DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN
Chương 33
Chương 33 : Thời Gian Dần Trôi
===============
Bầu trời Bắc Thành hôm nay phá lệ trong, mây trắng từng đốm trôi lượn lờ trên nền trời cao xanh thẳm, nắng vàng trải dài khắp các nẻo đường. Khuôn viên Đại Học Thanh Bắc vốn vẫn luôn tấp nập, nhưng hôm nay lại trang trọng hơn mấy phần.Tiếng cười nói trộn lẫn với âm thanh vội vã, bước chân gấp gáp của từng nhóm sinh viên mặc áo choàng đen, mang theo một không khí vừa náo nhiệt vừa lưu luyến.Giữa khung cảnh rộn rã ấy, vẫn có một người an tĩnh ngồi một góc. Khương Tinh Vãn – sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc khoa Luật, đứng trong danh sách được vinh danh đầu buổi lễ. So với bốn năm trước, dung mạo nàng ít nhiều đã trưởng thành, nhưng vẫn giữ nét trầm ổn khó ai có thể bước vào thế giới mà nàng tự ngăn cách.Lam Thư Dao từ xa đi tới, nét cười nồng đậm trên gương mặt. Ngày hôm nay đối với bọn họ là vô cùng trọng đại, kỳ công mài giũa đèn sách mấy năm cuối cùng cũng kết thành tấm bằng danh giá.Từ tối qua cô nàng đã mất ngủ vì hồi hộp, tờ mờ sáng đã nhanh chóng chuẩn bị tươm tất mà lao khỏi ký túc xá. Nhưng mãi đến khi buổi lễ sắp bắt đầu, bóng dáng bạn tốt mới xuất hiện. Lam Thư Dao khoác tay bạn, lắc đầu đầy trách móc mà vẫn không giấu được nụ cười“Vãn Vãn, sao cậu đến muộn vậy? Mà… chị người yêu không đi cùng cậu sao?”Khương Tinh Vãn khẽ cười, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường ngày“Chị ấy đi công tác, có thể qua tuần mới về.”Lam Thư Dao không hề che dấu sự ngưỡng mộ nhìn cho người bạn của mình. Cô nàng mang theo sự tán thưởng mà lên tiếng“Ngưỡng mộ chết mình rồi. Cậu nói xem, khi bắt đầu cậu còn sợ này sợ kia. Kết quả thì sao, hai người đã bên nhau bốn năm rồi, chả phải tình cảm cực kỳ mặn nồng sao. Chỉ sợ khối cặp bên ngoài đều không so bì được”Khương Tinh Vãn không đáp, chỉ cúi đầu chỉnh lại góc áo choàng. Đuôi mắt nàng thoáng cong, tựa như nụ cười nhẹ mà khó ai nắm bắt, trong lòng lại dấy lên một chút bất đắc dĩ. Nếu Lam Thư Dao biết được, đoạn tình cảm mà cậu ấy ngưỡng mộ ấy được duy trì bằng những trận đòn, những chuỗi ngày huấn luyện thì sẽ phản ứng thế nào.Nhưng đó không còn là đều Khương Tinh Vãn quá để tâm nữa. Nàng hơn ai hết hiểu được, thời gian qua Giang Mộ Bạch đã khai phá ra con người ‘thật’ của nàng như thế nào. Nếu bọn họ bắt đầu bằng sự mù mờ thì thứ duy trì chính là cam tâm tình nguyện, thậm chí là gia vị mà không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai.Tiếng chuông báo hiệu vang lên, hội trường lớn nhanh chóng lắng xuống, chỉ còn âm thanh của người dẫn chương trình vang vọng. Từng cái tên được xướng lên, từng gương mặt lần lượt bước lên lễ đài trong tiếng vỗ tay rộn rã.Khi giọng xướng nghiêm trang cất lên“Bây giờ chúng ta hãy dành tràn pháo tay cho bạn học Khương Tinh Vãn. Người đạt thành tích xuất sắc trong những năm theo học, đồng thời là sinh viên có điểm thi cao nhất trong năm năm trở lại đây của trường chúng ta.”Tiếng vỗ tay như sóng vỡ, âm thanh ùa đến bao trùm khắp hội trường.
Bước chân nàng trầm ổn, dáng người trong áo choàng đen thẳng tắp. Ánh sáng rọi xuống, gương mặt vốn bình tĩnh vẫn giữ nét an tĩnh khó đoán, nhưng sâu trong đáy mắt, một tia sáng thoáng lóe lên.Khoảnh khắc nhận lấy tấm bằng từ tay thầy hiệu trưởng, trái tim Khương Tinh Vãn bỗng chấn động mạnhThời điểm nhận được giấy báo nhập học là lúc cuộc đời nàng tưởng chừng như rơi vào vực thẳm, không thể luân hồi. Đến cuối cùng, nàng không chỉ có thể cầm tấm bằng danh giá này trong tay mà cuộc sống của nàng cũng hoàn toàn rẻ sang một trang mới.Nơi mà nàng không phải một mình chống chọi với cuộc sống khắt nghiệt, nơi mà không phải nghe từng tiếng chê bai, đàm tiếu, càng không phải oằn mình hứng chịu những trút giận vô cớ từ người cha đốn mạt. Nàng có Giang Mộ Bạch. Nàng không chỉ có sự bảo hộ tuyệt đối từ chị ấy, nàng còn có cả trái tim của chị ấy. Giờ phút này, Khương Tinh Vãn tự hứa với chính mình, nàng phải nổ lực nhiều hơn nữa để có thể rút ngắn khoảng cách giữa nàng và Giang Mộ Bạch.Buổi lễ kết thúc, tiếng cười nói và những lời chúc mừng vang khắp hành lang. Từng tốp sinh viên rời khỏi hội trường, áo choàng đen phấp phới dưới nắng rực rỡ.Khương Tinh Vãn cùng Lam Thư Dao sóng vai đi ra. Thư Dao vẫn thao thao kể về bữa tiệc mừng tối nay, bàn tay không ngừng vung vẩy vì phấn khích. Cô nàng không nghĩ Khương Tinh Vãn cũng sẽ đến, nhưng khi người bạn này đồng ý không phải nói cô đã vui vẻ đến mức nào.Dù sao thì tốt nghiệp rồi, bọn họ ai cũng sẽ có công việc riêng, thời gian gặp gỡ chắc chắn sẽ ít đi. Lam Thư Dao chỉ có một người bạn đại học duy nhất là Khương Tinh Vãn nên việc cô đồng ý đến buổi tiệc tối nay của khoa là vô cùng cao hứng.Vừa bước xuống bậc thang, đã có hai bóng dáng chặn ngay bên dưới. Còn không phải là Trình Dương cùng Chu Nhược Nhan sao? Đã tốt nghiệp rồi mà hai người này vẫn như âm hồn bất tán, quấn mãi không buông.Ánh mắt cả hai đồng loạt hướng về Khương Tinh Vãn, mang theo tia địch ý không hề che giấu, nhưng đã thiếu đi sự hung hăng ngạo mạn ngày nào. Bọn họ thời gian qua đích thị không có cái lá gan đi chọc vào người của Giang Mộ Bạch, càng không có não tàn đến mức ngày ngày đi gây rối với Khương Tinh Vãn. Nhưng cũng không đồng nghĩa, bọn họ để Khương Tinh Vãn bình an mà tốt nghiệp. Nếu không chơi một vố lớn, bọn họ sẽ không cam tâm.Lam Thư Dao thoáng cau mày, đứng chắn nửa bước về phía trước, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm“Lại muốn giở trò gì?”Trình Dương đút hai tay vào túi quần âu, ánh mắt phán xét được hắn che giấu dưới nụ cười giả tạo. Giọng hắn vang thẳng đến bên tai hai người đối diện“Thư Dao, cậu nói chuyện có phần khó nghe đấy. Bọn này thì có thể giở được trò gì?”Chu Nhược Nhan đứng kế bên, đôi môi đỏ nhạt cong cong. Cô ta khẽ nghiêng đầu, giọng điệu mềm mại nhưng từng chữ đều mang theo gai nhọn“Bọn này làm sao có lá gan chọc vào người yêu của tổng tài Thiên Thịnh. Sản nghiệp nhà họ Chu chỉ là hạt cát so với Giang tổng. Làm chị người yêu của bạn học Khương phật ý, chúng tôi sợ còn không biết chết như thế nào?”Lam Thư Dao hít sâu một hơi, định mở miệng đáp trả, nhưng Khương Tinh Vãn khẽ đưa tay ngăn lại. Ánh mắt của nàng quét đến hai người vẫn luôn ở sau lưng nói xấu, trước mặt thì dùng lời hoa mỹ công kích nàng. Bốn năm rồi, vẫn không có gì thay đổi, vẫn là hai chú hề nhảy nhót khiến người ta khó chịu.Khương Tinh Vãn nhìn thẳng, giọng nàng lạnh như nước trong hồ mùa đông“Nếu đã biết sợ thì đừng ở đây nói lời vô nghĩa với tôi. Giữa chúng ta không thân đến mức chắn nhau ở giữa lối đi chỉ để tâm sự.”Đứng trước lời lẽ nay phản ứng của Trình Dương cùng Chu Nhược Nhan rơi vào chột dạ. Nụ cười giả tạo của Trình Dương cũng trở nên cứng đờ như sáp khô nhiều năm, hắn thu lại nét cười trên mặt, ánh mắt mang theo cay nghiệt thường thấy mà lên giọng“Đúng là gà rừng bay lên làm Phượng Hoàng liền cho rằng chúng ta là tầng lớp thấp kém, không xứng để cùng nhau nói chuyện.”Chu Nhược Nhan cười hờ, nhưng cái cười ấy không che được sự đắc ý dành cho câu nói của Trình Dương.“Ây da, Tinh Vãn cậu đừng để ý lời của
A Dương. Tối nay là tiệc của khoa Luật chúng ta. Thật hi vọng cậu có thể đến dự.”Khương Tinh Vãn khẽ cong khóe môi, nụ cười lạnh nhạt không chạm tới đáy mắt. Giọng nàng vang lên, bình thản như gió sớm“Vậy sao? Được, thế thì tôi sẽ đến.”Lời vừa dứt, ánh mắt của nàng quét qua một lượt, sắc lạnh đến mức khiến Chu Nhược Nhan khựng lại, còn Trình Dương nghiến răng như muốn nuốt trọn cơn tức.Lam Thư Dao mỉm cười, kéo tay Tinh Vãn bước đi, để lại phía sau hai kẻ vẫn còn đứng chôn chân nơi bậc thang. Đi xa một đoạn, cô nàng mới bất mãn lên tiếng“Có phải kiếp trước cậu đắc tội hại người đó không? Như thế nào lại cắn chặt đến vậy?”Khương Tinh Vãn khẽ nghiêng đầu, nụ cười đong đầy trong đáy mắt. Nàng thấp giọng đáp“Mình không rõ. Đoán chừng tiệc của khoa hôm nay sẽ là hông môn yến rồi.”Lam Thư Dao trợn mắt, gấp gáp kéo nhẹ tay bạn tốt. Cô đúng là muốn đến tiệc tối nay, nhưng nếu đến để xem hai người kia diễn trò thì cô thà ngồi ở ký túc xá tìm nhà vẫn hơn.“Cậu định đi thật à. Hai người đó cùng đám người khác nhìn đã không có ý tốt. Hay là không cần đến, chúng ta tự đi ăn mừng đi.”Có một số chuyện càng nhúng nhường thì sẽ càng lấn lướt. thời gian qua, đám Trình Dương sở dĩ thu liễm chút tính khí là vì lo sợ Giang Mộ Bạch. Giờ đây, đã tốt nghiệp nếu không cắn một vố thì không thỏa mãn. Tiệc tối này còn không phải cơ hội tốt sao. Nếu hai người này đã kỳ công nghĩ kế bẩn như vậy, Khương Tinh Vãn cũng không thể không hợp tác mà diễn một chút.Dù sao thì nàng đã không còn là cô bé nhút nhác năm xưa. Hai người bọn họ cắn nàng một ngụm, nàng liền đáp trả một ngụm.Khương Tinh Vãn khẽ cười, ánh mắt lóe lên tia sắc bén“Đừng lo lắng Dao Dao. Mình sẽ xử lý tốt mà.”Nàng siết chặt tấm bằng trong tay, bước chân kiên định giữa dòng người đang rời hội trường. Tiếng nói tiếp theo trầm thấp nhưng dứt khoát.“Lời bàn tán mà bọn họ thiệu diệt trong mấy năm qua cũng đã đến lúc trả lại cho họ rồi còn gì.”Hoàng hôn buông xuống mọi nẻo đường, Khương Tinh Vãn cũng chậm rãi trở về, bước chân nàng trầm ổn giẫm lên lớp sỏi mịn để đi thẳng vào Lạc Hạc Sơn Trang. Điện thoại trong túi áo vang lên một âm tin nhắn, nàng lấy ra xem và khóe môi tức thì cong lên nhẹ nhàng như nắng xuân[Bé con, chúc mừng em tốt nghiệp. Chị sẽ về sớm và cho em một bất ngờ.]Khương Tinh Vãn bấm nhanh trên màn hình tin nhắn hồi âm [Vâng, em chờ chị]. Sau đó, nàng cất điện thoại, nụ cười vẫn còn vương trên môi. Vừa bước qua cổng chính, đã thấy Vú Phương đi đến, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ đến mức khó che giấu.“Vãn Vãn về rồi. Ta đã chuẩn bị cho cháu những món cháu thích, mau vào rửa tay rồi cùng ta ăn mừng ngày tốt nghiệp.”Bốn năm qua, vú Phương đã sớm xem Khương Tinh Vãn là cháu gái mà đối đãi, bà có thể thấy được từ sau khi phu nhân qua đời thì Giang Mộ Bạch chính là khi gặp gỡ cô bé này mới vui vẻ hơn trước. Khương Tinh Vãn lập tức gật đầu, nàng theo vú Phương đi vào nhà chính, vừa bước qua khỏi huyền quang đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ phòng bếp. Nàng lập tức cong cong vành mắt mà lên tiếng“Vú Phương hôm nay nấu cả món sở trường để chiêu đãi cháu sao?”Vú Phương nghe vậy liền bật cười, giọng nói mang theo chút tự hào“Đương nhiên rồi. Hôm nay là ngày đặc biệt, bà không thể qua loa được. Tất cả đều là món bồi bổ tốt cho cháu, vừa rồi học thi căng thẳng cháu đã sút hai cân. Ta còn đang lo lắng, đại tiểu thư sẽ xử lý cháu thế nào, vẫn nên bồi bổ thật tốt trước. Ăn ngon trước khi ăn đòn.”Khương Tinh Vãn nghe xong khẽ sững người, sau đó liền rơi vào lúng túng. Nàng lắc đầu, vành mắt cong cong như ánh trăng“Chị ấy sẽ đại nhân đại lượng không chấp cháu đâu.”Vú Phương cũng cười, đưa tay gắp cho nàng một miếng sườn bò sốt nấm. Bà cười cười lên tiếng“Đại tiểu thư có nhân từ hay không chẳng phải cháu rõ hơn ta sao?”Giọng bà mang theo trêu ghẹo, sau lại như nhớ đến vấn đề chính mà trầm giọng hơn“Nhưng là Vãn Vãn, cháu định sẽ xin việc ở đâu chưa?”Vấn đề này Khương Tinh Vãn đã nghĩ qua vài lần, và nàng vẫn như sơ niệm ban đầu. Một lòng vì tầng lớp yếu kém mà nói lên tiếng nói của công lý. Nàng không chút chần chừ dùng ánh mắt kiên định của mình nhìn vú Phương“Cháu sẽ đến làm ở tổ công tác xã hội. Hỗ trợ người dân các vấn đề pháp lý.”Vú Phương thoáng sững lại, đôi đũa trong tay khựng giữa không trung. Rõ ràng là tấm bằng tốt nghiệp loại ưu tú thế này thì không thiếu tập đoàn lớn tranh nhau vỡ trán để có một nhân tài như đứa trẻ này. Thế mà Khương Tinh Vãn lại chọn phục vụ cho xã hội. Một lát sau, bà khẽ thở dài, ánh mắt xen lẫn vừa tự hào vừa lo lắng“Cháu đúng là đứa trẻ có lòng nhân từ… nhưng công việc đó vất vả, lương lại chẳng cao, còn phải ngày ngày đối diện với biết bao oan ức và khổ nạn của người ta. Cháu chịu được không?”Khương Tinh Vãn khẽ cong khóe môi, nụ cười bình thản mà kiên định“Cháu không sợ. Đó là sơ tâm của cháu khi học Luật. Và cháu sẽ theo đuổi đến cùng”Trong đôi mắt trong veo ấy, ánh lên một tia sáng cứng rắn hiếm thấy. Không phải thứ sắc lạnh khi đối đầu kẻ thù, mà là ánh sáng của niềm tin, của sự chọn lựa đã hằn sâu vào tim.Vú Phương không hê che giấu sự tự hào trong ánh mắt dành cho Khương Tinh Vãn. Giọng bà tràn ngập phấn khởi“Thật tuyệt vời. Ta ủng hộ cháu hết mình”Phòng bếp rộng lớn chỉ có hai người dùng bữa nhưng lại không hề trống trãi. Trái lại ngập trong tiếng cười, tiếng đũa chén cua vào nhau vang lên âm thanh vui vẻ đầy êm tai.Chẳng mất bao lâu cơm nước đã xong, Khương Tinh Vãn vẫn theo thói quen cũ phụ giúp vú Phương dọn dẹp, khi mọi thứ đã xong xuôi nàng mới chịu lên tầng chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay của khoa. Trở về phòng, nàng không vội tẩy rửa mà ngồi ở sofa nhỏ, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm ảnh của nàng và Giang Mộ Bạch được lồng kính, treo ở phía bên kia tường.Trong vô thức nàng dùng di động nhắn cho Giang Mộ Bạch một dòng tin [Tối nay có tiệc do khoa tổ chức. Em có thể đi không?]Tin nhắn vừa gửi đi, chưa đầy nửa phút sau, màn hình điện thoại đã sáng lên cuộc gọi đến.Khương Tinh Vãn thoáng ngẩn người, sau đó chậm rãi ấn nghe. Giọng Giang Mộ Bạch vang lên trong trẻo mà mang theo sức ép vô hình[Ở đâu? Mấy giờ bắt đầu? Khi nào em về?]Từng câu hỏi dồn dập như một cảnh sát đang hỏi cung, nhưng Khương Tinh Vãn đã sớm quen thuộc, thậm chí nàng đối với sự quan tâm bá đạo này là vô cùng yêu thích, cảm nhận được vị trí của bản thân mình trong lòng người yêu có bao nhiêu trọng lượng
Khương Tinh Vãn tựa vào sofa, khẽ cong khóe môi“Tiệc tổ chức ở một nhà hàng gần trường đại học, bắt đầu lúc 8h tối, có thể em sẽ về trước 10h. Chị yên tâm, em sẽ không đi về muộn!”Đầu bên kia im lặng một lát, chỉ còn tiếng hít thở đều đặn. Sau cùng, giọng nói trầm thấp hơn, ép sát từng chữ vào tai nàng[Hai tiểu cẩu kia vẫn đi đến để cắn em đúng không?]Không cần nghĩ cũng biết ‘tiểu cẩu’ mà Giang Mộ Bạch nói đến là ai. Khương Tinh Vãn khẽ cười, nàng trầm giọng đáp“Đúng vậy. Nhưng chị yên tâm. Em sẽ chú ý, không để rắc rối xảy ra.”Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng. Khương Tinh Vãn còn chưa kịp lên tiếng, giọng Giang Mộ Bạch đã vang đến, mang theo sự kiên quyết không thể lay chuyển[Đi cũng không thành vấn đề. Nhưng để tài xế đưa em đi. Vạn nhất có kẻ cắn bậy vẫn có người bắt chúng thay em.]Khương Tinh Vãn thoáng ngẩn ra, cong cong vành mắt, nhẹ giọng trêu chọc“Làm sao vậy? Em cũng không dễ bắt nạt như trước. Chị làm vậy, bọn họ càng có cớ nói em khoe mẽ.”Giang Mộ Bạch không hề né tránh, đáp dứt khoát. Thậm chí cô còn không hề giấu sự cao hứng trong giọng nói của mình[Chị cũng không nói em dễ bắt nạt. Người của chị nào phải búp bê giấy để người khác xé. Nếu đã nói em khoe mẽ thì cứ khoe mẽ cho chị.]Từng chữ nặng nề nhưng ẩn trong đó là sự bao bọc đến tuyệt đối, khiến lòng Khương Tinh Vãn khẽ run lên. Nàng mỉm cười, giọng êm như nước“Được, em nghe chị. Chị bảo thế nào em làm thế ấy.”Đầu bên kia vang lên một tiếng hừ khẽ, sau đó giọng Mộ Bạch dịu xuống, trầm thấp mà ôn nhu[Ngoan. Chờ chị về. Chúng ta lại…vui vẻ]Khương Tinh Vãn nghe đến hai chữ cuối, vành tai lập tức ửng đỏ. Nàng vội cúp máy, trong lòng vừa buồn cười vừa bất lực.Nàng đứng dậy, đến bên tủ áo. Ngón tay lướt qua từng lớp vải, cuối cùng dừng lại ở chiếc váy giản dị nhưng tinh tế. Buổi tiệc này không biết đang có đều gì chờ đoán nàng, nhưng Khương Tinh Vãn đã sớm không còn đơn độc. Trình Dương cùng Chu Nhược Nhan cứ cố chấp cắn xé nàng cũng không ngại cho họ chút mặt mũi.Trong gương, phản chiếu gương mặt Khương Tinh Vãn trầm ổn, đôi mắt trong veo lại ánh lên tia sáng cứng cỏi. Ngoài khung cửa, bóng đêm đã phủ xuống Bắc Thành, nàng chậm rãi rời phòng sau khi nhắn tin cho Lam Thư Dao nói rằng chính mình đang chuẩn bị đếnGần đến tám giờ, chiếc xe màu đen đỗ trước cổng ký túc xá trường đại học. Lam Thư Dao có chút không tin tượng mà nhìn trố mắt. Vừa thấy bóng bạn tốt bước xuống từ cửa sau liền vội vàng đi đến, giọng nói mang theo phấn kích cực điểm“Vãn Vãn, cậu như này đến nhà hàng có phải khiến đám người Chu Nhược Nhan tức đến nổ phổi không?”Cô dừng lại một lúc liền rỉ tai bạn tốt mà nói nhỏ“Mình nghe nói, Chu Nhược Nhan mang theo bạn trai là một thiếu gia của gia đình nào đó.”Khương Tinh Vãn khẽ liếc mắt, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, với nàng thì Chu Nhược Nhan có mang ai đến cũng không khác biệt. “Đừng quan tâm đến cậu ta. Chúng ta chỉ vui chơi một chút liền về. Mộ Bạch không để mình đi quá mười giờ.”Lam Thư Dao che miệng cười khúc khích, trong tiếng cười còn có sự trêu chọc dành cho người bạn của mình“Chị ấy ở xa như vậy vẫn quản cậu sao? Hai người thật mặn nồng đấy, nhìn cậu mình cũng có được một người yêu bằng một phần chị Giang là được.”Khương Tinh Vãn chỉ cười không đáp. Nàng kéo bạn tối ngồi vào ghế sau của xe, tài xế khẽ gật đầu thay lời chào sau đó cũng chậm rãi xoay vô lăng rời đi. Nhà hàng được lớp trưởng chọn cách không xa trường, nên chẳng mất mấy phút chiếc xe đã đổ phịch trước bãi xe bên ngoài.Cửa xe mở ra, tài xế lễ độ đứng chờ bên cạnh. Lam Thư Dao là người bước xuống trước, váy áo chỉnh tề, nụ cười phấn khích khó giấu. Khương Tinh Vãn theo sau, dáng vẻ bình thản, từng bước chân trên nền đá lạnh lẽo lại vô tình thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.Đây là khu vực sinh viên nhưng đêm nay là may mắn kiểu gì để có thấy được hai chiếc xe sang cùng đổ một chỗ. Vừa rồi là một vị thiếu gia, lần này là hai vị tiểu thư nhà nào.Bước qua cánh cửa kính trong suốt của nhà hàng, âm thanh ồn ã lập tức ùa đến. Sảnh tiệc đã đông kín sinh viên trong khoa, tiếng trò chuyện rộn rã hòa cùng tiếng nhạc nền nhẹ nhàng. Thế nhưng chỉ trong tích tắc, không ít ánh mắt liền đổ dồn về phía cửaLam Thư Dao thoáng lên tiếng“Cậu vừa xuất hiện liền thành tâm điểm. Cậu nói xem loại năng lực này là tốt hay xấu?”Khương Tinh Vãn chỉ cong nhẹ khóe môi, ánh mắt vẫn bình thản. Nàng như chẳng bận tâm đến sự xôn xao đang lan ra khắp sảnh, mà chỉ thản nhiên kéo ghế cho bạn rồi mới tự mình ngồi xuống. cả hai ngồi còn chưa nóng ghế đã có vài bạn học đến bắt chuyện, dĩ nhiên là những người thân thiết cùng Chu Nhược Nhan“Tinh Vãn, cậu hôm nay thật xinh. Nhìn không ra dáng dấp lúc mới nhập học…khi đó cậu vừa quê mùa, vừa lạc hậu. Giờ ai không biết cậu bay lên cành cao, là người yêu của tổng tài Thiên Thịnh. Mình thật muốn biết cậu làm sao để may mắn như vậy?”Lam Thư Dao vừa nghe đã cau mày, suýt nữa không kìm được muốn phản bác. Nhưng Khương Tinh Vãn chỉ khẽ ngăn lại, ánh mắt nàng lướt qua người vừa lên tiếng, bình thản như nước hồ thu. Khóe môi nàng cong nhẹ, nụ cười mơ hồ chẳng phân rõ là ôn hòa hay lạnh lẽo“Thời gian sẽ làm con người chúng ta phát triển không phải sao. Việc mình tốt lên từng ngày, từng năm là đều hiển nhiên. Nếu nói là may mắn chi bằng nói bản thân biết phấn đấu đi, cậu chưa gặp được người như người yêu của mình thì ..cố gắng thêm một chút.”Lời nói rơi xuống, bầu không khí quanh bàn thoáng khựng lại. Người vừa mở miệng biến sắc, nụ cười liền cứng ngắt. Nói điên cái gì, ở Bắc Thành này còn có người so sánh được với tổng tài Thiên Thịnh sao? Khương Tinh Vãn là ngạo mạn đến đáng ghét.Cô bạn này liền đưa mắt ‘cầu cứu’ Chu Nhược Nhan đang ngồi bàn bên cạnh.Chu Nhược Nhan khẽ nhướng mày, đôi môi đỏ nhạt cong lên nụ cười đầy thách thức. Cô ta buông ly rượu xuống, đứng dậy trong dáng vẻ kiêu hãnh, bước từng bước uyển chuyển về phía bàn Khương Tinh Vãn.Trình Dương lập tức đi theo sau, trên mặt treo sẵn nụ cười nửa miệng, vừa như khinh thường vừa như khoái chí. Bên cạnh hắn ta là một số bạn học mà bốn năm qua luôn hoàn thành tốt vai trò ‘theo đuôi’“Tinh Vãn cậu cũng thật khéo đùa. Ở đây ai không biết người yêu của cậu là tổng tài của Thiên Thịnh. Cậu bảo bạn họ Dương phấn đấu, chỉ sợ mãi mãi không tìm được một Giang tổng thứ hai.”Chu Nhược Nhan cười nhạt, giọng mềm mại mà gai góc“Nhưng là mình cũng thật tò mò, liệu hai nữ nhân ở cạnh nhau thì có gì thú vị?”Một câu nói tưởng chừng như bâng quơ lại khiến cả một góc bàn tiệc dậy sóng. Dù là thời đại phát triển, quan hệ đồng giới đã không còn là đều cấm kỵ, hôn nhân đồng giới cũng đã sớm hiện hành trong luật pháp của chính phủ. Nhưng với một số người mang tư tưởng thập niên tám mươi thì hai người cùng một hệ sinh dục thì có thể làm gì để duy trì tình yêu.Vài tiếng xì xầm kèm theo tiếng cười khe khẽ vang lên“Đúng đấy. Mình với bạn trai một tuần không sinh hoạt đã thấy bức rức không yên. Với một nữ nhân cảm giác sẽ thế nào nhỉ?”“Quả thật, hai nữ nhân thì… có gì để gắn kết chứ?”“Chậc, nói thế nào đi nữa, đàn ông và đàn bà mới là hợp tự nhiên.”“Còn phải nghĩ sao? Rõ ràng Khương Tinh Vãn nhìn vào tiền của Giang tổng kia nào phải tình cảm chân thành. Nói đơn giản là cái ATM di động thôi.”Lam Thư Dao chau mày, lòng dậy sóng tức giận, cô nàng lập tức phản pháo hoàn toàn không cho đám đồng học này mặt mũi. Từng câu bén nhọn đâm thẳng vào đám người vừa thích bóng gió vừa thích xen vào tâm tư người khác“Họ có gắn kết hay không đó là chuyện của họ. Tinh Vãn và người yêu cậu ấy thích hợp tự nhiên là được. Còn nữa ATM di động sao? Đừng nói các người không vòi vĩnh người yêu mua cho mấy thứ, có ai trong số các người mà mang – trái tim thiện lương, không vu lợi đến với bạn trai, bạn gái mình chưa. Ở đây nói người khác, sao không xem lại chính mình. Chê cửa nhà người khác đầy rác sao không nhìn lại nóc nhà bản thân cũng đầy phân chim.”Lời phản pháo như dao sắc cắt thẳng vào từng câu xì xào. Đám người vừa cười khúc khích thoáng chốc cứng họng, có kẻ mặt đỏ bừng, có kẻ cắn chặt môi, chỉ dám trừng mắt chứ không tìm ra lời phản bác.Không khí trong sảnh chợt ngột ngạt, tiếng nhạc nền cũng trở nên lạc lõng. Một số bạn học khác ở bàn xa thì che miệng bật cười, ánh mắt xen lẫn ngạc nhiên và tán thưởng hướng về Lam Thư Dao.Đoán không chừng tương lai bạn học Lam đích thị là một vị luật sự khó chọc. Lời lẽ bén nhọn và đầy sát thương như thế này chỉ ‘đánh’ cho phía công tố cứng người mà thôi.Chu Nhược Nhan đứng cạnh, nụ cười trên môi hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng che giấu bằng cái hất cằm đầy kiêu ngạo. Cô ta khẽ khoác chặt tay thiếu gia bên cạnh, giọng điệu như mũi dao bọc nhung“Thư Dao, cậu đừng hiểu lầm. Chỉ là mình và bạn trai mãi vẫn không hiểu được giữa hai nữ nhân thật sự có được cái gọi là tình yêu mặn nồng sao?”Trình Dương lập tức phụ họa, ánh mắt nửa khinh thường nửa hả hê nhìn sang Khương Tinh Vãn“Đúng vậy. Cứ nhìn Nhược Nhan cùng Tô thiếu và tôi cùng Mạnh tiểu thư liền hiểu được. Những thứ đi ngược với lẻ thường vốn không bao giờ được đứng bên ngoài ánh sáng.”Khương Tinh Vãn không vội phản bác, nàng chỉ cười, một nụ cười đủ sâu để những người ở đây không hiểu nổi rốt cuộc câu nói kia của Trình Dương có gì đáng cười.Giọng nói chậm rãi vang ra, không cao không thấp, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe rõ.“Thứ lẽ thường trong miệng cậu là sự đấu tranh của hàng ngàn, hàng vạn con người trong thời bình để có thể có được một sự công nhận. Ánh sáng mà cậu nói nó vốn dĩ không phải ánh sáng của những buổi tiếc sặt mùi khoe khoang này, ánh sáng của mỗi cá nhân đều khác nhau. Cậu không phải khuôn mẫu để nhận định thứ mà cậu xem là lẽ thường thì người khác cũng phải như vậy. Cậu – không – phải – chân – lý”Tiếng xì xào trong sảnh lập tức im bặt. Những gương mặt vốn còn cười cợt giờ chỉ biết nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ chấn động. Không ít người thoáng đỏ mặt, giống như chính mình vừa bị câu nói ấy đâm trúngLam Thư Dao nhếch môi cười, ngón tay gõ nhè nhẹ xuống mặt bàn như vỗ tay phụ họa. Cô nàng thì thầm, nhưng đủ để nhiều người nghe thấy“Đúng vậy, chân lý thì không nằm trong miệng mấy kẻ thích nói dông dài đâu.”Sắc mặt Trình Dương trong nháy mắt trở nên khó coi, nụ cười cứng lại như thạch cao nứt vỡ. Hắn siết chặt nắm tay, nhưng không tài nào tìm ra một câu phản bác hợp lýChu Nhược Nhan đứng bên cạnh cũng thoáng sững người, khóe môi đang cười cong cong liền hạ xuống. Ánh mắt cô ta thoáng chốc tối sầm, rồi như để cứu vãn tình thế, cô ta nghiêng người tựa sát hơn vào Tô thiếu, giọng điệu bỗng mềm mại nhưng mang đầy khiêu khích“Cậu nói đúng rồi. Mình suýt chút quên giới thiệu, đây là Tô thiếu của điện máy Tô Phong. So với Thiên Thịnh thì không đáng nhắc đến, nhưng anh ấy tương lai sẽ là người thừa kế.”Âm cuối còn chưa dứt, Tô thiếu liền hắng giọng, ngẩng cao đầu, giọng điệu đầy kênh kiệu chen vào“Tiểu Nhan nhi, như thế nào em lại quên với kiểu bạn học có xu hướng tính dục quái thai thế này? Thiên Thịnh thì sao chứ? Cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, cũng chả nối dõi được tông đường.”Lời của gã đàn ông vừa dứt. Ánh mắt Khương Tinh Vãn cũng xoáy chặt vào hắn ta. Người này dường như có chút quen mất, qua vài giây suy nghĩ nàng liền thoáng cau nhẹ chân mày. Trái đất đúng là rất tròn thì phải, đây còn không phải kẻ mà năm đó đã va vào nàng ở bệnh viện, anh ta thậm chí còn trùng tên với người anh song sinh của nàng – Khương Vu LongKhóe môi nàng khẽ cong, nụ cười mơ hồ nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao“Đã là thời đạo nào rồi mà vẫn còn mang ý nghĩ chỉ nam và nữ mới có kết tinh tình yêu. Khoa học tiên tiến đã sớm có thể dùng công nghệ để làm thay những cái mà các cậu bảo là ‘lẽ thường’ ấy. Nếu tương lai là người thừa kế thì với đầu óc thiển cận này của anh, tôi thấy quan ngại cho điện máy Tô Phong mà anh đang nói.”Một thoáng im lặng nặng nề bao trùm. Rồi những tiếng “ồ” khe khẽ bật ra từ các bàn lân cận. Không ít gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc xen lẫn tán thưởng, có kẻ còn gật gù như vừa nghe được chân lý hiển nhiên mà chính mình chưa từng dám nghĩ đếnLam Thư Dao không kìm được bật cười, tiếng cười giòn tan như xé rách bầu không khí căng cứng. Cô nàng nghiêng đầu nhìn thẳng vào Tô thiếu, giọng đầy mỉa mai“Quả thật, nếu điện máy Tô Phong giao cho loại đầu óc như anh thừa kế, thì sớm muộn gì cũng bị thị trường nuốt chửng. Người ta nói, công nghệ đi lên từng ngày, mà tư tưởng anh vẫn dậm chân tại chỗ.”Sắc mặt Tô Vu Long tối lại, hắn siết chặt nắm tay, nếu không phải đang giữ hình tượng thiếu gia lịch thiệp hắn đã không ngại nắm nữ nhân chết tiệt này mà đánh mấy bạt tay, cái miệng thật khiến người ta sinh hậnChu Nhược Nhan đứng bên cạnh cũng biến sắc, nụ cười gượng gạo chẳng thể giữ nổi. Cô ta lén đưa mắt ra hiệu cho Trình Dương, nhưng hắn ta cũng chỉ cười chua chát, rõ ràng bị đè bẹp hoàn toàn trước khí thế của Khương Tinh Vãn.Trong khi đó, Tinh Vãn vẫn ngồi thẳng lưng, ly nước trong tay khẽ nghiêng, ánh mắt bình thản như thể toàn bộ lời qua tiếng lại vừa rồi chẳng qua chỉ là làn gió thoảng.
===============
Bầu trời Bắc Thành hôm nay phá lệ trong, mây trắng từng đốm trôi lượn lờ trên nền trời cao xanh thẳm, nắng vàng trải dài khắp các nẻo đường. Khuôn viên Đại Học Thanh Bắc vốn vẫn luôn tấp nập, nhưng hôm nay lại trang trọng hơn mấy phần.Tiếng cười nói trộn lẫn với âm thanh vội vã, bước chân gấp gáp của từng nhóm sinh viên mặc áo choàng đen, mang theo một không khí vừa náo nhiệt vừa lưu luyến.Giữa khung cảnh rộn rã ấy, vẫn có một người an tĩnh ngồi một góc. Khương Tinh Vãn – sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc khoa Luật, đứng trong danh sách được vinh danh đầu buổi lễ. So với bốn năm trước, dung mạo nàng ít nhiều đã trưởng thành, nhưng vẫn giữ nét trầm ổn khó ai có thể bước vào thế giới mà nàng tự ngăn cách.Lam Thư Dao từ xa đi tới, nét cười nồng đậm trên gương mặt. Ngày hôm nay đối với bọn họ là vô cùng trọng đại, kỳ công mài giũa đèn sách mấy năm cuối cùng cũng kết thành tấm bằng danh giá.Từ tối qua cô nàng đã mất ngủ vì hồi hộp, tờ mờ sáng đã nhanh chóng chuẩn bị tươm tất mà lao khỏi ký túc xá. Nhưng mãi đến khi buổi lễ sắp bắt đầu, bóng dáng bạn tốt mới xuất hiện. Lam Thư Dao khoác tay bạn, lắc đầu đầy trách móc mà vẫn không giấu được nụ cười“Vãn Vãn, sao cậu đến muộn vậy? Mà… chị người yêu không đi cùng cậu sao?”Khương Tinh Vãn khẽ cười, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường ngày“Chị ấy đi công tác, có thể qua tuần mới về.”Lam Thư Dao không hề che dấu sự ngưỡng mộ nhìn cho người bạn của mình. Cô nàng mang theo sự tán thưởng mà lên tiếng“Ngưỡng mộ chết mình rồi. Cậu nói xem, khi bắt đầu cậu còn sợ này sợ kia. Kết quả thì sao, hai người đã bên nhau bốn năm rồi, chả phải tình cảm cực kỳ mặn nồng sao. Chỉ sợ khối cặp bên ngoài đều không so bì được”Khương Tinh Vãn không đáp, chỉ cúi đầu chỉnh lại góc áo choàng. Đuôi mắt nàng thoáng cong, tựa như nụ cười nhẹ mà khó ai nắm bắt, trong lòng lại dấy lên một chút bất đắc dĩ. Nếu Lam Thư Dao biết được, đoạn tình cảm mà cậu ấy ngưỡng mộ ấy được duy trì bằng những trận đòn, những chuỗi ngày huấn luyện thì sẽ phản ứng thế nào.Nhưng đó không còn là đều Khương Tinh Vãn quá để tâm nữa. Nàng hơn ai hết hiểu được, thời gian qua Giang Mộ Bạch đã khai phá ra con người ‘thật’ của nàng như thế nào. Nếu bọn họ bắt đầu bằng sự mù mờ thì thứ duy trì chính là cam tâm tình nguyện, thậm chí là gia vị mà không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai.Tiếng chuông báo hiệu vang lên, hội trường lớn nhanh chóng lắng xuống, chỉ còn âm thanh của người dẫn chương trình vang vọng. Từng cái tên được xướng lên, từng gương mặt lần lượt bước lên lễ đài trong tiếng vỗ tay rộn rã.Khi giọng xướng nghiêm trang cất lên“Bây giờ chúng ta hãy dành tràn pháo tay cho bạn học Khương Tinh Vãn. Người đạt thành tích xuất sắc trong những năm theo học, đồng thời là sinh viên có điểm thi cao nhất trong năm năm trở lại đây của trường chúng ta.”Tiếng vỗ tay như sóng vỡ, âm thanh ùa đến bao trùm khắp hội trường.
Bước chân nàng trầm ổn, dáng người trong áo choàng đen thẳng tắp. Ánh sáng rọi xuống, gương mặt vốn bình tĩnh vẫn giữ nét an tĩnh khó đoán, nhưng sâu trong đáy mắt, một tia sáng thoáng lóe lên.Khoảnh khắc nhận lấy tấm bằng từ tay thầy hiệu trưởng, trái tim Khương Tinh Vãn bỗng chấn động mạnhThời điểm nhận được giấy báo nhập học là lúc cuộc đời nàng tưởng chừng như rơi vào vực thẳm, không thể luân hồi. Đến cuối cùng, nàng không chỉ có thể cầm tấm bằng danh giá này trong tay mà cuộc sống của nàng cũng hoàn toàn rẻ sang một trang mới.Nơi mà nàng không phải một mình chống chọi với cuộc sống khắt nghiệt, nơi mà không phải nghe từng tiếng chê bai, đàm tiếu, càng không phải oằn mình hứng chịu những trút giận vô cớ từ người cha đốn mạt. Nàng có Giang Mộ Bạch. Nàng không chỉ có sự bảo hộ tuyệt đối từ chị ấy, nàng còn có cả trái tim của chị ấy. Giờ phút này, Khương Tinh Vãn tự hứa với chính mình, nàng phải nổ lực nhiều hơn nữa để có thể rút ngắn khoảng cách giữa nàng và Giang Mộ Bạch.Buổi lễ kết thúc, tiếng cười nói và những lời chúc mừng vang khắp hành lang. Từng tốp sinh viên rời khỏi hội trường, áo choàng đen phấp phới dưới nắng rực rỡ.Khương Tinh Vãn cùng Lam Thư Dao sóng vai đi ra. Thư Dao vẫn thao thao kể về bữa tiệc mừng tối nay, bàn tay không ngừng vung vẩy vì phấn khích. Cô nàng không nghĩ Khương Tinh Vãn cũng sẽ đến, nhưng khi người bạn này đồng ý không phải nói cô đã vui vẻ đến mức nào.Dù sao thì tốt nghiệp rồi, bọn họ ai cũng sẽ có công việc riêng, thời gian gặp gỡ chắc chắn sẽ ít đi. Lam Thư Dao chỉ có một người bạn đại học duy nhất là Khương Tinh Vãn nên việc cô đồng ý đến buổi tiệc tối nay của khoa là vô cùng cao hứng.Vừa bước xuống bậc thang, đã có hai bóng dáng chặn ngay bên dưới. Còn không phải là Trình Dương cùng Chu Nhược Nhan sao? Đã tốt nghiệp rồi mà hai người này vẫn như âm hồn bất tán, quấn mãi không buông.Ánh mắt cả hai đồng loạt hướng về Khương Tinh Vãn, mang theo tia địch ý không hề che giấu, nhưng đã thiếu đi sự hung hăng ngạo mạn ngày nào. Bọn họ thời gian qua đích thị không có cái lá gan đi chọc vào người của Giang Mộ Bạch, càng không có não tàn đến mức ngày ngày đi gây rối với Khương Tinh Vãn. Nhưng cũng không đồng nghĩa, bọn họ để Khương Tinh Vãn bình an mà tốt nghiệp. Nếu không chơi một vố lớn, bọn họ sẽ không cam tâm.Lam Thư Dao thoáng cau mày, đứng chắn nửa bước về phía trước, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm“Lại muốn giở trò gì?”Trình Dương đút hai tay vào túi quần âu, ánh mắt phán xét được hắn che giấu dưới nụ cười giả tạo. Giọng hắn vang thẳng đến bên tai hai người đối diện“Thư Dao, cậu nói chuyện có phần khó nghe đấy. Bọn này thì có thể giở được trò gì?”Chu Nhược Nhan đứng kế bên, đôi môi đỏ nhạt cong cong. Cô ta khẽ nghiêng đầu, giọng điệu mềm mại nhưng từng chữ đều mang theo gai nhọn“Bọn này làm sao có lá gan chọc vào người yêu của tổng tài Thiên Thịnh. Sản nghiệp nhà họ Chu chỉ là hạt cát so với Giang tổng. Làm chị người yêu của bạn học Khương phật ý, chúng tôi sợ còn không biết chết như thế nào?”Lam Thư Dao hít sâu một hơi, định mở miệng đáp trả, nhưng Khương Tinh Vãn khẽ đưa tay ngăn lại. Ánh mắt của nàng quét đến hai người vẫn luôn ở sau lưng nói xấu, trước mặt thì dùng lời hoa mỹ công kích nàng. Bốn năm rồi, vẫn không có gì thay đổi, vẫn là hai chú hề nhảy nhót khiến người ta khó chịu.Khương Tinh Vãn nhìn thẳng, giọng nàng lạnh như nước trong hồ mùa đông“Nếu đã biết sợ thì đừng ở đây nói lời vô nghĩa với tôi. Giữa chúng ta không thân đến mức chắn nhau ở giữa lối đi chỉ để tâm sự.”Đứng trước lời lẽ nay phản ứng của Trình Dương cùng Chu Nhược Nhan rơi vào chột dạ. Nụ cười giả tạo của Trình Dương cũng trở nên cứng đờ như sáp khô nhiều năm, hắn thu lại nét cười trên mặt, ánh mắt mang theo cay nghiệt thường thấy mà lên giọng“Đúng là gà rừng bay lên làm Phượng Hoàng liền cho rằng chúng ta là tầng lớp thấp kém, không xứng để cùng nhau nói chuyện.”Chu Nhược Nhan cười hờ, nhưng cái cười ấy không che được sự đắc ý dành cho câu nói của Trình Dương.“Ây da, Tinh Vãn cậu đừng để ý lời của
A Dương. Tối nay là tiệc của khoa Luật chúng ta. Thật hi vọng cậu có thể đến dự.”Khương Tinh Vãn khẽ cong khóe môi, nụ cười lạnh nhạt không chạm tới đáy mắt. Giọng nàng vang lên, bình thản như gió sớm“Vậy sao? Được, thế thì tôi sẽ đến.”Lời vừa dứt, ánh mắt của nàng quét qua một lượt, sắc lạnh đến mức khiến Chu Nhược Nhan khựng lại, còn Trình Dương nghiến răng như muốn nuốt trọn cơn tức.Lam Thư Dao mỉm cười, kéo tay Tinh Vãn bước đi, để lại phía sau hai kẻ vẫn còn đứng chôn chân nơi bậc thang. Đi xa một đoạn, cô nàng mới bất mãn lên tiếng“Có phải kiếp trước cậu đắc tội hại người đó không? Như thế nào lại cắn chặt đến vậy?”Khương Tinh Vãn khẽ nghiêng đầu, nụ cười đong đầy trong đáy mắt. Nàng thấp giọng đáp“Mình không rõ. Đoán chừng tiệc của khoa hôm nay sẽ là hông môn yến rồi.”Lam Thư Dao trợn mắt, gấp gáp kéo nhẹ tay bạn tốt. Cô đúng là muốn đến tiệc tối nay, nhưng nếu đến để xem hai người kia diễn trò thì cô thà ngồi ở ký túc xá tìm nhà vẫn hơn.“Cậu định đi thật à. Hai người đó cùng đám người khác nhìn đã không có ý tốt. Hay là không cần đến, chúng ta tự đi ăn mừng đi.”Có một số chuyện càng nhúng nhường thì sẽ càng lấn lướt. thời gian qua, đám Trình Dương sở dĩ thu liễm chút tính khí là vì lo sợ Giang Mộ Bạch. Giờ đây, đã tốt nghiệp nếu không cắn một vố thì không thỏa mãn. Tiệc tối này còn không phải cơ hội tốt sao. Nếu hai người này đã kỳ công nghĩ kế bẩn như vậy, Khương Tinh Vãn cũng không thể không hợp tác mà diễn một chút.Dù sao thì nàng đã không còn là cô bé nhút nhác năm xưa. Hai người bọn họ cắn nàng một ngụm, nàng liền đáp trả một ngụm.Khương Tinh Vãn khẽ cười, ánh mắt lóe lên tia sắc bén“Đừng lo lắng Dao Dao. Mình sẽ xử lý tốt mà.”Nàng siết chặt tấm bằng trong tay, bước chân kiên định giữa dòng người đang rời hội trường. Tiếng nói tiếp theo trầm thấp nhưng dứt khoát.“Lời bàn tán mà bọn họ thiệu diệt trong mấy năm qua cũng đã đến lúc trả lại cho họ rồi còn gì.”Hoàng hôn buông xuống mọi nẻo đường, Khương Tinh Vãn cũng chậm rãi trở về, bước chân nàng trầm ổn giẫm lên lớp sỏi mịn để đi thẳng vào Lạc Hạc Sơn Trang. Điện thoại trong túi áo vang lên một âm tin nhắn, nàng lấy ra xem và khóe môi tức thì cong lên nhẹ nhàng như nắng xuân[Bé con, chúc mừng em tốt nghiệp. Chị sẽ về sớm và cho em một bất ngờ.]Khương Tinh Vãn bấm nhanh trên màn hình tin nhắn hồi âm [Vâng, em chờ chị]. Sau đó, nàng cất điện thoại, nụ cười vẫn còn vương trên môi. Vừa bước qua cổng chính, đã thấy Vú Phương đi đến, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ đến mức khó che giấu.“Vãn Vãn về rồi. Ta đã chuẩn bị cho cháu những món cháu thích, mau vào rửa tay rồi cùng ta ăn mừng ngày tốt nghiệp.”Bốn năm qua, vú Phương đã sớm xem Khương Tinh Vãn là cháu gái mà đối đãi, bà có thể thấy được từ sau khi phu nhân qua đời thì Giang Mộ Bạch chính là khi gặp gỡ cô bé này mới vui vẻ hơn trước. Khương Tinh Vãn lập tức gật đầu, nàng theo vú Phương đi vào nhà chính, vừa bước qua khỏi huyền quang đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ phòng bếp. Nàng lập tức cong cong vành mắt mà lên tiếng“Vú Phương hôm nay nấu cả món sở trường để chiêu đãi cháu sao?”Vú Phương nghe vậy liền bật cười, giọng nói mang theo chút tự hào“Đương nhiên rồi. Hôm nay là ngày đặc biệt, bà không thể qua loa được. Tất cả đều là món bồi bổ tốt cho cháu, vừa rồi học thi căng thẳng cháu đã sút hai cân. Ta còn đang lo lắng, đại tiểu thư sẽ xử lý cháu thế nào, vẫn nên bồi bổ thật tốt trước. Ăn ngon trước khi ăn đòn.”Khương Tinh Vãn nghe xong khẽ sững người, sau đó liền rơi vào lúng túng. Nàng lắc đầu, vành mắt cong cong như ánh trăng“Chị ấy sẽ đại nhân đại lượng không chấp cháu đâu.”Vú Phương cũng cười, đưa tay gắp cho nàng một miếng sườn bò sốt nấm. Bà cười cười lên tiếng“Đại tiểu thư có nhân từ hay không chẳng phải cháu rõ hơn ta sao?”Giọng bà mang theo trêu ghẹo, sau lại như nhớ đến vấn đề chính mà trầm giọng hơn“Nhưng là Vãn Vãn, cháu định sẽ xin việc ở đâu chưa?”Vấn đề này Khương Tinh Vãn đã nghĩ qua vài lần, và nàng vẫn như sơ niệm ban đầu. Một lòng vì tầng lớp yếu kém mà nói lên tiếng nói của công lý. Nàng không chút chần chừ dùng ánh mắt kiên định của mình nhìn vú Phương“Cháu sẽ đến làm ở tổ công tác xã hội. Hỗ trợ người dân các vấn đề pháp lý.”Vú Phương thoáng sững lại, đôi đũa trong tay khựng giữa không trung. Rõ ràng là tấm bằng tốt nghiệp loại ưu tú thế này thì không thiếu tập đoàn lớn tranh nhau vỡ trán để có một nhân tài như đứa trẻ này. Thế mà Khương Tinh Vãn lại chọn phục vụ cho xã hội. Một lát sau, bà khẽ thở dài, ánh mắt xen lẫn vừa tự hào vừa lo lắng“Cháu đúng là đứa trẻ có lòng nhân từ… nhưng công việc đó vất vả, lương lại chẳng cao, còn phải ngày ngày đối diện với biết bao oan ức và khổ nạn của người ta. Cháu chịu được không?”Khương Tinh Vãn khẽ cong khóe môi, nụ cười bình thản mà kiên định“Cháu không sợ. Đó là sơ tâm của cháu khi học Luật. Và cháu sẽ theo đuổi đến cùng”Trong đôi mắt trong veo ấy, ánh lên một tia sáng cứng rắn hiếm thấy. Không phải thứ sắc lạnh khi đối đầu kẻ thù, mà là ánh sáng của niềm tin, của sự chọn lựa đã hằn sâu vào tim.Vú Phương không hê che giấu sự tự hào trong ánh mắt dành cho Khương Tinh Vãn. Giọng bà tràn ngập phấn khởi“Thật tuyệt vời. Ta ủng hộ cháu hết mình”Phòng bếp rộng lớn chỉ có hai người dùng bữa nhưng lại không hề trống trãi. Trái lại ngập trong tiếng cười, tiếng đũa chén cua vào nhau vang lên âm thanh vui vẻ đầy êm tai.Chẳng mất bao lâu cơm nước đã xong, Khương Tinh Vãn vẫn theo thói quen cũ phụ giúp vú Phương dọn dẹp, khi mọi thứ đã xong xuôi nàng mới chịu lên tầng chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay của khoa. Trở về phòng, nàng không vội tẩy rửa mà ngồi ở sofa nhỏ, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm ảnh của nàng và Giang Mộ Bạch được lồng kính, treo ở phía bên kia tường.Trong vô thức nàng dùng di động nhắn cho Giang Mộ Bạch một dòng tin [Tối nay có tiệc do khoa tổ chức. Em có thể đi không?]Tin nhắn vừa gửi đi, chưa đầy nửa phút sau, màn hình điện thoại đã sáng lên cuộc gọi đến.Khương Tinh Vãn thoáng ngẩn người, sau đó chậm rãi ấn nghe. Giọng Giang Mộ Bạch vang lên trong trẻo mà mang theo sức ép vô hình[Ở đâu? Mấy giờ bắt đầu? Khi nào em về?]Từng câu hỏi dồn dập như một cảnh sát đang hỏi cung, nhưng Khương Tinh Vãn đã sớm quen thuộc, thậm chí nàng đối với sự quan tâm bá đạo này là vô cùng yêu thích, cảm nhận được vị trí của bản thân mình trong lòng người yêu có bao nhiêu trọng lượng
Khương Tinh Vãn tựa vào sofa, khẽ cong khóe môi“Tiệc tổ chức ở một nhà hàng gần trường đại học, bắt đầu lúc 8h tối, có thể em sẽ về trước 10h. Chị yên tâm, em sẽ không đi về muộn!”Đầu bên kia im lặng một lát, chỉ còn tiếng hít thở đều đặn. Sau cùng, giọng nói trầm thấp hơn, ép sát từng chữ vào tai nàng[Hai tiểu cẩu kia vẫn đi đến để cắn em đúng không?]Không cần nghĩ cũng biết ‘tiểu cẩu’ mà Giang Mộ Bạch nói đến là ai. Khương Tinh Vãn khẽ cười, nàng trầm giọng đáp“Đúng vậy. Nhưng chị yên tâm. Em sẽ chú ý, không để rắc rối xảy ra.”Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng. Khương Tinh Vãn còn chưa kịp lên tiếng, giọng Giang Mộ Bạch đã vang đến, mang theo sự kiên quyết không thể lay chuyển[Đi cũng không thành vấn đề. Nhưng để tài xế đưa em đi. Vạn nhất có kẻ cắn bậy vẫn có người bắt chúng thay em.]Khương Tinh Vãn thoáng ngẩn ra, cong cong vành mắt, nhẹ giọng trêu chọc“Làm sao vậy? Em cũng không dễ bắt nạt như trước. Chị làm vậy, bọn họ càng có cớ nói em khoe mẽ.”Giang Mộ Bạch không hề né tránh, đáp dứt khoát. Thậm chí cô còn không hề giấu sự cao hứng trong giọng nói của mình[Chị cũng không nói em dễ bắt nạt. Người của chị nào phải búp bê giấy để người khác xé. Nếu đã nói em khoe mẽ thì cứ khoe mẽ cho chị.]Từng chữ nặng nề nhưng ẩn trong đó là sự bao bọc đến tuyệt đối, khiến lòng Khương Tinh Vãn khẽ run lên. Nàng mỉm cười, giọng êm như nước“Được, em nghe chị. Chị bảo thế nào em làm thế ấy.”Đầu bên kia vang lên một tiếng hừ khẽ, sau đó giọng Mộ Bạch dịu xuống, trầm thấp mà ôn nhu[Ngoan. Chờ chị về. Chúng ta lại…vui vẻ]Khương Tinh Vãn nghe đến hai chữ cuối, vành tai lập tức ửng đỏ. Nàng vội cúp máy, trong lòng vừa buồn cười vừa bất lực.Nàng đứng dậy, đến bên tủ áo. Ngón tay lướt qua từng lớp vải, cuối cùng dừng lại ở chiếc váy giản dị nhưng tinh tế. Buổi tiệc này không biết đang có đều gì chờ đoán nàng, nhưng Khương Tinh Vãn đã sớm không còn đơn độc. Trình Dương cùng Chu Nhược Nhan cứ cố chấp cắn xé nàng cũng không ngại cho họ chút mặt mũi.Trong gương, phản chiếu gương mặt Khương Tinh Vãn trầm ổn, đôi mắt trong veo lại ánh lên tia sáng cứng cỏi. Ngoài khung cửa, bóng đêm đã phủ xuống Bắc Thành, nàng chậm rãi rời phòng sau khi nhắn tin cho Lam Thư Dao nói rằng chính mình đang chuẩn bị đếnGần đến tám giờ, chiếc xe màu đen đỗ trước cổng ký túc xá trường đại học. Lam Thư Dao có chút không tin tượng mà nhìn trố mắt. Vừa thấy bóng bạn tốt bước xuống từ cửa sau liền vội vàng đi đến, giọng nói mang theo phấn kích cực điểm“Vãn Vãn, cậu như này đến nhà hàng có phải khiến đám người Chu Nhược Nhan tức đến nổ phổi không?”Cô dừng lại một lúc liền rỉ tai bạn tốt mà nói nhỏ“Mình nghe nói, Chu Nhược Nhan mang theo bạn trai là một thiếu gia của gia đình nào đó.”Khương Tinh Vãn khẽ liếc mắt, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, với nàng thì Chu Nhược Nhan có mang ai đến cũng không khác biệt. “Đừng quan tâm đến cậu ta. Chúng ta chỉ vui chơi một chút liền về. Mộ Bạch không để mình đi quá mười giờ.”Lam Thư Dao che miệng cười khúc khích, trong tiếng cười còn có sự trêu chọc dành cho người bạn của mình“Chị ấy ở xa như vậy vẫn quản cậu sao? Hai người thật mặn nồng đấy, nhìn cậu mình cũng có được một người yêu bằng một phần chị Giang là được.”Khương Tinh Vãn chỉ cười không đáp. Nàng kéo bạn tối ngồi vào ghế sau của xe, tài xế khẽ gật đầu thay lời chào sau đó cũng chậm rãi xoay vô lăng rời đi. Nhà hàng được lớp trưởng chọn cách không xa trường, nên chẳng mất mấy phút chiếc xe đã đổ phịch trước bãi xe bên ngoài.Cửa xe mở ra, tài xế lễ độ đứng chờ bên cạnh. Lam Thư Dao là người bước xuống trước, váy áo chỉnh tề, nụ cười phấn khích khó giấu. Khương Tinh Vãn theo sau, dáng vẻ bình thản, từng bước chân trên nền đá lạnh lẽo lại vô tình thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.Đây là khu vực sinh viên nhưng đêm nay là may mắn kiểu gì để có thấy được hai chiếc xe sang cùng đổ một chỗ. Vừa rồi là một vị thiếu gia, lần này là hai vị tiểu thư nhà nào.Bước qua cánh cửa kính trong suốt của nhà hàng, âm thanh ồn ã lập tức ùa đến. Sảnh tiệc đã đông kín sinh viên trong khoa, tiếng trò chuyện rộn rã hòa cùng tiếng nhạc nền nhẹ nhàng. Thế nhưng chỉ trong tích tắc, không ít ánh mắt liền đổ dồn về phía cửaLam Thư Dao thoáng lên tiếng“Cậu vừa xuất hiện liền thành tâm điểm. Cậu nói xem loại năng lực này là tốt hay xấu?”Khương Tinh Vãn chỉ cong nhẹ khóe môi, ánh mắt vẫn bình thản. Nàng như chẳng bận tâm đến sự xôn xao đang lan ra khắp sảnh, mà chỉ thản nhiên kéo ghế cho bạn rồi mới tự mình ngồi xuống. cả hai ngồi còn chưa nóng ghế đã có vài bạn học đến bắt chuyện, dĩ nhiên là những người thân thiết cùng Chu Nhược Nhan“Tinh Vãn, cậu hôm nay thật xinh. Nhìn không ra dáng dấp lúc mới nhập học…khi đó cậu vừa quê mùa, vừa lạc hậu. Giờ ai không biết cậu bay lên cành cao, là người yêu của tổng tài Thiên Thịnh. Mình thật muốn biết cậu làm sao để may mắn như vậy?”Lam Thư Dao vừa nghe đã cau mày, suýt nữa không kìm được muốn phản bác. Nhưng Khương Tinh Vãn chỉ khẽ ngăn lại, ánh mắt nàng lướt qua người vừa lên tiếng, bình thản như nước hồ thu. Khóe môi nàng cong nhẹ, nụ cười mơ hồ chẳng phân rõ là ôn hòa hay lạnh lẽo“Thời gian sẽ làm con người chúng ta phát triển không phải sao. Việc mình tốt lên từng ngày, từng năm là đều hiển nhiên. Nếu nói là may mắn chi bằng nói bản thân biết phấn đấu đi, cậu chưa gặp được người như người yêu của mình thì ..cố gắng thêm một chút.”Lời nói rơi xuống, bầu không khí quanh bàn thoáng khựng lại. Người vừa mở miệng biến sắc, nụ cười liền cứng ngắt. Nói điên cái gì, ở Bắc Thành này còn có người so sánh được với tổng tài Thiên Thịnh sao? Khương Tinh Vãn là ngạo mạn đến đáng ghét.Cô bạn này liền đưa mắt ‘cầu cứu’ Chu Nhược Nhan đang ngồi bàn bên cạnh.Chu Nhược Nhan khẽ nhướng mày, đôi môi đỏ nhạt cong lên nụ cười đầy thách thức. Cô ta buông ly rượu xuống, đứng dậy trong dáng vẻ kiêu hãnh, bước từng bước uyển chuyển về phía bàn Khương Tinh Vãn.Trình Dương lập tức đi theo sau, trên mặt treo sẵn nụ cười nửa miệng, vừa như khinh thường vừa như khoái chí. Bên cạnh hắn ta là một số bạn học mà bốn năm qua luôn hoàn thành tốt vai trò ‘theo đuôi’“Tinh Vãn cậu cũng thật khéo đùa. Ở đây ai không biết người yêu của cậu là tổng tài của Thiên Thịnh. Cậu bảo bạn họ Dương phấn đấu, chỉ sợ mãi mãi không tìm được một Giang tổng thứ hai.”Chu Nhược Nhan cười nhạt, giọng mềm mại mà gai góc“Nhưng là mình cũng thật tò mò, liệu hai nữ nhân ở cạnh nhau thì có gì thú vị?”Một câu nói tưởng chừng như bâng quơ lại khiến cả một góc bàn tiệc dậy sóng. Dù là thời đại phát triển, quan hệ đồng giới đã không còn là đều cấm kỵ, hôn nhân đồng giới cũng đã sớm hiện hành trong luật pháp của chính phủ. Nhưng với một số người mang tư tưởng thập niên tám mươi thì hai người cùng một hệ sinh dục thì có thể làm gì để duy trì tình yêu.Vài tiếng xì xầm kèm theo tiếng cười khe khẽ vang lên“Đúng đấy. Mình với bạn trai một tuần không sinh hoạt đã thấy bức rức không yên. Với một nữ nhân cảm giác sẽ thế nào nhỉ?”“Quả thật, hai nữ nhân thì… có gì để gắn kết chứ?”“Chậc, nói thế nào đi nữa, đàn ông và đàn bà mới là hợp tự nhiên.”“Còn phải nghĩ sao? Rõ ràng Khương Tinh Vãn nhìn vào tiền của Giang tổng kia nào phải tình cảm chân thành. Nói đơn giản là cái ATM di động thôi.”Lam Thư Dao chau mày, lòng dậy sóng tức giận, cô nàng lập tức phản pháo hoàn toàn không cho đám đồng học này mặt mũi. Từng câu bén nhọn đâm thẳng vào đám người vừa thích bóng gió vừa thích xen vào tâm tư người khác“Họ có gắn kết hay không đó là chuyện của họ. Tinh Vãn và người yêu cậu ấy thích hợp tự nhiên là được. Còn nữa ATM di động sao? Đừng nói các người không vòi vĩnh người yêu mua cho mấy thứ, có ai trong số các người mà mang – trái tim thiện lương, không vu lợi đến với bạn trai, bạn gái mình chưa. Ở đây nói người khác, sao không xem lại chính mình. Chê cửa nhà người khác đầy rác sao không nhìn lại nóc nhà bản thân cũng đầy phân chim.”Lời phản pháo như dao sắc cắt thẳng vào từng câu xì xào. Đám người vừa cười khúc khích thoáng chốc cứng họng, có kẻ mặt đỏ bừng, có kẻ cắn chặt môi, chỉ dám trừng mắt chứ không tìm ra lời phản bác.Không khí trong sảnh chợt ngột ngạt, tiếng nhạc nền cũng trở nên lạc lõng. Một số bạn học khác ở bàn xa thì che miệng bật cười, ánh mắt xen lẫn ngạc nhiên và tán thưởng hướng về Lam Thư Dao.Đoán không chừng tương lai bạn học Lam đích thị là một vị luật sự khó chọc. Lời lẽ bén nhọn và đầy sát thương như thế này chỉ ‘đánh’ cho phía công tố cứng người mà thôi.Chu Nhược Nhan đứng cạnh, nụ cười trên môi hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng che giấu bằng cái hất cằm đầy kiêu ngạo. Cô ta khẽ khoác chặt tay thiếu gia bên cạnh, giọng điệu như mũi dao bọc nhung“Thư Dao, cậu đừng hiểu lầm. Chỉ là mình và bạn trai mãi vẫn không hiểu được giữa hai nữ nhân thật sự có được cái gọi là tình yêu mặn nồng sao?”Trình Dương lập tức phụ họa, ánh mắt nửa khinh thường nửa hả hê nhìn sang Khương Tinh Vãn“Đúng vậy. Cứ nhìn Nhược Nhan cùng Tô thiếu và tôi cùng Mạnh tiểu thư liền hiểu được. Những thứ đi ngược với lẻ thường vốn không bao giờ được đứng bên ngoài ánh sáng.”Khương Tinh Vãn không vội phản bác, nàng chỉ cười, một nụ cười đủ sâu để những người ở đây không hiểu nổi rốt cuộc câu nói kia của Trình Dương có gì đáng cười.Giọng nói chậm rãi vang ra, không cao không thấp, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe rõ.“Thứ lẽ thường trong miệng cậu là sự đấu tranh của hàng ngàn, hàng vạn con người trong thời bình để có thể có được một sự công nhận. Ánh sáng mà cậu nói nó vốn dĩ không phải ánh sáng của những buổi tiếc sặt mùi khoe khoang này, ánh sáng của mỗi cá nhân đều khác nhau. Cậu không phải khuôn mẫu để nhận định thứ mà cậu xem là lẽ thường thì người khác cũng phải như vậy. Cậu – không – phải – chân – lý”Tiếng xì xào trong sảnh lập tức im bặt. Những gương mặt vốn còn cười cợt giờ chỉ biết nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ chấn động. Không ít người thoáng đỏ mặt, giống như chính mình vừa bị câu nói ấy đâm trúngLam Thư Dao nhếch môi cười, ngón tay gõ nhè nhẹ xuống mặt bàn như vỗ tay phụ họa. Cô nàng thì thầm, nhưng đủ để nhiều người nghe thấy“Đúng vậy, chân lý thì không nằm trong miệng mấy kẻ thích nói dông dài đâu.”Sắc mặt Trình Dương trong nháy mắt trở nên khó coi, nụ cười cứng lại như thạch cao nứt vỡ. Hắn siết chặt nắm tay, nhưng không tài nào tìm ra một câu phản bác hợp lýChu Nhược Nhan đứng bên cạnh cũng thoáng sững người, khóe môi đang cười cong cong liền hạ xuống. Ánh mắt cô ta thoáng chốc tối sầm, rồi như để cứu vãn tình thế, cô ta nghiêng người tựa sát hơn vào Tô thiếu, giọng điệu bỗng mềm mại nhưng mang đầy khiêu khích“Cậu nói đúng rồi. Mình suýt chút quên giới thiệu, đây là Tô thiếu của điện máy Tô Phong. So với Thiên Thịnh thì không đáng nhắc đến, nhưng anh ấy tương lai sẽ là người thừa kế.”Âm cuối còn chưa dứt, Tô thiếu liền hắng giọng, ngẩng cao đầu, giọng điệu đầy kênh kiệu chen vào“Tiểu Nhan nhi, như thế nào em lại quên với kiểu bạn học có xu hướng tính dục quái thai thế này? Thiên Thịnh thì sao chứ? Cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, cũng chả nối dõi được tông đường.”Lời của gã đàn ông vừa dứt. Ánh mắt Khương Tinh Vãn cũng xoáy chặt vào hắn ta. Người này dường như có chút quen mất, qua vài giây suy nghĩ nàng liền thoáng cau nhẹ chân mày. Trái đất đúng là rất tròn thì phải, đây còn không phải kẻ mà năm đó đã va vào nàng ở bệnh viện, anh ta thậm chí còn trùng tên với người anh song sinh của nàng – Khương Vu LongKhóe môi nàng khẽ cong, nụ cười mơ hồ nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao“Đã là thời đạo nào rồi mà vẫn còn mang ý nghĩ chỉ nam và nữ mới có kết tinh tình yêu. Khoa học tiên tiến đã sớm có thể dùng công nghệ để làm thay những cái mà các cậu bảo là ‘lẽ thường’ ấy. Nếu tương lai là người thừa kế thì với đầu óc thiển cận này của anh, tôi thấy quan ngại cho điện máy Tô Phong mà anh đang nói.”Một thoáng im lặng nặng nề bao trùm. Rồi những tiếng “ồ” khe khẽ bật ra từ các bàn lân cận. Không ít gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc xen lẫn tán thưởng, có kẻ còn gật gù như vừa nghe được chân lý hiển nhiên mà chính mình chưa từng dám nghĩ đếnLam Thư Dao không kìm được bật cười, tiếng cười giòn tan như xé rách bầu không khí căng cứng. Cô nàng nghiêng đầu nhìn thẳng vào Tô thiếu, giọng đầy mỉa mai“Quả thật, nếu điện máy Tô Phong giao cho loại đầu óc như anh thừa kế, thì sớm muộn gì cũng bị thị trường nuốt chửng. Người ta nói, công nghệ đi lên từng ngày, mà tư tưởng anh vẫn dậm chân tại chỗ.”Sắc mặt Tô Vu Long tối lại, hắn siết chặt nắm tay, nếu không phải đang giữ hình tượng thiếu gia lịch thiệp hắn đã không ngại nắm nữ nhân chết tiệt này mà đánh mấy bạt tay, cái miệng thật khiến người ta sinh hậnChu Nhược Nhan đứng bên cạnh cũng biến sắc, nụ cười gượng gạo chẳng thể giữ nổi. Cô ta lén đưa mắt ra hiệu cho Trình Dương, nhưng hắn ta cũng chỉ cười chua chát, rõ ràng bị đè bẹp hoàn toàn trước khí thế của Khương Tinh Vãn.Trong khi đó, Tinh Vãn vẫn ngồi thẳng lưng, ly nước trong tay khẽ nghiêng, ánh mắt bình thản như thể toàn bộ lời qua tiếng lại vừa rồi chẳng qua chỉ là làn gió thoảng.