DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 31



Chương 31 : Một Đêm Dài
==============
Trong gian phòng im lặng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở, Khương Tinh Vãn vẫn còn run rẩy sau hai mươi bàn tay của Giang Mộ Bạch. Không phải cái đau cắn xé điên cuồng như roi mây hay thước gỗ, mà là sự tê rát chạy dọc sóng lưng, khi mà lòng bàn tay mềm mại của Giang Mộ Bạch mang theo khí thế đánh xuống mông nhỏ của nàng.

Còn không để cho Khương Tinh Vãn đều hòa lại nhịp thở. Giang Mộ Bạch lướt đầu ngón tay của mình dọc theo sóng lưng người đang nằm, cô khẽ cất giọng

“Quỳ thẳng lưng. Hai tay vòng sau gáy.”

Khương Tinh Vãn sâu kín thở dài một hơi. Nhanh chóng đều chỉnh tư thế về trạng thái đã được chỉ điểm. Đầu ngẩng cao, bờ vai mảnh mai vươn thẳng, đôi tay gầy siết chặt sau gáy. Tư thế ấy phơi bày toàn bộ phần ngực ửng đỏ, nơi còn in từng vệt sáp nóng đã nguội, bám chặt vào lớp da của nàng.

Giang Mộ Bạch thong thả đứng dậy, cô đi về phía tủ lớn ở huyền quang, một vài động tác nhanh chóng lấy ra chiếc roi da nhiều sợi. Khi trở lại, cái nhìn của cô dành cho lớp ‘vảy sáp’ trên người tiểu nô lệ là cực kỳ hứng thú, roi da vung lên một đoạn vừa phải.

Đầu ngọn roi đáp xuống vang lên âm thanh lảnh lót ‘chát’, một mảng sáp nơi bầu ngực lập tức nứt toác, rơi thành từng vệt vụn trắng ngà.

Khương Tinh Vãn khẽ run lên, thân thể mảnh mai giật nhẹ, nhưng hai tay vẫn ngoan ngoãn vòng chặt sau gáy, không dám hạ xuống.

Chát….chát….Từng roi nối tiếp nhau quật xuống phần ngực cùng hõm cổ, nơi mà vốn dĩ đang được sáp phủ đầy vệt sáp. Cơn đau xen lẫn tiếng lốp bốp của sáp nứt ra, như một nhạc khúc tàn nhẫn.

Khương Tinh Vãn mím chặt môi như một đường chỉ mỏng, mồ hôi lạnh phủ ra một lớp trên vầng trán cao cao của nàng.

Giang Mộ Bạch thong thả quan sát, ánh mắt đen thẳm phủ xuống thân thể non mềm đang run rẩy quỳ thẳng. Cô khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên, giọng nói trầm thấp vang ra từng chữ.

“Tôi muốn biết cảm giác của em khi bị tôi đối xử như thế này?”

Khương Tinh Vãn không rõ mục đích câu hỏi này là gì? Nhưng ngoài trừ cảm giác đau thì là cái gì chứ? Trong lúc nàng đang suy nghĩ đến đáp thế nào thì ngọn roi kia lần nữa đập xuống phần ngực nóng bỏng của nàng.

Chát…..Âm thanh bén nhọn như lưỡi dao rọc qua mặt gỗ.

“Em có từng muốn rời khỏi tôi chưa? Và có từng nghĩ sau thời hạn bốn năm sẽ rời bỏ tôi, và sau đó xem tôi như một kẻ biến thái đầy bệnh hoạn.?”

Khương Tinh Vãn chưa kịp định thần, lời nói kia đã như mũi kim xuyên qua vết thương hằn trên da lẫn tim. Nàng cố gắng tìm kiếm một đáp án chính xác nhất, nhưng đầu óc đang quay cuồng vì cơn đau và nhục nhã.

Ngọn roi quất xuống lần nữa, âm thanh “chát” vang lên, nóng rát lập tức lan ra như một lời nhắc rằng chủ nhân nó không có quá nhiều kiên nhẫn.

“Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó….còn có hiện tại…chúng ta là người yêu….em sẽ không rời đi …trừ khi…hết duyên..!”

Giọng nói Khương Tinh Vãn vỡ ra ở những âm cuối, bởi vì với nàng một khi bước vào mối quan hệ tìm hiểu sẽ hi vọng tương lai cùng người đó sát cạnh.

Nhưng nàng đủ lý trí để hiểu được, giữa nàng và Giang Mộ Bạch có bao nhiêu cách biệt, đoạn đường phía trước gian nan thế nào, nàng hiểu được.

Giang Mộ Bạch đứng im một lát, ánh mắt đen thẳm chậm rãi lướt qua từng đường vệt đỏ trên da nàng. Một nụ cười mảnh như lưỡi liềm hé nở nơi khóe môi, ‘hết duyên’ đúng là một lý do không tệ.

Người xưa chẳng phải luôn nói ‘vạn sự tùy duyên’ sao. Bé con này miệng lưỡi thật khiến người ta kinh ngạc. Cô nhấc chiếc roi da lên, chạm nhẹ đầu roi vào vành tai Khương Tinh Vãn, một động tác vừa dịu vừa gây ám ảnh

Cô hơi nghiêng người, ánh mắt như lưỡi dao nhưng giọng nói vẫn mềm như nhung, từng chữ rót thẳng vào tim Khương Tinh Vãn.

“Nói cho em biết. Duyên hay không, không phải do ông trời quyết định. Chị đã định sẽ trói em bên người…thì trời cũng không cản được. Hiểu không?”

Khương Tinh Vãn khẽ run, ngón tay siết chặt sau gáy cũng không ngoại lệ. Từng lời của Giang Mộ Bạch mang theo sự ngông cuồng lẫn chiếm hữu. Nhưng lại không khiến nàng cảm thấy chán ghét, trái lại….từ sâu thẩm trong tim nảy ra ham muốn được người này kiểm soát và định đoạt…

Đây liệu có phải là hội chứng Masochism mà nàng đã tìm hiểu hay không?

Bản thân thật sự là một người thuộc trường phái này sao?

Nàng tự cười khẽ trong họng, một tiếng cười nhỏ đầy xấu hổ. Nghĩ rằng mình có thể bị đóng khung trong một danh xưng như vậy lại khiến nàng vừa buồn cười vừa chột dạ.

Nếu gọi mình là “masochist” thì có khác gì tự thú rằng mình yếu đuối, cần bị kiểm soát? Nhưng cảm giác khi bị người như Giang Mộ Bạch nắm giữ, dù đau, lại mang đến một loại an toàn kỳ quặc, an toàn đến mức nàng không muốn từ bỏ.

Nàng rơi vào lúng túng với suy nghĩ của chính mình. Và roi cái bỏng rát từ roi da đánh thẳng vào xương quai xanh. Âm thanh ‘chát’ đã kéo suy nghĩ của nàng về lại thực tại.

Giang Mộ Bạch đứng gần, nhìn thấy mọi biểu cảm thoáng qua trên khuôn mặt tiểu nô lệ. Cô nhếch môi, giọng vẫn đều đều.

“Tiểu nô lệ, tôi có thể thấy được…em là một người giống tôi. Có những khoái cảm thật khác người. Nhưng tin tưởng tôi đi, đều này không xấu. Nó chỉ khiến cuộc sống thêm phần hấp dẫn hơn mà thôi.”

Khương Tinh Vãn quay đầu, đôi mắt vẫn còn đọng nước nhưng đã bớt hoảng loạn. Nàng khẽ hỏi, giọng nhỏ

“Em biết…nhưng em chưa chấp nhận được chính mình…lại – khác người đến vậy”

Giang Mộ Bạch tiến đến, cúi thấp, hơi thở lạnh chạm vào da mặt nàng, mang thị mùi thuốc lá đặc trưng

“Thành thật đấy bé con. Đây là dục vọng cá nhân, sao lại khác người. Bên ngoài có vô số người giống tôi hoặc giống em…Bằng không hội quán của tôi sao có thể phát triển đến vậy. Là một con gà đẻ trứng vàng cho tôi.”

Từng vệt sáp cuối cùng vỡ vụn, rơi lả tả xuống nền gỗ, để lại trên thân thể trắng muốt chỉ còn những mảng đỏ rát loang lổ.

Da thịt Khương Tinh Vãn ửng lên như vừa bị nung trong lửa, nơi nào cũng nóng bỏng, chạm nhẹ cũng đủ khiến nàng rùng mình.

Hô hấp gấp gáp, vai gầy phập phồng dữ dội. Mồ hôi lạnh thấm ướt dọc sống lưng, từng giọt lăn xuống, hòa vào lớp nước mắt còn sót lại nơi cằm. Hai cánh tay vẫn ngoan cố vòng sau gáy, nhưng khớp tay đã run rẩy đến mức gần như không còn sức.

Cả thân thể nàng như một bức tranh sống: bầu ngực đỏ hằn, xương quai xanh loang lổ vệt roi, hõm cổ lấm tấm vết sáp sót lại chưa kịp lấy sạch

Dưới ánh đèn, mỗi vệt đỏ vừa thảm hại vừa gợi lên một thứ mỹ cảm đầy tàn khốc

Nàng vẫn giữ tư thế quỳ, đầu hơi cúi, ánh mắt ướt át như phủ một lớp sương mờ. Đau đớn, nhục nhã, kiệt sức. Nhưng ẩn dưới đáy mắt ấy, vẫn có một tia cam chịu kỳ lạ, như thừa nhận rằng tất cả vết thương này là dấu ấn không thể chối bỏ của Giang Mộ Bạch.

Giang Mộ Bạch thong thả hạ roi, ánh mắt thâm trầm nhìn toàn bộ thân thể đã trút bỏ lớp sáp. Khóe môi cô cong lên một đường nhạt nhẽo, vừa tán thưởng vừa chiếm hữu.

Trong khoảnh khắc, cô không nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn “tác phẩm” của mình, một tiểu nô lệ ngoan ngoãn, toàn thân đỏ rực, run rẩy nhưng vẫn quỳ thẳng, như đã hoàn toàn khắc sâu dấu ấn thuộc về cô.

Ngón tay thon dài miết nhẹ dọc theo xương quai xanh, rồi trượt xuống bầu ngực vừa bị đánh bong hết sáp.

“Đau lắm đúng không?”

Giọng cô trầm thấp, nhưng thay vì thương hại lại như một sự tán thưởng.
Khương Tinh Vãn khẽ run, đôi mắt nhòe nước ngước lên.

Lời đáp không thoát ra được, chỉ còn tiếng thở gấp nghẹn trong cổ họng. Giang Mộ Bạch cúi xuống, môi lướt nhẹ qua vệt đỏ, một nụ hôn ngắn ngủi nhưng đủ khiến nàng vừa tê dại vừa mơ hồ như được xoa dịu.

Cô thẳng người dậy, ánh mắt chuyển sang một ngăn tủ gần đó, rút ra một sợi dây lụa mảnh. Màu đen của nó nổi bật trong lòng bàn tay trắng thon dài.

“Chúng ta tiếp tục chứ bé con.”

Cô nắm lấy cổ tay Khương Tinh Vãn, vòng dây lụa chậm rãi quấn quanh, không siết quá chặt như đủ để mọi hành động của tiểu nô lệ bị hạn chế đáng kể.

Giang Mộ Bạch lùi một bước, ngồi xuống sofa, chân bắt chéo tao nhã. Cô nâng cằm ra hiệu, giọng nói

“Bò đến chân tôi. Sau đó hôn vào mũi chân của tôi.”

Khương Tinh Vãn hít sâu một hơi, cổ tay đã bị trói trước bụng, dây lụa siết vừa đủ khiến hai cánh tay không thể duỗi ra.

Nàng đành chống khuỷu tay xuống sàn, phối hợp cùng đầu gối mà chậm rãi bò về phía trước. Mỗi động tác kéo lê đều nặng nề và mất sức, phần ngực trước vừa chịu roi đến đỏ bừng bừng, mỗi cái nhích và chạm đều khiến nàng đau đến tận óc. 

Tóc vốn được quấn gọn, giờ phút này lại đổ nghiêng ngã, tán loạn rơi xuống sườn mặt đầy mồ hôi của nàng.

Giang Mộ Bạch ngồi thẳng lưng trên sofa, đôi chân bắt chéo duyên dáng, ánh mắt dõi theo từng cử động run rẩy như chiêm ngưỡng một màn trình diễn đặc biệt. Ngón tay thon dài gõ nhịp nhẹ lên thành ghế

“Người có hội chứng Masochist sẽ cảm thấy hưng phấn khi bản thân họ bị vũ nhục như hiện tại, thậm chí còn khao khát được chủ nhân của mình chà đạp thậm tệ hơn cả như thế.”

Khoảng cách ngắn ngủi lại hóa dài vô tận. Khương Tinh Vãn cắn môi đến trắng bệch, cố gắng bò thêm từng chút một.

Mỗi lần khuỷu tay chống xuống, vết thương trên da thịt lại nhoi nhói, nhưng nàng không dám chậm trễ.
Cuối cùng, khi đã đến ngay trước sofa, Giang Mộ Bạch thản nhiên đưa bàn chân trắng nõn ra trước mặt nàng. Giọng nói lạnh mà sắc bén

“Hôn vào mu bàn chân của tôi.”

Trong tư thế quỳ thấp hèn, hai tay vẫn bị trói, Khương Tinh Vãn run rẩy cúi đầu. Đôi môi mỏng khẽ chạm lên mu bàn chân trắng ngần, một cái hôn vụng về, run nhưng đầy ngoan phục.

Khóe môi Giang Mộ Bạch cong lên. Cô nhấn nhẹ ngón chân vào cằm tiểu nô lệ, ra lệnh tiếp, giọng trầm khàn

“Lần lượt từng ngón. Không sót một cái nào.”

Thân thể mảnh mai run lên, nàng chậm rãi nghiêng đầu, môi nóng rát khẽ chạm lên ngón chân cái trắng muốt. Một cái hôn ẩm ướt, vụng về nhưng trọn vẹn sự phục tùng.

Giang Mộ Bạch khẽ cong môi, ánh mắt tối sẫm phủ xuống. Ngón tay cô gõ nhịp chậm rãi trên thành ghế, giọng trầm thấp vang lên như nhắc nhở

“Tiếp tục.”

Khương Tinh Vãn nuốt khan, ngượng ngùng dời môi sang ngón thứ hai. Vừa cúi xuống, một sợi tóc dài rơi lòa xòa trước mặt, dính chặt vào mồ hôi trên gò má. Nàng run rẩy hôn lên từng khớp nhỏ bé, ngón thứ ba… rồi ngón thứ tư.

Mỗi cái hôn rơi xuống đều khẽ run, nhưng không dám bỏ sót. Mùi hương nhàn nhạt trên da thịt của Giang Mộ Bạch hòa cùng cảm giác tê rát nơi môi, khiến nàng choáng váng.

Đến khi môi chạm vào ngón út thon dài, Khương Tinh Vãn cảm thấy trái tim mình đập loạn, hổ thẹn đến mức không dám ngẩng mặt. Nhưng trong tận cùng, lại có một cảm giác kỳ dị như dòng điện ngầm chạy qua.

Giang Mộ Bạch thong thả cúi người, bàn tay thon dài nắm lấy cằm tiểu nô lệ, buộc nàng ngẩng mặt lên. Ánh mắt đen sâu lóe lên sự chiếm hữu khắc nghiệt.

“Có phải nơi nào đó của em đã phản ứng rồi đúng không?”

Còn không để Khương Tinh Vãn có thể gian hiểu được ‘nơi nào đó’ là gì, Giang Mộ Bạch đã lần nữa đi đến huyền quang, từ trong ngăn tủ, rút ra một vật thể nhỏ gọn với chất liệu sáng bóng.

Khi cô trở lại, dư quang trong mắt của Khương Tinh Vãn trở nên cực kỳ hoản loạn. 

Nàng không ngốc đến mức không biết đây là gì, ánh mắt trở nên quyết tiệt nhìn chằm vào người đang đứng, giọng nàng khô khốc bật ra

“Chẳng phải chủ nhân đã nói sẽ không vượt giới hạn nếu em chưa đồng ý sao?”

Khóe môi Giang Mộ Bạch khẽ nhếch, cô hơi cúi người xuống, hơi thở ấm nóng bao bọc lấy vành tai đang ửng đỏ của tiểu nô lệ

“Tôi cũng chưa làm gì mà. Yên tâm, nếu em không cầu xin tôi sẽ không phá phòng tuyến của em”

Giang Mộ Bạch nói xong thì ngồi xuống ngay trước mặt, bàn tay khẽ lật vật sáng bóng kia trong lòng bàn tay, như cố tình để ánh đèn hắt lên bề mặt lạnh lẽo, phản chiếu vào đôi mắt run rẩy của tiểu nô lệ. Cô ấn đầu công tắc, âm thanh ‘rè rè’ vang lên trong không gian yên tĩnh.

Đầu sắt trợn mịn theo động tác của Giang Mộ Bạch mà không ngừng rung lắc lướt trên xương quai xanh của người đang quỳ.

Sự rung động đều đều ấy không đau đớn, nhưng lại khiến dây thần kinh vốn đã nhạy cảm của nàng càng thêm tê dại. Từng luồng điện nhỏ len lỏi dọc xuống ngực, khiến Khương Tinh Vãn hít mạnh một hơi, cố kìm nén tiếng rên bật ra từ cổ họng.

Giang Mộ Bạch chăm chú quan sát từng biểu cảm thoáng qua trên gương mặt nàng. Khóe môi cong nhạt, ánh mắt vừa thỏa mãn vừa chiếm hữu. Cô điều chỉnh hướng, để vật rung chậm rãi trượt xuống dọc theo bờ vai mảnh mai, rồi dừng lại ở hõm cổ đang phập phồng theo nhịp thở gấp.

“Có phải rất kích thích không? Như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé thân thể em.”

Giọng cô khàn khàn, thong thả, như đang cố tình khắc sâu sự nhục nhã trong từng chữ.

Khương Tinh Vãn cắn chặt môi, mí mắt cụp xuống, đôi tay bị trói siết lại thành nắm. Nàng biết rõ Giang Mộ Bạch không hề chạm vào giới hạn, nhưng cảm giác bị dẫn dắt này lại khiến đầu óc quay cuồng, thân thể không còn là của chính mình nữa.

Quan trọng là chỗ nào đó của nàng quả thật đang phản ứng cường đại.

Âm thanh ‘rè rè’ đều đặn khiến bầu không khí càng ngột ngạt. Giang Mộ Bạch không vội, bàn tay thon dài chậm rãi hạ xuống thấp hơn, cho đến khi đầu vật rung khẽ chạm vào vùng da mỏng manh nhất của nữ nhân.

Thân thể Khương Tinh Vãn theo đó cũng trở nên căng cứng, nàng lập tức run rẩy, toàn thân siết chặt. Cảm giác ấy không phải xâm phạm, nhưng lại tàn nhẫn hơn thế, đầu bi lạnh lẽo không ngừng xung những động tác run nhè nhẹ vào vị trí yếu ớt ấy, xấu hổ, nhục nhã thậm chí một chút bất mãn hiện hữu rõ trên nét mặt nàng.

Một luồng tê dại lan từ bụng dưới tỏa khắp sống lưng, khiến nàng bật ra tiếng thở nghẹn. Bản năng mách bảo phải trốn tránh, nhưng da thịt mỏng manh lại lo sợ trận roi kéo theo sau.

Bên dưới không ngừng bị trêu chọc, đầu óc lại không ngừng nghĩ về những chuyện khác để trạng thái khó chịu vơi đi.

Chỉ mấy chục giây đã vắt ra một tầng mồ hôi dầy đặc trên người nàng.
Giang Mộ Bạch ghé sát, hơi thở ấm nóng phả vào tai nàng, giọng nói trầm thấp rót xuống

“Chỉ ở ngoài thôi, bé con. Nhưng nếu em dám rên lên, hoặc dịch chuyển nửa tấc....tôi không chắc bản thân có nổi lên thú tính hay không?”

Đầu vật rung vẫn miết vòng quanh mép ngoài, như cố tình vẽ nên một quỹ đạo tra tấn. Không xâm nhập, nhưng mỗi rung động lại như kéo thần kinh của Khương Tinh Vãn ra đến cực hạn, treo lơ lửng giữa thỏa mãn và thống khổ. Nàng bất lức ngâm khẽ trong cuống họng

“Urm...khó chịu...”

Mồ hôi túa ra, chảy xuống cằm, nhỏ từng giọt xuống sàn gỗ. Khương Tinh Vãn cắn môi đến hằn đầy dấu răng nhỏ, nàng khốn khổ dùng ánh mắt van xin người kia rủ chút lòng thương cảm.

Nhưng là Giang Mộ Bạch chỉ dùng chân mà hơi ấn vào đầu bi, khiến nó tiến vào một khoảng nhỏ.

“Như thế nào, còn khó chịu không?”

Sự xâm nhập mỏng manh kia như một mũi kim đâm vào sợi dây thần kinh cuối cùng, khiến Khương Tinh Vãn toàn thân chấn động. Nàng ngửa đầu thở hắt, âm thanh nghẹn ngào bật ra như nửa tiếng khóc, nửa như rên

“Wrmrmm..Đừng”

Cảm giác không phải là thỏa mãn, mà là một kiểu tra tấn tinh vi: không đủ để giải tỏa, cũng chẳng cho thoát khỏi. Chỉ một chút ấy thôi, lại khiến bụng dưới nàng run lên từng hồi, như lửa bị giữ lại trong lồng ngực, bùng lên mà không có lối thoát.

Giang Mộ Bạch ngồi thản nhiên, chân vẫn nhấn nhẹ, ánh mắt đen sâu phủ xuống. Khóe môi cô cong thành một đường cười mỏng

“Có phải bên trong em đang có hàng vạn con côn trùng đang cắn xé, chúng gào thét muốn thoát ra ngoài..”

Cô cố ý dùng chân ấn sâu thêm một đoạn, nhịp nhàng như một trò chơi tàn nhẫn. Mỗi lần lùi ra, ánh mắt Khương Tinh Vãn ươn ướt cầu xin; mỗi lần tiến vào một khoảng nhỏ, nàng lại cắn chặt môi, thân thể mềm run như sắp đổ gục.

“Trả lời đi.”

Giọng Mộ Bạch khàn khàn, như một mệnh lệnh. 

“Em thật sự thấy khó chịu… hay là đang bắt đầu quen dần và muốn nhiều hơn?”

Khương Tinh Vãn cuối cùng cũng không chịu nổi, nước mắt chảy dài trên gò má đỏ hây hây. Toàn thân run rẩy như chiếc lá trong gió, nàng cắn môi bật ra từng tiếng đứt quãng

“Mộ Bạch...em không chịu được nữa...xin hãy dừng lại”

Giọng nàng khàn đi, vừa nghẹn vừa hoảng loạn. Mỗi chữ như lời thú nhận thảm hại, phơi bày sự yếu đuối đến tận cùng.

Giang Mộ Bạch nhìn nàng một thoáng, ánh mắt tối lại, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh lùng. Cô không đáp lời, chỉ cúi người, dùng chân nhấn mạnh đầu bi vào sâu hơn.

Ngay tức khắc, Khương Tinh Vãn rùng mình dữ dội, tiếng nấc nghẹn bị chặn trong cổ họng. Cảm giác bức bách lan tỏa, bụng dưới như bị thiêu đốt, càng cầu xin thì càng bị đẩy vào tình trạng rối loạn không lối thoát.

“Không phải không chịu nổi. Mà là khao khát được phóng thích đấy cô bé.”

Đầu bi rung mạnh thêm một nhịp, ép nàng rên khẽ trong bất lực. Hai cổ tay bị trói ghì chặt vào bụng, nàng không thể chống đỡ, chỉ có thể quỳ run rẩy trước mặt Giang Mộ Bạch, để mặc cảm giác vừa nhục nhã vừa cuồng loạn dâng tràn.

Khương Tinh Vãn cắn chặt môi, nàng hoàn toàn chịu đựng cảm giác khó chịu nơi yếu ớt ấy. Nhưng là Giang Mộ Bạch chưa bao giờ thấy đủ, bằng chứng là cô lần nữa rời sofa khi trở lại, trong tay đã mang theo hai chiếc kẹp gỗ.

Cô không nói gì, chỉ cúi xuống, kẹp thẳng lên hai đầu ngực đã đỏ ửng của tiểu nô lệ.

Khương Tinh Vãn rùng mình, thân thể cong quắp, hơi thở bị ngắt quãng vì đau rát lan truyền.

Cảm giác cắn chặt từ kẹp gỗ hòa cùng sự rung động dưới bụng, chồng lên nhau thành từng đợt sóng khoái cảm pha lẫn thống khổ

Giang Mộ Bạch dõi mắt nhìn nàng run rẩy, khóe môi cong lên thoáng ý cười lạnh. Cô chậm rãi rút ra một dải lụa mảnh, đưa ngang trước mắt nàng

“Che cả tầm mắt đi nữa thì cuộc vui mới thú vị”

Dứt lời, mảnh lụa buộc chặt qua mắt, thế giới trước mặt chìm hẳn vào bóng tối. Rồi một mảnh khác lại phủ xuống miệng, trói kín mọi tiếng kêu nghẹn còn sót lại.

Trong không gian mù mịt, Khương Tinh Vãn chỉ còn cảm nhận được sự rung động điên cuồng ở hạ thân, cảm giác đau đớn của kẹp gỗ đang cắn xé đầu ngực, sự bỏng rát của những vết roi loang lổ trên người và hơi thở trầm thấp của Giang Mộ Bạch phả sát bên tai.

Nàng bị tước đoạt mọi giác quan, chỉ còn đau, khoái cảm và sự bất lực chồng chất lên nhau, toàn thân run như dây đàn bị kéo căng đến cực.

Giang Mộ Bạch hài lòng ngắm nhìn “tác phẩm” của mình, giọng cô vang chậm rãi, mang theo thứ âm điệu độc quyền

“Ngoan ngoãn chịu đựng chờ tôi đi tắm.”

Giang Mộ Bạch khẽ nâng cằm tiểu nô lệ, ngón tay vuốt nhẹ qua làn da đẫm mồ hôi rồi buông ra không thương tiếc.

Cô thong thả đứng dậy, bóng lưng cao gầy bước vào phòng tắm tầng trệt.

Cửa kính khép lại, chỉ còn vang vọng tiếng nước chảy đều đặn, hòa vào âm thanh’ rè rè’ của món đồ chơi vẫn đang hành hạ phần dưới của Khương Tinh Vãn.

Trong bóng tối của tấm vải lụa, Khương Tinh Vãn chỉ có thể cảm nhận từng rung động càng lúc càng dồn dập, cơ thể run lên như muốn ngã gục nhưng nàng càng biết cái giá phải trả cho sự gục ngã này là như thế nào?

Thời gian như kéo dài vô tận, cho đến khi tiếng chậm rãi vang lên trên sàn gỗ. Giang Mộ Bạch trở lại, trên người khoác áo choàng tắm trắng muốt, vạt áo buộc hờ hững để lộ xương quai xanh thanh mảnh cùng một khoảng da thịt mịn màng.

Mái tóc còn ướt, vài sợi nước nhỏ xuống vai, ánh đèn phản chiếu khiến cả dáng hình thêm phần mơ hồ, vừa tao nhã vừa áp lực.

Cô thong thả bước đến, hương sữa tắm thoang thoảng lan trong không khí. Mỗi bước tiến lại gần, cảm giác căng thẳng trên người Khương Tinh Vãn lại dâng lên một tầng. Khi dừng ngay trước mặt nàng, Giang Mộ Bạch cúi xuống, ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm tiểu nô lệ bị bịt mắt

“Đoán chừng em còn không biết bản thân đang ham muốn đều gì đi?”

Âm thanh khàn khàn ấy như mũi dao mỏng, cắt xuyên qua lớp vải lụa đang che trước mắt. Khương Tinh Vãn khẽ run, cổ họng phát ra những tiếng ú ớ nghẹn lại sau lớp bịt miệng, không thể trả lời, chỉ có hơi thở gấp gáp phả nóng dưới lớp vải

Giang Mộ Bạch cong khóe môi, ánh mắt như cơn thủy triều đen thẳm phủ trùm toàn thân tiểu nô lệ. Cô chậm rãi đưa tay vuốt dọc từ cằm xuống cổ, lướt qua ngực đang bị kẹp gỗ siết chặt, rồi dừng lại nơi bụng dưới, khóe môi mỏng cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay trượt hẳn xuống vật thể lạnh lẽo vẫn còn đang rung kia, chất lỏng ấm nóng bao bọc lấy đầu bi sắt, càng khiến tâm trạng Giang Mộ Bạch thêm thích thú

“Nhìn này cô bé. Em phản ứng cũng thật mãnh liệt?”

Khương Tinh Vãn nghiêng đầu, cả người run lên dữ dội. Nước mắt trào ra sau lớp vải che, thấm ướt thái dương.

Kích thích liên tục như thế, nàng không phản ứng thì thật sự không phải người. 
Giang Mộ Bạch khẽ cười, tiếng cười rất nhạt nhưng đủ khiến tim nàng rối loạn. Cô áp sát, thì thầm ngay bên tai

“Chúng ta tiếp tục”

Chương trước Chương tiếp
Loading...