ĐÓ GỌI LÀ TÌNH YÊU (BH)
Chương 4
Buổi sáng thứ Năm trời hơi âm u, sương mỏng giăng lơ lửng trên ngọn cây bàng đầu sân trường, gió nhẹ lùa qua hành lang làm tà áo dài của nữ sinh phất lên như cánh bướm mỏng. Phương Linh ngáp dài, vai hơi giật nhẹ vì chạm đúng chỗ đau ở bả vai. Cô tặc lưỡi, tự nhủ phải dẹp cái thân đau nhức này sang một bên mà vui vẻ lên, ít nhất là khi còn đang ở trong lớp.Giờ ra chơi hôm đó, khi đám bạn mới trong lớp — Thảo, Nhi, Kim và Thơ — kéo ghế qua rủ cô ăn sáng ở căn tin, Phương Linh cũng cười nhạt cho có rồi lắc đầu: "Tui không đói, mấy bà đi đi." Nhưng thật ra, trong người cô sáng giờ chẳng nuốt nổi gì."Ê, hôm qua bà về trễ lắm đúng không?" – Thơ vừa đi vừa ngoái lại hỏi."Ừm... Xe tui hư giữa đường." – Phương Linh đáp, mắt nhìn ra cửa sổ.Kim chép miệng: "Xui ghê. Gặp tui là chắc vừa đi vừa khóc ròi đó."Phương Linh cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chỉ kéo một bên môi. Rồi cô xoay mặt đi, tay nắm lấy bìa quyển sách trên bàn mà chẳng nhận ra ánh mắt thoáng liếc qua từ phía Kỳ Thư.Nàng không nói gì, vẫn cúi đầu, nhưng lần này ngón tay lại dừng lại giữa dòng chữ đang đọc.Buổi chiều, cả lớp tan học. Linh đang loay hoay gỡ sợi xích xe đạp bị kẹt thì một chiếc bóng đổ xuống trước mặt cô. Ngước lên, là Kỳ Thư."Cần giúp không?" – Giọng nàng không cao, không thấp, như một dòng nước chảy ngang ngực cô.Linh cười gượng:
"Bà biết sửa xe luôn hả?""Không." – Kỳ Thư đáp gọn. "Nhưng tôi có chai nước đây. Bà lau tay đi."Phương Linh nhìn chai nước đưa tới. Nàng không cười, không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng như thể đây là chuyện bình thường nhất trên đời.Cô nhận lấy, tay run nhẹ khi chạm vào chiếc nắp mát lạnh. Không phải vì lạnh, mà vì trong một ngày tưởng như trống rỗng, lại có ai đó lặng lẽ chìa ra một điều nhỏ bé như thế.Chai nước ấy, với cô lúc này, quý như một liều thuốc lành. Không ai hỏi "sao hôm nay bà im vậy?" hay "có chuyện gì à?" – chỉ cần như Kỳ Thư, đứng yên đó, lặng thinh, và vẫn nhìn thấy cô giữa một đám đông ồn ào.Phương Linh cúi đầu, cười khẽ."Cảm ơn nha."Không có gì rực rỡ. Nhưng chính sự không rực rỡ ấy lại khiến lòng cô lay động.Phương Linh đứng dậy sau khi lau tay, gập nắp chai nước lại rồi lén liếc nhìn người con gái trước mặt. Kỳ Thư đang nhìn về phía hàng cây phượng đầu sân, ánh chiều vàng như phủ một lớp mật ong nhạt lên gương mặt nghiêng nghiêng của nàng. Gió đùa nhẹ sợi tóc mai khiến nàng khẽ đưa tay vén lại — động tác nhỏ mà khiến Linh muốn giữ nguyên hình ảnh ấy mãi."Ê, bà lúc nào cũng... trầm lặng vậy hả?" – Linh hỏi, giọng nhẹ hơn bình thường.Kỳ Thư quay đầu lại, không trả lời ngay."Không phải ai cũng cần nói nhiều." – nàng đáp, mắt vẫn dõi theo Linh.Phương Linh cười nhẹ, không phải kiểu cười chọc ghẹo, mà là kiểu cười như vừa nghe một bài hát cũ thân quen lắm. Cô gật gù, gãi gãi đầu:
"Chắc vậy... chứ tui thì sống nhờ cái mồm, im một bữa là chắc bệnh."Cả hai cùng im lặng, nhưng lần này không khó xử, cũng không gượng gạo. Chỉ đơn giản là một khoảng lặng vừa đủ để Linh cảm nhận nhịp tim mình đang dịu đi.Họ cùng dắt xe ra khỏi bãi, đi bộ chậm rãi một đoạn vì sợi xích xe Linh vẫn chưa sửa được. Mặt trời nghiêng hẳn về phía tây, ráng đỏ loang xuống mặt sân như mực nhuộm, tạo nên một lớp nền mềm mại cho khung cảnh yên bình hiếm hoi giữa những ngày học sinh vội vã."Bà không hỏi gì hả?" – Linh đột nhiên buột miệng.Kỳ Thư quay sang."Hỏi gì?""Thì... hôm qua tui về trễ, sáng nay đi cà nhắc, vai cứng ngắc, ai cũng nhìn tui mà không ai hỏi, bà cũng không hỏi.""Vì tôi biết nếu bà muốn kể thì sẽ tự kể." – nàng đáp gọn, giọng không nặng không nhẹ.Linh sững người vài giây.Trời đất, câu đó nhẹ quá... mà nặng quá...Không ai từng nói với cô như vậy. Mọi người thường tò mò, hoặc mặc kệ, hiếm khi có ai thật sự để cho cô... được tự do.Cô im lặng một lúc, rồi quay sang, nửa giỡn nửa thật:
"Vậy bà thấy tui có cần kể không?"Kỳ Thư không cười, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dịu đi một chút."Không. Nhưng nếu cần người nghe thì tôi ở đây."Phương Linh đứng khựng lại giữa đường. Lần đầu tiên trong nhiều năm, cô thấy mắt mình cay cay chỉ vì một câu nói không hề có vẻ an ủi.Cô vờ hắng giọng, rồi phá tan không khí bằng một câu đùa:
"Được đó, bà mà nói sớm hơn chắc tui khỏi tốn tiền trị liệu tâm lý."Kỳ Thư không bật cười, nhưng khóe môi khẽ cong — một đường cong nhỏ xíu, nhưng Linh thấy nó còn đẹp hơn cả hoàng hôn hôm nay.Khi hai người chia tay nhau ở ngã ba, Linh đạp xe về trong ánh chiều tắt dần. Những vết bầm dưới áo vẫn đau, nhưng lòng cô lại ấm lên lạ thường. Cô không biết tình cảm này là gì, cũng không dám gọi tên nó, chỉ biết rằng hôm nay, giữa rất nhiều người, cô biết ơn vì có một người... đã không hỏi gì cả, nhưng vẫn ở lại.Và đôi khi, những người không nói nhiều... lại là nơi an toàn nhất cho những kẻ từng vỡ vụn.
"Bà biết sửa xe luôn hả?""Không." – Kỳ Thư đáp gọn. "Nhưng tôi có chai nước đây. Bà lau tay đi."Phương Linh nhìn chai nước đưa tới. Nàng không cười, không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng như thể đây là chuyện bình thường nhất trên đời.Cô nhận lấy, tay run nhẹ khi chạm vào chiếc nắp mát lạnh. Không phải vì lạnh, mà vì trong một ngày tưởng như trống rỗng, lại có ai đó lặng lẽ chìa ra một điều nhỏ bé như thế.Chai nước ấy, với cô lúc này, quý như một liều thuốc lành. Không ai hỏi "sao hôm nay bà im vậy?" hay "có chuyện gì à?" – chỉ cần như Kỳ Thư, đứng yên đó, lặng thinh, và vẫn nhìn thấy cô giữa một đám đông ồn ào.Phương Linh cúi đầu, cười khẽ."Cảm ơn nha."Không có gì rực rỡ. Nhưng chính sự không rực rỡ ấy lại khiến lòng cô lay động.Phương Linh đứng dậy sau khi lau tay, gập nắp chai nước lại rồi lén liếc nhìn người con gái trước mặt. Kỳ Thư đang nhìn về phía hàng cây phượng đầu sân, ánh chiều vàng như phủ một lớp mật ong nhạt lên gương mặt nghiêng nghiêng của nàng. Gió đùa nhẹ sợi tóc mai khiến nàng khẽ đưa tay vén lại — động tác nhỏ mà khiến Linh muốn giữ nguyên hình ảnh ấy mãi."Ê, bà lúc nào cũng... trầm lặng vậy hả?" – Linh hỏi, giọng nhẹ hơn bình thường.Kỳ Thư quay đầu lại, không trả lời ngay."Không phải ai cũng cần nói nhiều." – nàng đáp, mắt vẫn dõi theo Linh.Phương Linh cười nhẹ, không phải kiểu cười chọc ghẹo, mà là kiểu cười như vừa nghe một bài hát cũ thân quen lắm. Cô gật gù, gãi gãi đầu:
"Chắc vậy... chứ tui thì sống nhờ cái mồm, im một bữa là chắc bệnh."Cả hai cùng im lặng, nhưng lần này không khó xử, cũng không gượng gạo. Chỉ đơn giản là một khoảng lặng vừa đủ để Linh cảm nhận nhịp tim mình đang dịu đi.Họ cùng dắt xe ra khỏi bãi, đi bộ chậm rãi một đoạn vì sợi xích xe Linh vẫn chưa sửa được. Mặt trời nghiêng hẳn về phía tây, ráng đỏ loang xuống mặt sân như mực nhuộm, tạo nên một lớp nền mềm mại cho khung cảnh yên bình hiếm hoi giữa những ngày học sinh vội vã."Bà không hỏi gì hả?" – Linh đột nhiên buột miệng.Kỳ Thư quay sang."Hỏi gì?""Thì... hôm qua tui về trễ, sáng nay đi cà nhắc, vai cứng ngắc, ai cũng nhìn tui mà không ai hỏi, bà cũng không hỏi.""Vì tôi biết nếu bà muốn kể thì sẽ tự kể." – nàng đáp gọn, giọng không nặng không nhẹ.Linh sững người vài giây.Trời đất, câu đó nhẹ quá... mà nặng quá...Không ai từng nói với cô như vậy. Mọi người thường tò mò, hoặc mặc kệ, hiếm khi có ai thật sự để cho cô... được tự do.Cô im lặng một lúc, rồi quay sang, nửa giỡn nửa thật:
"Vậy bà thấy tui có cần kể không?"Kỳ Thư không cười, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dịu đi một chút."Không. Nhưng nếu cần người nghe thì tôi ở đây."Phương Linh đứng khựng lại giữa đường. Lần đầu tiên trong nhiều năm, cô thấy mắt mình cay cay chỉ vì một câu nói không hề có vẻ an ủi.Cô vờ hắng giọng, rồi phá tan không khí bằng một câu đùa:
"Được đó, bà mà nói sớm hơn chắc tui khỏi tốn tiền trị liệu tâm lý."Kỳ Thư không bật cười, nhưng khóe môi khẽ cong — một đường cong nhỏ xíu, nhưng Linh thấy nó còn đẹp hơn cả hoàng hôn hôm nay.Khi hai người chia tay nhau ở ngã ba, Linh đạp xe về trong ánh chiều tắt dần. Những vết bầm dưới áo vẫn đau, nhưng lòng cô lại ấm lên lạ thường. Cô không biết tình cảm này là gì, cũng không dám gọi tên nó, chỉ biết rằng hôm nay, giữa rất nhiều người, cô biết ơn vì có một người... đã không hỏi gì cả, nhưng vẫn ở lại.Và đôi khi, những người không nói nhiều... lại là nơi an toàn nhất cho những kẻ từng vỡ vụn.