[ Đồng Nhân Vân Chi Vũ ] Cung Môn Chuyện Thường Ngày

4. Tìm được đệ đệ rồi.



Phần lớn nội dung đều là tự nghĩ, cảnh báo nhân vật có thể OOC.

Phi logic, đọc vui là được rồi, không thích có thể rời đi. Không tiếp nhận bình luận tiêu cực, ác ý.

Toàn viên hướng về Cung Viễn Chủy đệ đệ.
______

Từ ngày Cung Thượng Giác theo Giác cung chủ học tập sự vụ để tiếp quản Giác cung, thì cũng đã được một khoảng thời gian chưa từng rãnh rỗi.

Khó được một ngày bản thân không bận việc, hắn chỉ muốn nhanh chóng quay về Giác cung ôm đệ đệ vào lòng.

À đệ đệ nói ở đây là Cung Viễn Chủy.

Chấp Nhẫn điện, thông báo cho Chấp Nhẫn đã hoàn thành công vụ Cung Thượng Giác liền nhanh chóng hành lễ, trước một bước rời đi.

Linh phu nhân xem dáng vẻ hắn vội vàng cũng không trách, ngược lại còn khẽ tiếng nở nụ cười.

Đứa nhỏ này gấp thật đấy.

Sơn cốc Cựu Trần gần đây đã bắt đầu vào đông. Bầu trời xanh thẩm rơi xuống hoa tuyết, trong gió còn mang theo từng trận khí lạnh nhẹ thổi quét qua Cung môn, tuyết trắng thuận gió mà bay sau đó rơi rụng nằm trên mặt đất, đem con đường nối liền các cung đều phủ lên một tầng trắng xóa.

Cung Thượng Giác bước chân thong thả quay về Giác cung. Ở Giác cung, trái ngược với bên ngoài một mảnh đất trời lạnh lẽo thì ấm áp hơn rất nhiều. Các lò sưởi ấm đã sớm được đốt lên, đang tí tách nổi lửa, không gian ấm áp còn có hương thơm từ trà thoang thoảng trong không khí.

Trong phòng chính của Giác cung, Cung Lãng Giác không biết đã ngồi ở bàn trà từ bao giờ. Trên bàn vẫn còn đặt hai chén trà, rõ ràng một chén cho hắn chén còn lại thì đang uống dở, có lẽ chủ nhân chén trà đã có việc rời đi trước.

Cung Thượng Giác không vội ngồi xuống, hắn bước chân chậm rãi đi đến đối diện Cung Lãng Giác, đứng đó hỏi một câu.

“ Viễn Chủy đã đi rồi ?”

Cung Lãng Giác đưa tay thu lại chén trà uống dở, lại nhanh chóng lật lên một chén mới, rót trà vào, sau đó nhìn về Cung Thượng Giác bày ra tư thế mời hắn cùng ngồi xuống.

“ Ca, ngươi về trễ rồi nha. Viễn Chủy vừa rời đi rồi.”

“ Đệ ấy đi đâu vậy?”

Cung Lãng Giác nâng chén trà nhấp một ngụm, sau đó dường như bất mãn đặt chén trà thật mạnh xuống bàn.

“ Vũ Cung a, vốn Viễn Chủy vừa điều chế ra một loại trà thuốc mới định cùng chúng ta thưởng thức, nào ngờ Tử Vũ ca ca tới đây mời Viễn Chủy đến Vũ Cung xem tình hình của Lan phu nhân rồi.”

“ Ta đi Vũ cung tìm đệ ấy.”

“ Vậy được, ca nhanh chút mang đệ ấy trở lại nha.”

" Được. "

Lại lần nữa đạp lên đường tuyết đến Vũ cung.

Cung Thượng Giác chỉ vừa đến cửa lớn Vũ cung, đã nghe thấy giọng nói của Cung Tử Vũ từ bên trong truyền đến.

“ Đại ca, ngươi xem! Đây là thuốc viên Viễn Chủy điều chế cho ta áp chế hàn khí đó. Ta biết mà, đệ ấy cũng quan tâm đến người ca ca này, biết ta chịu không nổi hàn khí của mùa đông nên mới làm cho ta."

Cung Tử Vũ trong tay nắm chặt một bình thuốc nhỏ, hoa văn gốm sứ cuộn vân, bên trong lục đục vang lên tiếng các viên thuốc va chạm vào nhau, hắn nhìn Cung Hoán Vũ sau đó bày ra tựa như trân bảo.

“ Tử Vũ, đại ca biết rồi, đệ đã nói lần thứ 5 rồi, bình tĩnh lại đi.”

Cung Hoán Vũ bất lực nhìn đệ đệ vui vẻ đến mức xoay vòng quanh, hắn bắt đầu nhớ Viễn Chủy đệ đệ an tĩnh lại ngoan ngoãn rồi.

Cung Thượng Giác làm giao dịch không? Đổi được không?

“ Làm sao không vui được chứ, vốn dĩ chỉ nhờ đệ ấy đến xem bệnh cho mẫu thân, nào ngờ đệ cũng có thể hưởng đến một phần lộc.”

“ Được rồi, đệ vui của đệ đi…A! Thượng Giác... đệ đến đây có việc sao ?”

Vừa nhắc người, người liền đến. Cung Hoán Vũ thầm than trong lòng.

Cung Hoán Vũ vốn đang nghĩ cách làm sao cho đệ đệ đỡ quá khích, nhìn thấy Cung Thượng Giác liền như nhìn đến cứu tinh.

Rõ ràng có thể chứng minh, Cung Tử Vũ khi nghe thấy hai chữ Thượng Giác thì yên tĩnh hơn rất nhiều.

Cung Thượng Giác nhìn Cung Hoán Vũ khẽ gật đầu như chào hỏi, lại hướng ánh mắt  nhìn vào bình thuốc trong tay Cung Tử Vũ. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Cung Thượng Giác, Cung Tử Vũ đem bình thuốc giấu vào bên trong ống tay áo dài rộng.

Cung Thượng Giác làm lơ hành vi mang tính ấu trĩ của Cung Tử Vũ, làm như hắn sẽ giành lấy bình thuốc kia từ tay hắn không bằng.

“ Lãng Giác bảo ta Viễn Chủy đệ đệ đến Vũ cung, ta đến tìm đệ ấy.”

Cung Tử Vũ đem bình thuốc trân bảo cất đi, nhanh chóng đáp lại: “ Thật không khéo Thượng Giác ca ca, đệ ấy bị Tử Thương tỷ tỷ kéo đi Thương cung rồi, nghe bảo tỷ ấy chế tạo gì đó cần Viễn Chủy đệ đệ xem một chút.”

Cung Thượng Giác chưa tìm được người đành phải lại tiếp tục. Hắn rời đi Vũ cung hướng về Thương cung mà đi.

Phòng chế tạo của Thương cung.

Vừa đến, thứ đập vào mắt Cung Thượng Giác đầu tiên chính là Cung Tử Thương cả khuôn mặt lấm lem, ánh mắt đầy sự ghét bỏ nhìn từng mảnh nồi đã bị nổ tung nằm rải rác trên mặt đất.

“ Xui xẻo! ”

Kim Phồn ngồi một bên cằm khăn tay giúp Cung Tử Thương lau đi khói bụi đen nhánh bám vào trên mặt, một bên trách móc nàng ta, nhưng hắn không nhận ra lời nói bên trong vô tình mang theo ngữ khí lo lắng.

“ Phải là may mắn mới đúng, nếu như không phải nhờ Chủy công tử phản ứng kịp thời thì cô không phải bị thương thảm rồi sao. Ta nói rồi mà Đại tiểu thư, mấy chuyện nguy hiểm như thế này cần thực hiện ở nơi rộng rãi.”

“ Đại tiểu thư, không biết đã xảy ra chuyện gì? ” Cung Thượng Giác nghe hắn nói vậy đột ngột lên tiếng.

“ Aaa!” Bị Cung Thượng Giác làm cho giật mình, Cung Tử Thương hét to một tiếng.

“ Thượng Giác công tử tới.” Kim Phồn vẫn như trước phản ứng nhanh nhạy, hướng về Cung Thượng Giác hành lễ.

Cung Thượng Giác bị âm thanh của Cung Tử Thương  phiền lui hai bước về sau, mày khẽ nhíu lại vô ngữ nhìn nàng.

Một lúc sau khi trấn định lại, nàng mới ngại ngùng cười nhìn Cung Thượng Giác: “ Ra là Thượng Giác đệ đệ nha ~ đến Thương cung làm gì vậy ? Tìm ta sao ~”

Cuối câu còn không quên cho Cung Thượng Giác một cái nháy mắt. Đừng nói, nam nhân ở Cung môn này, thật sự đẹp trai đến mức nội tâm nàng nhảy nhót điên cuồng.

Kim Phồn bĩu môi nhìn nàng, đúng là lật mặt nhanh thật, rõ ràng vừa nói chỉ có hắn giờ lại nháy mắt với nam nhân khác.

Nhìn thấy vẻ mặt của Kim Phồn như vậy Cung Tử Thương cười càng thêm càng rỡ, cười đến mức eo có chút gập lại, lảo đảo ngã vào lòng hắn, ngón tay vân vê ở trước ngực hắn.

“ Ây da, Kim Phồn ngươi đây là đang ghen sao ~ Yên tâm nha lòng ta chỉ có ngươi mà thôi. Thượng Giác đệ đệ cũng có người trong lòng rồi ta vốn dĩ chen không có lọt.”

Cung Thượng Giác nhìn cả hai dính lấy nhau nhẹ hằng giọng, cả hai lập tức đem lực chú ý lại đặt trên người hắn.

Kim Phồn nhẹ tay đẩy ra Cung Tử Thương, ánh mắt ra hiệu nàng ta đứng thẳng người, thay mặt giải đáp.

“ Khi nãy đại tiểu thư nhờ Chủy công tử đến xem thí nghiệm mới của nàng về nghiên cứu hỏa dược, nào ngờ trong lúc tiến hành sức công phá vượt ngoài mong đợi đem nồi nổ văng.”

Cung Thượng Giác nghe hắn tường thuật, hướng mắt nhìn quanh một vòng Thương cung, cảm nhận trong không khí còn chưa tan hết mùi vị của hỏa dược.

“ Đại tiểu thư, ta thiết nghĩ lần sau lại làm nghiên cứu như thế này thì nên đổi địa điểm đi. Lần này có bị thương không? Viễn Chủy đệ đệ…”

Lần này đến lượt Cung Tử Thương nhanh chóng chen đáp: “ Đều ổn, đều ổn, đệ ấy không sao cả, chỉ có đều lấm lem một chút mà thôi, so với ta tốt nhiều lắm.”

“ Thế đệ ấy đi đâu rồi?”

“ Chắc bây giờ hiện đang ở Hoa cung.”

Kim Phồn lại thay nàng nói rõ ràng đôi chút: “ Theo như Hoa công tử nói, lúc đó hắn tình cờ đi ngang qua Thương cung, lại tình cờ có chuyện muốn cùng Chủy công tử bàn bạc, tình cờ vấn đề đó lại liên quan đến việc thiết kế và chế tạo ám khí mà Chủy công tử đang cần.”

Cung Thượng Giác trên trán gân xanh nhảy lên không ngừng: “ Tình cờ ?! ”

Cung Tử Thương ôm lấy Kim Phồn la lớn: “Không được hung dữ với Kim Phồn! “

Kim Phồn khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Đại tiểu thư, mạng nhỏ của ta lo lắng lắm.

“ Do đó, Viễn Chủy công tử đã bị Hoa công tử kéo đi Hoa cung ở núi sau rồi.”

Cung Thượng Giác nghe vậy cũng không nán lại lâu, hướng về Cung Tử Thương gật đầu ý bảo bản thân đi rồi.

Một thân khí áp thấp đi vào núi sau đến mộ đao Hoa cung, Cung Thượng Giác theo chỉ dẫ của thị vệ tiến vào phòng luyện binh khí.

Phòng dùng luyện binh khí, cả ngày đều thắp đỏ lên than củi cùng với hừng hực lên nhiệt độ.

Hoa công tử ngồi ở bên cạnh bàn, tay cầm một thanh ám khí nhỏ nhắn lại tinh xảo bày ra một bộ thất thần, không biết tâm trí thất lạc đi đâu rồi.

“ Hoa công tử.”

Hoa công tử thoáng giật mình, quay ngoắc lại nhìn Cung Thượng Giác đang chậm rãi tiến vào.

“Aaa!”

Cung Thượng Giác thật sự hết muốn nói nổi, vì cái gì ai gặp hắn cũng phải hét lên, hắn đáng sợ đến vậy?

Hoa công tử cũng không phải sợ hãi Cung Thượng Giác đến mức gặp người liền hoảng, chỉ là hắn hiện tại thân trên không mặc gì, rắn chắc cơ bụng cùng múi thịt đều phơi bày ra bên ngoài.

Hắn luống cuống chụp lấy áo trong đặt ở trên bàn vội vã mặc vào, sau đó mới trấn định lại hướng về Cung Thượng Giác đáp lễ.

“ Thượng Giác công tử, đến đây có việc sao? ”

“ Từ đại tiểu thư nơi đó biết được Hoa công tử mang theo Viễn Chủy đệ đệ đến Hoa cung, ta đến tìm đệ ấy.”

Nhìn Hoa công tử vội vàng, Cung Thượng Giác có thể lí giải đôi chút hành vi cởi trần của hắn, trong phòng đúng là có chút nóng bức.

Nếu Hoa công tử biết Cung Thượng Giác nghĩ như vậy, chắc chắn bản thân hắn sẽ ngay lập tức cắm thanh ám khí trên tay vào người...

Vì ngại ngùng.

Hắn tin lời của Đại tiểu thư, đem y phục thân trên đều cởi ra, nàng nói với hắn như vậy lúc làm việc sẽ rất có sức hút, có thể được Viễn Chủy khen ngợi một phen.

Cung Viễn Chủy sau khi xem hắn làm vậy: “Cũng được đấy, nhưng không có bằng ca ca.”

Hoa công tử: “…” Sát thương vật lí tính không lớn, nhưng sát thương tinh thần là dương vô cùng.

Số phận nghiệt ngã quá, hắn khóc thút thít.

“ Hoa công tử.” Cung Thượng Giác xem hắn lại thất thần, lên tiếng kêu tỉnh.

Hoa công tử nén bi ai, lần sau không tin người nữa, đặc biệt là Đại tiểu thư.

“ Viễn Chủy theo Nguyệt công tử đến Nguyệt cung rồi. Nguyệt công tử nói lúc hắn xem y thư có chỗ vẫn chưa hiểu rõ muốn cùng Viễn Chủy thảo luận. Hừ, hắn đâu ra tình cờ trùng hợp như vậy chứ, rõ ràng chỉ muốn dụ Viễn Chủy đến Nguyệt cung.”

Nói đoạn còn dặm chân thật mạnh xuống đất, biểu thị hắn có bao nhiêu bất mãn.

Cung Thượng Giác nghe thấy đệ đệ cũng không ở đây, lại thở dài ra một hơi hướng Hoa công tử cáo biệt. Trước khi rời khỏi mộ đao Hoa cung, Cung Thượng Giác khẽ cười cợt lên tiếng.

“ Đúng thật làm sao có thể tình cờ trùng hợp như vậy được.”

Hoa công tử nghe được Cung Thượng Giác đem hai chữ tình cờ nói nhấn mạnh: “…”

Cung Thượng Giác theo thuyền cập bến vào Nguyệt cung. Sau bao lần bỏ lỡ, hắn dặn dò thuyền phu trước đừng vội rời đi.

Kiến trúc Nguyệt cung có hình dạng tựa như mặt trăng . Chính diện được cấu tạo từ từng tầng y thư xếp lên nhau.

Nguyệt công tử chăm chú sửa sang lại các đơn thuốc, chỉ vừa xoay người lại đã nhìn thấy Cung Thượng Giác.

“ Thượng Giác công tử?”

Cung Thượng Giác gật đầu lấy lễ vào luôn vấn đề chính: “ Nguyệt công tử, Viễn Chủy đệ đệ còn ở đây không ?”

Nguyệt công tử nhìn hắn nhẹ lắc đầu, vươn tay chỉ xuống hoa tuyết nằm vụn vặt trên sàn gỗ: “ Vừa cùng ta sửa sang lại chút y án đã bị Tuyết công tử vội kéo đi mất, rất có thể hiện tại ở Tuyết cung.”

Cung Thượng Giác lại lần nữa muốn đi nơi khác, lúc hắn quay đầu định rời đi Nguyệt công tử trước gọi hắn lại.

“ Thượng Giác công tử xin nhờ chút việc.”

Cung Thượng Giác xem Nguyệt công tử đưa tới một lọ thuốc nhỏ: “ Đây là?”

“ Thuốc này ta tâm huyết nghiên cứu đã lâu, lần trước Viễn Chủy bảo có hứng thú với nó cũng muốn nghiên cứu thử một phen.”

“ Từ lâu nghe qua đây là thuốc Nguyệt công tử trân quý nhất, ngươi nỡ đưa ra sao?”

Nguyệt công tử như nhớ gì đó, nhẹ cười nói: “ Đối với Viễn Chủy, có gì không nỡ chứ?”

Cung Thượng Giác nghe Nguyệt công tử trong lời nói mang ẩn ý cũng như nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của hắn, trong lòng tăng lên vài phần cảnh giác.

Hắn đem bình thuốc thu vào áo trong, liền nhanh chóng rời đi, địa điểm tiếp theo là Tuyết cung.

Tuyết cung núi sau dù đông hay hạ vẫn luôn một trạng thái, chỉ cần đi vào Tuyết cung đều bị cái lạnh ập đến có chút ngẩn người.

Tuyết công tử và Tuyết Trùng Tử ngồi ở mái hiên cạnh tuyết liên hồ.

Tuyết Trùng Tử nhìn người ngồi đối diện mình chăm chăm nhìn đĩa điểm tâm ngọt trên bàn, ánh mắt sáng lấp lánh, hỏi.

“ Ngươi có ăn hay không?”

“ Đương nhiên là ăn! Nhưng ta luyến tiếc mà, Tuyết Trùng Tử hay ngươi chia cho ta nhiều một cái đi.”

Tuyết Trùng Tử nhìn hắn một cái, âm trầm cười hai tiếng để lại cho Tuyết công tử ba chữ ‘ngươi mơ đi' , sau đó liền cầm lấy điểm tâm ngọt ăn vội.

Tuyết công tử không nghĩ hành động của hắn nhanh như vậy, hoảng đến mức luống cuống cả lên.

“ Viễn Chủy hôm nay đem đến cũng chỉ có một phần như vậy mà thôi, ngươi nhường ta một cái thì sao vậy!”

Mặc kệ Tuyết công tử như muốn khóc lên, Tuyết Trùng Tử vẫn cứ bận việc của mình ăn điểm tâm, khi hắn ăn vẫn giữ được phong thái tốt lắm chỉ có điều tốc độ rất nhanh.

Xem thấy còn không ăn sẽ chẳng còn gì cả, Tuyết công tử cũng cầm lấy điểm tâm ngọt ăn vội.

Tuyết Trùng Tử cho Tuyết công tử một cái liếc mắt, bỗng nhiên nghe được âm thanh đạp trên tuyết, hắn nhìn thấy Cung Thượng Giác đang đi đến đây.

Tuyết công tử đưa lưng về phía Cung Thượng Giác nên vẫn chưa phát hiện có người đến, chỉ có Tuyết Trùng Tử trước cho Cung Thượng Giác đối lễ.

“ Tuyết Trùng Tử, Nguyệt trưởng lão nói Tuyết công tử vội việc mang Viễn Chủy đệ đệ đến đây, không biết đệ ấy còn ở không ?”

Tuyết công tử tâm thần đều đặt ở điểm tâm ngọt bất ngờ nghe Cung Thượng Giác nhắc đến mình, giật mình khiến bản thân nghẹn lại. Tuyết Trùng Tử nhìn xem thư đồng nhà mình sau đó vô ngữ lắc đầu, cho hắn đập đập phía sau lưng.

“ Viễn Chủy lần trước nói y quán thiếu vài đóa tuyết liên vào vị thuốc, hôm nay vừa lúc tuyết liên nở rộ ta liền nhờ Tuyết công tử bảo Viễn Chủy đến lấy.”

Tuyết Trùng Tử nâng tay mời Cung Thượng Giác ngồi xuống, Cung Thượng Giác hướng hắn lễ phép từ chối.

Hắn chỉ đến đây tìm đệ đệ.

“ Sau khi xong việc, Viễn Chủy đã mang theo tuyết liên quay về Chủy cung, nghe bảo phải kiểm kê dược liệu, thuốc viên còn có tiến độ sửa chữa của Chủy cung.”

Cung Thượng Giác mày nhíu lại. Đệ đệ hắn mỗi ngày đều bận rộn như vậy sao.

Tuyết cung hai vị xem Cung Thượng Giác đi được rồi khuất bóng mới nói chuyện với nhau.

“ Tuyết Trùng Tử lần nở hoa tiếp theo của tuyết liên là khi nào ?”

“ Nhanh thôi.”

Cung Thượng Giác một vòng từ núi trước đến núi sau rồi lại quay về núi trước đến Chủy cung.

Chủy cung vô tình bị hư tổn, đang trong thời kì sửa chữa, xung quanh không thiếu thị vệ cùng thợ phu ra vào.

“ Thượng Giác công tử.” Kim Ảnh lục ngọc thị vệ của Cung Viễn Chủy từ một bên đi đến đối Cung Thượng Giác chấp tay cúi người hành lễ.

“ Viễn Chủy đâu?”

“ Chủy công tử sau khi hoàn thành công vụ ở Chủy cung đã theo lời Chấp Nhẫn đại nhân đến Vô Phong.”

Cung Thượng Giác nghe vậy chỉ trong một khoảnh khắc nội lực bạo phát, bên cạnh cây cột gỗ liền kẹt cạch kêu lên, sau đó vỡ nát sụp xuống.

Kim Ảnh một giọt mồ hôi khẽ chảy xuống. Thượng Giác công tử, chỗ đó mới sửa mà.

“ Cớ gì đến Vô Phong? ”

“ Bàn về lần tiếp theo chuyển độc dược vào Vô Phong.”

“ Hạ nhân có thể làm chuyện đó.”

“ Điểm Trúc phong chủ chỉ đích danh Chủy công tử.”

Cung Thượng Giác thật muốn lại bạo phát, truyền lệnh thuộc hạ chuẩn bị ngựa liền phải tức tốc chạy đến cứ điểm Vô Phong.

Căn cứ của Vô Phong.

Điểm trúc thỏa mãn mà nhấp một ngụm trà, ấm áp trà khí cùng mùi hương khiến nàng thư thái thả lỏng. Không hổ là bảo bối của Cung môn tự tay điều chế ra trà thuốc, chỉ một ngụm đã cảm thấy đau đầu do áp lực gồng gánh tổ chức này giảm bớt rất nhiều.

“ Phong chủ, Cung Thượng Giác đến.”

Bỗng nhiên đau đầu trở lại Điểm Trúc: “…”

Nàng thở ra một hơi, nhanh chóng bảo thuộc hạ cho mời người vào.

“ Thượng Giác công tử.”

“ Điểm Trúc phong chủ.”

Chỉ vừa chào hỏi hai câu không khí đã nổi lên một tầng vô hình thuốc súng. Xung quanh đứng vài vị Hàn Nha trong lúc vô thức cũng lùi lại.

“ Viễn Chủy ở chỗ Bi Húc bọn họ, muốn tìm ta liền kêu người dẫn đường cho ngươi.”

“ Đa tạ phong chủ.”

Cung Thượng Giác theo người rời đi, Điểm Trúc mị mị mắt nhớ đến uy áp tỏa ra từ người Cung Thượng Giác khi nãy.

Vị công tử giá trị vũ lực cao nhất của Cung môn, tuổi tác chưa lớn nhưng danh đã vang rộng giang hồ, nhiều người phải nể phục cùng kính sợ.

Danh quả nhiên xứng với thực, đáng sợ thật đó.

Cho bản thân uống thêm vài ngụm trà áp áp kinh, thầm cầu Bi Húc các ngươi bảo trọng.

Tư Đồ Hồng đoan trang mà ngồi, xinh đẹp nở nụ cười nhìn Mạc Kì Ai bị Bi Húc bạo đánh bên kia.

Mạc Kì Ai đánh không lại Bi Húc chỉ có thể ngồi yên chịu đánh.

“ Bi Húc, ngươi ***...** đừng đánh nữa! Ngươi ngừng tay, đã nói ta không phải cố ý trước mặt Viễn Chủy nói bậy như vậy mà, ngươi *** .. nhẹ thôi! ”

Bi Húc ngăn không được cái miệng của Mạc Kì Ai, tức muốn tăng huyết áp, lực độ cũng theo đó tăng lên.

Ngồi yên cách bọn hắn không xa Hàn Y Khách im lặng không lên tiếng, Hàn Y Khách trực tiếp giả điếc, nhắm chặt mắt, chấp tay, có bao nhiêu kinh đều niệm hết.

“ Thượng Giác công tử, khách ít đến a.”

Tư Đồ Hồng vừa dứt lời, các vị đang nháo loạn đều như bị nhấn nút tạm ngưng, đồng loạt nhìn sang Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác xem toàn phòng chỉ có bốn người bọn họ.

Xem ra lại chậm một bước.

“ Viễn Chủy? ”

Tư Đồ Hồng nghe hiểu, ngữ khí nhẹ nhàng cho hắn đáp lời: “ Viễn Chủy đệ đệ từng tới đây, là do ta muốn nhờ đệ ấy chuyển đồ tới cho ba vị nữ thích khách mà thôi, xong chuyện cũng đã nhanh chóng quay lại Cung môn rồi.”

Cung Thượng Giác cáo từ rời đi, lúc này ba vị còn lại mới thở ra một hơi.

Mạc Kì Ai như trút được gánh nặng nói: “***...** ta còn tưởng hắn đến đánh ta.”

Bi Húc cho hắn một cái bạo lật: “ Sợ thì lần sau trước mặt Cung Viễn Chủy quản tốt cái miệng của mình đi.”

“ Quản cái ***. "

Bi Húc rút kiếm ra: “ Ngươi nói gì cơ! ”

Mạc Kì Ai rụt rụt cổ: “ Ta biết rồi.”

Cung Thượng Giác đi một vòng thật lớn khắp nơi, cuối cùng lại quay lại Cung môn.

Hắn lại muốn hỏi thuộc hạ đệ đệ ở đâu, nhưng khi hắn chỉ vừa tiến vào cửa lớn Cung môn, đã bị một người phi thẳng vào lòng.

“ Ca! ”

Cảm nhận được ấm áp trong lòng ngực, Cung Thượng Giác một thân gió tuyết bao vây dường như tan đi không còn một mảnh.

Cung Thượng Giác ôn thanh gọi người trong lòng: “ Viễn Chủy.”

Cung Viễn Chủy từ trong lòng ngực ca ca ngước lên đầu nhỏ, ngân linh theo động tác của cậu cũng đinh đinh đang đang reo vang. Cung Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác ngọt ngào cười.

“ Ca ca, ta nghe mọi người nói cả ngày hôm nay ca đang tìm ta sao ?”

Cung Thượng Giác ngắm nhìn Cung Viễn Chủy một lượt trên dưới. Cung Viễn Chủy một thân quần áo mùa đông, viền cổ cùng tay áo đều được thêm vào một đoàn vũ nhung, đệ đệ cả người đều bông bông xù xù. Cung Thượng Giác bị đáng yêu đến tâm can run lên, ôm đệ đệ càng chặt hơn.

“ Viễn Chủy đệ đệ hôm nay vất vả.”

Cung Viễn Chủy ở trong lòng hắn khẽ dụi dụi đầu, tựa như con mèo nhỏ: “ Không vất vả a ca, so ca ca ung dung rất nhiều, ca ca công vụ mới vất vả.”

Cung Thượng Giác bất giác bật cười, tay dùng lực một chút đem Cung Viễn Chủy cả người bế lên, ở giữa mi tâm của đệ đệ hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

Cung Viễn Chủy bị động tác của ca ca chấn kinh, chưa kịp phản ứng đã bị Cung Thượng Giác bế trọn trong lòng, tiếp đến là một nụ hôn. Tâm trạng từ ngạc nhiên chuyển đến ngại ngùng, Cung Viễn Chủy đem mặt vùi càng chặt vào trong lòng ngực của ca ca.

“ Viễn Chủy ngày mai đừng làm việc một ngày đi.”

“ Đều nghe ca hết.”

Mọi người ngày hôm sau đến Giác cung tìm Cung Viễn Chủy chơi đều bị chặn lại ngoài cửa.

Kim Phục, Kim Việt, Kim Ảnh ba vị thị vệ trên tay đều cầm một tấm bảng lớn, bên trên chỉ có ba chữ to lớn ‘Không tiếp khách.’

Bị chặn bên ngoài các vị: “…”

Cung Thượng Giác ngươi như vậy mà được sao!!!

Chẳng quan tâm bên ngoài binh hoang loạn mã, phòng trong Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy nằm chung một cái giường. Hắn vươn tay chỉnh lại góc chăn bị lệch đắp ở trên người Cung Viễn Chủy, ôn nhu nhìn khuôn mặt ngủ say của đệ đệ, sau đó lại đem người ôm sát vào trong lòng.

Đây là ta quyền lợi duy nhất ta mới có được.

_____

Chúc các bạn có một ngày đọc truyện vui vẻ. (o_ _)ノ彡☆
Chân thành cảm ơn các lượt bình chọn và bình luận của mọi người. (。•̀ᴗ-)✧

Chương trước Chương tiếp
Loading...