DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN
Chương 26
Chương 26 : Tấn Công
==================
Giờ tan học, cổng chính Thanh Bắc ngày thường vốn đã náo nhiệt, ngày hôm nay phá lệ thêm phần ồn ào, giống như một phiên chợ vỡ. Tiếng gào rú của Khương Chấn càng khiến đám sinh viên tò mò mà vây quanh ngày một nhiều. Dù sao thì cũng không mấy ai tin tưởng, người đàn ông lôi thôi đầy mùi rượu này lại là cha của Khương Tinh Vãn – sinh viên duy nhất được nhận học bổng toàn phần trong năm năm trở lại đây của Đại Học Thanh Bắc.“Khương Tinh Vãn, đồ bất hiếu! Ăn ở bạc tình bạc nghĩa, nuốt cả tiền dưỡng già của cha mình mà còn giả bộ ngoan hiền trước mặt thiên hạ! Con khốn vô ơn, mày bước ra đây cho tao!”Tiếng gào rát cả cổ họng, hòa cùng mùi rượu nồng nặc khiến đám sinh viên vây quanh xôn xao. Có kẻ giơ điện thoại quay, có người thì thầm, hiếu kỳ lẫn hoài nghi.“Tôi thấy chẳng giống cha của Khương Tinh Vãn chút nào. Tốt xấu gì cậu ta cũng là thủ khoa đầu vào trong năm năm qua của Thanh Bắc. Nhìn ông ta có chỗ nào giống người sẽ đào tạo nên thủ khoa không?”“Đúng vậy. Tám trên mười là người quen biết, mượn có tống tiền rồi. Chẳng phải đang có lời đồn đãi, Khương Tinh Vãn được đại gia bao nuôi sao?”Giữa lúc tiếng chửi rủa của Khương Chấn hòa cùng tiếng xì xầm của nhóm sinh viên, thì tiếng còi xe cảnh sát như một nhát búa gõ vào không gian ồn ào, buộc mọi thứ phải dừng lại.Hai đồng chí cảnh sát mặc cảnh phục của cục cảnh sát Bắc Thành, dáng người nghiêm nghị bước thẳng vào đám đông. Ánh mắt sắt bén quét qua người đàn ông nhếch nhác này.“Ồn ào như vậy là sợ sở cảnh sát ở xa không nghe thấy sao?”Khương Chấn lảo đảo quay đầu, gương mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn.“Đồng chí tôi không gây rối. Tôi là đến tìm con gái của mình. Chỉ là nó không chịu gặp tôi thôi.”Viên cảnh sát cắt ngang, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao.“Con gái. Có phải ông cờ bạc đến lú lẩn rồi không? Ông lấy đâu ra con gái? trong hồ sơ nhân khẩu, Khương Tinh Vãn đã cùng ông cắt đứt, ngay cả lý do cũng đã đối chứng rõ ràng. Là một người đàn ông sao còn có mặt mũi đến đây gây rối. Một kẻ đem mạng con gái đi bán lấy tiền thì đừng thốt lên yêu cầu báo hiếu.”Lời vừa con đồng chí cảnh sát như một quả bom thả xuống, đám đông tức thì nổ tung. Gã đàn ông này còn dám bán cả mạng còn mình, thế mà vẫn ở đây đóng vai nạn nhân, thật khéo dẫn dắt dư luận mà.Khương Chấn nuốt nước bọt đầy sợ hãi, cơ mặt đã tái đi. Nhưng hắn nhớ đến lời của Trình Dương liền nhắm mắt làm càn“Vô lý. Đó là con gái tôi. Máu trong người nó là của tôi. Mạng của nó cũng là của tôi. Nói cắt đứt là cắt đứt sao?”Chưa kịp dứt lời, chiếc còng lạnh lẽo đã siết chặt cổ tay hắn. Đồng chí cảnh sát không thèm phí thêm lời, chỉ nghiêng đầu ra hiệu cho đồng đội.“Đưa đi. Tội danh: gây rối trật tự công cộng, phỉ báng người khác.”Tiếng xì xào nổi lên, đám sinh viên chen lấn để nhìn cho rõ. Khương Chấn giãy giụa, nhưng thân thể rệu rã, lại thêm men rượu khiến sức lực chẳng còn bao nhiêu. Hắn bị áp giải từng bước rời khỏi cổng trường, miệng vẫn không ngừng chửi rủa, nhưng tất cả chỉ còn là vệt bụi mờ trên đường.Ở một góc khuất, Trình Dương cùng Chu Nhược Nhan siết chặt tay, ánh mắt đầy căm phẫn. Chuyện này sao lại thành ra như thế? Rõ ràng là muốn dùng Khương Chấn đối phó Khương Tinh Vãn, nhưng hiện tại người thì bị bắt đi. Khương Tinh Vãn cũng chẳng xuất hiện.Chẳng may, Khương Chấn khai ra Trình Dương là người xúi dục, thì hắn ăn nói làm sao với lão cha ở nhà.Trái với sự xáo động bên ngoài cổng trường, văn phòng hiệu trưởng của Đại Học Thanh Bắc lại chả khác hầm băng, lạnh lẽo và đầy ngột ngạt.Giang Mộ Bạch ngồi vắt chân trên chiếc ghế sofa da đen, dáng người thư thái nhưng khí thế lại bức người. Bộ suit được thiết kế riêng ôm lấy đường cong lạnh lùng, từng ngón tay thon dài gõ nhịp nhè nhẹ lên thành ghế, khiến tiếng vang khẽ thôi cũng đủ khiến người đối diện toát mồ hôi.Trên bàn, chồng hồ sơ liên quan đến bài thi của Khương Tinh Vãn đã được lật ra sẵn. Từ việc bị tráo đề đến cuốn băng ghi hình vốn dĩ bị xóa cũng nguyên viện nằm đó. Mồ hôi lạnh không ngừng trượt dọc trên thái dương của hiệu trưởngCao Chí Thành không ngừng dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán, ông ta đã kín đáo nhắc nhở đám sinh viên ngu dốt đừng động vào Khương Tinh Vãn, nhưng hết lần này đến lần khác cứ đâm đầu vào kiếm chuyện.Lần này đầu xỏ gây chuyện còn là cháu gái ông ta - lớp trưởng của lớp luật. Giang Mộ Bạch muốn truy cứu chỉ sợ cả tương lai của đứa cháu này cũng vĩnh viễn bị chôn vùi.“Cao Chí Thành. Cháu gái ông làm việc cũng có chút thông minh. Nhưng lại chưa tới nơi tới chốn. Ông nói xem, tôi có nên tốt bụng giúp cháu ông một khóa hay không?”Giang Mộ Bạch nhàn nhạt lên tiếng. Ánh mắt quét thẳng đến sấp giấy tờ trên đó. Cô nhìn đưa tay cầm lấy bài thi cùng dấu vết cắt dán trên đó mà cười lạnh. Tiểu nô lệ cũng có lúc ngu ngốc đến vậy?Cao Chí Thành cứng đờ người, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ông ta khom lưng thấp xuống, giọng run run như sợ hãi chính cái bóng của Giang Mộ Bạch phủ lên mình“Giang tổng… là bọn trẻ bồng bột, không hiểu chuyện. Tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm, tuyệt đối không để Khương Tinh Vãn chịu bất công nào nữa.”Giang Mộ Bạch đặt bài thi xuống bàn, ngón tay gõ nhịp nhẹ ba cái, tiếng vang khô khốc như nhát búa nện vào tim người nghe. Nụ cười của cô không hề chạm tới đáy mắt“Xử lý là cần thiết. Tôi muốn ông làm bằng cách nào đi nữa, bài kiểm tra lần này phải được tổ chức thi lại. Những kẻ liên quan, hạ hai bậc hạnh kiểm năm. Ông cảm thấy xử lý như vậy thỏa đáng hay không?”Cao Chí Thành suýt bật nghẹn, toàn thân run lên vì vừa sợ hãi vừa mừng rỡ trước cách xử lý dứt khoát. Ông đứng bật dậy, đầu hơi cúi như chỉ hận không thể lập tức đặt bút ký hạnh kiểm cho đám ngu dốt kia.“Tuyệt đối thỏa đáng. Tôi sẽ triệu tập hội đồng kỷ luật ngay, điều chuyển người phụ trách tổ thi, tổ chức thi lại và hạ hạnh kiểm những ai dính líu. Tôi… tôi sẽ trình kế hoạch xử lý trong vòng một giờ.”Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu không lên tiếng. Ngay lúc Cao Chí Thành cho rằng đã qua kiếp nạn thì trợ lý bên ngoài vội vã đi vào, trên tay mang theo Ipad, nét mặt anh ta cắt không còn một giọt máu“Thưa hiệu trưởng, thầy xem, đoạn clip ở cổng trường đang được lan truyền trên diễn đàn sinh viên và các nhóm chat, nhiều page đã re-up. Tình hình… đã vượt khỏi tầm kiểm soát”Cao Chí Thành nhận lấy Ipad, ánh mắt lập tức chuyển thành hoảng hốt khi cuộn feed. Trên màn hình, hình ảnh Khương Chấn bị cảnh sát dẫn đi, tiếng la hét gọi tên Khương Tinh Vãn, kèm theo những bình luận sôi nổi, lời lẽ nặng nề. Một vài dòng nổi bật còn cố tình dựng chuyện, thêu dệt thêm tình tiết, kéo theo hàng loạt like và chia sẻ trong vài chục phút.Khuôn mặt ông ta tái đi, mồ hôi lạnh tuôn ra thành giọt to, bàn tay run rẩy đưa Ipad vê hướng Giang Mộ Bạch“Giang tổng. Chuyện này….”Giang Mộ Bạch bước đầu nhìn dòng tin đang hiển thi. Chân mày véo thành một đường nhỏ. Khương Chấn này có thể đã quen ăn cơm tù, vừa thả ra lại không an phận. Xem ra phải cho ở thêm vài năm để tỉnh táo“Cho bộ phận IT tháo xuống. Đăng lên trang chủ của trường về chuyện Khương Tinh Vãn và người đàn ông này đã cắt đứt quan hệ từ thời điểm một năm trước. Những tài khoản thiêu dệt, lan truyền không có sự đồng ý của chính chủ dùng pháp lý để nói chuyện với bọn họ.”Mỗi lần Giang Mộ Bạch đưa ra chỉ thị là một lần mồ hôi lạnh của Cao Chí Thành tuôn xuống. Ông ta nuốt mạnh một ngụm đáp“Vâng! Giang tổng. Tôi lập tức xử lý ngay.”Giang Mộ Bạch không nói gì thêm. Cô đứng dậy rời khỏi ghế, trước khi dáng người khuất sau cánh cửa vẫn kịp để lại một câu nói lạnh lẽo“Khương Tinh Vãn là người của tôi. Tôi không có khái niệm làm một việc quá nhiều lần. Nếu lần sau, tôi còn phải tự mình đến đây thì đó cũng là ngày ông thu dọn đồ đạc chuyển chỗ làm là được.”Cao Chí Thành lúi cúi đáp “Vâng”. Khi xác định Giang Mộ Bạch đã rời đi, ông ta mới thở phào một trận ngã ầm xuống ghế. Trong đầu không ngừng thắc mắc, cuối cùng thì Giang tổng của tập đoàn Thiên Thịnh có mối quan hệ gì với sinh viên Khương Tinh Vãn kia?Chả lẽ, lời đồn kim chủ là thật. Nói vậy, vạn nhất càng không thể đắc tội với Khương Tinh Vãn.Trụ sở cảnh cục của Bắc Thành, hành lang dài và yên ắng. Bàn ghế sắp đặt thẳng hàng, từng bóng đèn huỳnh quang phản chiếu lạnh lẽo.Từ khi báo án, Khương Tinh Vãn đã vội vàng đến đây. Nàng trình bày hết sự tình, được đồng chí cảnh sát ghi chép đến cẩn thận, sau đó liền ngồi chờ Khương Chấn bị bắt đến. Nàng ngồi trên ghế sắt, cái lạnh xuyên qua lớp quần mỏng khiến cho những vết roi trên mông không ngừng co rút, nhưng là mặt nàng một chút cũng không biểu lộ cảm xúc. Cửa phòng thẩm vấn mở bật ra. Hai cảnh sát kẹp hai bên Khương Chấn áp giải vào. Hắn ta vừa thấy Tinh Vãn liền đỏ bừng cả mặt, đôi mắt vằn tia máu, tức khắc gào lên“Đồ bất hiếu! Con tiện nhân! Tao nuôi mày từng ấy năm, mày dám từ ông đây à? Xòn báo cả cảnh sát để bắt cha mình.”Hắn hung hăng lao tới, cánh tay vung lên như muốn đánh. Nhưng chỉ vừa nhấc lên đã bị cảnh sát giữ chặt, bẻ ngoặt ra sau, ép xuống bàn kim loại. Âm thanh kim loại va đập chói tai vang khắp căn phòng“Sao? Trước mặt bọn này ông còn dám vung tay vung chân, thế những năm cô bé này ở cùng ông, xem ra cũng no đòn không ít nhỉ? Làm cha người ta mà dám đem mạng con mình đi bán thì ông chính là không có tư cách kêu gào cô bé này phụng dưỡng ông.”Đồng chí cảnh sát lạnh lùng lên tiếng, anh ta gõ tập hồ sơ lên bàn nghe lộp bộp. Khương Chấn chỉ có thể nhìn Khương Tinh Vãn như thể ăn tươi nuốt sống.“Với những gì chúng tôi thu thập được. Cô Khương Tinh Vãn cùng ông đã cắt đứt quan hệ cha con trên mặt pháp lý, được ủy quyền bởi văn bản của Tòa Án Bắc Thành. Văn phòng luật số một là nơi thụ lý. Nói đơn giản, giữa Khương Chấn và Khương Tinh Vãn về giấy tờ pháp lý nhân thân, hai người là không có liên hệ.”Âm thanh giấy tờ rơi xuống bàn vang khô khốc, như cái tát giáng thẳng vào mặt Khương Chấn. Hắn trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, miệng lắp bắp“Tiện nhân. Mày còn dám bỏ cả cha mày sao?”Đồng chí cảnh sát đứng đối diện chẳng buồn che giấu vẻ khinh bỉ, ánh mắt lạnh lẽo như dao“Cha? Ông có từng làm tròn bổn phận của một người cha chưa? Đánh đập, cờ bạc, bán luôn cả mạng của con gái chỉ để thỏa mãn bản thân. Đừng mang hai chữ ‘phụ thân’ ra bẩn tai người khác.”Khương Tinh Vãn ngồi đối diện, cả quá trình chỉ im lặng. Hàng mi dài rủ xuống, không nhìn rõ được tâm tình trong mắt nàng. Người này ngoài trừ góp công đưa nàng đến thế giới này thì chưa từng làm đúng bổn phận một người cha. Chính sự im lặng gần như tuyệt đối từ nàng, càng khiến không khí thêm ngưng đọng mấy phần.Đồng chí cảnh sát ngồi đối diện mở lời, giọng điệu nghiêm nghị, từng chữ đều rơi xuống như mang sức nặng“Khương Tinh Vãn. Đối với sự vu khống của Khương Chấn, cô muốn truy cứu thế nào? Trường hợp này, cô có thể lựa chọn hòa giải hoặc xử lý theo luật định.”Trong phòng thẩm vấn bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng gầm gừ của Khương Chấn và tiếng lật giấy sột soạtKhương Tinh Vãn khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt đen láy ánh lên một tia sáng lạnh, không hề run sợ cũng chẳng mang chút mềm lòng. Giọng nàng trầm thấp, bình tĩnh đến mức khiến người khác phải rùng mình“Không hòa giải. Tôi muốn xử lý theo pháp luật.”Nàng điềm nhiên lên tiếng, sóng lưng thẳng đứng như thanh kiếm, hoàn toàn không có khái niệm nhân nhượng.“Tôi không còn bất kỳ quan hệ gì với ông ta. Ông ta phỉ báng, vu khống tôi trước đám đông, gây ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự và cuộc sống của tôi. Những gì ông ta gây ra, hãy để pháp luật trả lời.”Âm thanh ấy rơi xuống khiến Khương Chấn lập tức trợn mắt gào lên, nhưng cánh tay bị cảnh sát đè chặt xuống bàn sắt, còng tay lách cách kêu càng thêm nhức tai.“Mẹ nó..mày dám kiện chính cha ruột mình? Có còn thiên lý không?”Đồng chí cảnh sát nhìn sang Khương Tinh Vãn, ánh mắt dấy lên một tia tán thưởng. Anh gật đầu, giọng dứt khoát“Được. Chúng tôi sẽ lập hồ sơ khởi tố tội vu khống, gây rối trật tự công cộng, đồng thời phối hợp với tòa án để xử lý. Cô yên tâm.”Hai cảnh sát áp giải Khương Chấn rời khỏi phòng. Còng tay sáng loáng siết chặt cổ tay gã, tiếng kim loại lách cách vang lên từng nhịp. Hắn vùng vẫy, miệng không ngừng văng tục, chửi rủa đủ lời cay độc. Nhưng tất cả chỉ như những tiếng gào vô nghĩa, dần xa theo bước chân cảnh sát.Cánh cửa kim loại khép lại “rầm” một tiếng, cả gian phòng thẩm vấn lập tức chìm vào tĩnh mịch.Khương Tinh Vãn vẫn ngồi đó, thân hình mảnh mai tựa như bị hút cạn sức lực. Nàng không bật khóc ồn ào, chỉ lặng lẽ cúi đầu, hàng mi run rẩy. Nước mắt trượt xuống gò má tái nhợt, rơi từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay đang nắm chặt.Nước mắt rơi không phải vì đau. Mà là vì đáng lý ra người phải bảo vệ nàng, vỗ về nàng lại từng bước đẩy nàng xuống vực sâu. Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn một mình nàng. Sự im lặng ấy bao trùm lấy thân thể nhỏ bé, cùng sự tổn thương không sao bù đắp được.Chấn chỉnh lại tâm tình, Khương Tinh Vãn rời khỏi trụ sở cảnh sát. Nàng bắt một chiếc taxi, ngồi yên lặng suốt quãng đường trở về Lạc Hạc Sơn Trang. Ngoài cửa kính, bầu trời Bắc Thành ngả sang màu xám đậm, mây dày đặc như ủ trong đó một cơn mưa lớn sắp trút xuống.Khi nàng mở cổng bước vào sân, đồng hồ đã chỉ hơn sáu giờ tối. Không gian trong sơn trang yên ắng đến lạ thường, chỉ có tiếng gió thổi qua hàng cây khẽ xào xạc.Khương Tinh Vãn thay bộ quần áo ở nhà, cuộn gọn mái tóc phía sau. Nàng đi thẳng đến phòng bếp, mở tủ lạnh. Bên trong đầy đủ thịt cá, rau củ càng không thiếu. Tất cả đủ để làm nên một bữa cơm đơn giản.Tiếng nước chảy lách tách, tiếng dao chạm thớt vang khẽ trong không gian rộng lớn. Nàng làm từng động tác thành thạo, không vội vàng cũng không trì hoãn. Hương thơm từ hành được cháy xém hoàn cùng tiếng xèo xèo của thịt bò áp chão, tất cả tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ thường.Khương Tinh Vãn bưng đĩa thức ăn ra bàn, sắp xếp ngay ngắn. Nàng nhìn một bàn thức ăn đơn giản, tròng mắt khẽ lấp lánh. Nàng hiểu được, khẩu vị của Giang Mộ Bạch khá cao. Thức ăn này nếu không hợp khẩu vị thì sao?Bỏ qua những suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu, Khương Tinh Vãn đi đến phòng khách, màn hình điện thoại trên sofa sáng lên báo hiệu tin nhắn mới. Nàng cầm lấy, ngón tay vô thức lướt mở.[Thông báo từ Đại học Thanh Bắc: Kỳ thi lại cho môn Luật Cơ Sở sẽ được tổ chức sau hai ngày, áp dụng cho toàn bộ sinh viên lớp Luật 01. Yêu cầu sinh viên chuẩn bị đầy đủ, tuân thủ quy chế thi.]Ánh sáng xanh lạnh lẽo của màn hình hắt lên gương mặt nhỏ nhắn, phản chiếu trong đôi mắt tối đen của nàng. Khương Tinh Vãn siết chặt điện thoại, đôi môi khẽ mím lại. Đây chính là cách giải quyết của Giang Mộ Bạch sao? Đang lúc Khương Tinh Vãn còn đứng lặng với chiếc điện thoại trong tay, không gian yên ắng của Lạc Hạc Sơn Trang bất chợt bị xé toạc bởi những tiếng gào rú hỗn loạn từ bên ngoài vườn. Âm thanh lớn đến mức xuyên qua cả lớp kính lớn mà đánh vào màn nhĩ.Âm thanh chói tai, điên loạn, mang theo sự cuồng nộ và tuyệt vọng.“Buông ra, tôi không đi. Giang Mộ Bạch, cô ra đây? cô ra đây đối chất với tôi? Cô thật sự xem tôi là chó cần thì kêu đến, không cần thì đuổi đi sao?”Giọng Kiều Hân khản đặc, vừa thét vừa gào, bước chân loạn choạn trên nền cỏ ẩm, xen lẫn tiếng vật lộn kịch liệt. Tiếng loảng xoảng của kim loại rơi, tiếng vải xé, tất cả hòa vào nhau thành một khúc hỗn độn.Khương Tinh Vãn giật mình, cả người cứng lại, tim đập dồn dập. Nàng bước đến sát cửa sổ, nhìn qua lớp rèm mỏng. Bên ngoài, vài thân hình cao lớn mặc đồ đen đang kiềm chặt một bóng dáng phụ nữ điên cuồng vùng vẫy.Giang Mộ Bạch đã nói sẽ mang Kiều Hân đi. Thông qua lớp kính, Khương Tinh Vãn nhìn thấy rõ dáng vẻ của Kiều Hân, chật vật đến thảm thương. Tóc tai rối tung, quần áo xộc xệch, thậm chí trên người không còn một mảnh áo lành lặn. Thân thể gầy guộc bị giữ chặt, đôi mắt đỏ ngầu, giãy giụa trong vô vọng.Trong lòng Tinh Vãn dấy lên một tia thương cảm. Rõ ràng, giữa nàng và Kiều Hân vốn có cùng điểm xuất phát, đều là vì tiền mà đến bên cạnh Giang Mộ Bạch, có chăng khác biệt là nàng đối với Giang Mộ Bạch không đơn thuần là nô lệ và chủ nhân. Nghĩ đến đó, nàng xoay người, lấy trong tủ ra một chiếc áo măng-tô. Bước chân khẽ vang trên nền gỗ, Khương Tinh Vãn mở cửa, bước ra ngoài hiên. Gió mang hơi lạnh của cơn mưa sắp đến quất vào gương mặt. Nàng tiến lại gần, đôi tay nâng chiếc áo về phía Kiều Hân, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định.“Trời sắp mưa. Cô mặc tạm đi.”Nhưng Kiều Hân lại bật cười, tiếng cười sắc nhọn và chua chát, vang vọng giữa khoảng sân. Cô ta vùng vẫy dữ dội hơn, đôi mắt hằn đầy tia máu xoáy thẳng vào Tinh Vãn.“Cô đừng có đắc ý! Hôm nay là tao, nhưng ngày mai sẽ đến lượt mày. Giang Mộ Bạch đối xử với tao thế nào thì cũng sẽ đối xử với mày như thế thôi! Đừng có mơ mộng nhiều quá!”Chiếc áo măng-tô còn chưa kịp khoác đã rơi xuống đất. Tiếng gào thét của Kiều Hân chói tai đến mức xuyên qua lồng ngực, khiến đôi tay Tinh Vãn thoáng run lên.Trong thoáng chốc, nàng không biết bản thân đang thấy thương hại cho Kiều Hân, hay là chính mình. Nhưng là Khương Tinh Vãn cũng không có thời gian suy nghĩ quá lâu, sự sơ suất của một vệ sĩ đã khiến tình huống trở nên đảo chiều.Kiều Hân như con thú điên cuồng vừa được sổ lồng, thân hình gầy nhưng bật ra sức lực tuyệt vọng. Trong nháy mắt, cô ta lao thẳng về phía Khương Tinh Vãn.Cổ tay Tinh Vãn bị siết chặt, thân thể nàng bị đẩy ép ngược vào cột hiên. Bàn tay Kiều Hân ghì cứng lấy cổ nàng, móng tay sắc nhọn cắm rát vào da thịt non mềm.Một lưỡi dao găm lạnh băng, không biết Kiều Hân lấy ra từ khi nào, đã kề sát ngay yết hầu Khương Tinh Vãn. Ánh thép lóe lên dưới ánh đèn vàng nhạt, rùng rợn như nụ cười của tử thầnTiếng thét của vệ sĩ vang lên dồn dập phía sau, nhưng không ai dám hành động hấp tấp. Chỉ cần Kiều Hân run tay một chút, máu tươi sẽ nhuộm đỏ cả. Khương Tinh Vãn có mệnh hệ gì, bọn họ cũng sẽ bị chôn cùng.“Mày nghĩ mày hơn tao ở chỗ nào? Hôm nay tao chết thì mày cũng đừng hòng sống yên ổn!”Giọng cô ta khàn đặc, đôi mắt đỏ ngầu vằn máu, hơi thở gấp gáp quét thẳng vào mặt“Giang Mộ Bạch đã không nhìn đến, tao cũng không còn khả năng để kiếm số tiền khổng lồ đó. Chi bằng, lấy mày làm con tin. Cũng thuận tiện kiểm tra giúp mày xem Giang Mộ Bạch yêu thích mày đến đâu?”Khương Tinh Vãn cứng người, hơi thở dồn dập nghẹn nơi cổ họng. Lưỡi dao lạnh buốt, sắc bén lia sát qua cổ, chỉ cần thêm một cử động sai lầm là máu sẽ tràn ra. Trong khoảnh khắc ranh giới ấy, bản năng sinh tồn bùng nổ.Nàng hít sâu một hơi, đôi mắt lóe lên ánh sáng quyết tuyệt. Bàn tay vốn đang giữ chặt cổ tay Kiều Hân lập tức dồn toàn bộ sức lực, bẻ mạnh ra hướng ngoài.“Á”
Kiều Hân đau điếng, bàn tay lỏng ra trong chớp mắt. Lưỡi dao trượt lệch khỏi cổ Tinh Vãn, quét ngang xuống cánh tay nàng, để lại một đường rách rớm máu.Không để kịp suy nghĩ, Khương Tinh Vãn xoay người, dùng cả vai hất mạnh, đẩy Kiều Hân loạng choạng về phía vệ sĩ. Máu nóng trên tay nàng rỉ ra, nhỏ xuống nền cỏ ẩm, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, kiên định nhìn về hướng Kiều Hân.Vệ sĩ nhân cơ hội lập tức lao tới, ghì chặt Kiều Hân đang gào rú điên cuồng, lưỡi dao lam theo đó cũng trượt khỏi tay cô ta. Khương Tinh Vãn khụy gối, bàn tay ôm lấy vết thương đang ứa máu, mồ hôi lạnh túa ra khắp thái dương. Tim nàng đập hỗn loạn, hơi thở gấp gáp, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo Kiều Hân bị trấn áp, người phụ nữ này điên thật rồi.Tiếng gào rú khản đặc của Kiều Hân cuối cùng cũng yếu dần khi hai vệ sĩ ghì chặt hai bên cánh tay, lôi đi khỏi sân. Thân thể cô ta chật vật, tóc rũ che nửa gương mặt nhòe nhoẹt, nhưng đôi mắt đỏ ngầu vẫn hằn rõ tia hận thù.Ngay trước khi bị nhét vào xe, Kiều Hân bật cười khàn, giọng khô rát vang lên như lưỡi dao“Rồi cũng có một ngày, mày sẽ nếm trải những thứ hôm nay tao gánh. Đến lúc đó, Giang Mộ Bạch sẽ chán, rồi vứt bỏ mày như rác thôi…”Khương Tinh Vãn đứng yên trong vô thức. Nàng không nói gì, chỉ nhìn theo bóng dáng Kiều Hân bị lôi đi xa dần, cho đến khi tiếng gào kia tan vào đêm tối. Trong lòng nàng thoáng qua một nỗi rùng mình, chẳng phải vì lời nguyền rủa, mà vì tương lai ai có thể nói trước được đều gì?
==================
Giờ tan học, cổng chính Thanh Bắc ngày thường vốn đã náo nhiệt, ngày hôm nay phá lệ thêm phần ồn ào, giống như một phiên chợ vỡ. Tiếng gào rú của Khương Chấn càng khiến đám sinh viên tò mò mà vây quanh ngày một nhiều. Dù sao thì cũng không mấy ai tin tưởng, người đàn ông lôi thôi đầy mùi rượu này lại là cha của Khương Tinh Vãn – sinh viên duy nhất được nhận học bổng toàn phần trong năm năm trở lại đây của Đại Học Thanh Bắc.“Khương Tinh Vãn, đồ bất hiếu! Ăn ở bạc tình bạc nghĩa, nuốt cả tiền dưỡng già của cha mình mà còn giả bộ ngoan hiền trước mặt thiên hạ! Con khốn vô ơn, mày bước ra đây cho tao!”Tiếng gào rát cả cổ họng, hòa cùng mùi rượu nồng nặc khiến đám sinh viên vây quanh xôn xao. Có kẻ giơ điện thoại quay, có người thì thầm, hiếu kỳ lẫn hoài nghi.“Tôi thấy chẳng giống cha của Khương Tinh Vãn chút nào. Tốt xấu gì cậu ta cũng là thủ khoa đầu vào trong năm năm qua của Thanh Bắc. Nhìn ông ta có chỗ nào giống người sẽ đào tạo nên thủ khoa không?”“Đúng vậy. Tám trên mười là người quen biết, mượn có tống tiền rồi. Chẳng phải đang có lời đồn đãi, Khương Tinh Vãn được đại gia bao nuôi sao?”Giữa lúc tiếng chửi rủa của Khương Chấn hòa cùng tiếng xì xầm của nhóm sinh viên, thì tiếng còi xe cảnh sát như một nhát búa gõ vào không gian ồn ào, buộc mọi thứ phải dừng lại.Hai đồng chí cảnh sát mặc cảnh phục của cục cảnh sát Bắc Thành, dáng người nghiêm nghị bước thẳng vào đám đông. Ánh mắt sắt bén quét qua người đàn ông nhếch nhác này.“Ồn ào như vậy là sợ sở cảnh sát ở xa không nghe thấy sao?”Khương Chấn lảo đảo quay đầu, gương mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn.“Đồng chí tôi không gây rối. Tôi là đến tìm con gái của mình. Chỉ là nó không chịu gặp tôi thôi.”Viên cảnh sát cắt ngang, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao.“Con gái. Có phải ông cờ bạc đến lú lẩn rồi không? Ông lấy đâu ra con gái? trong hồ sơ nhân khẩu, Khương Tinh Vãn đã cùng ông cắt đứt, ngay cả lý do cũng đã đối chứng rõ ràng. Là một người đàn ông sao còn có mặt mũi đến đây gây rối. Một kẻ đem mạng con gái đi bán lấy tiền thì đừng thốt lên yêu cầu báo hiếu.”Lời vừa con đồng chí cảnh sát như một quả bom thả xuống, đám đông tức thì nổ tung. Gã đàn ông này còn dám bán cả mạng còn mình, thế mà vẫn ở đây đóng vai nạn nhân, thật khéo dẫn dắt dư luận mà.Khương Chấn nuốt nước bọt đầy sợ hãi, cơ mặt đã tái đi. Nhưng hắn nhớ đến lời của Trình Dương liền nhắm mắt làm càn“Vô lý. Đó là con gái tôi. Máu trong người nó là của tôi. Mạng của nó cũng là của tôi. Nói cắt đứt là cắt đứt sao?”Chưa kịp dứt lời, chiếc còng lạnh lẽo đã siết chặt cổ tay hắn. Đồng chí cảnh sát không thèm phí thêm lời, chỉ nghiêng đầu ra hiệu cho đồng đội.“Đưa đi. Tội danh: gây rối trật tự công cộng, phỉ báng người khác.”Tiếng xì xào nổi lên, đám sinh viên chen lấn để nhìn cho rõ. Khương Chấn giãy giụa, nhưng thân thể rệu rã, lại thêm men rượu khiến sức lực chẳng còn bao nhiêu. Hắn bị áp giải từng bước rời khỏi cổng trường, miệng vẫn không ngừng chửi rủa, nhưng tất cả chỉ còn là vệt bụi mờ trên đường.Ở một góc khuất, Trình Dương cùng Chu Nhược Nhan siết chặt tay, ánh mắt đầy căm phẫn. Chuyện này sao lại thành ra như thế? Rõ ràng là muốn dùng Khương Chấn đối phó Khương Tinh Vãn, nhưng hiện tại người thì bị bắt đi. Khương Tinh Vãn cũng chẳng xuất hiện.Chẳng may, Khương Chấn khai ra Trình Dương là người xúi dục, thì hắn ăn nói làm sao với lão cha ở nhà.Trái với sự xáo động bên ngoài cổng trường, văn phòng hiệu trưởng của Đại Học Thanh Bắc lại chả khác hầm băng, lạnh lẽo và đầy ngột ngạt.Giang Mộ Bạch ngồi vắt chân trên chiếc ghế sofa da đen, dáng người thư thái nhưng khí thế lại bức người. Bộ suit được thiết kế riêng ôm lấy đường cong lạnh lùng, từng ngón tay thon dài gõ nhịp nhè nhẹ lên thành ghế, khiến tiếng vang khẽ thôi cũng đủ khiến người đối diện toát mồ hôi.Trên bàn, chồng hồ sơ liên quan đến bài thi của Khương Tinh Vãn đã được lật ra sẵn. Từ việc bị tráo đề đến cuốn băng ghi hình vốn dĩ bị xóa cũng nguyên viện nằm đó. Mồ hôi lạnh không ngừng trượt dọc trên thái dương của hiệu trưởngCao Chí Thành không ngừng dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán, ông ta đã kín đáo nhắc nhở đám sinh viên ngu dốt đừng động vào Khương Tinh Vãn, nhưng hết lần này đến lần khác cứ đâm đầu vào kiếm chuyện.Lần này đầu xỏ gây chuyện còn là cháu gái ông ta - lớp trưởng của lớp luật. Giang Mộ Bạch muốn truy cứu chỉ sợ cả tương lai của đứa cháu này cũng vĩnh viễn bị chôn vùi.“Cao Chí Thành. Cháu gái ông làm việc cũng có chút thông minh. Nhưng lại chưa tới nơi tới chốn. Ông nói xem, tôi có nên tốt bụng giúp cháu ông một khóa hay không?”Giang Mộ Bạch nhàn nhạt lên tiếng. Ánh mắt quét thẳng đến sấp giấy tờ trên đó. Cô nhìn đưa tay cầm lấy bài thi cùng dấu vết cắt dán trên đó mà cười lạnh. Tiểu nô lệ cũng có lúc ngu ngốc đến vậy?Cao Chí Thành cứng đờ người, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ông ta khom lưng thấp xuống, giọng run run như sợ hãi chính cái bóng của Giang Mộ Bạch phủ lên mình“Giang tổng… là bọn trẻ bồng bột, không hiểu chuyện. Tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm, tuyệt đối không để Khương Tinh Vãn chịu bất công nào nữa.”Giang Mộ Bạch đặt bài thi xuống bàn, ngón tay gõ nhịp nhẹ ba cái, tiếng vang khô khốc như nhát búa nện vào tim người nghe. Nụ cười của cô không hề chạm tới đáy mắt“Xử lý là cần thiết. Tôi muốn ông làm bằng cách nào đi nữa, bài kiểm tra lần này phải được tổ chức thi lại. Những kẻ liên quan, hạ hai bậc hạnh kiểm năm. Ông cảm thấy xử lý như vậy thỏa đáng hay không?”Cao Chí Thành suýt bật nghẹn, toàn thân run lên vì vừa sợ hãi vừa mừng rỡ trước cách xử lý dứt khoát. Ông đứng bật dậy, đầu hơi cúi như chỉ hận không thể lập tức đặt bút ký hạnh kiểm cho đám ngu dốt kia.“Tuyệt đối thỏa đáng. Tôi sẽ triệu tập hội đồng kỷ luật ngay, điều chuyển người phụ trách tổ thi, tổ chức thi lại và hạ hạnh kiểm những ai dính líu. Tôi… tôi sẽ trình kế hoạch xử lý trong vòng một giờ.”Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu không lên tiếng. Ngay lúc Cao Chí Thành cho rằng đã qua kiếp nạn thì trợ lý bên ngoài vội vã đi vào, trên tay mang theo Ipad, nét mặt anh ta cắt không còn một giọt máu“Thưa hiệu trưởng, thầy xem, đoạn clip ở cổng trường đang được lan truyền trên diễn đàn sinh viên và các nhóm chat, nhiều page đã re-up. Tình hình… đã vượt khỏi tầm kiểm soát”Cao Chí Thành nhận lấy Ipad, ánh mắt lập tức chuyển thành hoảng hốt khi cuộn feed. Trên màn hình, hình ảnh Khương Chấn bị cảnh sát dẫn đi, tiếng la hét gọi tên Khương Tinh Vãn, kèm theo những bình luận sôi nổi, lời lẽ nặng nề. Một vài dòng nổi bật còn cố tình dựng chuyện, thêu dệt thêm tình tiết, kéo theo hàng loạt like và chia sẻ trong vài chục phút.Khuôn mặt ông ta tái đi, mồ hôi lạnh tuôn ra thành giọt to, bàn tay run rẩy đưa Ipad vê hướng Giang Mộ Bạch“Giang tổng. Chuyện này….”Giang Mộ Bạch bước đầu nhìn dòng tin đang hiển thi. Chân mày véo thành một đường nhỏ. Khương Chấn này có thể đã quen ăn cơm tù, vừa thả ra lại không an phận. Xem ra phải cho ở thêm vài năm để tỉnh táo“Cho bộ phận IT tháo xuống. Đăng lên trang chủ của trường về chuyện Khương Tinh Vãn và người đàn ông này đã cắt đứt quan hệ từ thời điểm một năm trước. Những tài khoản thiêu dệt, lan truyền không có sự đồng ý của chính chủ dùng pháp lý để nói chuyện với bọn họ.”Mỗi lần Giang Mộ Bạch đưa ra chỉ thị là một lần mồ hôi lạnh của Cao Chí Thành tuôn xuống. Ông ta nuốt mạnh một ngụm đáp“Vâng! Giang tổng. Tôi lập tức xử lý ngay.”Giang Mộ Bạch không nói gì thêm. Cô đứng dậy rời khỏi ghế, trước khi dáng người khuất sau cánh cửa vẫn kịp để lại một câu nói lạnh lẽo“Khương Tinh Vãn là người của tôi. Tôi không có khái niệm làm một việc quá nhiều lần. Nếu lần sau, tôi còn phải tự mình đến đây thì đó cũng là ngày ông thu dọn đồ đạc chuyển chỗ làm là được.”Cao Chí Thành lúi cúi đáp “Vâng”. Khi xác định Giang Mộ Bạch đã rời đi, ông ta mới thở phào một trận ngã ầm xuống ghế. Trong đầu không ngừng thắc mắc, cuối cùng thì Giang tổng của tập đoàn Thiên Thịnh có mối quan hệ gì với sinh viên Khương Tinh Vãn kia?Chả lẽ, lời đồn kim chủ là thật. Nói vậy, vạn nhất càng không thể đắc tội với Khương Tinh Vãn.Trụ sở cảnh cục của Bắc Thành, hành lang dài và yên ắng. Bàn ghế sắp đặt thẳng hàng, từng bóng đèn huỳnh quang phản chiếu lạnh lẽo.Từ khi báo án, Khương Tinh Vãn đã vội vàng đến đây. Nàng trình bày hết sự tình, được đồng chí cảnh sát ghi chép đến cẩn thận, sau đó liền ngồi chờ Khương Chấn bị bắt đến. Nàng ngồi trên ghế sắt, cái lạnh xuyên qua lớp quần mỏng khiến cho những vết roi trên mông không ngừng co rút, nhưng là mặt nàng một chút cũng không biểu lộ cảm xúc. Cửa phòng thẩm vấn mở bật ra. Hai cảnh sát kẹp hai bên Khương Chấn áp giải vào. Hắn ta vừa thấy Tinh Vãn liền đỏ bừng cả mặt, đôi mắt vằn tia máu, tức khắc gào lên“Đồ bất hiếu! Con tiện nhân! Tao nuôi mày từng ấy năm, mày dám từ ông đây à? Xòn báo cả cảnh sát để bắt cha mình.”Hắn hung hăng lao tới, cánh tay vung lên như muốn đánh. Nhưng chỉ vừa nhấc lên đã bị cảnh sát giữ chặt, bẻ ngoặt ra sau, ép xuống bàn kim loại. Âm thanh kim loại va đập chói tai vang khắp căn phòng“Sao? Trước mặt bọn này ông còn dám vung tay vung chân, thế những năm cô bé này ở cùng ông, xem ra cũng no đòn không ít nhỉ? Làm cha người ta mà dám đem mạng con mình đi bán thì ông chính là không có tư cách kêu gào cô bé này phụng dưỡng ông.”Đồng chí cảnh sát lạnh lùng lên tiếng, anh ta gõ tập hồ sơ lên bàn nghe lộp bộp. Khương Chấn chỉ có thể nhìn Khương Tinh Vãn như thể ăn tươi nuốt sống.“Với những gì chúng tôi thu thập được. Cô Khương Tinh Vãn cùng ông đã cắt đứt quan hệ cha con trên mặt pháp lý, được ủy quyền bởi văn bản của Tòa Án Bắc Thành. Văn phòng luật số một là nơi thụ lý. Nói đơn giản, giữa Khương Chấn và Khương Tinh Vãn về giấy tờ pháp lý nhân thân, hai người là không có liên hệ.”Âm thanh giấy tờ rơi xuống bàn vang khô khốc, như cái tát giáng thẳng vào mặt Khương Chấn. Hắn trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, miệng lắp bắp“Tiện nhân. Mày còn dám bỏ cả cha mày sao?”Đồng chí cảnh sát đứng đối diện chẳng buồn che giấu vẻ khinh bỉ, ánh mắt lạnh lẽo như dao“Cha? Ông có từng làm tròn bổn phận của một người cha chưa? Đánh đập, cờ bạc, bán luôn cả mạng của con gái chỉ để thỏa mãn bản thân. Đừng mang hai chữ ‘phụ thân’ ra bẩn tai người khác.”Khương Tinh Vãn ngồi đối diện, cả quá trình chỉ im lặng. Hàng mi dài rủ xuống, không nhìn rõ được tâm tình trong mắt nàng. Người này ngoài trừ góp công đưa nàng đến thế giới này thì chưa từng làm đúng bổn phận một người cha. Chính sự im lặng gần như tuyệt đối từ nàng, càng khiến không khí thêm ngưng đọng mấy phần.Đồng chí cảnh sát ngồi đối diện mở lời, giọng điệu nghiêm nghị, từng chữ đều rơi xuống như mang sức nặng“Khương Tinh Vãn. Đối với sự vu khống của Khương Chấn, cô muốn truy cứu thế nào? Trường hợp này, cô có thể lựa chọn hòa giải hoặc xử lý theo luật định.”Trong phòng thẩm vấn bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng gầm gừ của Khương Chấn và tiếng lật giấy sột soạtKhương Tinh Vãn khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt đen láy ánh lên một tia sáng lạnh, không hề run sợ cũng chẳng mang chút mềm lòng. Giọng nàng trầm thấp, bình tĩnh đến mức khiến người khác phải rùng mình“Không hòa giải. Tôi muốn xử lý theo pháp luật.”Nàng điềm nhiên lên tiếng, sóng lưng thẳng đứng như thanh kiếm, hoàn toàn không có khái niệm nhân nhượng.“Tôi không còn bất kỳ quan hệ gì với ông ta. Ông ta phỉ báng, vu khống tôi trước đám đông, gây ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự và cuộc sống của tôi. Những gì ông ta gây ra, hãy để pháp luật trả lời.”Âm thanh ấy rơi xuống khiến Khương Chấn lập tức trợn mắt gào lên, nhưng cánh tay bị cảnh sát đè chặt xuống bàn sắt, còng tay lách cách kêu càng thêm nhức tai.“Mẹ nó..mày dám kiện chính cha ruột mình? Có còn thiên lý không?”Đồng chí cảnh sát nhìn sang Khương Tinh Vãn, ánh mắt dấy lên một tia tán thưởng. Anh gật đầu, giọng dứt khoát“Được. Chúng tôi sẽ lập hồ sơ khởi tố tội vu khống, gây rối trật tự công cộng, đồng thời phối hợp với tòa án để xử lý. Cô yên tâm.”Hai cảnh sát áp giải Khương Chấn rời khỏi phòng. Còng tay sáng loáng siết chặt cổ tay gã, tiếng kim loại lách cách vang lên từng nhịp. Hắn vùng vẫy, miệng không ngừng văng tục, chửi rủa đủ lời cay độc. Nhưng tất cả chỉ như những tiếng gào vô nghĩa, dần xa theo bước chân cảnh sát.Cánh cửa kim loại khép lại “rầm” một tiếng, cả gian phòng thẩm vấn lập tức chìm vào tĩnh mịch.Khương Tinh Vãn vẫn ngồi đó, thân hình mảnh mai tựa như bị hút cạn sức lực. Nàng không bật khóc ồn ào, chỉ lặng lẽ cúi đầu, hàng mi run rẩy. Nước mắt trượt xuống gò má tái nhợt, rơi từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay đang nắm chặt.Nước mắt rơi không phải vì đau. Mà là vì đáng lý ra người phải bảo vệ nàng, vỗ về nàng lại từng bước đẩy nàng xuống vực sâu. Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn một mình nàng. Sự im lặng ấy bao trùm lấy thân thể nhỏ bé, cùng sự tổn thương không sao bù đắp được.Chấn chỉnh lại tâm tình, Khương Tinh Vãn rời khỏi trụ sở cảnh sát. Nàng bắt một chiếc taxi, ngồi yên lặng suốt quãng đường trở về Lạc Hạc Sơn Trang. Ngoài cửa kính, bầu trời Bắc Thành ngả sang màu xám đậm, mây dày đặc như ủ trong đó một cơn mưa lớn sắp trút xuống.Khi nàng mở cổng bước vào sân, đồng hồ đã chỉ hơn sáu giờ tối. Không gian trong sơn trang yên ắng đến lạ thường, chỉ có tiếng gió thổi qua hàng cây khẽ xào xạc.Khương Tinh Vãn thay bộ quần áo ở nhà, cuộn gọn mái tóc phía sau. Nàng đi thẳng đến phòng bếp, mở tủ lạnh. Bên trong đầy đủ thịt cá, rau củ càng không thiếu. Tất cả đủ để làm nên một bữa cơm đơn giản.Tiếng nước chảy lách tách, tiếng dao chạm thớt vang khẽ trong không gian rộng lớn. Nàng làm từng động tác thành thạo, không vội vàng cũng không trì hoãn. Hương thơm từ hành được cháy xém hoàn cùng tiếng xèo xèo của thịt bò áp chão, tất cả tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ thường.Khương Tinh Vãn bưng đĩa thức ăn ra bàn, sắp xếp ngay ngắn. Nàng nhìn một bàn thức ăn đơn giản, tròng mắt khẽ lấp lánh. Nàng hiểu được, khẩu vị của Giang Mộ Bạch khá cao. Thức ăn này nếu không hợp khẩu vị thì sao?Bỏ qua những suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu, Khương Tinh Vãn đi đến phòng khách, màn hình điện thoại trên sofa sáng lên báo hiệu tin nhắn mới. Nàng cầm lấy, ngón tay vô thức lướt mở.[Thông báo từ Đại học Thanh Bắc: Kỳ thi lại cho môn Luật Cơ Sở sẽ được tổ chức sau hai ngày, áp dụng cho toàn bộ sinh viên lớp Luật 01. Yêu cầu sinh viên chuẩn bị đầy đủ, tuân thủ quy chế thi.]Ánh sáng xanh lạnh lẽo của màn hình hắt lên gương mặt nhỏ nhắn, phản chiếu trong đôi mắt tối đen của nàng. Khương Tinh Vãn siết chặt điện thoại, đôi môi khẽ mím lại. Đây chính là cách giải quyết của Giang Mộ Bạch sao? Đang lúc Khương Tinh Vãn còn đứng lặng với chiếc điện thoại trong tay, không gian yên ắng của Lạc Hạc Sơn Trang bất chợt bị xé toạc bởi những tiếng gào rú hỗn loạn từ bên ngoài vườn. Âm thanh lớn đến mức xuyên qua cả lớp kính lớn mà đánh vào màn nhĩ.Âm thanh chói tai, điên loạn, mang theo sự cuồng nộ và tuyệt vọng.“Buông ra, tôi không đi. Giang Mộ Bạch, cô ra đây? cô ra đây đối chất với tôi? Cô thật sự xem tôi là chó cần thì kêu đến, không cần thì đuổi đi sao?”Giọng Kiều Hân khản đặc, vừa thét vừa gào, bước chân loạn choạn trên nền cỏ ẩm, xen lẫn tiếng vật lộn kịch liệt. Tiếng loảng xoảng của kim loại rơi, tiếng vải xé, tất cả hòa vào nhau thành một khúc hỗn độn.Khương Tinh Vãn giật mình, cả người cứng lại, tim đập dồn dập. Nàng bước đến sát cửa sổ, nhìn qua lớp rèm mỏng. Bên ngoài, vài thân hình cao lớn mặc đồ đen đang kiềm chặt một bóng dáng phụ nữ điên cuồng vùng vẫy.Giang Mộ Bạch đã nói sẽ mang Kiều Hân đi. Thông qua lớp kính, Khương Tinh Vãn nhìn thấy rõ dáng vẻ của Kiều Hân, chật vật đến thảm thương. Tóc tai rối tung, quần áo xộc xệch, thậm chí trên người không còn một mảnh áo lành lặn. Thân thể gầy guộc bị giữ chặt, đôi mắt đỏ ngầu, giãy giụa trong vô vọng.Trong lòng Tinh Vãn dấy lên một tia thương cảm. Rõ ràng, giữa nàng và Kiều Hân vốn có cùng điểm xuất phát, đều là vì tiền mà đến bên cạnh Giang Mộ Bạch, có chăng khác biệt là nàng đối với Giang Mộ Bạch không đơn thuần là nô lệ và chủ nhân. Nghĩ đến đó, nàng xoay người, lấy trong tủ ra một chiếc áo măng-tô. Bước chân khẽ vang trên nền gỗ, Khương Tinh Vãn mở cửa, bước ra ngoài hiên. Gió mang hơi lạnh của cơn mưa sắp đến quất vào gương mặt. Nàng tiến lại gần, đôi tay nâng chiếc áo về phía Kiều Hân, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định.“Trời sắp mưa. Cô mặc tạm đi.”Nhưng Kiều Hân lại bật cười, tiếng cười sắc nhọn và chua chát, vang vọng giữa khoảng sân. Cô ta vùng vẫy dữ dội hơn, đôi mắt hằn đầy tia máu xoáy thẳng vào Tinh Vãn.“Cô đừng có đắc ý! Hôm nay là tao, nhưng ngày mai sẽ đến lượt mày. Giang Mộ Bạch đối xử với tao thế nào thì cũng sẽ đối xử với mày như thế thôi! Đừng có mơ mộng nhiều quá!”Chiếc áo măng-tô còn chưa kịp khoác đã rơi xuống đất. Tiếng gào thét của Kiều Hân chói tai đến mức xuyên qua lồng ngực, khiến đôi tay Tinh Vãn thoáng run lên.Trong thoáng chốc, nàng không biết bản thân đang thấy thương hại cho Kiều Hân, hay là chính mình. Nhưng là Khương Tinh Vãn cũng không có thời gian suy nghĩ quá lâu, sự sơ suất của một vệ sĩ đã khiến tình huống trở nên đảo chiều.Kiều Hân như con thú điên cuồng vừa được sổ lồng, thân hình gầy nhưng bật ra sức lực tuyệt vọng. Trong nháy mắt, cô ta lao thẳng về phía Khương Tinh Vãn.Cổ tay Tinh Vãn bị siết chặt, thân thể nàng bị đẩy ép ngược vào cột hiên. Bàn tay Kiều Hân ghì cứng lấy cổ nàng, móng tay sắc nhọn cắm rát vào da thịt non mềm.Một lưỡi dao găm lạnh băng, không biết Kiều Hân lấy ra từ khi nào, đã kề sát ngay yết hầu Khương Tinh Vãn. Ánh thép lóe lên dưới ánh đèn vàng nhạt, rùng rợn như nụ cười của tử thầnTiếng thét của vệ sĩ vang lên dồn dập phía sau, nhưng không ai dám hành động hấp tấp. Chỉ cần Kiều Hân run tay một chút, máu tươi sẽ nhuộm đỏ cả. Khương Tinh Vãn có mệnh hệ gì, bọn họ cũng sẽ bị chôn cùng.“Mày nghĩ mày hơn tao ở chỗ nào? Hôm nay tao chết thì mày cũng đừng hòng sống yên ổn!”Giọng cô ta khàn đặc, đôi mắt đỏ ngầu vằn máu, hơi thở gấp gáp quét thẳng vào mặt“Giang Mộ Bạch đã không nhìn đến, tao cũng không còn khả năng để kiếm số tiền khổng lồ đó. Chi bằng, lấy mày làm con tin. Cũng thuận tiện kiểm tra giúp mày xem Giang Mộ Bạch yêu thích mày đến đâu?”Khương Tinh Vãn cứng người, hơi thở dồn dập nghẹn nơi cổ họng. Lưỡi dao lạnh buốt, sắc bén lia sát qua cổ, chỉ cần thêm một cử động sai lầm là máu sẽ tràn ra. Trong khoảnh khắc ranh giới ấy, bản năng sinh tồn bùng nổ.Nàng hít sâu một hơi, đôi mắt lóe lên ánh sáng quyết tuyệt. Bàn tay vốn đang giữ chặt cổ tay Kiều Hân lập tức dồn toàn bộ sức lực, bẻ mạnh ra hướng ngoài.“Á”
Kiều Hân đau điếng, bàn tay lỏng ra trong chớp mắt. Lưỡi dao trượt lệch khỏi cổ Tinh Vãn, quét ngang xuống cánh tay nàng, để lại một đường rách rớm máu.Không để kịp suy nghĩ, Khương Tinh Vãn xoay người, dùng cả vai hất mạnh, đẩy Kiều Hân loạng choạng về phía vệ sĩ. Máu nóng trên tay nàng rỉ ra, nhỏ xuống nền cỏ ẩm, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, kiên định nhìn về hướng Kiều Hân.Vệ sĩ nhân cơ hội lập tức lao tới, ghì chặt Kiều Hân đang gào rú điên cuồng, lưỡi dao lam theo đó cũng trượt khỏi tay cô ta. Khương Tinh Vãn khụy gối, bàn tay ôm lấy vết thương đang ứa máu, mồ hôi lạnh túa ra khắp thái dương. Tim nàng đập hỗn loạn, hơi thở gấp gáp, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo Kiều Hân bị trấn áp, người phụ nữ này điên thật rồi.Tiếng gào rú khản đặc của Kiều Hân cuối cùng cũng yếu dần khi hai vệ sĩ ghì chặt hai bên cánh tay, lôi đi khỏi sân. Thân thể cô ta chật vật, tóc rũ che nửa gương mặt nhòe nhoẹt, nhưng đôi mắt đỏ ngầu vẫn hằn rõ tia hận thù.Ngay trước khi bị nhét vào xe, Kiều Hân bật cười khàn, giọng khô rát vang lên như lưỡi dao“Rồi cũng có một ngày, mày sẽ nếm trải những thứ hôm nay tao gánh. Đến lúc đó, Giang Mộ Bạch sẽ chán, rồi vứt bỏ mày như rác thôi…”Khương Tinh Vãn đứng yên trong vô thức. Nàng không nói gì, chỉ nhìn theo bóng dáng Kiều Hân bị lôi đi xa dần, cho đến khi tiếng gào kia tan vào đêm tối. Trong lòng nàng thoáng qua một nỗi rùng mình, chẳng phải vì lời nguyền rủa, mà vì tương lai ai có thể nói trước được đều gì?