DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN
Chương 7
Chương 7 : Dịu Dàng Mong Manh
================
Khương Tinh Vãn như người sắp chết ngạt mà với được chiếc phao cứu sinh. Nàng lồm cồm trở lại tư thế quỳ, hai tay run rẩy đặt trên đùi, đầu hơi cúi, nàng cất giọng thiều thào không ra hơi“Em…chịu không nổi….”Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen không gợn sóng nhìn chằm chằm vào người đang run rẩy trước mặt mình. Ánh sáng hắt xuống gò má của Khương Tinh Vãn, sắc tím đậm cùng đường roi sưng phồng, đây là cái giá cần thiết phải trả khi một con thú không ngoan ngoãn.Một tiếng thở khẽ, nửa như cảm thán, nửa như cười lạnh, vang lên trong căn phòng im phăng phắc. Giang Mộ Bạch di chuyển đến sofa và ngồi xuống, chân trần lần nữa lại vương ra đùa nghịch cầu bầu ngực sưng đỏ sau mười roi da vừa rồi.“Em nói chịu không nổi…”Giang Mộ Bạch tựa lưng, khoé môi cong lên thành nụ cười khó đoán. Hai đầu ngón chân cô bám vào nhũ hoa sưng đỏ mà xoắn vào. Cảm giác nhục nhã lan tràn khắp người kẻ đang quỳ.“…Nhưng 60 roi còn nợ vẫn phải trả. Ta cho em lựa chọn: mỗi ngày mười roi trong sáu ngày, đúng giờ, đúng chỗ ta chỉ định. Và từ ngày mai, tám giờ đến mười giờ, quỳ ngay ngắn, chờ ta cho phép mở lời xin phạt. Em cảm thấy như thế nào?”Bàn chân Giang Mộ Bạch di chuyển đến sườn mặt bên ngoài của thú nuôi mà chạm nhẹ, một động tác ra hiệu cho Khương Tinh Vãn biết bản thân phải đối diện với chủ nhân của mình. Nàng chậm rãi nhích thân thể đau nhứt để có thể đối diện với người đang ngồi.
Chận chạm lên gò má sưng tím, không chỉ vũ nhục tinh thần mà còn là chà đạp thể xác. Giang Mộ Bạch mỉm cười nhẹ với thú nuôi đang run rẩy trước mặt mình.“Nếu đồng ý, hãy hôn vào chân ta để thể hiện sự cầu khẩn của em”Khương Tinh Vãn ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chao đảo như con thuyền nhỏ giữa cơn sóng dữ. Nàng cắn chặt môi, toàn thân căng cứng, từng khớp xương như đang gào thét chống lại chính quyết định của mình. Nhưng cuối cùng, trong đôi mắt dần hạ thấp, là thứ cam chịu pha lẫn bất lực.
Bầu không khí trong phòng nặng như chì, từng hơi thở của Giang Mộ Bạch đều như đè ép xuống bả vai nhỏ bé đang run lên từng nhịp. Khương Tinh Vãn chạm rãi cúi đầu, cánh môi nhợt nhạt của nàng khẽ khàng đặt lên cổ chân trắng muốt của Giang Mộ Bạch. Mười tám năm qua, nàng chưa từng được ai hôn và càng chưa từng hôn ai, do đó nàng chỉ biết chạm môi và để yên như vậy. Với một người nhiều kinh nghiệm như Giang Mộ Bạch thì nụ hôn vụng về của thú nuôi như một thứ gia vị xa lạ mà cô lần đầu trải nghiệm.Giang Mộ Bạch tựa người ra sau, khóe môi nhếch nhẹ hơn, trong đôi mắt là một tia vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng, như thưởng thức từng khắc khoảnh khắc con thú nhỏ đã hoàn toàn tự mình bước qua ranh giới cuối cùng.“Được rồi, bò đến đây. Nằm lên sofa, đầu gối vào chân ta, tư thế một chú mèo đã học được cách ngoan ngoãn”Giọng nói ấy đã không còn lạnh lùng như ban nãy, thay vào đó là sự mềm mại bên trong âm sắc, như một sợi lông vũ cọ qua tầng lớp vết thương trên người Khương Tinh Vãn, nàng suýt chút đã bật ra tiếng khóc vì sự kèm nén xuyên suốt quá trình.Khương Tinh Vãn gật khẽ, động tác ấy nhỏ đến mức tưởng như chỉ là một cái run nhẹ nơi bờ vai. Nàng dịch người, từng đầu gối kéo lê trên nền gỗ, đến khi chạm vào sofa, nàng khẽ chống tay, cơ thể đau nhức co lại rồi vươn ra, đúng tư thế được lệnh, đầu ngoan ngoãn tựa vào đùi người kia, hệt như một con mèo nhỏ vừa học cách tìm hơi ấm từ chủ nhân của mình.Giang Mộ Bạch cúi xuống, ngón tay khẽ luồn qua tóc nàng, động tác thong thả, đầu ngón tay lành lạnh của cô lướt lên gò má sưng cao của thú nuôi, miết nhẹ ở vành môi mỏng mà di chuyển qua lại“Đã biết sợ khi nói dối chưa?”Khương Tinh Vãn run nhẹ người, nàng chậm chạp lên tiếng, mỗi âm thanh phát ra đều trầm đục như tiếng nấc vẫn còn nghẹn cứng ở cổ họng“Đã…biết..thưa chủ nhân.”Bàn tay Giang Mộ Bạch di chuyển từ vành môi, đi qua xương quai xanh tinh xảo đến bầu ngực, lằn roi nổi cộm trên đó mỗi khi tiếp xúc lại kéo căng thớ cơ thần kinh, cô xoa nhẹ, như vuốt ve cũng như cảnh tỉnh về những lỗi lầm của thú nuôi.“Ngoan. Đừng chọc giận ta có biết không?”Những ngón tay thon thả của Giang Mộ Bạch di chuyển đến vùng mông hoàn toàn bị đánh thảm, lớp da cứng đến mức chạm vào tay cũng thấy đau, cô lại lướt đến lằn roi sẫm màu trên lưng, rồi đến vết roi da đỏ lừ nơi đùi….tất cả đều là tác phẩm của cô. Và chỉ dành cho những thú nuôi không ngoan ngoãn.Cả một ngày mệt mỏi, trong người vẫn mang thương, buổi tối trở về lại ‘ăn’ thêm trận đòn, hậu quả là Khương Tinh Vãn hoàn toàn thiếp đi, cứ như vậy nàng ngủ trên đùi Giang Mộ Bạch.Giang Mộ Bạch cúi đầu nhìn Khương Tinh Vãn, đôi hàng mi khẽ run mỗi khi cô chạm vào vết roi sâu nhất, ngón tay cô vẫn mải miết vuốt nhẹ qua những dấu roi, không phải để xoa dịu, cũng chẳng phải để nhắc nhở, mà là để tận hưởng cảm giác đã thuần hóa một thú nuôi đứt cương.Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng người, một tay kéo chăn mỏng phủ lên cơ thể đang thiếp đi kia, động tác nhẹ đến mức như sợ phá tan lớp yên lặng mong manh vừa thành hình.“Đồ ngốc”Cô lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức như nói cho chính mình nghe“Người cha đó sẽ hại chết em đấy bé con.”Ánh sáng sớm len qua khe rèm, từng dải vàng mỏng chiếu nghiêng xuống căn phòng đơn giản nhưng không kém phần tinh tế. Khương Tinh Vãn khẽ động thân mình, mí mắt nặng như chì, hơi thở còn vương mùi thuốc mát lạnh. Lưng nàng tựa trên lớp đệm mềm mịn, cả cơ thể như chìm vào trong nó, từng cơn đau nhức khắp người cũng vì thế mà dịu xuống một phần. Tay khẽ kéo lớp chăn mỏng, Khương Tinh Vãn nhận ra bản thân đang mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm, chất vải mềm đến mức mỗi lần chạm vào vết thương cũng không gây cảm giác bỏng rát.Hương thơm trong phòng dịu nhẹ, mùi gỗ trầm hòa cùng hương dược liệu Đông Y, khiến đầu óc nàng như chìm vào trạng thái lửng lơ, vừa thư thái vừa căng thẳng bởi không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã diễn ra khi nàng thiếp đi.Ánh mắt nàng nhìn xuống hai cánh tay, vẫn còn bầm sưng tím nhưng lại thoáng mùi dược liệu, cùng cảm giác mát lạnh xua đi cái bỏng rát thường trực.Nàng có chút không dám tin. Giang Mộ Bạch lại có thể tự tay chăm sóc nàng, từ thay quần áo, đắp thuốc đến bế nàng lên giường…những hành động dịu dàng này trái ngược với người đã tàn nhẫn cầm roi đánh nàng đêm qua.Giang Mộ Bạch khiến nàng không hiểu được, người này rốt cuộc có tính cách như thế nào. Không dễ nắm bắt, càng không thể hiểu được. Khương Tinh Vãn hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhìn lên trần nhà, tim đập chậm lại từng nhịp, không biết nên thấy biết ơn hay sợ hãi hơn về sự dịu dàng đan xen trong tàn nhẫn mà Giang Mộ Bạch để lại trên thân thể nàng.Cửa phòng khẽ phát ra tiếng “cạch” thật nhẹ, âm thanh ấy đủ khiến Khương Tinh Vãn thoáng siết chặt tấm chăn đang đắp trên người. Ánh sáng ngoài hành lang lùa vào một vệt sáng mờ, cùng với tiếng dép lê dừng lại ngay cạnh giường.Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, mái tóc vấn gọn sau gáy, khuôn mặt không son phấn nhưng toát ra vẻ đoan trang, điềm đạm. Bà nhìn thấy Khương Tinh Vãn đã tỉnh, ánh mắt liền dịu xuống.“Vãn Vãn đúng không? Cháu có thể gọi là vú Phương. Đại tiểu thư có việc phải ra nước ngoài, nên đêm qua mang cháu đến trang viên này để ta chăm sóc.”Giọng bà ấm áp, khẽ khàng, như sợ đánh thức nỗi đau đang âm ỉ khắp cơ thể cô gái trên giường. Bà bước tới, động tác chậm rãi, tay nhẹ nhàng điều chỉnh lại chiếc gối tựa đầu cho Khương Tinh Vãn, vừa nói vừa nhìn nàng bằng ánh mắt chẳng giấu được chút thương xót.“Cháu ở cạnh đại tiểu thư phải ngoan ngoãn. Nếu không người chịu thiệt lại là mình.”“Vú Phương, cháu là đêm qua được Giang tỷ mang đến đây sao?”Vú Phương khẽ gật đầu, động tác mềm mỏng, bà ngồi xuống mép giường, giọng đều đặn, nhẹ tựa hơi thở“Đúng vậy. Cháu là người của Hội Quán Lạc đúng không. Tiểu thư không có nói, nhưng nhìn qua vết thương trên người cháu, ta có thể đoán đươc. Tội nghiệp đứa nhỏ, là phạm lỗi lầm gì để bị chỉnh đốn thành ra thế này?”Ánh mắt bà dừng lại trên cánh tay Khương Tinh Vãn, nơi lằn roi đã được bôi thuốc, mùi dược liệu dịu dịu thoảng lên cùng với hơi thở trầm của buổi sớm. Một thoáng thương cảm lại thoáng qua, nhưng vú Phương khéo léo giấu đi, chỉ nhẹ vuốt lại góc chăn, như xoa dịu những thứ chẳng thể nói bằng lời.“Ở đây cháu phải ngoan ngoãn, đừng gây chuyện. Một khi đại tiểu thư giận chỉ thiệt cho bản thân cháu mà thôi.”Thời gian đầu khi Giang Mộ Bạch mang về một ‘thú nuôi’, vú Phương vẫn không hiểu được lối sống lệch lạc của người trẻ. Sau này, Giang Mộ Bạch lại vung tiền đầu tư vào Hội Quán Lạc, chỉ mấy năm việc ‘nuôi thú’ đã trở thành thú tiêu khiển của giới hào môn. Thậm chí yêu cầu xét duyệt của ‘thú nuôi’ còn khắt khao hơn cả tập đoàn lớn như Giang thị.Lâu dần, bà thấy quen thuộc với cảnh một cô gái trẻ trên cổ đeo xích và quỳ bò theo sau chân Giang Mộ Bạch. Nhưng hai năm trở lại đây, từ sau chuyện của cô gái kia, Giang Mộ Bạch đã không nuôi thêm một ai khác. Do đó, khi nhìn thấy Khương Tinh Vãn chỉ được bọc trong áo choàng lớn nằm gọn trong tay Giang Mộ Bạch đã khiến vú Phương khó hiểu.Khương Tinh Vãn cắn nhẹ môi, ánh mắt hơi tối lại, nhưng vẫn khẽ gật đầu, tiếng trả lời mỏng như sương“Vâng. Cháu đã biết.”Vú Phương nán lại trò truyện vài câu cũng rời đi, bà cũng không quên căn dặn Khương Tinh Vãn vài câu“Cháu tranh thủ xuống ăn sáng.”Nàng lập tức gật đầu đáp ‘Vâng’, đến khi cửa phòng được khép lại Khương Tinh Vãn mới dám thở phào một hơi. Nghĩ đến khoảng thời gian sau này, mỗi khi phải quỳ bò đều dưới con mắt của người khác, đã khiến thớ cơ trên mặt nàng co giật mạnh.Khương Tinh Vãn chậm rãi hạ chân xuống sàn nhà, từng bước như có hàng trăm mũi kim len vào lớp cơ bị tổn thương, vừa đau vừa nóng rát. Nàng khập khiễng đi dọc theo hành lang, tay vẫn phải vịn nhẹ vào lan can gỗ để giữ thăng bằng. Mỗi động tác đều dè chừng, không dám để sức nặng dồn về phần mông và đùi vốn đã sưng đến tím thẫmXuống đến lầu dưới, mùi thức ăn ấm nóng lan ra, cảm giác này là lần đầu tiên suốt mười tám năm qua nàng mới cảm nhận được. Bàn ăn rộng rãi, sáng bóng, phía đầu bàn bên trái là một chiếc ghế đã được trải sẵn một tấm niệm mỏng.Vú Phương đang đứng cạnh bàn, thấy nàng bước vào liền nở nụ cười hiền hậu, giọng nhẹ như sợ nàng hoảng“Ngồi đi cháu, ta có lót sẵn cho đỡ đau.”Khương Tinh Vãn đứng khựng lại trong thoáng chốc. Nàng nhìn tấm niệm ấy, như một bằng chứng hiển nhiên phơi bày tất cả những gì thân thể nàng đang chịu. Một cơn nóng âm ỉ lan lên mặt, đỏ bừng đến tận vành tai. Nàng mím môi thật chặt, cúi đầu, chậm rãi ngồi xuống, gót chân khẽ co lại như tìm cách che giấu sự bối rối.Chiếc niệm mỏng mềm mại đỡ lấy phần thịt sưng đau, khiến cảm giác đau buốt giảm đi đáng kể, nhưng cũng như có bàn tay vô hình bóc trần sự nhục nhã mà nàng không cách nào phủ nhận.Vú Phương chẳng nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng đặt chén cháo nóng trước mặt nàng, giọng vẫn dịu dàng như bậc trưởng bối quan tâm hài tử trong nhà.“Ăn đi cho nóng. Đại tiểu thư có để một số đồ ở bàn trà. Cháu ăn xong thì ra xem nhé.”Khương Tinh Vãn khẽ gật đầu đáp ‘Vâng’, tay nâng chiếc muỗng sứ, động tác vẫn còn chút run, mùi thơm dịu của cháo bốc lên len vào khứu giác khiến dạ dày vốn trống rỗng như bị kéo căng thêm. Mỗi thìa cháo đưa vào miệng đều nóng, mềm, nuốt xuống mới thấy cổ họng dễ chịu hơn đôi chút, hơi ấm ấy như luồn vào từng khớp xương lạnh lẽo vì đau, khiến cả người nàng mềm nhũn ra như vừa được an ủi.Âm thanh muỗng khẽ chạm vào thành chén vang lên nhỏ, đều, hòa với tiếng gió ngoài hiên thành một nhịp điệu lặng lẽ. Mỗi hơi thở ra đều mang theo mùi thuốc, mùi cháo, và cả cái dư vị mằn mặn của sự tủi nhục của đêm quaKhương Tinh Vãn đặt thìa xuống sau khi chén sành đã nhìn thấy đáy, nàng từ nhỏ đã sống thiếu thốn, thân thể càng không được cha mẹ chăm bẳm như những đứa trẻ khác. Do đó, trước lời quan tâm cùng ánh mắt dịu dàng của vú Phương, trong vô thức nàng cảm thấy tủi nhục tăng lên vạn phầnNếu nàng có mẹ, phải chăng bà ấy cũng sẽ yêu chiều nàng như vậy.Bỏ qua suy nghĩ mông lung, nàng chậm rãi chống tay đứng dậy, từng bước có chút chật vật mà đi đến bàn trà. Bên trên bề mặt kính là chiếc hộp hình vuông lớn bằng nhung màu đen tuyền, chỉ nhìn cũng cảm nhận được sự sang trọng của nó.Nàng khẽ ngồi xuống sofa, bàn tay vương ra nắm lấy chiếc hộp, đầu ngón tay nàng chạm nhẹ vào nắp hộp. Bên trong được lót vải nhung cùng màu, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng : một chiếc điện thoại màu trắng – là phiên bản cao cấp nhất hiện nay, một chiếc thẻ ngân hàng và một tờ note nhỏ với dòng chữ được viết không quá nắn nót, nhưng lại toát lên cốt khí của người viết – ‘Bé con của ta. Ta có việc phải ra nước ngoài vài hôm, số roi em nợ ta. Ta sẽ cho em nợ đến khi trở về. Thời gian không ta ở bên cạnh, tuyệt đối không được gây chuyện. Người cha đó của em, cũng không nên dính vào.’Căn phòng vẫn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng tim nàng đập từng nhịp nặng nề. Món quà này, hay đúng hơn là công cụ ràng buộc, vừa dịu dàng, vừa tàn nhẫn, như chính người đã chuẩn bị nó. Nàng ngồi đó, hai bàn tay đặt lên đùi, nhìn chiếc hộp còn mở trước mặt mình hồi lâu, mãi vẫn không tin được bản thân rốt cuộc cũng hiểu được khái niệm ‘chim hoàng yến’ là như thế nào.Tự cười với suy nghĩ của mình. Nàng nào phải chim hoàng yến của Giang Mộ Bạch. Nàng chỉ là một con chó của chị mà thôi. Đừng tự huyễn hoặc về thân phận của mình nữa thì hơn.Trang viên khá lớn nhưng khu vực sinh hoạt chính lại có diện tích vừa phải. Buổi chiều, Khương Tinh Vãn không có việc gì để làm, vú Phương lại luôn miệng từ chối nàng phụ giúp công việc bếp núc, thay vào đó bà ấy đề nghị nàng có thể đi tham quan trang viên. Khương Tinh Vãn là người hiểu lễ, việc người khác không muốn nàng sẽ không cố gắng chứng tỏ, liền gật đầu tự mình đi khám phá nơi ở mới.Tiếng dao thớt khẽ vang trong bếp, hòa cùng mùi thơm của hành phi lan nhẹ trong không khí. Khương Tinh Vãn lặng lẽ đứng bên cửa bếp nhìn vào, không khí yên bình đến lạ, khác hẳn với những ngày ẩm ướt, lạnh lẽo và căng thẳng mà nàng từng trải qua. Ánh đèn vàng không quá gắt, hắt lên gương mặt người phụ nữ trung niên đang bận rộn đảo canh, khiến từng đường nét của bà thêm hiền hòa, trầm tĩnh.Nàng đột nhiên cảm thấy không chân thật. Nơi sang trọng như thế này, vú Phương chu đáo như thế và cả Giang Mộ Bạch đầy bí ẩn kia…tất cả đều khiến nàng cho rằng chính mình đang lạc trong một giấc mơ hoang đường.Tiếng chuông điện thoại vang lên bên phía phòng khách. Vú Phương lập tức xoay người, bà nhìn thấy Khương Tinh Vãn liề cười nhẹ nhắc nhở“Đại tiểu thư gọi đấy. Cháu mau bắt máy.”Khương Tinh Vãn lập tức gật đầu di chuyển đến sofa, màn hình điện thoại nhấp nháy một cuộc gọi video – và người gọi dĩ nhiên là Giang Mộ Bạch – danh bạ duy nhất được phép lưu trong điện thoạiĐầu ngón tay nàng trượt nhẹ trên màn hình, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lẽo của Giang Mộ Bạch lập tức hiện ra. Giang Mộ Bạch không lên tiếng, nàng càng không dám cướp lời, chỉ có thể nhìn vào màn hình chờ đợi yêu cầu hay mệnh lệnh từ chủ nhân.Đôi mắt đen của Giang Mộ Bạch lia qua, dừng ở hai gò má của Khương Tinh Vãn, ánh nhìn quét như dao, nhưng lướt qua một cách có chủ đích để kiểm tra từng chi tiết. Sưng đã giảm, vết bầm nhạt đi đáng kể. Ước chừng khi cô trở về, gương mặt này đã trơn mịn như xưa.Giọng Giang Mộ Bạch vang lên, lạnh, chậm rãi, không mang một gợn cảm xúc dư thừa“Mang điện thoại vào bếp. Đặt ở vị trí đối diện ghế ăn”Dù không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Khương Tinh Vãn đã học được sau mỗi mệnh lệnh của Giang Mộ Bạch, nàng chỉ có thể lập tức làm theo. Không hỏi, càng không thắc mắc. bước chân nàng có chút vội vã đi vào bếp trước ánh nhìn khó hiểu của vú Phương.Nàng tìm một góc bàn ăn, đặt điện thoại lên chén úp, điều chỉnh sao cho màn hình hướng về vị tri mà Giang Mộ Bạch yêu cầu.Giang Mộ Bạch khẽ gật, nụ cười mỏng manh nhưng như có như không.“Nằm vắt người qua ghế. Vú Phương dùng thuốc tha cho cô ấy.”KhươngTinh Vãn khựng người một thoáng, gương mặt lập tức đỏ lên, ánh mắt như van lơn nhìn vú Phương, nhưng bà chỉ nhẹ thở dài, rồi kéo nhẹ tay nàng ra hiệu không nên chần chừ. Bà có nên nói cho cô bé này biết, nàng là người đầu tiên đại tiểu thư Giang muốn quan sát khi bôi thuốc không. Những người trước, thậm chí thuốc cũng phải tự mua, Giang Mộ Bạch hoàn toàn không nhìn đến.Khương Tinh Vãn chậm rãi nghiêng người, từng bước cử động đều như dao cứa qua vết thương, đặt phần bụng áp lên mặt ghế, tay chống nhẹ để giữ thăng bằng. Mái tóc đen rũ xuống che nửa mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ.Vú Phương trở lại, bà nhìn sóng lưng có chút run rẩy của cô bé mà thoáng tia đau lòng. Nhưng chuyện này bà đâu có quyền quản, tiếng dép lê của bà dừng ở bên tai Khương Tinh Vãn. Bà khẽ đưa tay vỗ nhẹ sóng lưng như một lời an ủi, giọng bà ôn hòa cất lên“Đừng lo lắng. Chuyện này…thời gian sau sẽ còn lập lại nhiều.”Khi nhận được cái gật đầu khẽ khàng của Khương Tinh Vãn. Vú Phương đưa tay vén cao vạt váy dài, sau đó là kéo chiếc quần lót nhỏ xuống một đoạn, đủ để toàn bộ phần mông tím thảm, sung cao bại lộ trong không khí. Chỉ nhìn cũng cảm thấy sóng lưng lạnh toát, huống chi Khương Tinh Vãn, vú Phương nén xuống tiếng thở dài, bà nhanh chóng trút thuốc ra tăm bông, cân thận mà thấm lên từng vết roi dầy cộm.Dưới ánh nhìn của màn hình, từng động tác bôi thuốc đều bị soi chiếu rõ rệt, không bỏ sót một chi tiết nào.Giang Mộ Bạch không nói gì thêm, chỉ tựa người về sau, cằm khẽ nâng, đôi mắt nhìn chằm chằm như thưởng thức một bức tranh sống, nơi thú nuôi ngoan ngoãn, lặng lẽ chịu đựng dưới sự giám sát của chủ nhân. Dù cả hai đang cách nhau nửa vòng trái đất.Khoảng mười lăm phút sau, vú Phương hướng về phía chiếc điện thoại mà cúi đầu lên tiếng“Đại tiểu thư. Thuốc đã thoa xong.”Giang Mộ Bạch không lên tiếng chỉ phất tay, vú Phương hiểu ý liền rời khỏi nhà bếp, trước khi khuất sau hành lang ánh mắt bà vẫn khẽ ngoái lại nhìn dáng vẽ nằm vắt ngang ghế của Khương Tinh Vãn – vẫn là dáng dấp nằm vắt qua chân ghế, váy vén cao để lộ cẳng chân khẳng khiu cùng phần mông cùng đùi bị đánh thảm như một đứa trẻ phạm lỗi tày trời.Khi Khương Tinh Vãn duy trì trạng thái được ba mươi phút, Giang Mộ Bạch mới nhàn nhạt lên tiếng“Ngồi dậy đi. Cùng ta ăn cơm.”Khương Tinh Vãn khẽ chống tay, từng cơ bắp nơi eo, nơi hông căng lên vì đau rát khi nâng người dậy. Nàng cắn nhẹ môi dưới, không dám phát ra tiếng rên dù nơi bị đánh vừa được bôi thuốc vẫn như còn bỏng rát. Váy lại được kéo chỉnh tề, tay nàng thoáng run khi vuốt gọn lại mái tóc rối rũ rượi hai bên má.Trên màn hình, Giang Mộ Bạch ngồi tựa lưng vào ghế bành, một tay chống cằm, mắt nhìn nàng chăm chú như kẻ vừa thưởng thức một tiết mục đặc biệt do chính mình biên đạo.“Đi rửa tay. Ngồi vào chỗ. Ta muốn thấy em ăn đầy đủ, từng muỗng, từng hạt.”Khương Tinh Vãn gật khẽ, bàn chân trần chạm nền gạch lạnh, cảm giác từng bước đều nhói lên như hàng trăm chiếc kim xuyên qua da thịt, nhưng nàng không kêu một lời. Chỉ cẩn thận bước về phía bồn rửa, rồi quay lại, ngồi vào chiếc ghế ăn đã lót sẵn niệm mỏng.Cái lạnh của ghế không còn, nhưng nỗi nhục và sự kiềm nén vẫn đè nặng nơi lồng ngực. Đối diện nàng là chiếc điện thoại, màn hình sáng hắt ánh dịu vào gương mặt đang đỏ bừng vì vừa xấu hổ vừa mệt mỏi.Giang Mộ Bạch nhìn nàng như một người huấn luyện nhìn thấy quả do chính mình nhào nặn, rồi khẽ nhếch môi, tiếng nói vang ra, lần này nghe như gió lướt qua mặt hồ phẳng lặng“Ngoan ngoãn như vậy. Ta sẽ không bạc đãi em”Nàng cúi đầu, hai tay nắm lấy đôi đũa, khẽ run nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Bữa cơm tối bắt đầu, im lặng, chỉ còn tiếng muỗng, đũa chạm vào nhau khẽ khàng, nhưng mỗi động tác, mỗi hơi thở của nàng đều vẫn nằm trong tầm quan sát của người ở đầu bên kia màn hình
================
Khương Tinh Vãn như người sắp chết ngạt mà với được chiếc phao cứu sinh. Nàng lồm cồm trở lại tư thế quỳ, hai tay run rẩy đặt trên đùi, đầu hơi cúi, nàng cất giọng thiều thào không ra hơi“Em…chịu không nổi….”Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen không gợn sóng nhìn chằm chằm vào người đang run rẩy trước mặt mình. Ánh sáng hắt xuống gò má của Khương Tinh Vãn, sắc tím đậm cùng đường roi sưng phồng, đây là cái giá cần thiết phải trả khi một con thú không ngoan ngoãn.Một tiếng thở khẽ, nửa như cảm thán, nửa như cười lạnh, vang lên trong căn phòng im phăng phắc. Giang Mộ Bạch di chuyển đến sofa và ngồi xuống, chân trần lần nữa lại vương ra đùa nghịch cầu bầu ngực sưng đỏ sau mười roi da vừa rồi.“Em nói chịu không nổi…”Giang Mộ Bạch tựa lưng, khoé môi cong lên thành nụ cười khó đoán. Hai đầu ngón chân cô bám vào nhũ hoa sưng đỏ mà xoắn vào. Cảm giác nhục nhã lan tràn khắp người kẻ đang quỳ.“…Nhưng 60 roi còn nợ vẫn phải trả. Ta cho em lựa chọn: mỗi ngày mười roi trong sáu ngày, đúng giờ, đúng chỗ ta chỉ định. Và từ ngày mai, tám giờ đến mười giờ, quỳ ngay ngắn, chờ ta cho phép mở lời xin phạt. Em cảm thấy như thế nào?”Bàn chân Giang Mộ Bạch di chuyển đến sườn mặt bên ngoài của thú nuôi mà chạm nhẹ, một động tác ra hiệu cho Khương Tinh Vãn biết bản thân phải đối diện với chủ nhân của mình. Nàng chậm rãi nhích thân thể đau nhứt để có thể đối diện với người đang ngồi.
Chận chạm lên gò má sưng tím, không chỉ vũ nhục tinh thần mà còn là chà đạp thể xác. Giang Mộ Bạch mỉm cười nhẹ với thú nuôi đang run rẩy trước mặt mình.“Nếu đồng ý, hãy hôn vào chân ta để thể hiện sự cầu khẩn của em”Khương Tinh Vãn ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chao đảo như con thuyền nhỏ giữa cơn sóng dữ. Nàng cắn chặt môi, toàn thân căng cứng, từng khớp xương như đang gào thét chống lại chính quyết định của mình. Nhưng cuối cùng, trong đôi mắt dần hạ thấp, là thứ cam chịu pha lẫn bất lực.
Bầu không khí trong phòng nặng như chì, từng hơi thở của Giang Mộ Bạch đều như đè ép xuống bả vai nhỏ bé đang run lên từng nhịp. Khương Tinh Vãn chạm rãi cúi đầu, cánh môi nhợt nhạt của nàng khẽ khàng đặt lên cổ chân trắng muốt của Giang Mộ Bạch. Mười tám năm qua, nàng chưa từng được ai hôn và càng chưa từng hôn ai, do đó nàng chỉ biết chạm môi và để yên như vậy. Với một người nhiều kinh nghiệm như Giang Mộ Bạch thì nụ hôn vụng về của thú nuôi như một thứ gia vị xa lạ mà cô lần đầu trải nghiệm.Giang Mộ Bạch tựa người ra sau, khóe môi nhếch nhẹ hơn, trong đôi mắt là một tia vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng, như thưởng thức từng khắc khoảnh khắc con thú nhỏ đã hoàn toàn tự mình bước qua ranh giới cuối cùng.“Được rồi, bò đến đây. Nằm lên sofa, đầu gối vào chân ta, tư thế một chú mèo đã học được cách ngoan ngoãn”Giọng nói ấy đã không còn lạnh lùng như ban nãy, thay vào đó là sự mềm mại bên trong âm sắc, như một sợi lông vũ cọ qua tầng lớp vết thương trên người Khương Tinh Vãn, nàng suýt chút đã bật ra tiếng khóc vì sự kèm nén xuyên suốt quá trình.Khương Tinh Vãn gật khẽ, động tác ấy nhỏ đến mức tưởng như chỉ là một cái run nhẹ nơi bờ vai. Nàng dịch người, từng đầu gối kéo lê trên nền gỗ, đến khi chạm vào sofa, nàng khẽ chống tay, cơ thể đau nhức co lại rồi vươn ra, đúng tư thế được lệnh, đầu ngoan ngoãn tựa vào đùi người kia, hệt như một con mèo nhỏ vừa học cách tìm hơi ấm từ chủ nhân của mình.Giang Mộ Bạch cúi xuống, ngón tay khẽ luồn qua tóc nàng, động tác thong thả, đầu ngón tay lành lạnh của cô lướt lên gò má sưng cao của thú nuôi, miết nhẹ ở vành môi mỏng mà di chuyển qua lại“Đã biết sợ khi nói dối chưa?”Khương Tinh Vãn run nhẹ người, nàng chậm chạp lên tiếng, mỗi âm thanh phát ra đều trầm đục như tiếng nấc vẫn còn nghẹn cứng ở cổ họng“Đã…biết..thưa chủ nhân.”Bàn tay Giang Mộ Bạch di chuyển từ vành môi, đi qua xương quai xanh tinh xảo đến bầu ngực, lằn roi nổi cộm trên đó mỗi khi tiếp xúc lại kéo căng thớ cơ thần kinh, cô xoa nhẹ, như vuốt ve cũng như cảnh tỉnh về những lỗi lầm của thú nuôi.“Ngoan. Đừng chọc giận ta có biết không?”Những ngón tay thon thả của Giang Mộ Bạch di chuyển đến vùng mông hoàn toàn bị đánh thảm, lớp da cứng đến mức chạm vào tay cũng thấy đau, cô lại lướt đến lằn roi sẫm màu trên lưng, rồi đến vết roi da đỏ lừ nơi đùi….tất cả đều là tác phẩm của cô. Và chỉ dành cho những thú nuôi không ngoan ngoãn.Cả một ngày mệt mỏi, trong người vẫn mang thương, buổi tối trở về lại ‘ăn’ thêm trận đòn, hậu quả là Khương Tinh Vãn hoàn toàn thiếp đi, cứ như vậy nàng ngủ trên đùi Giang Mộ Bạch.Giang Mộ Bạch cúi đầu nhìn Khương Tinh Vãn, đôi hàng mi khẽ run mỗi khi cô chạm vào vết roi sâu nhất, ngón tay cô vẫn mải miết vuốt nhẹ qua những dấu roi, không phải để xoa dịu, cũng chẳng phải để nhắc nhở, mà là để tận hưởng cảm giác đã thuần hóa một thú nuôi đứt cương.Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng người, một tay kéo chăn mỏng phủ lên cơ thể đang thiếp đi kia, động tác nhẹ đến mức như sợ phá tan lớp yên lặng mong manh vừa thành hình.“Đồ ngốc”Cô lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức như nói cho chính mình nghe“Người cha đó sẽ hại chết em đấy bé con.”Ánh sáng sớm len qua khe rèm, từng dải vàng mỏng chiếu nghiêng xuống căn phòng đơn giản nhưng không kém phần tinh tế. Khương Tinh Vãn khẽ động thân mình, mí mắt nặng như chì, hơi thở còn vương mùi thuốc mát lạnh. Lưng nàng tựa trên lớp đệm mềm mịn, cả cơ thể như chìm vào trong nó, từng cơn đau nhức khắp người cũng vì thế mà dịu xuống một phần. Tay khẽ kéo lớp chăn mỏng, Khương Tinh Vãn nhận ra bản thân đang mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm, chất vải mềm đến mức mỗi lần chạm vào vết thương cũng không gây cảm giác bỏng rát.Hương thơm trong phòng dịu nhẹ, mùi gỗ trầm hòa cùng hương dược liệu Đông Y, khiến đầu óc nàng như chìm vào trạng thái lửng lơ, vừa thư thái vừa căng thẳng bởi không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã diễn ra khi nàng thiếp đi.Ánh mắt nàng nhìn xuống hai cánh tay, vẫn còn bầm sưng tím nhưng lại thoáng mùi dược liệu, cùng cảm giác mát lạnh xua đi cái bỏng rát thường trực.Nàng có chút không dám tin. Giang Mộ Bạch lại có thể tự tay chăm sóc nàng, từ thay quần áo, đắp thuốc đến bế nàng lên giường…những hành động dịu dàng này trái ngược với người đã tàn nhẫn cầm roi đánh nàng đêm qua.Giang Mộ Bạch khiến nàng không hiểu được, người này rốt cuộc có tính cách như thế nào. Không dễ nắm bắt, càng không thể hiểu được. Khương Tinh Vãn hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhìn lên trần nhà, tim đập chậm lại từng nhịp, không biết nên thấy biết ơn hay sợ hãi hơn về sự dịu dàng đan xen trong tàn nhẫn mà Giang Mộ Bạch để lại trên thân thể nàng.Cửa phòng khẽ phát ra tiếng “cạch” thật nhẹ, âm thanh ấy đủ khiến Khương Tinh Vãn thoáng siết chặt tấm chăn đang đắp trên người. Ánh sáng ngoài hành lang lùa vào một vệt sáng mờ, cùng với tiếng dép lê dừng lại ngay cạnh giường.Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, mái tóc vấn gọn sau gáy, khuôn mặt không son phấn nhưng toát ra vẻ đoan trang, điềm đạm. Bà nhìn thấy Khương Tinh Vãn đã tỉnh, ánh mắt liền dịu xuống.“Vãn Vãn đúng không? Cháu có thể gọi là vú Phương. Đại tiểu thư có việc phải ra nước ngoài, nên đêm qua mang cháu đến trang viên này để ta chăm sóc.”Giọng bà ấm áp, khẽ khàng, như sợ đánh thức nỗi đau đang âm ỉ khắp cơ thể cô gái trên giường. Bà bước tới, động tác chậm rãi, tay nhẹ nhàng điều chỉnh lại chiếc gối tựa đầu cho Khương Tinh Vãn, vừa nói vừa nhìn nàng bằng ánh mắt chẳng giấu được chút thương xót.“Cháu ở cạnh đại tiểu thư phải ngoan ngoãn. Nếu không người chịu thiệt lại là mình.”“Vú Phương, cháu là đêm qua được Giang tỷ mang đến đây sao?”Vú Phương khẽ gật đầu, động tác mềm mỏng, bà ngồi xuống mép giường, giọng đều đặn, nhẹ tựa hơi thở“Đúng vậy. Cháu là người của Hội Quán Lạc đúng không. Tiểu thư không có nói, nhưng nhìn qua vết thương trên người cháu, ta có thể đoán đươc. Tội nghiệp đứa nhỏ, là phạm lỗi lầm gì để bị chỉnh đốn thành ra thế này?”Ánh mắt bà dừng lại trên cánh tay Khương Tinh Vãn, nơi lằn roi đã được bôi thuốc, mùi dược liệu dịu dịu thoảng lên cùng với hơi thở trầm của buổi sớm. Một thoáng thương cảm lại thoáng qua, nhưng vú Phương khéo léo giấu đi, chỉ nhẹ vuốt lại góc chăn, như xoa dịu những thứ chẳng thể nói bằng lời.“Ở đây cháu phải ngoan ngoãn, đừng gây chuyện. Một khi đại tiểu thư giận chỉ thiệt cho bản thân cháu mà thôi.”Thời gian đầu khi Giang Mộ Bạch mang về một ‘thú nuôi’, vú Phương vẫn không hiểu được lối sống lệch lạc của người trẻ. Sau này, Giang Mộ Bạch lại vung tiền đầu tư vào Hội Quán Lạc, chỉ mấy năm việc ‘nuôi thú’ đã trở thành thú tiêu khiển của giới hào môn. Thậm chí yêu cầu xét duyệt của ‘thú nuôi’ còn khắt khao hơn cả tập đoàn lớn như Giang thị.Lâu dần, bà thấy quen thuộc với cảnh một cô gái trẻ trên cổ đeo xích và quỳ bò theo sau chân Giang Mộ Bạch. Nhưng hai năm trở lại đây, từ sau chuyện của cô gái kia, Giang Mộ Bạch đã không nuôi thêm một ai khác. Do đó, khi nhìn thấy Khương Tinh Vãn chỉ được bọc trong áo choàng lớn nằm gọn trong tay Giang Mộ Bạch đã khiến vú Phương khó hiểu.Khương Tinh Vãn cắn nhẹ môi, ánh mắt hơi tối lại, nhưng vẫn khẽ gật đầu, tiếng trả lời mỏng như sương“Vâng. Cháu đã biết.”Vú Phương nán lại trò truyện vài câu cũng rời đi, bà cũng không quên căn dặn Khương Tinh Vãn vài câu“Cháu tranh thủ xuống ăn sáng.”Nàng lập tức gật đầu đáp ‘Vâng’, đến khi cửa phòng được khép lại Khương Tinh Vãn mới dám thở phào một hơi. Nghĩ đến khoảng thời gian sau này, mỗi khi phải quỳ bò đều dưới con mắt của người khác, đã khiến thớ cơ trên mặt nàng co giật mạnh.Khương Tinh Vãn chậm rãi hạ chân xuống sàn nhà, từng bước như có hàng trăm mũi kim len vào lớp cơ bị tổn thương, vừa đau vừa nóng rát. Nàng khập khiễng đi dọc theo hành lang, tay vẫn phải vịn nhẹ vào lan can gỗ để giữ thăng bằng. Mỗi động tác đều dè chừng, không dám để sức nặng dồn về phần mông và đùi vốn đã sưng đến tím thẫmXuống đến lầu dưới, mùi thức ăn ấm nóng lan ra, cảm giác này là lần đầu tiên suốt mười tám năm qua nàng mới cảm nhận được. Bàn ăn rộng rãi, sáng bóng, phía đầu bàn bên trái là một chiếc ghế đã được trải sẵn một tấm niệm mỏng.Vú Phương đang đứng cạnh bàn, thấy nàng bước vào liền nở nụ cười hiền hậu, giọng nhẹ như sợ nàng hoảng“Ngồi đi cháu, ta có lót sẵn cho đỡ đau.”Khương Tinh Vãn đứng khựng lại trong thoáng chốc. Nàng nhìn tấm niệm ấy, như một bằng chứng hiển nhiên phơi bày tất cả những gì thân thể nàng đang chịu. Một cơn nóng âm ỉ lan lên mặt, đỏ bừng đến tận vành tai. Nàng mím môi thật chặt, cúi đầu, chậm rãi ngồi xuống, gót chân khẽ co lại như tìm cách che giấu sự bối rối.Chiếc niệm mỏng mềm mại đỡ lấy phần thịt sưng đau, khiến cảm giác đau buốt giảm đi đáng kể, nhưng cũng như có bàn tay vô hình bóc trần sự nhục nhã mà nàng không cách nào phủ nhận.Vú Phương chẳng nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng đặt chén cháo nóng trước mặt nàng, giọng vẫn dịu dàng như bậc trưởng bối quan tâm hài tử trong nhà.“Ăn đi cho nóng. Đại tiểu thư có để một số đồ ở bàn trà. Cháu ăn xong thì ra xem nhé.”Khương Tinh Vãn khẽ gật đầu đáp ‘Vâng’, tay nâng chiếc muỗng sứ, động tác vẫn còn chút run, mùi thơm dịu của cháo bốc lên len vào khứu giác khiến dạ dày vốn trống rỗng như bị kéo căng thêm. Mỗi thìa cháo đưa vào miệng đều nóng, mềm, nuốt xuống mới thấy cổ họng dễ chịu hơn đôi chút, hơi ấm ấy như luồn vào từng khớp xương lạnh lẽo vì đau, khiến cả người nàng mềm nhũn ra như vừa được an ủi.Âm thanh muỗng khẽ chạm vào thành chén vang lên nhỏ, đều, hòa với tiếng gió ngoài hiên thành một nhịp điệu lặng lẽ. Mỗi hơi thở ra đều mang theo mùi thuốc, mùi cháo, và cả cái dư vị mằn mặn của sự tủi nhục của đêm quaKhương Tinh Vãn đặt thìa xuống sau khi chén sành đã nhìn thấy đáy, nàng từ nhỏ đã sống thiếu thốn, thân thể càng không được cha mẹ chăm bẳm như những đứa trẻ khác. Do đó, trước lời quan tâm cùng ánh mắt dịu dàng của vú Phương, trong vô thức nàng cảm thấy tủi nhục tăng lên vạn phầnNếu nàng có mẹ, phải chăng bà ấy cũng sẽ yêu chiều nàng như vậy.Bỏ qua suy nghĩ mông lung, nàng chậm rãi chống tay đứng dậy, từng bước có chút chật vật mà đi đến bàn trà. Bên trên bề mặt kính là chiếc hộp hình vuông lớn bằng nhung màu đen tuyền, chỉ nhìn cũng cảm nhận được sự sang trọng của nó.Nàng khẽ ngồi xuống sofa, bàn tay vương ra nắm lấy chiếc hộp, đầu ngón tay nàng chạm nhẹ vào nắp hộp. Bên trong được lót vải nhung cùng màu, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng : một chiếc điện thoại màu trắng – là phiên bản cao cấp nhất hiện nay, một chiếc thẻ ngân hàng và một tờ note nhỏ với dòng chữ được viết không quá nắn nót, nhưng lại toát lên cốt khí của người viết – ‘Bé con của ta. Ta có việc phải ra nước ngoài vài hôm, số roi em nợ ta. Ta sẽ cho em nợ đến khi trở về. Thời gian không ta ở bên cạnh, tuyệt đối không được gây chuyện. Người cha đó của em, cũng không nên dính vào.’Căn phòng vẫn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng tim nàng đập từng nhịp nặng nề. Món quà này, hay đúng hơn là công cụ ràng buộc, vừa dịu dàng, vừa tàn nhẫn, như chính người đã chuẩn bị nó. Nàng ngồi đó, hai bàn tay đặt lên đùi, nhìn chiếc hộp còn mở trước mặt mình hồi lâu, mãi vẫn không tin được bản thân rốt cuộc cũng hiểu được khái niệm ‘chim hoàng yến’ là như thế nào.Tự cười với suy nghĩ của mình. Nàng nào phải chim hoàng yến của Giang Mộ Bạch. Nàng chỉ là một con chó của chị mà thôi. Đừng tự huyễn hoặc về thân phận của mình nữa thì hơn.Trang viên khá lớn nhưng khu vực sinh hoạt chính lại có diện tích vừa phải. Buổi chiều, Khương Tinh Vãn không có việc gì để làm, vú Phương lại luôn miệng từ chối nàng phụ giúp công việc bếp núc, thay vào đó bà ấy đề nghị nàng có thể đi tham quan trang viên. Khương Tinh Vãn là người hiểu lễ, việc người khác không muốn nàng sẽ không cố gắng chứng tỏ, liền gật đầu tự mình đi khám phá nơi ở mới.Tiếng dao thớt khẽ vang trong bếp, hòa cùng mùi thơm của hành phi lan nhẹ trong không khí. Khương Tinh Vãn lặng lẽ đứng bên cửa bếp nhìn vào, không khí yên bình đến lạ, khác hẳn với những ngày ẩm ướt, lạnh lẽo và căng thẳng mà nàng từng trải qua. Ánh đèn vàng không quá gắt, hắt lên gương mặt người phụ nữ trung niên đang bận rộn đảo canh, khiến từng đường nét của bà thêm hiền hòa, trầm tĩnh.Nàng đột nhiên cảm thấy không chân thật. Nơi sang trọng như thế này, vú Phương chu đáo như thế và cả Giang Mộ Bạch đầy bí ẩn kia…tất cả đều khiến nàng cho rằng chính mình đang lạc trong một giấc mơ hoang đường.Tiếng chuông điện thoại vang lên bên phía phòng khách. Vú Phương lập tức xoay người, bà nhìn thấy Khương Tinh Vãn liề cười nhẹ nhắc nhở“Đại tiểu thư gọi đấy. Cháu mau bắt máy.”Khương Tinh Vãn lập tức gật đầu di chuyển đến sofa, màn hình điện thoại nhấp nháy một cuộc gọi video – và người gọi dĩ nhiên là Giang Mộ Bạch – danh bạ duy nhất được phép lưu trong điện thoạiĐầu ngón tay nàng trượt nhẹ trên màn hình, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lẽo của Giang Mộ Bạch lập tức hiện ra. Giang Mộ Bạch không lên tiếng, nàng càng không dám cướp lời, chỉ có thể nhìn vào màn hình chờ đợi yêu cầu hay mệnh lệnh từ chủ nhân.Đôi mắt đen của Giang Mộ Bạch lia qua, dừng ở hai gò má của Khương Tinh Vãn, ánh nhìn quét như dao, nhưng lướt qua một cách có chủ đích để kiểm tra từng chi tiết. Sưng đã giảm, vết bầm nhạt đi đáng kể. Ước chừng khi cô trở về, gương mặt này đã trơn mịn như xưa.Giọng Giang Mộ Bạch vang lên, lạnh, chậm rãi, không mang một gợn cảm xúc dư thừa“Mang điện thoại vào bếp. Đặt ở vị trí đối diện ghế ăn”Dù không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Khương Tinh Vãn đã học được sau mỗi mệnh lệnh của Giang Mộ Bạch, nàng chỉ có thể lập tức làm theo. Không hỏi, càng không thắc mắc. bước chân nàng có chút vội vã đi vào bếp trước ánh nhìn khó hiểu của vú Phương.Nàng tìm một góc bàn ăn, đặt điện thoại lên chén úp, điều chỉnh sao cho màn hình hướng về vị tri mà Giang Mộ Bạch yêu cầu.Giang Mộ Bạch khẽ gật, nụ cười mỏng manh nhưng như có như không.“Nằm vắt người qua ghế. Vú Phương dùng thuốc tha cho cô ấy.”KhươngTinh Vãn khựng người một thoáng, gương mặt lập tức đỏ lên, ánh mắt như van lơn nhìn vú Phương, nhưng bà chỉ nhẹ thở dài, rồi kéo nhẹ tay nàng ra hiệu không nên chần chừ. Bà có nên nói cho cô bé này biết, nàng là người đầu tiên đại tiểu thư Giang muốn quan sát khi bôi thuốc không. Những người trước, thậm chí thuốc cũng phải tự mua, Giang Mộ Bạch hoàn toàn không nhìn đến.Khương Tinh Vãn chậm rãi nghiêng người, từng bước cử động đều như dao cứa qua vết thương, đặt phần bụng áp lên mặt ghế, tay chống nhẹ để giữ thăng bằng. Mái tóc đen rũ xuống che nửa mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ.Vú Phương trở lại, bà nhìn sóng lưng có chút run rẩy của cô bé mà thoáng tia đau lòng. Nhưng chuyện này bà đâu có quyền quản, tiếng dép lê của bà dừng ở bên tai Khương Tinh Vãn. Bà khẽ đưa tay vỗ nhẹ sóng lưng như một lời an ủi, giọng bà ôn hòa cất lên“Đừng lo lắng. Chuyện này…thời gian sau sẽ còn lập lại nhiều.”Khi nhận được cái gật đầu khẽ khàng của Khương Tinh Vãn. Vú Phương đưa tay vén cao vạt váy dài, sau đó là kéo chiếc quần lót nhỏ xuống một đoạn, đủ để toàn bộ phần mông tím thảm, sung cao bại lộ trong không khí. Chỉ nhìn cũng cảm thấy sóng lưng lạnh toát, huống chi Khương Tinh Vãn, vú Phương nén xuống tiếng thở dài, bà nhanh chóng trút thuốc ra tăm bông, cân thận mà thấm lên từng vết roi dầy cộm.Dưới ánh nhìn của màn hình, từng động tác bôi thuốc đều bị soi chiếu rõ rệt, không bỏ sót một chi tiết nào.Giang Mộ Bạch không nói gì thêm, chỉ tựa người về sau, cằm khẽ nâng, đôi mắt nhìn chằm chằm như thưởng thức một bức tranh sống, nơi thú nuôi ngoan ngoãn, lặng lẽ chịu đựng dưới sự giám sát của chủ nhân. Dù cả hai đang cách nhau nửa vòng trái đất.Khoảng mười lăm phút sau, vú Phương hướng về phía chiếc điện thoại mà cúi đầu lên tiếng“Đại tiểu thư. Thuốc đã thoa xong.”Giang Mộ Bạch không lên tiếng chỉ phất tay, vú Phương hiểu ý liền rời khỏi nhà bếp, trước khi khuất sau hành lang ánh mắt bà vẫn khẽ ngoái lại nhìn dáng vẽ nằm vắt ngang ghế của Khương Tinh Vãn – vẫn là dáng dấp nằm vắt qua chân ghế, váy vén cao để lộ cẳng chân khẳng khiu cùng phần mông cùng đùi bị đánh thảm như một đứa trẻ phạm lỗi tày trời.Khi Khương Tinh Vãn duy trì trạng thái được ba mươi phút, Giang Mộ Bạch mới nhàn nhạt lên tiếng“Ngồi dậy đi. Cùng ta ăn cơm.”Khương Tinh Vãn khẽ chống tay, từng cơ bắp nơi eo, nơi hông căng lên vì đau rát khi nâng người dậy. Nàng cắn nhẹ môi dưới, không dám phát ra tiếng rên dù nơi bị đánh vừa được bôi thuốc vẫn như còn bỏng rát. Váy lại được kéo chỉnh tề, tay nàng thoáng run khi vuốt gọn lại mái tóc rối rũ rượi hai bên má.Trên màn hình, Giang Mộ Bạch ngồi tựa lưng vào ghế bành, một tay chống cằm, mắt nhìn nàng chăm chú như kẻ vừa thưởng thức một tiết mục đặc biệt do chính mình biên đạo.“Đi rửa tay. Ngồi vào chỗ. Ta muốn thấy em ăn đầy đủ, từng muỗng, từng hạt.”Khương Tinh Vãn gật khẽ, bàn chân trần chạm nền gạch lạnh, cảm giác từng bước đều nhói lên như hàng trăm chiếc kim xuyên qua da thịt, nhưng nàng không kêu một lời. Chỉ cẩn thận bước về phía bồn rửa, rồi quay lại, ngồi vào chiếc ghế ăn đã lót sẵn niệm mỏng.Cái lạnh của ghế không còn, nhưng nỗi nhục và sự kiềm nén vẫn đè nặng nơi lồng ngực. Đối diện nàng là chiếc điện thoại, màn hình sáng hắt ánh dịu vào gương mặt đang đỏ bừng vì vừa xấu hổ vừa mệt mỏi.Giang Mộ Bạch nhìn nàng như một người huấn luyện nhìn thấy quả do chính mình nhào nặn, rồi khẽ nhếch môi, tiếng nói vang ra, lần này nghe như gió lướt qua mặt hồ phẳng lặng“Ngoan ngoãn như vậy. Ta sẽ không bạc đãi em”Nàng cúi đầu, hai tay nắm lấy đôi đũa, khẽ run nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Bữa cơm tối bắt đầu, im lặng, chỉ còn tiếng muỗng, đũa chạm vào nhau khẽ khàng, nhưng mỗi động tác, mỗi hơi thở của nàng đều vẫn nằm trong tầm quan sát của người ở đầu bên kia màn hình