ĐÓ GỌI LÀ TÌNH YÊU (BH)
Chương 3
Đã 22h, khi cô chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng ba cô gọi dưới nhà, trong lòng nảy lên một chút bất an nhưng cô vẫn lập tức đi xuống nhà.Vừa xuống tới phòng khách thì cô đã hứng chịu cơn thịnh nộ của ba mình, cô đang hoang mang vì không biết lý do gì mình bị đánh thì ba cô lên tiếng: "Chiều nay mày đi đâu mà tới tối mới về? Đừng nói với tao là mày đi học, trường nào dạy giờ đó.""Không phải, con học ra từ sớm nhưng vì xe hư nên con phải dắt bộ về.....xe con còn sửa trước đầu hẻm, con không nói dối." Cô giải thích."Xe hư? Biết bao nhiêu lần xe hư rồi? Con gái con đứa, còn phải để tao dặn bao nhiêu lần? Mày mà là con trai thì mày đi sáng hôm mày về tao cũng không nói gì, đây là con gái mà đi kiểu đó, người ta nhìn vào lại bảo tao không biết dạy con, mày muốn người ta cười vào mặt tao à?" Sau lời mắng nhiếc là liên tục những đòn ròi quất vào người cô. Cô chỉ im lặng chịu đựng vì cô biết dù có nói gì cũng sẽ không tránh khỏi, có khi còn nặng hơn.Để ông ta phát tiết xong thì cô đã kiệt sức mà nằm bẹp xuống sàn nhà. Còn ba cô khi đang đánh cô lại có cuộc điện thoại từ những người mà ông ta cho là anh em thân thiết của mình gọi đến, ông ta bắt máy rồi bỏ mặc cô nằm trên sàn nhà lạnh lẽo mà đi ra ngoài.Linh nằm ở đó khoảng lâu sau rồi tự mình đứng dậy mò về phòng mình. Linh đóng cửa phòng lại, tiếng khóc không còn kiềm nén nữa mà tuôn ra. Từ khi trí nhớ cô rõ ràng, cho đến hiện tại thì những trận đòn roi này liên tục xảy ra, cô nghĩ mình đã quen với điều đó rồi, nhưng không, mỗi lần như thế cô đều cảm thấy tuyệt vọng, cô luôn tự hỏi rằng: "Tại sao lại sinh ra tôi, rồi lại hành hạ tôi như vậy? Chẳng thà giết quách tôi đi cho rồi." Nhưng biết sao được, ông trời không cho cô toại nguyện, ông trời bắt cô sống để chịu đựng. Cô cố gắng chịu đựng cho đến khi vào đại học, khi đó cô sẽ thoát khỏi những chuỗi ngày như địa ngục này.Sau khi thông suốt, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi bôi thuốc. Nhìn vào gương, trên làn da ấy in hằn từng dấu tím xanh nơi cánh tay và bả vai, nhưng Linh không khóc nữa. Cô chỉ lặng lẽ lôi lọ thuốc mỡ từ ngăn kéo ra rồi quay lại giường. Mỗi lần chạm vào vết thương là mỗi lần răng nghiến lại, nhưng ánh mắt cô vẫn trơ trơ, không oán, không hận, như thể đã quá quen với những lần như vậy.Cô thoa thuốc, mặc chiếc áo dài tay đã giặt từ hôm qua, rồi nằm xuống, gác tay lên trán. Trằn trọc mãi đến khuya, rồi mới mơ màng thiếp đi trong cơn mệt rã rời.Sáng hôm sau, trời vừa hửng nắng. Phương Linh dậy sớm hơn mọi ngày một chút, không phải vì cô đã ngủ ngon, mà vì thân thể đau nhức khiến cô chẳng thể nằm yên thêm được nữa. Cô đánh răng rửa mặt qua loa, rồi quét lại mái tóc dài sau gáy. Bên ngoài phòng khách, gã đàn ông kia vẫn ngủ vùi trên ghế sofa, miệng còn ngáy nhẹ, mùi rượu nồng từ đêm qua chưa tan hết. Cô chẳng buồn nhìn thêm lần nào, bước nhanh qua cửa và khóa chốt lại như chưa từng tồn tại nơi này.Trên chiếc xe đạp cũ, Phương Linh vừa đạp vừa khẽ nhíu mày. Cảm giác đau nhói ở bên hông mỗi khi xoay người làm cô hơi khó chịu, nhưng vẫn chẳng đáng là gì so với sự im lặng dày đặc trong lòng.Đến trường, cổng vừa mở, cô tấp xe vào bãi rồi bước lên cầu thang. Tiếng học sinh xôn xao, tiếng giày đập trên sàn gạch, tất cả như thường ngày. Nhưng riêng với cô hôm nay lại khác — một ngày mới sau một đêm không lành.Bước chân vào lớp, ánh mắt cô vô thức liếc sang bàn bên trái, nơi lớp trưởng đang ngồi đọc gì đó. Hạ Kỳ Thư vẫn như cũ, tóc cột gọn, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt dừng lại nơi trang giấy. Dưới nắng sớm chiếu vào cửa sổ, nàng như phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, khiến không gian quanh nàng trở nên yên bình lạ thường.Phương Linh khựng lại một chút, rồi bước về bàn. Cô ngồi xuống ghế, lưng vô thức thả lỏng hơn. Không hiểu vì sao, chỉ cần thấy bóng dáng ấy ở đó, trái tim đang gồng mình như thôi vùng vẫy."Chào buổi sáng." – Cô khẽ cất tiếng.Kỳ Thư không ngẩng đầu, chỉ đáp gọn:"Ừm. Chào buổi sáng."Chỉ ba từ đơn giản. Nhưng đủ khiến bầu không khí trong lòng Phương Linh bớt nặng nề đi phần nào.