DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 29



Chương 29 : Công Khai
=================
Âm thanh ồn ào, tiếng cười nói trộn lẫn với âm nhạc được phát từ bốn chiếc loa lớn trải rộng khắp hội trường.

Ngày kỷ niệm thành lập của Đại Học Thanh Bắc vẫn luôn được tổ chức hoành tráng như vậy, thảm đỏ trải dài khắp lối đi, hoa tươi được đặt trước mỗi bàn, người tham gia trên mỗi khuôn mặt đều treo nụ cười thường trực.

Hàng hàng ghế ngồi đã kín, từ giảng viên, sinh viên ưu tú cho đến những vị khách đặc biệt.

Trên những dãy ghế phía trước, có không ít gương mặt quen thuộc trong giới thương nghiệp và tài chính. Các tập đoàn lớn đều cử đại diện đến, không chỉ để gửi lời chúc mừng, mà còn là dịp hiếm có để họ chọn lọc nhân tài ngay trong buổi lễ.

Trong số những đại diện doanh nghiệp ấy thì sự xuất hiện của trợ lý chủ tịch đương nhiệm tập đoàn Thiên Thịnh là thu hút nhất.

Ai cũng biết, Thiên Thịnh là đầu tàu của thương giới, từ xưa đến nay chỉ có người ta tranh nhau đến vỡ đầu vào tập đoàn này, chưa từng có thông lệ Thiên Thịnh cử người đến Thanh Bắc tìm kiếm nhân tài.

Vì lẽ đó, không khí được kéo căng thêm một phần. Liệu rằng ai sẽ có được một suất tuyển ‘thẳng’ vào tập đoàn số một này.

Ở khu vực dành cho sinh viên ngành luật, Khương Tinh Vãn cùng Lam Thư Dao ngồi trong góc, cả hai trò chuyện đơn giản, hoàn toàn không để mắt đến những lời thì thầm đang chỉa thẳng vào người bọn họ.

“Chẳng biết nhờ vào quan hệ gì mà có thể khiến cả hiệu trưởng bác bỏ kết quả thi vừa rồi. Tổ chức thi lại, báo hại mình phải học đến sức đầu mẻ trán.”

Lời xì xào không nhỏ, đủ để Khương Tinh Vãn cùng Lam Thư Dao ở hàng ghế trên nghe thấy. Chỉ là cả hai lựa chọn phớt lờ đi, nhưng không có nghĩa lời bàn tán sẽ chấm dứt.

“Đúng vậy. Thật không biết dùng thủ đoạn gì? Cậu nói xem bản thân ngớ ngẩn làm nhầm đề thì thôi đi, còn đi cửa sau báo hại cả lớp chúng ta đều phải thi lại.”

“Nhỏ tiếng xíu đi, không biết khi nào đắc tội người ta đâu.”

Những lời mỉa mai bay lượn khắp dãy ghế, ánh mắt nhiều sinh viên vô thức dồn về phía Khương Tinh Vãn.

Nàng ngồi thẳng lưng, ngón tay siết nhẹ  tờ chương trình, khuôn mặt bình thản đến mức dường như không nghe thấy những lời kia.

Lam Thư Dao là người có tính khí nóng nảy, cô đối với đám người ác ý này vô cùng bất mãn, rất muốn cùng bọn họ tranh luận. Nhưng cô càng biết làm như vậy chỉ khiến Khương Tinh Vãn bị cô lập nhiều hơn mà thôi.
Cồ lầm bầm đủ để người bên cạnh nghe thấy

“Chả biết não đám người này để trưng hay sao? Bộ không thấy lớp trưởng chơi xấu cậu sao? Hiệu trưởng còn không phải vì muốn bảo vệ cháu gái nên mới làm vậy? Còn không biết tốt xấu đổ chuyện lên đầu cậu. Vãn Vãn, mình nói cậu, xã hội này càng nhân nhượng họ sẽ càng không biết đều.”

Khương Tinh Vãn khẽ nghiêng đầu, mỉm một nụ cười nhạt với Lam Thư Dao, như muốn trấn an.

“Không sao. Để ý đến họ, chẳng khác nào tự làm bản thân mệt thêm.”

Giọng nàng nhỏ nhưng chắc, thái độ điềm tĩnh đến mức khiến Lam Thư Dao nghẹn lời. Cô thở dài, chỉ có thể ngậm ngùi nuốt lại tức giận.

Lam Thư Dao còn chưa kịp nói thêm thì từ hàng ghế phía sau vang lên giọng điệu đầy tính châm chọc. Chu Nhược Nhan vẫn luôn là tâm điểm của khoa luật, nên khi cô ta cất tiếng, mọi ánh mắt xung quanh đều đồng loạt nhìn về

“Các cậu thật không biết sống chết. Sao có thể công khai nói sau lưng bạn học Khương như vậy. Lỡ như bạn ấy nhờ kim chủ của mình, thì các cậu không biết bản thân mình chết như thế nào đâu?”

Trình Dương khoanh tay, ánh mắt hằn học dán vào gáy Khương Tinh Vãn. Hắn ta nhếch mép tiếp lời Chu Nhược Nhan.

“Tôi khuyên các cậu một câu, sau này đối với bạn học Khương phải khách sáo một chút. Ô dù của người ta rất to, thường dân như chúng ta không chọc vào nổi đâu.”

Khương Tinh Vãn không quay đầu lại, chỉ khẽ nhấc mắt khỏi tờ chương trình trong tay. Giọng nàng đều đều, không nhanh không chậm, nhưng từng chữ rõ ràng rơi vào tai những kẻ vừa mở miệng

“Thay vì ở đây xách động đám đông. Tôi nghĩ bạn học Trình nên xem xét làm sao để giải thích với cảnh sát về cáo buộc xúi dục người khác phỉ báng tôi thì tốt hơn.”

Câu nói của nàng vừa dứt, cả người Trình Dương liền căng thẳng. Hắn luôn biết chuyện Khương Chấn bị bắt là có liên quan đến Khương Tinh Vãn, nhưng là hắn không dám tin cô gái này thế mà báo án cả cha ruột của mình.

Nếu Khương Chấn khai với cảnh sát, chính hắn là người chỉ điểm, xúi dục thì mối họa này hắn làm sao mà giải quyết được.

Nhà của hắn đúng là có chút chỗ đứng trong giới quan chức, nhưng cũng chỉ là dạng thấp cổ bé họng. Lần trước chuyện cha hắn bị đình chỉ thanh tra vẫn còn khiến ông ấy phẫn nộ không thôi, chả may chuyện này không dàn xếp ổn thì hắn có mọc tám cái miệng cũng không thể nói rõ với lão ba ở nhà.

Chu Nhược Nhan thoáng thấy sắc mặt tái đi của Trình Dương, trong lòng cũng chột dạ. Chuyện của người đàn ông kia cô ta cũng có không ít liên can, nhưng với bản tính đại tiểu thư thì dễ gì để Khương Tinh Vãn chiếm ưu thế.

“Khương Tinh Vãn, tôi thật không biết cậu lấy đâu ra tự tin như thế? Tôi đã hỏi bố của mình về người phụ nữ ngông cuồng tự xưng người yêu của cậu, bố tôi thậm chí cả bạn bè của ông ấy đều chẳng biết cô ta chui ra từ địa phương nào? Chắc là một trọc phú vô danh nào đó mà thôi.”

Trình Dương vốn dĩ đang vì câu nói của Khương Tinh Vãn mà bối rối. Nhưng thông tin từ Chu Nhược Nhan khiến cho bất an trong lòng hắn vơi đi. Dù sao thì nhà họ Trình lẫn nhà họ Chu ở Bắc Thành này vẫn hơn một đứa có cha là kẻ thối nát như Khương Tinh Vãn.

“Đúng vậy. Người không biết còn cho rằng Khương Tinh Vãn cậu là được đại gia nào bao nuôi đấy. Rõ ràng là một nữ nhân không chút tiếng tăm, ngày đó cô ta hống hách như thế, để tôi gặp lại tôi sẽ bẻ gãy sự ngông cồng của cô ta.”

Âm thanh hắn cố tình nâng cao, khiến vài sinh viên xung quanh bật cười phụ họa. Chu Nhược Nhan liền nhân cơ hội mà châm dầu vào lửa

“Khương Tinh Vãn, thân là bạn học tôi nói cho cậu rõ. Giới nhà giàu ở Bắc Thành, cậu đầu thai một kiếp người nữa vẫn không thể chạm đến. Đừng chọc vào tôi, lần tới sẽ không may mắn như lần này đâu?”

Cảm thấy lời của Chu Nhược Nhan quá mức chướng tai. Lam Thư Dao không nhịn nữa mà quay mặt xuống cười khinh

“Não cô kẹt ở cửa à? Chỗ nào Vãn Vãn chọc vào cô? Còn không phải cô cùng Trình Dương suốt người đi bóng gió cậu ấy sao? Vãn Vãn là đại nhân không chấp tiểu nhân. Cô còn cho rằng mình có bản lĩnh sao?”

Không khí hội trường vốn luôn ồn ào lại vì sự tranh chấp của nhóm sinh viên Luật mà trở nên lắng đọng ở một góc.

Nhất là sau câu nói của Lam Thư Dao, một số đồng học khác cũng đã bắn ánh mắt tò mò nhìn đến. Sự châm chọc vốn chỉ là xì xào sau lưng, giờ phút này đã biến thành một màn đối đáp gay gắt ngay giữa nhóm sinh viên

Sắc mặt Chu Nhược Nhan sa sầm xuống. Cô ta đối với Lam Thư Dao vẫn luôn chướng mắt. Thật không biết Khương Tinh Vãn đã cho cậu ta uống thứ gì mà có thể trở thành một con chó trung thành như vậy? Cô ta bật cười khẩy, giọng ngọt xớt nhưng hàm chứa nọc độc

“Bạn học Lam, cậu quản hơi nhiều rồi đấy. Chuyện này thì liên quan gì đến cậu mà cậu xen vào? Có còn muốn bình yên đi học nữa không?”

Trình Dương khoanh tay tựa lưng, ánh mắt khinh khỉnh lướt qua Khương Tinh Vãn rồi dừng trên Lam Thư Dao, nụ cười nhạt đầy khiêu khích

“Lam Thư Dao, muốn làm tay sai cũng nên chọn một người chủ tốt. Loại người không có gốc rễ chỉ dựa vào chút nhan sắc thì có thể trụ vững được mấy ngày.”

Nói đến mức này mà còn yên lặng thì đích thị là thánh nhân. Nhưng rất tiếc, Khương Tinh Vãn không phải. Nàng chậm rãi buông tờ giấy đang cầm trên tay, đầu hơi nghiêng một chút đủ để ánh nhìn sắc bén của mình hướng đến những người ở hàng ghế sau

“Trình Dương. Có phải tôi chưa kiện cậu nên cậu cho rằng tôi chỉ hâm dọa cậu thôi phải không? Với những lời vừa rồi đủ cấu thành tội phỉ báng, nhục mạ nhân phẩm người khác. Cậu là nghĩ cánh tay của ba mình có thể vương dài đến hết Bắc Thành sao?”

Âm thanh của Khương Tinh Vãn vang lên không nhanh, không chậm, nhưng từng chữ như lưỡi dao sắc bén lướt qua lớp da mỏng, khiến gương mặt Trình Dương thoáng biến sắc.

Nữ nhân này ít khi phát biểu, nhưng một khi mở miệng đều khiến hắn á khẩu không nói nên lời.

Chu Nhược Nhan liền chen lời, giọng gấp gáp như muốn che đậy sự chột dạ trong đáy mắt

“Muốn kiện chúng tôi? Cậu có cái lá gan đó sao?”

Khương Tinh Vãn khẽ nhếch khóe môi, nụ cười lạnh nhạt đến mức khiến Chu Nhược Nhan bất giác nghẹn lời. Nàng ngồi thẳng lưng, đôi mắt tối sẫm nhìn xoáy vào cả hai kẻ ở phía sau.

“Tôi thì gan không lớn. Nhưng được cái…giống như các người nói, tôi có chống lưng. Và chống lưng ấy…các người không động vào được.”

Không khí như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc. Câu nói nhẹ tênh nhưng mang sức nặng tựa nhát búa giáng thẳng xuống đầu Chu Nhược Nhan và Trình Dương.

Một vài sinh viên ngồi gần đó thoáng run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Khương Tinh Vãn liền thay đổi. Đây có thể là lần đầu tiên, Khương Tinh Vãn biểu lộ khía cạnh cứng rắn như thế này.

Chu Nhược Nhan cắn chặt môi, gương mặt tái đi nhưng vẫn cố gượng cười khẩy

“Chống lưng? Ở Bắc Thành này, ngoài vài cái tên ai ai cũng biết, còn lại chỉ là bọt biển thoáng qua. Đừng lấy một bóng ma vô danh ra dọa người khác, Khương Tinh Vãn, không ai tin đâu.”

Trình Dương cũng cười lạnh phụ họa, như thể đã tìm lại được sự bình tĩnh

“Phải. Nếu cái gọi là ‘chống lưng’ của cậu thực sự lợi hại, cần gì phải phí hơi với chúng tôi. Thứ giả thần giả quỷ, cùng lắm chỉ là trò hù dọa rẻ tiền.”

“Bóng ma vô danh? Cô gái này nói chuyện cũng thật biết cách chọc giận người khác!”

Âm thanh giày cao gót gõ lộc cộc trên thảm nhung. Khu vực sinh viên Luật vốn đang ồn ào vì tranh cãi nay lại vì âm thanh lạnh lẽo kia mà ngưng đọng.

Bước chân không vội vã nhưng từng bước đều như giẫm lên dây thần kinh của những người ở đây. Khí chất của nữ nhân này thật sự khiến người khác trong vô thức mà nhũn cả chân

Giang Mộ Bạch vốn không có ý định xuất hiện ở đây, nhưng lái xe đến tập đoàn nửa đường lại đổi ý. Dù sao thì giữa cô và bé con đã đánh dấu bước tiến mới, ngày hôm nay không tính là lễ trọng đại nhưng đoán chừng kết quả thi vừa rồi cùng kì thi lại sẽ khiến bé con gặp không ít đều tiếng.

Cô không thích để người khác tùy tiện bàn tán, càng không thích nghe kẻ khác bôi nhọ người của mình. Huống chi, đó lại là Khương Tinh Vãn. Bước chân cô dừng lại ở trước mặt Chu Nhược Nhan cùng Trình Dương, ánh nhìn của người đứng đầu tập đoàn Thiên Thịnh chưa bao giờ là dễ chịu – nhất là với những kẻ không biết sống chết như hai người này.

Khóe môi Giang Mộ Bạch cong nhẹ, giọng nói vang lên chậm rãi, rõ ràng đến mức từng chữ như in thẳng vào lòng người

“Bạn học này bảo là cha cô không biết tôi sao? Mặt mũi ông ta đủ lớn để biết tôi sao?”

Âm thanh bình thản, không mang theo chút phẫn nộ, nhưng sự khinh miệt ẩn trong từng chữ lại như tát thẳng vào mặt Chu Nhược Nhan. Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch. Lời nói vốn định phun ra nghẹn lại nơi cổ họng, nuốt cũng không trôi mà nhả cũng không xong.

Bốn bề im phăng phắc, ngay cả tiếng thở cũng nặng nề.

Khương Tinh Vãn chưa bao giờ muốn bản thân trở thành tâm điểm, nhất là trong những tình huống nhiều người như thế này. Nàng muốn tiến đến ngăn cản Giang Mộ Bạch, nhưng là chân nàng vừa nhích đã bị ánh mắt đầy thông điệp cảnh cáo của người kia đánh cho dừng bước.

Trình Dương nuốt khan một trận. Hắn ta vẫn luôn cho rằng người phụ nữ trước mặt quá lắm cũng chỉ là một giám đốc nào đó mà thôi. Có thể có được bối cảnh gì? Vì thế, liền lớn giọng 

“Hôm nay là lễ của trường Thanh Bắc. Người không được mời thì không thể bước vào đây? Tôi chẳng cần biết cô là ai, nhưng không có thiếp mời đều không được ở lại.”

Một tràng cười lạnh vang lên, âm thanh không lớn nhưng lại khiến sống lưng người nghe lạnh buốt. Giang Mộ Bạch khẽ nhấc mắt, ánh nhìn thờ ơ lướt qua Trình Dương như nhìn một con côn trùng đang ngọ nguậy

“Tôi đến cần phải có thiếp mời sao?”

Náo động như vậy người bên trên đã sớm bị kinh động. Hiệu trưởng Cao vừa tươi cười bắt tay với đại diện các tập đoàn vào giây trước, giây sau lại thấy bóng lưng Giang Mộ Bạch ở hàng ghế sinh viên, ông ta sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh. 

Không cần một tia suy nghĩ, hiệu trưởng Cao vội vã đi thẳng về hướng Giang Mộ Bạch, trong lòng thầm nghĩ mỗi khi Giang tổng này xuất hiên đều khiến ông ta bận đến tối mặt, lần này đại giá quan lâm là có chuyện gì cần ‘chỉnh đốn’

“Giang tổng. Cô đến sao không báo với tôi một tiếng. Tôi sẽ đích thân ra đón. Vừa rồi, trợ lý Phan có nói cô bận việc không đích thân đến được, tôi càng đang cảm thấy vô cùng tiếc nuối.”

Lời của Cao Chí Thành vừa dứt một đám sinh viên với cái nhìn thiển cận cùng những phát ngôn vô thưởng vô phạt vừa rồi sợ đến xanh cả mặt.

Chu Nhược Nhan cắn mạnh vào môi, cả người run lên vì phẫn hận xen lẫn hoảng loạn.

Trình Dương càng không ngoại lệ, anh ta thậm chí hai chân đã sắp khụy xuống đến nơi

Lam Thư Dao đứng cạnh Khương Tinh Vãn cũng tròn xoe cả mắt, cô nàng bấu chặt cánh tay bàn tốt, từng âm chữ như rít qua kẽ răng

“Vãn Vãn…người yêu của cậu….rốt cuộc có thân phận gì?”

Khương Tinh Vãn hơi cúi đầu, mím chặt môi. Nàng chưa từng muốn phơi bày bản thân dưới ánh nhìn của hàng trăm người, càng không muốn trở thành tâm điểm ồn ào.

Chuyện nàng có kim chủ chống lưng đã sớm không phải chuyện bí ẩn gì ở ngôi trường này. Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ, kim chủ của nàng lại là nhân vật phong vân số một ở Bắc Thành.
Nàng thấp giọng đáp lời bạn tốt.

“Chị ấy…chị là kinh doanh bình thường.”

Giang Mộ Bạch liếc nhìn Cao Chí Thành, ánh mắt hờ hững tựa hồ chẳng mảy may đặt ông ta vào trong mắt. Cô khẽ phất tay, động tác đơn giản nhưng lại mang theo ý tứ rõ ràng. Cao Chí Thành tức thì mỉm cười, cúi đầu nhích ra một vài bước.

“Hiệu trưởng Cao, ông tiếp tục công việc của mình đi. Tôi đến đây… không phải để nói chuyện với ông.”

Nghiễm nhiên bước chân Giang Mộ Bạch hướng đến tiểu nô lệ vừa được thăng cấp làm người yêu của mình. Cô khẽ cúi người, nụ cười nhạt lướt qua môi, bàn tay vươn ra xoa nhẹ đỉnh đầu cô gái nhỏ đang đứng đối diện, khóe môi cong cong đầy sủng nịnh.

Khương Tinh Vãn trong vô thức nhìn đến ngẩn người. Giang Mộ Bạch – cũng có lúc trông ôn nhu như thế này sao?

“Tiểu Vãn.”

Giọng nói trầm thấp, mềm mại, chỉ đủ để người gần đó nghe thấy. Xưng hô thân mật như thế tựa hồ là câu trả lời cho những lập luận ấu trĩ của nhóm sinh viên dành cho Khương Tinh Vãn

“Chị dự lễ cùng em được chứ?”

Trong khoảnh khắc, hội trường yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng tim đập dồn dập của những kẻ vừa rồi còn cười nhạo. Khương Tinh Vãn nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, nàng không cần suy nghĩ quá nhiều mà đưa tay bắt lấy.

“Đương nhiên là được.”

Sau khi Giang Mộ Bạch ngổi xuống ghế cạnh Khương Tinh Vãn thì buổi lễ cũng chính thức diễn ra.

Trong không khí trang trọng ấy, mọi âm thanh xì xào vừa rồi cũng trôi vào im lặng, mọi ánh mắt đều hướng về sân khấu dưới kia.

Giang Mộ Bạch cùng Khương Tinh Vãn ngồi ở hàng ghế trong tương đối khuất tầm nhìn.

Ánh sáng đèn sân khấu trải dài, người dẫn chương trình cất giọng rõ ràng, trang nghiêm

“Ngày kỷ niệm thành lập Thanh Bắc cũng là dịp để chúng ta nhìn lại những thành tích xuất sắc mà sinh viên đạt được. Sau đây, xin mời cùng công bố danh sách sinh viên có kết quả ưu tú nhất của từng khoa.”

Tiếng vỗ tay vang lên xen lẫn tiếng hò reo, từng cái tên lần lượt được xướng, mỗi người đều là niềm tự hào của khoa mình.

Những đại diện doanh nghiệp không ngừng tán thưởng về những cái tên xuất chúng ấy. Dù sao thì mục đích bọn họ đến đây chính là tìm kiếm nhân tài cho tập đoàn của mình.

Rồi giọng MC nâng cao lên một tông, nụ cười trên môi càng sáng rõ hơn

“Và cuối cùng, người đạt điểm thi cao nhất khoa Luật. Và bạn ấy cũng là sinh viên nhận học bổng toàn phần của Thanh Bắc chúng ta. Hãy dành một tràn pháo tay cho bạn học Khương – Khương Tinh Vãn.”

Ánh đèn từ trên trần nhà cùng ánh đèn dưới sân khấu đồng loạt hướng về vị trí của Khương Tinh Vãn. Nàng trong vô thức mà siết chặt lớp vải quần âu. Ánh mắt vô số người dồn tới, có ngỡ ngàng, có ghen tỵ, cũng có những cái nhìn khó tin.

Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi mang theo nụ cười mơ hồ.

“Rất tốt bé con.”

Lời tán thưởng trầm thấp lọt vào tai Khương Tinh Vãn, khiến trái tim nàng khẽ run lên, như được tiếp thêm một tầng sức mạnh vô hình. Nàng trong vô thức bật ra câu nói bâng quơ

“Em như vậy vẫn chưa xứng với chị. Vẫn cần cố gắng thêm rất nhiều.”

Lòng Giang Mộ Bạch tức thì run lên. Cô không lên tiếng, nhưng bàn tay đã vương ra đặt trên má của người bên cạnh. Âm thanh giọng nói đầy mềm mại vang lên

“Cố gắng cho bản thân em, tương lai của em. Còn chị, em không cần cố gắng để xứng với chị. Nhìn chị giống người quan tâm mấy vấn đề đó lắm sao?”

Khương Tinh Vãn thoáng ngẩn người, đáy mắt run rẩy. Nàng chưa từng nghe qua giọng điệu dịu dàng đến thế từ Giang Mộ Bạch. Tựa như trong khoảnh khắc này, giữa hội trường náo nhiệt, chỉ có hai người tồn tại

Trên sân khấu, người dẫn chương trình bắt đầu phần tổng kết cuối cùng, giọng nói trang trọng vang vọng khắp hội trường

“Sau đây, xin mời đại diện các tập đoàn, công ty có mặt tại lễ kỷ niệm hôm nay gửi lời mời đến những sinh viên ưu tú nhất của Thanh Bắc.”

Âm thanh vỗ tay vang lên, từng đoàn đại diện thương nghiệp lần lượt bước ra. Những lời ngỏ mời liên tiếp được đưa ra, ánh mắt các doanh nghiệp nhanh chóng dồn về phía nhóm sinh viên vừa được xướng tên.

Đặc biệt là khoa Luật. Không ít công ty luật danh tiếng đều nhắm đến một cái tên sáng chói nhất — Khương Tinh Vãn.

“Khương tiểu thư, nếu em nguyện ý, văn phòng luật của chúng tôi sẽ mở vị trí thực tập riêng cho em.”

“Bạn học Khương. Bộ phận pháp lý của tập đoàn chúng tôi rất cần người tài như bạn. Không biết Tài Chính Sở thị có cơ hội được hợp tác với bạn không?”

Những lời mời dồn dập như sóng vỗ, khiến bầu không khí trong hội trường lại sôi trào thêm lần nữa. Nhưng khi những vị kia nhìn đến người bên cạnh Khương Tinh Vãn tức thì liền thảng thốt.

Giang Mộ Bạch cùng nữ sinh kia là có quan hệ gì?

Tiếng gọi tên Khương Tinh Vãn vang lên từ người dẫn chương trình, rồi chiếc micro được chuyển thẳng xuống hàng ghế.

Ánh đèn hội trường lại một lần nữa rọi sáng, tất cả ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía nàng.

Khương Tinh Vãn đứng dậy, dáng người thẳng tắp, bình thản đón lấy micro. Ánh sáng trắng ngần phản chiếu lên gương mặt tinh xảo nhưng vẫn ngập tràn cảm giác non nớt như chú cừu nhỏ của nàng. Khương Tinh Vãn khẽ nhấc môi, giọng nói vang lên đều đặn, rõ ràng

“Thành thật xin lỗi quý công ty. Tôi có lựa chọn của riêng mình, rất cảm ơn lời mời của các vị.”

Một tiếng nổ vô hình lan khắp hội trường. Những thì thầm xôn xao nổi lên như ong vỡ tổ.

Không ít người ngỡ ngàng, vài kẻ sững sờ đến há hốc miệng. Trong bối cảnh mà bao sinh viên khao khát được gọi tên, nàng lại dứt khoát buông một câu từ chối.

Khương Tinh Vãn siết nhẹ micro, ánh mắt đảo một vòng quanh hội trường, rồi dừng lại nơi hàng ghế doanh nghiệp

“Mục đích của tôi khi học Luật chính là phục vụ cho tầng lớp thấp. Nơi mà ở đấy, người dân vẫn chưa hiểu hết về luật. Vì vậy, tôi không chọn làm việc cho doanh nghiệp. Tôi chọn làm việc cho nhân dân.”

Câu nói thẳng thắn vang lên, không hoa mỹ, cũng không nhún nhường, nhưng lại đánh thẳng vào mặt tối của những sinh viên ngành luật. 

Bởi vì đại đa số, khi đặt bút điền nguyện vọng đều khao khát sau này sẽ trở thành luật sư cho một doanh nghiệp nào đó, cho những người tài phiệt nào đó…bọn họ dường như quên rằng, tầng lớp cần được pháp luật bảo vệ nhất chính là những người dân nghèo.

Hội trường rơi vào tĩnh lặng chết chóc trong một khắc, ngay cả hiệu trưởng Cao cùng dàn lãnh đạo trường ngồi trên ghế chủ tọa cũng thoáng khựng lại. 

Giang Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn bé con của mình thể hiện chính kiến của bản thân, cô cười đến vui vẻ.

Khí phách như vậy càng khiến Giang Mộ Bạch thêm nghiện tiểu nô lệ này.

Những lời bàn tán dồn dập, đan xen ngờ vực, hoài nghi và cả một tia ngưỡng mộ khó che giấu.

Người dẫn chương trình cố gắng ổn định bầu không khí, vội vã tổng kết những phần cuối cùng. Tiếng vỗ tay vang lên mang tính thủ tục nhiều hơn là thực sự chú tâm.

Buổi lễ khép lại trong một tầng không khí khác hẳn.

Giang Mộ Bạch đứng dậy đầu tiên. Khí thế trầm tĩnh nhưng đầy áp bức của cô khiến cả một hàng ghế vô thức né sang hai bên nhường lối.

Ngón tay thon dài khẽ nâng khuỷu tay Khương Tinh Vãn, động tác tự nhiên như thể mặc định nàng chỉ có thể đi cạnh bên mình. Cô thấp giọng lên tiếng mang theo sự trêu đùa

“Được rồi vị luật sư của nhân dân. Chúng ta đi ăn được chưa?”

Khương Tinh Vãn chủ động đan bàn tay với người bên cạnh, vành môi nàng cong lên nhẹ nhàng

“Em đạt thành tích tốt, có phải được thưởng hay không?”

Ngón tay nhỏ nhắn chủ động đan lấy
tay mình khiến Giang Mộ Bạch hơi khựng lại nửa nhịp. Trong đáy mắt vốn dĩ trầm tĩnh thoáng xẹt qua một tia sóng ngầm khó giấu.

Cô cúi đầu, khóe môi nhếch thành một nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều

“Thưởng vật chất không thành vấn đề…roi nợ vẫn tính.”

Khương Tinh Vãn tức thì ngẩn ra….tư bản đúng là không nhân tính.

Chương trước Chương tiếp
Loading...