ĐÓ GỌI LÀ TÌNH YÊU (BH)
Chương 6
Sáng nay trời nắng gắt, không một gợn mây, như thể ông trời biết hôm nay sẽ có một trận bão... nhưng là bão drama, không phải thời tiết.Giờ ra chơi, như thường lệ Linh và nhóm bạn đang tụm lại ở căn tin thì bỗng một nhóm học sinh lớp khác đi ngang qua. Một trong số đó là một cô gái có tóc xoăn tít, môi son đỏ chót, vừa nhìn thấy Linh đã trêu:"Ê, con nhỏ lớp 12 mới chuyển tới hả? Tưởng thế nào, ai dè chỉ được cái mã."Linh không nói gì, chỉ tiếp tục khuấy ly sữa đậu nành, nhưng Thảo thì không dễ chịu chút nào. Cô nàng đứng dậy, tiến lại gần, giọng lỡn vỡn:"Ồ, thế cơ á. Đỡ hơn ai kia muốn có cái "mã" mà chẳng có được. Ghen tị nên giờ phải móc mỉa vị hã bà."Cô gái tóc xoăn nhìn Thảo, rồi lại liếc sang Linh, cười khẩy:"Nhìn bạn bè của mày cũng toàn là những đứa giả bộ thân thiết thôi nhỉ? Chậc chậc, chơi chung một đám đúng là nồi nào úp vung đó."Kim, Nhi và Thơ đều đứng lên, bao vây bên cạnh Thảo. Nhi hất tóc, bâng quơ thốt lên:"Ayda, có cái mùi gì hôi hôi, hình như bốc ra từ miệng mày thì phải. Sáng dậy có kịp đánh răng chưa người đẹp." Vừa nói Nhi vừa chỉ tay vào mặt cô gái tóc xoăn vừa cười khẩy.Mọi người xung quanh nghe thế thì phì cười. Cô gái tóc xoăn liền tức đến đỏ mặt, chỉ thẳng vào mặt Nhi, rồi quay sang nhìn đám bạn của mình: "Mẹ nó, cái đám ranh này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Nói rồi cô gái tóc xoăn liền định xông lên.Nhóm Thảo đã chuẩn bị sẵn sàng để đẩy mạnh cuộc đấu khẩu, nhưng Linh vẫn im lặng, không có ý định tham gia. Đám bạn của cô đứng sát bên, đôi mắt bừng lên sẵn sàng "xử lý" tình huống. Nhưng một phút sau, cái im lặng của Linh làm không khí càng trở nên nặng nề. Cô đột nhiên đứng lên, bước lại gần cô gái tóc xoăn, khuôn mặt lạnh tanh, không có một chút cảm xúc.Linh nhìn thẳng vào mắt cô ta, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng như dao cắt:"Mày có biết lưỡi xào với gì thì ngon nhất không? Nếu không biết cách sử dụng chiếc lưỡi này thì để tao cắt phăng đi vậy."Cô gái tóc xoăn đứng đó, mặt méo xệch, chưa kịp phản ứng thì Linh đã tiếp lời:"Nếu muốn được bình thường thì quản cho tốt cái miệng mày vào. Nếu không, đừng trách tao không nhắc trước."Linh không dừng lại ở đó, cô khẽ vỗ vào mặt cô ta một cái, không mạnh nhưng đủ khiến đối phương bối rối:"Biết điều thì ngậm cái họng lại rồi cút đi, đừng để tao phải nói lần nữa. Tao thì dễ đụng rồi đó, còn bạn tao thì chưa biết."Nhóm bạn của Linh đứng bên cạnh, không ai nói gì, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý. Thảo, Nhi, Kim và Thơ đều nhìn nhau rồi bật cười, mặc kệ ánh mắt giận dữ của cô gái kia. Kim vỗ tay lên vai Linh, nở nụ cười tự mãn:"Hời ơi, cái mỏ dữ à đaaa."Linh quay lại, đưa tay vuốt tóc một cái, đáp:"Cũng cũng thôi bà."Nhóm kia cuối cùng không thể giữ vững được vẻ mặt kiêu ngạo nữa, cúi đầu rồi bỏ đi, không dám tiếp tục gây sự. Mọi người xung quanh cũng ngớ người ra nhìn, một số người thậm chí còn không dám ho he gì nữa.Sau cú combat khiến cả căn tin tắt tiếng, nhóm Linh trở lại bàn ngồi như không có gì xảy ra. Còn Linh, sau màn "dạy đời" đậm chất chanh chua, vẫn tỉnh bơ nhấm nháp ly sữa đậu nành.Thảo nãy giờ vẫn còn rôm rả:"Hù quơi, quá đã Linh ơi. Tao mà là tụi nó chắc là tao đội quần từ cái câu "lưỡi xào" rồi. Ai mà dè cái mỏ ní chân động dữ dị đâu, dằn mặt mà tao dựng tóc gáy. +1 like" nói xong liền quay sáng Linh dơ ngón tay cái.Kim chép miệng:"Còn cái câu 'ngậm họng rồi cút' của mày á hả? Quá ngầu luôn má, căng đét."Thơ đập bàn cười:"Má ơi, combat đủ wow luôn bà. Tụi bây có thấy mặt của cái con tóc xoăn không? Tức nghẹn họng mà có nói được đâu, tuyệt cà là vời."Linh vẫn cười nhẹ, như thể đang nghe mấy đứa em ruột tán chuyện, rồi tựa cằm vào tay, ánh mắt bất chợt lướt về phía cuối căn tin – nơi Kỳ Thư đang ngồi một mình, tay chống cằm, mắt vẫn nhìn Linh, không né tránh, không mỉm cười, chỉ đơn thuần là... quan sát.Ánh mắt ấy khiến Linh hơi khựng lại một chút, như thể có một sợi chỉ vô hình kéo hai ánh nhìn lại gần nhau. Nhưng rồi, cô nhanh chóng quay đi, cố giữ thái độ dửng dưng thường lệ. Thảo nhanh mắt bắt gặp:"Ê ê... nhìn gì mà tâm hồn treo ngược cành cây vậy?""Nhìn nước tương bị mở nắp thôi." – Linh trả lời trơn tru, miệng thì nói, tay thì đẩy chai nước tương về phía... chẳng ai cả.Nhi cũng bồi thêm một câu:"Nhưng mà có ai để ý không, nhỏ Thư nhìn Linh từ nãy giờ đó nha. Từ lúc mày bước lại con tóc xoăn kia tới giờ. Không rời mắt luôn."Thảo chu môi:"Ừ, đúng là có gì đó nha... Bắt đầu thấy mùi mờ ám bay nhẹ trong không khí rồi đó."Linh khoanh tay lại, mắt nheo lại một cách khinh thường nhưng lại pha thêm chút phòng bị:"Bớt mơ đi tụi bây, mày thấy tao như nam chính ngôn tình không mà tự viết kịch bản?"Thơ thì lại càng cười như được mùa:"Mày không phải nam chính ngôn tình, mày là nữ chính bách hợp má ơi."Cả nhóm lại phá lên cười. Mọi thứ dường như trở về sự ồn ào vốn có, chỉ có trong lòng Linh là bắt đầu nổi lên một chút khác lạ – nhẹ thôi, như cái âm vang còn sót lại sau tiếng cười, nhưng cũng đủ khiến tâm trí cô lạc nhịp trong vài giây.Không ai để ý, nhưng khi Linh vô thức quay lại nhìn về phía bàn cuối lần nữa, Kỳ Thư đã không còn ở đó.Mà kỳ lạ... sao tự dưng lại thấy hụt hẫng?