DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 32



Chương 32
======================
“Chúng ta tiếp tục”

Câu nói thốt ra khiến cho thần kinh Khương Tinh Vãn run lên từng đợt. Nàng vốn cho rằng, hôm nay đến đây là kết thúc, nhưng thực tế lại là bước vào một cuộc huấn luyện không hồi dứt.

Hai đầu nhũ hoa của nàng vẫn bị kẹp chặt đau đến tê dại, bụng dưới vẫn chịu đựng từng trận rung chấn dữ dội. Nàng muốn lên tiếng cầu xin nhưng miệng bị khóa chặt bằng phải, âm thanh phát ra chỉ là tiếng ư ử như chú cún bị thương.

Giang Mộ Bạch thích thú quan sát biểu hiện hoảng loạn của tiểu nô lệ. Cô xoay người đi về phía huyền quang, từ trong tủ lớn lấy ra một túi da vừa tay cầm, bước chân cô chậm rãi mà quay lại vị trí của tiểu nô lệ.

Giọng nói trầm lặng như nước vang lên.

“Đoán chừng em đã không còn sức mở miệng rồi phải không?”

Bàn tay Giang Mộ Bạch lướt qua vải lụa đang bịt chặt mắt, miệng Khương Tinh Vãn, một động tác cậy mở nhẹ nhàng, mảnh vải như lá rụng trượt xuống, rơi vào mặt trên đùi của kẻ đang quỳ. 

Không khí ùa vào khoang miệng, Khương Tinh Vãn hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng run rẩy. Đầu óc nàng lờ mờ nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể mở miệng cầu xin.

Nhưng là nàng còn chưa nói được tiếng nào đã bị người đối diện phóng đến ánh mắt mang nhiều ý tứ

Giang Mộ Bạch lại cúi xuống gần, bóng dáng phủ trùm lấy nàng. Ngón tay thon dài nâng cằm tiểu nô lệ, buộc nàng ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen sâu như vực thẳm.

“Có phải em đang định cầu xin tôi tha cho em phải không?”

Giọng cô lạnh nhạt mà tuyệt đối, cái nhìn dành cho tiểu nô lệ không hẳn là buông tha, mang theo trêu ghẹo, nụ cười nhàn nhạt vẽ trên môi.

“Cũng có thể tha cho em...nhưng.....đổi lại tôi sẽ được gì?”

Khương Tinh Vãn khựng lại, hơi thở nghẹn ở cổ. Nàng thì có thể cho gì Giang Mộ Bạch chứ? Nhưng trước mắt cứ đồng ý để thứ rung chấn đang không ngừng khiến vị trị yếu ớt của nàng dừng lại.

Nàng run lên từng hồi, cổ họng khô khốc, môi khẽ hé mà không thành tiếng.

Nàng cúi thấp mắt, giọng vỡ vụn như mảnh thủy tinh rơi vãi dưới lớp thảm lông

“Em....có ...thể làm...gì cho...chủ nhân?”

Lời nói chưa kịp rơi trọn, Giang Mộ Bạch đã bật cười khẽ. Cô buông cằm nàng ra, đưa tay khẽ vuốt một đường từ xương quai xanh xuống ngực đang run rẩy vì kẹp gỗ. Đầu ngón tay chạm đến nơi kẹp gỗ gắn chặt, ép nhẹ, khiến toàn thân Khương Tinh Vãn chấn động

“Bây giờ em bò đến bên chân tôi, dùng môi của em mở vạt áo choàng tắm cho tôi.”

Dứt lời, cô lần nữa dùng vải lụa khóa chặt tầm nhìn của tiểu nô lệ

Vào thời điểm Giang Mộ Bạch nhàn nhã ngồi xuống sofa, vạt áo choàng buông hờ theo dáng ngồi bắt chéo đầy ung dung, thì Khương Tinh Vãn cũng theo bản năng mà động đậy

Hai cánh tay bị trói trước bụng khiến nàng không thể chống đỡ bình thường, chỉ còn cách dồn lực vào khuỷu tay và đầu gối, từng bước bò chậm rãi về phía trước.

Mỗi động tác khiến ngực bị kẹp gỗ lắc nhẹ, đau rát hòa cùng rung chấn bên dưới, ép nàng phải run rẩy trong từng nhịp thở.

Âm thanh ma sát khe khẽ của da thịt với sàn gỗ vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, tựa như một bản nhạc được viết từ những nổi đau cùng sự nhục nhã.

Tấm vải lụa vẫn trùm kín đôi mắt, khiến Khương Tinh Vãn không thể nhìn thấy đường, chỉ biết hướng về hơi thở và mùi hương sữa tắm còn vương trên thân thể Giang Mộ Bạch.

Mỗi lần nhích gần hơn, trái tim Khương Tinh Vãn lại đập gấp gáp hơn, vừa xấu hổ vừa lo sợ, nhưng cũng mang theo một sự thôi thúc, chỉ cần đáp ứng người kia, thứ đồ chơi đang trêu đùa hạ thể của nàng sẽ được dừng lại.

Giang Mộ Bạch ngồi im, ánh mắt dõi theo dáng vẻ tiểu nô lệ chậm rãi bò đến như một con thú nhỏ bị thuần hóa.

Khóe môi cô khẽ nhếch, nụ cười lạnh nhạt mà hài lòng hiện lên, bàn tay nhịp nhịp trên thành ghế, như đang thưởng thức một sự phục tùng chỉ dành riêng cho mình.

Khương Tinh Vãn dừng lại ngay trước sofa, hơi thở gấp gáp phả lên đầu gối Giang Mộ Bạch. trước mắt hoàn toàn không thấy gì, hai tay lại không tự chủ mà tìm đến vị trí áo choàng tắm. 

Nàng chỉ có thể rướn người thẳng đến phần hông của Giang Mộ Bạch, nơi vạt áo choàng tắm rủ xuống hờ hững. Đôi môi run rẩy chạm vào lớp vải mịn, nhẹ nhàng mân mê như tìm kiếm lối thoát cho sự không chế mà bản thân đang chịu đựng.

Từng hơi thở gấp gáp khiến mặt vải rung khẽ, mùi sữa tắm thanh mát hòa cùng hơi ấm tỏa ra từ cơ thể chủ nhân bao phủ lấy nàng, vừa khiến xấu hổ, vừa khiến run rẩy.

Mỗi lần môi ngậm vào vạt áo, nàng lại phải kéo thật chậm, vải trượt qua khóe môi để lộ một khoảng da thịt nhạt dưới ánh đèn.

Nàng không thể nhìn thấy, nhưng từng tấc da trượt qua gò má khiến nàng trong vô thức càng thêm run rẩy.

Giang Mộ Bạch ngồi yên, một tay thong thả tựa lên thành ghế, tay còn lại đặt hờ trên đỉnh đầu tiểu nô lệ. Cô cúi mắt quan sát, khóe môi vẽ thành một đường cười nhàn nhạt, giọng trầm xuống, tựa như một lời thưởng lẫn trói buộc

“Bây giờ, ngồi lên đùi của tôi.”

Cậu lệnh rớt xuống tai, không cho phép chần chừ hay từ chối.

Khương Tinh Vãn hơi khựng lại, nàng thoáng chần chừ nhưng là vào thời điểm ấy bàn tay mang theo hàn khí của Giang Mộ Bạch đã rất nhanh đánh thẳng vào bầu ngực với chiếc kẹp gỗ đang yên vị

Chát...Một cái tát như kéo căng thớ cơ đang bị bó sát. Khương Tinh Vãn rít nhẹ qua kẻ răng. Hai tay bị trói hoàn toàn không có điểm tựa để mà đứng lên.

Giang Mộ Bạch khẽ nhếch môi, một lực kéo vừa phải đã kéo thẳng thân thể của tiểu nô lệ từ dưới sàn nhà mà đứng dậy.

Thân thể nhỏ bé bị kéo dựng lên như con rối, Khương Tinh Vãn loạng choạng mất thăng bằng, hơi thở nghẹn lại trong cổ. Ngực nàng vẫn rát bỏng vì cú tát vừa rồi, kẹp gỗ rung lên nhói buốt theo từng nhịp tim dồn dập.

Giang Mộ Bạch không cho nàng thời gian để chống cự hay suy nghĩ. Cánh tay thon dài nhưng rắn rỏi khẽ vòng qua eo, ấn nhẹ xuống, buộc nàng ngồi thẳng lên đùi mình.

Tư thế bất đắc dĩ khiến bụng dưới của nàng càng áp sát, và chính lúc ấy, món đồ nhỏ bé kia vẫn không ngừng rung, từng nhịp tê dại lan khắp phần hạ thể, hai chân nàng đều không còn bao nhiêu sức.

Một luồng điện ngầm chạy dọc cột sống, khiến nàng khẽ rùng mình, đôi chân mềm nhũn vô thức khép chặt lại nhưng lập tức bị vạt áo choàng của Giang Mộ Bạch ngăn trở.

Mỗi rung động đều như bị phóng đại gấp đôi trong tư thế ngồi kề sát thế này, khiến hô hấp vốn đã loạn lại càng dồn dập.

Giang Mộ Bạch nghiêng người, hơi thở mát lạnh lướt qua gò má đỏ bừng của tiểu nô lệ. cô có thể cảm nhận rõ sự ẩm ướt đang hiện hữu ở trên đùi mình, kèm không được mà nở ra một nụ cười tà ác

“Bây giờ, tôi muốn em giữ chặt tiếng rên trong miệng. Một âm thoát ra, liền có mười roi cho cô bé hư hỏng.”

Khương Tinh Vãn hoàn toàn không biết Giang Mộ Bạch sẽ làm gì với nàng, có thể toàn bộ tâm trí, thể lực của nàng đều bị vắt đến cạn kiệt, hoàn toàn buông xuôi theo mọi ý muốn của người kia.

Nụ hôn đầu tiên rơi xuống thật nhẹ nơi
thái dương, môi Giang Mộ Bạch trượt dọc theo xương gò má, nấn ná thật lâu ở vành môi mỏng đang run rẩy như cánh bướm, tiếp đến lại lướt qua cần cổ thon cao của tiểu nô lệ, nấn ná một vài giây ở hõm cổ, đến xương quai xanh.

Vành môi Giang Mộ Bạch lướt nhẹ trên dấu roi đỏ tươi, cô hít mạnh một ngụm đến khi rời đi – nơi đó đã có một dấu hickey chói mắt.

Từng nụ hôn vừa dịu dàng vừa chậm rãi, như thể cố ý kéo dài sự căng thẳng đang dồn ép trong lòng tiểu nô lệ. Như trêu đùa, như xoa dịu và như khiêu khích sợi thần kinh mẫn cảm đang kéo căng.

Khương Tinh Vãn run lên, đôi mắt bị che kín không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận từng cái chạm ấm nóng như một sợi dây xiết chặt quanh tim.

Càng muốn tránh né, nàng càng bị trói chặt vào sự hiện diện áp đảo kia. Bên dưới càng lúc càng trở nên ẩm ướt, thứ đồ chơi quái quỷ kia vẫn chưa buông tha nàng, mặt nàng sắc trắng loang với sắc đỏ, cánh môi run rẩy không chịu được mà cất tiếng, từng âm gãy vụn như xương vỡ.

“Mộ…Bạch….em thật sự…không chịu nổi nữa….làm ơn..”

Âm thanh cầu xin vang lên đầy nghẹn ngào, có thể nghe ra được sự nức nở bên trong.

Nhưng là Giang Mộ Bạch không hề bày ra dáng vẻ đau lòng, trái lại cô còn càng rỡ dùng môi của mình áp sát vào bầu ngực, cạnh kẹp gỗ mà mút lấy.

Dòng điện mạnh mẽ từ bên dưới giật thẳng vào nơi sâu thẩm của nữ nhân, phần trên lại không ngừng bị răng nhỏ của Giang Mộ Bạch quấy rối. Khương Tinh Vãn bất lực mà bật khóc thành tiếng.

“Em….thật sự…khó chịu….chị đánh em đi đi…..đừng dùng thứ này với em nữa?”

Lời nói hèn mọn, bất lực ấy khiến Giang Mộ Bạch dừng lại. Cô hơi ngã người ra sau thành sofa, nhìn tiểu nô lệ trên mặt phủ đầy mồ hôi cùng nước mắt, đầu ngón tay thon dài vuốt nhẹ  bờ môi đang không ngừng mím chặt của em ấy. Giọng cô vang lên trầm ấm

“Có thể. Đổi lại tôi phạt em hai mươi roi mây thì sao?”

Khương Tinh Vãn thà ăn đau da thịt còn hơn sự cắn xé đến mục rỗng của thứ đồ chơi quái quỷ này. Nàng không nghĩ nhiều mà lên tiếng đáp lời.

“Em….chấp nhận ạ”

Đầu ngón tay Giang Mộ Bạch gõ lốc cốc trên cạnh sofa, nếu ngày hôm nay cô cố chấp muốn cùng bé con này vượt rào thì chỉ sợ mối quan hệ cả hai sẽ thêm phần tồi tệ.

Chi bằng nhẫn nhịn một chút, nghĩ cho đại cục sau này vẫn hơn. Suy tính tới lui, cô đưa tay lướt xuống thanh rút đang nối với viên bi sắt kia, động tác nhanh nhẹn mà rút phăng đi.

Dư chấn rung động vừa tắt, Khương Tinh Vãn liền như sợi dây đàn đứt đoạn. Một mảng ướt át xấu hổ lan trên mặt đùi Giang Mộ Bạch, còn chính nàng thì ngã nhào vào vòng tay đối phương, thở dốc đến mức từng hơi hít vào cũng run rẩy.

Hai kẹp gỗ trên ngực khẽ rung theo nhịp phập phồng, nhắc nhở rằng để thoát khỏi thứ kia chính nàng sẽ phải oằn người dưới hai mươi roi mây.

Giang Mộ Bạch cúi xuống, ngón tay nâng cằm nàng, ánh mắt đen sâu nhìn thẳng vào gương mặt đỏ bừng kia. Cô nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt nhưng hài lòng

“Có thấy em phản ứng mạnh mẽ thế nào không? Em không chịu nổi là vì nó cần thứ khác chứ không phải viên bi kia. Không sao, tôi sẽ đợi đến lúc em mở miệng cầu xin tôi.”

Cô không chần chừ, đặt tiểu nô lệ xuống khỏi đùi mình, bàn tay ấn nhẹ vai, buộc Khương Tinh Vãn xoay người. Giọng cô trầm thấp nhưng tuyệt đối không có sự thương lượng

“Sấp người. Hai mươi roi mây.”

Khương Tinh Vãn run run làm theo. Hai tay vẫn bị trói trước bụng, nàng chậm rãi sấp người xuống bề mặt da lạnh của sofa. Lưng mảnh mai cong lại, mái tóc dài rũ xuống che một phần gò má ẩm ướt.

Âm thanh roi mây được Giang Mộ Bạch rút ra vang lên một tiếng khô khốc. Cô thong thả vung roi, giọng bình thản mà rắn rỏi

“Tôi sẽ không nương tay để em biết so với vừa rồi thì cái nào mới là thật sự thống khổ.”

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Khương Tinh Vãn, nàng gần như không còn sức lực để mà đoán xem ngọn roi vô tình kia sẽ rơi xuống địa phương nào của thân thể mình.

Âm thanh xé gió vang lên bên tai. 

Chát……Roi đầu tiên đánh xuống. Giang Mộ Bạch đúng như đã nói, hoàn toàn dùng hết mười phần lực, kết quả chỉ một roi đã vắt ngang đỉnh mông một lằn roi tím thẩm.

Khương Tinh Vãn run rẩy bật ra tiếng điếm

“..Một”

Chát….chát….Roi thứ hai và ba nối tiếp nhau quất xuống, tuần tự xếp dưới vết roi tím kia, hoàn hảo đánh sưng một phần thịt vốn đã đỏ tươi.

Khương Tinh Vãn bật khóc ra tiếng, nhưng nàng vẫn điếm đến điều đặn

“Hai…B..a”

Những roi tiếp theo vẫn theo quy luật đều đặn ấy mà đánh xuống, không nhanh không chậm, mỗi lần roi chạm vào da thịt đều bật lên tiếng rít nghẹn trong cuống họng. Mồ hôi Khương Tinh Vãn vả ra như tắm.

Chát…chát…. Chát…Ba roi liên hoàn quất xuống vùng hông và đùi, như ngọn lửa bén vào da thịt. Khương Tinh Vãn cắn môi bật máu, giọng vỡ ra từng nhịp

“Bốn…Năm…S..áu…”

Roi thứ bảy, tám,và chín tàn nhẫn đánh xuống, đường roi chồng lên nhau thành những vệt đỏ loang tím. Toàn thân nàng co quắp, hơi thở dồn dập, nước mắt hòa cùng mồ hôi rơi xuống mặt sofa, âm thanh càng lúc cảng trở nên yếu ớt

“..Tám…chín…”

Giang Mộ Bạch di chuyển đầu roi xuống vùng bắp đùi non, nơi tiếp giữa mông và đùi, phần da thịt non mịn, chỉ cần đánh nhẹ cũng sẽ hằn sâu lằn.

Cô lạnh lùng vung xuống, âm thanh chát chúa đánh thẳng vào tai hòa cùng tiếng nấc nghẹn của tiểu nô lệ

Chát….mười….chát…mười một

Chát… chát…Roi mười hai và mười ba liên tiếp giáng xuống, phần đùi trắng nõn lập tức hằn thành hai vệt đỏ chồng khít.

Khương Tinh Vãn run rẩy bật khóc, giọng vỡ vụn nhưng vẫn cố gắng bật ra

“Mười hai… mười ba…”

Giang Mộ Bạch không chút nương tay, cổ tay cô khẽ đảo, đầu roi thay đổi góc độ, hung hăng quất chéo ngang hông.

Chát… chát…Mười bốn, mười lăm, lằn roi tím bầm giao nhau, đau đến nỗi cả phần eo nàng giật mạnh, tiếng khóc càng lúc càng lớn. Khương Tinh Vãn hoàn toàn không để tâm đến có phạm lỗi hay không nữa..

Mỗi lần đếm, âm thanh của nàng nhỏ dần, như chỉ còn hơi thở kéo lê. Nhưng Giang Mộ Bạch vẫn thong thả, từng roi đánh xuống đều chuẩn xác, không nhanh không chậm, buộc tiểu nô lệ phải chống đỡ đến tận cùng của sự trao đổi này.

Chát… chát…Mười sáu, mười bảy, roi quất nghiêng xuống mặt trong bắp đùi, đau buốt đến mức toàn thân Khương Tinh Vãn chấn động, tiếng thét nghẹn bật ra rồi hóa thành nấc nở.

“…Mười sáu… mười bảy…đa..u..quá…”

Cánh tay Giang Mộ Bạch không hề ngừng lại, từng động tác gọn gàng, dứt khoát. Cô hoàn toàn không để tâm đến dáng vẻ sắp hư thoát của tiểu nô lệ

Chát… chát…Mười tám, mười chín,da thịt nàng đỏ bầm và tím tại, thậm chí máu li ti đã bật ra dưới lớp da mỏng, những đường roi mới chồng lên vết cũ, đau đến mức cả người co rút, vai run lẩy bẩy, giọng đếm khản đặc như sắp tắt tiếng đến nơi.

“…Mười tám… mười chín…”

Một khoảng lặng ngắn như để nhấn mạnh sự chờ đợi. Rồi Giang Mộ Bạch giáng xuống roi cuối cùng, toàn lực, dằn hẳn lên phần mông đã sưng đỏ rực.

Chát…Khương Tinh Vãn bật người, tiếng khóc hòa cùng tiếng đếm cuối run rẩy trào ra

“H…hai mươi…”

Toàn thân nàng rũ xuống, mồ hôi cùng nước mắt làm ướt đẫm mặt sofa. Từng vệt roi tím đỏ loang lổ phủ kín da thịt, hơi thở gấp gáp như thể mỗi nhịp đều rút cạn sinh lực.

Dù vậy, trong cơn đau rã rời, nàng vẫn uất ức mà lên tiếng chất vấn

“Chị luôn…bảo yêu thương em….yêu thương là như vậy sao?....hả?”

Giang Mộ Bạch đứng phía sau, roi vẫn còn trong tay, đầu roi khẽ rũ xuống chạm nhẹ sàn gỗ. Nghe câu hỏi đẫm nước mắt ấy, khóe môi cô nhấc lên một độ cong khó đoán.

Cô bước lại gần, bàn tay thon dài áp xuống lưng trần đang run rẩy của tiểu nô lệ, hơi cúi người, giọng nói trầm thấp vang ngay bên tai

“Rõ ràng chị muốn yêu thương kiểu khác….do em chọn phương thức đau đớn này mà thôi. Sao có trách chị? Cô bé, em thật không có lương tâm!”

Cô chậm rãi dùng ngón tay miết qua từng vệt roi sưng đỏ, động tác dịu dàng đến mức trái ngược hoàn toàn với những gì vừa diễn ra. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, lóe lên tia chiếm hữu không cách nào giấu giếm

“Còn có chị đã giảm lực lắm rồi…sao vẫn để lằn như vậy? Có phải da em ngày càng mỏng theo thời gian không bé con?”

Khương Tinh Vãn không thể nhịn nổi người này ‘thiêu hoa lên gấm’ nàng cứng rắn quay đầu, ánh mắt thể hiện rõ sự uất nghẹn trong đó.

Đây là không dùng lực sao? Miệng lưỡi thật trơn tru!

Trong đôi đồng tử ướt đẫm ánh lên sự phản kháng yếu ớt. Nàng muốn mở miệng mắng, nhưng cổ họng khô khốc chỉ bật ra vài tiếng nấc nghẹn

Giang Mộ Bạch dường như càng bị ánh nhìn ấy chọc cười, cô đưa tay khẽ gạt đi một giọt nước mắt nơi khóe mắt tiểu nô lệ, động tác dịu dàng đến mức như những chuyện vừa rồi là một khoảng trống từ thế giới khác.

“Trông dáng vẻ xù lông này của em cũng thật đáng yêu. Vậy đi, chị phá lệ cho em có thể làm nũng sao mỗi trận đòn. Thấy sao? Có phải chị rất tốt bụng không?”

Giọng nói ấy, vừa như trêu chọc, vừa như chiếc khóa sắt, giam chặt lấy Khương Tinh Vãn.

Nói cho nàng biết mối quan hệ này, không chỉ có ngọt ngào mà còn có cả cay đắng.

Vừa dịu dàng, vừa tàn nhẫn!

Giang Mộ Bạch cũng không để bé con của mình chịu thêm ủy khuất. Cô cúi người bế thẳng tiểu nô lệ từ sofa lên. Động tác dứt khoát, nhưng trong vòng tay lại là một sự nâng niu như thể đang ôm một bình gốm cổ.

Khương Tinh Vãn khẽ giật mình, thân thể mềm nhũn vì kiệt sức, đầu tựa vào vai Giang Mộ Bạch. Hơi thở nàng vẫn dồn dập, mồ hôi thấm ướt vạt áo choàng tắm của người kia, nhưng chẳng còn sức phản kháng.

Mặt nàng chạm trực tiếp vào lớp áo choàng mỏng manh của Giang Mộ Bạch, bất giác sắc đỏ lan đến tận mang tai

Tiếng bước chân vang đều trên cầu thang, mỗi bước đi trầm ổn như khắc sâu vào tim nàng. Mùi hương sữa tắm thanh lạnh vẫn còn phảng phất quanh người Mộ Bạch, hòa cùng hơi thở gấp gáp của chính nàng, tạo thành một vòng xoáy quấn chặt, vừa đau đớn vừa khiêu khích.

Khi cánh cửa phòng tắm khẽ mở ra, hơi nước ấm áp ùa ra ngoài. Giang Mộ Bạch cúi mắt nhìn xuống gương mặt nhợt nhạt ướt đẫm mồ hôi kia, khóe môi cong lên một nụ cười không rõ là thương xót hay thích thú

“Khóc như mèo con vậy? Thật đáng xấu hổ?”

Cô đặt nàng xuống ghế dài bên trong phòng tắm, đôi tay thon dài bắt đầu tháo từng kẹp gỗ, từng nút trói, chậm rãi đến mức như cố tình kéo dài sự tra tấn ngọt ngào ấy

Hơi nước nhanh chóng phủ mờ tấm gương lớn, từng làn sương trắng quấn quanh không gian như chiếc màn che mờ ảo.

Giang Mộ Bạch ngồi xuống bên cạnh, bàn tay thon dài nâng lấy cằm tiểu nô lệ, buộc nàng ngẩng mặt lên.

“Em có biết..chị phải nhịn cực khổ đến mức nào không?”

Nước ấm được múc trong lòng bàn tay, từng dòng trượt qua gò má đỏ bừng rồi rơi xuống chiếc cổ thon, cuốn theo bụi bẩn và mồ hôi. Động tác của cô chậm rãi, cẩn trọng đến mức khiến Khương Tinh Vãn vừa thấy an ủi, vừa thấy sợ hãi.

Khương Tinh Vãn hiểu được ‘nhịn’ là có ý gì. Nàng không có sức phản kháng chỉ có thể tựa đầu vào thành bồn mà nhắm nghiền cả mắt.

Ngón tay Giang Mộ Bạch khẽ lướt qua từng vết roi, đôi mắt đen sâu trầm mặc nhìn theo những đường đỏ loang tím. Cô cúi xuống, môi chạm nhẹ nơi một vệt bầm xanh, hơi thở ấm áp hòa lẫn cùng nước, tựa như một dấu khẳng định chủ quyền

“Đau lắm đúng không? Lần sau tôi sẽ...chú ý hơn.”

Giọng cô thấp, vang như vọng trong hơi nước

Khương Tinh Vãn cắn môi, toàn thân thả lỏng trong nước ấm, không còn sức chống cự. Nhưng đôi mắt mờ lệ vẫn cố tránh né ánh nhìn kia, run rẩy đáp khẽ

“Cho xin đi! Mỗi khi chị nói chú ý chính là nói cho hoa mỹ có phải không? Vừa rồi em khóc đến khô cạn nước mắt, chị có tí nào mủi lòng không? Em còn cho rằng chị đang đánh phạm nhân, đánh kẻ thù…chứ không phải người yêu của chị”

Giang Mộ Bạch giật giật khóe môi, cô nhìn bé con đang phát tiết mà cong cong vành mắt. Rõ ràng là một chú mèo với móng vuốt sắt bén, thời gian qua để có được dáng vẻ ngoan ngoãn uốn gối, xem chừng đã hạ xuống tám phần khí thế.

Nhưng ngoài ý muốn Giang Mộ Bạch lại yêu thích dáng vẻ này. Một cây xương rồng đi gây vẫn thú vị hơn đóa hoa lan mềm yếu.

“Chị rõ ràng muốn yêu em theo cách người yêu nên làm. Do em chọn hai mươi roi còn gì? Giờ còn ở đây trách ngược lại chị? Bé con, thật ngang ngược!”

Giang Mộ Bạch mang theo tiếng cười mà lên tiếng. Bàn tay cô tiếp tục dặt lên vết roi, nhưng lực vuốt nhẹ hơn, môi khẽ cúi xuống hôn vào bầu ngực đỏ lừ của bé con.

“Nếu cảm thấy chị ra tay quá nặng…em có thể đánh lại chị…một cái. Đây là đặc quyền chỉ có em có.”

Cô nâng mặt Khương Tinh Vãn lên, đôi mắt soi thẳng vào đôi mắt đã ướt

“Ở cương vị chủ nhân thì em vừa rồi chính là xấc xược xứng đáng đánh nát mông. Ở cương vị người yêu thì em vừa vu oan cho người mình yêu, thật nhẫn tâm. Em nói xem, chị có phải oan lắm không?”

Khương Tinh Vãn : …………

Nàng sao lại không biết Giang Mộ Bạch có chiếc lưỡi dài đến bảy tấc như thế này?

Khương Tinh Vãn há hốc miệng, suýt bật cười thành tiếng vì câu nói châm chọc kia.

Nàng biết mình đang bị bắt lỗi, biết mình vừa nói năng ngang ngược, nhưng trong sâu thẳm vẫn còn một thứ kỳ lạ, nửa muốn giận nửa muốn mềm lòng trước cái cách người kia vừa vỗ về vừa mỉa mai.

Giang Mộ Bạch nhìn thấy sắc thái ấy, khóe mắt cô càng kéo lên rõ hơn, một nụ cười nửa đùa nửa thật. Cô cúi xuống, hôn nhẹ như đóng dấu lên bầu ngực đỏ rực kia, rồi rời ra, giọng nói vẫn thong thả mà có chút bắt cầu.

“Được rồi bé con. Chị ra tay hơi quá đáng, lần sau…chị sẽ chú ý hơn!””

Khương Tinh Vãn buông tiếng thở dài dài, cơ thể rã rời nhưng tâm trí loang ngập một cảm giác lạ: mệt mỏi pha chút an toàn.

Nàng tựa vào vòng tay Giang Mộ Bạch khi được bế lên, cảm nhận hơi ấm và mùi sữa tắm, và trong lòng có một thứ vừa bị trói chặt vừa được ôm ấp.






Chương trước Chương tiếp
Loading...