ĐÓ GỌI LÀ TÌNH YÊU (BH)
Chương 2
Giờ ra chơi đầu tiên, chuông vừa reo cái là cả lớp như ong vỡ tổ. Người chạy ra căn tin, người tụ tập tám chuyện rôm rả. Riêng Linh, sau một hồi xoay người ngó ngang ngó dọc như một bé gà lạc mẹ, cô quyết định quay sang bắt chuyện tiếp với bạn cùng bàn xinh đẹp lạnh tanh của mình."Ê... bà có hay xuống căn tin không?" — Linh hỏi, cố rặn ra một nụ cười thân thiện.Nhưng đáp lại cô chỉ là một câu ngắn cụt ngủn: "Không."Dạ ok, xin lỗi, lùi ba bước.Linh méo mặt nhìn bạn cùng bàn, tự nhủ trong đầu: "Ủa mình có làm gì đâu, sao nói chuyện như tra khảo vậy trời..."Vừa lúc đó, một nhóm bạn gái kéo tới:
"Ê Linh, tụi tui định dẫn bà đi tham quan sơ sơ cái trường nè, đi không?"
Linh lập tức bật mood thân thiện: "Đi liền! Dắt tui đi, kẻo tui lại lạc nữa thì quê lắm!"Vừa đi vừa tám chuyện, Linh tranh thủ hóng hớt thông tin:
"Ê lớp trưởng mình lạnh lùng vậy bình thường cũng dữ hả?"
"Không phải dữ, mà bạn ấy... kiểu khó gần á. Đẹp, giỏi, hiền, nhưng mà giống bức tượng vậy đó."
"Trời... tui nói chuyện mà thấy như đang đối thoại với Siri ấy."
"Ờ, nhưng bạn đó nổi tiếng lắm. Bao nhiêu đứa thích mà có dám tỏ tình đâu. Nghe nói từng từ chối thẳng mặt một hotboy khối 11 đó."Nghe xong Linh cười khẩy: "Xinh, học giỏi, mà lạnh như nước đá Bắc Cực... đúng gu mình ghê."
Rồi cũng chẳng hiểu sao bản thân tự nhiên lại thấy... tò mò.Tiết học tiếp theo, Linh ngồi loay hoay rồi thốt lên:
"Ủa, cây bút tui đâu?"
Cô lục túi, lục hộp, lục luôn cả tâm trí mà vẫn không thấy. Không lẽ mới ngày đầu đã bắt đầu dở chứng đãng trí?Cô quay sang Hạ Kỳ Thư, rụt rè:
"Bạn ơi... mình quên mang bút. Cho mình mượn cây được không?"Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen như hồ thu nhìn Linh vài giây.
Không nói không rằng, nàng mở hộp bút, rút ra một cây bút mới tinh còn thơm mùi nhựa, đưa cho Linh.
"Trả sạch sẽ là được."
Giọng nàng trầm và nhẹ như gió thoảng.Linh sững lại một giây, hơi ngớ người:
"Ờ... ờ, cảm ơn bạn nha."
Tui xin lỗi vì đã thầm mắng bà trong bụng hồi sáng... — cô lẩm bẩm trong đầu.Cả buổi học đó, cô vừa viết vừa liếc lén bạn cùng bàn. Càng nhìn càng thấy... ừm, kiểu gì mà đẹp không có góc chết luôn. Tóc dài cột gọn, sống mũi cao, da trắng, mắt đẹp — nhưng đặc biệt là đôi mắt không cảm xúc... như có một bức tường vô hình ngăn giữa nàng và cả thế giới.Tan học, Linh dắt xe ra khỏi khuôn viên trường thì trời bỗng đổ mưa phùn nhẹ. Vừa dắt xe vừa càu nhàu:
"Mới ngày đầu mà xui xẻo thiệt. Xe lại xẹp bánh... thiệt chớ!"
Cô chẳng còn cách nào ngoài dắt bộ. Nhưng đang lúi húi thì từ phía sau có người bước tới, đi rất chậm — là Hạ Kỳ Thư.Không biết sao, Linh đánh bạo hỏi:
"Ê... bạn cũng đi bộ về hả?"
"Ừ."
"Ờ... mình cũng vậy, xe hư."Hết. Hết chuyện rồi. Còn gì đâu nữa mà nói. Nhưng vừa lúc cô nghĩ sẽ chào tạm biệt cho đỡ ngượng thì nàng lên tiếng:"Bạn ở khu Lê Duẩn đúng không?"
"Hả? Ủa sao bạn biết?"
"Lúc sáng bạn dắt xe màu xanh, có dán địa chỉ cũ trên giỏ xe."
"Trời má, bà soi kỹ quá ha..."Hạ Kỳ Thư khẽ cười. Một nụ cười rất nhẹ, thoáng qua như gió mùa thu. Nhưng Linh thấy tim mình lỡ một nhịp.Tui điên rồi... chắc tại mưa, chắc tại mệt... — cô tự nhủ.Hai người cùng đi dưới mưa, im lặng, chỉ có tiếng gió thổi lướt qua tai và tiếng bước chân hòa cùng nhịp. Linh bất giác thấy lòng yên hơn sau cả ngày nhốn nháo. Mãi tới ngã tư, Kỳ Thư rẽ hướng khác, chỉ kịp để lại một câu:"Mai đừng quên bút nữa."Linh đứng nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần trong mưa, cảm giác lồng ngực như vừa có ai đó gõ nhẹ một nhịp thình thịch.Tối hôm đó, Linh nằm dài trên giường, tiếng tivi trong phòng khách vang vọng tiếng cãi vã trong phim, còn ba cô lại bắt đầu uống rượu. Cô chẳng quan tâm. Cô quay mặt vào tường, tay xoay xoay cây bút mực được cho lúc sáng, trong đầu chỉ quanh quẩn một cái tên: Hạ Kỳ Thư.
"Ê Linh, tụi tui định dẫn bà đi tham quan sơ sơ cái trường nè, đi không?"
Linh lập tức bật mood thân thiện: "Đi liền! Dắt tui đi, kẻo tui lại lạc nữa thì quê lắm!"Vừa đi vừa tám chuyện, Linh tranh thủ hóng hớt thông tin:
"Ê lớp trưởng mình lạnh lùng vậy bình thường cũng dữ hả?"
"Không phải dữ, mà bạn ấy... kiểu khó gần á. Đẹp, giỏi, hiền, nhưng mà giống bức tượng vậy đó."
"Trời... tui nói chuyện mà thấy như đang đối thoại với Siri ấy."
"Ờ, nhưng bạn đó nổi tiếng lắm. Bao nhiêu đứa thích mà có dám tỏ tình đâu. Nghe nói từng từ chối thẳng mặt một hotboy khối 11 đó."Nghe xong Linh cười khẩy: "Xinh, học giỏi, mà lạnh như nước đá Bắc Cực... đúng gu mình ghê."
Rồi cũng chẳng hiểu sao bản thân tự nhiên lại thấy... tò mò.Tiết học tiếp theo, Linh ngồi loay hoay rồi thốt lên:
"Ủa, cây bút tui đâu?"
Cô lục túi, lục hộp, lục luôn cả tâm trí mà vẫn không thấy. Không lẽ mới ngày đầu đã bắt đầu dở chứng đãng trí?Cô quay sang Hạ Kỳ Thư, rụt rè:
"Bạn ơi... mình quên mang bút. Cho mình mượn cây được không?"Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen như hồ thu nhìn Linh vài giây.
Không nói không rằng, nàng mở hộp bút, rút ra một cây bút mới tinh còn thơm mùi nhựa, đưa cho Linh.
"Trả sạch sẽ là được."
Giọng nàng trầm và nhẹ như gió thoảng.Linh sững lại một giây, hơi ngớ người:
"Ờ... ờ, cảm ơn bạn nha."
Tui xin lỗi vì đã thầm mắng bà trong bụng hồi sáng... — cô lẩm bẩm trong đầu.Cả buổi học đó, cô vừa viết vừa liếc lén bạn cùng bàn. Càng nhìn càng thấy... ừm, kiểu gì mà đẹp không có góc chết luôn. Tóc dài cột gọn, sống mũi cao, da trắng, mắt đẹp — nhưng đặc biệt là đôi mắt không cảm xúc... như có một bức tường vô hình ngăn giữa nàng và cả thế giới.Tan học, Linh dắt xe ra khỏi khuôn viên trường thì trời bỗng đổ mưa phùn nhẹ. Vừa dắt xe vừa càu nhàu:
"Mới ngày đầu mà xui xẻo thiệt. Xe lại xẹp bánh... thiệt chớ!"
Cô chẳng còn cách nào ngoài dắt bộ. Nhưng đang lúi húi thì từ phía sau có người bước tới, đi rất chậm — là Hạ Kỳ Thư.Không biết sao, Linh đánh bạo hỏi:
"Ê... bạn cũng đi bộ về hả?"
"Ừ."
"Ờ... mình cũng vậy, xe hư."Hết. Hết chuyện rồi. Còn gì đâu nữa mà nói. Nhưng vừa lúc cô nghĩ sẽ chào tạm biệt cho đỡ ngượng thì nàng lên tiếng:"Bạn ở khu Lê Duẩn đúng không?"
"Hả? Ủa sao bạn biết?"
"Lúc sáng bạn dắt xe màu xanh, có dán địa chỉ cũ trên giỏ xe."
"Trời má, bà soi kỹ quá ha..."Hạ Kỳ Thư khẽ cười. Một nụ cười rất nhẹ, thoáng qua như gió mùa thu. Nhưng Linh thấy tim mình lỡ một nhịp.Tui điên rồi... chắc tại mưa, chắc tại mệt... — cô tự nhủ.Hai người cùng đi dưới mưa, im lặng, chỉ có tiếng gió thổi lướt qua tai và tiếng bước chân hòa cùng nhịp. Linh bất giác thấy lòng yên hơn sau cả ngày nhốn nháo. Mãi tới ngã tư, Kỳ Thư rẽ hướng khác, chỉ kịp để lại một câu:"Mai đừng quên bút nữa."Linh đứng nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần trong mưa, cảm giác lồng ngực như vừa có ai đó gõ nhẹ một nhịp thình thịch.Tối hôm đó, Linh nằm dài trên giường, tiếng tivi trong phòng khách vang vọng tiếng cãi vã trong phim, còn ba cô lại bắt đầu uống rượu. Cô chẳng quan tâm. Cô quay mặt vào tường, tay xoay xoay cây bút mực được cho lúc sáng, trong đầu chỉ quanh quẩn một cái tên: Hạ Kỳ Thư.