ĐÓ GỌI LÀ TÌNH YÊU (BH)
Chương 7
Sau khi tiếng trống trường vang lên, Linh cùng đám bạn thông thả trở về lớp, vừa đi cô vừa ngẫm nghĩ lại 2 tuần nhập học của mình. Ngồi cạnh lớp trưởng xinh đẹp với học lực top 1 của trường, còn làm quen được với đám bạn hài hước nhưng lại rất chân thành.Như con Nhi, ít nói mà hễ nói câu nào là sát thương câu đó, kiêm luôn chức lớp phó học tập, gương mặt nghiêm khắc của nó thật không tương xứng với cái sự lầy lội và chịu chơi của nó. Thảo thì hoạt bát hơn, tính tình hoà đồng, dễ mến, và học lực hẳn là một chín một mười với cái Nhi, lại rất tôn trọng mọi người nên rất được nhiều người yêu quý.Còn Kim, là một tomboy chính hiệu, cây hài góp phần không nhỏ để cho cái chợ này rộn, tính tình rất dễ gần nhưng lại khá nóng tính, ừm, có thể là dẹp luôn cái sạp của bà bán trái cây chỉ vì bả nói Kim là bê đê. Người còn lại là Thơ, khá thân với Kim nhưng lại rất hướng nội, vì tính cách quá hiền lành nên dễ bị bắt nạt, nhưng hướng nội cũng không thể cản lại được cái sự lầy lội khi cả 5 đứa cùng tụ tập.Tóm gọn lại là đám bạn này, mỗi người đều có mỗi tính cách riêng biệt nhưng lại có một điểm chung duy nhất đó chính là khi ở gần nhau thì như cái chợ Khu 6, và theo như những gì Linh đã cảm nhận và nhìn thấy 2 tuần qua, thì Linh cảm thấy tình bạn này rất đáng để trân trọng. Linh vốn chẳng có mấy ai để gọi là bạn. Vậy nên, khi gặp được những người đối đãi chân thành, cô cũng muốn đáp lại bằng tất cả sự thật lòng của mình.Sau khi ngẫm nghĩ xong, Linh nhìn lên phía trước thấy bốn người bọn họ vừa đi vừa giỡn, rồi Thảo quay lại, nói:"Này, đi nhanh lên chút coi, không muốn lên lớp sớm để gặp lớp trưởng hả."Kim, Thơ và Nhi cười rộn ràng."Đừng có nói nữa mà, có thể nào mà chúng mày bớt lải nhải một ngày cho tao yên có được không." Tuy nói vậy nhưng trong lòng Linh bất giác trở nên vui vẻ, liền sải bước đến gần nhóm bạn của mình hơn.Vào tiết thứ ba là tiết Toán, Linh chưa hết bất ngờ với thông tin mình vừa nhận được "Cái gì? Kiểm tra? Môn Toán sao?" Linh quay sang nhìn Thư như muốn hỏi rằng đó có phải sự thật không, thì Thư chỉ đáp lại cho cô bằng một cái gật đầu. Thôi xong, chuyến này hết cứu. Chuyện gì đến rồi cũng đến, sau khi làm xong bài kiểm tra Linh như mất hết sức sống mà nằm ườn ra bàn thở dài."Làm bài ổn không? Sao thấy uể oải quá vậy?" Con Nhi vừa nói vừa cười trên nỗi đau của người khác, biết còn cố hỏi, cô chỉ đáp lại cho nó một cái liếc mắt."Làm bài không tốt hả Linh? Nếu khó hiểu cứ hỏi tui nè, không phải khoe chứ thành tích tui cũng khá ổn." Bỗng dưng, một người con trai từ đâu xuất hiện chen ngang cuộc nói chuyện giữa cô và Nhi. À, nhớ ra rồi, Lê Thành Dương, chung lớp thì phải, hình như là hotboy của trường. Lê Thành Dương, với thành tích học tập khá tốt cùng với diện mạo lãng tử, phong trần làm bao nhiêu trái tim nữ sinh điêu đứng trước sắc đẹp của hắn, nhưng cô là ai chứ?? Là Trần Nguyễn Phương Linh thì làm sao chỉ vì chút nhan sắc đó mà phải rung động."À....ừ, tui cảm ơn, nhưng mà tui ngồi cạnh lớp trưởng rồi, có gì tui sẽ hỏi cậu ấy, cảm ơn lòng tốt của ông nhiều." Linh đáp lại hắn rồi rời chỗ, đi cùng với Nhi xuống mua nước, vừa đi cô vừa cảm thán "gì mà không phải khoe chứ, rõ là khoe mà còn bày đặt, ớn cha đó thiệt chớ", Nhi vừa đi bên cạnh vừa bật cười với lời nói vạch trần Thành Dương kia của cô. "Haha, mày hay thật đấy, lần đầu tao thấy có người không gục ngã trước nhan sắc của nó đấy.""Xin lỗi chứ, tao đây không thích mấy thằng ra vẻ. Gì mà 'không phải khoe chứ', có sượng quá không má.""Thằng đấy nó tán tỉnh các em bằng gương mặt điển trai với thành tích học tập khá ổn của nó, làm biết bao em say đắm, nhưng tao nghe đâu nó lăng nhăng lắm cơ, nghe bảo là đang quen con bé kia thì lại lên giường với một con khác nữa. Tao cũng chẳng ưa gì cái dạng đấy, nhìn cứ tởm tởm sao ấy."Linh và Nhi đi mua nước, vừa đi vừa trò chuyện cho đến khi vào lớp, Linh về vị trí thì thấy Thư vẫn còn đang chăm chú học bài, liền hỏi: "Trưa nay bà cũng về nhà hả? Bình thường trường mình có học buổi chiều nữa, sao bà không ở lại luôn, về chi cực thế.""Ba mẹ sợ tôi ăn ở ngoài không đảm bảo vệ sinh, với lại ở lớp cũng không có chỗ cho tôi nghỉ ngơi nên ba mẹ muốn tôi về nhà dùng cơm, nghỉ ngơi rồi chiều lại đến học." Thư đáp."Ò..." Linh gật đầu, ánh mắt vô thức dõi theo nét mặt dịu dàng khi nhắc đến ba mẹ của Thư, trong lòng chợt thoáng một điều gì đó là lạ. Có chút chạnh lòng, có chút ngưỡng mộ.Thư bỗng nghiêng đầu nhìn Linh, giọng nhẹ nhàng hơn cả nắng giữa trưa hè:
"Vậy... còn Linh? Không về nhà sao?"Linh khẽ cười, một nụ cười méo mó như gió khô rít qua lòng:
"Không. Nhà tui xa lắm, với lại... ở nhà cũng chẳng có ai nấu cơm chờ. Tui ở trường luôn, chiều học tiếp cho tiện."Thư im lặng trong một khắc. Một khoảng trống vô hình hiện ra giữa hai người. Linh đã quen với sự im lặng đó. Nhưng lần này, Thư lại lên tiếng, nhẹ như gió, mà dứt khoát như một lời hứa:
"Vậy... hay là bà về nhà tui nghỉ trưa đi? Mẹ tui nấu ăn ngon lắm, với lại cũng có phòng riêng, bà có thể nằm nghỉ một chút, chiều hai đứa mình cùng đến trường."Linh thoáng ngẩn người. Mời về nhà? Nghe đơn giản thôi, nhưng chưa ai nói với cô câu đó, chưa ai chủ động muốn đưa cô về nhà, như thể chia sẻ một góc yên bình nào đó với một người luôn lạc lõng.Cô cười nhẹ, vẫn là nụ cười mang chút trêu chọc để che đi bối rối trong lòng:
"Bà không sợ tui ăn nhiều quá rồi không cho bà ăn luôn hả?"Thư bật cười, cái cười nhỏ mà dịu dàng vô ngần:
"Vậy tui ăn trước. Còn lại bao nhiêu, bà muốn ăn hết cũng được."Linh không trả lời nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Thư một lúc. Cảm giác trong lòng như có một giọt nắng rơi xuống mặt nước lạnh tanh, gợn sóng nhè nhẹ. Không phải là yêu, không phải là thương, nhưng là một thứ gì đó ấm áp đến mềm lòng. Và với Linh, như vậy đã đủ quý giá để cô không từ chối.Linh nhìn cô, thoáng ngập ngừng. Cô cúi nhẹ đầu, hỏi khẽ:
"Không phiền bà chứ?"Thư lắc đầu, ánh mắt trong veo không một chút do dự:
"Không hề. Tui muốn bà tới."Linh khựng lại một chút, môi mấp máy, rồi nhẹ giọng hơn bao giờ hết:
"...Cảm ơn."Chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng xuất phát từ sâu nơi đáy lòng. Với Linh, đó không phải lời cảm ơn vì một bữa cơm, mà là cảm ơn vì có người nghĩ tới cô, lo lắng cho cô sẽ mệt mỏi. Không còn từ nào có thể diễn đạt ngoài hai chữ "Cảm ơn" giản đơn này.
"Vậy... còn Linh? Không về nhà sao?"Linh khẽ cười, một nụ cười méo mó như gió khô rít qua lòng:
"Không. Nhà tui xa lắm, với lại... ở nhà cũng chẳng có ai nấu cơm chờ. Tui ở trường luôn, chiều học tiếp cho tiện."Thư im lặng trong một khắc. Một khoảng trống vô hình hiện ra giữa hai người. Linh đã quen với sự im lặng đó. Nhưng lần này, Thư lại lên tiếng, nhẹ như gió, mà dứt khoát như một lời hứa:
"Vậy... hay là bà về nhà tui nghỉ trưa đi? Mẹ tui nấu ăn ngon lắm, với lại cũng có phòng riêng, bà có thể nằm nghỉ một chút, chiều hai đứa mình cùng đến trường."Linh thoáng ngẩn người. Mời về nhà? Nghe đơn giản thôi, nhưng chưa ai nói với cô câu đó, chưa ai chủ động muốn đưa cô về nhà, như thể chia sẻ một góc yên bình nào đó với một người luôn lạc lõng.Cô cười nhẹ, vẫn là nụ cười mang chút trêu chọc để che đi bối rối trong lòng:
"Bà không sợ tui ăn nhiều quá rồi không cho bà ăn luôn hả?"Thư bật cười, cái cười nhỏ mà dịu dàng vô ngần:
"Vậy tui ăn trước. Còn lại bao nhiêu, bà muốn ăn hết cũng được."Linh không trả lời nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Thư một lúc. Cảm giác trong lòng như có một giọt nắng rơi xuống mặt nước lạnh tanh, gợn sóng nhè nhẹ. Không phải là yêu, không phải là thương, nhưng là một thứ gì đó ấm áp đến mềm lòng. Và với Linh, như vậy đã đủ quý giá để cô không từ chối.Linh nhìn cô, thoáng ngập ngừng. Cô cúi nhẹ đầu, hỏi khẽ:
"Không phiền bà chứ?"Thư lắc đầu, ánh mắt trong veo không một chút do dự:
"Không hề. Tui muốn bà tới."Linh khựng lại một chút, môi mấp máy, rồi nhẹ giọng hơn bao giờ hết:
"...Cảm ơn."Chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng xuất phát từ sâu nơi đáy lòng. Với Linh, đó không phải lời cảm ơn vì một bữa cơm, mà là cảm ơn vì có người nghĩ tới cô, lo lắng cho cô sẽ mệt mỏi. Không còn từ nào có thể diễn đạt ngoài hai chữ "Cảm ơn" giản đơn này.