[ĐM/Edit] NAM THÊ PHÁO HÔI CỦA LÃO ĐÀN ÔNG NHÀ GIÀU_Doanh Chi

Chương 14



#tien161099

Kiều Thư: “???”

Thành quả học tập gì?

Lấy kịch bản trong tay cậu ra đặt lên tủ đầu giường, Cố Trầm Ngôn cúi người, chóng một tay bên cạnh Kiều Thư, bá đạo đem thân dưới dán sát vào cậu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu.

Dưới ánh đèn, cơ thể Kiều Thư được Cố Trầm Ngôn bao trọn lại.

Kiều Thư nuốt nước miếng.

Hồi hộp.

Khoảng cách quá gần rồi, Kiều Thư thậm chí còn ngửi được mùi sữa tắm giống y như của cậu trên người Cố Trầm Ngôn, nhưng mà cậu cứ cảm thấy mùi hương trên người Cố Trầm Ngôn thơm hơn, dễ ngửi hơn.

Kiều Thư: “Chuyện, chuyện gì?”

Bàn tay yên lặng siết chặt khăn trải giường dưới người, hơi thở nóng rực của hai người đều phun vào nhau.

Câu trả lời thật sự rất rõ ràng.

Quả nhiên.

Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”

Kiều Thư nuốt nước miếng: “Dạ.”

Cố Trầm Ngôn: “Hai ngày này anh đã xem xong video giáo dục giới tính mà Trần Văn Uyên đưa rồi.”

Kiều Thư tiếp tục nuốt nước miếng: “À.”

Cố Trầm Ngôn: “Lần này sẽ không đau.”

“Có thể không?”

Kiều Thư: “……”

Hỏi nghiêm túc như thế.....

Kiều Thư bị hỏi đến xương sống tê rần.

Cậu dùng sức siết chặt khăn trải giường, gò má cũng đỏ lên.

Kiều Thư: “Có thể.”

Giọng nói nhỏ đến mức nghe muốn không rõ.

Ánh đèn mờ nhạt phản chiếu lên tường, phản chiếu lại hình bóng hai người đang ôm chặt lấy nhau.

Cố Trầm Ngôn: “Có thể gọi lại một lần nữa không?”

Kiều Thư: “Gọi, gọi cái gì?”

Cố Trầm Ngôn: “Anh Cố.”

……

Kiều Thư: “Cố, anh Cố—— a~——”

Cố Trầm Ngôn: “Rất êm tai.”

“Gọi thêm một tiếng nữa.”

……

Sự thật chứng minh, thành quả học tập của Cố Trầm Ngôn thật sự rất tốt.

Lúc Kiều Thư tỉnh lại giọng nói đều khàn đi, cậu mệt mỏi từ trong chăn ngồi dậy.

Eo không còn sức nữa rồi.

Khi nhìn thấy mấy ấn ký trên người, Kiều Thư kinh ngạc, sau đó cả người liền đỏ như tôm luộc.

Đã 9 giờ rồi.

Cố Trầm Ngôn đã đi làm, vẫn là giống như lần trước, Kiều Thư nhìn thấy một tờ giấy trên tủ đầu giường do Cố Trầm Ngôn để lại.

【Trong bếp có cháo, nhớ phải ăn. Không khỏe thì gọi điện thoại cho anh.】

Kiều Thư cong môi, hạnh phúc đem tờ giấy bỏ vào hộc tủ đầu giường.

Lúc Kiều Thư xuống giường chân vẫn còn hơi nhũn ra, rất may là đã phản ứng lại kịp nên không có bị ngã.

Cậu đứng im tại chỗ, cảm giác cơ thể của mình một chút, tuy không có sức nhưng cũng không có đau nhức gì, Kiều Thư nhớ rõ hôm qua sau khi làm xong, cậu mệt đến mức không mở nổi mắt, là Cố Trầm Ngôn ôm cậu đến phòng tắm lau sạch.

Kiều Thư che mặt.

Đứng im một hồi, Kiều Thư liền đi thử vài bước, sau khi chắc chắn là mình không sao cậu mới đi rửa mặt, lúc đang đánh răng Kiều Thư hơi ngừng lại sau đó nhìn thẳng vào gương.

Bên gáy có một trái dâu đỏ bừng.

Kiều Thư: “……”

“Khụ.”

Cậu vươn tay kéo kéo áo ngủ tạm thời che lại.

Rửa mặt thay đồ xong, Kiều Thư mới đi xuống lầu để ăn sáng, một bát cháo cộng thêm một quả trứng, ăn kèm với mấy món ăn thanh đạm nữa.

Không biết có phải là ăn món do Cố Trầm Ngôn chuẩn bị hay không, Kiều Thư ăn đặc biệt ngọn.

Toàn bộ thức ăn trên bàn được cậu ăn sạch.wattpadtien161099

“Nấc ~”

Kiều Thư xoa xoa cái bụng căng phồng của mình, dọn dẹp đi rửa chén.

Dọn dẹp một hồi, Kiều Thư đứng im một lát, sau đó đi ra cửa.

Trong gara của Cố Trầm Ngôn có rất nhiều xe, chiếc nào cũng có giá rất mắc, có tiền cũng chưa chắc là mua được. Kiều Thư thèm nhỏ dãi sờ sờ từng chiếc, sau đó tìm chỗ để chìa khóa theo lời của Cố Trầm Ngôn, chọn một chiếc xe sau đó chạy đi.

Câu lạc bộ kiếm thuật.

Kiều Thư nhìn địa chỉ trên điện thoại, xác định là đúng liền đi vào.

Vào thời gian này trong câu lạc bộ kiếm thuật cũng không có nhiều người, chỉ còn có vài người đang luyện tập.

Kiều Thư nhìn thấy quản lý của câu lạc bộ.wattpadtien161099

Kiều Thư: “Xin chào, tôi là Kiều Thư, ngày hôm qua tôi đã có liên hệ trước.”

Trước khi về lại thành phố H, Kiều Thư đã kêu Dư Quỳnh đi tìm một câu lạc bộ kiếm thuật, cậu muốn học múa kiếm.

Vai diễn cậu sắp nhận là một vai nam 2,     sử dụng kiếm rất giỏi. Từ đó đến giờ Kiều Thư chưa bao giờ tiếp xúc với bộ môn này, cậu muốn học múa kiếm trước, không cần học thứ quá phức tạp, chỉ cần múa đẹp là được, nhìn vào thấy ổn là OK.

Đến lúc quay phim cậu sẽ thể hiện tốt hơn, còn mấy chiếu thức phức tạp thì đã có đạo diễn võ thuật chỉ đạo.

Quản lý nhìn thoáng qua máy tính, nói: “Mời cậu đến phòng tập số 3, thầy Ngũ lát nữa sẽ đến.”

Kiều Thư: “Được, cảm ơn.”

Thầy Ngũ là một ông chú hơn bốn mươi tuổi, trên cằm có một chút râu, trên người mặc một bộ đồ võ thuật màu trắng, nhìn rất có bộ dáng của cao thủ.

Thầy Ngũ: “Học múa kiếm?”

Kiều Thư: “Dạ.”

Cậu chấp tay cúi chào: “Hai ngày tới xin làm phiền thầy Ngũ.”

Múa kiếm chủ yếu là sử dụng cánh tay, thầy Ngũ rút thanh kiếm đặt trên tường ra thị phạm một lần, sau đó mới bắt đầu dạy Kiều Thư.

Giảng xong, ông đưa cho Kiều Thư một cây Kiếm gỗ.

Lúc nhìn thì thấy rất dễ.

Thực tế thì, QAQ sau lại khó như thế!

Kiều Thư ở trong phòng tập múa kiếm hết một giờ, cổ tay muốn gẫy luôn rồi, còn dùng kiếm gỗ tự làm mình bị thương hết mấy lần, mới miễn cưỡng ra dáng múa kiếm một chút.

Nhưng như thế còn chưa được.

Sau khi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi xong, thầy Ngũ cầm một cây kiếm đạo cụ đưa cho Kiều Thư.

Thầy Ngũ: “Buổi sáng tập luyện rất tốt, chiều nay dùng cái này để tập đi, cân nặng cũng khác với kiếm gỗ, mấy cậu đóng phim chắc là cũng sử dụng loại này, cậu làm quen trước đi, cổ tay của cậu không đủ sức, khi trở về nhớ tập hít đất, để nâng cao sức của cổ tay hơn.”

Kiều Thư: “Dạ.”

Thầy Ngũ: “Chiều nay chủ yếu vẫn là tập lại mấy chiêu thức cũ, quen tay thì mới múa đẹp được.”

Quen tay rồi nhất định sẽ rất đẹp.

Kiếm đạo cụ với kiếm gỗ đúng là rất khác nhau, lúc không cẩn thận bị trúng vào người kiếm đạo cụ so với kiếm gỗ đúng là đau hơn, cũng may là thầy Ngũ đã biết trước, để cho Kiều Thư làm quen với kiếm gỗ trước, nếu không Kiều Thư thật sự rất muốn khóc.

Thành quả tập luyện cũng coi như là tốt.

Sau khi kết thúc buổi tập ngày hôm nay  cậu đã nhìn ra được được điểm khó nhất khi học múa kiếm, đó là.....

Cổ tay muốn phế luôn rồi.

Việc này dẫn đến việc khi Kiều Thư kéo mở cửa xe ra rất muốn khóc.

Kiều Thư: QAQ Cái này làm sao là lái xe đây!wattpadtien161099

Kiều Thư nhìn cái cổ tay run rẩy của mình là khóc không ra nước mắt.

Một lát sau.

Cậu cắn môi lấy điện thoại ra.

Công ty Cố gia.

Cố Trầm Ngôn đem văn kiện đã xử lý xong đưa cho Trần Văn Uyên, khi rút tay về, vô ý chạm vào cổ tay áo.

Trên cổ tay áo sơ mi màu trắng là một cái cái cúc áo màu lam.

Trần Văn Uyên cầm lấy văn kiện như không có lập tức đi ra mà vẫn chần chờ đứng yên ở đó.

Cố Trầm Ngôn nâng mắt: “Có việc?”

Trần Văn Uyên: “Boss, Cố Yến nháo lên đòi gặp anh.”

Tâm trạng đang tốt của Cố Trầm Ngôn tan đi trong nháy mắt.

Sau khi quyết định cùng Kiều Thư kết hôn, Cố Trầm Ngôn liền trực tiếp xuất viện làm cho Cố Yến và mấy cổ đông trở tay không kịp, cuối cùng Cố Yến bị hắn tống vào ngục.

Sát thúc thí thân.¹

Cố Trầm Ngôn thật không ngờ đến cháu trai do một tay hắn nuôi lớn, lại bước đi trên con đường sai lầm như thế.

Nhưng sai thì vẫn là sai.

Mặc dù Cố Yến là đứa con duy nhất do anh hắn để lại, nhưng có vài chuyện thật sự không thể nuông chiều được.

Trần Văn Uyên đứng yên tại chỗ, chờ câu trả lời.

Văn phòng rất nhanh lâm vào trầm mặc.

Sau một lúc lâu.

Cố Trầm Ngôn: “Không cần để ý.”

Trần Văn Uyên: “Được.”

Trần Văn Uyên lập tức ôm văn kiện ra khỏi văn phòng.

Trong văn phòng.

Cố Trầm Ngôn cầm lấy tách cafe uống một ngụm, mùi vị chua xót tan vào trong miệng.

Hắn im lặng ngồi vài phút, sau đó mới quay đầu nhìn về phía máy tính.

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Trầm Ngôn vừa giải quyết xong một phần văn kiện.

Hắn cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tên người gọi đến gương mặt cũng ôn hòa hơn.

Kiều Thư……

Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư?”

Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn.”

Giọng nói có hơi ủy khuất truyền vào điện thoại, gương mặt của Cố Trầm Ngôn một lần nữa nhíu lại.

Cố Trầm Ngôn: “Sao thế?”

Kiều Thư: “Cổ tay em đau, không lái xe được, anh đến đón em về có được không?”

Cố Trầm Ngôn: “Em ở đâu?”

Kiều Thư: “Câu lạc bộ kiếm thuật.”

Cố Trầm Ngôn đứng dậy cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Kiều Thư ngồi trên ghế lái, cậu nghiêng đầu dựa vào tay lái, gương mặt đỏ ửng.

Sao lại gọi điện thoại cho Cố Trầm Ngôn chứ.

Còn làm nũng.

Kiều Thư giơ tay che lại gương mặt nóng bừng của mình: “Kiều Thư, mày bị bệnh rồi!”

Rõ ràng là có thể tự lái xe về, vậy mà còn gọi điện thoại làm phiền đến Cố Trầm Ngôn.

Làm ra vẻ quá rồi.

Kiều Thư tự mắng mình.

Cố Trầm Ngôn rất nhanh đã đến, hắn tự lái xe đi.

Xe ngừng lại bên cạnh Kiều Thư, cậu muốn vươn tay để mở cửa, đẩy mấy lần nhưng mở không ra.

Kiều Thư: “……”

Đang định xoa tay rồi mở cửa lại, cửa xe ghế lái đã được mở ra, người đàn ông vóc dáng cao dài đang bước đến đây, "Anh đến rồi."

Rốt cuộc cũng ngồi vào trong xe.

Kiều Thư chột dạ cài đai an toàn, cậu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, “Làm phiền anh rồi.”

Cố Trầm Ngôn: “Đến đón em về, không có gì là phiền cả.”

Kiều Thư: “!!!”

A!

Người đàn ông này!

Sau lại đột nhiên thả thính chứ!

Xe khởi động.

Kiều Thư lén nghiêng người, vẻ mặt kích động giơ tay che lại trái tim đang đập 'thình thịch' của mình.

Phạm quy!

Quá phạm quy!

Cái này là không được rồi!

Sau một lúc lâu, Kiều Thư mới bình tĩnh ngồi ngay ngắn lại.

Kiều Thư: “Không có làm phiền anh làm việc chứ?”

Cố Trầm Ngôn: “Không có.”

“Công việc lúc nào cũng có thể đem về nhà để làm.”

Kiều Thư: “À.”

Trong xe lại yên lặng, Kiều Thư lén nghiêng đầu liếc nhìn sườn mặt của Cố Trầm Ngôn.

Người đàn ông rất đẹp.

Cố Trầm Ngôn: “Sao vậy?”

Nhìn lén bị phát hiện, Kiều Thư luống cuống một giây: “Không, không có gì hết.”

Cố Trầm Ngôn: “Tay bị làm sao?”

“A.”

Kiều Thư nhìn xuống cổ tay mình, “Luyện múa kiếm cả buổi chiều, tay muốn gẫy luôn rồi.”

Giọng nói còn hơi ủy khuất.

Cố Trầm Ngôn: “Trở về anh xoa cho em.”

Kiều Thư: “Được!”

Một chút ủy khuất đó trong nháy mắt liền không còn nữa, như là ăn được đồ ngọt, Kiều Thư nhịn không được liền cười lên.

Cậu nhẹ giọng hỏi: “Cố Trầm Ngôn, sao anh lại tốt như thế?”

Cố Trầm Ngôn không nghe rõ: “Em nói gì?”

Kiều Thư cười: “Không có gì.”

Lúc xe còn đang chạy trên đường, Cố Trầm Ngôn có nhận được một cuộc điện thoại.

Không biết người bên kia nói gì, gương mặt tươi cười của Cố Trầm Ngôn lập tức  biến mất.

“Để ý đến nó.”

Kiều Thư kinh ngạc quay đầu nhìn.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một Cố Trầm Ngôn như thế.

Cố Trầm Ngôn hơi mím môi, chân mày cũng hơi cau lại, sườn mặt cũng lạnh lùng.wattpadtien161099

Hắn tức giận.

Còn có khổ sở.

Kiều Thư cắn môi.

Xảy ra chuyện gì không tốt hả?

Sau khi cúp điện thoại, Cố Trầm Ngôn liền đem xe đậu bên đường, hắn xoa xoa mày, trong giọng nói cũng hơi mệt mỏi: “Xin lỗi, lúc nãy có dọa em không?”

Kiều Thư lắc đầu: “Anh cũng không cần nói xin lỗi với em.”

Cố Trầm Ngôn hơi dừng lại: “Ừ.”

Vài giây sau.

Hắn giải thích: “Là cháu trai của anh.”

Cố Yến?

Kiều Thư hơi sửng sốt.

Thiếu chút nữa là quên luôn nhân vật này rồi.

Trong sách chuyện của Cố Trầm Ngôn toàn nghe người khác kể lại cùng với mấy lời đồn, Cố Yến là bị Cố Trầm Ngôn lãnh khốc tàn nhẫn tiêu diệt.

Kiều Thư: “……”

Hiện tại xem ra cũng không có đáng sợ giống như trong lời đồn, theo như sự hiểu biết của cậu trong khoảng thời gian này, Cố Yến rõ ràng còn sống ở trong tù rất tốt.

Cố Trầm Ngôn nhìn Kiều Thư: “Em chắc là cũng nghe được mấy lời đồn lúc trước về Cố gia.”

Kiều Thư: “Dạ.”

Sống trong thế giới này, Kiều Thư hiểu còn nhiều hơn khi đọc sách.

Ví dụ như Cố Trầm Ngôn.

Hắn không hề hung dữ.

Cố Trầm Ngôn mím môi, hỏi cậu: “Sợ sao?”

Kiều Thư kinh ngạc.

Cố Trầm Ngôn: “Vì tiền, cháu trai ruột có thể hai chú mình bị tai nạn, chú cũng tương kế tựu kế đưa cháu trai vào ngục.”

Mu bàn tay được một bàn tay ấm áp khác bao lại, Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của cánh tay đó.

Kiều Thư nói: “Em không có sợ.”

“Cố Trầm Ngôn, chuyện này không phải là anh sai.”

Cậu rất nghiêm túc: “Anh nuôi cậu ta lớn, cho cậu ta sống trong hoàn cảnh tốt nhất, là do cậu ta không biết quý trọng, tự mình đi sai đường.”

“Người sai chính là Cố Yến.”

“Cố Trầm Ngôn anh không cần phải đau khổ.”

Hai người đối diện nhau

Vài giây sau, Cố Trầm Ngôn hơi mỉm cười: “Kiều Thư, anh không có đau khổ.”

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Kiều Thư nhìn hắn, chần chờ nói: “Được.”

Chân ga bị đạp lên một lần nữa.

Kiều Thư đột nhiên nói: “Khoan đã.”

Cố Trầm Ngôn: “Sao thế?”

Kiều Thư: “Anh chờ em một chút.”

Lúc mở cửa xe, tay Kiều Thư đau đến mức thiếu chút nữa đã hét lên, cậu quay người nói với Cố Trầm Ngôn: “Em đi mua chút đồ.”

Cậu nhanh chóng chạy đến siêu thị ở gần đó, tìm được thứ mình muốn mua, trả tiền, sau đó quay về xe.

Cố Trầm Ngôn: “Chậm một chút, không cần gấp.”

Kiều Thư hơi thở gấp gáp, nhìn Cố Trầm Ngôn cười: “Cố Trầm Ngôn, anh nhắm mắt lại đi.”

Cố Trầm Ngôn: “Hả?”

Kiều Thư: “Nhắm mắt lại.”

Cố Trầm Ngôn nhắm mắt mình lại.

Kiều Thư sau khi chắc chắn Cố Trầm Ngôn đã nhắm mắt, đem kẹo sữa mới mua xong đang giấu sau lưng ra, cẩn thận cởi vỏ kẹo.

Vỏ kẹo tạo ra tiếng động sột soạt.

Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn, anh hé miệng.”

Cố Trầm Ngôn mơ hồ đoán ra, thuận theo cậu hé miệng ra.

Kiều Thư đem kẹo sữa đặt vào trong miệng của Cố Trầm Ngôn, cười nói: “Có thể mở mắt rồi.”

“Ngọt không?”

Kẹo sữa vừa vào miệng đã hơi tan ra, mùi vị ngọt ngào tan vào trong miệng, chạy theo yết hầu, vào tìm.

Rất ngọt.wattpadtien161099

Cố Trầm Ngôn nhìn Kiều Thư, nhớ lại mấy lời Kiều Thư đã nói khi ở bệnh viện, mỉm cười nói: “Rất ngọt.”

Kiều Thư thở dài nhẹ nhõm: “Ngọt thì tốt rồi.”

Cố Trầm Ngôn: “Em muốn nếm thử không?”

Kiều Thư: “Hả?”

Khi hai đôi môi chạm vào nhau, cả Kiều Thư và Cố Trầm Ngôn đều nếm được vị ngọt.

Tác giả có lời muốn nói:
-------*------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

¹raw 《杀叔弑亲》: ???

Chương trước Chương tiếp
Loading...