DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN
Chương 27
Chương 27 : Người Họ Tô
==================
Hơn tám giờ một chút, chiếc xe màu đen chậm rãi đổ trước cổng sơn trang, ngoài trời cơn mưa lất phất rơi. Giang Mộ Bạch không bung ô, cô chậm rãi sãi đôi chân dài của mình dưới lớp sỏi mịn.Thời điểm âm thanh khóa từ vang lên ‘tít-tít’, huyền quang bật mở dưới hệ thống đèn tự động. Giang Mộ Bạch tháo giày cao gót, đổi qua dép lê đi trong nhà. Tầm mắt cô quét một vòng lớn, cả không gian vô cùng trống trải, thức ăn trên bàn vẫn chưa hề được động đũa.Trong lòng thoáng tia lo lắng kì quái. Giang Mộ Bạch từ áo măng – tô lấy ra điện thoại, nhanh chóng quay số của trợ lý. Qua ba hồi chuông đã có âm thanh nối máy vang lên[Giang tổng, cô có gì căn dặn]“Khương Tinh Vãn đang ở đâu?”[Chuyện này…]Sự chần chừ hai, ba giây trong giọng nói của trợ lý, trong vô thức khiến chân mày Giang Mộ Bạch nhướng lên một khoảng.“Nói”Là trợ lý đi theo Giang Mộ Bạch từ những ngày đầu bước vào tập đoàn. Anh ta có thể nghe được sự cáu giận bên trong giọng nói của chủ tử. Rất nhanh liền tường thuật lại sự tình[Giang tổng. Vừa rồi trong lúc mang Kiều Hân đi, giữa cô ta và cô Khương xảy ra chút tranh chấp. Người dưới báo lại, cô Khương bị thương ở tay. Hiện tại đang ở bệnh viện Triều Dương.]Tay cầm điện thoại của Giang Mộ Bạch khẽ co lại. Cô hít mạnh một hơi, trầm thấp lên tiếng“Chuyện cỏn con cũng không xử lý được. Tháng này…cậu không cần nhận thưởng.”Đầu dây bên kia im bặt, chỉ còn tiếng hít thở gấp gáp của trợ lý. Anh ta khóc không ra nước mắt, chuyện Khương Tinh Vãn bị thương cũng có thể tính lên đầu anh ta sao?Không mất thêm một giây vô ít nào. Giang Mộ Bạch ở huyền quang đổi qua giày thể thao, cô không biết bé con bị thương thế nào, nhỡ đâu phải di chuyển tới lui thì đi giày đế bằng vẫn thuận tiện hơn một chút.Rất nhanh, dưới cơn mưa phùn lất phất, Giang Mộ Bạch có phần vội vã rời khỏi sơn trang. Như cô đã nói, muốn để bé con bị thương, chí ít người gây ra phải là cô. Cửa xe đóng lại dứt khoát, chiếc xe đen lập tức lao đi, xé toạc màn đêm Bắc Thành hướng về bệnh viện Triều Dương.Bệnh viện Triều Dương nằm không xa khu Lạc Hạc Sơn Trang, do nhiều ý tố từ chủ quan đến khách quan, nên phần lớn người lui đến bệnh viện này đều không giàu cũng quý. Có thể nói Khương Tinh Vãn là ‘ăn may’ nhờ thẻ cư ngụ ở Lạc Hạc Sơn Trang nên chỉ vừa đến đưa địa chỉ cho y tá, nàng đã được đưa thẳng vào phòng tiểu phẩu gặp bác sĩ. Mà chẳng cần một thủ tục rờm rà nào như ở bệnh viện công.Trong phòng xử lý, Khương Tinh Vãn ngồi yên, bàn tay trái đặt trên khay inox. Bác sĩ dùng dung dịch sát khuẩn lau sạch vết rách, băng bó cẩn thận bằng lớp gạc trắng. Không khí đặc quánh mùi thuốc sát trùng khiến nàng trong vô thức mà cảm thấy lạnh lẽo.“Vết thương không sâu, may là tránh được gân. Nhưng vài ngày tới cô nên hạn chế vận động tay trái, tránh va chạm mạnh, cũng đừng để nước dính vào. Thay băng mỗi ngày, tránh để nhiễm trù vết thương.”Khương Tinh Vãn cúi đầu, giọng nhỏ nhưng rõ ràng“Cảm ơn bác sĩ.”Nàng cúi người chào, rồi ôm lấy túi xách nhỏ, chậm rãi rời khỏi phòng. Hành lang bệnh viện dài và sâu, ánh sáng trắng đầy lạnh lẽo rọi xuống mặt sàn trắng loáng.Đi chưa được mấy bước, ngoài ý muốn, Tinh Vãn va phải một bóng người. Vai nàng khẽ chao đảo, vết thương nhói lên đau buốt.“Xin lỗi…”Nàng vội vàng cất lời, ngẩng mặt lên. Trước mặt nàng là một thanh niên trạc tuổi nàng, gương mặt mang nét thư sinh, từ đường nét phản phất nét thân thuộc mà nàng không hiểu đó là gì. Người phụ nữ đi cạnh cậu ta có nét nghiêm nghị của một phu nhân hào môn. Không hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng Khương Tinh Vãn đứng đối diện hai người này lại cảm thấy lồng ngực cực kỳ đau nhức.Như ai đó đang ở trên người nàng lóc xuống một phần da thịt.“Đi không biết nhìn đường sao?”Người phụ nữ cau chặt chân mày. Bàn tay vội vàng đỡ lầy người bên cạnh. Khương Tinh Vãn nhìn hành động này mà có chút nghi ngại. Rõ ràng là thanh niên trai tráng, có cần bị nàng đụng một cái liền trở nên ốm yếu không?“Thành thật xin lỗi. tôi không cố ý.”“Xin lỗi?”Người thanh niên cười nhạt. Ánh mắt quét từ đỉnh đầu đến gót chân của Khương Tinh Vãn liền bật ra âm thanh trêu chọc lạnh lẽo“Đây là bệnh viện Triều Dương. Người đến đều là người có tiền, cô từ trên xuống dưới đều là hàng chợ không đáng một trăm tệ. Tôi là đang hoài nghi cô cố ý va vào tôi để đeo bám tôi.”Khương Tinh Vãn không nghĩ sẽ gặp loại tình huống này. Môi mỏng khẽ mím lại, trong lòng tự hỏi người này lấy đâu ra tự tin đến thế? Nhưng là trời đã tối, vạn nhất Giang Mộ Bạch trở về không thấy nàng chuyện sẽ càng khó giải thích. Nghĩ vậy, nàng dịu giọng lên tiếng“Anh có vẻ hiểu lầm rồi. Tôi không cố ý va vào anh. Ở đây có camera, cần có thể kiểm tra lại. Còn có, tôi nghĩ anh trông cũng đàng hoàng có học thức, sáo có thể tùy tiện đánh giá một con người ra vẻ ngoài?”Khương Tinh Vãn nói dứt câu, giọng tuy nhỏ nhưng ngữ điệu vô cùng chặt chẽ, từng chữ vang trong hành lang dài lạnh lẽoNgười phụ nữ đứng cạnh thoáng sững lại, hiển nhiên không ngờ một cô gái trẻ dáng vẻ giản dị lại có thể đáp trả thẳng thắn đến vậy. Có đều, ngũ quan cô gái này trông thật quen mắt, là đã gặp ở đâu rồi?Thanh niên kia không nghĩ bản thân sẽ bị cô gái này đáp trả. Nụ cười trên môi anh ta thoáng cứng, nhưng với một kẻ từ nhỏ đã có mẹ chở, mẹ che thì với Tô Vu Long mà nói. Cô gái trước mặt, chỉ cần hắn động một chút là có thể bẻ gãy cô ta.“Khẩu khí thật lớn. Ở địa bàn của nhà họ Tô mà còn dám ngang ngược? Cô là cho rằng Tô Vu Long ta đây lòng dạ từ bi, không đánh nữ nhân sao?”Khương Tinh Vãn nghe đến cái tên ‘Vu Long’ tim liền nảy lên một nhịp, trống ngực cũng đập nhanh hơn một chút. Nhưng rất nhanh nàng liền trấn tĩnh, chỉ có thể là trùng tên mà thôi. Hai người sao có thể là mẹ và anh trai song sinh của nàng.Bỏ qua sự trùng hợp về cái tên ấy. Khương Tinh Vãn nhìn thẳng vào thanh niên trước mặt. giọng nàng trầm tĩnh đến lạ“Đây là xã hội pháp trị. Tôi không làm sai, anh đánh tôi chính là phạm pháp. Vết thương trên người tôi là bằng chứng, camera của hành lang này cũng chính là bằng chứng, vân tay của anh trên người tôi cũng là bằng chứng. Còn có, nếu tôi bước ra khỏi nơi này, gặp vấn đề gì thì anh – Tô Vu Long sẽ là người bị liên đới điều tra đầu tiên.”Lời nói của Khương Tinh Vãn rơi xuống lạnh lùng, rõ ràng như tiếng chuông trong hành lang bệnh viện. Khoảnh khắc mọi ấy, mọi thứ xung quanh đều ngưng đọng đi vài giây.Tô Vu Long đã quen thói thiếu gia nhiều năm nay. Tô gia trong miệng anh ta cũng không phải thế hào lớn ở Bắc Thành, miễn cưỡng có thể xếp hàng trọc phú mới nổi mười năm nay. Thời điểm mười năm trước, Tô Ngưng mẹ của Tô Vu Long mang theo hai con trai vừa làm việc quần quật, vừa kiếm ăn ở Bắc Thành, tình cảnh vô cùng đáng thương. Con trai lớn Tô Trì sức khỏe lại yếu kém, có thể nói để một người phụ nữ gồng gánh nuôi hai con ở Bắc Thành bằng công việc thu gom phế liệu là vô cùng khổ sở.Vào một ngày mưa, cánh cửa may mắn mở ra với ba mẹ con họ. Tô Ngưng trên đường đi gom vật liệu đã tiện tay cứu được một người đàn ông, sau đó người đàn ông góa vợ này mang lòng cảm kích mà cưu mang Tô Ngưng cùng hai con trai. Người đàn ông vốn dĩ có tài kinh doanh, nhưng mãi vẫn không thể tìm được người chung chí hướng. May mắn thay gặp được Tô Ngưng, cả hai tâm đầu ý hợp và trở thành cộng tác của nhau.Nhà họ Tô cũng từ đó có chút chỗ đứng nho nhỏ ở Bắc Thành.Cả Tô Trì lẫn Tô Vu Long đều đã sớm vứt ngày tháng nghèo khó ra sau đầu. Thậm chí đã quên đi gốc rác của chính mình. Đối với người nhà họ Tô hiện tại, quá khứ u ám cùng người tên Khương Chấn đã sớm chìm vào quên lãng.Thậm chí Tô Ngưng cũng quên rằng, Tô Vu Long còn có một em gái song sinh tên Khương Tinh Vãn.Đứng trước thái độ của Khương Tinh Vãn. Tô Ngưng cười lạnh vung tay. Âm thanh giòn tan vang lên trong hành lang bệnh việnChát…“Cô là cái thá gì mà dám đứng trước mặt con trai ta nói mấy lời dư thừa này?”Âm thanh cái tát chát chúa vang vọng khắp hành lang dài, khiến vài người bệnh cùng y tá thoáng quay đầu lại.
Khương Tinh Vãn nghiêng mặt sang một bên, nơi da thịt vừa hứng chịu cú đánh rát bỏng, in hằn vệt đỏ. Nàng không kêu đau, duy chỉ có ánh mắt nhìn người phụ nữ này sâu đến tận đáy“Vị phu nhân này. Con hư là tại mẹ, lời này nghe qua có chút phiến diện. Nhưng với trường hợp của bà thì hoàn toàn hợp lý. Con trai ngông cuồng chính là được một người mẹ ngang ngược dưỡng thành.”Đôi mắt đen láy ngẩng lên, sâu như mặt hồ mùa đông, không gợn sóng, nhưng ẩn chứa một tia lạnh thấu xương“Tô Vu Long đúng không? Anh đe dọa tôi, mẹ của anh động thủ với tôi. Hai người đều nói bản thân có xuất thân đúng không. Vậy tốt nhất nên chuẩn bị để đến sở cảnh sát làm việc.”Giọng nói ấy bình thản, không cao không thấp, nhưng từng chữ rơi xuống khiến người nghe khó thở.Tô Vu Long sững người, đôi môi mím lại. Anh ta chưa từng nghĩ sẽ có người dám chống lại mình. Mười năm quẩn quanh với cái danh thiếu gia của điện máy Tô Phong đã biến Tô Vu Long trở thành một con ếch đúng nghĩa.Với anh ta, Tô gia là tối thượng ở Bắc Thành. Cho đến khi gặp cô gái này, rõ ràng, nửa điểm sợ hãi đều không có.Nụ cười mỉa mai thoáng co giật nơi khóe môi Tô Vu Long, nhưng sự chấn động trong mắt hắn lại không che giấu được. Hắn không quen đối diện với loại ánh mắt lạnh thấu xương này, càng không quen bị một cô gái “không có bối cảnh” dám thẳng thừng nhắc đến cảnh sátTô Vu Long nói khấy, nét mặt đã trở nên cứng hơn một chút. " Cô dám? Người dám đắc tội Tô gia, tôi chưa thấy ai sống sót."Tô gia trong miệng hắn cơ bản cũng chỉ là ‘ vỏ rỗng ruột’, mấy năm đầu lập nghiệp Cố Nhạc Phong rất nghe lời mẹ hắn. Ông ta thậm chí còn biểu hiện chính mình là một người cha dượng cực kỳ xuất chúng. Nhưng thời thế thay đổi cũng thật nhanh. Bốn năm trước, Cố Nhạc Phong từ cô nhi viện nhận lại cốt nhục duy nhất của ông cùng người vợ trược là Cố Đình.Từ khi đó, địa vị của Tô Trì cùng Tô Vu Long trong mắt Cố Nhạc Phong giảm xuống đáng kể. Dù sao cũng là nhi tử của vợ và chồng trước, cũng không có năng lực làm việc. Cố Đình thì khác. Vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, không giống anh em họ Tô suốt ngày rêu rao nhà họ Tô có bao nhiêu tài sản. Là một người làm ăn, Cố Nhạc Phong tự có cân nhắc nên trọng bên nào, nên tránh bên nào.Lòng tự trọng của một người đàn ông trổi dậy. Cố Nhạc Đình đối với vợ cùng con riêng của vợ tràn ngập bất mãn. Ba năm nay, Tô Ngưng cùng hai nhi tử bên ngoài không ngừng tô vẽ vị thế của mình, thật tế người tinh tường đều hiểu được Điện Máy Tô Phong đã sắp đổi chủ.Cố vớt lấy chút thể diện. Tô Vu Long nghiến răng lên tiếng“Cái cô nhóc này? Thật sự nghĩ bản thân có bản lĩnh sao?”Khương Tinh Vãn còn chưa kịp lên tiếng thì âm thanh giày da giẫm trên nền gạch vang lên sau lưng nàng. Rất nhanh chất giọng mang âm giọng địa phương vang lên bên tai“Cô Khương. Là xảy ra chuyện gì?”Là vị bác sĩ trung niên vừa mới xử lý vết thương cho nàng. Ánh mắt ông thoáng biến sắc khi thấy vệt đỏ còn hằn trên má Khương Tinh Vãn, cùng khí thế hầm hầm của hai người đối diệnTrong một tít tắt cực kỳ nhỏ, Tô Ngưng đã thoáng dao động. Chỉ là bà ta lựa chọn phớt lờ đi, vì trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.“Bác sĩ, tôi muốn bệnh viện trích xuất đoạn camera hành lang này. Vừa rồi, tôi bị hai người này đe dọa và hành hung.”Lời nàng rơi xuống, cả hành lang như sững lạị.“Cái gì chứ?”Vị bác sĩ đanh mặt nhìn hai người này. Thái độ cũng không có điểm thân thiện.“Hai vị, đây là bệnh viện Triều Dương trực thuộc tập đoàn của Giang gia. Hai vị đây là muốn khiêu khích lòng tốt chưa từng tồn tại của gia chủ đương nhiệm Giang gia sao?”Nghe đến đây, trong lòng Khương Tinh Vãn khẽ biến. Giang gia còn không phải Giang Mộ Bạch sao?Đi khắp Bắc Thành không ai không nghe đến đại danh của Giang gia. Mẹ con Tô Ngưng cùng Tô Vu Long càng không ngoại lệ. So với hào môn ấy thì nhà họ Tô chỉ là hạt muối bỏ biển. Ánh mắt thoáng lóe lên tia chột dạ, rồi vội vàng thu lại vẻ hung hăng ban nãy“Cô may mắn đấy. Lần sau gặp ông, ông sẽ bóp nát cái miệng cô.”Tô Vu Long nghiến răng, thấp giọng mắng thầm vài câu, rồi quay gót bỏ đi. Tô Ngưng cũng không nán lại, chỉ để lại một cái hừ lạnh khinh miệt, sau đó nhanh chóng rời khỏi hành lang bệnh viện.Không khí vốn căng chặt rốt cuộc cũng lơi lỏng. Khương Tinh Vãn cúi người, khẽ gật đầu với bác sĩ“Cảm ơn bác sĩ đã giúp tôi. Nếu không… chỉ sợ chuyện này sẽ còn phiền phức hơn.”“Là trách nhiệm nên làm. Cô Khương nên trở về, vết thương nhớ đừng để nhiễm trùng.”Vị bác sĩ vỗ nhẹ vai nàng, để lại ánh nhìn hàm ý khó dò rồi rời đi. Khương Tinh Vãn ôm cánh tay bị thương, chậm rãi bước ra sảnh bệnh viện.Trên bộ sofa lớn đặt giữa sảnh, một dáng người cao ráo trong bộ suit tối màu đang ngồi đó. Giang Mộ Bạch, chân dài vắt hờ, một tay chống cằm, mái tóc buông rủ vài sợi trước trán, ánh mắt sâu không đáy dõi thẳng đến nàng.Khóe môi cô nhàn nhạt cong lên, là một nụ cười vừa như trêu chọc vừa như không. Giang Mộ Bạch chậm rãi đứng dậy, giày thể thao dưới chân di chuyển nhanh chóng đến tiểu nô lệ. Nét cười trên mặt cô càng đậm“Giỏi. Trong một ngày cho ta quá nhiều bất ngờ. Đầu tiên là báo án cha ruột của mình, tiếp đến là cùng Kiều Hân tranh chấp, hiện tại là vừa hùng hổ biện luận cùng đám trọc phú. Bé con, em khiến ta nhìn bằng con mắt khác.”Khương Tinh Vãn dừng bước, trái tim trong lồng ngực như bị gõ mạnh một cái. Lời nói kia không mang ý trách móc, nhưng từng chữ lại nặng như chì, ép nàng không thở nổi.“Em…”Giọng nàng nghẹn lại, bàn tay vô thức siết lấy vạt áo, đáy mắt thoáng hiện vẻ luống cuống.Giang Mộ Bạch thu hẹp khoảng cách, mùi hương nhàn nhạt lạnh mát từ người cô phủ lấy không gian quanh Khương Tinh Vãn. Ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nàng, ép ánh mắt ngây ngô, bất an kia phải đối diện thẳng với mình.“Thế nào?”Cô thấp giọng, hơi thở lướt qua đầu mũi.“Nợ cũ chưa tính, nợ mới kéo đến tận cửa. Bé con, em đây là cho rằng tôi sẽ nương tay với em sao?”Trong đôi mắt sâu thẳm kia, vừa có sự uy nghiêm không cho phép chối cãi, vừa có tia hứng thú mơ hồ như đang thưởng thức phản ứng của tiểu nô lệKhương Tinh Vãn hít sâu một hơi. Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào tiêu cự người đối diện, hành động này khiến Giang Mộ Bạch khẽ run nhẹ đầu ngón tay. Biểu hiện này của tiểu nô lệ … là muốn làm phản sao?“Mộ Bạch không có khái niệm nương tay. Nhưng Mộ Bạch sẽ không mất nhân tính đến mức ra tay với người đang thụ thương.”Vừa dứt lời, Khương Tinh Vãn đã đưa cánh tay đang quấn băng gạc đến trước mắt Giang Mộ Bạch, thành công dời đi sự chú ý của cô.“Có phải khâu không?”Giang Mộ Bạch cúi xuống, ánh mắt dừng lại trên cánh tay quấn băng trắng muốt. Màu đỏ nhàn nhạt vẫn thấm ra ở mép gạc, trong vô thức mà cau nhẹ chân mày. Cô nghĩ phế tay Kiều Hân là còn quá nhân từ thì phải.Đầu ngón tay vốn đang nâng cằm tiểu nô lệ liền trượt xuống, khẽ chạm vào băng gạc kia, mang theo sự lạnh lẽo.“Tôi còn chưa để lại sẹo trên người em.”Khương Tinh Vãn ngập ngừng, vừa định mở miệng thì Giang Mộ Bạch đã hất nhẹ cằm nàng lên lần nữa, khóe môi cong thành nụ cười nhạt“Chỉ là, tôi có vô số cách để xử lý em mà không phạm vào vết thương. Nên em có thể yên tâm được rồi.”Xe dừng lại trước cổng Lạc Hạc Sơn Trang, mưa đã tạnh nhưng mặt đường vẫn còn loang vệt nước. Khương Tinh Vãn khẽ siết lấy góc áo, bàn tay băng bó vẫn còn hơi run. Bước chân nàng chưa kịp rời khỏi xe thì âm thanh trầm khàn của Giang Mộ Bạch đã vang lên bên tai“Xuống xe đi chứ? Hay muốn tôi bế em?”Khương Tinh Vãn vội vàng tháo dây an toàn, đẩy xe đi vội vào nhà.Trong nhà, ánh đèn ấm áp bật sáng. Khương Tinh Vãn vừa đặt chân qua huyền quang đã nghe tiếng cửa đóng lại phía sau. Tiếng vang khẽ thôi, nhưng cũng đủ khiến tim nàng đập thình thịch.Giang Mộ Bạch thong thả tháo áo khoác ngoài, động tác tao nhã đến mức lại khiến áp lực càng thêm nặng. Cô bước chậm đến gần, bóng người cao ráo phủ trùm lên thân thể mảnh mai của tiểu nô lệ.“Trước tiên, ăn cơm đã. Tôi muốn trong lúc tôi dùng cơm em nấu, em ngoan ngoãn quỳ bên chân tôi.”Lồng ngực Khương Tinh Vãn khẽ run lên một chút. Nàng ngoan ngoãn đi theo sau Giang Mộ Bạch đến khu vực bếp, khi nhìn thấy người kia đã nhàn hạ ngồi trên ghế, chính mình mới hạ gối quỳ xuống bên cạnh, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt cụp xuống.Giang Mộ Bạch nhìn một bàn thức ăn có chút nguội lạnh, mi mắt hơi nhíu lại một chút. Cô đứng dậy bê từng muốn ăn vào lò để hâm nóng lại, động tác không nhanh không chậm, đều đặn như tiếng trống vô thanh đang gõ trong lồng ngực kẻ đang quỳ.Âm thanh ‘tít- tít’ của lò vi sóng vang đều trong bếp tĩnh lặng. Giang Mộ Bạch xoay lưng, hơi tựa vào thành bếp, ánh mắt quét đến thân ảnh tiểu nô lệ đang ngoan ngoãn kia, vành môi liền cong lên nhẹ nhàng.“Trong lúc chờ thức ăn. Ta nghĩ nên bắt đầu vui vẻ với em một chút. Trước tiên cởi áo ngoài, không cần cởi bra.”Khương Tinh Vãn khẽ nuốt khan một trận. Nàng vừa rồi thật sự nghĩ với lời lẽ ‘thâm tình’ trước đây cộng với trạng thái đang bị thương của nàng thì Giang Mộ Bạch sẽ rủ lòng thương mà không xuống tay. Thật tế nàng sai rồi!Đầu ngón tay nàng có chút run nhẹ chạm vào vạt áo, động tác có chút chậm khi cử động cánh tay kéo theo cảm giác ê buốt truyền thẳng vào sóng lưng. Chẳng mấy chốc vải vóc đã trút khỏi vai, lộ ra khuôn ngực được bra màu đen ôm trọn, gương mặt nàng thoáng đỏ lên.Giang Mộ Bạch tiến gần đến tiểu nô lệ, đầu ngón tay thon dài khẽ vươn ra nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ. Ánh mắt cô thâm sâu không lường nổi, giọng cất lên mang theo chút mềm mại“Bé con. Nói tôi nghe hôm nay em đã phạm phải những nguyên tắc nào của tôi?”Khương Tinh Vãn ngẩng mặt, ánh mắt hơi dao động, hơi thở lạc nhịp trong lồng ngực. Nàng cắn môi, khẽ đáp, giọng nhỏ đến mức như gió thoảng“Em đã tự ý hành động mà không báo với Mộ Bạch. Xảy ra tranh chấp với Kiều Hân và khiến mình bị thương, ở bệnh viện lại gặp phải rắc rối khác.”Giang Mộ Bạch nhướng nhẹ mày, khóe môi cong thành nụ cười gần như vô hình. Ngón tay cô trượt từ cằm xuống cổ, rồi dừng lại ngay xương quai xanh trắng mịn. Cảm giác lạnh mát khiến cả người Tinh Vãn căng cứng“Thứ nhất, chuyện cửa Khương Chấn em làm tốt. Tôi sẽ không trách em. Thứ hai, chuyện của Kiêu Hân em đúng là đáng đánh. Chuyện còn lại, em lùi một bước đến tiến hai bước, tính toán không tệ.”Nói xong, cô cúi người, răng nhỏ trực tiếp ở vùng xương quai xanh Khương Tinh Vãn mà cắn nhẹ.Khương Tinh Vãn giật khẽ, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Cơn đau rất nhỏ, nhưng lại khiến da thịt nàng tê rần, toàn thân nóng bừng.Giang Mộ Bạch buông ra, để lại vệt dấu nhợt nhạt nơi xương quai xanh. Cô ngắm nhìn một lát, ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu lạnh lẽo.“Kiều Hân không đáng nhận sự thương xót của em. Và cái giá phải trả cho lòng tốt ngu ngốc chính là nỗi đau thân thể em.”Âm thanh “tít-tít” báo hiệu thức ăn đã nóng vang lên. Giang Mộ Bạch xoay người, mở cửa lò vi sóng, mùi hương thức ăn bốc lên thơm ngát, át đi phần căng thẳng trong không khí. Cô đặt đĩa thức ăn lên bàn, rồi ngồi xuống, chậm rãi cầm đũa. Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn hai nhịp, ánh mắt sắc bén liếc xuống tiểu nô lệ vẫn quỳ cạnh ghế.“Quỳ ngay ngắn. Tay bị thương để trên đùi, tay không bị thương vòng ra sau gáy. Không được nhút nhích.”Khương Tinh Vãn nhanh chóng bày ra tư thế được yêu cầu, vành mi nàng run lên khẽ khàng.Tốc độ ăn cơm của Giang Mộ Bạch vốn không nhanh. Hiện tại lại có một tiểu nô lệ đang quỳ chịu phạt bên cạnh, cô ăn càng chậm rãi hơn. Tiếng đũa chạm vào thành chén khẽ vang lên, hòa cùng nhịp thở gấp gáp mà Khương Tinh Vãn cố sức đè nén. Tư thế bị ép buộc khiến vai và lưng nàng nhanh chóng mỏi nhừ, từng cơ bắp căng cứng đến run rẩy.Thỉnh thoảng, Giang Mộ Bạch gắp một miếng thức ăn, thay vì đưa vào miệng mình lại chậm rãi đưa đến bên môi tiểu nô lệ.“Há miệng.”Khương Tinh Vãn khựng lại thoáng chốc, đôi mắt ngước lên bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm kia, rồi ngoan ngoãn há miệng nhận lấy. Vị mằn mặn của thức ăn xen lẫn sự lúng túng dâng lên tận cổ họng, khiến nàng vừa xấu hổ vừa ấm áp kỳ lạ.Cứ thế, bữa cơm trôi qua nửa là ăn, nửa là một màn thử thách nhẫn nại. Đến khi Giang Mộ Bạch đặt đũa xuống, bàn tay khẽ gõ lên mặt bàn lần nữa, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét xuống tiểu nô lệ.“Trong suốt bữa ăn, em đã run rẩy bao nhiêu lần?”Khương Tinh Vãn mím môi, giọng nhỏ như muỗi kêu nhưng rõ ràng“Là mười lần....”Khóe môi Giang Mộ Bạch cong nhạt, ánh mắt trầm xuống như đêm tối. Ngón tay cô lướt hờ trên mặt bàn, dừng lại một nhịp rồi cất giọng trầm thấp, không nhanh không chậm“Rất thành thật. Nhưng bé con, mười lần run rẩy… nghĩa là mười lần phạm quy.”Cô đứng dậy, cúi xuống gần tai Khương Tinh Vãn, hơi thở lạnh mát phả qua khiến gáy nàng nổi lên từng tầng gai ốc.“Trở về phòng, quần áo cởi sạch. Quỳ ở đó chờ tôi đến dạy dỗ em.”Âm cuối dằn mạnh, như nhát búa gõ vào xương ngực của người nghe. Nàng chậm rãi đứng lên, gập người cúi đầu thật sâu, thì thầm một tiếng.“Vâng”Bóng dáng mảnh khảnh của tiểu nô lệ chậm chạp biến mất nơi cầu thang, từng bước chân như dẫm trên dây mỏng. Trong bếp, Giang Mộ Bạch đưa tay nhấc một cốc nước lọc lên và uống, ánh mắt nhìn dáng lưng ấy nhiều hơn mấy phần ý tứ.
==================
Hơn tám giờ một chút, chiếc xe màu đen chậm rãi đổ trước cổng sơn trang, ngoài trời cơn mưa lất phất rơi. Giang Mộ Bạch không bung ô, cô chậm rãi sãi đôi chân dài của mình dưới lớp sỏi mịn.Thời điểm âm thanh khóa từ vang lên ‘tít-tít’, huyền quang bật mở dưới hệ thống đèn tự động. Giang Mộ Bạch tháo giày cao gót, đổi qua dép lê đi trong nhà. Tầm mắt cô quét một vòng lớn, cả không gian vô cùng trống trải, thức ăn trên bàn vẫn chưa hề được động đũa.Trong lòng thoáng tia lo lắng kì quái. Giang Mộ Bạch từ áo măng – tô lấy ra điện thoại, nhanh chóng quay số của trợ lý. Qua ba hồi chuông đã có âm thanh nối máy vang lên[Giang tổng, cô có gì căn dặn]“Khương Tinh Vãn đang ở đâu?”[Chuyện này…]Sự chần chừ hai, ba giây trong giọng nói của trợ lý, trong vô thức khiến chân mày Giang Mộ Bạch nhướng lên một khoảng.“Nói”Là trợ lý đi theo Giang Mộ Bạch từ những ngày đầu bước vào tập đoàn. Anh ta có thể nghe được sự cáu giận bên trong giọng nói của chủ tử. Rất nhanh liền tường thuật lại sự tình[Giang tổng. Vừa rồi trong lúc mang Kiều Hân đi, giữa cô ta và cô Khương xảy ra chút tranh chấp. Người dưới báo lại, cô Khương bị thương ở tay. Hiện tại đang ở bệnh viện Triều Dương.]Tay cầm điện thoại của Giang Mộ Bạch khẽ co lại. Cô hít mạnh một hơi, trầm thấp lên tiếng“Chuyện cỏn con cũng không xử lý được. Tháng này…cậu không cần nhận thưởng.”Đầu dây bên kia im bặt, chỉ còn tiếng hít thở gấp gáp của trợ lý. Anh ta khóc không ra nước mắt, chuyện Khương Tinh Vãn bị thương cũng có thể tính lên đầu anh ta sao?Không mất thêm một giây vô ít nào. Giang Mộ Bạch ở huyền quang đổi qua giày thể thao, cô không biết bé con bị thương thế nào, nhỡ đâu phải di chuyển tới lui thì đi giày đế bằng vẫn thuận tiện hơn một chút.Rất nhanh, dưới cơn mưa phùn lất phất, Giang Mộ Bạch có phần vội vã rời khỏi sơn trang. Như cô đã nói, muốn để bé con bị thương, chí ít người gây ra phải là cô. Cửa xe đóng lại dứt khoát, chiếc xe đen lập tức lao đi, xé toạc màn đêm Bắc Thành hướng về bệnh viện Triều Dương.Bệnh viện Triều Dương nằm không xa khu Lạc Hạc Sơn Trang, do nhiều ý tố từ chủ quan đến khách quan, nên phần lớn người lui đến bệnh viện này đều không giàu cũng quý. Có thể nói Khương Tinh Vãn là ‘ăn may’ nhờ thẻ cư ngụ ở Lạc Hạc Sơn Trang nên chỉ vừa đến đưa địa chỉ cho y tá, nàng đã được đưa thẳng vào phòng tiểu phẩu gặp bác sĩ. Mà chẳng cần một thủ tục rờm rà nào như ở bệnh viện công.Trong phòng xử lý, Khương Tinh Vãn ngồi yên, bàn tay trái đặt trên khay inox. Bác sĩ dùng dung dịch sát khuẩn lau sạch vết rách, băng bó cẩn thận bằng lớp gạc trắng. Không khí đặc quánh mùi thuốc sát trùng khiến nàng trong vô thức mà cảm thấy lạnh lẽo.“Vết thương không sâu, may là tránh được gân. Nhưng vài ngày tới cô nên hạn chế vận động tay trái, tránh va chạm mạnh, cũng đừng để nước dính vào. Thay băng mỗi ngày, tránh để nhiễm trù vết thương.”Khương Tinh Vãn cúi đầu, giọng nhỏ nhưng rõ ràng“Cảm ơn bác sĩ.”Nàng cúi người chào, rồi ôm lấy túi xách nhỏ, chậm rãi rời khỏi phòng. Hành lang bệnh viện dài và sâu, ánh sáng trắng đầy lạnh lẽo rọi xuống mặt sàn trắng loáng.Đi chưa được mấy bước, ngoài ý muốn, Tinh Vãn va phải một bóng người. Vai nàng khẽ chao đảo, vết thương nhói lên đau buốt.“Xin lỗi…”Nàng vội vàng cất lời, ngẩng mặt lên. Trước mặt nàng là một thanh niên trạc tuổi nàng, gương mặt mang nét thư sinh, từ đường nét phản phất nét thân thuộc mà nàng không hiểu đó là gì. Người phụ nữ đi cạnh cậu ta có nét nghiêm nghị của một phu nhân hào môn. Không hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng Khương Tinh Vãn đứng đối diện hai người này lại cảm thấy lồng ngực cực kỳ đau nhức.Như ai đó đang ở trên người nàng lóc xuống một phần da thịt.“Đi không biết nhìn đường sao?”Người phụ nữ cau chặt chân mày. Bàn tay vội vàng đỡ lầy người bên cạnh. Khương Tinh Vãn nhìn hành động này mà có chút nghi ngại. Rõ ràng là thanh niên trai tráng, có cần bị nàng đụng một cái liền trở nên ốm yếu không?“Thành thật xin lỗi. tôi không cố ý.”“Xin lỗi?”Người thanh niên cười nhạt. Ánh mắt quét từ đỉnh đầu đến gót chân của Khương Tinh Vãn liền bật ra âm thanh trêu chọc lạnh lẽo“Đây là bệnh viện Triều Dương. Người đến đều là người có tiền, cô từ trên xuống dưới đều là hàng chợ không đáng một trăm tệ. Tôi là đang hoài nghi cô cố ý va vào tôi để đeo bám tôi.”Khương Tinh Vãn không nghĩ sẽ gặp loại tình huống này. Môi mỏng khẽ mím lại, trong lòng tự hỏi người này lấy đâu ra tự tin đến thế? Nhưng là trời đã tối, vạn nhất Giang Mộ Bạch trở về không thấy nàng chuyện sẽ càng khó giải thích. Nghĩ vậy, nàng dịu giọng lên tiếng“Anh có vẻ hiểu lầm rồi. Tôi không cố ý va vào anh. Ở đây có camera, cần có thể kiểm tra lại. Còn có, tôi nghĩ anh trông cũng đàng hoàng có học thức, sáo có thể tùy tiện đánh giá một con người ra vẻ ngoài?”Khương Tinh Vãn nói dứt câu, giọng tuy nhỏ nhưng ngữ điệu vô cùng chặt chẽ, từng chữ vang trong hành lang dài lạnh lẽoNgười phụ nữ đứng cạnh thoáng sững lại, hiển nhiên không ngờ một cô gái trẻ dáng vẻ giản dị lại có thể đáp trả thẳng thắn đến vậy. Có đều, ngũ quan cô gái này trông thật quen mắt, là đã gặp ở đâu rồi?Thanh niên kia không nghĩ bản thân sẽ bị cô gái này đáp trả. Nụ cười trên môi anh ta thoáng cứng, nhưng với một kẻ từ nhỏ đã có mẹ chở, mẹ che thì với Tô Vu Long mà nói. Cô gái trước mặt, chỉ cần hắn động một chút là có thể bẻ gãy cô ta.“Khẩu khí thật lớn. Ở địa bàn của nhà họ Tô mà còn dám ngang ngược? Cô là cho rằng Tô Vu Long ta đây lòng dạ từ bi, không đánh nữ nhân sao?”Khương Tinh Vãn nghe đến cái tên ‘Vu Long’ tim liền nảy lên một nhịp, trống ngực cũng đập nhanh hơn một chút. Nhưng rất nhanh nàng liền trấn tĩnh, chỉ có thể là trùng tên mà thôi. Hai người sao có thể là mẹ và anh trai song sinh của nàng.Bỏ qua sự trùng hợp về cái tên ấy. Khương Tinh Vãn nhìn thẳng vào thanh niên trước mặt. giọng nàng trầm tĩnh đến lạ“Đây là xã hội pháp trị. Tôi không làm sai, anh đánh tôi chính là phạm pháp. Vết thương trên người tôi là bằng chứng, camera của hành lang này cũng chính là bằng chứng, vân tay của anh trên người tôi cũng là bằng chứng. Còn có, nếu tôi bước ra khỏi nơi này, gặp vấn đề gì thì anh – Tô Vu Long sẽ là người bị liên đới điều tra đầu tiên.”Lời nói của Khương Tinh Vãn rơi xuống lạnh lùng, rõ ràng như tiếng chuông trong hành lang bệnh viện. Khoảnh khắc mọi ấy, mọi thứ xung quanh đều ngưng đọng đi vài giây.Tô Vu Long đã quen thói thiếu gia nhiều năm nay. Tô gia trong miệng anh ta cũng không phải thế hào lớn ở Bắc Thành, miễn cưỡng có thể xếp hàng trọc phú mới nổi mười năm nay. Thời điểm mười năm trước, Tô Ngưng mẹ của Tô Vu Long mang theo hai con trai vừa làm việc quần quật, vừa kiếm ăn ở Bắc Thành, tình cảnh vô cùng đáng thương. Con trai lớn Tô Trì sức khỏe lại yếu kém, có thể nói để một người phụ nữ gồng gánh nuôi hai con ở Bắc Thành bằng công việc thu gom phế liệu là vô cùng khổ sở.Vào một ngày mưa, cánh cửa may mắn mở ra với ba mẹ con họ. Tô Ngưng trên đường đi gom vật liệu đã tiện tay cứu được một người đàn ông, sau đó người đàn ông góa vợ này mang lòng cảm kích mà cưu mang Tô Ngưng cùng hai con trai. Người đàn ông vốn dĩ có tài kinh doanh, nhưng mãi vẫn không thể tìm được người chung chí hướng. May mắn thay gặp được Tô Ngưng, cả hai tâm đầu ý hợp và trở thành cộng tác của nhau.Nhà họ Tô cũng từ đó có chút chỗ đứng nho nhỏ ở Bắc Thành.Cả Tô Trì lẫn Tô Vu Long đều đã sớm vứt ngày tháng nghèo khó ra sau đầu. Thậm chí đã quên đi gốc rác của chính mình. Đối với người nhà họ Tô hiện tại, quá khứ u ám cùng người tên Khương Chấn đã sớm chìm vào quên lãng.Thậm chí Tô Ngưng cũng quên rằng, Tô Vu Long còn có một em gái song sinh tên Khương Tinh Vãn.Đứng trước thái độ của Khương Tinh Vãn. Tô Ngưng cười lạnh vung tay. Âm thanh giòn tan vang lên trong hành lang bệnh việnChát…“Cô là cái thá gì mà dám đứng trước mặt con trai ta nói mấy lời dư thừa này?”Âm thanh cái tát chát chúa vang vọng khắp hành lang dài, khiến vài người bệnh cùng y tá thoáng quay đầu lại.
Khương Tinh Vãn nghiêng mặt sang một bên, nơi da thịt vừa hứng chịu cú đánh rát bỏng, in hằn vệt đỏ. Nàng không kêu đau, duy chỉ có ánh mắt nhìn người phụ nữ này sâu đến tận đáy“Vị phu nhân này. Con hư là tại mẹ, lời này nghe qua có chút phiến diện. Nhưng với trường hợp của bà thì hoàn toàn hợp lý. Con trai ngông cuồng chính là được một người mẹ ngang ngược dưỡng thành.”Đôi mắt đen láy ngẩng lên, sâu như mặt hồ mùa đông, không gợn sóng, nhưng ẩn chứa một tia lạnh thấu xương“Tô Vu Long đúng không? Anh đe dọa tôi, mẹ của anh động thủ với tôi. Hai người đều nói bản thân có xuất thân đúng không. Vậy tốt nhất nên chuẩn bị để đến sở cảnh sát làm việc.”Giọng nói ấy bình thản, không cao không thấp, nhưng từng chữ rơi xuống khiến người nghe khó thở.Tô Vu Long sững người, đôi môi mím lại. Anh ta chưa từng nghĩ sẽ có người dám chống lại mình. Mười năm quẩn quanh với cái danh thiếu gia của điện máy Tô Phong đã biến Tô Vu Long trở thành một con ếch đúng nghĩa.Với anh ta, Tô gia là tối thượng ở Bắc Thành. Cho đến khi gặp cô gái này, rõ ràng, nửa điểm sợ hãi đều không có.Nụ cười mỉa mai thoáng co giật nơi khóe môi Tô Vu Long, nhưng sự chấn động trong mắt hắn lại không che giấu được. Hắn không quen đối diện với loại ánh mắt lạnh thấu xương này, càng không quen bị một cô gái “không có bối cảnh” dám thẳng thừng nhắc đến cảnh sátTô Vu Long nói khấy, nét mặt đã trở nên cứng hơn một chút. " Cô dám? Người dám đắc tội Tô gia, tôi chưa thấy ai sống sót."Tô gia trong miệng hắn cơ bản cũng chỉ là ‘ vỏ rỗng ruột’, mấy năm đầu lập nghiệp Cố Nhạc Phong rất nghe lời mẹ hắn. Ông ta thậm chí còn biểu hiện chính mình là một người cha dượng cực kỳ xuất chúng. Nhưng thời thế thay đổi cũng thật nhanh. Bốn năm trước, Cố Nhạc Phong từ cô nhi viện nhận lại cốt nhục duy nhất của ông cùng người vợ trược là Cố Đình.Từ khi đó, địa vị của Tô Trì cùng Tô Vu Long trong mắt Cố Nhạc Phong giảm xuống đáng kể. Dù sao cũng là nhi tử của vợ và chồng trước, cũng không có năng lực làm việc. Cố Đình thì khác. Vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, không giống anh em họ Tô suốt ngày rêu rao nhà họ Tô có bao nhiêu tài sản. Là một người làm ăn, Cố Nhạc Phong tự có cân nhắc nên trọng bên nào, nên tránh bên nào.Lòng tự trọng của một người đàn ông trổi dậy. Cố Nhạc Đình đối với vợ cùng con riêng của vợ tràn ngập bất mãn. Ba năm nay, Tô Ngưng cùng hai nhi tử bên ngoài không ngừng tô vẽ vị thế của mình, thật tế người tinh tường đều hiểu được Điện Máy Tô Phong đã sắp đổi chủ.Cố vớt lấy chút thể diện. Tô Vu Long nghiến răng lên tiếng“Cái cô nhóc này? Thật sự nghĩ bản thân có bản lĩnh sao?”Khương Tinh Vãn còn chưa kịp lên tiếng thì âm thanh giày da giẫm trên nền gạch vang lên sau lưng nàng. Rất nhanh chất giọng mang âm giọng địa phương vang lên bên tai“Cô Khương. Là xảy ra chuyện gì?”Là vị bác sĩ trung niên vừa mới xử lý vết thương cho nàng. Ánh mắt ông thoáng biến sắc khi thấy vệt đỏ còn hằn trên má Khương Tinh Vãn, cùng khí thế hầm hầm của hai người đối diệnTrong một tít tắt cực kỳ nhỏ, Tô Ngưng đã thoáng dao động. Chỉ là bà ta lựa chọn phớt lờ đi, vì trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.“Bác sĩ, tôi muốn bệnh viện trích xuất đoạn camera hành lang này. Vừa rồi, tôi bị hai người này đe dọa và hành hung.”Lời nàng rơi xuống, cả hành lang như sững lạị.“Cái gì chứ?”Vị bác sĩ đanh mặt nhìn hai người này. Thái độ cũng không có điểm thân thiện.“Hai vị, đây là bệnh viện Triều Dương trực thuộc tập đoàn của Giang gia. Hai vị đây là muốn khiêu khích lòng tốt chưa từng tồn tại của gia chủ đương nhiệm Giang gia sao?”Nghe đến đây, trong lòng Khương Tinh Vãn khẽ biến. Giang gia còn không phải Giang Mộ Bạch sao?Đi khắp Bắc Thành không ai không nghe đến đại danh của Giang gia. Mẹ con Tô Ngưng cùng Tô Vu Long càng không ngoại lệ. So với hào môn ấy thì nhà họ Tô chỉ là hạt muối bỏ biển. Ánh mắt thoáng lóe lên tia chột dạ, rồi vội vàng thu lại vẻ hung hăng ban nãy“Cô may mắn đấy. Lần sau gặp ông, ông sẽ bóp nát cái miệng cô.”Tô Vu Long nghiến răng, thấp giọng mắng thầm vài câu, rồi quay gót bỏ đi. Tô Ngưng cũng không nán lại, chỉ để lại một cái hừ lạnh khinh miệt, sau đó nhanh chóng rời khỏi hành lang bệnh viện.Không khí vốn căng chặt rốt cuộc cũng lơi lỏng. Khương Tinh Vãn cúi người, khẽ gật đầu với bác sĩ“Cảm ơn bác sĩ đã giúp tôi. Nếu không… chỉ sợ chuyện này sẽ còn phiền phức hơn.”“Là trách nhiệm nên làm. Cô Khương nên trở về, vết thương nhớ đừng để nhiễm trùng.”Vị bác sĩ vỗ nhẹ vai nàng, để lại ánh nhìn hàm ý khó dò rồi rời đi. Khương Tinh Vãn ôm cánh tay bị thương, chậm rãi bước ra sảnh bệnh viện.Trên bộ sofa lớn đặt giữa sảnh, một dáng người cao ráo trong bộ suit tối màu đang ngồi đó. Giang Mộ Bạch, chân dài vắt hờ, một tay chống cằm, mái tóc buông rủ vài sợi trước trán, ánh mắt sâu không đáy dõi thẳng đến nàng.Khóe môi cô nhàn nhạt cong lên, là một nụ cười vừa như trêu chọc vừa như không. Giang Mộ Bạch chậm rãi đứng dậy, giày thể thao dưới chân di chuyển nhanh chóng đến tiểu nô lệ. Nét cười trên mặt cô càng đậm“Giỏi. Trong một ngày cho ta quá nhiều bất ngờ. Đầu tiên là báo án cha ruột của mình, tiếp đến là cùng Kiều Hân tranh chấp, hiện tại là vừa hùng hổ biện luận cùng đám trọc phú. Bé con, em khiến ta nhìn bằng con mắt khác.”Khương Tinh Vãn dừng bước, trái tim trong lồng ngực như bị gõ mạnh một cái. Lời nói kia không mang ý trách móc, nhưng từng chữ lại nặng như chì, ép nàng không thở nổi.“Em…”Giọng nàng nghẹn lại, bàn tay vô thức siết lấy vạt áo, đáy mắt thoáng hiện vẻ luống cuống.Giang Mộ Bạch thu hẹp khoảng cách, mùi hương nhàn nhạt lạnh mát từ người cô phủ lấy không gian quanh Khương Tinh Vãn. Ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nàng, ép ánh mắt ngây ngô, bất an kia phải đối diện thẳng với mình.“Thế nào?”Cô thấp giọng, hơi thở lướt qua đầu mũi.“Nợ cũ chưa tính, nợ mới kéo đến tận cửa. Bé con, em đây là cho rằng tôi sẽ nương tay với em sao?”Trong đôi mắt sâu thẳm kia, vừa có sự uy nghiêm không cho phép chối cãi, vừa có tia hứng thú mơ hồ như đang thưởng thức phản ứng của tiểu nô lệKhương Tinh Vãn hít sâu một hơi. Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào tiêu cự người đối diện, hành động này khiến Giang Mộ Bạch khẽ run nhẹ đầu ngón tay. Biểu hiện này của tiểu nô lệ … là muốn làm phản sao?“Mộ Bạch không có khái niệm nương tay. Nhưng Mộ Bạch sẽ không mất nhân tính đến mức ra tay với người đang thụ thương.”Vừa dứt lời, Khương Tinh Vãn đã đưa cánh tay đang quấn băng gạc đến trước mắt Giang Mộ Bạch, thành công dời đi sự chú ý của cô.“Có phải khâu không?”Giang Mộ Bạch cúi xuống, ánh mắt dừng lại trên cánh tay quấn băng trắng muốt. Màu đỏ nhàn nhạt vẫn thấm ra ở mép gạc, trong vô thức mà cau nhẹ chân mày. Cô nghĩ phế tay Kiều Hân là còn quá nhân từ thì phải.Đầu ngón tay vốn đang nâng cằm tiểu nô lệ liền trượt xuống, khẽ chạm vào băng gạc kia, mang theo sự lạnh lẽo.“Tôi còn chưa để lại sẹo trên người em.”Khương Tinh Vãn ngập ngừng, vừa định mở miệng thì Giang Mộ Bạch đã hất nhẹ cằm nàng lên lần nữa, khóe môi cong thành nụ cười nhạt“Chỉ là, tôi có vô số cách để xử lý em mà không phạm vào vết thương. Nên em có thể yên tâm được rồi.”Xe dừng lại trước cổng Lạc Hạc Sơn Trang, mưa đã tạnh nhưng mặt đường vẫn còn loang vệt nước. Khương Tinh Vãn khẽ siết lấy góc áo, bàn tay băng bó vẫn còn hơi run. Bước chân nàng chưa kịp rời khỏi xe thì âm thanh trầm khàn của Giang Mộ Bạch đã vang lên bên tai“Xuống xe đi chứ? Hay muốn tôi bế em?”Khương Tinh Vãn vội vàng tháo dây an toàn, đẩy xe đi vội vào nhà.Trong nhà, ánh đèn ấm áp bật sáng. Khương Tinh Vãn vừa đặt chân qua huyền quang đã nghe tiếng cửa đóng lại phía sau. Tiếng vang khẽ thôi, nhưng cũng đủ khiến tim nàng đập thình thịch.Giang Mộ Bạch thong thả tháo áo khoác ngoài, động tác tao nhã đến mức lại khiến áp lực càng thêm nặng. Cô bước chậm đến gần, bóng người cao ráo phủ trùm lên thân thể mảnh mai của tiểu nô lệ.“Trước tiên, ăn cơm đã. Tôi muốn trong lúc tôi dùng cơm em nấu, em ngoan ngoãn quỳ bên chân tôi.”Lồng ngực Khương Tinh Vãn khẽ run lên một chút. Nàng ngoan ngoãn đi theo sau Giang Mộ Bạch đến khu vực bếp, khi nhìn thấy người kia đã nhàn hạ ngồi trên ghế, chính mình mới hạ gối quỳ xuống bên cạnh, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt cụp xuống.Giang Mộ Bạch nhìn một bàn thức ăn có chút nguội lạnh, mi mắt hơi nhíu lại một chút. Cô đứng dậy bê từng muốn ăn vào lò để hâm nóng lại, động tác không nhanh không chậm, đều đặn như tiếng trống vô thanh đang gõ trong lồng ngực kẻ đang quỳ.Âm thanh ‘tít- tít’ của lò vi sóng vang đều trong bếp tĩnh lặng. Giang Mộ Bạch xoay lưng, hơi tựa vào thành bếp, ánh mắt quét đến thân ảnh tiểu nô lệ đang ngoan ngoãn kia, vành môi liền cong lên nhẹ nhàng.“Trong lúc chờ thức ăn. Ta nghĩ nên bắt đầu vui vẻ với em một chút. Trước tiên cởi áo ngoài, không cần cởi bra.”Khương Tinh Vãn khẽ nuốt khan một trận. Nàng vừa rồi thật sự nghĩ với lời lẽ ‘thâm tình’ trước đây cộng với trạng thái đang bị thương của nàng thì Giang Mộ Bạch sẽ rủ lòng thương mà không xuống tay. Thật tế nàng sai rồi!Đầu ngón tay nàng có chút run nhẹ chạm vào vạt áo, động tác có chút chậm khi cử động cánh tay kéo theo cảm giác ê buốt truyền thẳng vào sóng lưng. Chẳng mấy chốc vải vóc đã trút khỏi vai, lộ ra khuôn ngực được bra màu đen ôm trọn, gương mặt nàng thoáng đỏ lên.Giang Mộ Bạch tiến gần đến tiểu nô lệ, đầu ngón tay thon dài khẽ vươn ra nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ. Ánh mắt cô thâm sâu không lường nổi, giọng cất lên mang theo chút mềm mại“Bé con. Nói tôi nghe hôm nay em đã phạm phải những nguyên tắc nào của tôi?”Khương Tinh Vãn ngẩng mặt, ánh mắt hơi dao động, hơi thở lạc nhịp trong lồng ngực. Nàng cắn môi, khẽ đáp, giọng nhỏ đến mức như gió thoảng“Em đã tự ý hành động mà không báo với Mộ Bạch. Xảy ra tranh chấp với Kiều Hân và khiến mình bị thương, ở bệnh viện lại gặp phải rắc rối khác.”Giang Mộ Bạch nhướng nhẹ mày, khóe môi cong thành nụ cười gần như vô hình. Ngón tay cô trượt từ cằm xuống cổ, rồi dừng lại ngay xương quai xanh trắng mịn. Cảm giác lạnh mát khiến cả người Tinh Vãn căng cứng“Thứ nhất, chuyện cửa Khương Chấn em làm tốt. Tôi sẽ không trách em. Thứ hai, chuyện của Kiêu Hân em đúng là đáng đánh. Chuyện còn lại, em lùi một bước đến tiến hai bước, tính toán không tệ.”Nói xong, cô cúi người, răng nhỏ trực tiếp ở vùng xương quai xanh Khương Tinh Vãn mà cắn nhẹ.Khương Tinh Vãn giật khẽ, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Cơn đau rất nhỏ, nhưng lại khiến da thịt nàng tê rần, toàn thân nóng bừng.Giang Mộ Bạch buông ra, để lại vệt dấu nhợt nhạt nơi xương quai xanh. Cô ngắm nhìn một lát, ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu lạnh lẽo.“Kiều Hân không đáng nhận sự thương xót của em. Và cái giá phải trả cho lòng tốt ngu ngốc chính là nỗi đau thân thể em.”Âm thanh “tít-tít” báo hiệu thức ăn đã nóng vang lên. Giang Mộ Bạch xoay người, mở cửa lò vi sóng, mùi hương thức ăn bốc lên thơm ngát, át đi phần căng thẳng trong không khí. Cô đặt đĩa thức ăn lên bàn, rồi ngồi xuống, chậm rãi cầm đũa. Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn hai nhịp, ánh mắt sắc bén liếc xuống tiểu nô lệ vẫn quỳ cạnh ghế.“Quỳ ngay ngắn. Tay bị thương để trên đùi, tay không bị thương vòng ra sau gáy. Không được nhút nhích.”Khương Tinh Vãn nhanh chóng bày ra tư thế được yêu cầu, vành mi nàng run lên khẽ khàng.Tốc độ ăn cơm của Giang Mộ Bạch vốn không nhanh. Hiện tại lại có một tiểu nô lệ đang quỳ chịu phạt bên cạnh, cô ăn càng chậm rãi hơn. Tiếng đũa chạm vào thành chén khẽ vang lên, hòa cùng nhịp thở gấp gáp mà Khương Tinh Vãn cố sức đè nén. Tư thế bị ép buộc khiến vai và lưng nàng nhanh chóng mỏi nhừ, từng cơ bắp căng cứng đến run rẩy.Thỉnh thoảng, Giang Mộ Bạch gắp một miếng thức ăn, thay vì đưa vào miệng mình lại chậm rãi đưa đến bên môi tiểu nô lệ.“Há miệng.”Khương Tinh Vãn khựng lại thoáng chốc, đôi mắt ngước lên bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm kia, rồi ngoan ngoãn há miệng nhận lấy. Vị mằn mặn của thức ăn xen lẫn sự lúng túng dâng lên tận cổ họng, khiến nàng vừa xấu hổ vừa ấm áp kỳ lạ.Cứ thế, bữa cơm trôi qua nửa là ăn, nửa là một màn thử thách nhẫn nại. Đến khi Giang Mộ Bạch đặt đũa xuống, bàn tay khẽ gõ lên mặt bàn lần nữa, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét xuống tiểu nô lệ.“Trong suốt bữa ăn, em đã run rẩy bao nhiêu lần?”Khương Tinh Vãn mím môi, giọng nhỏ như muỗi kêu nhưng rõ ràng“Là mười lần....”Khóe môi Giang Mộ Bạch cong nhạt, ánh mắt trầm xuống như đêm tối. Ngón tay cô lướt hờ trên mặt bàn, dừng lại một nhịp rồi cất giọng trầm thấp, không nhanh không chậm“Rất thành thật. Nhưng bé con, mười lần run rẩy… nghĩa là mười lần phạm quy.”Cô đứng dậy, cúi xuống gần tai Khương Tinh Vãn, hơi thở lạnh mát phả qua khiến gáy nàng nổi lên từng tầng gai ốc.“Trở về phòng, quần áo cởi sạch. Quỳ ở đó chờ tôi đến dạy dỗ em.”Âm cuối dằn mạnh, như nhát búa gõ vào xương ngực của người nghe. Nàng chậm rãi đứng lên, gập người cúi đầu thật sâu, thì thầm một tiếng.“Vâng”Bóng dáng mảnh khảnh của tiểu nô lệ chậm chạp biến mất nơi cầu thang, từng bước chân như dẫm trên dây mỏng. Trong bếp, Giang Mộ Bạch đưa tay nhấc một cốc nước lọc lên và uống, ánh mắt nhìn dáng lưng ấy nhiều hơn mấy phần ý tứ.