DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 30



Chương 30 : Nến
=======================
Ánh hoàng hôn nhuộm cam cả một khu vực sân lớn. Từ hội trường đi đến bãi đổ xe, Giang Mộ Bạch chưa từng buông bàn tay đang nắm của lấy tay Khương Tinh Vãn của mình.

Cô đây chính là muốn cho cả thiên hạ biết rằng, cô bé đi bên cạnh chính là người cô để trong lòng, ai cũng đừng mong chọc vào.

Đây không chỉ là một lời khẳng định dành cho những lời đồn bát quái bên ngoài. Khương Tinh Vãn không phải là tiểu tình nhân của một ông già nào đó, cô càng không phải là một kim chủ chỉ biết dấu người trong bóng tối.

Những ánh mắt không ngừng đuổi theo sau lưng bọn họ đều không được Giang Mộ Bạch để tâm đến. Cô bước thẳng đến bãi đổ xe ngoài trời của Đại Học Thanh Bắc, dừng lại trước một chiếc xe màu trắng. Cô trực tiếp mở cửa ghế phụ cho bé con của mình, kèm theo một nụ cười dịu dàng trên môi

“Lên xe đi. Chúng ta đi ăn món em yêu thích.”

Thú thật thì Khương Tinh Vãn vẫn chưa thích nghi được với một Giang Mộ Bạch có khía cạnh ôn nhu như thế này, do đó phản ứng của nàng có chút trì độn.

Và dĩ nhiên với một người hay ‘bắt lỗi’ như Giang Mộ Bạch thì cô sao có thể bỏ qua những dịp như thế này?

“Lại ngẩn người. Mười roi.”

Khương Tinh Vãn lập tức hoàn hồn. Nàng rơi vào lúng túng mà nhìn người đối diện với ánh mắt tràn đầy vẻ không tin được. Như vậy cũng bị tính roi sao?

Dường như sau khi bước vào quan hệ yêu đương, mức độ tàn bạo của Giang Mộ Bạch chỉ có tăng, không có giảm.

“Em không có ngẩn người. Em chỉ là đang nhìn chị thôi.”

Giang Mộ Bạch nghiêng người chống một tay lên nóc xe, thân hình cao gầy áp sát lại, đôi mắt đen thẳm nhìn nàng như muốn xuyên thấu. Khóe môi cong lên, nụ cười kia rõ ràng mang theo sự trêu chọc lẫn uy quyền

“Nhìn tôi? Em vẫn chưa nhìn đủ sao?”

Khương Tinh Vãn khẽ mím môi, nàng không vì trạng thái thân mật của cả hai mà lúng túng, trái lại còn rất tự nhiên mà thốt lên

“Chưa đủ. Ai cũng thích ngắm cái đẹp. Mà chị lại rất đẹp, em đương nhiên sẽ muốn nhìn thêm nhiều một chút.”

Trong thoáng chốc, nụ cười của Giang Mộ Bạch càng thêm nồng đậm. Bé con này có chiếc miệng thật ngọt ngào, lời như vậy nói ra cực kỳ êm tai. 

“Miệng lưỡi càng lúc càng ngọt.”

Cô cúi đầu, hơi thở phả sát bên tai Khương Tinh Vãn, giọng trầm thấp, mang theo ý cười nguy hiểm

“Nhưng chị có cách yêu thương riêng của mình. Và roi dành cho em, là không thiếu.”

Khương Tinh Vãn không hề né tránh, ngược lại đôi mắt sáng trong kia vẫn bình tĩnh đối diện với cô. Đáy mắt nàng chứa một tia bướng bỉnh rất nhỏ, nhưng cũng tràn ngập sự bất đắc dĩ, biết sao được…nàng đối với ‘cách yêu’ của Giang Mộ Bạch đã sớm dung hòa làm một.

Giang Mộ Bạch bật ra một tiếng cười khẽ, ngón tay thon dài chạm vào cằm nàng, buộc gương mặt nhỏ ngẩng lên. Trong mắt cô hiện rõ sự chiếm hữu xen lẫn thỏa mãn

“Dám nhìn chị như thế, dám nói ra những lời này… bé con càng lúc càng khiến chị nghiện.”

Cô đưa tay đẩy quả đầu nhỏ của Khương Tinh Vãn vào trong xe, chính mình cũng nhanh chóng trở về vị trí lái.

Không khởi động động cơ ngay, Giang Mộ Bạch nghiêng người sang, một tay chống hờ lên thành ghế, thân hình mình mảnh khảnh chỉ cách Khương Tinh Vãn một khoảng không gian nhỏ.

Khương Tinh Vãn theo bản năng ngả lưng ra sau, hô hấp dồn dập hơn thường ngày. Mùi hương lạnh nhạt trên người Giang Mộ Bạch quấn lấy đầu mũi, khiến tim nàng đập loạn. 

Đây là muốn làm gì chứ?

‘Click’. Âm thanh khóa dây an toàn vang lên rõ ràng. Giang Mộ Bạch kéo dây qua người bé con, ngón tay khẽ lướt qua vai, gài chốt lại một cách thong thả.

Khoảng cách quá gần, đến mức hơi thở hai người hòa vào nhau. Cô vẫn không quên buông một câu trêu ghẹo

“Nhìn em trông chờ như vậy là muốn tôi hôn em sao?”

Khương Tinh Vãn sững lại, đôi mắt khẽ mở to, gương mặt trong khoảnh khắc đỏ bừng, lập tức lên tiếng phản bác.

“Không có. Chị nghĩ nhiều rồi.”

Giang Mộ Bạch cười nhạt, hơi thở mang theo chút lạnh lẽo quyện vào làn không khí mờ ấm trong khoang xe. Cô cố tình áp sát thêm, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là có thể chạm môi.

“Nhưng là tôi lại muốn hôn em.”

Khương Tinh Vãn ngẩn người, tim như ngừng đập trong một khắc. Lời nói kia vừa rơi xuống, hơi thở ấm nóng của Giang Mộ Bạch đã phủ sát lên môi nàng.

Nụ hôn không vội vã, chỉ là sự chạm khẽ như lướt qua, mềm mại đến mức khiến trái tim người lần đầu yêu đương như Khương Tinh Vãn trở nên tham luyến, mất kiểm soát.

Hương bạc hà lạnh lẽo trên người Giang Mộ Bạch không ngừng quấn lấy tâm trí người còn lại.

Một lúc sau, cô mới khẽ buông ra, khóe môi vẫn dính lấy hơi ấm của người kia. Đôi mắt sâu thẳm mang theo nụ cười mờ nhạt, giọng nói như thì thầm

“Có phải kỹ thuật hôn của tôi rất cuốn không?”

Khương Tinh Vãn : ……….

Trong lòng nàng vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành để mặc cảm giác ấm áp ấy lan dần ra khắp cơ thể. 

Giang Mộ Bạch cũng không tiếp tục trêu ghẹo bé con với da mặt mỏng này. Cô xoay về vị trí lái, rất nhanh chiếc Porsche màu trắng phiên bản giới hạn cũng chậm rãi lái ra khỏi khu vực của đại học Thanh Bắc.

Trong  xe, hơi ấm từ nụ hôn ban nãy vẫn chưa tan đi, khiến Khương Tinh Vãn không dám ngẩng mặt quá cao, chỉ ngồi nghiêm chỉnh như sợ rằng chỉ cần bản thân động đậy thì ‘con sói’ bên cạnh sẽ nhảy qua và nuốt trọn.

Dựa theo hướng đi của xe, Khương Tinh Vãn cảm thấy không đúng. Đây là khu ẩm thực lần trước nàng cùng Giang Mộ Bạch đến. Nàng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính, trong lòng vừa thấp thỏm vừa nghi hoặc

“Chúng ta là đi ăn ở đâu?”

Giang Mộ Bạch vừa xoay vô lăng và mỉm cười có chút gian ác lên tiếng

“Đương nhiên là ăn món em yêu thích nhất.”

Khương Tinh Vãn lập tức thẳng người, hai tay siết chặt dây an toàn, đôi mắt mở to nhìn người lái xe. Nàng vội vàng phản bác, giọng dồn dập như thể sợ bị đưa đến nơi hành hình

“Em… em không còn thích ăn thịt nướng nữa! Thật đấy! Thịt nướng dầu mỡ nhiều, không tốt cho sức khỏe.”

Nói xong, nàng quay đầu nhìn ra cửa kính, lẩm bẩm bổ sung thêm như để thuyết phục chính mình

“Salad, cháo, hay súp rau… mới là món em thích bây giờ.”

Một xiên thịt đổi lại mười roi, nàng dĩ nhiên thà nhịn cơn thèm vẫn hơn.

Giang Mộ Bạch liếc sang, ánh mắt lóe lên vẻ trêu chọc. Cô hừ khẽ một tiếng, nụ cười mờ nhạt

“Tiểu Vãn của tôi. Không ai nói cho em biết, cái giá của việc nói dối rất đau đớn sao?”

Khương Tinh Vãn giật mình, vội quay đầu lại, ánh mắt trong veo đầy hoảng hốt.

“Em nói là thật”

Giang Mộ Bạch thong thả xoay vô lăng, giọng nói lạnh nhạt nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm mơ hồ

“Yên tâm. Không tính roi cho em.”

Một câu hỏi đơn giản nhưng trúng ngay tim đen. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Tinh Vãn đỏ bừng, nàng cắn môi, hỏi lại

“Thật ạ?”

“À, em là nói dối sao?”

Khương Tinh Vãn:…….

Nàng nghẹn lời, cảm giác như bị người kia dồn vào đường cùng. Rõ ràng vừa mới nghe câu “không tính roi” còn thầm thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp mừng thì liền bị lật lại một nhát trí mạng.

Khương Tinh Vãn cúi gằm mặt, giọng lí nhí như muỗi kêu

“Chị đây là ức hiếp người.”

Giang Mộ Bạch liếc sang, ánh mắt sắc bén nhưng lại như mang theo nụ cười khó đoán

“Đúng vậy. Tôi có sở thích ức hiếp người. Đặc biệt là người của tôi, tôi càng ức hiếp.”

Âm cuối kéo dài, giọng điệu mơ hồ khiến Khương Tinh Vãn run nhẹ trong lòng. Nàng biết rõ tối nay vẫn sẽ là một đêm dài.

Chiếc xe rẽ vào khu phố ẩm thực, ánh đèn neon sáng rực hai bên đường khiến Khương Tinh Vãn tim như rơi thẳng xuống đáy.

Thức ăn treo bên miệng cũng không còn thấy ngon.

Nhưng là xe không dừng lại ở góc phố rẽ vào khu chợ đêm, thay vào đó là tòa nhà sang trọng ở phía đối diện. Biển hiệu sáng trưng với dòng chữ “Nhã Lâu” phản chiếu trên lớp kính trong suốt.

Giang Mộ Bạch thản nhiên đánh lái vào bãi đỗ riêng, ngữ khí nhàn nhạt vang lên

“Thay vì đồ nướng vỉa hề không hợp vệ sinh. Muốn thì hãy ăn ở đây.”

Khương Tinh Vãn ngẩn người, chậm rãi quay sang nhìn, đôi mắt mở to mang theo vẻ vừa ngạc nhiên vừa hoang mang.

Giang Mộ Bạch đưa tay đẩy nhẹ trán cao của bé con nhà mình, cô cười nhạt lên tiếng

“Ăn cho thoải mái. Tôi sẽ không cộng roi em. Dù sao thì tư bản đôi khi cũng nên có tình người, tránh để nhân viên nhảy đi nơi khác làm việc.”

Cửa xe mở ra, gió đêm lùa vào mang theo mùi thơm thoang thoảng từ bên trong nhà hàng. Giang Mộ Bạch đứng yên chờ Khương Tinh Vãn đi đến cạnh mình.

Khi cô bé vừa dừng lại, cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm rơi trên khuôn mặt nhỏ. Cô không nói gì ngay, chỉ nhẹ nhàng giơ khuỷu tay lên, động tác chậm rãi nhưng mang theo khí thế không cho phép chối từ.

Khóe môi cong nhạt, giọng nói vang lên bình thản

“Tình nhân thì phải khoác tay nhau.”

Khương Tinh Vãn thoáng chần chừ, đôi mắt khẽ chớp vài lần. Ngập ngừng thoáng qua nhưng trước khi một con số nào đó thoáng ra từ miệng Giang Mộ Bạch, nàng đã ngoan ngoãn mà đưa tay vòng lấy cánh tay mảnh khảnh của người bên cạnh.

Ngay khoảnh khắc ấy, Giang Mộ Bạch mỉm cười hài lòng, bàn tay rảnh rỗi nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay bé con, cô vỗ nhẹ vài cái đầy cưng chiều

“Trông chúng ta thật đẹp đôi, bé con”

Cửa kính mở ra, ánh sáng vàng dịu tỏa khắp đại sảnh. Nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy đã vội bước nhanh tới, cung kính cúi người chào

“Xin hỏi hai vị đã đặt bàn trước chưa?”

Giang Mộ Bạch lạnh nhạt lên tiếng

“Đã đặt. Giang Mộ Bạch.”

Nhân viên lễ tân thoáng khựng lại, gương mặt lập tức biến sắc, cúi người sâu hơn hẳn so với ban nãy.

“Vâng, Giang tổng, bàn riêng của cô đã chuẩn bị xong. Xin mời đi theo tôi.”

Âm thanh lễ phép ấy vừa vang lên, không ít thực khách trong đại sảnh ngẩng đầu nhìn về phía hai người.

Ánh mắt họ không hẹn mà gặp đều dõi theo bóng dáng của hai người đang đi kia. Chưa có ai nói cho bọn họ biết rằng, hai nữ nhân xinh đẹp đi cạnh nhau lại có thể cuốn hút đến vậy. 

Cả hai theo sự chỉ dẫn của nhân viên mà đi lên phòng bao ở tầng hai. Cánh cửa mở ra, không gian riêng biệt yên tĩnh, bài trí sang trọng với bàn nướng hiện đại đã được chuẩn bị sẵn.

Nguyên liệu tinh tuyển bày trên khay bạc: thịt bò cắt lát mỏng, hải sản tươi rói, rau củ sạch sẽ xếp ngay ngắn.

Giang Mộ Bạch đi trước một bước, tay thản nhiên kéo ghế ra, động tác dứt khoát nhưng ung dung. Cô nghiêng đầu nhìn bé con đang còn đứng chần chừ, ánh mắt sâu thẳm lấp lóe tia chiều chuộng chỉ dành riêng cho người mà cô để tâm

“Ngồi đi.”

Khương Tinh Vãn khẽ gật đầu, bước lại gần. Khi vừa ngồi xuống, bàn tay Giang Mộ Bạch còn thuận thế điều chỉnh nhẹ lưng ghế, động tác chăm sóc tự nhiên đến mức khiến nàng thoáng ngẩn ra.

Sống nhiều năm như vậy, người duy nhất chăm sóc nàng lại là người đối xử với nàng ‘tàn bạo’ nhất.

Ngay sau đó, Mộ Bạch cũng ngồi vào vị trí đối diện, khóe môi cong lên nhạt nhẽo, như thể cử chỉ vừa rồi chỉ là điều hiển nhiên

“Tôi phát hiện em rất hay ngẩn người. Còn để tôi bắt gặp em lơ đãng như thế. Một lần mười roi nhé bé con.”

Trong phòng bao, mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa từ vỉ nướng hiện đại, không khói dầu, chỉ còn lại hương vị tinh tế của thịt và rau củ loại một.

Khương Tinh Vãn ngoan ngoãn gắp từng miếng, thỉnh thoảng len lén liếc sang người đối diện, nàng vẫn chưa dám tin tưởng, người gần như toàn diện như Giang Mộ Bạch thật sự đang cùng nàng nói chuyện yêu đương.

Có nằm mơ, nàng cũng chưa từng dám mơ như thế? Cùng một nữ nhân đầy bá khí ở bên nhau.!

Thỉnh thoảng, Giang Mộ Bạch sẽ gắp qua cho bé con của mình một miếng thịt vừa chín tới, hay là cuộn sẵn rau và thịt đưa đến tận miệng, nước lọc cũng tận tay đưa đến…Khương Tinh Vãn cả buổi ăn, dường như không phải động tay làm việc gì quá nhiều. Sự chăm sóc này…nàng cơ hồ thạm vọng sẽ kéo dài mãi mãi.

Bữa tối kết thúc trong sự an tĩnh ngọt ngào, chỉ có thỉnh thoảng ánh mắt trêu chọc của Giang Mộ Bạch khiến Khương Tinh Vãn phải cúi mặt xuống, vờ như tập trung vào món ăn.

Trên đường trở về, phố đêm rực rỡ ánh đèn, nhưng khoang xe lại bao phủ bởi bầu không khí yên lặng khác thường.

Giang Mộ Bạch lái xe một cách thong thả, ngón tay thon dài gõ nhịp đều đều trên vô lăng. Mỗi tiếng gõ như nhắc nhở bé con ở ghế phụ rằng, bữa tối êm đềm chỉ là phần mở đầu cho một đêm dài.

Khương Tinh Vãn im lặng suốt quãng đường, nhưng bàn tay giấu dưới vạt váy đã siết chặt từ lúc nào. Nàng biết rõ  khi bánh xe rẽ vào con đường dẫn về sơn trang, thì cũng là lúc nợ cũ, nợ mới tính luôn một lượt.

Sơn trang chìm trong ánh đèn vàng nhạt, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng côn trùng ngoài vườn.

Cửa xe vừa mở, gió đêm mát lạnh ùa vào, nhưng nhiệt độ trong lòng Khương Tinh Vãn lại tăng cao không ngừng.

Giang Mộ Bạch thong thả bước xuống, vòng qua mở cửa ghế phụ. Cô không vội, chỉ cúi người, bàn tay vươn ra trước mặt bé con, nụ cười nhạt trên môi mang theo một chút ẩn ý không thèm che dấu.

“Bước vào huyền quang. Em hãy cởi bỏ quần áo ngoài và quỳ yên ở bên. Chờ tôi đến chơi đùa với em.”

Khương Tinh Vãn khẽ run, nhưng vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay đang chờ sẵn kia.

Những ngón tay thon dài và mảnh khảnh bao trọn lấy bàn tay nhỏ của nàng, lực đạo không mạnh nhưng lại mang theo sự khống chế tuyệt đối.
Trong im lặng, nàng theo người kia bước vào huyền quang.

Cánh cửa lớn khép lại, ngăn cách toàn bộ thế giới bên ngoài. Đèn tự động bật sáng, ánh sáng dịu mắt tức thì phủ lên bóng hai người vừa bước vào.

Khương Tinh Vãn hít sâu một hơi, ngón tay khẽ run khi gỡ bỏ lớp áo, từ áo khoác ngoài, đến áo sơ mi trắng, rồi áo bra, tiếp nối là quần âu cùng quần lót cũng được nàng cởi bỏ.

Thân thể trắng trẻo trở nên ửng đỏ trước ánh nhìn gần như xuyên thấu của Giang Mộ Bạch

Nàng gấp gọn quần áo để vào tủ trên của huyền quang. Nàng hạ gối quỳ xuống nền gỗ ấm, lưng thẳng, tay để trên đùi, đầu hơi cúi, tóc vốn được quấn gọn để lộ ra chiếc cần cổ đẹp đẽ.

Giang Mộ Bạch thong thả cởi bỏ áo măng–tô, treo lên giá gỗ. Từng động tác của cô chậm rãi, bình thản đến mức khiến Khương Tinh Vãn cảm giác chính mình, đang trần trụi quỳ ở đây, chẳng khác nào một món đồ trang trí bị bỏ mặc.

Bước chân cô vang lên trầm ổn, tiến đến chiếc sofa rộng rồi ngồi xuống. Tư thế thảnh thơi, ngón tay thon dài rút từ hộp thuốc ra một điếu, châm lửa, khói trắng lững lờ cuộn lên, lan trong không khí tĩnh mịch.

Ánh mắt đen thẳm phủ xuống bóng dáng nhỏ đang quỳ dưới sàn. Một giọng nói trầm thấp, thong thả nhưng áp bức vang lên

“Khởi động với mỗi bên ngực mười cái tát….nhưng là em tự làm.”

Khương Tinh Vãn toàn thân thoáng run lên, hàng mi dài khẽ động. Nàng cúi đầu, hai bàn tay đặt trên đùi cứng nhắc, đây không chỉ đánh vào thân thể mà còn trực tiếp vũ nhục tinh thần nàng.
Tự mình đánh vào bộ phận nhạy cảm của mình, còn gì hèn mọn hơn. 

Nàng là muốn tranh luận, nhưng chỉ thoáng qua hai giây liền rút lui ý nghĩ. Nàng dám mở miệng, chỉ có thân thể chịu thiệt hơn. Giang Mộ Bạch đã nói với nàng ‘Khi huấn luyện, tôi muốn em phải giống như trước đây – một nô lệ ngoan ngoãn.’

Hít mạnh một hơi như để áp chế sự nhục nhã đang dâng lên tận cuống họng. Khương Tinh Vãn một tay nâng ngực, tay còn lại nặng nề mà đánh xuống

Ba…Âm thanh bay bổng của tiếng tát đánh trên da thịt, vết ửng đỏ lan rộng cả bầu ngực.

Khói thuốc trong tay Giang Mộ Bạch khẽ lay động, ánh mắt cô vẫn dõi xuống với sự thản nhiên tuyệt đối. Cô không thúc giục, cũng không nhắc nhở, chỉ lặng lẽ quan sát tiểu nô lệ của mình ngoan ngoãn làm theo.

Bàn tay Khương Tinh Vãn run lên rõ rệt khi giơ lên trước ngực. Hô hấp nàng dồn dập, từng hơi như mắc nghẹn trong cổ họng. 

Ba…..Da thịt vốn mỏng manh, nên dù lực chưa mạnh, âm thanh vẫn đủ rõ để khiến chính nàng đỏ mặt tía tai

Giang Mộ Bạch rít một hơi thuốc, ánh mắt hờ hững lướt theo từng cử động nhỏ bé kia. Trên môi cô, nụ cười nhạt cong lên, vừa như tán thưởng, vừa như thích thú. Nhìn tiểu nô lệ tự ra tay cũng là một loại cảm giác vui vẻ.

Ba….ba….ba…

Mỗi cái tát luân phiên đánh xuống hai bầu ngực non mịn. Khương Tinh Vản không chỉ ngực bị chính nàng đánh đỏ mà cả khuôn mặt lan tận đến vành tôi đều đỏ ửng như người sốt cao.

Âm thanh “ba… ba…” đều đặn vang vọng trong gian phòng, từng cái tát rơi xuống vừa làm da thịt rát buốt, vừa rạch thêm từng đường nhục nhã vào lòng Khương Tinh Vãn.

Mỗi lần hạ tay, đôi mắt nàng lại càng ướt hơn, hàng mi run rẩy, nhưng phản kháng thì lại không.

Giang Mộ Bạch thong thả nhả khói, thân hình tựa lưng vào sofa, ánh mắt dõi xuống đầy thưởng thức. Cô như một kẻ săn mồi lười nhác, chỉ cần ngồi yên nhìn con mồi tự quẫy đạp trong lưới mình giăng.

Khóe môi khẽ cong, giọng trầm thấp vang lên chậm rãi

“Đây cũng là một kiểu vui đùa trong giới. Nhìn tiểu nô lệ tự hạ thấp chính mình…cũng rất có kích thích.”

Cả bầu ngực Khương Tinh Vãn ửng đỏ, hơi thở dồn dập, đầu cúi gằm đến mức gần như muốn giấu đi cả khuôn mặt. Xấu hổ, đau đớn và khuất phục đan xen, nhưng nàng vẫn giữ đúng mệnh lệnh, không một lần dám ngừng lại giữa chừng.

Khi cái đánh cuối cùng vang lên, toàn thân Khương Tinh Vãn gần như run rẩy không kìm được. Nàng cúi gằm đầu, hai bàn tay buông lỏng đặt trên đùi, bờ vai run lên nhè nhẹ. Cả khuôn mặt và bầu ngực đỏ ửng, hô hấp dồn dập như vừa trải qua một trận lăng trì đúng nghĩa – lăng trì cảm xúc.

Giang Mộ Bạch kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, chậm rãi dụi tàn vào gạt tàn bên cạnh. Cô ngả người ra sau, ánh mắt thâm trầm phủ xuống bóng dáng nhỏ đang quỳ ngoan trước mặt, khóe môi cong lên thành nụ cười nhạt

“Giờ thì bò đến đây nào.”

Lệnh vừa ban, thân thể Khương Tinh Vãn cũng băt đầu động đậy. Nàng chống hai tay xuống sàn, từng bước chậm rãi trượt trên nền nhà, động tác bò thuần thục đến mức khiến khóe môi Giang Mộ Bạch cong lên đầy tán thưởng, khi mà chính cô đã huấn luyện thành công một tiểu nô lệ vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy

Giang Mộ Bạch cúi mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy tiến lại gần, khóe môi cong lên nhạt nhẽo, ánh mắt vừa thưởng thức vừa chiếm hữu. Khi tiểu nô lệ dừng trước sofa, chân dài của cô khẽ vương ra nâng nhẹ cằm của kẻ đang quỳ bò, đầu ngón chân di chuyển lên trên sườn mặt tinh xảo ấy mà miết nhẹ vài đường.

Đây đích thị là vũ nhục toàn diện. Khương Tinh Vãn tròng mắt ửng đỏ, nàng muốn trốn tránh ánh mắt trần trụi của người đối diện nhưng lại không thể chỉ có thể cắn răng nuốt từng sự run rẩy của chính mình vào trong.

“Hôm nay chúng ta chơi một trò chơi mới. Đừng lo lắng. Tôi sẽ không tổn hại em bất cứ đều gì.”

Giọng nói trầm thấp vang lên, từng chữ như dòng mật ngọt tẩm thuốc độc rót thẳng vào tai.

Khương Tinh Vãn run lên nhè nhẹ, hàng mi dài hạ xuống che đi ánh mắt ngập ngừng. Nàng biết rõ, mỗi khi Giang Mộ Bạch nói “không tổn hại” thì đó đồng nghĩa với việc tinh thần và thể xác nàng sẽ bị vắt kiệt đến tận cùng.

Giang Mộ Bạch đưa tay cầm lấy cây nén màu trắng đặt sẵn trên bàn trà, ánh lửa màu xanh lam chập chờn trong gian phòng, càng khiến nội tâm Khương Tinh Vãn sợ hãi không thôi. 

“Hai tay nắm chặt sau lưng. Đầu ngẩng cao.”

Âm thanh lạnh lẽo vang lên, không lớn nhưng biểu thị không thể chối từ.
Khương Tinh Vãn khẽ mím môi, ngón tay run rẩy đưa ra phía sau, đan chặt lấy nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Đầu nàng chậm rãi ngẩng lên, sống lưng cố gắng giữ thẳng, phơi bày toàn bộ phần ngực đỏ ửng trước ánh nhìn của Giang Mộ Bạch.

Giang Mộ Bạch thong thả nâng nến, ngọn lửa phản chiếu ánh nhìn trầm tĩnh của người đang điều khiển cuộc vui đêm nay. 

Giọt sáp đầu tiên nghiêng xuống, rơi thẳng vào vùng da non mịn.

“A”..Khương Tinh Vãn không kèm chế được mà bật ra tiếng rên khẽ. Ngay sau đó, nàng biết chính mình phạm lỗi liền run rẫy lên tiếng…

“Em…em xin lỗi…”

“Mười roi.”

Âm thanh trầm thấp vang lên, không gợn chút cảm xúc, như thể việc ban phát hình phạt chỉ là điều hiển nhiên, tất cả đã nằm trong tính toán của Giang Mộ Bạch

Ngọn nến trong tay Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng, từng giọt sáp nóng hổi tiếp tục rơi xuống. Lần này không chỉ ở nơi ngực non mềm đã ửng đỏ, mà còn trượt dài lên đến hõm cổ tinh tế, dọc theo xương quai xanh trắng mịn.

“A” dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng là sức nóng trên da vẫn khiến dây thần kinh của Khương Tinh Vãn run lên bần bật.

Nàng biết, một âm thanh phát ra chính là mười roi. Nhưng nàng quả thật không kèm chế được. Nàng nghiêng đầu, thân thể khẽ run rẩy, từng thớ cơ căng cứng như muốn trốn tránh nhưng lại buộc phải giữ nguyên tư thế.

Từng giọt từng giọt tiếp nối nhau, đều đặn như bộ gõ của một dụng cụ âm thanh. Chấm đỏ loang lổ trải dọc bầu ngực mềm mại, men theo làn da mảnh mai nơi xương quai xanh, để lại từng vệt nóng rát vừa đau đớn vừa tê dại.
Giang Mộ bạch nhìn xuống, cô hài lòng với ‘bức tranh’ mà mình vừa tạo.

Từ hõm cổ, xương quai xanh đến hai bầu ngực đều được chính cô tận tình chăm sóc, từng vệt sớm tròn đỏ như những đóa bỉ ngạn nở rộ trên làn da trắng muốt.

Khóe môi cong nhẹ, giọng điệu thong thả nhưng mang theo uy quyền tuyệt đối

“Sức chịu đựng không tệ. Chỉ phạm lỗi hai lần. Hai mươi roi.”

Khóe môi Giang Mộ Bạch cong lên nhạt nhẽo, ánh mắt sâu thẳm phủ xuống bóng dáng nhỏ đang quỳ. Cô thong thả vỗ nhẹ lên đùi mình, giọng nói bình thản nhưng lại mang theo uy lực

“Lại đây. Nằm ngang trên chân tôi. Chúng ta khởi động với hai mươi roi.”

Khương Tinh Vãn run khẽ, trong đáy mắt thoáng lóe lên tia sợ hãi. Trên mông nàng vẫn còn lưu lại những vết bầm tím từ trận đòn cũ, từng mảng xanh nhạt chưa kịp tan hết đã lại phải đối diện thêm một hình phạt mới.

Trước ngực đau nhức không thôi nhưng vẫn cắn răng dịch gối di chuyển đến vị trí mà Giang Mộ Bạch chỉ định.

Đôi chân dài mảnh khảnh của Giang Mộ Bạch để chạm sàn. Khi bóng dáng nhỏ tiến đến, cô nhấc nhẹ cằm nàng lên, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua những dấu vết mờ nhạt còn sót lại trên bờ hông và đùi.

Một tiếng cười khẽ bật ra, vừa như châm biếm vừa như thưởng thức

“Quả mông nhỏ lại phải chịu thiệt rồi.”

Khương Tinh Vãn mím chặt môi, hàng mi run rẩy. Nàng là muốn nói có ai bị sáp nóng nhỏ lên người mà không phản ứng hay không? Giang Mộ Bạch là vạch lá tìm sâu đúng không? Nhưng nàng chi có thể tự an ủi chính mình, nào dám cất giọng phản bác.

Thân thể ngoan ngoãn vắt ngang chân dài của Giang Mộ Bạch, hai tay chống xuống sàn làm điểm tựa, bộ vị nhạy cảm của nữ nhân trực tiếp chạm vào lớp vải quần âu của Giang Mộ Bạch.

Giang Mộ Bạch thong thả đưa tay áp xuống thắt lưng nhỏ, ấn chặt nàng giữ nguyên tư thế. Bàn tay còn lại nâng lên, rơi xuống mạnh mẽ

Bốp…Âm thanh dội vang trong căn phòng tĩnh mịch. Khương Tinh Vãn khẽ hít ngược một hơi, cơ thể run lên, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng không để bật ra tiếng kêu nào.

Bốp….bốp….bốp….

Âm thanh dội vang trong căn phòng tĩnh mịch. Khương Tinh Vãn khẽ hít ngược một hơi, cơ thể run lên, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng không để bật ra tiếng kêu nào.

Mỗi cú đánh thẳng vào phần mông đã sớm mẫn cảm vì vết bầm cũ, khiến cơn đau nhân lên gấp bội. Da thịt vốn mỏng manh đỏ rực, từng vệt đỏ tươi hiện ra dưới lực bàn tay.

Bốp….bốp….bốp….

Nước mắt Khương Tinh Vãn lặng lẽ rơi, thấm xuống sàn gỗ. Nàng run rẩy nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, hai tay siết chặt đến mức các khớp trắng bệch.

Trong cổ họng, hơi thở dồn dập như nghẹn lại, từng âm thanh nức nở bị ép chặt vào trong.

Bốp….bốp….bốp….

Giang Mộ Bạch ra tay chậm rãi, không dồn dập, như thể cô đang chơi một bản nhạc nào đó, thứ âm thanh có thể co cứng dây thần kinh của kẻ trần trụi đang nằm trên đùi mình.

Đến cái tát tay thứ mười lăm, cô mỉm cười nhìn bờ mông nhỏ đỏ tươi như hai quả đào chín mộng. 

Bốp….bốp… Mỗi lần bàn tay giáng xuống, cả cơ thể kẻ chịu đòn lại giật mạnh, như một con rối nhỏ bị treo dây.
Đến cái đánh thứ hai mươi.

Giang Mộ Bạch vỗ nhẹ lên phần mông đã sưng đỏ, giọng nói thong thả vang lên, từng chữ như lưỡi dao lạnh lẽo

“Đừng phạm lỗi lầm khi huấn luyện nhe bé con. Kẻo thân thể mình chịu thiệt.”

Khương Tinh Vãn run rẩy khẽ gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn úp xuống, giọt nước mắt trong suốt lăn dài, hòa vào làn hơi thở dồn dập.
________________

Chương 30,31,32 là chương liền và khá dài, nên mình sẽ cố gắng up luôn trong hôm nay để mọi người giữ mood.

Chương trước Chương tiếp
Loading...