ĐÓ GỌI LÀ TÌNH YÊU (BH)
Chương 5
Lại thêm một ngày đi học đầy vui vẻ kết thúc, cô leo lên chiếc xe đạp thường ngày lục tục chạy về nơi cô gọi là nhà. Đỗ xe xong khoá lại cẩn thận, rồi cô tìm chìa khóa nhà trong cặp để vào nhà.Cánh cửa sắt rít lên một tiếng dài khi Phương Linh đẩy vào nhà. Cô liếc nhìn đồng hồ tường — mới 6 giờ hơn, nhưng ánh sáng trong phòng khách đã leo lét, hắt bóng gã đàn ông quen thuộc đang ngồi trên ghế sofa, lon bia cạn lăn lóc dưới chân.Cô bước vào, nhẹ như con mèo rón rén, mong ông ta đã say rồi và sẽ không để ý tới mình. Nhưng đời mà, làm gì dễ vậy."Về rồi hả con gái cưng?" – Giọng lè nhè vang lên, nghe xong muốn ói nguyên bữa trưa.Cô cười gượng:
"Dạ...""Lo học hay lo mê trai mà dạo này cứ đúng mặt trời lặn là về như lịch trình?"Phương Linh không đáp, chỉ cúi đầu lẳng lặng bước lên cầu thang."Mày coi chừng đó! Ở đây là nhà tao, mày ở nhờ thì đừng tưởng muốn đi đâu là đi!" – giọng ông ta hét theo sau lưng, rồi lại cười khùng khục một mình như thể thấy mình hài hước lắm.Linh bước vội, cắn chặt môi. Mỗi lần về nhà, như một lần bước vô lò hấp áp suất cao — hít thở không nổi. Cô mở cửa phòng, đóng lại rồi khóa trái. Phía sau cánh cửa ấy, cô trượt dần xuống sàn, chống tay lên trán."Sao mà sống nổi tới đại học đây trời..."Sáng hôm sau, cô vẫn như mọi ngày — cột tóc cao, mang đôi giày vải rách mũi, mặt tỉnh bơ như chưa từng trải qua một đêm muốn đập đầu vào tường. Vừa bước tới cổng trường, đám bạn thân đã nhảy ra như bầy chim sẻ:"Ê Linh! Nghe nói hôm trước mày đi về chung với lớp trưởng hả?" – Thảo hỏi, mắt sáng như đèn led xe máy.Phương Linh giật mình, trợn mắt:
"Ủa sao tụi bây biết?""Nguyên lớp thấy nha mày! Tụi tao tưởng mày tính tán người ta luôn rồi chớ!" – Thơ chen vô, ôm bụng cười."Tán gì! Tao mà dám là con chó!" – Linh xua tay lia lịa, đỏ mặt."Ủa? Không dám tán chứ dám đi về chung hả?" – Kim giả giọng nghiêm túc, tay chống hông, mặt giả vờ thất vọng."Tình cờ thôi mấy má, xe tao hư, bả đứng đó, tui đứng đây, tụi tui... à không, tụi tao... à hông, nói chung là trùng hợp, hiểu chưa?" – Linh cuống quýt, nói năng lộn xộn như máy in hết mực.Nhi thì vỗ vai Linh, mặt tỉnh bơ:
"Nhưng nếu có gì thật thì tao ủng hộ. Bà Thư nhìn vậy mà có nét vợ đảm lắm."Linh chỉ biết há miệng, xong thở dài:
"Tụi bay làm ơn để tao yên một buổi sáng được không?"Tụi nó thì đâu có tha.Vào lớp, Kỳ Thư đã ngồi sẵn, mắt nhìn ra cửa sổ như thể đang nghe gió kể chuyện. Linh bước vào, bắt gặp ánh mắt nàng chỉ trong một khoảnh khắc. Lần này, nàng gật đầu chào trước. Một hành động nhỏ mà khiến tim Linh nhảy nhót như được uống Redbull lúc bụng đói."Tui... có quà cho bà nè." – Linh ngồi xuống, lôi ra một viên kẹo chanh quấn giấy vàng, đặt lên bàn Kỳ Thư.Kỳ Thư nhìn viên kẹo, rồi nhìn Linh.
"Là sao?""Ờ thì... cảm ơn vì hôm trước đi bộ với tui... nên tặng kẹo, khỏi cảm động quá nha." – Linh cười hí hí, tay gãi đầu."Cảm động thật." – nàng đáp khẽ, giọng không biết đùa hay thiệt.Linh cứng đờ vài giây. Cô không rõ sao tim mình lại đập nhanh vậy. Chỉ là viên kẹo thôi mà, có cần nhìn người ta như muốn đốt tim nhau vậy không?Giờ ra chơi, đám bạn lại bu quanh:"Ê, tao thấy Thư ăn kẹo rồi nha!" – Thảo la lên."Không lẽ ăn xong dính kẹo bà luôn?" – Kim chen vô.Phương Linh đập bàn:
"Tụi bây nín bớt đi! Để tao sống yên một ngày coi!"Nhưng dù ngoài miệng la ó, trong lòng cô lại âm ỉ vui. Cái kiểu quan tâm không tên, ánh mắt lặng lẽ, câu trả lời gọn lỏn... tất cả từ Kỳ Thư đều khiến một góc nào đó trong tim Linh bớt lạnh lẽo hơn....Tan học, tụi bạn vẫn ríu rít bàn tán vụ "kẹo tình" cả buổi, còn Linh thì chỉ biết cười trừ, tự thấy bản thân đúng là không thể ngăn được trái tim đang trôi đi theo một người không nên nhớ.Chiều xuống. Bầu trời xám lại, gió phả từng cơn hanh hao.Phương Linh đạp xe về nhà, lòng chùng xuống theo từng vòng bánh lăn. Càng gần nhà, cái cảm giác khó thở lại quay về — như sợi dây vô hình siết lấy cổ họng cô.Cửa mở. Vẫn là cái không khí cũ kỹ ngập mùi rượu và thuốc lá. Không ai chào đón. Không ai hỏi han. Mỗi bước đi đều nghe tiếng vọng lại trong chính tim mình.Gã đàn ông — người mà thế giới gọi là ba cô — đang nằm vật trên ghế, chiếc áo xộc xệch, một tay ôm chai rượu cạn. Tivi mở mà chẳng ai xem. Những bản tin thời sự ồn ào như đang giễu nhại sự im lặng trong lòng căn nhà này.Phương Linh lặng lẽ đi ngang qua. Cô biết nếu lên tiếng, chỉ tổ chuốc lấy rắc rối. Nhưng... đời không dễ dãi như thế."Mày về đó hả?" – Giọng ông ta vang lên, đục ngầu và lạnh tanh."Dạ.""Lại học hả? Học mà sao vui dữ vậy? Tao nghe hàng xóm nói thấy mày cười cười nói nói ngoài cổng trường đó. Mày đi học hay đi chơi?"Phương Linh nắm chặt tay.
"Con vẫn học bình thường. Tụi con chỉ nói chuyện giải lao...""Tụi con tụi con! Mày bớt xài mấy cái giọng dạy đời đó đi. Đừng để tao phải dạy lại mày!" – Ông ta ném mạnh cái ly xuống đất. Mảnh thủy tinh văng ra, một mảnh sượt qua mu bàn chân cô.Cô không nói gì. Không muốn nói gì. Cô chỉ cúi đầu, lách qua, bước lên cầu thang — cố giữ cho đôi chân không run.Tối hôm đó, Linh ngồi trên giường, ánh đèn vàng hắt lên bức tường loang lổ. Cô chống cằm, nhìn mấy vết bầm trên tay đã nhạt màu. Rồi tay chạm vào cặp sách — nơi viên kẹo chanh được gói lại trong tờ giấy trắng, vẫn còn nằm trong ngăn nhỏ. Không phải kẹo của Thư. Là viên khác cô giấu, như thể một cách tự an ủi mình.Cô mỉm cười, một nụ cười lạc lõng trong bóng tối.Giữa ngôi nhà không có tiếng cười, giữa cuộc đời không có bàn tay nào dịu dàng, cô chỉ mong có thể giữ lại một chút gì đó thuộc về ánh sáng. Dù chỉ là một cái gật đầu. Một ánh mắt. Một lần người ấy quay lại và nhìn thấy cô — thật sự nhìn thấy.Phương Linh ngước mắt lên trần nhà, khe khẽ nói:
"Ừ thì, chắc mai vẫn phải cười thôi..."Cô gác tay lên trán, nhắm mắt lại. Trong giấc ngủ chập chờn, cô mơ thấy một buổi trưa nắng nhẹ, có ai đó đưa cho cô một viên kẹo — và tim cô, lúc ấy, đã thôi đau một chút.______________________________________Hi, xin chào tất cả mụi người, tui up được 5 chap gòi mà giờ tui mới lên tiếng, thật xin lỗi mọi người nhiều. Cảm ơn vì mọi người đã ủng hộ cho bộ truyện đầu tay mình, nếu có sai sót gì mong mọi người bỏ qua nhá. Câu chuyện của 2 nhân vật chính này là mình dựa vào câu chuyện của nhỏ em mình, vì mình cảm thấy thật sự quá dễ thương nên mạo muội lấy ý tưởng từ tình yêu của 2 trẻ. Nếu mọi người yêu quý thì đừng tiếc lời khen cho 2 nhỏ nha. Và những nhân vật khác trong truyện cũng là những người thân thuộc bên cạnh của 2 trẻ, cũng góp phần rất nhiều cho câu chuyện này. Vì là lần đầu mình viết, nếu mọi người cảm thấy không hợp với gu của mình thì cứ bỏ qua nhá, tại trái tim tui mong manh vữ lắm nên ai khen thì tui thích mà ai chê thì tui hổng chịu 🙄🙄🙄. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ ❤️Cảm ơn mọi người rất nhiều 🫶🏻
"Dạ...""Lo học hay lo mê trai mà dạo này cứ đúng mặt trời lặn là về như lịch trình?"Phương Linh không đáp, chỉ cúi đầu lẳng lặng bước lên cầu thang."Mày coi chừng đó! Ở đây là nhà tao, mày ở nhờ thì đừng tưởng muốn đi đâu là đi!" – giọng ông ta hét theo sau lưng, rồi lại cười khùng khục một mình như thể thấy mình hài hước lắm.Linh bước vội, cắn chặt môi. Mỗi lần về nhà, như một lần bước vô lò hấp áp suất cao — hít thở không nổi. Cô mở cửa phòng, đóng lại rồi khóa trái. Phía sau cánh cửa ấy, cô trượt dần xuống sàn, chống tay lên trán."Sao mà sống nổi tới đại học đây trời..."Sáng hôm sau, cô vẫn như mọi ngày — cột tóc cao, mang đôi giày vải rách mũi, mặt tỉnh bơ như chưa từng trải qua một đêm muốn đập đầu vào tường. Vừa bước tới cổng trường, đám bạn thân đã nhảy ra như bầy chim sẻ:"Ê Linh! Nghe nói hôm trước mày đi về chung với lớp trưởng hả?" – Thảo hỏi, mắt sáng như đèn led xe máy.Phương Linh giật mình, trợn mắt:
"Ủa sao tụi bây biết?""Nguyên lớp thấy nha mày! Tụi tao tưởng mày tính tán người ta luôn rồi chớ!" – Thơ chen vô, ôm bụng cười."Tán gì! Tao mà dám là con chó!" – Linh xua tay lia lịa, đỏ mặt."Ủa? Không dám tán chứ dám đi về chung hả?" – Kim giả giọng nghiêm túc, tay chống hông, mặt giả vờ thất vọng."Tình cờ thôi mấy má, xe tao hư, bả đứng đó, tui đứng đây, tụi tui... à không, tụi tao... à hông, nói chung là trùng hợp, hiểu chưa?" – Linh cuống quýt, nói năng lộn xộn như máy in hết mực.Nhi thì vỗ vai Linh, mặt tỉnh bơ:
"Nhưng nếu có gì thật thì tao ủng hộ. Bà Thư nhìn vậy mà có nét vợ đảm lắm."Linh chỉ biết há miệng, xong thở dài:
"Tụi bay làm ơn để tao yên một buổi sáng được không?"Tụi nó thì đâu có tha.Vào lớp, Kỳ Thư đã ngồi sẵn, mắt nhìn ra cửa sổ như thể đang nghe gió kể chuyện. Linh bước vào, bắt gặp ánh mắt nàng chỉ trong một khoảnh khắc. Lần này, nàng gật đầu chào trước. Một hành động nhỏ mà khiến tim Linh nhảy nhót như được uống Redbull lúc bụng đói."Tui... có quà cho bà nè." – Linh ngồi xuống, lôi ra một viên kẹo chanh quấn giấy vàng, đặt lên bàn Kỳ Thư.Kỳ Thư nhìn viên kẹo, rồi nhìn Linh.
"Là sao?""Ờ thì... cảm ơn vì hôm trước đi bộ với tui... nên tặng kẹo, khỏi cảm động quá nha." – Linh cười hí hí, tay gãi đầu."Cảm động thật." – nàng đáp khẽ, giọng không biết đùa hay thiệt.Linh cứng đờ vài giây. Cô không rõ sao tim mình lại đập nhanh vậy. Chỉ là viên kẹo thôi mà, có cần nhìn người ta như muốn đốt tim nhau vậy không?Giờ ra chơi, đám bạn lại bu quanh:"Ê, tao thấy Thư ăn kẹo rồi nha!" – Thảo la lên."Không lẽ ăn xong dính kẹo bà luôn?" – Kim chen vô.Phương Linh đập bàn:
"Tụi bây nín bớt đi! Để tao sống yên một ngày coi!"Nhưng dù ngoài miệng la ó, trong lòng cô lại âm ỉ vui. Cái kiểu quan tâm không tên, ánh mắt lặng lẽ, câu trả lời gọn lỏn... tất cả từ Kỳ Thư đều khiến một góc nào đó trong tim Linh bớt lạnh lẽo hơn....Tan học, tụi bạn vẫn ríu rít bàn tán vụ "kẹo tình" cả buổi, còn Linh thì chỉ biết cười trừ, tự thấy bản thân đúng là không thể ngăn được trái tim đang trôi đi theo một người không nên nhớ.Chiều xuống. Bầu trời xám lại, gió phả từng cơn hanh hao.Phương Linh đạp xe về nhà, lòng chùng xuống theo từng vòng bánh lăn. Càng gần nhà, cái cảm giác khó thở lại quay về — như sợi dây vô hình siết lấy cổ họng cô.Cửa mở. Vẫn là cái không khí cũ kỹ ngập mùi rượu và thuốc lá. Không ai chào đón. Không ai hỏi han. Mỗi bước đi đều nghe tiếng vọng lại trong chính tim mình.Gã đàn ông — người mà thế giới gọi là ba cô — đang nằm vật trên ghế, chiếc áo xộc xệch, một tay ôm chai rượu cạn. Tivi mở mà chẳng ai xem. Những bản tin thời sự ồn ào như đang giễu nhại sự im lặng trong lòng căn nhà này.Phương Linh lặng lẽ đi ngang qua. Cô biết nếu lên tiếng, chỉ tổ chuốc lấy rắc rối. Nhưng... đời không dễ dãi như thế."Mày về đó hả?" – Giọng ông ta vang lên, đục ngầu và lạnh tanh."Dạ.""Lại học hả? Học mà sao vui dữ vậy? Tao nghe hàng xóm nói thấy mày cười cười nói nói ngoài cổng trường đó. Mày đi học hay đi chơi?"Phương Linh nắm chặt tay.
"Con vẫn học bình thường. Tụi con chỉ nói chuyện giải lao...""Tụi con tụi con! Mày bớt xài mấy cái giọng dạy đời đó đi. Đừng để tao phải dạy lại mày!" – Ông ta ném mạnh cái ly xuống đất. Mảnh thủy tinh văng ra, một mảnh sượt qua mu bàn chân cô.Cô không nói gì. Không muốn nói gì. Cô chỉ cúi đầu, lách qua, bước lên cầu thang — cố giữ cho đôi chân không run.Tối hôm đó, Linh ngồi trên giường, ánh đèn vàng hắt lên bức tường loang lổ. Cô chống cằm, nhìn mấy vết bầm trên tay đã nhạt màu. Rồi tay chạm vào cặp sách — nơi viên kẹo chanh được gói lại trong tờ giấy trắng, vẫn còn nằm trong ngăn nhỏ. Không phải kẹo của Thư. Là viên khác cô giấu, như thể một cách tự an ủi mình.Cô mỉm cười, một nụ cười lạc lõng trong bóng tối.Giữa ngôi nhà không có tiếng cười, giữa cuộc đời không có bàn tay nào dịu dàng, cô chỉ mong có thể giữ lại một chút gì đó thuộc về ánh sáng. Dù chỉ là một cái gật đầu. Một ánh mắt. Một lần người ấy quay lại và nhìn thấy cô — thật sự nhìn thấy.Phương Linh ngước mắt lên trần nhà, khe khẽ nói:
"Ừ thì, chắc mai vẫn phải cười thôi..."Cô gác tay lên trán, nhắm mắt lại. Trong giấc ngủ chập chờn, cô mơ thấy một buổi trưa nắng nhẹ, có ai đó đưa cho cô một viên kẹo — và tim cô, lúc ấy, đã thôi đau một chút.______________________________________Hi, xin chào tất cả mụi người, tui up được 5 chap gòi mà giờ tui mới lên tiếng, thật xin lỗi mọi người nhiều. Cảm ơn vì mọi người đã ủng hộ cho bộ truyện đầu tay mình, nếu có sai sót gì mong mọi người bỏ qua nhá. Câu chuyện của 2 nhân vật chính này là mình dựa vào câu chuyện của nhỏ em mình, vì mình cảm thấy thật sự quá dễ thương nên mạo muội lấy ý tưởng từ tình yêu của 2 trẻ. Nếu mọi người yêu quý thì đừng tiếc lời khen cho 2 nhỏ nha. Và những nhân vật khác trong truyện cũng là những người thân thuộc bên cạnh của 2 trẻ, cũng góp phần rất nhiều cho câu chuyện này. Vì là lần đầu mình viết, nếu mọi người cảm thấy không hợp với gu của mình thì cứ bỏ qua nhá, tại trái tim tui mong manh vữ lắm nên ai khen thì tui thích mà ai chê thì tui hổng chịu 🙄🙄🙄. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ ❤️Cảm ơn mọi người rất nhiều 🫶🏻