DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 9



Chương 9 : Cảm Xúc Lạ
==================
Giang Mộ Bạch nhấc chân, chân trần trực tiếp nâng lên chiếc cằm nhỏ, ép buộc thú nuôi có cái nhìn trực diện với mình.

Đây không phải là lần đầu tiên Khương Tinh Vãn bị Giang Mộ Bạch dùng chân chạm nhưng đối với nàng xúc cảm nhục nhã đều chưa từng giảm đi. 

Cảm giác chính mình phải nằm dài trên bàn, để mặc người quăng xuống thân thể từng nhát roi lạnh lẽo, mặc cho sự vũ nhục tràn ngập cơ thể…..mà bản thân lại không thể chống cự. Chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe theo, như một chú chó không hề có sức kháng cự.

“Có phải ta đối với em rất nhân từ thì phải? Em hoàn toàn không hiểu được lời của chủ nhân thì trong mọi hoàn cảnh – em đều không có quyền từ chối.”

Khương Tinh Vãn đáy mắt phủ sương, chậm rãi lên tiếng

“Em sai rồi chủ nhân. Xin người trách phạt”

Giang Mộ Bạch hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay bắt lấy chiếc cằm nhỏ này mà siết nhẹ

“Nếu không phải em đã đến trường. Ta sẽ không ngại vả nát cái miệng không an phận của em….nhưng…”

Cô dừng lại như để kéo dài bản án dành cho hành động càn quấy của thú nuôi

“Thân thể em sẽ thay cái miệng em chịu phạt.”

Giang Mộ Bạch buông cằm nàng ra, đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành sofa như đang cân nhắc nên xử lý thú nuôi này như thế nào. Vừa có thể khiến cô bé an phận, vừa không ảnh hưởng đến sinh hoạt hiện tại.

“Quỳ thẳng lưng, áo sơ mi ngoài cởi ra. Ta khởi động trước với mười thắt lưng da.”

Khương Tinh Vãn nhận lệnh lập tức lồm cồm từ bàn trà hạ gối xuống sàn gỗ. Hai tay nàng có chút run nhẹ khi cởi lớp áo sơ mi khoác ngoài, bên trong chỉ còn áo thun trắng cộc tay, hai cánh tay mảnh khảnh trắng như gốm sứ thủy chung đặt lên đùi, đầu nàng cúi thấp như chờ đợi từng đợt roi.

Giang Mộ Bạch nhìn thú nuôi đã vào vị trí liền khẽ cười nhạt

“Đưa lưng em về phía ta. Vẫn nguyên tắc cũ. Không khóc, không xê dịch khi bị phạt.”

Khương Tinh Vãn chậm rãi xoay người lại, ở vị trí này trước mắt nàng chính là tấm kính lớn, tầm nhìn hướng thảng ra sân vườn, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được dáng vẻ hèn mọn của nàng cùng sợi thắt lưng trong tay Giang Mộ Bạch

Một tiếng “vút” khô khốc, sợi thắt lưng xé gió, giáng xuống giữa bả vai. Âm thanh nặng nề va vào da thịt, Khương Tinh Vãn siết chặt hàm, cả người run lên một nhịp.

“Đếm.”

“…Một.”

Roi thứ hai nối ngay sau đó, trúng ngang lưng, mạnh hơn lần đầu, da thịt như bỏng rát, cơn đau lan khắp sườn.

“Hai.”

Giang Mộ Bạch vẫn ngồi đó, tay đều đặn vung lên, từng cú đánh chuẩn xác, không một nhịp thừa, không giảm lực cũng chẳng tăng, duy trì ở mức bảy phần lực. Tiếng da đập vào da vang dội khắp căn phòng.

“Ba.”

Roi thứ tư quất xuống sát eo, Khương Tinh Vãn chao đảo nhẹ, nhưng thật may nàng đã không lung lay, bằng không thân thể lại chịu đau thêm

“…Bốn.”
Một roi khác. Lưng nàng giờ đã rát buốt như hàng trăm mũi kim châm cùng một lúc, nhưng giọng đếm vẫn đều, khàn đi, nghẹn lại

“..Năm…”

Giang Mộ Bạch tăng lên lực đạo chín phần. Thắt lưng trong tay gần như xé gió mà đáp xuống. dù cách một lớp áo mỏng vẫn có thể thấy được một vài lằn roi đã nhô cao 

“Sáu….Bảy…”

Đến roi thứ mười, Khương Tinh Vãn trượt tay ra khỏi đùi, trên trán đã phủ một tầng một hồi nhẹ. Đầu gối đau nhức, lưng càng đau châm chích như kim châm. Âm giọng nàng có phần khàn đi nhưng vẫn rõ ràng từng chữ

“Mười….Cảm ơn chủ nhân dạy dỗ.”

Buông thắt lưng xuống phần sofa bên cạnh. Giang Mộ Bạch chậm rãi đốt lên một điếu thuốc, cô nhàn nhạt lên tiếng

“Xoay người lại. Phần trên cởi sạch.”

Khương Tinh Vãn co chặt khớp cơ tay chậm rãi xoay người lại, ngón tay nàng có chút run lên khi cuộn áo thun, làn da trắng nõn cứ thế phơi bày dưới ánh đèn trần sáng loáng.

Nàng gấp gọn để qua một góc, lại tiếp tục chạm vào móc khóa áo bra trắng. ‘Tách’ một tiếng, vòng một cũng hoàn toàn bại lộ.

Giang Mộ Bạch vừa rít thuốc vừa nhìn thú nuôi đang tự tay lớp bảo ‘lớp lông’ của chính mình. Đáy mắt không hề che giấu sự thích thú.

Cô dụi thuốc vào gạt tàn, chính mình đứng dậy, bước chân dài sải nhàn nhã đến phòng nhỏ bên hông, khi trở ra trên tay đã có thêm một chiếc vali kéo màu xám đậm.

So với việc lột sạch, Giang Mộ Bạch đột nhiên cảm thấy trạng thái ‘nửa vời’ thế này cũng có sự thu hút riêng. Bánh xe vali kéo trên sàn gỗ vang lên âm thanh lộc cộc, nhịp tim của kẻ đang quỳ cũng tăng lên đột ngột

Trở lại sofa, Giang Mộ Bạch không ngồi xuống, cô đưa tay nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ lên, ánh nhìn xoáy thẳng vào con mồi.

“Ta muốn biết vì sao em không lên xe của ta?”

Lần trước, Khương Tinh Vãn đã hiểu được hậu quả của việc nói dối, nàng tuyệt đối không có cái gan tái phạm. Chỉ có thể nói lên suy nghĩ của mình khi từ chối yêu cầu của Giang Mộ Bạch

“Vì em nghĩ rằng chủ nhân quá nổi bật. Em nếu đi cùng người sẽ…”

Lực tay Giang Mộ Bạch tăng lên một chút, cô có thể hiểu được vế sau câu nói này.

Chỉ là cô cảm thấy buồn cười, những nô lệ khác họ chỉ hận không thể tìm được một chủ nhân giàu có. Cô bé này dường như không biết bản thân nàng may mắn thế nào sao?

“Nói như vậy là lỗi ở tôi sao? Hửm?”

Khương Tinh Vãn hoảng hốt lên tiếng

“Không….không phải…Là lỗi của em thưa chủ nhân”

Khóe môi Giang Mộ Bạch khẽ cong lên, cô đối với trạng thái này của thú nuôi vô cùng thuận mắt. Cơn giận có chút vơi đi nhưng không đồng nghĩa trách phạt sẽ dừng. 

Buông chiếc cằm nhỏ trong tay ra, Giang Mộ Bạch cúi xuống, mở khóa vali kéo, bàn tay thon dài lật qua từng ngăn như chọn lựa vũ khí cho một phiên tòa không cần luật.

Tiếng kim loại khẽ va chạm, âm thanh trong trẻo, lạnh buốt

Khương Tinh Vãn nuốt nước bọt, toàn thân vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, hai tay đặt trên đùi, lưng thẳng không dám xê dịch dù là một phân nhỏ

Giang Mộ Bạch rút ra hai chiếc kẹp thép mảnh, ngón tay vuốt dọc sống kẹp một lần, “tách” một tiếng khẽ vang, Khương Tinh Vãn chỉ nghe đã cảm thấy thân thể run đến lơi hại. Nàng cơ bản sợ đến toát mồ hôi lạnh.

“Bây giờ chúng ta khởi động nhẹ với chiếc kẹp này nhé, bé con”

Cô không vội, đưa một chiếc kẹp tới trước mặt nàng, không chạm, chỉ để gần đến mức cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ thép. Sau đó chậm rãi mà kéo căng nhũ hoa ra và lạnh lùng kẹp chặt vào.

Cơn nhói buốt xộc thẳng lên não bộ, xoắn xích từng tế bào. Khương Tinh Vãn đau đến cắn vào môi.

Chiếc kẹp thứ hai theo sau, đặt lên bầu ngực còn lại, lạnh lẽo và tàn nhẫn như luật bất thành văn trong thế giới này.

Giang Mộ Bạch nhìn hai đầu nhũ hoa được chiếc kẹp ép sát, phần da xung quanh có chút co lại, cô đưa đung đưa nhẹ, gần như muốn gia tăng cảm giác đau đớn cho thú nuôi.

Giọng cô trầm đục nghe qua như hỏi ý, thật tế là mệnh lệnh được phát ra, Khương Tinh Vãn không có quyền nói không

“Hôm nay gia tăng mức độ một chút.”

Lời vừa dứt, Giang Mộ Bạch đã mang chiếc kẹp thứ ba kẹp thẳng vào vị trí xương quai xanh đầy mê người của Khương Tinh Vãn, nhìn thấy sự run rẩy đáng thương ấy cô cũng không mảy may, chiếc kẹp thứ tư ghim vào mạn sườn trái, rồi mạn sườn phải với chiếc thứ năm.

Giang Mộ Bạch đứng dậy, cô đi vòng ra phía sau Khương Tinh Vãn, ánh nhìn dành cho mười roi đỏ tươi đáng vắt vẻo trên tấm lưng gầy ấy, nhấc chân – Giang Mộ Bạch giẫm lên.

Cô không dùng quá nhiều sức, nhưng đủ áp lực và nhục nhã. 

Khương Tinh Vãn nghiến chặt răng, hơi thở đứt quãng, từng sợi cơ bắp dọc sống lưng như sắp gãy vụn, cảm giác nhục nhã quấn chặt lấy yết hầu nàng, bóp nghẹn từng mạch máu đang chảy trong cơ thể

“Đau không cô bé của ta?”

Giọng Giang Mộ Bạch vang lên trầm thấp, không gấp, không cao, nhưng như đè cả căn phòng xuống một bậc.

Khương Tinh Vãn run run, cố hít vào từng nhịp ngắn ngủi, cổ họng khô rát, cuối cùng vẫn khàn khàn đáp

“Em vẫn ..chịu được thưa chủ nhân”

Bàn chân trên lưng nàng dồn thêm chút lực, ép khí trong phổi Khương Tinh Vãn bật ra một tiếng rít mỏng manh, cả người nàng hoàn toàn bị giẫm đến trượt hẳn xuống sàn nhà.

Những chiếc kẹp đang gắm trên cơ thể ép sát càng khiến đau đớn tăng lên gấp bội.

“Bây giờ là tư thế quỳ bò. Mười roi mây vào mông.”

Khương Tinh Vãn run rẩy chống tay xuống sàn, đầu gối trượt theo quán tính, cả người chật vật chuyển thành tư thế quỳ bò, lưng cong xuống, những chiếc kẹp theo động tác ấy rung nhẹ, từng mảng da nơi bị kẹp như bị xé rách từng sợi thần kinh.

Giang Mộ Bạch thong thả bước vòng ra phía sau, đầu roi mây khẽ gõ nhịp vào lòng bàn tay như đếm ngược cho một bản án đã định sẵn.

“Vẫn nguyên tắc cũ.”

Giọng cô trầm, lạnh, từng chữ như dao khắc xuống nền gỗ

“Không khóc, không trốn, không cầu xin.”

Khương Tinh Vãn gật nhẹ, hai vai run, lời đáp khàn đục bật ra từ cổ họng khô cháy

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Roi thứ nhất quật xuống, tiếng gió gần như xé rách không gian. Phần mông vừa rồi đã chịu mười roi da, dù rằng vẫn có lớp quần che chắn nhưng cái đau vẫn âm ỉ xuyên vào từng thớ cớ, tất thịt

Vút…

“Đếm.”

“Một.”

Roi thứ hai, thứ ba, mỗi cú quất đều chuẩn xác, mạnh vừa đủ để đau bén, để từng mạch máu dưới da run lên bần bật.

Khương Tinh Vãn gian nan chống trụ hai tay, hai chân, một chút cũng không dám lung lay

Khương Tinh Vãn cắn chặt răng, hai tay bấu sàn, ngón tay trắng bệch vì lực, hơi thở dồn dập nhưng tuyệt nhiên không một tiếng khóc than.

Giang Mộ Bạch quất tiếp, nhịp đều, mỗi roi cách nhau đúng vài nhịp tim, mỗi nhịp roi không gấp, không chậm, vừa đủ để nỗi đau kịp len sâu rồi bị một nỗi đau khác chồng lên.

Một thủ pháp tưởng chừng như đơn giản nhưng lại cực kỳ dày vò tâm lý người chịu roi

“Chín…”

Roi cuối cùng vung lên, cao, dứt khoát, nặng hơn một bậc.

“Mười.”

Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh. Chỉ còn tiếng thở gấp gáp, Giang Mộ Bạch thu roi lại, cúi người, đầu ngón tay khẽ gõ lên vai Khương Tinh Vãn, không phải an ủi mà là một mệnh lệnh khác được ban hành

“Giữ nguyên tư thế này cho ta. Quần của em, ta cởi được chứ?”

Khương Tinh Vãn mím nhẹ môi lên tiếng, giọng nàng đã có chút khàn đi

“Vâng…chủ nhân.”

Nói là xin phép nhưng Khương Tinh Vãn hiểu được, chỉ cần thứ Giang Mộ Bạch muốn, nàng không có quyền nói không.

Nàng biết chị ấy sẽ không vượt giới hạn trong thỏa thuận ban đầu, và càng không lý giải được bản thân vì sao lại có thể tin tưởng tuyệt đối vào Giang Mộ Bạch.

Đầu ngón tay Giang Mộ Bạch lướt từ vùng bẳng phẳng lì của thú nuôi đến khóa quần Jean, một động tác cậy mở nhẹ giống như tháo đi chốt ‘phòng hộ’.

Bàn tay Giang Mộ Bạch luồn nhẹ vào hai hông, động tác chậm rãi mà kéo xuống, qua vài giây hạ thân Khương Tinh Vãn hoàn toàn trống trải, chỉ còn duy nhất một chiếc quần lót màu trắng.

Khương Tinh Vãn mím chặt môi, đôi vai khẽ run lên, cả cơ thể vẫn ngoan ngoãn giữ nguyên tư thế quỳ bò trên sàn lạnh.

Cảm giác chiếc quần Jean bị kéo xuống từng chút một, không phải đau, mà là một nỗi nhục lặng lẽ len vào từng mạch máu.

Giang Mộ Bạch đưa tay gạt gọn mớ quần vừa tuột khỏi mắt cá chân của thú nuôi sang một bên như dọn một vật cản tầm nhìn.

“Nói cho ta biết. Có hối hận khi dùng tự trọng, thân thể của mình để đổi lấy tám trăm vạn cứu người cha nghiện cờ bạc của em không?”

Khương Tinh Vãn nghe câu hỏi ấy, lồng ngực như co rút lại. Hơi thở vốn đã rối loạn vì nhục nhã, nay lại dồn dập thêm một nhịp vì những con chữ như dao sắc đang gọt xuống phần tự trọng còn sót lại.

Nàng nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc như cháy, đầu vẫn cúi thấp, giọng bật ra đứt quãng

“Em không hối hận thưa chủ nhân.”

Giang Mộ Bạch khẽ cúi xuống, ngón tay kẹp nhẹ lấy cằm nàng, nâng đầu lên ép buộc ánh mắt yếu ớt kia phải đối diện với đôi mắt sắc lạnh của mình

“Trước khi đến Hội Quán, em có biết đó là địa phương như thế này không?”

Giọng cô vẫn điềm nhiên, thời gian này Giang Mộ Bạch cho người mang lý lịch ba đời Khương Tinh Vãn điều tra một lượt.

Kết quả thu về khiến một người quen sống lạnh lẽo như cô cũng phải hít mạnh một hơi thương cảm.

Chỉ là nếu như, cô bé này ngày hôm đó không bị bảo an đuổi về, không trèo tường và gặp được cô….thì có phải bi kịch chỉ nối dài không có điểm dừng. Bất hạnh nối tiếp bất hạnh.

Khương Tinh Vãn hơi cắn môi, mí mắt run lên, cổ họng bật ra một tiếng khàn

“Em không biết. Nhưng em biết….chủ nhân không phải người xấu. Chủ nhân cho phép em đến trường, cho em ăn, cho em mặc….với em là quá đủ rồi.”

Giang Mộ Bạch khẽ nhắm mắt, một thoáng im lặng trùm lên căn phòng.

Nếu lời này xuất phát từ những kẻ khác, cô chỉ cảm thấy phiền chán, nhưng ở miệng cô bé này, ở trong trạng thái hèn mọn này lại khiến cô cảm thấy chân thật đến tận tâm can.

Cô mở mắt lại, lạnh lẽo vẫn còn đó, nhưng sâu hơn là thứ cảm xúc mà chính bản thân cô cũng không muốn gọi tên

“Bò đến gần ta. Nâng mặt lên.”

Khương Tinh Vãn khẽ nhích từng bước bằng đầu gối, cơ thể đau nhức theo từng nhịp thở nhưng vẫn cố giữ lưng thẳng.

Âm thanh đầu gối ma sát với sàn gỗ vang lên khô khốc, đều đặn như một nhịp thở. Đến trước mặt, nàng ngẩng mặt lên theo lệnh, ánh mắt không trốn tránh, chỉ có thứ phục tùng ngoan ngoãn đến mức đáng thương.

Giang Mộ Bạch nhìn xuống cô bé, trong mắt như xoáy sâu, lạnh và tối như vực sâu.

Cô đưa tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào nơi khóe mắt ươn ướt kia, không phải để lau đi, mà như muốn nhắc nhở chính mình, cô bé này khác với những nô lệ khác.

“Có cảm thấy ta đặc biệt…”

Giọng Giang Mộ Bạch trầm xuống, chậm rãi như từng tiếng khắc vào xương người nghe

“Biến thái không? Suy nghĩ lệch lạc, tam quan suy đồi…? Em có suy nghĩ đó không?”

Cô khẽ khom người xuống, tay giữ chặt lấy cằm Khương Tinh Vãn, ép nàng phải nhìn thẳng vào ánh mắt mình.

Nếu cô bé này cảm thấy không thể tiếp tục mối quan hệ này, Giang Mộ Bạch sẵn sàng buông dây xích đang nắm, cứ xem như cô vừa làm một việc thiện mà thôi. 

“Có muốn tiếp tục cuộc sống như thế này ở bên cạnh ta hay không?”

Ánh mắt Khương Tinh Vãn rơi vào lúng túng. Nàng nên hiểu lời này mang hàm ý gì đây?

Nhưng là nàng rất rõ ràng, có thể Giang Mộ Bạch có xu hướng tính cách khác với số đông, nhưng chị ấy chưa từng làm việc gì vượt giới hạn.

Ở cạnh chị ấy, thật trớ triêu nàng lại cảm thụ được chính mình được trân trọng.

“Chủ nhân chán ghét em sao?”

Giang Mộ Bạch nhìn sâu vào ánh mắt cô bé, nó mềm mại như tơ tằm. Ánh mắt trong sáng như thế này, nếu có thể giữ bên cạnh thật tốt…nhưng cô cần người tự nguyện.

Không thích ràng buộc một ai khác – nhất là một người đáng thương như Khương Tinh Vãn.

“Không chán ghét. Nhưng ta biết em sẽ khó chấp nhận một sự trói buộc như thế? Ta tôn trọng quyết định của em!”

Giang Mộ Bạch buông cằm nàng ra, lưng tựa trở về sofa, ánh mắt nhắm nghiền như để cho Khương Tinh Vãn có thể gian suy nghĩ. 

Khương Tinh Vãn khẽ mím môi, nàng nhớ đến lần kia khi nàng đồng ý bước vào mối quan hệ đã hôn lên chân của Giang Mộ Bạch.

Lần này, để biểu lộ quyết định của mình nàng cũng cúi đầu, chậm rãi chạm môi vào cổ chân xinh đẹp của chị ấy. Mặc cho từng chiếc kẹp trên cơ thể đang kêu gào đau rát.

Giang Mộ Bạch cảm nhận được cánh môi mềm mại áp lên mũi chân mình. Cô hơi mở mắt nhìn thấy đỉnh đầu của cô bé, khóe môi liền cười nhạt

“Tốt. Như vậy sau này dù là ở nhà hay ở ngoài xã hôi. Em đều thuộc sở hữu của ta. Lời của ta em không được trái. Còn có lần sau sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay.”

Nói xong, Giang Mộ Bạch dùng chân nâng cằm thú nuôi của mình lên. Ánh mắt cô không rời khỏi gương mặt

Khương Tinh Vãn dù chỉ một khắc. Đầu ngón chân chậm rãi trượt từ cằm xuống cổ, rồi dừng lại đúng vị trí chiếc kẹp đang găm sâu vào xương quai xanh.

Một lực nhẹ, ngón chân cái khéo léo móc vào phần kim loại, ép xoay ra ngoài. Cái “tách” nhỏ vang lên như tiếng gãy của một sợi dây thần kinh mảnh. Kẹp bật ra, máu từ vùng da bị ép lâu hằn đỏ, căng tức, đau nhói như kim châm.

Khương Tinh Vãn khẽ rùng mình, toàn thân run lên theo phản xạ, hơi thở nén lại thành một tiếng rít nghèn nghẹn nơi cổ họng.

Giang Mộ Bạch tiếp tục. Ngón chân di chuyển, lần lượt tìm đến những chiếc kẹp còn lại trên cơ thể thú nuôi. Mỗi lần tháo ra, tiếng “tách” lại vang lên lạnh lẽo, ngắn gọn, đều đặn, giống như từng nhịp đập của một bản án đang được thực thi.

Cô không vội, cũng không dịu dàng. Từng động tác được thực hiện bằng sự bình thản tàn khốc, như thể thứ cô đang tháo xuống không phải là kẹp, mà là từng lớp tự trọng còn sót lại của kẻ đang quỳ dưới chân mình.

Những chiếc kẹp cuối cùng lần lượt bật ra, từng tiếng ‘tách’ khô lạnh vang lên trong căn phòng vốn đã im ắng đến ngột ngạt.

Cơn đau không biến mất. chỉ là chuyển từ cảm giác bóp nghẹt lạnh lẽo thành luồng máu nóng dồn ngược lại, nhói buốt đến tận tim gan.

Khương Tinh Vãn khẽ cắn mạnh môi, không dám bật ra một âm thanh nào. Đau đến mức mí mắt nàng tự động nhắm chặt, toàn thân run lên từng nhịp nhỏ như phản xạ tự vệ.

Các điểm da vừa được giải phóng từ kẹp giờ căng tức, như có trăm nghìn mũi kim nhỏ đang cắm sâu, lớp da đỏ ửng hằn sâu dấu kẹp ghim.

Giang Mộ Bạch ánh mắt lướt trên từng đốm đỏ, cô gõ tay vào thành sofa vang lên âm thanh cốc cốc, như hồi chuông đánh vào thính giác kẻ đang quỳ.

“Lại đây.”

Giọng cô không lớn, nhưng từng chữ tựa lệnh.

“Nằm vắt ngang chân ta.”

Khương Tinh Vãn hơi khựng lại, rồi bằng tất cả chút sức còn lại, nàng lồm cồm bò đến gần, nhẹ nhàng hạ nửa thân trên xuống, ép người nằm ngang trên đùi Giang Mộ Bạch, mặt nàng áp xuống phần sofa, thân thể có chút căng thẳng.

Dù cách một lớp quần lót nhưng cô vẫn cảm thấy bộ phận nhạy cảm của nữ nhân đều nằm áp trên đùi Giang Mộ Bạch. 

Khuôn mặt tránh không khỏi xấu hổ.
Cảm thấy thú nuôi đã bày ra tư thể an ổn nhất. Giang Mộ Bạch đưa tay nắm lấy quần lót nhỏ mà kéo xuống, cô không tháo hẳn chỉ đủ để nhìn thấy bờ mông căng cứng sau trận roi vừa roi, lằn roi nổi cộm, đỏ tươi phủ cả vòng ba.

Bàn tay Giang Mộ Bạch khẽ siết lại, lòng bàn tay nóng rực như chuẩn bị một nhịp trừng phạt khác. Đây vẫn là lần đầu tiên cô dùng chính tay mình làm công cụ trừng phạt.

Bốp…tiếng bạt tay đầu tiên vang lên, giòn tan trong căn phòng tĩnh mịch.

Khương Tinh Vãn giật mạnh, toàn thân co lại theo phản xạ, hơi thở bật ra một tiếng nén đau khàn khàn, nhưng không dám phát thành tiếng kêu.

Bốp….bốp…bốp…

Từng cái nối tiếp nhau, không nhanh, không dồn dập, mà có khoảng ngừng vừa đủ để từng luồng đau ngấm sâu, từng đợt bỏng rát trộn vào nhau thành cảm giác như cháy âm ỉ dưới lớp da thịt

Đến bạt tay thứ hai mươi, Khương Tinh Vãn mồ hôi đổ ngày một nhiều. So với cái đau của roi mây, thước gỗ hay roi da thì tát tay không đau đớn bằng, nhưng nó lại khiến dây thần kinh mẫn cảm của thiếu nữ co giật cực mạnh.

Bốp…bốp..bốp…

Bạt tay thứ năm mươi, cơ bản vùng mông của Khương Tinh Vãn đã sưng đỏ, tuy không nặng nề như vết roi những lần trước, nhưng vẫn hồng hào như một quả đào chín thẫm.

Giang Mộ Bạch dừng lại, tay vẫn đặt hờ trên phần da sưng đỏ ấy, cô cảm nhận cái nóng rát của bàn tay mình hòa cùng lớp biểu bì của thú nuôi. Móng tay, có chút không an phận mà cào nhẹ lên lớp da

“Giáo huấn hôm nay, em đã nhớ rõ chưa?”

Khương Tinh Vãn khẽ run lên theo từng nhịp móng tay cào nhẹ, như có ai đó lấy than nóng gãi qua lớp thịt vừa chịu trừng phạt.

Hơi thở nàng nghẹn lại nơi cổ họng, toàn thân vẫn giữ nguyên tư thế chịu phạt.

“Nhớ… rõ rồi… thưa chủ nhân.”

Giọng nàng khàn đặc, khẽ bật ra từng chữ như phải gom hết khí lực còn sót lại để không khiến âm thanh ấy tan thành tiếng khóc yếu ớt.

Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, ánh nhìn như soi thấu cả sự nhẫn nhịn ấy, bàn tay vẫn đặt trên lớp da sưng đỏ, không rút lại mà chầm chậm dùng lòng bàn tay vỗ khẽ vài cái, không phải trừng phạt, mà như đang kiểm tra độ chịu đựng của thú nuôi.

“Ngoan.”

Cô cất giọng trầm, điềm nhiên, nhưng ẩn dưới đó là chút hài lòng khó giấu.

“Ngày hôm nay ở trường thế nào? Có rắc rối nào tìm đến em không?”

Cơ thể Khương Tinh Vãn dần thả lỏng theo nhịp điệu cùng hơi ấm từ bàn tay Giang Mộ Bạch mang lại.

Nàng không nghĩ câu hỏi này sẽ đến từ vị trí của Giang Mộ Bạch, trong lòng liền cảm thấy có chút ấm áp. Mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên có người hỏi nàng bước vào môi trường mới, có rắc rối nào với nàng hay không. 

Nước mắt nhịn không được mà trượt khỏi khóe mi. Nàng không dám để Giang Mộ Bạch chờ đợi quá lâu, cố nén lại xúc động trong lòng, mà nghẹn giọng lên tiếng

“Không thưa chủ nhân.”

Giang Mộ Bạch khẽ “ừ” một tiếng, bàn tay vẫn đặt trên vùng da đã sưng đỏ, không còn mang theo trừng phạt, chỉ còn lại hơi ấm, nhịp điệu chậm rãi như xoa dịu. Đầu ngón tay cô miết nhẹ một đường quanh vùng thịt mềm

“Em nên nhớ…em chỉ có thể để ta bắt nạt, những người khác….đều không có quyền. Có hiểu không?

Giọng cô vẫn điềm nhiên, lạnh như mọi khi, nhưng phần lực nơi bàn tay đã dịu hẳn, hàm ý câu nói rất rõ ràng.

Một sự bảo vệ vô hình mà Giang Mộ Bạch dành cho nàng. 


Chương trước Chương tiếp
Loading...