DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 34



Chương 34 : Ngoài Sân
===============
Giữa lúc không khí đang căng như sợi dây đàn thì tiếng người trụ trì buổi tiệc vang lên trên bục sân khấu. 

“Xin mọi người chú ý một chút.”

Lớp trưởng đứng trên đó, bên cạnh là vài vị giáo sự được mời đến. Gương mặt của họ so với trên lớp có phần ôn hòa hơn.

“Trước khi bữa tiệc bắt đầu, chúng ta hãy cùng dành ít phút để tri ân các thầy cô đã dốc lòng giảng dạy trong suốt bốn năm qua. Đồng thời, buổi tối hôm nay cũng là dịp để chúng ta nói lời chia tay với cuộc sống sinh viên, bước ra con đường mới của riêng mình.”

Tiếng vỗ tay vang dội khắp sảnh, kéo theo những tiếng xuýt xoa, xua tan đi phần nào sự ngột ngạt vừa tích tụ. Không ít ánh mắt cũng vì thế mà rời khỏi bàn của Khương Tinh Vãn, trở về với tâm trạng hân hoan vốn có của ngày tốt nghiệp.

Các giáo sư lần lượt cầm micro, lời lẽ ngắn gọn nhưng trang trọng, nhắc lại những kỷ niệm trên giảng đường, không quên nhấn mạnh thành tích xuất sắc của lớp. Không ít lần các ánh mắt tán thưởng đều nhìn đến Khương Tinh Vãn

Âm nhạc dịu nhẹ lần nữa được nổi lên, tiếng trò chuyện hòa lẫn tiếng ly chạm nhau vang khắp sảnh. Không khí dường như đã quay lại rộn rã vốn có.

Ngay lúc ấy, Trình Dương chậm rãi đứng dậy, trên tay cầm một ly rượu đỏ sóng sánh, nụ cười nửa miệng đầy thâm ý.

Hắn bước đến bàn Khương Tinh Vãn, giọng nói cố tình cất cao để cả mấy bàn xung quanh đều nghe thấy

“Tinh Vãn, tôi với cậu không chỉ là người cùng quê còn là bạn học nhiều năm. Lên đại học lại may mắn cùng nhau một lớp. Bốn năm qua, chúng ta có những lúc hiểu lầm, nay đã tốt nghiệp. Cậu uống với tôi một ly, xem như chuyện cũ bỏ qua. Có được không?”

Văn thì hay, ý thì đẹp. Nhưng người có não đều biết Trình Dương là đang chuốc rượu Khương Tinh Vãn. Uống một ly sẽ có ly hai, ba, không uống chính là không nể mặt.

Trò vặt này, sao Khương Tinh Vãn có thể không biết. Nàng mỉm cười nhạt khẽ vương tay đẩy ly rượu về phía Trình Dương, giọng nói cất lên đủ trọng lượng

“Thật xin lỗi. Tôi không biết uống rượu.”

Một vài tiếng cười rì rầm lập tức nổi lên

“Cậu ta mà từ chối thì chẳng phải quá xem thường bạn học cũ sao?”

“Đúng đó, chỉ một ly thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”

Trình Dương khẽ khịt mũi, thật đúng ý hắn. Hắn vội quay lại đám bạn cùng bàn mà cau mày nhẹ, mang theo chút trách móc

“Các cậu đừng nói vậy. Bạn học Khương của chúng ta không chỉ là thủ khoa của ngành mà còn là người yêu đương nhiệm của Giang tổng. Không nể mặt mình cũng là lẽ đương nhiên.”

Lời vừa dứt, cả bàn tiệc vang lên mấy tiếng cười nửa thật nửa giả, có kẻ còn cố tình huýt sáo phụ họa

“Vãn Vãn, uống rượu với nam nhân về nhà có bị Giang tổng bắt quỳ trên đá không vậy?”

Lam Thư Dao nghe mà nóng bừng mặt, bàn tay vô thức siết chặt chiếc nĩa bạc. Cô nhìn sang dáng vẻ chẳng buồn để tâm của bạn tốt mà cảm thán, sao có thể nhẫn nhịn được mấy lời này hay vậy?

Khương Tinh Vãn nhìn bạn học vừa phát biểu, nàng khẽ cười lên tiếng

“Nói vậy người yêu cậu rất hay bắt cậu quỳ sao?”

Trong nháy mắt, cả bàn im phăng phắc. Vài tiếng “phụt” bật ra từ những bàn lân cận, có người không nhịn nổi mà cười sặc, vội vàng che miệng.

Khuôn mặt kẻ vừa buông lời chế giễu đỏ bừng như gấc chín, ánh mắt lảng tránh, không dám đáp lại.

Lam Thư Dao nhếch môi, cố tình nâng ly nước cụng nhẹ, giọng trong veo như trêu chọc

“Vãn Vãn lợi hại. Một câu thật trí mạng”

Trình Dương đứng bên cạnh thoáng cứng người, nụ cười nửa miệng gượng gạo chẳng thể kéo nổi. Hắn hắng giọng, cố tình phá vỡ bầu không khí đang bất lợi

“Thôi nào, chỉ là nói đùa cho vui, mọi người đừng quá căng thẳng. Tiệc tùng mà, không phải để cãi cọ.”

Hắn nhìn đến Khương Tinh Vãn, nụ cười càng thêm cứng mấy phần.

“Cậu thật sự không nể mặt tôi sao?”

Khương Tinh Vãn không lên tiếng nhưng hành động phớt lờ của nàng chính là cái tát đánh vào sự ngông cuồng tự đại của Trình Dương. Hắn ta giận đến run người, nhưng không làm gì quá đáng chỉ có thể bưng ly rượu quay về bàn tiệc trong sự hậm hực.

Trình Dường vừa kéo ghế ngồi xuống, Tô Vu Long đã trầm thấp lên tiếng.

“Cô gái đó… vẫn luôn ngông cuồng như vậy sao? Một nữ sinh nhận học bổng, bán đổi thân xác cho một phụ nữ cũng có thứ để kênh kiệu sao?”

Chu Nhược Nhan khẽ bật cười, bàn tay thon dài vuốt nhẹ ly thủy tinh trong tay, đôi mắt cong cong nhưng ẩn chứa mũi dao nhọn

“Tô thiếu gia có đều không biết. Cậu ấy từ năm nhất đã được đại gia số một Bắc Thành là Giang tổng bao nuôi. Giang tổng còn từng công khai che chở cậu ta, bốn năm qua ở trường chính là ‘tiểu bá vương’ không ai dám động”

Nói đến đây, cô ta cố tình cao giọng hơn, ánh mắt hướng thẳng về phía Khương Tinh Vãn, giọng điệu mềm mại nhưng gai góc

“Có lần cậu ta còn ỷ vào bản thân được Giang tổng sủng ái nên thường xuyên gây khó dễ cho em. Tô thiếu, có thể đòi cho em chút công đạo không?”

Tô Vu Long nhìn góc nghiêng của Khương Tinh Vãn hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc. Với suy nghĩ hạn hẹp của mình, hắn ta cho rằng đã gặp qua cô gái này ở hộp đêm nào đó.

Cho rằng phán đoán của mình là đúng, nụ cười Tô Vu Long trở nên khinh khỉnh. Hắn lạnh giọng

“Chỉ là loại nữ nhân rẻ tiền. Giang tổng kia chơi chán liền đá đi. Có cái gì mà tự cao tự đại. Để ta trị thứ ngông cuồng này.”

Âm cuối rơi xuống, một bàn tiệc chỉ toàn những kẻ thọc gậy bánh xe đều nhịn không được mà dấy lên phấn khởi, khi sắp có trò vui để xem.

Tô Vu Long mang theo ly rượu đẩy ghế đi đến chỗ Khương Tinh Vãn, mỗi bước chân của hắn ta kéo theo không ít ánh nhìn.

Dù sao thì, ngay từ đầu Chu Nhược Nhan đã nói bạn trai cậu ta là người thừa kế tương lai của điện máy Tô Phong.

Chỉ là những sinh viên vừa tốt nghiệp, sẽ không quá tường tận về thế giới bên ngoài, bọ họ đều cho rằng so với Giang tổng đó, bạn trai Chu Nhược Nhan cũng không kém cạnh.

Tô Vu Long dừng ngay trước mặt Khương Tinh Vãn, ly rượu trong tay khẽ xoay, sóng đỏ sóng sánh ánh lên thứ màu sắc kiêu ngạo.

Hắn ta khom người xuống một chút, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy khinh thị, giọng nói cố ý cất cao cho cả sảnh tiệc đều nghe thấy

“Nghe nói cô là người yêu của Giang tổng. Tự hỏi vì sao tiệc tốt nghiệp của cô Giang tổng kia lại không đến.”

Hắn ta dừng lại, ánh mắt hằn rõ sự khiêu khích.

“Đoán chừng chỉ là loại gái rẻ tiền chỉ dành để giấu trong bóng tối thôi phải không? Lão tử cảm thấy vừa mắt cô, nói xem một đêm giá bao nhiêu? Lão tử trả gấp đôi.”

Lời nói thô tục vừa rơi xuống, cả sảnh tiệc lập tức rúng động, không ít tiếng hít mạnh vào khe kẽ răng vang lên.

Lam Thư Dao tức đến nỗi bật dậy, nhưng còn chưa kịp bước tới thì Khương Tinh Vãn đã chậm rãi đứng lên.

Động tác của nàng ung dung, dường như chẳng bị những lời nhơ nhuốc kia làm vấy bẩn. Nàng đưa tay cầm lấy ly rượu trên bàn, một cái hất nhẹ, chất lỏng sóng sánh cứ thể đổ vào Tô Vu Long trước sự ngỡ ngàng của tất cả.

“Lời lẽ xúc phạm, gạ gẫm mua dâm ngay giữa chốn đông người. Anh nghĩ sẽ bị phán bao nhiêu năm tù?”

Lời nàng như lưỡi dao lạnh lẽo, cắt thẳng vào màng nhĩ từng người ở đây. Không gian vốn ồn ào phút chốc tĩnh lặng, chỉ còn lại mùi rượu nồng xộc lên mũi và tiếng rượu nhỏ giọt từ vạt áo đắt tiền của Tô Vu Long.

Sắc mặt hắn lập tức đen kịt, bàn tay run rẩy siết chặt ly thủy tinh đến mức gân xanh hằn rõ.

“Con đàn bà thối tha, mày dám..”

“Sao không?”

Khương Tinh Vãn không chút sợ hãi, ánh mắt nàng nhìn chằm vào sự kệch cỡm của người này mà lạnh giọng.

“Nơi này là tiệc tốt nghiệp của sinh viên ngành luật Đại Học Thanh Bắc. Anh ngang nhiên dùng lời lẽ thô thiển để nói về một sinh viên đạt thủ khoa. Anh nghĩ, tôi có đủ trình để kiện anh không?”

Nói rồi, nàng thong thả đặt ly rỗng xuống bàn, động tác ung dung mà đầy khí phách, khiến không ít ánh mắt trong sảnh đầy vẻ tán thưởng.

Một số người gật gù cảm thán, dù sao thì bọn họ cũng không phải kiểu người không có não. Ai lại không biết Chu Nhược Nhan cùng Trình Dương bốn năm qua đều khắp nơi gây khó dễ. 

Ngày hôm nay, Khương Tinh Vãn không phản ứng thì còn đợi đến ngày nào.

Sự cứng rắn này là nên có.

Sắc mặt Tô Vu Long đen như than, bàn tay cầm ly run rẩy, từng mạch máu xanh hằn rõ trên mu bàn tay. Hắn chỉ hận không thể ngay lập tức tát cho nữ nhân trước mặt mấy cái để xả cơn tức

“Con đàn bà chết tiệt. Đám đánh cả lão tử. Mày là không muốn sống có đúng không?”

Tiếng gầm giận dữ chưa kịp rơi trọn, cổ tay hắn đã bị Chu Nhược Nhan giữ chặt. Cô ta cười gượng, cánh tay mềm mại kéo ghì hắn xuống, giọng nhỏ nhẹ mà đầy ép buộc

“Tô thiếu. Lời của cô ta không sai. Anh bây giờ ra tay đánh người là tội càng thêm tội. Chúng ta trước tiên rời đi, tìm thời cơ mà chỉnh đốn cô ta.”

Nụ cười trên môi Chu Nhược Nhan vẫn giữ, nhưng ngón tay bấu đến trắng bệch. Rõ ràng cô ta cũng hiểu, một khi Tô Vu Long làm loạn, người mất thể diện đầu tiên chính là mình.

Khương Tinh Vãn thái độ rất rõ ràng, nếu Tô Vu Long dám đánh, cô ta sẽ dám kiện. Không nói đến Giang tổng kia chống đỡ sau lưng, chỉ với bằng này người cùng camera đã đủ buộc tội Tô Vu Long, anh ta bị kết tội, cô cũng tránh không khỏi liên can.

Không khí xung quanh căng như tơ đàn. Mọi ánh mắt trong sảnh đều đổ dồn vào bọn họ. Có người thì thầm, có kẻ bật cười khinh khích.

Ngay lúc ấy, một vị giáo sư vốn ngồi bàn chính không nhịn được nữa, cất giọng nghiêm nghị

“Vị thiếu gia này đã sai trước. Còn muốn làm gì sinh viên của tôi. Có phải xem đám lão nhân này chết rồi sao? Xã hội pháp trị chứ không phải nơi dùng nấm đấm để thể hiện bản thân.”

Âm cuối của giáo sư trầm xuống, lập tức khiến tiếng ồn ào im bặt.

Khương Tinh Vãn vẫn đứng thẳng, ánh mắt quét qua từng gương mặt, khóe môi cong lên một độ cong lạnh lẽo. Nàng thong thả nói, giọng không lớn nhưng từng chữ lại như mũi kim xuyên thẳng vào màng nhĩ.

“Lão sư dạy phải. Vị Tô thiếu này đây, tôi sẽ lập hồ sơ và khởi kiện cậu.”

Sắc mặt Tô Vu Long lập tức trắng bệch rồi chuyển sang đỏ bầm, gân xanh trên thái dương giật liên hồi. Một bên là sĩ diện thiếu gia, một bên là nguy cơ phải hầu tòa, trong chốc lát hắn ta nghẹn đến mức không tìm ra lời phản bác.

Chu Nhược Nhan thấy thế liền vội vã chen vào, giọng điệu mềm mại nhưng ai có não đều hiểu được ngụ ý trong câu nói của cô ta

“Tinh Vãn, đừng làm mọi chuyện căng thẳng. Tô thiếu là người mà cậu không chọc nỗi đâu? Cậu vừa tốt nghiệp đã muốn đem bạn học và bạn trai của mình ra kiện tụng rồi sao?”

Khương Tinh Vãn không hề nao núng, nàng bình thãn đáp lại

“Bạn học Chu cũng biết nói đây là bạn trai của cậu. Nếu cậu không quản được cái miệng của anh ta thì để tôi giúp. Dù sao thì tôi không ngại với đối đầu với ai, chẳng phải bạn học Chu luôn nói rằng tôi có chống lưng sao. Tôi cũng không ngại mà dựa vào.”

Nàng dừng lại một đoạn, ánh mắt khóa chặt người đối diện

“Còn có trong miệng của bạn học Chu thì pháp luật cũng phải kiêng nể vị Tô thiếu này sao? Như vậy tôi càng muốn xem rốt cuộc là luật pháp có tính đến trên đầu vị này hay không?”

Lời vừa dứt, cả sảnh tiệc thoáng chốc im phăng phắc. Bao ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Khương Tinh Vãn. Dáng dấp này hoàn toàn không phải kiểu chỉ nói để thị uy.

Khương Tinh Vãn khẽ cười cong môi, tay nàng miết nhẹ qua miệng ly thủy tinh, sau đó xoay đầu về hướng Lam Thư Dao mà dịu giọng

“Mình về trước. Cậu có về cùng mình không?”

Lam Thư Dao không cần một giây suy nghĩ liền tức thì đứng dậy, gương mặt dâng trào sự tự hào xen lẫn phấn khích.

Cô bước nhanh theo bạn tốt, hai bóng dáng song song rời khỏi bàn tiệc, từng bước chân trầm ổn vang vọng trên nền gạch bóng loáng.

Mọi người ngồi lại chỉ biết ngơ ngác nhìn theo, trong lòng vừa kinh ngạc vừa khó mà không thừa nhận – khí thế của Khương Tinh Vãn thực sự khiến cả hội trường bị chấn động.

Người tốt nghiệp với thành tích dẫn đầu khoa Luật, khí thế thật sự không đùa được.

Phía sau, sắc mặt Chu Nhược Nhan càng thêm khó coi, còn Tô Vu Long thì tức đến mức ngón tay run rẩy, suýt nữa đã ném thẳng ly rượu xuống sàn. Tròng mắt hắn hằn tia đỏ, rõ ràng chuyện này sẽ không kết thúc tại đây.

Bước ra khỏi cánh cửa kính trong suốt, luồng gió đêm mang theo hơi mát khẽ lướt qua, xua đi phần nào không khí ngột ngạt vừa rồi. Bên ngoài, ánh đèn đường trải dài trên nền xi măng, phản chiếu thành những vệt sáng dịu dàng.

Lam Thư Dao hít sâu một hơi, như thể vừa thoát ra khỏi lồng ngực bị kìm nén, cô khẽ lẩm bẩm

“Mấy người đó có phải não bị úng nước hết rồi không? Sao cứ trái phải cắn cậu như thế?”

Khương Tinh Vãn đối với câu nói của bạn mình liền cười đến vui vẻ, mi mắt nàng cong cong như vầng trăng đang treo trên đỉnh đầu.

“Mình không vừa mắt họ. Thì mình có làm gì cũng sẽ không vừa mắt họ”

Lam Thư Dao thoáng gật gù tán đồng, cả hai sải bước đến vị trí tài xế đang đứng đợi. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng phanh xe “kít” vang lên ngay bên cạnh.

Một chiếc xe màu trắng  thắng gấp trước lối vào nhà hàng, ánh đèn pha quét ngang, soi sáng cả khoảng sân.

Cửa xe mở ra, từ trong bước xuống một dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng. Bộ âu phục cắt may tinh xảo ôm lấy đường nét sắc sảo, từng bước chân trầm ổn như dội thẳng vào nhịp tim người đang xuất thần – Khương Tinh Vãn.

Nàng thoáng khựng lại, đôi mắt ngỡ ngàng khẽ mở to. Giây lát sau, ánh nhìn vốn vẫn bình thản của nàng bỗng trở nên bối rối. Giang Mộ Bạch buổi chiều nói sẽ có bất ngờ cho nàng, vậy đây chính là bất ngờ sao?

Giang Mộ Bạch dừng lại ngay trước mặt hai người, ánh mắt lạnh nhạt vốn quét qua xung quanh, nhưng khi dừng trên gương mặt Khương Tinh Vãn, toàn bộ sắc lạnh có phần dịu đi, thay vào đó là một chút ôn nhu mềm mại. Giọng cô ấm nóng cất lên

“Chúc mừng luật sư Khương.”

Tiếng gọi khẽ vang lên, nhưng như đánh thẳng vào lồng ngực Khương Tinh Vãn. Nàng thoáng chớp mắt, khóe môi cong lên nhưng lại không giấu nổi sự run nhẹ trong tim

“Mộ Bạch”

Âm thanh bật ra nhỏ đến mức chỉ hai người đứng gần mới nghe rõ.

Lam Thư Dao ở cạnh ngẩn người một thoáng, rồi vội vã nén lại nụ cười, cố gắng làm như không thấy màn đối thoại đầy tình ý này.

Trong lòng cô chỉ âm thầm cảm thán: những người đang yêu có thể tránh những kẻ độc thân như cô ra không?

Giang Mộ Bạch không nói thêm gì, chỉ vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Khương Tinh Vãn, động tác mềm mại nhưng ẩn chứa sự chiếm hữu tuyệt đối.

“Đã no chưa? Có muốn đi ăn thêm không?”

Lam Thư Dao thu lại nét cười, giọng nói không hề che dấu sự bất mãn

“No rồi chị Giang. Phải nói là tức đến no rồi.”

Giang Mộ Bạch tức thì kéo nhẹ đường chân mày. Cô nhìn vào Khương Tinh Vãn khóe môi cong lên một đoạn, hàm ý chờ đợi câu trả lời từ bé con của mình.

Đổi lại, Khương Tinh Vãn chỉ khẽ siết nhẹ bàn tay mình đang nắm, nàng lắc nhẹ đầu.

“Không quan trọng đâu chị. Em đã xử lý được rồi.”

“Ồ”

Mi mắt Giang Mộ Bạch cong lên, ý tứ câu nói vô cùng rõ ràng

“Xử lý thế nào?”

Khương Tinh Vãn hơi khựng lại một chút. Vì nàng hiểu được ‘xử lý’ trong quan điểm của Giang Mộ Bạch chính là bứng luôn cả gốc rễ.

Còn ‘xử lý’ của nàng giống như vuốt cho lớp lông của con báo bằng phẳng lại mà thôi. Nàng khẽ nghiêng đầu, né tránh ánh nhìn sắc bén kia.

“Em biết là xử lý không tới. Nhưng xét ở mức độ hiện tại, lời của họ cùng lắm chỉ phạt hành chính mà thôi.”

Giang Mộ Bạch nhướn nhẹ mày, khóe môi cong thành một đường cười nhạt. Ánh mắt cô thẳng thắn soi vào Khương Tinh Vãn, như muốn lột bỏ từng lớp phòng bị

“Vậy sao.”

Khương Tinh Vãn cảm thấy cực kỳ áp lực khi đối diện với Giang Mộ Bạch trong tình huống này. Thật may, chị ấy đã thu lại bá khí mà nở một nụ cười không rõ chủ đích. 

“Được rồi. Giờ về thôi. Bạn em để tài xế đưa về.”

Lam Thư Dao vội vàng gật đầu. Cô rất tự giác bước lùi lại, tránh cho bản thân thành bóng đèn sáng chói giữa hai người.

“Cảm ơn chị Giang.”

Giang Mộ Bạch nghiêng người mở cửa xe, bàn tay vẫn không buông lấy tay Khương Tinh Vãn.

Ánh sáng từ đèn đường hắt vào khiến sườn mặt cô càng thêm sắc nét. Nhìn chỗ nào cũng không giống người này đã hơn ba mươi tuổi. 

Khương Tinh Vãn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nhưng trong lòng lại có chút khó thở. Nàng biết, “bá khí” vừa thu lại kia của Giang Mộ Bạch không phải biến mất, mà là được giấu đi, chờ thời điểm thích hợp mới bùng nổ.

Cụ thể là đêm nay – sau một thời gian dài công tác, chị ấy đã nhốt dục vọng của mình từng ấy thời gian.

Khi cửa xe khép lại, khoảng cách giữa hai người như đột nhiên thu hẹp. Giang Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nói chậm rãi vang lên trong không gian yên tĩnh.

“Tiểu nô lệ. Chị thật nhớ cơ thể của em rồi. Chúng ta đi đổi không khí.”

Sau câu nói, Giang Mộ Bạch không để cho Khương Tinh Vãn trở lời đã trực tiếp đạp chân ga đi thẳng.

Trong xe yên tĩnh, động cơ chạy êm như lướt trên mặt đường, bên ngoài ánh đèn phản chiếu lên sườn mặt xinh đẹp của cả hai. 

Giang Mộ Bạch một tay cầm lái, một tay gõ nhịp nhè nhẹ lên khung cửa. Tầm mắt cô không nhìn như có thể thấy được dáng vẻ có chút phập phồng lo lắng của tiểu nô lệ. Khóe miệng liền cong nhẹ, một thời gian không chơi đùa, tiểu nô lệ đã cảm thấy lo lắng rồi.

“Chúng ta khởi động một chút. Đến trụ đèn giao thông tiếp theo, chị muốn thấy hai gò má trái em đỏ lên. Làm đi.”

Khương Tinh Vãn khẽ hít vào, lòng bàn tay bất giác siết chặt vạt váy. Sau khi tốt nghiệp, nàng sẽ được nghĩ ngơi gần mười ngày, đoán chừng Giang Mộ Bạch sẽ không dễ dàng buông tha nàng như trước đây. Một màn này chính là khởi động.

Nàng chậm rãi nâng tay lên, một tiếng ‘bốp’ sau đó vang lên trong khoang xe yên tĩnh. Một cái tát, không mạnh cũng không nhẹ đủ để lưu cảm giác tê rát trên da.

Trong gương chiếu hậu, khóe môi Mộ Bạch cong lên, nhưng giọng lại bình thản đến lạnh nhạt

“Không tệ. Giữ lực đạo này, tiếp tục đi.”

Khương Tinh Vãn không trái ý. Nàng lần nữa nâng tay, dùng lực đạo vừa đủ và đánh xuống gò má của chính mình, cảm giác rang rát lan rộng, nhưng tuyệt nhiên không có ý niệm dừng lại

Âm thanh ‘bốp… bốp…’ đều đặn vang trong khoang xe, hòa cùng tiếng động cơ êm nhẹ. Đôi má trắng ngần của Khương Tinh Vãn dần hiện lên mảng đỏ ửng, đôi mắt khẽ rũ xuống, hàng mi run run như cánh bướm.

Giang Mộ Bạch nghiêng mắt nhìn thoáng qua qua gương, giọng nói không cao không thấp, lại như mũi dao xuyên thẳng vào tâm trí

“Bao nhiêu cát tát rồi?”

Khương Tinh Vãn hít vào thật khẽ, đôi gò má đã nóng bừng, ánh mắt rũ xuống. Nàng đáp, giọng nhỏ nhưng rõ ràng

“Là mười cái thưa chủ nhân”

Khóe môi Giang Mộ Bạch cong nhẹ, ánh nhìn trong gương như vỗ về mà cũng như cảnh cáo.

“Không tệ. Vừa vặn đến trụ đèn giao thông.”

Giang Mộ Bạch đưa tay chỉnh nhẹ vô lăng, khóe môi nhấc lên độ cong lạnh nhạt. Giọng cô vang lên trầm ổn, không nghe rõ tâm tình của chủ nhân nó đang buồn hay vui. Chỉ biết rằng mỗi một câu lệnh đều không có khả năng phản kháng hay từ chối.

“Bây giờ đến khi trở về sơn trang. Em gặp đèn đỏ sẽ tự vỗ vào má mình đến khi chuyển xanh, đèn xanh thì vỗ vào má em một cái. Đèn vàng thì….vỗ vào đùi đến khi chuyển đỏ. Chị muốn âm thật vang, nâng lực đạo lên hai phần so với vừa rồi. Nghe hiểu?”

Khương Tinh Vãn hít sâu một hơi, đầu ngón tay khẽ run nhưng vẫn gọn gàng đáp

“Đã hiểu, thưa chủ nhân.”

Bên ngoài, dòng xe nối đuôi nhau lướt qua. Tín hiệu phía trước nhấp nháy chuyển vàng.

Tim Khương Tinh Vãn siết lại, nàng lập tức hạ tay xuống đùi, ‘bốp… bốp…’ âm thanh dội lên rõ rệt trong khoang xe.

Da thịt nóng rát, nhưng nàng không dám dừng, cứ đều đặn vỗ cho đến khi ánh đỏ bật sáng. Bàn tay lần nữa di chuyển lên gò má đã nóng rang, có chút sưng nhẹ mà xuống tay

Giang Mộ Bạch liếc nhìn qua gương chiếu hậu, khóe môi cong cong, cô nhìn tiểu nô lệ đang tự làm đau chính mình mà cảm thấy vô cùng thúi vị.

Cảm giác nhẫn nhịn của nhiều ngày nay gần như bị đốt nóng trong từng mạch tế bào.

“Âm thanh thật vui tai.”

Khi xe lăn bánh qua trụ đèn giao thông, Khương Tinh Vãn mới dám hạ tay xuống, gò má nàng sưng nhẹ, đau và cứng.

Nàng đánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu liền nhìn thấy trạng thái của chính mình, trong lòng dĩ nhiên có ủy khuất…nhưng là ủy khuất này nàng nguyện ý nhận.

Giang Mộ Bạch vẫn duy trì nhịp độ lái xe, dường như hành động ‘tự ngược’ của người bên cạnh hoàn toàn không liên quan đến cô.

Khoang xe khép kín, đèn đường lướt ngang, trò chơi vẫn tiếp diễn. Từng cái vỗ vào gò má, dần làm làn da tiểu nô lệ ửng đỏ rõ rệt, để lại dấu vết ngoan ngoãn mà Giang Mộ Bạch yêu cầu.

Lạc Hạc Sơn Trang đã hiện ra trong mắt, chiếc xe chậm rãi cán qua lớp sỏi mịn, cuối cùng dừng hẳn trước cổng vòm dẫn vào sơn trang.

Đèn pha tắt, chỉ còn ánh sáng đèn vườn hắt xuống, loang loáng trên thảm cỏ xanh thẫm còn vương hơi sương.

Giang Mộ Bạch tháo dây an toàn, tắt máy, rồi xoay đầu sang. Trong bóng tối, ánh mắt cô như lưỡi dao sáng lạnh, quét một đường lên gương mặt Khương Tinh Vãn vốn đã sưng đỏ vì trò chơi vừa rồi.

“Xuống xe.”

Giọng trầm thấp, không cần nhấn mạnh, cũng đủ khiến lồng ngực Khương Tinh Vãn co siết. Nàng mở cửa, bước ra, vừa đặt chân xuống nền cỏ ẩm đã nghe lệnh kế tiếp rơi xuống

“Quỳ”

Khương Tinh Vãn khựng lại nửa giây, rồi chậm rãi khuỵu gối. Đầu gối chạm cỏ, hơi lạnh xuyên qua vải mỏng len vào da thịt, khiến nàng khẽ run.

Giang Mộ Bạch đóng cửa xe, từng bước đi vòng sang, đứng ngay phía sau lưng nàng. Đôi giày da dẫm lên sỏi phát ra âm thanh giòn vang, áp lực vô hình đè nặng trên vai tiểu nô lệ.

“Bò theo sau chân ta.”

Khương Tinh Vãn cúi đầu, hai bàn tay đặt xuống lớp cỏ mềm, từng bước chậm rãi di chuyển.

Nàng nghe rõ tiếng cỏ xào xạc dưới lòng bàn tay, nghe cả nhịp thở của chính mình xen lẫn tiếng bước chân trầm ổn của Mộ Bạch phía trước.

Cứ thế, từng cử động như dập khuôn vào bóng tối, dẫn nàng đi xuyên qua vườn trước, vòng qua hành lang đá, tiến về khoảng sân sau rộng rãi.

Có vẻ như, Giang Mộ Bạch đêm nay muốn huấn luyện ở nơi khác thay vì ở trong phòng như mọi khi.

Giang Mộ Bạch bước theo sau, ánh mắt hờ hững quét xuống dáng vẻ ngoan ngoãn quỳ bò dưới chân mình. Khóe môi chị cong lên, giọng vang ra chậm rãi, đầy tính dự báo

“Hôm nay chúng ta sẽ huấn luyện ngoài trời.”

Khương Tinh Vãn nuốt khan một trận. Dù nàng biết độ bảo mật của sơn trang này gần như tuyệt đối, nhưng việc phô bày thân thể giữa nền trời như thế này cũng khiến chân tơ kẻ tóc nàng dựng ngược.

______

Mình có tháo một số truyện mà bị để lâu quá chưa up xuống. Có thời gian mình viết tiếp mình sẽ đăng lên nha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...