung môn.

Chủy cung chủ và Diệp phu nhân sắp quay về Cung Môn rồi.

Chủy cung chủ vừa theo phu nhân nhà mình vào đến bên trong Cung môn, phân phó thị vệ Chủy cung an bài một chút đồ vật đã bị một trận tiếng ngân linh thu hút sự chú ý.

Hắn đương nhiên biết ngân linh reo vang biểu hiện điều gì, con hắn đến đón hắn.

Chủy cung chủ quay đầu lại, giương hai tay vô cùng chờ mong: " Tiểu Chủy a, phụ thân về rồi đây."

Tiểu Chủy của hắn không theo như hắn mong đợi, phi thẳng vào trong lòng Diệp phu nhân.

" Mẫu thân đã về! "

Diệp phu nhân ôm con trai bảo bối của nàng, hai tay xoa xoa đầu tóc của Cung Viễn Chủy, vuốt ve một lượt: " Tiểu Chủy ngoan."

Chủy cung chủ nén đau thương, khẽ ho khan thu hút sự chú ý của con trai.

Cung Viễn Chủy ngẩng đầu lên nhìn hắn, vô tội cực kì nói: " Phụ thân, người bệnh sao? Muốn hay không trước về Chủy cung bốc chút thuốc?"

Diệp phu nhân cười nhìn phụ tử hai người: " Tiểu Chủy, đừng trêu chọc phụ thân con nữa."

Cung Viễn Chủy cười một tiếng, ôm lấy Chủy cung chủ lấy lòng nói: " Phụ thân, ta nhớ người lắm."

Chủy cung chủ nhẹ gõ lên cái trán của con trai, vờ trách móc một câu: " Tiểu lật mặt."

Cung Tử Vũ bị tình cảnh một nhà ba người vui vẻ, cảm động rồi, lúc này mới hồi thần hướng về cả hai hành lễ: " Chủy cung chủ, Diệp phu nhân, hai người đã trở lại rồi, lần này công vụ có vấn đề gì không?"

Diệp phu nhân và Lan phu nhân giao tình rất tốt, vì vậy đối xử với Cung Tử Vũ cũng như con mình.

Nàng ôn nhu xoa đầu Cung Tử Vũ.

" Không có vấn đề gì cả. Lan phu nhân gần đây thế nào ?"

Cung Tử Vũ nhẹ cười đáp lại nàng: " Mẫu thân sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều, gần đây ở Vũ cung còn nhắc đến khi nào Diệp phu nhân quay lại bồi nàng."

Diệp phu nhân nghe vậy vui vẻ: " Vậy được rồi, ta sẽ tranh thủ thời gian đến xem nàng."

Chủy cung chủ cùng Cung Viễn Chủy một bên đang cùng nhau nói chút việc vừa qua, liền nhìn thấy Kim Việt, lục ngọc thị vệ của Cung Lãng Giác phi nước đại mà đến.

" Chủy cung chủ, Diệp phu nhân, Vũ công tử, Chủy công tử, có chuyện không ổn rồi! "

Cung Viễn Chủy nhìn bộ dạng thở hổn hển của hắn, xem ra thật sự rất gấp gáp chạy đến đây: " Làm sao vậy ? Ngươi tại đây còn Lãng Giác ca ca đâu rồi? "

" Chủy cung...Chủy cung sắp sụp rồi. Lãng công tử đang ở Chủy cung."

Chủy cung chủ khẽ run lên, Chủy cung sụp ?! Nhà hắn mà !!

Cung Tử Vũ nghe Kim Việt câu được câu mất, trong lòng gấp gáp, nói: " Ngươi nói rõ ràng! "

Kim Việt xem ra càng gấp hơn: " Vô Phong ba vị cấp Quỷ cùng bốn vị núi sau ở Chủy cung đánh nhau, đánh trúng rất nhiều cột trụ ở đó."

" Nhà ta !"

Chỉ để lại thất thanh hai chữ, Chủy cung chủ rút đao ra chạy hướng về Chủy cung.

Lão liều mạng với các ngươi!!

Diệp phu nhân muốn cản cũng cản không kịp đành xách theo vạt váy đuổi theo Chủy cung chủ.

Cung Tử Vũ thấy vậy vội nắm tay của Cung Viễn Chủy cũng chạy đến Chủy cung.

So với mọi người lòng nóng như lửa đốt, Cung Viễn Chủy xem ra thư thả hơn rất nhiều: " Ngươi vội cái gì? Lãng Giác ca ca không phải cũng ở đó mà, huynh ấy nhất định sẽ can ngăn đôi chút."

Cung Tử Vũ nghe vậy cước bộ cũng chậm lại, cảm thấy có lí.

Nhưng khi đến Chủy cung cả hai vô ngữ luôn rồi.

Cung Lãng Giác ngồi ở trên một thanh lan can gỗ, hứng thú cực kỳ nhìn hai nhóm người.

" Ta đếm đến ba, các ngươi lại đánh ha."

Cung Viễn Chủy: "..."

Mạc Kì Ai trước ra tay ném ra phi liềm bay về phía Tuyết Trùng Tử. Phi liềm vốn hướng bay ổn định bỗng chốc bị lệch ra, kèm theo đó là tiếng vũ khí va chạm vào nhau.

Hàn Y Khách bày ra tư thế niệm Phật tay đặt trước ngực, nhẹ gật đầu cười, khen ngợi một phen: " Quả nhiên là Chủy cung chủ, kỹ năng sử dụng ám khí thật sự tuyệt diệu, tốc độ được, nhanh lại tinh chuẩn..."

Cung Viễn Chủy xem hắn còn muốn nói, tạt một phen nước lạnh: " Đó là mẫu thân ta ném."

Hàn Y Khách: "..." Nở một nụ cười tự tin nhưng không mất lễ phép, im lặng là tốt rồi.

Bi Húc ôm tay chấp kiếm, nhìn bốn vị trước mặt. Cung Môn lão Chấp Nhẫn thì thôi đi, mấy vị đây cứ gặp bọn họ liền phải đánh nhau.

" Đời trước chúng ta là kẻ thù không đội trời chung à?"

" Có thể lắm."

Bọn người Tuyết Trùng Tử một chút cũng không xem vừa mắt các vị đây. Gặp nhau liền muốn đem đối phương dẫm xuống đất cọ xát một phen.

" Còn đánh tiếp không?"

Chủy cung chủ lửa giận xông thiên, Chủy cung khắp nơi đều là gạch vụn vương vãi, phòng ốc đều sụp xuống một bộ phận. Phòng nghỉ thì nát toang.

" Đánh! Ta đánh chết các ngươi!!!"

Chủy cung chủ xem bọn họ như bia ngắm, điên cuồng vung lên ám khí. Các vị còn lại cũng chẳng buồn ngăn cản đứng một bên xem kịch.

Cung Viễn Chủy khẽ meo meo đến cạnh Cung Lãng Giác.

" Lãng Giác ca, sao huynh không cản họ một chút."

" Bọn họ tương tàn ca vui còn không kịp. Bớt kẻ địch."

Cung Viễn Chủy xem Cung Lãng Giác ý cười tràn đầy đáy mắt, vô ngữ.

" Mẫu thân à."

Diệp phu nhân xem nhóm người bên kia vừa đuổi vừa chạy thành một đoàn, có chút đau đầu thay.

" Tướng công, được rồi. Còn các ngươi, sao lại ở Chủy cung đánh nhau rồi? "

Đại diện ba Quỷ Quỷ, Bi Húc lên tiếng: " Ta tìm Cung Thượng Giác."

Đại diện các vị núi sau, Tuyết Trùng Tử nói: " Ta tìm Viễn Chủy. "

" Tìm ca ca thì đến Giác cung, đến Chủy cung làm gì? Khoan đã..Các ngươi tìm huynh ấy làm gì? "

Hàn Y Khách: " Bởi vì Thượng Giác công tử thường hay bên cạnh Viễn Chủy công tử. Chúng ta đến tìm hắn vì muốn giao thủ một phen. "

Trái ngược với bộ dạng nhàn nhã của Hàn Y Khách, Mạc Kì Ai mở miệng liền...có chút tính cách.

" Đ**...*** Bọn ta lần nào đến tìm hắn cũng không thấy...*** Tức chết rồi ! "

Cung Lãng Giác lập tức che lại hai tai của Cung Viễn Chủy. Hung ác nhìn Mạc Kì Ai, tên nhà ngươi giỏi thật đấy, cái gì cũng nói được.

Bi Húc vội che lại cái miệng của Mạc Kì Ai.

Chỗ này còn có con nít đó.

Mạc Kì Ai vùng vằng tránh khỏi tay của Bi Húc: " Hắn cũng có nghe thấy đâu! Ngươi bịt miệng ta làm gì ?!"

Cung Viễn Chủy bị Cung Lãng Giác che chắn kín mít, tò mò hỏi.

" Ca, Đ**...** là cái gì ?"

Cung Lãng Giác: "..."

Bi Húc lập tức cho Mạc Kì Ai một vỗ, lôi đi rồi.

Hàn Y Khách cười ngượng ngùng lần thứ hai trong ngày, hắn vội vàng rời đi tìm một cái lỗ.

" Lãng Giác ca?"

" Cái từ đó không tốt, Viễn Chủy tuyệt đối đừng nói ha."

" Được rồi."

" Viễn Chủy đệ đệ ngoan lắm."

Chủy cung chủ nhìn về mấy người núi sau: "Còn các ngươi thì sao? "

Bốn vị hết ta nhìn ngươi, ngươi lại nhìn trời.

Nguyệt công tử thở dài một tiếng, là người lên tiếng: " Gần đây Viễn Chủy không đến núi sau, chúng ta nghĩ hắn xảy ra chuyện gì, nên đến núi trước xem thử tình hình."

" Sau đó hủy luôn Chủy cung của ta?" Cung Viễn Chủy bất lực nhìn gạch đá xung quanh.

" Chúng ta thật sự không phải cố ý đâu."

Xem thấy bốn người đầy mặt oan ức, đáng thương, Cung Viễn Chủy đúng thật có chút mềm lòng: " Gần đây phụ thân mẫu thân không ở Chủy cung, sự vụ đều là ta lo liệu, nên không thể đến xem các ngươi."

Hoa công tử trước hai bước hỏi: " Thế hôm nay Viễn Chủy đến núi sau không?"

"Không được, ca ca hẹn ta một lát nữa đến Giác cung rồi."

Tuyết công tử nghe cậu nói vậy, héo rồi.

" Qua vài ngày ta sẽ đến, lúc đó đem theo cho các ngươi thêm vài loại đồ ăn vặt."

Tuyết công tử vui vẻ lại rồi, ôm chầm lấy Cung Viễn Chủy: " Viễn Chủy thật tốt."

Người vừa được nhắc lập tức đến rồi. Cung Thượng Giác cầm theo một chiếc hộp gỗ từ cửa lớn Chủy cung đi vào, ánh mắt liền nhìn đến hai người ôm nhau.

Hắn trước hướng về hai vị trưởng bối hành lễ, sau đó tự nhiên đi đến bên cạnh Cung Viễn Chủy ôm lấy cậu, sẵn tay gỡ ra Tuyết công tử trả lại cho Tuyết Trùng Tử. Ánh mắt cảnh cáo nhìn bọn họ, quản tốt người của các ngươi.

Cung Viễn Chủy nhào vào ca ca ôm ấp, ấm áp lập tức bao trùm lấy toàn thân, vui vẻ hướng hắn gọi một tiếng: " Ca."

Cung Thượng Giác sủng nịnh lại ôn nhu nhìn cậu, ôn thanh đáp lại: " Ca nghe."

Chủy cung chủ vẫn còn tiếc đứt ruột nhà mình, quay sang nhìn vợ con, xem họ có hay không cũng đang đau lòng.

Phu nhân hắn đang vui vẻ cùng Cung Tử Vũ trò chuyện, còn con hắn hạnh phúc đi ôm con người khác.

Cung Thượng Giác đương nhiên để ý thấy Chủy cung chủ.

" Chi phí sửa chữa Chủy cung, Giác cung có thể chi trả, Chủy cung chủ yên tâm. Chỉ là trong thời gian sửa chữa chỉ có thể ủy khuất Chủy cung chủ, Diệp phu nhân ở nơi khác nghỉ tạm."

Diệp phu nhân đã để ý lấy vấn đề này từ lâu: " Chúng ta sẽ đến Vũ cung, tiện cùng Lan phu nhân hàn huyên. Thượng Giác, lúc nữa con cũng gọi Linh phu nhân đến đi."

Cung Thượng Giác khẽ gật đầu: "Thượng Giác đã nhớ."

" Thế còn tiểu Chủy ?"

" Đến Giác cung."

" Đến Vũ cung."

" Tuyết cung."

" Nguyệt cung."

" Hoa cung."

Chủy cung chủ: " Các ngươi tính phân con ta ra thành từng mảnh sao?"

Chủy cung chủ, ý nghĩ của ngài có chút đáng sợ rồi đó!

Cung Lãng Giác cho Cung Thượng Giác một ánh mắt.

Ca, ngươi mau nghĩ cách nga.

Cung Thượng Giác đưa hộp gỗ từ nãy đến giờ vẫn đang cầm trên tay cho Cung Viễn Chủy: " Tặng đệ."

Cung Viễn Chủy vui vẻ nhận hộp, mở nắp lên. Bên trong hộp là một cái vòng tay ngân sắc.

Vòng tay bên trên bao quanh bởi các họa tiết hoa văn nguyệt quế, hoa văn chạm chỗ tinh tế, tỉ mỉ.

Cung Viễn Chủy cầm vòng tay lên, ngắm nhìn thật kỹ, cẩn thận một phen. Chỉ cần Cung Thượng Giác lần nào ra ngoài quay trở về đều mang cho cậu rất nhiều tiểu sức, lần nào cũng vậy đều thật sự dụng tâm chọn lựa.

Cung Lãng Giác nhìn thấy vòng bạc, ngạc nhiên nói: " Ây không đúng ca, Viễn Chủy phải là hoa quỳnh chứ."

Cung Viễn Chủy nghe vậy nhìn hắn, thắc mắc.

" Ca ca cũng tặng ta một chiếc, nhưng tùy theo ta là họa tiết hoa đổ quyên trắng, ta cứ nghĩ huynh ấy chọn cho đệ là hoa quỳnh."

Cung Thượng Giác ôn thanh đáp lại: "Đúng thật là hoa quỳnh."

Hắn sau đó nâng lên dài rộng ống tay áo, để lộ ra trên cổ tay là một chiếc vòng giống với chiếc Cung Viễn Chủy cầm trên tay, khác biệt duy nhất là họa tiết bên trên, là hoa quỳnh.

Cung Viễn Chủy thấy vậy, ý cười không chút che giấu nhìn Cung Thượng Giác, ôm chặt lấy hắn.

Cung Thượng Giác một tay cầm vòng tay nguyệt quế, tay còn lại nâng lên tay của Cung Viễn Chủy, giúp cậu đeo vào, sau đó không hề buông ra mà mười ngón giao triền nắm chặt

" Ca đối với ta thật tốt."

Diệp phu nhân che miệng nhỏ tiếng cười hai đứa nhỏ này cảm tình thật tốt. Chủy cung chủ thì lại cảnh giác nhìn Cung Thượng Giác, thắng nhóc này muốn cỗm con hắn sao ?!

Mọi người xung quanh cảm thấy bản thân giống thiết bị phát quang, vô cùng sáng cái loại này. Đành trước hết rời đi, lần sau tiếp tục tranh giành không muộn.

Cung Thượng Giác nắm tay Cung Viễn Chủy đi về hướng Giác cung.

" Viễn Chủy xem ở mặt mũi của ta, đồng ý đến Giác cung ở tạm được không?"

" Đều nghe theo ca."

" Viễn Chủy thật ngoan. "

____

Chúc các bạn có một ngày đọc truyện vui vẻ. (o_ _)ノ彡☆

Chân thành cảm ơn các lượt bình chọn và bình luận của mọi người. (。•̀ᴗ-)✧

Chương trước Chương tiếp
Loading...