[ĐM/Edit] NAM THÊ PHÁO HÔI CỦA LÃO ĐÀN ÔNG NHÀ GIÀU_Doanh Chi
Chương 13
#tien161099Cố Trầm Ngôn phạm quy rồi.Cái ôm này kéo dài cũng không lâu, nhưng khi bỏ ra, Kiều Thư nhịn không được lấy tay che ngực.“Thình thịch, thình thịch.”Còn đập rất nhanh nha.Cố Trầm Ngôn: “Sao thế?”Kiều Thư: “Không, không sao.”Cố Trầm Ngôn rất tự nhiên cầm lấy balo trên tay của Kiều Thư, tay còn lại thì đặt ngay eo cậu: “Về nhà thôi.”“Dạ.”Kiều Thư hơi nghiêng đầu, liếc nhìn người đàn ông cao hơn mình nữa cái đầu đang đi ở bên cạnh cậu, lại quay đầu về phía sau nhìn cái tay kia, cả gương mặt đầy ý cười.Về nhà.Lúc lên xe, Kiều Thư lén đưa tay lên xoa mũi, không biết có phải là ảo giác hay không, trên ống tay áo hình như còn vươn lại mùi hương của Cố Trầm Ngôn.wattpadtien161099Thoang thoảng, lại ấm áp.Cố Trầm Ngôn lên xe.Kiều Thư nhịn không được liếc hắn một cái, lại liếc thêm một cái nữa.Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”Kiều Thư hỏi: “Cố Trầm Ngôn, anh dùng nước hoa nào vậy, mùi rất dễ ngửi.”Cũng làm người khác trầm mê.Cố Trầm Ngôn: “Không có dùng nước hoa.”Kiều Thư ngây ngốc.Sau đó gương mặt cậu liền nóng lên, cho nên đây là “Mùi thơm cơ thể” hả?Đột nhiên thấy hơi sắc tình nha.Cố Trầm Ngôn thấy Kiều Thư không nói chuyệm, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc là sữa tắm đó, nếu em thích thì có thể dùng của anh.”Trên gương mặt của Kiều Thư vẫn bình tĩnh gật đầu: “Được.”Lúc trở về Lan Đình cũng đã đến giờ cơm, trong nhà không có ai, Kiều Thư nghi hoặc hỏi: “Dì Lan và chú Chu đâu?”Cố Trầm Ngôn: “Hai người về quê uống rượu mừng rồi.”Hôm nay hình như là ngày tốt, trên đường về nhà Kiều Thư nhìn thấy rất nhiều xe cưới.Cố Trầm Ngôn đem vali bỏ vào phòng quần áo, hỏi: “Đói bụng không?”Kiều Thư sờ sờ bụng: “Không đói lắm.”Cố Trầm Ngôn: “Đêm nay ăn sủi cảo có được không?”Kiều Thư: “Được.”Cố Trầm Ngôn: “Ừ, vậy em đi tắm đi, anh xuống bếp gói sủi cảo cho em.”Cố Trầm Ngôn ra ngoài.Kiều Thư lại ngây người.Làm sủi cảo?Cố Trầm Ngôn tự mình gói sủi cảo cho cậu?Kiều Thư đem theo cảm giác ngọt ngào cầm đồ đi vào phòng tắm.Phạm quy.Quá phạm quy.Mở vòi hoa sen.Nước ấm lập tức bao phủ lấy cả người của Kiều Thư, cậu theo bản năng cầm lấy chai sữa tắm của mình, nhưng khi nhìn thấy chai sữa tắm của Cố Trầm Ngôn thì ngừng tay lại.“Em thích thì có thể dùng của anh.”Mùi hương giống nhau sao?Kiều Thư che gương mặt đỏ ửng của mình lại, chỉ lộ ra đôi mắt.A!Quá sắc - tình!Vậy thì dùng thử một chút đi.Kiều Thư tắm rất nhanh, lúc đi xuống nhìn thấy Cố Trầm Ngôn đang đứng trong bếp, trên người còn đang đeo tạp dề màu hồng của dì Lan.Kiều Thư ngừng chân.Sau đó lén lấy điện thoại ra, chụp Cố Trầm Ngôn.“Tách.”Lưu trữ, hoàn mỹ.Lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy được ánh mắt của Cố Trầm Ngôn, Kiều Thư liền luống cuống lên, ngay lập tức giấu điện thoại ngay, làm như không có chuyện gì đi vào phòng bếp rửa tay: “Cùng nhau gói nha.”Cố Trầm Ngôn nhích sang một bên: “Được.”Tay nghề gói sủi cảo của Kiều Thư rất tốt, trước kia khi cậu ở một mình, vào mấy ngày lễ cậu đều tự mình làm.Động tác của cậu rất thuần phục cho nhân vào rồi gói lại, sau đó liếc mắt nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.Động tác của Cố Trầm Ngôn cũng rất thuần phục, gói sủi cảo lại đẹp hơn cậu nghĩ nhiều.Kiều Thư thấy làm lạ: “Anh gói còn đẹp hơn cả em.”Cố Trầm Ngôn liếc nhìn cái sủi cảo của Kiều Thư gói, “Em gói cũng rất đẹp.”Kiều Thư cười: “Em không ngờ anh cũng biết làm mấy chuyện này nha, em đọc tiểu thuyết với xem phim, đa số tổng tài đều là "quân tử xa nhà bếp".”Cố Trầm Ngôn nhìn cậu: “Tự tập.”Kiều Thư: “Hả?”Cố Trầm Ngôn: “Lúc vào đại học ba đã đưa anh ra nước ngoài để học, ông ấy chỉ cho anh một năm học miễn phí và phí sinh hoạt một tháng, nói anh phải tự do cho mình đến khi tốt nghiệp.”“Kiếm tiền thật ra cũng không có khó, chỉ là anh ăn không quen đồ ăn ở nước ngoài, đành tự mình học rồi làm, nhưng mà cũng lâu rồi anh không có tự mình xuống bếp.”Cố Trầm Ngôn đem sủi cảo đã gói xong bỏ vào mâm, “Cảm thấy có hơi ngượng tay, mùi vị thì chắc cũng không được ngon lắm.”Kiều Thư cảm thấy ngon.Cậu phát hiện, mình rất thích nghe Cố Trầm Ngôn nói mấy chuyện như thế, Cố Trầm Ngôn mỗi ngày đều có thể tạo bất ngờ cho cậu.Nước trong nồi cũng đã sôi.Cố Trầm Ngôn rửa tay, bỏ sủi cảo vào.Kiều Thư cũng rửa tay luôn.Trong phòng bếp tạm thời lâm vào yên lặng.Kiều Thư đến bên cạnh Cố Trầm Ngôn.Cố Trầm Ngôn đóng nắp nồi, xoay người nói: “Phải đợi thêm lát nữa.”Kiều Thư: “Da.”Cố Trầm Ngôn: “Em có việc gì cần làm không?”Kiều Thư: “???”“Không có.”Cố Trầm Ngôn: “Anh cũng không có.”Cố Trầm Ngôn đi về phía Kiều Thư.Kiều Thư chớp mắt, đột nhiên có hơi khẩn trương.Cố Trầm Ngôn đứng trước mặt Kiều Thư: “Lúc nãy đã muốn làm.”Kiều Thư: “???”Giây tiếp theo, Kiều Thư liền trợn mắt.Trên môi truyền đến cảm giác không phải là của cậu, có hơi nóng lại rất mềm mại.Hơi thở của Cố Trầm Ngôn cũng rất mạnh mẽ, đầy sự chiếm hữu.Kiều Thư nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, môi hai người lại chạm vào nhau, tim đập đến muốn nổ tung rồi.“Thình thịch.”Tay Kiều Thư siết chặt lấy bồn rửa tay còn đang ẩm ướt.Đầu trống rỗng.Không biết qua bao lâu, cảm giác trên môi mới lui ra.Cố Trầm Ngôn nghiêng đầu, chóp mũi chạm vào sau gáy của Kiều Thư: “Sữa tắm rất hợp với em.”Vừa nói xong, liền cố gắng kiềm chế mà lui về phía sau. Kéo khoảng cách giữa hai người ra.Kiều Thư: “???”Cứ như thế?Kiều Thư không thể tin được mà nhìn người đàn ông trước mặt, như thế thôi hả?Khẩn trương đến như thế!Mà chỉ hôn môi thôi hả?Không, ngay cả hôn cũng không giống nữa.Kiều Thư che lại trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của mình.Sao mà được!Không biết là tiếc nuối, hay là tức giận, Kiều Thư liền nắm lấy cánh tay của Cố Trầm Ngôn.Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn.”Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.Kiều Thư: “Anh phải phụ trách chứ.”Cậu nhón chân, ôm cổ hắn, ngửa đầu, đem môi mình chạm vào môi hắn.Kiều Thư: “Hôn em.”Mất khống chế là một chuyện hết sức bình thường.Trên cửa kính phòng bếp, một bàn tay trắng nõn đang được một bàn tay rắn chắc khớp xương rõ ràng bao lại, dùng sức dán sát vào cửa kính.Hai bóng người gắt gao dán chặt vào nhau.Kiều Thư khẽ hé môi, trên môi truyền đến cảm giác vừa tê vừa ngứa, chân cậu nhịn không được cũng nhũn ra, đứng không vững.Cậu chưa kịp ngồi xuống, thì đã có một cánh tay rắn chắc siết chặt lấy eo cậu.“A ~”Kiều Thư nhỏ giọng nức nở, tay cũng siết chặt lấy quần áo của người đàn ông.wattpadtien161099Từng giây từng phút trôi qua.Cuối cùng cả hai được âm thanh nồi nước sôi kéo trở về.Kiều Thư dựa trên người Cô Trầm Ngôn, hít thở không thông: “Sủi cảo chắc là chín đó.”Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”Kiều Thư: “Nước tràn ra luôn rồi.”Cố Trầm Ngôn: “Không cần gấp.”Kiều Thư ngẩng đầu, khóe mắt ươn ướt liếc nhìn hắn.Cố Trầm Ngôn vươn tay che mắt cậu lại.Kiều Thư: “Anh làm gì thế?”Cố Trầm Ngôn giọng nói khàn khàn: “Đừng nhìn anh như vậy?”Kiều Thư cười ra tiếng: “Vậy anh cũng đừng dùng giọng nói như thế để nói với em.”Lát sau.Kiều Thư đẩy đẩy Cố Trầm Ngôn: “Sủi cảo sắp nhừ luôn rồi.”Cố Trầm Ngôn: “Ổn chứ?”Kiều Thư: “……”Mặt cậu đỏ lên: “Dạ.”Cố Trầm Ngôn lúc này mới chịu buông ra.Nắp nồi vẫn không nhịn được mà nhảy tới nhảy lui, nước từ trong nồi đang không ngừng trào ra.Cố Trầm Ngôn tắt lửa, lấy nắp nồi ra.Nồi nước đang sôi trào dần dần yên tĩnh lại.Kiều Thư nhìn vào: “Bung ra rồi.”Cố Trầm Ngôn nhíu mày: “Gói lại lần nữa đi.”Kiều Thư ngăn lại cái tay đang muốn đổ đi của hắn: “Đừng đừng đừng, còn ăn được mà, chỉ có hơi nát thôi.”Cuối cùng hai người vẫn ăn cái nồi sủi cảo bị nấu quá lửa này, tuy rằng không còn giống như lúc đầu, nhưng Kiều Thư vẫn cảm thấy đây là nồi sủi cảo ngon nhất cậu từng ăn.Trời cũng đã khuya.Cố Trầm Ngôn vì muốn tan làm sớm để đi đón Kiều Thư, nên còn vài công việc vẫn chưa xử lý, hai người cùng nhau dọn phòng bếp, sau đó Cố Trầm Ngôn liền vào thư phòng xử lý công việc.Kiều Thư trở về phòng để dọn hành lí của mình.Trong vali cũng không có nhiều đồ, đều là mấy đặc sản của thành phố L Kiều Thư liền đem đi gửi phát nhanh, chắc cũng cỡ hai ngày nữa mới đến được đây, do đó nên trong vali mới trống như thế chỉ có hai bộ đồ với đồ dùng cá nhân.Kiều Thư dọn dọn.Cuối cùng, trong vali chỉ còn lại một cái hộp nhung.Kiều Thư: “……”Vậy mà quên luôn!Kiều Thư rầu rĩ vỗ đầu mình một cái, nhẹ giọng thầm nói: “Nhất định là do mị lực của Cố Trầm Ngôn quá mạnh.”Từ lúc mà đi đến thành phố H này, Cố Trầm Ngôn liền không ngừng phóng mị lực về phía cậu.Nam sắc thiệt là!Kiều Thư cầm lấy hộp nhung, suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng đi đến thư phòng của Cố Trầm Ngôn.Tuy rằng biết Cố Trầm Ngôn công việc rất nhiều, nhưng Kiều Thư vẫn muốn đem món quà mà mình đã chọn rất lâu để đưa cho Cố Trầm Ngôn.Muốn nhìn thấy phản ứng của Cố Trầm Ngôn khi được cậu tặng quà.“Cốc cốc.”Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu: “Vào đi.”Cửa thư phòng nhẹ nhàng được mở ra, một bàn tay trắng nõn thò vào, nắm vào cửa sau đó có một cái đầu thò vào theo.Kiều Thư: “Cố tiên sinh, có thể xin làm phiền vài phút không?”Cố Trầm Ngôn: “Được.”Kiều Thư yên tâm mở cửa ra, sau đó nhẹ chân bước vào thư phòng.Đây là lần đầu tiên Kiều Thư bước vào đây.Trang trí bên trong thư phòng vừa nghiêm túc vừa đơn giản, cạnh tường có đặt hai cái kế sách, chất đầy sách bên trong, còn có vài hộp thủy tinh được khóa lại.Kiều Thư liếc nhìn xung quanh một lần, cậu đứng đối diện Cố Trầm Ngôn, hai người cách nhau một cái bàn sách.Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn.”Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.Kiều Thư có hơi hồi hộp nên mím môi lại, “Em có đem quà về cho anh.”Cố Trầm Ngôn còn chưa phản ứng lại, Kiều Thư đã đem hộp nhung mà mình giấu sau lưng đưa đến trước mặt Cố Trầm Ngôn.Kiều Thư: “Quà.”Cậu cười nói: “Mở ra xem thử coi có thích hay không.”Hộp nhung có màu tối, nằm trên bàn tay cậu, càng tôn lên làn da trắng nõn của cậu.Cố Trầm Ngôn vươn tay cầm lấy hộp quà.Kiều Thư hồi hộp nhìn.Hộp nhung được mở ra.Một đôi khuy măng sét màu xanh hiện ra trước mặt hai người.Mười mấy giây sau.Kiều Thư: “Thích không?”Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”Ánh mắt hắn vẫn nhìn vào khuy măng sét, ánh mắt sâu không thấy đáy.Kiều Thư đi lên trước một bước, bàn tay đặt trên bàn siết chặt lại: “Cố tiên sinh, Ừ là có ý gì chứ?”Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu.Vẻ chờ mong của thiếu niên trước mặt có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.Hắn mỉm cười: “Thích.”Kiều Thư lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.Cậu vui đến mức cứ đưa đầu về phía trước: “Em cũng cảm thấy anh nhất định sẽ thích, em đã chọn rất lâu đó.”Rất là đắc ý.Cố Trầm Ngôn hơi sửng sốt: “Bao lâu.”“Hả?”Kiều Thư cố nhớ lại: “Không biết nữa.”Cậu hưng phấn đi qua bàn sách, đến bên cạnh Cố Trầm Ngôn: “Cái này không quan trọng, em mang lên cho anh nha?”Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.Vài giây sau gật đầu: “Được.”Kiều Thư nửa ngồi xổm xuống, cậu gỡ khuy măng sét trên tay áo Cố Trầm Ngôn ra, sau đó mở hộp lấy khuy măng sét mới ra, tháo ra rồi mang lên tay áo của hắn.Kiều Thư đứng lên: “Quá đẹp.”Cố Trầm Ngôn nhìn khuy măng sét trên tay áo mình, trong đầu lại nhớ lại bộ dáng khi nãy của cậu khi mang lên cho hắn.Hô hấp của thiếu niên đều phun hết trên mu bàn tay của hắn, bởi vì khoảng cách quá gần, hắn hình như còn ngửi được mùi sữa tắm trên người cậu.Hầu kết Cố Trầm Ngôn hơi lăn lăn.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thư: “Rất đẹp.”Kiều Thư cười: “Ánh mắt của hai ta thật giống nhau.” Cậu mỉm cười, sau đó tháo khuy măng sét ra bỏ vào hộp nhung: “Anh đi làm mang cái này có được không?”Cố Trầm Ngôn: “Được.”Kiều Thư yên tâm đóng hộp nhung lại: “Em đem cất, không làm phiền anh làm việc nữa.”Một lần nữa trong thư phòng chỉ còn lại một mình Cố Trầm Ngôn.Cố Trầm Ngôn nhìn báo cáo trên máy tính, đột nhiên cảm thấy không có tinh thần để làm việc nữa.Trên mu bàn tay cậu vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp khi hô hấp của cậu phun vào. Đã lâu như vậy rồi, nó không hề mất đi mà càng ngày càng nóng hơn.Một phút sau.Cố Trầm Ngôn đứng lên, đóng máy tính, mở cửa đi ra ngoài.Kiều Thư đang dựa vào đầu giường đọc kịch bản, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh làm việc xong rồi?”Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”Hắn đi về phía phòng thay quần áo: “Anh đi tắm.”Kiều Thư: “Dạ.”Mười mấy phút sau.Cố Trầm Ngôn đem theo một thân đầy hơi nước, đi đến bên cạnh Kiều Thư: “Kiều Thư.”“Anh muốn kiểm tra thử thành quả học tập của mình.”Tác giả có lời muốn nói:
----*-----
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.Vlog ở bệnh viện với mẹ:Ngày thứ hai: Lại thêm một buổi tối mất ngủ!!!!!!Còn 2 buổi tối nữa.......Chúc các bạn 20/10 vui vẻ ♡
----*-----
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.Vlog ở bệnh viện với mẹ:Ngày thứ hai: Lại thêm một buổi tối mất ngủ!!!!!!Còn 2 buổi tối nữa.......Chúc các bạn 20/10 vui vẻ ♡