[ĐM/Edit] NAM THÊ PHÁO HÔI CỦA LÃO ĐÀN ÔNG NHÀ GIÀU_Doanh Chi

Chương 15



#tien161099

Về đến nhà, Cố Trầm Ngôn lấy một thau nước nóng, vắt khô khăn đắp lên cổ tay cho Kiều Thư.

Kiều Thư có hơi ngượng ngùng: “Em tự mình làm cũng được mà.”

Cố Trầm Ngôn: “Đừng nhúc nhích.”

Khăn lông ấm áp đắp lên cổ tay đang nhức mỏi cảm giác thật là thoải mái, nhưng cảm giác này nhanh chóng bị một lực đạo đánh tan.

“A!”

Kiều Thư hít sâu một hơi.

Cố Trầm Ngôn dừng lại động tác xoa bóp, trong ánh mắt có một tia quan tâm: “Rất đau sao?”

Kiều Thư hơi cảm nhận, cười cười: “Không sao cả, lúc nãy là do chưa chuẩn bị tâm lí thôi.”

Cố Trầm Ngôn: “Ừ, có đau thì cũng nhịn một chút, phải xoa thì ngày mai mới tốt lên được.”

Kiều Thư: “Dạ.”

Sau khi đã thích ứng với cảm giác đau đớn này rồi, cũng cảm thấy có hơi thoải mái, Kiều Thư dựa vào sofa mắt nhìn người đàn ông nghiêm túc xoa cổ tay cho mình.

Rõ ràng là một tổng tài vừa cao cao tại thượng, nhưng mà người đàn ông này lại ngoài ý muốn.....

Ôn nhu.

Kiều Thư hơi suy nghĩ, chỉ có thể nghĩ ra được từ này.

Cố Trầm Ngôn rất ôn nhu....

Kiều Thư nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Cố Trầm Ngôn: “Sao thế?”

Kiều Thư: “Tự nhiên thấy hơi vui thôi.”

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.

Nụ cười của Kiều Thư lại càng tươi hơn.

Cố Trầm Ngôn rất có kiên nhẫn ngồi xoa cổ tay cho Kiều Thư, làm cậu thoải mái đến mức ngủ gục.

“Hả?”

Trên người truyền đến cảm giác khác lạ, Kiều Thư khó khăn mở mắt ra nhìn.

Cố Trầm Ngôn cong eo, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, hắn nghe cậu phát ra âm thanh liền ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy đôi mắt mê mang của Kiều Thư: “Đánh thức em hả?”

Hắn chỉnh lại chăn: “Em ngủ một lát đi, anh đi nấu cơm.”

Dì Lan với chú Chu phải ở dưới quê thêm mấy ngày nữa, mấy ngày tới hai người muốn ăn gì đành tự mình làm.

Kiều Thư chớp mắt, cả người đã hơi tỉnh lại, liền vươn chân muốn đứng dậy: “Anh và em cùng làm.”

Cố Trầm Ngôn ngăn cậu lại: “Không cần, tay em vẫn còn chưa khỏe lại, em nghỉ ngơi đi.”

Kiều Thư: “……”

Đúng là tay của cậu hiện tại không cầm được nồi, chảo, kể cả dao.

Kiều Thư nghĩ nghĩ: “Em có thể rửa rau.”

Cố Trầm Ngôn: “Mới thoa thuốc hiện tại chưa được đụng nước.” Hắn dừng một lát, nói: “Ngoan, rất nhanh sẽ khỏe lại.”

Kiều Thư: “!!!”

A!

Sao lại đột nhiên đi thả thính chứ!

Cố Trầm Ngôn đi về phía phòng bếp.

Kiều Thư nhìn bóng dáng của hắn, sau đó vươn tay che lại gương mặt đỏ bừng của mình.

Như vậy không được!

Thật đó!

Phòng bếp truyền ra tiếng nước.

Kiều Thư dựa trên sofa, đầu hay ngoảnh lại nhìn vào phía nhà bếp, lát sau, cậu mở điện thoại tìm WeChat Giang Gia Du.

Kiều Thư: Du Du.

Kiều Thư: Tôi chắc là muốn yêu đương rồi.wattpadtien161099

Giang Gia Du vừa mới quay phim xong, nhìn thấy tin nhắn liền kinh ngạc không thôi.

Giang Gia Du:!!!

Giang Gia Du: Chồng của cậu đâu?

Kiều Thư kỳ quái: Anh ấy đang nấu cơm trong bếp.

Giang Gia Du:!!!

Giang Gia Du: Cậu là đồ tra nam!

Giang Gia Du vô cùng đau đớn, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.

Giang Gia Du: Kiều Kiều, nghe lời tôi, cậu đã kết hôn rồi, không được một chân dẫm hai thuyền, loại chuyện như xuất quỹ này thật sự không tốt đâu, hơn nữa chồng của cậu lại tốt như thế, vừa có tiền vừa có giọng nói dễ nghe, còn tốt với cậu, người ta thân là tổng tài của một công ty lớn còn tự mình xuống bếp nấu cơm cho cậu.

Giang Gia Du: 【Tác hại của xuất quỹ.】

Giang Gia Du: 【Những năm tháng hối hận khi - Xuất quỹ.】

Kiều Thư: “……”

Hiểu lầm này có hơi lớn nha.

Kiều Thư gấp gáp đánh chữ: Không phải.

Kiều Thư: Tôi nói là tôi muốn yêu đương với Cố Trầm Ngôn mà.

Giang Gia Du:???

Giang Gia Du: Hai người không phải kết hôn rồi hả?

Kiều Thư trả lời rất chân thật: Nhưng mà hai chúng tôi vẫn chưa có yêu đương.

Kiều Thư: Anh ấy rất ôn nhu.

Kiều Thư: Du Du, tôi cảm thấy tôi sắp đắm chìm trong sự ôn nhu đó rồi.

Chỉ mới trôi qua có mấy ngày, tim Kiều Thư đã đập nhanh không biết bao nhiêu lần.

Kiều Thư cảm thấy, cái này chắc là tình yêu đi.

Tình yêu……

Là một động từ rất đẹp, lúc trước Kiều Thư đã từng nghĩ, nhưng mà hiện tại, cậu rõ ràng là không có nghĩ đến, nhưng lại nếm được mật ngọt nhiều hơn so với tưởng tượng.

Tuy rằng trước mắt không chắc chắn, nhưng Kiều Thư tin tưởng, nếu mà cứ như thế, cậu yêu Cố Trầm Ngôn hay không chỉ còn lại là vấn đề thời gian.

Một người đàn ông như vậy....

Muốn giữ chặt lấy.

Ngày hôm sau.

Kiều Thư rời giường từ sớm, nhưng cậu lại thấy hơi thất vọng khi phát hiện ra Cố Trầm Ngôn còn thức sớm hơn cậu.

Lúc xuống lầu, Cố Trầm Ngôn đang làm bữa sáng ở trong bếp.

Kiều Thư: “Chào buổi sáng.”

Cố Trầm Ngôn: “Chào buổi sáng.”

Kiều Thư thò lại gần: “Hôm nay ăn món gì?”

Cố Trầm Ngôn: “Bánh trứng và sữa đậu nành.”

Kiều Thư vui vẻ: “Đều là món em thích ăn.”

Ăn xong bữa sáng, Kiều Thư chủ động dọn bàn ăn, dọn xong, cậu đi đến bên cạnh Cố Trầm Ngôn đang cho cá ăn, tìm chủ đề nói chuyện: “Hôm nay anh có bận không?”

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu: “Hôm nay nghỉ.”

Kiều Thư xoa cổ tay.

Cậu có hơi mất mát u oán nói: “Hôm nay em còn phải đi luyện kiếm.”

Cố Trầm Ngôn hỏi: “Mấy giờ?”

Kiều Thư: “9 giờ đi.”

Lúc 9 giờ Cố Trầm Ngôn thay quần áo, nói với Kiều Thư: “Đi thôi.”

Kiều Thư: “???”

Cố Trầm Ngôn: “Không phải là đi luyện kiếm hả?”

Kiều Thư chớp mắt: “A?”

Cố Trầm Ngôn: “Anh đưa em đi.”

Trong lòng nháy mắt bắn pháo hoa.

Đi luyện kiếm với một tâm trạng tốt là một điều rất hạnh phúc, hôm nay Kiều Thư tập luyện những động tác khó hơn, múa kiếm hôm nay còn đẹp hơn hôm qua.wattpadtien161099

Thầy Ngũ khen ngơi: “Hôm nay học rất tốt.”

Kiều Thư cười nói: “Là nhờ thầy dạy tốt.”

Cậu cầm kiếm làm động tác chào với thầy Ngũ: “Hai ngày này rất cảm ơn thầy Ngũ đã chỉ dạy.”

Thầy Ngũ gật gật đầu.

Ngày mốt cậu phải vào đoàn phim, Kiều Thư muốn giành ra một ngày để soạn đồ, bởi vậy chỉ có thể học luyện kiếm trong hai ngày.

Thời gian có hơi gấp, cũng may kết quả vẫn rất tốt.

Lúc chuẩn bị về nhà, Kiều Thư mới nhớ ra mình quên kêu người đem xe chạy về nhà rồi.wattpadtien161099

Kiều Thư: “……”

Kiều Thư lấy chìa khóa trong balo ra, đau lòng mà trầm mặc.

Gọi điện thoại cho Cố Trầm Ngôn.

Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn, anh không cần đến đón em đâu.”

Cố Trầm Ngôn: “Hả?”

Kiều Thư: “Ngày hôm qua em còn chưa đem xe về, hôm nay em tự chạy về.”

Cố Trầm Ngôn: “Kêu người đến lái thay.”

“Anh sắp đến rồi.”

Niềm vui luôn rất đơn giản.

Lúc ngồi trên xe, Cố Trầm Ngôn nói: “Đi luyện kiếm nhớ hạn chế tự lái xe, như vậy không an toàn.”

Kiều Thư cười nói: “Dạ.”

Lúc đi ngang qua một siêu thị Kiều Thư mới nhớ ra, hôm nay đồ của cậu gửi từ thành phố L đã đến rồi.

Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn, em muốn đến siêu thị để mua chút đồ.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

Hai người cùng nhau vào siêu thị.

Kiều Thư đeo khẩu trang, đi tìm nhân viên.

Kiều Thư: “Xin chào, cho hỏi khu giấy gói quà ở đâu?”

Nhân viên hướng dẫn: “Đi thẳng về phía trước, sau đó quẹo phải, đi vài bước là đến.”

Kiều Thư: “Cảm ơn.”

Kiều Thư tìm thấy chỗ mình cần tìm, cậu nghiêm túc lựa lựa trên quầy hàng, cuối cùng chọn giấy gói quà có màu đỏ cậu cầm lấy mười mấy tờ, sau đó lấy thêm một chồng giấy màu hồng.

Kiều Thư ngửa đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”

Hắn tự nhiên vươn tay mà cầm lấy đồ trên tay của Kiều Thư.

Kiều Thư liền mỉm cười.

Đang trong giờ tan làm, vào lúc này trong siêu thị có rất nhiều người, người đến người đi mua đồ về nấu cơm, còn có người dẫn theo con đi mua sắm.

Vân khí không tốt liền gặp phải hai đứa nhỏ đang chơi với nhau.

“Cẩn thận.”

Cố Trầm Ngôn ôm lấy eo của Kiều Thư, kéo cậu qua phía bên cạnh.

Hai đứa nhỏ vui đùa chạy trúng vào Kiều Thư.

Người nhà của hai đứa nhỏ kia không mặn không nhạt đi lên xin lỗi: “Xin lỗi, không đụng trúng hai cậu chứ, hai đứa ở nhà có hơi nghịch, trẻ con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện.”

Cố Trầm Ngôn nghiêm túc nói: “Tuổi còn nhỏ không phải là cái cớ.”

Đối phương kinh ngạc.

Cố Trầm Ngôn: “Mời anh về dạy lại con của mình, đây là chỗ công cộng, chứ không phải công viên để chơi đùa, đa số mọi người và trẻ em đến đây đều biết việc đó.”

Đối phương thấy hơi xấu hổ và tức giận: “Hai người là loại người gì thế! Đã xin lỗi rồi sao lại còn keo kiệt thế chứ, lớn lên cũng đẹp trai, ăn mặc lại đàng hoàn sao lại nói chuyện như thế chứ.”

“Đùng”

“Oa a a a a ba ba!”

Tiếng khóc của hai đứa nhỏ truyền đến,  đối phương vừa nghe thấy sắc mặt liền thay đổi, chạy nhanh đến đó.

Kiều Thư cũng quay đầu nhìn.

Thì ra hai đứa nhỏ kia đụng trúng cái tháp Pepsi.

Lon Pepsi lăn đầy trên đất.

Âm thanh chửi bậy truyền đến.

Kiều Thư: “……”

Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua sau đó quay đầu nhìn về phía Kiều Thư: “Lúc nãy có dọa đến em hay không?”

Kiều Thư lắc đầu.

Cậu còn chưa nhìn thấy hai đứa nhỏ, Cố Trầm Ngôn đã ôm cậu lôi đi.

Khoan?

Ôm cậu?

Kiều Thư cúi đầu liền nhìn thấy tay của Cố Trầm Ngôn còn đặt trên eo của cậu.

Bộ đồ có hơi mỏng, làm cậu cảm nhận rất rõ ràng độ ấm từ lòng bàn tay của Cố Trầm Ngôn.

Có hơi nóng.

Kiều Thư đỏ mặt.

Cố Trầm Ngôn rút cánh tay lại, sao đó đem Kiều Thư ôm chặt hơn: “Đi thôi.”

“A?”

Kiều Thư nhìn bàn tay trên eo mình, cố gắng nhịn xuống cảm giác khô nóng, giọng nói cũng run rẩy: “Vậy đi thôi?”

Trong siêu thị nhiều người như thế, quá  thẹn thùng rồi.

Cố Trầm Ngôn không thèm để ý đến vấn đề đó, vẫn bình tĩnh gật đầu: “Ừ, ở đây nhiều người.”

Kiều Thư giơ tay đè xuống khóe môi đang cong lên của mình: “Được.”

Cơm chiều là do hai người cùng làm.

Ăn cơm xong, Kiều Thư đem toàn bộ kẹo chuyển phát nhanh ra, sau đó đi tìm kéo, ngồi trên thảm vừa cắt giấy vừa gói kẹo.

Cố Trầm Ngôn nghe điện thoại xong, quay đầu liền nhìn thấy Kiều Thư đang “Nhấp kéo”, ánh mắt nghi hoặc: “Cắt giấy?”

Kiều Thư cười gật đầu: “Đúng.”

Cố Trầm Ngôn: “Cắt cái này để làm gì?”

Kiều Thư: “Em muốn cắt chữ hỉ để dán trên gói kẹo.”

Cố Trầm Ngôn: “Hả?”

Kiều Thư lúc này mới nhớ đến cậu chưa đem chuyện phát kẹo mừng cho bạn bè nói ra.

Cậu buông kéo, gương mặt hơi ửng đỏ ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Ngôn: “Cố Trầm Ngôn, chúng ta kết hôn rồi, thì cũng nên phát kẹo mừng cho bạn bè chứ.”wattpadtien161099

Cố Trầm Ngôn ngơ người.

Sau đó hắn đi đến bên cạnh Kiều Thư, nghiêm túc nói: “Anh với em cùng làm.”

Kiều Thư lén cười.

Đã làm được mười mấy gói kẹo, Kiều Thư đếm đếm ngón tay: “Du Du một gói, chị Quỳnh một gói, chị Nguyệt một gói.”

Đây là những bạn bè thân thiết sau khi cậu xuyên sách, Kiều Thư nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, “Dì Lan với chú Chu mỗi người một gói, Phương Chu Du một gói, à đúng rồi, còn đưa cho trợ lý Trần mấy gói nữa.” Cậu ngừng một lát, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Anh còn bạn bè nào khác hay không? Có đủ kẹo để chia không?”

Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua: “Đủ.”

Bạn của hắn cũng không nhiều, bạn bè trên thương trường thì tạm thời không cần đưa.

Kiều Thư yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”

Cố Trầm Ngôn cũng không biết cắt giấy, hắn giúp cậu dán chữ trên gói kẹo, sau đó bỏ vào giỏ quà.

Kiều Thư cắt chữ hỉ rất đẹp, lúc nhỏ khi ba mẹ cậu còn sống, mỗi lần đến tết bọn họ đều tự mình cắt chữ để dán trên cửa ổ, Kiều Thư mưa dầm thấm đất, cũng học được.

Hai người im lặng làm cùng nhau, mất hết hai giờ mới đóng gói xong.

Kiều Thư vỗ vỗ tay: “Ngày mai kêu chuyển phát nhanh đến lấy.”

Kẹo mừng đã chuẩn bị xong, Kiều Thư đem bao đồ còn lại mở ra, mở ra một gói đồ ăn vặt, dùng khăn ướt lau tay sau đó lấy một miếng thịt khô đưa đến bên miệng Cố Trầm Ngôn: “Anh nếm thử xem, đây là đặc sản của thành phố L, em xem trên mạng mọi người đều nói rất ngon.”

Cố Trầm Ngôn rất ít ăn đồ ăn vặt, cẩn thận hé miệng sau đó nếm thử: “Cũng được.”

Kiều Thư liền vui vẻ.

“Cũng được là tốt rồi.”

Thời gian ở cùng nhau luôn trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt mà Kiều Thư đã phải vào đoàn phim rồi.

Lúc kéo vali lên xe bảo mẫu, Kiều Thư liền có cảm giác không muốn xa nhà.

Cố Trầm Ngôn: “Tự chăm sóc mình cho tốt.”

Kiều Thư gật đầu.

Cố Trầm Ngôn: “Có việc thì gọi điện thoại cho anh”

Kiều Thư tiếp tục gật đầu.

Dư Quỳnh ngồi trên xe thúc giục.

Kiều Thư nhìn Cố Trầm Ngôn, chần chờ, hỏi: “Cố Trầm Ngôn, có thể ôm một cái không?”

Cố Trầm Ngôn kinh ngạc.

Sau đó hắn mở hai tay ra ôm Kiều Thư vào lòng.

Tay Kiều Thư ôm chặt lấy eo của Cố Trầm Ngôn, có hơi buồn rầu nghĩ: Còn chưa có đi mà đã thấy nhớ nhà rồi.

Đoàn phim được quay ở thành phố D, từ thành phố H đến thành phố D phải ngồi máy bay đến 2 giờ 30 phút.

Vừa đến đoàn phim, đạo diễn đã kéo mọi người vào một nhóm WeChat.

Sau đó là đọc kịch bản và chụp tạo hình.wattpadtien161099

Nguồn vốn của web drama võ thuật rất ít, vốn đầu tư chỉ có 1000 vạn, đạo diễn là một người rất chú ý đến hình ảnh, lấy cảnh quay thật, phí thuê địa điểm, nhắm chừng đã mất hết phân nữa nguồn vốn đang có, vì nguồn vốn có hạn, nên mọi cảnh quay đều được tính toán rất kỹ, nhất định không được lãng phí.

Vì mới vừa đến đoàn phim, mọi người trong đoàn từ nhân viên cho đến diễn viên ai cũng đều rất tập trung, không ai muốn bị rớt lại phía sau.

Kiều Thư vào vai nam 2, cảnh quay ngoại trừ nam nữ chính thì nặng nhất, trong đó cảnh quay đánh nhau đã chiếm một phần lớn.

Vì để mình không làm đoàn phim bị ảnh hưởng, khi không có cảnh quay Kiều Thư sẽ đi tìm chỉ đạo võ thuật và diễn viên quần chúng để diễn tập, tranh thủ lúc quay phim sẽ nhanh chóng được thông qua.

Cứ như thế ngày nào cũng đem theo vết bầm trên người để về khách sạn.

Một cơn gió thổi qua.

Kiều Thư run lên, giơ tay ôm lấy mình, rồi xoa xoa lên cánh tay nổi đầy da gà, nói thầm: “Mùa lạnh sắp đến rồi, ngày mai phải kêu chị Nguyệt đi mua cho mình chút quần áo ấm mới được.”

Thời điểm đến thành phố D vẫn còn là mùa thu, chớp mắt đã qua nửa tháng, mùa đông cũng sắp đến rồi.

Kiều Thư đi nhanh hơn.

Nguồn vốn đoàn phim có hạng, đương nhiên cũng không có đủ tiền để thuê khách sạn tốt, cũng may khách sạn tuy có hơi cũ, nhưng mọi thứ đều đầy đủ, quan trọng là cách điểm quay phim chỉ có 10 phút đi xe, rất thuận tiện.

Kiều Thư đi về phía bên trong.

“Kiều Thư?”

Có người gọi Kiều Thư lại.

Kiều Thư nghe theo âm thanh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cảm thấy hơi quen đang đứng gần đó.

Người đàn ông mặc một bộ quần áo hợp thời trang, quần Jean rách và áo chữ T màu đen, áo khoác ghi lê, y thấy Kiều Thư quay đầu lại nhìn thì hơi mỉm cười, đến gần: “Đúng là em rồi.”

“Kiều Thư, lâu rồi không gặp.”

Kiều Thư cảm thấy người này có hơi quen, nhưng mà mình hình như chưa có gặp đối phương lần nào mà, nghĩ thử, chắc là người quen của nguyên chủ.

Kiều Thư xấu hổ cười: “Xin chào.”

Người đàn ông vươn một ngón tay, bỗng nhiên chạm lên mặt của Kiều Thư: “Em lớn lên vẫn xinh đẹp giống như lúc trước? Hai chúng ta có duyên như thế thì đêm nay cho một cái hẹn đi?”

Kiều Thư: “……”

Cái quái gì đây!

Nét tươi cười trên mặt Kiều Thư lập tức biến mất, cậu lui về phía sau một bước tránh đi bàn tay của y, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc.”

Nói xong liền không quan tâm đến y nữa, quay người đi vào khách sạn.

Nhưng người đàn ông lại không buông tha.wattpadtien161099

Đối phương trực tiếp chặn đường của Kiều Thư vẻ mặt nghi ngờ: “Sao em lại lạnh nhạt như thế? Năm đó khi anh đi em còn nắm cánh tay của anh mà khóc mà, hiện tại cho em cơ hội em lại không cần?”

Y kỳ quái hỏi: “Em đang đùa với anh à?”

Kiều Thư: “???”

Từ đâu ra một tên cuồng tự luyến thế này!

Nhưng mà đối phương vừa nói như vậy, Kiều Thư đột nhiên có ấn tượng, càng suy nghĩ nét mặt cậu càng cổ quái.

Kiều Thư: “Tạ Vũ Tịch?”

Tạ Vũ Tịch kiêu ngạo nâng cằm: “Nghĩ thông rồi?”

Khóe môi Kiều Thư hơi cong lên, thật sự là quá kỳ dị mà.

Lúc nguyên chủ học sơ trung thì có một mối tình đầu, đó chính là Tạ Vũ Tịch đang đứng trước mặt.

Tạ Vũ Tịch lúc đó rất kiêu ngạo, thích khoe giàu, còn đánh nhau, lớn lên cũng rất được, có rất nhiều con gái thích y,  nguyên chủ cũng là một trong những số đó.

Sắp đến kỳ thi cuối cấp, nguyên chủ vì không muốn phải hối tiếc nên đi thổ lộ với Tạ Vũ Tịch, điều đáng mừng chính là Tạ Vũ Tịch lại đồng ý.

Nhưng mà chưa đến hai ngày sau đã đến kỳ thi rồi.

Lúc thi xong Tạ Vũ Tịch liền hẹn nguyên chủ gặp mặt, nguyên chủ cô cùng vui vẻ đi đến điểm hẹn, lại không ngờ y buồn rầu nói với nguyên chủ mình phải đi du học, kêu nguyên chủ quên y đi mà sống cho tốt.

Năm đó nguyên chủ còn rất ngây thơ, nguyên chủ tuy rằng ham hư vinh mà thích Tạ Vũ Tịch, nhưng cũng rất coi trọng đoạn tình cảm này, còn ôm cánh tay của Tạ Vũ Tịch mà khóc rất lâu.

Lúc về đến nhà còn ngu ngốc mà đi tắm nước lạnh, qua hôm sau liền sốt luôn.

Chờ nguyên chủ hoàn toàn quên đi mối tình sơ trung, thì cũng đã đến cao trung.

Nguyên chủ hết lòng mong đợi vào cao trung, lại không ngờ đụng mặt Tạ Vũ Tịch đã nói với mình là muốn đi du học.

Lúc đó trong ngực Tạ Vũ Tịch còn ôm một cô gái.

Nguyên chủ không dám tin, sau đó lén đi điều tra, phát hiện Tạ Vũ Tịch có một người bạn gái là phú nhị đại, không chỉ có thế, gia đình của Tạ Vũ Tịch cũng không giống như những gì y nói thậm chí còn tệ hơn cả nguyên chủ.

Thiếu niên trong nháy mắt trở nên vừa ghét vừa tức giận, vì thế ở cao trung nguyên chủ nhiều lần chơi xỏ y, nhưng mà Tạ Vũ Tịch chưa bao giờ biết, chỉ cho rằng mỗi lần mình đi hẹn hò không thành, lên mạng cũng bị chửi lả do vận khí không tốt thôi.

Tạ Vũ Tịch: “Đi thôi.”

Kiều Thư: “……”

Cậu bình tĩnh nói: “Không, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ vừa mới nhớ ra anh thôi, lúc nãy thật sự không có nhớ.”

Tạ Vũ Tịch: “……”

Tạ Vũ Tịch có da mặt rất dày, y sửng sốt một chút, sau đó nói: “Nếu em đã nhớ ra rồi, vậy có thể cho một cái hẹn để nói lại mối tình xưa?”

Kiều Thư trợn mắt cá chết: “Không, anh tùy tiện như thế, tôi sợ bị nhiễm bệnh.”

Tạ Vũ Tịch đột nhiên giơ điện thoại lên nghe: “Alo.”

“Được rồi, đến ngay.”

Y cúp điện thoại, sau đó vẫy vẫy tay với Kiều Thư, lui về sau: “Được rồi, anh đi đây lần sau gặp lại.”

Kiều Thư: “???”

Kiều Thư cạn lời trở về phòng tắm.

Cậu là nam 2, cảnh quay nhiều, đạo diễn sợ trạng thái của cậu không tốt, còn rất sảng khoái mà cho cậu một phòng đơn, ngoài Kiều Thư, mấy diễn viên còn lại cũng đều ở phòng đơn.

Nước ấm chảy trên người, đem mệt mỏi của một ngày cuốn trôi đi, Kiều Thư thoải mái thở ra một hơi.

Vì để tiết kiệm chi tiêu, đạo diễn đem thời gian quay phim quản lý rất chặt, hôm nay là ngày đầu tiên sau nửa tháng Kiều Thư được về khách sạn sớm.wattpadtien161099

Tắm xong.

Kiều Thư mặc trên người bộ áo ngủ rộng thùng thình, leo lên giường cầm lấy điện thoại.

Quả nhiên có tin nhắn chưa đọc.

Kiều Thư cong môi.

Cố Trầm Ngôn: Vừa mới có gió.

Cố Trầm Ngôn: Anh có xem thời tiết ở thành phố D, ngày mai nhiệt độ sẽ hạ.

Cố Trầm Ngôn: Anh nhớ là em không có đem theo quần áo ấm.

Hành lý để vào đoàn phim là Cố Trầm Ngôn giúp Kiều Thư chuẩn bị, đối với việc Kiều Thư đem đồ nào theo hắn nhớ rất kỹ.

Kiều Thư: Thành phố H cũng nổi gió rồi sao?

Kiều Thư: Lúc em đi về khách sạn gió cũng thổi rất lớn, làm em nổi da gà cả người.

Kiều Thư: Ngày mai em kêu chị Nguyệt đến trung tâm mua cho em hai cái áo ấm

Kiều Thư: (Gấu lớn vỗ ngực yên tâm.)

Cố Trầm Ngôn trả lời rất nhanh.

Cố Trầm Ngôn: Quay xong rồi?

Kiều Thư: Dạ

Cố Trầm Ngôn: Không cần kêu Lộ Nguyệt đi mua.

Cố Trầm Ngôn: Ngày mai anh đi công tác.

Kiều Thư nghi hoặc: ?

Cố Trầm Ngôn: Ngày mai đi công tác, anh có đi ngang qua thành phố D, để anh đem cho em.

Kiều Thư chớp chớp mắt.

Kiều Thư lại chớp chớp mắt.

Khung trò chuyện của WeChat vẫn còn mở chưa có tắt.

Cho nên là, ngày mai là được nhìn thấy Cố Trầm Ngôn rồi.

Tâm trạng đột nhiên có hơi kích động.

Kiều Thư vẫn chưa phát hiện ra mắt của mình phát sáng luôn rồi.

Ngay cả tốc độ gõ chữ cũng nhanh hơn.

Kiều Thư: Ngày mai hả?

Kiều Thư: Ngày mai mấy giờ anh đến đây?

Cố Trầm Ngôn: Đi chuyến bay sớm, 10 giờ là có thể đến được sân bay thành phố D.

“A!”

Kiều Thư vui sướng lăn một vòng ở trên giường.

Ngày mai 10 giờ!

Kích động vui vẻ xong, Kiều Thư đếm ngón tay tính thử ngày mai mình có bao nhiêu cảnh quay, tính xong liền ủ rũ.

Nguyên ngày mai cậu đều có cảnh quay, đến giữa trưa mới được nghỉ một chút, buổi chiều còn phải quay tiếp. Không có thời gian để đến sân bay đón rồi.

Kiều Thư: QAQ

Bây giờ mà xin nghỉ đạo diễn nhất định không đồng ý.

Kiều Thư ủy khuất gõ chữ: Ngày mai chắc em không đến sân bay để đón anh được rồi.

Kiều Thư: Cố Trầm Ngôn, rất xin lỗi.

Tiếng chuông điện thoại liền vang lên.

Kiều Thư nghe máy.

Giọng nói làm người khác thấy an tâm của Cố Trầm Ngôn vang lên: “Kiều Thư, giữa anh và em không cần phải nói xin lỗi.”

'Đùng!'

Lại là một phát bắn trúng trái tim.

Tâm trạng ủy khuất của Kiều Thư trong nháy mắt liền tốt lên

Vô số ngọt ngào kéo nhau mà đến, bao trọn lấy Kiều Thư thấm vào cả cơ thể của cậu.

Kiều Thư che mặt.

Cố Trầm Ngôn! Thật sự là muốn đắm chìm vào!

Cố Trầm Ngôn: “Em quay phim cho tốt, quay xong là có thể nhìn thấy anh rồi.”

Kiều Thư buông tay, trên mặt là vẻ ngọt ngào không thể nào giấu đi đươc: “Dạ.”

Trước khi cúp điện thoại Cố Trầm Ngôn hỏi: “Có đồ gì muốn đem theo không?”

Kiều Thư: “Tạm thời không có.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

“Ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa.”

Lúc cúp điện thoại, trái tim của Kiều Thư không có tiền đồ mà nhảy lên.

Cậu giơ tay che ngực ngay vị trí trái tim.

“Kiều Thư, có liêm sỉ một chút đi.”

Liêm sĩ cuối cùng cũng làm trái tim của Kiều Thư bình tĩnh lại, cậu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, tìm điện thoại mở ra WeChat của Cố Trầm Ngôn.

Cậu cắn môi gửi một cái icon.

Kiều Thư: (Heo heo ôm một cái.)

Vài giây sau.

Cố Trầm Ngôn: (Heo heo ôm một cái.)

Cố Trầm Ngôn: Được.

Trong mơ là khu vườn đầy hoa, Kiều Thư nhìn thấy Cố Trầm Ngôn đeo trên lưng một đôi cánh như thiên sứ, ôm cậu bay lên cao.

Cố Trầm Ngôn đến làm tinh thần của Kiều Thư rất tốt, trạng thái lúc quay phim cũng đặc biệt tốt, cho nên những cảnh quay buổi sáng được kết thúc, nghỉ trưa sớm.

Thời gian còn sớm.

Kiều Thư thay đồ xong nhìn lại đồng hồ, mới có 10 giờ 40 phút.

Cố Trầm Ngôn chắc là sắp đến rồi.

Nghĩ như thế, Kiều Thư liền cảm thấy đứng ngồi không yên.

Cậu suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói một tiếng với Lộ Nguyệt rồi đi ra ngoài.

Điện thoại được nghe máy.

Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn.”

Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”

Kiều Thư: “Anh đến đâu rồi? Cảnh quay buổi sáng của em xong rồi.”

Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua bản đồ: “10 phút nữa mới đến.”

Kiều Thư lập tức cười: “Em ở bên ngoài ngã tư của đoàn phim chờ anh.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

Kiều Thư bước chân nhẹ nhàng đi đến ngã tư, chỗ đó cũng không xa, Kiều Thư đi nhanh chỉ mất khoảng 5 - 6 phút là đến.

Kiều Thư đứng ở bên đường, chỉ cần xe của Cố Trầm Ngôn chạy qua là thấy cậu,  cậu đứng đó lâu lâu lại nhìn về hướng sân bay.

Đôi mắt tư tỏa sáng còn có chút vội vàng.wattpadtien161099

“Thân ái anh sẽ rất nhớ em.”

Giọng nói hơi quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng, Kiều Thư theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Tạ Vũ Tịch đang ôm một cô gái tóc xoăn, hai người đứng trước xe thể thao hôn môi đến không nhịn nổi.

Kiều Thư: “……”

Cảm thấy hơi đau mắt.

Kiều Thư quay đầu lại làm như không nhìn thấy.

Bên kia, Tạ Vũ Tịch dỗ dành kim chủ của mình đi, quay người lại liền nhìn thấy Kiều Thư đang đứng ở đầu ngã tư.

Y nhướng mắt, sau đó không do dự đi về phía Kiều Thư.

Tạ Vũ Tịch: “Kiều Thư, hai chúng ta xem ra rất có duyên.”

Kiều Thư không để ý.

Tạ Vũ Tịch da mặt dày: “Thế nào? Đêm nay cho cái hẹn không?”

Kiều Thư: “……”

Người này còn chưa dứt nữa hả!

Tạ Vũ Tịch da mặt dày, tiếp tục đề cử chính mình: “Suy xét chút không? Những người đã ngủ cùng anh đều nói kỹ thuật của anh rất tốt? Ở chỗ khỉ ho cò gáy này rất ít khi gặp được một người thích hợp.”

Y hơi đỉnh lên.

Kiều Thư: “……”

Thật sự là nhịn không được, Kiều Thư nói: “Anh bạn à, nếu tôi không nhìn lầm vừa nãy anh còn ôm một cô gái đó.”

Tạ Vũ Tịch chẳng hề để ý: “Ồ, đó là kim chủ của anh.”

“Em để ý?”

Kiều Thư: “???”

Tạ Vũ Tịch nói lời thấm thía: “Làm nghề diễn viên như chúng ta nếu muốn có tài nguyên thì phải trả giá, ngày hôm qua anh đã hỏi thăm rồi, em hiện tại đang quay một bộ phim web drama đóng vai nam 2 đúng chứ? Tài nguyên của em không tốt lắm, không giống anh đóng vai nam chính của phim truyền hình.”

Trong giới giải trí vậy mà có thứ này...

Tạ Vũ Tịch: “Nếu không anh cũng giới thiệu kim chủ cho em? Nhìn đến tình cảm của chúng ta, anh sẽ cố gắng kêu kim chủ chấp nhận luôn em, đến lúc đó chúng ta chơi 3.”

Y rất hứng thú đến vấn đề này.

Kiều Thư trợn mắt há hốc mồm.

Lỗ tai bị nhiễm bẩn rồi!

Sau một lúc lâu Kiều Thư mới khó khăn nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi không cần, tôi cảm thấy hiện tại chúng ta xem như không quen nhau là tốt nhất.”

Tạ Vũ Tịch: “Em thật không……”

Ánh mắt của Kiều Thư đột nhiên sáng lên, cậu đẩy Tạ Vũ Tịch ra: “Anh tránh qua một bên đi, chặn đường rồi.”

Một chiếc xe thương vụ màu đen từ từ dừng lại bên cạnh Kiều Thư, trên gương mặt cậu nhanh chóng xuất hiện một nụ cười.

Cửa xe mở ra.

Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da bước xuống xe.

“Cố Trầm Ngôn!”

Kiều Thư vui vẻ gọi.

Nửa tháng không gặp, Cố Trầm Ngôn hình như lại càng hấp dẫn hơn.

Cố Trầm Ngôn đi thẳng đến bên cạnh Kiều Thư, ánh mắt dừng trên người cậu: “Gầy.”

Kiều Thư cười nói: “Có một chút thôi.”

Cố Trầm Ngôn thấp giọng nói: “Chờ lâu không?”

Kiều Thư lắc đầu: “Không đâu, em cũng vừa mới đến.”

Cố Trầm Ngôn: “Đói bụng không?”

Kiều Thư sờ sờ bụng: “Có chút.”

Buổi sáng quay liên tục hai cảnh đánh nhau, bánh màn thầu ăn buổi sáng đã tiêu hóa hết rồi.

Cố Trầm Ngôn: “Đi ăn cơm trước.”

Kiều Thư: “Được nha!”

Cố Trầm Ngôn: “Lên xe.”

Kiều Thư liền ngồi lên xe.

Tạ Vũ Tịch bị bỏ quên đứng một bên, sau khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Cố Trầm Ngôn xong, nhìn thấy Kiều Thư sắp đi liên gấp gáp nói: “Kiều Thư em nhớ suy nghĩ đề nghị của anh đó.”

Cố Trầm Ngôn nhìn qua.

Tạ Vũ Tịch giật mình một cái, tự nhiên cảm thấy sau lưng có hơi lạnh.

Muốn chạy.

Thực tế y cũng chạy, y vội vàng nói: “Có việc anh đi trước.” Ngay lập tức liền biến mất.

Kiều Thư: “……”

Kiều Thư hoàn toàn không quan tâm, cậu leo lên ghế sau, Cố Trầm Ngôn cũng  lên xe.

Cửa xe đóng lại.

Chiếc xe màu đen dần dần chạy xa.

Trên xe.

Cố Trầm Ngôn làm ảo thuật lấy ra một hộp đồ ăn, mở ra đưa cho Kiều Thư: “Em thích.”

Kiều Thư ánh mắt liền sáng lên: “Dâu tây!”

Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”

Kiều Thư ngẩng đầu: “Cố ý đem cho em hả?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”

Dâu tây này là do Cố Trầm Ngôn sáng sớm nhờ người đem đến đây.

Dâu tây đã được rửa qua.

Kiều Thư vui sướng bỏ một trái vào miệng, mỹ vị ở trong khoang miệng lập tức tràn vào tim.

Kiều Thư ngửa đầu cười với Cố Trầm Ngôn: “Ăn rất ngon.”

Cậu nhịn không được nhỏ giọng kể khổ: “Đoàn phim của chúng em rất nghèo, đừng nói là dâu tây, ngay cả táo cũng chỉ được vài trái.”

Cố Trầm Ngôn sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe Kiều Thư nói mấy chuyện này.

Nhíu mày lại, Cố Trầm Ngôn có hơi không vui, vài giây sau hắn hơi điều chỉnh cảm xúc của mình lại, nói: “Muốn ăn cái gì thì nói với anh, anh kêu người mỗi ngày đều đem đến cho em.”

Kiều Thư có hơi cảm động.

Nhưng mà cậu vẫn từ chối: “Không cần không cần, mọi người ở đoàn phim đều giống như nhau, khác biệt quá không được.”

Tự mình ăn một trái táo thôi cũng thấy ngượng.

Cố Trầm Ngôn không nói chuyện.

Kiều Thư ăn xong, dùng nĩa cắm một trái đưa đến bên miệng Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn từ chối: “Cho em ăn.”

Kiều Thư không nhúc nhích, cười nói: “Thức ăn ngon thì phải chia sẻ, như thế mới ngon hơn.”

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.

Vài giây sau, Cố Trầm Ngôn hé môi cắn trái dâu.

Lại vài giây sau, hắn yên lặng gật đầu trong lòng: Đúng là so với tự mình ăn thì ngon hơn.

Kiều Thư ăn liên tiếp mấy trái, sau đó đóng hộp lại.

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu: “Không ăn?”

Kiều Thư gật gật đầu: “Em muốn chừa bụng để ăn cơm với anh, rồi ăn nó sau.”

Cố Trầm Ngôn ánh mắt hơi sáng lên.

Một lát sau, hắn nói: “Kiều Thư.”

Kiều Thư ngửa đầu: “Hả?”

Cố Trầm Ngôn: “Người lúc nãy là ai?”

Tác giả có lời muốn nói:
------*------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...