DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 10



Chương 10 : Cắn
=================
Buổi sáng, ánh nắng theo những ô cửa sổ cao kịch trần rọi vào sàn gỗ từng vạt sáng dịu nhẹ, mùi bánh nước cùng hương thơm của sữa bò tươi tràn ngập trong không khí.

Khương Tinh Vãn trên người mang balo chỉ vừa đến chân cầu thang đã thấy dáng vẻ điềm đạm của Giang Mộ Bạch ngồi ở giữa bàn ăn. 

Khương Tinh Vãn không phải chưa từng nghĩ Giang Mộ Bạch bao nhiêu tuổi, làm công việc gì ngoài vấn đề kia thì còn sở thích nào khác hay không?

Nhưng nghĩ là nghĩ, nàng không có lá gan đi tìm hiểu, càng không dám mang câu hỏi đi hỏi người khác. 

Nàng chỉ cảm thấy, trừ những lúc Giang Mộ Bạch vung roi, nói lời tàn nhẫn thì chị ấy rất có sức hút riêng. Vẻ ngoài xinh đẹp, đối xử với nàng cũng dịu dàng, thái độ với vú Phương cũng vô cùng tôn kính.

Giống như, đặt Giang Mộ Bạch ở thế giới bên ngoài, tuyệt nhiên sẽ không nghĩ đến chị ấy sẽ có khía cạnh kia.

Mặc dù tầm nhìn Giang Mộ Bạch đang đặt trên bản tin hiển thị ở Ipad, nhưng đuôi mắt đã liếc nhìn thấy thú nuôi của mình. Cô không nhìn, chỉ nhẹ nhàng cất giọng

“Không qua đây sao, bé con?”

Khương Tinh Vãn lập tức đi đến, nàng khẽ gom lưng hành lễ

“Chào buổi sáng, chủ nhân”

Âm thanh khẽ như một hơi gió sớm. Giang Mộ Bạch ngẩng đầu, đôi mắt cô sâu thẩm nhìn vào thú nuôi đang đứng, bàn tay khẽ nhấc lên vị trí bên phải bàn ăn

“Ngồi xuống”

Khương Tinh Vãn lập tức dịch bước, yên vị ở chiếc ghế bên phải bàn ăn dài, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi. 

Vú Phương từ bếp đi ra, trên tay bưng phần điểm tâm còn bốc hơi nóng, đặt ngay trước mặt nàng, cháo gà, trứng lòng đào và một ít rau củ hầm mềm, tất cả đều thơm dịu, dễ ăn, tốt cho bao tử vốn chưa từng được chăm đúng cách của nàng.

Giang Mộ Bạch vẫn không nhìn nàng, ngón tay lướt trên màn hình iPad, giọng trầm khàn như thể chỉ thuận miệng mà lại khiến sống lưng Khương Tinh Vãn khẽ cứng lại

“Ăn hết. Nếu cuối tháng này không tăng được hai cân…”

Giang Mộ Bạch khép nhẹ chiếc iPad, đặt xuống bàn, khóe môi nhếch một đường lạnh nhạt, ánh mắt quét sang thú nuôi của mình.

“…Sẽ phạt năm mươi roi mây.”

Một mệnh lệnh, chẳng nặng chẳng nhẹ, nhưng đủ để hơi nóng bốc từ cháo cũng trở thành thứ áp lực đè nén trong lồng ngực Khương Tinh Vãn. Nàng chớp nhẹ mắt, gật đầu

“Vâng, chủ nhân. Em đã biết”

Khương Tinh Vãn ăn xong, đặt chiếc thìa xuống khay, hai tay thu lại, ngồi ngay ngắn, nàng có chút ngập ngừng cất giọng

“Chủ nhân, em đã ăn xong. Em có thể đến trường được không?”

Giang Mộ Bạch dời tầm mắt sang tô sứ trắng, hoàn toàn không bỏ thừa thức ăn, tia hài lòng hiện hữu trong đôi con ngươi của cô.

Một cái phất tay của Giang Mộ Bạch, vú Phương từ bên ngoài lập tức đi vào, trên tay còn mang theo một túi nhỏ hình mèo, trong khá đáng yêu. Bà đặt túi lên bàn, dịu giọng lên tiếng

“Vãn Vãn, đây là cơm trưa của cháu. Cơm ở căn - tin trường học đa phần không có di dưỡng. Đại tiểu thư đã dặn dò, từ hôm nay ta sẽ chuẩn bị cơm trưa cho cháu. Cháu không ăn được gì, hoặc dị ứng gì cứ nói cho ta biết là được.”

Khương Tinh Vãn cảm thấy hoảng hốt, vội vàng xua tay từ chối

“Không cần vất vả vậy đâu. Cháu có thể ăn ở trường ạ!..Thật sự..không..”

Lời còn chưa nói hết, ánh nhìn từ Giang Mộ Bạch đã lia tới. Chỉ một cái liếc mắt lạnh như thép cũng đủ khiến từng tế bào khắp người Khương Tinh Vãn khẽ run lên. Nàng lập tức vươn tay nhận lấy chiếc túi, cúi đầu thật thấp, giọng lí nhí vang lên

“Cảm ơn chủ nhân. Cảm ơn vú Phương!”

Khóe môi Giang Mộ Bạch khẽ cong lên, phản ứng của thú nuôi cũng thật đáng yêu. Cô đưa tay bấm tắt Ipad, ngón tay nhè nhẹ gõ thành bàn, tiếng lách tách đều đặn như đếm từng nhịp tim của Khương Tinh Vãn đang đập loạn.

“Thức ăn phải ăn hết. Cơm trưa cũng vậy. Bỏ bữa một lần 20 roi. Cơm thừa 5 roi. Để ta biết em qua mặt…thì không cần ngồi bằng mông trong một tuần.”

Khương Tinh Vãn bị dọa sợ, nàng vội vàng gật đầu. Ôm khư khư túi nhỏ như bảo vật, nàng đẩy ghế đứng dậy cúi chào Giang Mộ Bạch cùng vú Phương

“Chủ nhân, em đến trường ạ”

Giang Mộ Bạch không lên tiếng, chỉ có vú Phương nhẹ giọng ‘Đi cẩn thận’. Khi Khương Tinh Vãn chuẩn bị ra khỏi khu vực bếp thì chất giọng lạnh nhạt của Giang Mộ Bạch mới chậm rãi vang lên

“Đứng lại.”

Khương Tinh Vãn dừng bước, sóng lưng liền cứng lên. Nàng sắp muộn giờ đón xe buýt, Giang Mộ Bạch cứ dằn co như vậy nàng thật sự phải đi bộ đến Thanh Bắc sao?

“Ta sẽ đưa em đến trường.”

Chỉ một câu, gọn và dứt, nhưng sức nặng của nó khiến Khương Tinh Vãn không dám thở mạnh.

Nàng nhớ đến lần trước, Giang Mộ Bạch đến trường đã có bao nhiêu khoa trương, lần này nàng trực tiếp xuống từ xe chị ấy, đoán chừng thị phi sẽ như gió mà kéo đến

Nàng đáp khẽ

“Vâng, chủ nhân.”

Giang Mộ Bạch đẩy ghế đứng dậy, khi lướt qua thú nuôi, cô mới lên tiếng

“Sẽ không phô trường, không khiến em rắc rối, bé con không cần lo lắng.”

Khương Tinh Vãn khẽ gật đầu. Giang Mộ Bạch có thể đoán được nàng đang lo lắng gì sao?

Chiếc xe màu đen trượt êm ra khỏi cổng trang viên. Bên trong khoang xe yên tĩnh đến lạ, chỉ còn tiếng điều hòa thổi đều và tiếng động cơ rù rì như nhịp dỗ nhẹ vào lòng bàn tay Giang Mộ Bạch đang đặt trên vô-lăng.

Khương Tinh Vãn ngồi ghế phụ, lưng thẳng đến mức vai khẽ run, hai tay đan chặt lên đùi. Ánh sáng ban sớm tràn qua ô cửa kính, vẽ thành một vệt sáng nhạt trên gò má nàng.

Giang Mộ Bạch không nhìn nàng, chỉ khẽ nghiêng đầu, mắt vẫn dán vào đường

“Bạn bè ở trường thế nào? Đại Học Thanh Bắc là nơi kẻ giàu nuốt kẻ nghèo, học sinh nhận học bổng như em, đoán chừng có không ít người tìm đến?”

Lời ấy không sai. Từ lúc nhập học đến hiện tại, Trình Dương cùng Chu Nhược Nhan đã chẳng ít lần tìm nàng sinh sự, khi là lời bóng gió, lúc lại cố ý đẩy việc trực nhật vào tay nàng.

Nhưng với Khương Tinh Vãn, đó chưa bao giờ là thứ đủ lớn để than phiền

“Em có một người bạn cùng bàn tên là Lam Thư Dao. Cậu ấy có xin số liên lạc của em, em vẫn chưa cho… em có thể xin chủ…”

Ánh mắt Giang Mộ Bạch thoáng nghiêng sang, đầu mày khẽ nhướng, như vừa nghe được chuyện thú vị. Một thoáng sau, giọng cô dịu lại nhưng lực ép bên dưới chẳng hề giảm

“Ở ngoài, có thể gọi là chị. Chủ nhân chỉ xưng hô ở trang viên, và khi chỉ có hai người.”

Cô ngừng lại nửa nhịp, tay khẽ vặn vô-lăng chuyển hướng, bóng hàng cây ngoài cửa sổ như trôi lùi về phía sau.

“Tùy thời điểm, em có thể gọi ta là chị.”

Khương Tinh Vãn gật nhẹ

“Vâng… chị Giang. Em có thể cho số liên lạc với Thư Dao được không?”

Giang Mộ Bạch không vội trả lời, chỉ khi dừng đèn giao thông mới lên tiếng. Ánh mắt cô lướt qua con số điện tử đang hiển thị đếm ngược — 200 giây, dài như cả một phiên xét xử im lặng.

Cô khẽ nghiêng đầu, ngón tay gõ nhịp hờ hững lên vô-lăng rồi xoay người qua phía thú nuôi. Khóe môi nhếch nhẹ, không phải cười, chỉ là một mệnh lệnh sắp được ban xuống

“Có thể. Nhưng muốn có lợi ích, em phải trả giá.”

Khương Tinh Vãn theo bản năng ngẩng lên, đôi mắt còn sót lại tia do dự. Nhưng ngay khi nàng định mở lời hỏi, Giang Mộ Bạch đã nghiêng người sát lại, hơi thở bạc hà lạnh phả lên cổ nàng. Một bàn tay giữ chặt gáy, cổ nàng nghiêng hẳn về một bên.

“Ngẩng lên.”

Mệnh lệnh trượt ra khỏi môi cô, không lớn, nhưng đủ để trái tim Khương Tinh Vãn co rút một nhịp.

“Ta sẽ cắn vào xương quai xanh này của em.”

Giọng Giang Mộ Bạch chậm rãi, từng chữ như đè lên da thịt nóng rực vì ngượng lẫn sợ.

“Đến khi đèn chuyển xanh, em mới được rời ra. Đây là điều kiện trao đổi.”

Đầu môi lạnh lẽo ép sát, không phải là một cái hôn, cũng chẳng phải sự âu yếm. Răng Giang Mộ Bạch siết xuống, găm từng chút lực lên lớp da mỏng ngay trên xương quai xanh.

Cơn đau rát nhói lập tức chạy dọc từ cổ xuống ngực, lan ra như từng mũi kim bén nhọn châm vào. Khương Tinh Vãn toàn thân căng cứng, đôi tay đang siết trên đùi càng bấu sâu hơn, móng tay in hằn từng vệt nhợt nhạt.

Tiếng tích tắc đếm ngược ngoài màn hình giao thông như được khuếch đại, mỗi giây trôi qua đều kéo dài đến nghẹt thở.

Nàng cắn chặt môi, nuốt cả tiếng rên vừa trào lên cổ họng, không dám để âm thanh nào thoát ra, sợ rằng chỉ cần một tiếng rên nhẹ cũng sẽ thành cái cớ để chủ nhân tăng thêm lực đạo.

Hơi thở bạc hà lạnh của Giang Mộ Bạch cứ thế phả ra. Cơn đau không dữ dội đến mức xé thịt, nhưng lại nhấn chìm từng tế bào thần kinh vào cảm giác tủi nhục, để có thể được được quyền cơ bản nhất – nàng – một nô lệ - phải trả giá bằng chính thân thể hèn mọn của mình.

Số đếm ngoài kia dần về con số cuối, ánh đèn giao thông nháy lên vệt vàng báo hiệu sắp chuyển xanh.

Ngay khoảnh khắc đó, răng Giang Mộ Bạch mới chậm rãi nới ra, lưỡi cô hờ hững lướt nhẹ qua dấu hằn đang sưng nóng, giống như cố tình khắc thêm một tầng nhục cảm vô hình lên vết thương chưa kịp đau đến tận cùng.

“Em có thể thêm liên lạc với bạn cùng bàn.”

Giang Mộ Bạch ngả người ra ghế, mắt vẫn không rời con đường trước mặt, giọng khẽ vang lên, bình thản đến lạnh người, ánh mắt cô quét qua vệt răng của mình mà khẽ cười

“Yên tâm, sẽ không phát hiện vết tích.”

Khương Tinh Vãn ngượng ngụng gật đầu, sườn mặt nàng đỏ hơn cả vết cắn đang hiện trên xương quai xanh.

Âm thanh trong lớp học lại rộn ràng lên khi tiết thứ hai vừa tan. Vài nhóm bạn tụm năm tụm ba bàn tán về lịch học, vài người đã hẹn nhau ra căn-tin.

Khương Tinh Vãn lặng lẽ sắp lại sách vở, động tác thong thả, nhưng tai vẫn nghe rõ từng mẩu trò chuyện đang nhắm về phía mình

Chu Nhược Nhan ngồi dựa nửa người vào ghế, móng tay sơn đỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói trong trẻo, ngọt ngào vừa đủ để người khác nghĩ là lời xã giao, nhưng ý tứ bên trong lại sắc hơn dao mỏng

“À phải rồi, tuần sau lớp mình có buổi dã ngoại, đúng không? Lớp trưởng nói mỗi người đóng 500 tệ. Ai không đi… thì vẫn phải nộp quỹ 200 tệ coi như giữ chỗ, tránh bất công cho những người khác.”

Cô ta khẽ liếc qua Khương Tinh Vãn, khóe môi cong nhẹ, như vô tình mà cố ý ném thêm mấy chữ

“Bạn học Khương, cậu sẽ tham gia hay nhận giữ chỗ?”

Khương Tinh Vãn vẫn luôn là đề tài bàn tán trong lớp, người vô tâm đến mấy cũng biết Chu Nhược Nhan từ khi nhập học vẫn luôn ‘dẫn đầu’ nhóm nữ sinh viên để cô lập Khương Tinh Vãn, có cơ hội cô ta sẽ không bỏ lỡ để mà vùi dập người cô ta ta ghét.

“Không phải là hoạt động bắt buộc của trường, vì sao phải giữ chỗ?”

Không ai nghĩ Khương Tinh Vãn sẽ nói thẳng đến vậy, không khí vốn ồn ào tức thì ngưng đọng, chỉ còn tiếng thu dọn tập sách khe khẽ

Chu Nhược Nhan khẽ cười, nụ cười mỏng tang như không hề che dấu cái nhìn khích bát

“Cậu nói cũng đúng. Nhưng với bọn mình mà nói thì mấy trăm tệ không đáng. Xem như vì hoạt động của lớp, cậu không để tâm chứ bạn học Khương.”

Một vài ánh nhìn phóng đến Khương Tinh Vãn, giống như mang thông điệp nàng là người bủn xỉn, không nhiệt tình với hoạt động của lớp.

Nhưng là Khương Tinh Vãn không mảy may để ý chỉ nhìn Lam Thư Dao bên cạnh mà lên tiếng

“Thư Dao, chúng ta đi căn – tin ăn được chứ?”

Lam Thư Dao ngẩng lên, hơi khựng lại trước câu hỏi bất ngờ, nhưng ngay lập tức mỉm cười gật đầu

“Được chứ, mình cũng đói rồi.”

Hai người đứng lên, động tác không vội, cũng không chậm, tự nhiên như thể Chu Nhược Nhan cùng câu chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại.

Chu Nhược Nhan siết chặt chiếc bút trong tay, khớp ngón tay trắng bệch. Cô ta cười nhạt, đôi mắt quét qua bóng lưng Khương Tinh Vãn, như kẻ vừa bị tát mà vẫn cố nuốt trôi cơn giận.
Một giọng nữ trong nhóm khẽ thì thầm

“Nhìn xem cậu ta kiêu kì cái gì chứ? Rõ ràng ỷ vào có chút thành tích mà kênh mặt. Nhược Nhan, cậu cần gì để loại ấy vào mắt.”

Chu Nhược Nhan gập mạnh tập vở, tiếng động vang lên khô khốc giữa không khí đã lại rì rầm

“Hừ, để xem. Cậu ta có gì mà dám kênh kệu với tôi.”

Buổi chiều, khi tiết cuối kết thúc, lớp trưởng gõ nhẹ xuống bàn, giọng ôn hòa nhưng nghe kỹ lại có chút do dự

“Khương Tinh Vãn, hôm nay đáng lẽ là Chu Nhược Nhan và Lưu Mỹ trực nhật, nhưng Chu Nhược Nhan có việc bận, hỏi liệu cậu có thể giúp thay ca được không?”

Ánh mắt vài người trong lớp lén liếc nhau, như ngầm biết đây là màn sắp đặt.

Chu Nhược Nhan vẫn ngồi trên ghế, không hề giải thích, chỉ mỉm cười như thể khẳng định cô ta cố ý chơi xấu – nhưng ai có thể làm được gì?
Khương Tinh Vãn hơi ngước mắt, không nói nhiều, chỉ gật đầu

“Được”

Khi cả lớp về hết, Khương Tinh Vãn dùng điện thoại soạn nhanh một tin nhắn gửi đi 

[Chủ nhân, em xin phép về muộn. Vì phải trực lớp. Em sẽ về ngay khi làm xong.”

Khương Tinh Vãn còn chưa kịp bấm khóa màn hình thì đã nhận được tin nhắn phản hồi từ Giang Mộ Bạch

[Về cẩn thận.]

Khương Tinh Vãn yên tâm, tiếp tục thu dọn. Hành lang dần vắng hẳn, chỉ còn tiếng khăn lau bàn lạo xạo, mùi bụi phấn vương trong không khí

Nàng không hề biết, ở góc khuất bên kia cổng trường đại học, đã có một chiếc xe màu đen đỗ sẵn.

Bên trong khoang xe, Giang Mộ Bạch chống tay lên vô-lăng, ngón tay gõ nhẹ nhịp đều, cô hôm nay cố ý chọn một dòng xe bình thường nhất để đón thú nuôi. 

Kết quả vẫn không đón được.

Khoé môi Giang Mộ Bạch khẽ cong lên, cô bé này bằng cách này hay cách khác, đều có thể khiến dự dịnh của cô tan tành.

Trực vệ sinh xong, Khương Tinh Vãn rửa sạch tay, lau khô, định rời đi thì mới phát hiện cửa lớp đã bị khóa trái.

Nàng khẽ thử xoay nắm cửa lần nữa, tiếng “cạch” khô khốc vang lên trong không gian tĩnh lặng như chặn mọi lối thoát.

Dãy hành lang tối om, chỉ còn ánh đèn thoát hiểm chớp nhạt. Cả tòa nhà đã tắt điện, ngay cả tiếng bước chân của bảo vệ cũng không còn.

Nàng hít một hơi thật sâu, lòng không hoảng loạn, chỉ khẽ cau mày. Chu Nhược Nhan và đám người kia không chỉ đổi ca trực, mà còn cố ý “dọn đường” để nàng bị nhốt lại.

Thì ra khi nhẫn nhịn người khác sẽ đạp lên đầu mình.

Ánh mắt Khương Tinh Vãn quét quanh lớp. Cửa khóa, hành lang tắt đèn, chỉ còn duy nhất cửa sổ là có thể thoát thân.

Nàng không nghĩ nhiều lập tức leo lên bàn và trèo ra bên ngoài. Gió đêm Bắc Thành thổi lùa vào, lạnh ngắt, khiến cổ tay đang bám vào khung sắt cũng run nhẹ.

Nhưng nàng không có phương án khác, nhảy xuống là lựa chọn duy nhất.
Tiếp đất bằng mũi chân, nhưng nền xi măng quá cứng, mắt cá chân trái lập tức đau nhói, cổ chân sái nhẹ.

Một luồng đau nhức lan lên tận gối, Khương Tinh Vãn khẽ hít mạnh, mồ hôi lạnh lấm tấm. Nàng gấp rút chỉnh lại nhịp thở, không cho phép bản thân ngồi xuống.

Từng bước nặng nề, nàng đi ra cổng trường.

Bảo vệ đang chốt cửa sắt, thấy nàng tập tễnh đi đến, lập tức cau mày, giọng bực dọc

“Cái gì nữa đây? Giờ này còn lết ra, định làm tôi mất cả giấc ngủ à? Lần sau ở lại làm gì thì báo trước, đừng có để người khác đi tìm rồi khóa cửa, rách việc!”

Khương Tinh Vãn cúi người, giọng trầm, không biện bạch, chỉ nhẹ nhàng

“Xin lỗi, cháu về ngay.”

Bảo vệ còn lẩm bẩm vài câu khó nghe, nhưng cũng mở hé cửa cho nàng lách ra ngoài.

Cánh cổng nặng nề khép lại, tiếng kim loại chạm vào nhau như âm mắng chửi của người đàn ông ấy.

Khương Tinh Vãn đứng đó vài giây, tay khẽ siết quai balo trên vai. Nàng vốn dĩ muốn xoay về hướng trạm xe buýt nhưng là ánh sáng từ một góc khuất bỗng lóe lên. 

Đèn pha ô tô quét ngang qua, dừng lại đúng nơi Khương Tinh Vãn đang đứng. Ánh sáng trắng lạnh nuốt trọn dáng người mảnh khảnh kia, khiến cả con phố vốn tối bỗng như được cắt thành một khoảng sáng lạnh lẽo.

Cửa xe bật mở. Tiếng giày gõ đều trên nền gạch vang dội trong không gian trống trải, từng tiếng như đạp thẳng vào lồng ngực Khương Tinh Vãn.

Chị ấy…sao lại ở đây?

Giang Mộ Bạch bước ra, trên người là một vest đơn giản như từng đường kim mũi chỉ đều thể hiện được tài hoa của người thợ, ánh mắt không có lấy một tia cảm xúc, nhưng lại sắc đến mức như muốn mổ phanh cả đêm tối.

Ánh nhìn đầu tiên của cô dừng ở cổ chân Khương Tinh Vãn. Phần xương mắt cá sưng khẽ, khiến cho cô bé phải đứng nghiêng người để giảm áp lực, tay siết quai túi, nhưng lưng vẫn cố giữ thẳng, như thể che đi sự chật vật của chính mình.

Giang Mộ Bạch tiến đến gần, không nói một lời, tay cô trực tiếp áp vào vòng eo nhỏ của Khương Tinh Vãn, một lực kéo khiến người đối diện ngã trực tiếp vào lòng mình

“Chỉ trực vệ sinh cũng có thể thành cái dạng này sao?”

Giọng trầm khàn, mỗi chữ đều đè xuống như đá tảng.

Khương Tinh Vãn cắn nhẹ môi, tay khẽ run, nhưng vẫn nhỏ giọng

“Em xin lỗi. Em đúng là trực vệ sinh….nhưng là cửa lớp bị khóa…nên em trèo cửa sổ.”

Đáy mắt Giang Mộ Bạch tức thì xẹt qua tia lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết bé con của cô bị người tính kế.

Trong lòng tức thì không vui vẻ

“Trò vặt như vậy vẫn có người dùng sao?”

Tay Giang Mộ Bạch đặt ở eo dường như tăng thêm một phần lực, cô khom người trực tiếp bế Khương Tinh Vãn lên khỏi mặt đất

Khương Tinh Vãn khẽ hít mạnh, mùi thuốc bạc hà thoảng từ hơi thở Giang Mộ Bạch lướt qua bên tai, cùng với cảm giác cơ thể rời khỏi mặt đất khiến tim nàng lỡ một nhịp

“Chị… em có thể tự đi được…”

Giang Mộ Bạch chẳng thèm liếc xung quanh, cánh tay vẫn ôm chặt, sải bước thẳng về phía chiếc xe đang đỗ khuất, đồng thời ý trong mắt rất rõ ràng, khiến cho Khương Tinh Vãn chỉ có thể lẩn trốn cái nhìn đầy ‘thông điệp’ ấy

Đến bên xe, Giang Mộ Bạch hạ nàng xuống ghế phụ, động tác không thô bạo nhưng cũng chẳng dịu dàng. Ngón tay khẽ vuốt qua cổ chân đang sưng nhẹ, ánh mắt tối lại vài phần.

“Cổ chân này… để mai còn đứng học được không?”

Khương Tinh Vãn cúi đầu, khẽ nói

“Chỉ hơi đau, em chịu được.”

“Vậy sao”

Khóe môi Giang Mộ Bạch nở một nụ cười lạnh. Lời tiếp theo lại như án tử ban xuống cho Khương Tinh Vãn

“Vậy chịu thêm chút roi cũng không sao nhỉ?”

Giang Mộ Bạch đóng cửa xe, vòng qua ghế lái, tay siết nhẹ vô-lăng như dằn xuống cơn giận vẫn đang âm ỉ.

Cô không thích trên người thú nuôi của mình có viết thương mà không từ cô mang lại.

Khương Tinh Vãn khẽ siết ngón tay, trong lòng dâng lên nỗi sợ lạnh toát, nhưng nàng không dám phản bác.

Sự im lặng trong khoang xe dần trở thành thứ áp lực vô hình, đè lên lồng ngực nàng nặng trĩu từng nhịp thở

Chiếc xe lao đi trong màn đêm, mỗi vòng bánh nghiến lên mặt đường như lặp lại điệp khúc báo trước, đêm nay, trang viên không còn yên ả nữa.

Chiếc xe dừng lại trước bậc thềm trang viên, bánh xe vừa ngừng quay, Giang Mộ Bạch đã mở cửa bước xuống.

Cánh cửa ghế phụ bật ra ngay sau đó, bàn tay cô thò vào, không hỏi không nói, trực tiếp kéo Khương Tinh Vãn ra ngoài.

Không khí đêm phảng phất mùi hoa quế nhẹ, nhưng cái lạnh từ ánh mắt Giang Mộ Bạch còn rét hơn gió thổi.

“Vào trong.”

Chỉ hai chữ, trầm thấp, đủ khiến sống lưng Khương Tinh Vãn lạnh buốt. Đâu phải nàng cố ý để bị người ta tính kế? Giang Mộ Bạch vẫn tính sổ vào người nàng sao?

Cửa lớn khép lại sau lưng hai người. Đại sảnh vắng lặng, chỉ còn ánh đèn vàng dịu phủ xuống nền gỗ ấm.

Giang Mộ Bạch  bước thẳng đến sofa, ngồi vắt chéo chân, ánh mắt dừng trên Khương Tinh Vãn đang đứng cách đó vài bước, ngoan ngoãn mà run rẩy.

“Quỳ xuống.”

Khương Tinh Vãn khẽ cắn môi, đầu gối tì xuống nền gỗ, đau rát lan dần, nhưng nàng không nhúc nhích. Một phần vì sợ, một phần vì trong lòng vẫn âm ỉ cảm giác bị oan, như thể mọi lỗi lầm đều đổ xuống mình, trong khi nàng chỉ muốn bình yên mà thôi.

Ngón tay Giang Mộ Bạch gõ nhịp chậm rãi lên thành ghế, trông như đang suy xét mức độ cơn giận nên được trút xuống thế nào

“Mười roi tội trèo cửa sổ, gây nguy hiểm chô chính mình. Mười roi vì để bản thân bị tổn hại một cách ngu ngốc như thế. Và..”

Giang Mộ Bạch nghiêng người, ánh mắt như một lưỡi dao lạnh cắt qua bóng tối.

“Ba mươi roi vì tội ngu xuẩn. Ta đã từng hai lần đề cập đến vấn đề lớp học. Em nghe không hiểu hay muốn cậy mạnh?”

Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng người, tay với lấy chiếc thước gỗ dài đặt trên bàn cạnh sofa. Ánh sáng đèn vàng hắt qua mặt thước, vân gỗ nhẵn bóng, từng mép đều như có thể để lại vệt hằn rực rỡ trên da thịt.

“Đứng dậy, chống tay vào thành ghế.”

Khương Tinh Vãn nghe lệnh, đầu gối run lên vì đã quỳ lâu, nhưng vẫn chống người dậy, xoay người, tay vịn chặt cạnh gỗ

“Giữ thẳng lưng. Nếu động đậy, đếm lại từ đầu.”

Âm giọng Giang Mộ Bạch không cao, nhưng trầm lạnh. Khương Tinh Vãn khẽ hít sâu một hơi chờ đợi từng đợt roi vô tình kia

Bốp

Roi đầu tiên quất ngang mông, tiếng gỗ nặng nề nện lên lớp vải Jean chỉ có ba tệ một cái – vừa mỏng, vừa không có tác dụng che chắn sự đau rát đang cắn xé.

Cơn đau vừa nóng vừa tê dại truyền vào tận sống lưng.

Bốp….Bốp….

Hai roi tiếp theo quất vào mặt sau của đùi, nơi da thịt mềm yếu nhất.

Khương Tinh Vãn siết môi đến, đầu cúi gập, hơi thở gấp gáp nhưng tuyệt nhiên không dám kêu. Cổ chân nàng vẫn đau, hoàn toàn không thể ổn định được dáng đứng, có chút xiêu vẹo. 

Nhưng có vẻ, Giang Mộ Bạch không quan tâm đến.

Bốp….

Thước gỗ trượt sang đùi trước, mỗi lần vung lên như kéo theo cả hơi lạnh trong phòng đập vào, khiến từng cơ thịt nơi nàng căng thẳng như dây cung sắp đứt.

Bốp…bốp….

Giang Mộ Bạch vẫn đều đặn, không nặng hơn, không nhẹ đi. Mỗi roi rạch ròi như để nhắc nhở, từng roi như đánh thẳng vào sự ngu ngốc mà Khương Tinh Vãn tự nhận.

“Ngu xuẩn. Tại sao không biết nói với ta những chuyện như vậy hả?”

Khương Tinh Vãn khẽ run, giọng mỏng đến nỗi gần như tan vào hơi thở

“Xin…lỗi…chủ nhân…”

Bốp…bốp…

Giọng nàng yếu ớt hòa vào âm thanh thước gỗ nện xuống da thịt. Mỗi tiếng ‘bốp’ như một nhát cắt vào tự tôn, vừa nhục nhã, vừa khiến nàng buộc phải nhớ rõ ai mới là người có quyền quyết định mọi thứ của chính nàng.

Giang Mộ Bạch không nói thêm lời nào. Phòng khách vắng lặng càng khiến âm thanh thước gỗ đánh lên da thịt càng vang dội.

Khương Tinh Vãn siết chặt nắm tay, móng tay gần như cắm phập vào thành gỗ. Mồ hôi nàng rơi lấm tấm trên vầng trán cao rộng, cổ chân càng biểu tình rằng nó không thể chống đỡ thêm được nữa.

Mông đau rát như kim đâm, đùi sau nóng bỏng như than hồng đang lăn qua, đùi trước lại căng cứng từng thớ cơ…nàng hoàn toàn không biết chính mình đã chịu bao nhiêu roi.

Thẳng cho đến khi tiếng thước dừng hẳn, hai chân nàng cũng bủn rủn đến mức muốn ngã nhào xuống sàn

Và nàng ngã thật. Nhưng là ngã vào lòng Giang Mộ Bạch. Còn chưa định hình được tình huống này là gì. Cơ thể nàng được nhấc bổng lên khỏi mặt đất – một lần nữa nàng được Giang Mộ Bạch bế lên – như công chúa.

“Lần sau còn để ta biết em để bạn học xỏ mũi. Ta sẽ lấy khuyên xỏ vào mũi em trước. Đỡ phải chọc tức ta.”
Khương Tinh Vãn mắt ngập nước mà dịu giọng lên tiếng

“Em xin lỗi…chủ nhân.”

“Hừ”

Giang Mộ Bạch chỉ hừ lạnh, bước chân cô trầm ổn tiến về phía cầu thang. Khi nhìn thấy vú Phương đứng sốt ruột ở góc khuất, cô liền cất giọng

“Vú Phương, gọi bác sĩ đến khám cổ chân cho em ấy.”

“Vâng, đại tiểu thư.”

Vú Phương giống như chờ đợi đều này đã lâu, bà lập tức lao đi như một cơn gió.












Chương trước Chương tiếp
Loading...