DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 8



Chương 8 : Bạn Mới
===============
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua tán lá, rọi xuống sân được lát gạch xám lạnh của Đại Học Thanh Bắc.

Khương Tinh Vãn đứng trước cổng trường, tay nàng khẽ siết lấy balo đang đeo sau lưng. 

Nàng ăn mặc đơn giản, áo thun trắng bên trong cùng một chiếc sơ mi kẻ sọc khoác ngoài, quần Jeans sẫm màu, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng mới.

Vài ngày trước, Giang Mộ Bạch đã yêu cầu vú Phương đưa nàng đến trung tâm mua sắm để chuẩn bị quần áo cho kỳ học sắp tới, nhưng nàng lại cảm thấy những thứ ở đó quá đắc, kiên quyết muốn đến chợ để mua.

Cuối cùng, mua rất nhiều quần áo còn chưa tiêu đến một ngàn tệ. Khi vú Phương báo cáo với Giang Mộ Bạch, nàng thấy sắc mặt chị ấy trầm xuống, còn cho rằng chính mình lại gấy họa thì người kia có chút khích bát cất lời

Một cú chuyển khoản liền tiễn bay mười vạn tệ. Mua quần áo cho chính mình lại tính toán chi li. Cô bé, em nói chị nên khen em tiết kiệm hay ngu ngốc đây?”

Thật may, Giang Mộ Bạch không hề truy cứu, bằng không thân thể vừa lành lặn của nàng đã đón nhận những thương tích mới.

Những vết roi tím thẫm khắp cơ thể nay đã lùi lại thành những lằn mờ, còn gò má từng sưng tím giờ lại phẳng mịn, lạnh lùng như chưa từng bị vả đến sưng cả cơ hàm.

Âm thanh huyên náo của đám đông kéo đứt suy nghĩ mông lung của Khương Tinh Vãn. Nàng hít mạnh một hơi hòa vào dòng người mà tiến vào cổng trường đại học – nơi đặt bút cho ước mơ của nàng.

Hàng đông sinh viên đi qua, tiếng trò chuyện, tiếng kéo vali, tiếng loa phóng thanh vang đều đều như một điệu nhạc quen thuộc của những ngày đầu nhập học.

Với Khương Tinh Vãn, cảnh tượng này bình thường đến mức xa lạ. Nàng khẽ cúi đầu, bước theo chỉ dẫn đến khu vực đăng ký khoa học.

Tên nàng được đọc lên giữa hàng dài sinh viên. Người phụ trách lớp chậm rãi phân lớp, khi cái tên Trình Dương vang lên sau đó một nhịp, ánh mắt hắn quét qua đám đông, rồi dừng lại ở nàng, một cái nhìn nhếch môi đầy ẩn ý, như thể mọi hiềm khích cũ lại được khơi dậy chỉ trong một hơi thở.

“Được chung lớp với người đứng toàn trường thật là vinh hạnh”

Trình Dương ném ra một câu, nửa cười nửa mỉa, âm lượng vừa đủ để người khác nghe mà tưởng như hắn chỉ đang trò chuyện xã giao.

“Bốn năm này vẫn mong bạn học Khương nể tình đồng hương mà giúp đỡ tôi trong học tập”

Khương Tinh Vãn hơi ngẩng đầu, ánh mắt điềm nhiên, không né tránh, cũng không đáp trả.

Chỉ là một thoáng, tim nàng đập nhanh thêm một nhịp, nàng vốn cho rằng khoảng thời gian ở trường bản thân sẽ được thả lỏng hơn đôi chút, thì ra dự định của nàng chưa bao giờ thành sự thật.

“Không dám chỉ dạy.”

Nàng hít sâu, lấy lại hơi thở, rồi bước tiếp về phía phòng học, như thể không hề nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của Trình Dương.

Những sinh viên khác không biết mối quan hệ của nữ sinh xinh đẹp này là gì nhưng đoán chừng sau này sẽ có không ít xung đột đi

Buổi gặp mặt đầu tiên của tân sinh viên cùng lão sư chủ nhiệm diễn ra ngay sau đó. Khương Tinh Vãn vừa vào lớp đã có không ít ánh mắt nhìn đến nàng, có người tò mò vì cuộc nói chuyện của nàng và ‘hotboy tự phong’ Trình Dương, có người lại bị vẻ đẹp của nàng làm cho mê mẩn…nhưng cũng không thiếu những ánh mắt đố kỵ phóng đến. 

Lớp học ồn ào không theo một trật tự nào, tiếng kéo ghế, tiếng gọi tên nhau, tiếng cười đan xen như những mảnh ghép vỡ vụn tạo thành một bức tranh nhộn nhịp.

Trên bục, lão sư chủ nhiệm còn chưa kịp lên tiếng, đã có vài nhóm tự lập sẵn các hội nhỏ, chia sẻ về ký túc xá, về lịch học, về thành phố lạ.

Khương Tinh Vãn chọn một chỗ ngồi sát cửa sổ, ánh nắng chiếu nghiêng hắt lên gò má nàng, viền một đường sáng nhạt giữa gương mặt lạnh và ánh nhìn trầm lắng

Ở vài dãy bàn phía xa, tiếng thì thầm bắt đầu râm ran

“Nghe nói cậu ấy là người đứng đầu toàn trường đó. Là sinh viên theo diện học bổng duy nhất của năm nay đấy.”

“Đã xinh lại còn học giỏi. Không chừng là hoa khôi tương lai đấy.”

“Xinh đẹp thì có ít gì? Thời buổi nào rồi, còn ăn mặc quê mùa như vậy, thật làm xấu mặt Đại Học Thanh Bắc chúng ta.”

Những mảnh âm thanh rời rạc lướt qua tai, như kim mảnh khẽ chạm vào da, không đủ để làm đau, nhưng để lại cảm giác gai lạnh âm ỉ.

Giữa sự huyên náo, Khương Tinh Vãn ngồi thẳng lưng, tay đan vào nhau trên bàn, gương mặt không một gợn sóng, tựa hồ như sự bàn tán đó không hề nhắm về phía nàng.

Tiếng ồn ào chậm lại khi lão sư chủ nhiệm bước lên bục. Vị lão sư trung niên, mắt kính gọng bạc, tay cầm danh sách điểm danh, giọng khàn khàn vang lên đủ để cả lớp im bặt

“Chúng ta sẽ bắt đầu buổi đầu tiên bằng phần tự giới thiệu. Mỗi bạn nêu tên, quê quán, chuyên ngành, thêm chút sở thích cá nhân nếu muốn.”

Một vài tiếng rì rầm xen lẫn tiếng ghế xê dịch. Người ngồi bàn đầu đứng lên trước, giọng còn ngập ngừng. Rồi người thứ hai, thứ ba, không khí dần ấm lại, vài tràng cười nhỏ vang lên khi có ai đó thêm vài câu hài hước.

Khi đến lượt Khương Tinh Vãn, căn phòng lại như chìm xuống một nhịp lặng.

Nàng đứng lên, động tác không nhanh cũng chẳng chậm, tay buông thõng hai bên hông, ánh mắt lướt qua những gương mặt xa lạ như không để lại một chút gợn sóng nào.

“Mình là Khương Tinh Vãn. Đến từ thành phố Cẩm Tây. Chuyên ngành Luật. Sở thích…”

Nàng dừng lại một nhịp

“…đọc sách, nghe nhạc.”

Âm sắc của nàng không cao, không thấp, vừa đủ để mọi người nghe, đoạn giới thiệu của nàng vô cùng quy củ, nhưng nhan sắc của nàng lại khiến không ít nam sinh trố mắt mà nhìn.

Ngay sau đó, Trình Dương đứng lên, nụ cười nghiêng nghiêng, giọng đầy vẻ bông đùa mà ai cũng nghe thấy sự cạnh khóe

“Chào lão sư và các đồng học. Mình là Trình Dương, cũng đến từ thành phố Cẩm Tây. Thật may mắn là bạn học từ sơ trung, cao trung rồi đến đại học của bạn học Khương. Nhưng tiếc là thành tích vẫn luôn dưới bạn học Khương một bậc. Bốn năm này, thật sự rất mong được cùng bạn học Khương cạnh tranh vị trí.”

Lão sư chủ nhiệm, Phùng Khang, vốn dĩ là người trọng thành tích, đối với sinh viên có nhiệt huyết như Trình Dương tất nhiên tỏ ra tán thưởng.

Ông còn biết rõ bối cảnh của Trình Dương, bố cậu ta vừa được bổ nhiệm làm ủy viên của thành phố Bắc Thành, địa vị hiện tại không hề tầm thường.
Ông gật đầu, khoé môi hơi nhếch như để giảm bớt không khí cạnh khóe trong lớp

“Còn chưa vào học mà bạn học Trình đã có tinh thần thi đua như vậy là rất tốt. Ta thấy, bài kiểm tra đầu năm sắp tới là cơ hội để bạn học Trình có thể chứng minh năng lực của mình trước bạn học Khương.”

Lời vừa dứt, không khí trong lớp thoáng như nóng thêm vài phần.

Có tiếng cười khẽ, tiếng bàn ghế xê dịch, vài ánh mắt lần nữa hướng về Khương Tinh Vãn như chờ xem phản ứng.

Nhưng nàng chỉ khẽ cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, biểu cảm điềm nhiên đến mức không để bất kỳ ai đọc được suy nghĩ thật sự trong mắt nàng.

“Bạn học Khương em có chấp nhận lời thách đấu của bạn học Trình không?”

Nếu không phải Phùng Khang mang câu hỏi ném đến cho Khương Tinh Vãn, nàng có thể sẽ không tham dự vào cuộc cạnh tranh vô vị này.

Nàng kéo ghế đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào lão sư Phùng mà lên tiếng, ngôn từ vừa phải, nhưng đủ để thấy được phong thái của một luật sư tương lai

“Thưa lão sư. Em chưa từng có ý nghĩ sẽ dùng việc cạnh tranh để chứng tỏ năng lực. Em cho rằng, việc trao dồi kiến thức và học hỏi những đều tốt đẹp là việc nên làm, chúng ta nên xem bài kiểm tra đầu năm như một cuộc sát hạch cho năng lực của chính mình, chứ không phải dùng đó làm công cụ cho cuộc tranh đua không cần thiết.”

Trong lớp thoáng yên lặng vài nhịp, tiếng xì xào lập tức đổi sắc. Có người khẽ hít vào như thể bất ngờ với cách nói của nàng, có người lại khẽ cười, không phải giễu cợt, mà như tán thưởng cái bình tĩnh không dao động của Khương Tinh Vãn khi đối mặt với một lời thách thức công khai.

Phùng Khang hơi nheo mắt, nét mặt không đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy bản thân vừa bị nữ sinh này đánh vào mặt. ngông cuồng như vậy là có bối cảnh lớn đến mức nào, có bằng nhà họ Trình hay không?

Nhưng là ông không biểu lộ sự bất mản chỉ mỉm cười tán thường cùng lời lẽ sáo rỗng

“Tốt. Bạn học Khương có tinh thần thật tốt.”

Trình Dương thoáng khựng lại, nụ cười trên môi vẫn giữ nhưng khóe mắt bất giác giật nhẹ một cái.

Câu trả lời của Khương Tinh Vãn chẳng hề từ chối, cũng chẳng hề nhún nhường, chẳng khác gì trước đây – dáng vẻ cao ngạo của cô ta thật sự rất chướng mắt hắn.

Hắn hít nhẹ một hơi, ánh mắt lướt qua nàng, nửa cười nửa lạnh, giọng nghe như đùa nhưng trong đáy mắt đã không còn vẻ bông đùa như ban nãy

“Người đứng đầu có suy nghĩ thật khác biệt.”

Giờ học đầu tiên khép lại bằng tiếng chuông vang đều, tiếng bàn ghế kéo rột rột như cuộn theo cả đám tân sinh viên vừa được giải thoát.

Lớp trưởng đứng dậy, cất giọng rõ ràng giữa đám đông

“Các bạn nào muốn đăng ký ở ký túc xá của trường thì ghi tên vào danh sách này nhé. Hạn cuối là chiều nay.”

Khương Tinh Vãn đang cất sách vở, người ngồi bên cạnh, một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn, mắt sáng đầy hiếu kỳ, nghiêng người hỏi khẽ

“Tinh Vãn cậu có đăng ký không? Vừa rồi cậu nói ở thành phố khác, vậy ở Bắc Thành cậu thuê trọ sao? nếu vậy có thể đăng ký ở ký túc xá, chúng ta có thể làm bạn cùng phòng. À…mình suýt chút quên giới thiệu. Minh là Lam Thư Dao. Người ở Nam Ninh”

Khương Tinh Vãn lắc đầu, động tác nhẹ mà dứt khoát.

“Mình ở nhà người quen.”

Câu trả lời vừa dứt, phía bàn bên vang lên một giọng nữ trong trẻo nhưng chát chúa, pha chút kênh kiệu

“Người quen? Ở khu nào vậy?”

Giọng hỏi nghe như xã giao, nhưng ánh mắt lại liếc qua với ý dò xét không hề che giấu.

Vài bạn xung quanh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, như chờ xem câu trả lời sẽ hé lộ điều thú vị nào đó.

Khương Tinh Vãn khẽ ngước mắt, không vội, cũng không né tránh, chỉ bình thản đáp

“Mình cũng không rõ gọi là gì, vì mình cũng chỉ vừa dọn đến.”

Nàng nói xong liền cúi xuống thu dọn đồ, thái độ không hề để lộ thêm chi tiết nào. Còn cô bạn nhà giàu kia mím môi, nhướng mày buông lời châm chọc

“Mà mình cũng thật là…”

Cô ta bỏ lửng câu nói, cố ý nâng cao tông giọng như để thu hút sự chú ý của một vài bạn học gần đó

“Đồ cậu mặc từ trên xuống dưới còn chưa đến một trăm tệ, thì cậu có thể ở chỗ nào ra hồn chứ?”

Cô ta cười khinh bạc mà lên giọng

“Tôi khuyên cậu nên đăng ký ở ký túc xá, tiết kiệm được tiền cho người nhà.”

Trình Dương ngay lúc này quẩy balo đi đến, dáng vẻ tỏ ra nho nhã nhưng từng chữ nói ra đều nặng mùi chăm chọc

“Người nhà gì chứ? Bạn học Khương của chúng ta có một người cha nghiện cờ bạc, chỉ sợ cậu ấy còn không dám về nhà nữa là?”

Lời Trình Dương như một viên đá ném xuống mặt hồ đang yên ả, lập tức gợn lên những tiếng xì xào nhỏ, vài ánh nhìn hiếu kỳ lập tức xoáy về phía Khương Tinh Vãn.

Không gian vốn ồn ào vì sinh viên thu dọn sách vở, nay lại như bị chẻ đôi, một nửa vẫn náo nhiệt, nửa kia lặng đi như chờ xem kịch

Khương Tinh Vãn dừng động tác gấp sách, ngón tay khẽ siết lại nơi gáy tập vở, nhưng khuôn mặt nàng vẫn điềm nhiên, ánh mắt rủ xuống che đi mọi cảm xúc.

“Trình Dương.”

Nàng ngẩng đầu, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng mỗi chữ lại dội vào không khí như tiếng kim loại gõ khẽ lên đá

“Đây là lớp học chứ không phải nơi dùng chuyện cá nhân của người khác treo trên miệng. Cha tôi, gia đình tôi như thế nào cũng không liên quan đến cậu. Đúng chứ?”

Khóe môi Trình Dương khựng lại một chút, nhưng nụ cười nhếch nhác vẫn không rời

“Ấy là mình vô ý rồi. Mình chỉ là muốn các bạn học quan tâm đến trường hợp đặc biệt như cậu mà thôi”

Trình Dương nhếch môi, giọng vẫn nửa cợt nhả, nửa kẻ cả, như cố châm thêm dầu vào đám lửa thị phi đang âm ỉ.

Ngay khi không khí bắt đầu ngả sang ngột ngạt, điện thoại của Khương Tinh Vãn khẽ rung.

Màn hình sáng lên một vệt ánh dịu, không quá chói nhưng đủ để vài ánh mắt hiếu kỳ gần đó lén liếc nhìn đến vật thể hình chữ ấy

[Giang Mộ Bạch : Tôi ở cổng trường, em ra đi.]

Khương Tinh Vãn khẽ siết chặt điện thoại, từ sau lần giáo huấn kia, nàng và Giang Mộ Bạch đã không gặp trực tiếp hơn mười ngày.

Chị ấy vừa đi công tác trở về đã đi tìm nàng, thật sự giống như vú Phương nói, Giang Mộ Bạch đối với nàng – tương đối đặc biệt sao?

Trong khi Khương Tinh Vãn còn đang vì dòng tin nhắn ngắn gọn nhưng chứa đầy lực của Giang Mộ Bạch câu đi suy nghĩ, thì những người vừa rồi đang cố tình dùng ánh mắt khích bát Khương Tinh Vãn đang sửng sốt không thôi.

Bởi vì chiếc điện thoại mà Khương Tinh Vãn đang cầm chính là phiên bản cao cấp nhất tính đến thời điểm hiện tại, còn là bản giới hạn – thứ không phải có tiền là mua được.

Chu Nhược Nhan, nữ sinh nhà giàu vừa rồi vẫn còn đang chê bai quần áo một trăm tệ của Khương Tinh Vãn nhìn đến không chớp mắt.

Cô ta cảm thấy khuôn mặt mình đau rát cực kỳ, như thể ăn một cái tát tóe khói. Một vài tiếng hít nhẹ vang lên, mơ hồ giữa những tiếng xì xào vừa lắng lại.

Khương Tinh Vãn chẳng để tâm. Nàng lướt mắt nhìn tin nhắn, khẽ khóa màn hình, động tác bình thản đến mức nàng gần như xem những người đang cố tình gây rối là ruồi muỗi chẳng đáng bận tâm.

Nàng cất điện thoại vào túi, đứng dậy, lưng thẳng, giọng nhẹ nhàng hướng đến cô bạn cùng bàn là Lam Thư Dao mà cười nhạt

“Mình đi trước. Hẹn gặp lại cậu. Lam Thư Dao”

Không một lời dư thừa, không một ánh nhìn dành lại cho Trình Dương, cũng chẳng cho đám đông đang cố đoán già đoán non.

Tựa hồ như những đều vừa rồi bọn họ đang làm, lời lẽ của Trình Dương, ánh mắt khinh bạt của Chu Nhược Nhan đều chỉ là những trò hề rẻ tiền.

Chu Nhược Nhan cười lạnh lên tiếng

“Loại con gái dơ bẩn gì thế? Cậu ta mà cũng có tiền mau điện thoại đó sao?”

Một tiếng bật cười khẽ từ cuối lớp vang lên, như thể lời của Chu Nhược Nhan vừa thốt ra lại càng làm trò cười nhiều hơn là mỉa mai.

“Điện thoại đó?”

Một nam sinh đẩy gọng kính, giọng không cao nhưng đủ cho vài người xung quanh nghe được

“Là bản giới hạn Bắc Thành chỉ mở đơn đặt một ngày, không phải có tiền là mua được đâu. Mà nhìn xem… có ai trong chúng ta mua nổi không?”

Lời đó vừa dứt, khoảng lặng nặng nề lập tức lan ra. Một vài người khẽ cụp mắt, vài cái cổ rụt lại, còn Chu Nhược Nhan thì đứng sững, mặt đỏ dần, tay siết chặt quai túi xách như muốn xé rách nó.

Trình Dương thoáng cau mày, nhưng vẫn cố gượng ra một nụ cười nho nhã, ánh mắt liếc sang chỗ Khương Tinh Vãn vừa rời đi, sâu trong đó ánh lên một tia nhìn khinh bạc

Cổng chính Đại Học Thanh Bắc vốn dĩ luôn đông đúc mỗi giờ tan học, nhưng buổi chiều hôm nay lại đặc biệt hỗn loạn.

Một chiếc xe màu đen bóng, dáng dài thấp, logo tinh xảo sáng lên dưới nắng như một đường dao sắc cắt ngang toàn bộ đám xe tầm trung đang chờ đón sinh viên.

Không cần là dân mê xe cũng nhận ra đây không phải mẫu xe thường. Một chiếc xe thể thao bản giới hạn, số lượng đếm trên đầu ngón tay tại Bắc Thành, giá của nó đủ khiến nhiều người hít mạnh một hơi.

Tiếng bàn tán nổ lên từng cụm nhỏ, đám đông dần tự tách ra như một dòng nước bị chẻ đôi.

Khương Tinh Vãn vừa bước ra cổng, chiếc điện thoại trong túi khẽ rung thêm một lần. Nàng khẽ rút ra, màn hình sáng lên dòng tin nhắn gọn lỏn:

[Quay mặt về bên phải.]

Khi Khương Tinh Vãn xoay đầu đã nhìn thấy chiếc xe chói mắt kia, nàng thầm than không ổn.

Phô trương như vậy, chỉ sợ ngày mai cả trường sẽ lại có dịp bàn tán. Nàng vừa rồi không thể không hiểu hàm ý của cô bạn học kia cùng Trình Dương.

Nếu như lúc này nàng leo lên xe Giang Mộ Bạch, cam đoan ngày mai cả trường sẽ nói nàng suy đồi đạo đức, làm tiểu tam hay tình nhân của một ai đó.

Nàng chỉ muốn cuộc sống đại học trôi qua yên ả, ngẫm nghĩ một chút, nàng dứt khoát xoay về hướng ngược lại, hoàn toàn không tiến đến chiếc xe mà Giang Mộ Bạch đang chờ.

Hành động này không chỉ làm trống ngực nàng đập mạnh mà cả Giang Mộ Bạch cũng sa sầm, tay cô siết chặt vô – lăng.

Thú nuôi lại giở trò.

Một tiếng chuông báo tin nhắn vừa vang, Giang Mộ Bạch liếc xuống

[Xin lỗi chủ nhân, em không muốn mọi người chú ý. Em đi xe buýt về là được.]

Khóe môi cô khẽ cong, nhưng chẳng phải nụ cười dịu dàng, mà là nụ cười lạnh như băng vỡ trong đêm.

Bé con này thật biết cách chọc vào cô, da thịt lành lặn liền muốn tự mình bạc đãi nó.

Đầu ngón tay Giang Mộ Bạch gõ nhanh trên màn hình, từng chữ như găm thẳng vào ngực người đọc

[Cũng được. Về trang viên, quỳ trước sân đến khi ta trở về.]

Chiếc xe buýt chiều len lỏi qua dòng người hối hả, cửa kính mờ bụi phản chiếu gương mặt Khương Tinh Vãn.

Tin nhắn cuối cùng của Giang Mộ Bạch như một sợi xích vô hình, quấn quanh tim, kéo từng nhịp đập của nàng xuống đáy ngực nặng trĩu.

Nàng cắn môi, đầu ngón tay vô thức siết nhẹ, nhớ đến giáo huấn lần trước, thân thể nàng tự nhiên rung lên

Trạm xe buýt đỗ cách Lạc Hạc Trang Viên hơn năm trăm mét. Khương Tinh Vãn xuống xa và đi bộ vào, nàng đi chậm nhưng ẩn chứa nổi sợ vô hình, mệnh lệnh ấy chỉ truyền qua tin nhắn cũng khiến sóng lưng nàng lạnh lẽo.

Cổng trang viên mở ra im ắng. Khương Tinh Vãn tự mình tiến về nhà chính, quỳ xuống ngay bậc đá lạnh buốt, hai đầu gối vừa chạm đất, một luồng đau rát lập tức lan dọc khớp chân.

Tiếng dép lê vội vã vang lên. Vú Phương vừa bước ra liền khựng người lại, đôi mắt kinh hoàng không che giấu nổi.

“ Vãn Vãn! Sao cháu lại quỳ ở đây?

Bà cúi xuống định đỡ nàng dậy, nhưng Khương Tinh Vãn chỉ khẽ lắc đầu, đôi môi run run mím chặt như sợ buột ra một tia run sợ trong mơ hồ. nàng cất giọng mỏng và nhẹ

“Vú Phương, là Giang tỷ bảo con quỳ đến khi chị ấy về.”

Vú Phương thu lại nét hoảng hốt, thay vào đó là cái nhìn cảm thông dành cho cô gái nhỏ.

Bà không nói gì thêm chỉ lặng lẽ xoay lưng vào nhà, âm thầm chuẩn bị dược liệu tốt nhất, đoán chừng ngày mai sẽ cần đùng đến.

Bầu trời Bắc Thành ngả sang đêm, đồng hồ treo tường trong đại sảnh vừa điểm tám giờ. 

Trên bậc đá trước nhà chính, Khương Tinh Vãn vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi, đầu hơi cúi xuống, tóc dài buông lòa xòa, vài sợi dính vào gò má ướt đẫm mồ hôi.

Lưng áo sẫm màu mồ hôi, đầu gối bên dưới lớp quần đã rát đến tê cứng, nhưng nàng không nhúc nhích, như một pho tượng được nặn bằng hơi thở và nhẫn nhịn.

Tiếng bánh xe nghiến nhẹ lên nền đá lát sân vang lên trầm thấp, đều đặn, như tiếng trống báo hiệu cho bản án sắp tuyên.

Đèn pha của chiếc xe quét qua khoảng sân rộng, ánh sáng lạnh lẽo hắt lên thân hình nhỏ nhắn đang quỳ thẳng tắp dưới bậc hiên

Chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, gót giày cao chạm xuống nền đá. Từng nhịp bước chậm rãi nhưng vang lên nặng nề, đập thẳng vào lồng ngực người đang quỳ chờ.

Giang Mộ Bạch không vội lên tiếng. Ánh mắt cô dừng lại trên đỉnh đầu của thú nuôi.

Vốn dĩ, cô muốn chiều nay sẽ dẫn cô bé này đi ăn một món ngon nào đó, kết quả cô bé này lại từ chối ý tốt của cô.

Phải biết rằng, những thú nuôi trước đây chỉ cầu để có thể gặp cô, để được cô đích thân đến đón – bọn họ đã phải trả cái giá đắc như thế nào?

“Ba tiếng.”

Giọng Giang Mộ Bạch vang lên lạnh lẽo, áp suất đè nặng lên đầu vai Khương Tinh Vãn

“Bò vào.”

Khương Tinh Vãn khẽ rùng mình, đầu gối đã tê rần, động tác cúi người xuống đỡ lấy trọng lượng của chính mình khiến từng thớ cơ căng đau, nhưng nàng không dám chậm trễ.

Hai tay chống xuống nền đá lạnh, cả cơ thể nhỏ nhắn dồn trọng tâm xuống bốn chi, từng bước, từng bước như thú nhỏ lặng lẽ bò vào trong sảnh

Tiếng gót giày cao gõ phía trước, đều đặn, thong thả, nhưng mỗi tiếng như đập vào thái dương nàng, nhắc nhở từng nhịp một rằng sự kháng mệnh ban chiều không hề nhẹ nhàng bị bỏ qua.

Không khí trong đại sảnh tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường từng nhịp, tiếng hơi thở đứt quãng của Khương Tinh Vãn hòa cùng mùi hương nước hoa nhàn nhạt vốn luôn quấn quanh Giang Mộ Bạch.

Giang Mộ Bạch quăng một ánh mắt đủ để vú Phương đang ở trong bếp lập tức rời đi, cả đại sảnh chỉ còn cô cùng thú nuôi ‘lại’ không vâng lời.

Cô di chuyển đến sofa và ngồi xuống, chân vắt chéo, một tay tựa vào thành ghế, tay còn lại chậm rãi lấy ra một điếu thuốc trong bao đưa lên miệng, tiếng bậc lửa tí tách vang lên sau đó.

Rít qua vài hơi thuốc, Giang Mộ Bạch mới cất giọng trầm khàn của mình

“Bò qua đi.”

Khương Tinh Vãn khẽ run, nàng không dám chần chừ, đôi tay đặt nhẹ xuống, cơ thể nhỏ nhắn từng chút một dịch chuyển, đầu cúi thấp đến mức mái tóc dài phủ gần nửa khuôn mặt, che đi biểu cảm vốn đã không còn giữ được bình tĩnh.

Giang Mộ Bạch ngồi đó, dáng vẻ nhàn nhã, ánh mắt không rời lấy một nhịp. Mỗi chuyển động nhỏ của thú nuôi đều được cô thu gọn vào trong tầm nhìn, trong lòng không ngừng suy nghĩ chính mình nơi ‘chơi đùa’ với thú nuôi như thế nào?

Khi thú nuôi bò đến ngay dưới chân, Giang Mộ Bạch khẽ cúi người, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ánh lửa nhỏ đỏ rực phản chiếu trong đôi mắt lạnh trầm.

“Ngẩng đầu”

So với việc nhìn qua màn hình điện thoại, Giang Mộ Bạch vẫn là yêu thích dáng vẻ hiện tại của thú nuôi.

Sợ đến xanh mặt nhưng vẫn cố ta ra quật cường. Cô khom người dùng tay bóp chặt khớp hàm của thú nuôi.

Hơi thở mang theo vị thuốc bạc hà mát lạnh thổi đến trước mặt Khương Tinh Vãn.

“Đây là lần đầu tiên có thú nuôi dám từ chối yêu cầu của chủ nhân. Em nói xem có phải tôi chiều em quá rồi không?”

Khương Tinh Vãn khẽ run, cổ họng nghẹn lại, ánh mắt ngước lên không dám chớp, chỉ thấy trong đôi mắt Giang Mộ Bạch dường như không còn một tia dịu dàng nào, chỉ có quyền lực lạnh lùng phủ lên toàn bộ căn phòng.

Ngón tay Giang Mộ Bạch rời khỏi khớp hàm, di chuyển dọc xuống cằm, cô nghiêng người, tiện tay với lấy chiếc roi da mà bản thân đã ‘đặc biệt căn dặn’ với vú Phương chuẩn bị trước.

Ngón tay lật nhẹ từng vòng, âm thanh “soạt, soạt” vang khẽ nhưng đủ khiến da đầu Khương Tinh Vãn tê dại.

“Bò đến bàn trà”

Giang Mộ Bạch chậm rãi nhả khói thuốc, âm thanh khàn trầm nhưng rõ từng chữ. Khương Tinh Vãn lập tức cử động, đầu gối lại va vào nền cứng, cố nến hơi thở đang run rẩy của mình

Đến khi thú nuôi dừng lại, Giang Mộ Bạch nhàn nhạt lên tiếng

“Vẫn là mười roi khởi động. Vẫn là quy tắc cũ.”

Khi Khương Tinh Vãn vắt người lên bàn trà thấp, hai tay nàng chạm xuống sàn nhà bên kia, mũi chân vào mặt sàn, cả người dường như bị kéo căng.

Bàn tay khẽ nắm lại thật chặt, như chờ đợi cơn thịnh nộ phía sau đang dần trút xuống

Giang Mộ Bạch đợi cho thú nuôi bày ra tư thế mà cô yêu cầu mới vun vút roi da trong tay, cô căn nhắc lớp quần Jeans trên người thú nuôi cũng tương đối, nếu cô giảm lực thì chả khác phủi bụi bao nhiêu.

Nghĩ vậy, roi trong tay cô vung lên với tám phần lực mà quất xuống bờ mông đang nằm yên chờ đợi

Bốp…âm thanh cực kỳ vang dội. roi da đánh lên quần dày, nhưng với lực của Giang Mộ Bạch, Khương Tinh Vãn suýt nữa đã bật ra tiếng thét. Cơn bỏng rát lan ra toàn phần mông

Bốp…bốp…bốp….Ba roi liên tiếp, vẫn là lực đánh ấy nhưng vị trí có phần chênh lệch. Giang Mộ Bạch không chủ trương đánh trùng một chỗ, thứ cô muốn là sau mười roi này, mông nhỏ của thú nuôi phải đổi sang màu đỏ tươi đẹp mắt

Bốp…bốp..Roi thứ năm và sáu đánh chếch lên phía trên. Đầu roi lướt qua vùng eo nhỏ,  đau đến căn chặt răng, dù đã ăn qua mấy trận đòn, nhưng nàng mãi vẫn không thích ứng được cảm giác đau đớn đang cắn xé này

Bốp…bốp…hai roi tiếp theo, Giang Mộ Bạch tăng lên chín phần lực đạo. Eo nhỏ của Khương Tinh Vãn đã trượt lên chên một chút, mũi chân cũng căng cứng đến nổi đầy gân xanh, đây là biểu hiện của sự đau đớn nhưng vẫn cố nén

Bốp..Roi thứ mười nối liền với tốc độ ba roi trước, hoàn toàn đánh đến mồ hôi lạnh của Khương Tinh Vãn phủ đầy mặt, nàng run rẩy không dám rời vị trí càng không dám khóc lớn, chỉ có thể đem tất cả nuốt vào trong lòng.

Giang Mộ Bạch thu roi, cô không ra lệnh Khương Tinh Vãn cũng ngoan ngoãn nằm im trên bàn. Dưới mi mắt đang mệt mỏi của Khương Tinh Vãn xuất hiện một cổ chân trắng trẻo tinh xảo.


Chương trước Chương tiếp
Loading...