DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 25



Chương 25 : Dỗ Dành
==============
Ánh sáng buổi sáng len qua khe cửa, thổi nhẹ rèm màu xanh biển bay nhè nhẹ trong cơn gió sớm. Khương Tinh Vãn khẽ trở mình, toàn thân lập tức như có lửa đốt. Lưng, ngực, cả mạn sườn lẫn mông đều nhức buốt, từng vết roi tối qua hằn sâu như vẫn còn nóng hổi. Nàng cau chặt mày, hơi thở nghẹn lại trong cổ.

Ngón tay lần sang cạnh gối tìm điện thoại. Màn hình sáng lóe con số 10:00 khiến nàng giật thót người. Chính mình đã thực sự muộn học. trống ngực nàng đập đến dồn dập, Phó lão sư là người khó tính, lần trước một bạn học trễ tiết đã khiến ông ấy nổi trận lôi đình, lần này nàng vắng tiết không báo. Có phải là bị dánh dấu vào bảng thi đua hay không?

Chuyện bài kiểm tra còn chưa xong, nếu đến cả chuyên cần cũng gặp vấn đề, Giang Mộ Bạch thật sự sẽ lột da nàng mất.

Vội vàng bật người ngồi dậy, cơn đau từ thân thể kéo dọc khiến nàng lảo đảo, nàng túm gọn váy ngủ trên người, chân trần chạy vội vào nhà tắm nhưng là nàng còn chưa đặt vào tay nắm, cửa bên trong đã bật mở.

Hơi nước còn vương, hương xà phòng dìu dịu lan ra. Giang Mộ Bạch xuất hiện, chỉ khoác hờ một chiếc khăn tắm trắng, vài lọn tóc còn nhỏ giọt nước, trượt dọc theo bờ vai tinh xảo như gốm sư triều Minh – Thanh

Cả hai va nhẹ vào nhau.

Khương Tinh Vãn có chút yếu trọng lực mà loạng choạng suýt ngã, thật may Giang Mộ Bạch đã vương tay kéo lấy chiếc eo nhỏ vào lòng. Ánh mắt cô nhìn tiểu nô lệ mà mềm mại đi rất nhiều, mang theo trách cứ mà lên tiếng

“Chạy vội như vậy chứng tỏ tôi đánh không đau sao? Em vẫn còn rất khỏe!”

Khương Tinh Vãn khựng lại, gương mặt còn vương vệt nước mắt khô từ tối qua. Nàng cúi gằm, tránh né ánh mắt ấy, tay khẽ đặt lên cánh tay đang siết lấy eo mình.

“Em… em muộn học rồi…”

Giọng nàng khàn khàn, vừa thấp thỏm vừa gấp gáp

Nói xong, Tinh Vãn cố gắng thoát khỏi vòng tay Mộ Bạch. Nàng lách người sang một bên, không dám nhìn thẳng, váy ngủ mỏng khẽ bay trong cơn gió sớm. Mỗi bước chân là mang theo một trận đau đớn nhưng là nàng cắn răng nhịn xuống.

Giang Mộ Bạch không ngăn cản, chỉ hơi nghiêng người nhường lối, ánh mắt vẫn dõi theo từng bước lúng túng của tiểu nô lệ, khóe môi bình thường vốn lạnh nhạt, phá lệ kéo lên một nụ cười đúng nghĩa

Chạy như vậy! Là ngượng sao?

Rầm…âm thanh sầm cửa vang lên như một lát cắt cho không khi yên tĩnh của căn phòng. Giang Mộ Bạch thu lại tầm mắt, chân dài rảo đến bên giường và ngồi xuống. Hoàn toàn không có ý định rời đi.

Hai mươi phút sau, cửa nhà tắm lần nữa mở ra mang theo hương thơm từ sữa tắm hoa hồng cao cấp. Khương Tinh Vãn thắt vội dây eo ở áo choàng tắm, nàng vừa đi vừa lau khô tóc nhưng là bước chân liền dừng lại khi dáng vẻ Giang Mộ Bạch vẫn an ổn ngồi trên giường.

Trên tay chị ấy là chiếc iPad, màn hình phản chiếu ánh sáng xanh lạnh, ngón tay thon dài gõ nhịp nhàn nhã.

Không ngẩng đầu nhưng Giang Mộ Bạch chậm rãi lên tiếng.

“Sấy tóc đi. Tôi đã báo với nhà trường em bị cảm. Không cần lo lắng về điểm
chuyên cần của em.”

Khương Tinh Vãn thoáng ngẩn người, nàng đáp khẽ

“Vâng”

Nàng di chuyển đến bàn trang điểm và ngồi xuống, kéo lấy máy sấy, đầu hơi nghiêng sang một bên để xử lý mái tóc vừa được gội của mình.

Nhưng là, Giang Mộ Bạch đột ngột lên tiếng

“Chậm đã.”

Khương Tinh Vãn cũng ngoan ngoãn dừng tay. Nàng thông qua gương trang điểm mà lén lút nhìn người kia. 

Giang Mộ Bạch đặt iPad xuống giường, động tác thong thả. Bước chân trầm ổn tiến lại gần, phản chiếu trong gương là bóng dáng cao dong dỏng, áo choàng tắm màu trắng càng phản phất khí chất khó nắm bắt trên người cô.

Không một lời thừa, cô vươn tay lấy chiếc máy sấy khỏi tay tiểu nô lệ của mình

“Tôi làm cho em. Ở cạnh tôi, đôi lúc em sẽ là nô lệ, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn xem em là công chúa mà cưng chiều.”

Tim Khương Tinh Vãn đập mạnh một trận. Lời này vừa bá đạo vừa thể hiện sự kiểm soát tuyệt đối của Giang Mộ Bạch dành cho nàng, nàng mấp máy môi khẽ nói

“Cảm ơn..Mộ Bạch”

Giang Mộ Bạch nhướng một bên chân mày, cô không nói nhưng rõ ràng trong lòng vì tiếng cảm ơn này mà chộn rộn không yên.

Tên của cô từ miệng Khương Tinh Vãn đặc biệt dễ nghe, dễ cảm.

Âm thanh từ máy sấy khẽ vang, dòng gió ấm áp tản ra. Ngón tay thon dài của Giang Mộ Bạch tách nhẹ từng lọn tóc, luồn vào da đầu Khương Tinh Vãn, vừa sấy vừa vuốt. Động tác dịu dàng nhưng và ổn định, mang lại cảm giác vừa an tâm vừa chiếm hữu.

Trong gương, Khương Tinh Vãn bắt gặp ánh mắt của Giang Mộ Bạch, không còn là băng giá lạnh lùng của lần đầu gặp mặt, mà là sự trầm ấm, dịu dàng và che chở.

Mái tóc dần khô, nhưng trái tim nàng lại càng rối loạn, mỗi nhịp đập như vang dội trong tai. 

Nàng tự nói với chính mình không được trèo cao. Nhưng cũng chính nàng từng bước dưới sự dịu dàng xen tàn nhẫn của Giang Mộ Bạch mà cam tâm khuất phục.

Tiếng ù ù của máy sấy chậm rãi lắng xuống. Giang Mộ Bạch bấm nút tắt, đặt nó lên bàn trang điểm. Căn phòng trở lại tĩnh lặng, chỉ còn nhịp thở nặng nề của Khương Tinh Vãn.

Sau đóm nàng đã bị đôi tay mảnh khảnh bế ngang lên. Thân thể nhẹ bẫng rơi vào vòng tay quen thuộc, khiến trái tim nàng khẽ run, ánh mắt cũng mở to lên.

Giang Mộ Bạch đặt tiểu nô lệ lên giường, ngón tay thon dài vén chậm vạt áo choàng tắm, kéo lên đến hông liền lộ ra phần da thịt bị đánh thảm.

Từng vệt roi chồng chéo, tím thẫm và sưng cao nằm rải đều trên quả mông nhỏ, hoàn toàn tương phản với hai cẳng chân trắng trẻo của Khương Tinh Vãn

Giang Mộ Bạch khẽ cau mày. Trong đôi mắt sâu tối không còn vẻ lạnh lùng vô cảm, mà là sự trầm mặc mang theo tự trách, ngày hôm qua cô đã ra tay có phần nặng nề.

Đầu ngón tay mang theo khí lạnh lướt nhẹ trên lằn roi, tiếp xúc này khiến Khương Tinh Vãn theo bản năng mà rít nhẹ một tiếng.

“Em vẫn nợ ta hai mươi roi. Bây giờ ta tính luôn được chứ?”

Giọng nói trầm khàn vang lên ngay phía sau lưng, từng chữ nặng như đè xuống vết thương còn chưa kịp lành.

Khương Tinh Vãn giật nảy, toàn thân căng cứng. Hơi thở nghẹn lại, nàng vội vã lắc đầu, giọng run run như sắp khóc

“Chẳng phải chị nói cho em nợ sao?”

Ngón tay Giang Mộ Bạch vẫn lơ lửng trên mảng da sưng tím, khẽ miết một vòng, ánh mắt sâu tối như đang đo lường mức chịu đựng. Khóe môi cong lên rất nhẹ, nửa như cười nửa như không

“Em muốn nợ đến khi nào? Nói tôi nghe thử, xem có nên quyết định cho em nợ hay không?”

Bàn tay dừng lại trên vết roi đỏ sậm, hơi ấm từ lòng bàn tay lan qua lớp da bỏng rát. Trong ánh mắt Mộ Bạch, vừa có sự tự trách thoáng qua, vừa là ý chí không khoan nhượng.

Cô đưa tay xoa nhẹ lên đó, như vỗ về cũng như an ủi. Khương Tinh Vãn trong lòng liền tính toán. Nàng thấp giọng đáp

“Có thể để vết thương lành không?”

Lời nói mỏng manh như sợi chỉ, như sợ rằng lời thỉnh cầu của bản thân sẽ bị thẳng thừng từ chối. 

Giang Mộ Bạch hơi nheo mắt, đầu ngón tay tiếp tục lướt trên mảng da bầm tím. Ánh mắt sâu tối lóe lên một tia suy nghĩ khó đoán

“Có thể.”

Cô khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại mang theo sức nặng tuyệt đối. Ngay sau đó, khóe môi cong lên đường cười nhạt.

“Nhưng sẽ có điều kiện.”

Khương Tinh Vãn thoáng ngẩn ra hỏi lại

“Điều kiện?”

Giang Mộ Bạch thu bàn tay về, đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn xuống tiểu nô lệ như ra lệnh

“Hôm nay em sẽ đi theo tôi, làm trợ lý. Thư ký của tôi đang nghỉ phép, vị trí ấy tạm thời trống. Em… sẽ thay thế.”

Câu nói vừa dứt, không gian cũng lặng đi mấy phần.

Khương Tinh Vãn mở to mắt, đôi môi run nhẹ. Đau nhức trên thân thể chưa kịp nguôi, nhưng ý nghĩ phải đối mặt với môi trường công việc khắc nghiệt bên cạnh Giang Mộ Bạch còn khiến nàng nghẹt thở hơn.

Quan trọng là nàng chỉ là sinh viên năm nhất thì sao có thể đảm nhiệm vị trí thư ký.

Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, ánh mắt quét qua gương mặt tái nhợt, giọng điệu như chốt lại một bản án

“Như thế nào?”

Khương Tinh Vãn khẽ cắn môi lên tiếng

“Em chỉ là sinh viên, chuyên ngành lại không phải quản trị. Sao có thể làm thư ký được.!”

Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu, ánh mắt quét qua gương mặt tái nhợt kia, vừa như dò xét, vừa như đang cân nhắc. Khóe môi cong lên một đường cong mơ hồ, giọng điệu chậm rãi, nặng như phán quyết

“Không biết… thì học.”

Cô cúi xuống, ngón tay lạnh lẽo nâng cằm tiểu nô lệ lên, ánh mắt khóa chặt

“Mỗi lần em làm không tốt… tôi sẽ có thêm cơ hội để cộng roi cho em. Em thấy thế nào?”

Không khí trong phòng như đông cứng lại. Khương Tinh Vãn là muốn nói tư bản không tình người. Nhưng nàng không có lá gan đó, chỉ có thể ngậm miệng mà gật đầu.

“Vâng. Theo chị sắp xếp.”

Mùa xuân ở Bắc Thành không khí rất tốt. Ánh nắng xiên qua lớp kính dày của tòa nhà Thiên Thịnh, phủ lên sàn bóng loáng những vệt sáng ánh kim.

Khương Tinh Vãn hoàn toàn không hiểu nổi Giang Mộ Bạch mang nàng đến đây để làm gì. Bởi vì từ khi bước vào văn phòng nàng giống như một khối gỗ ngồi yên ắng trên sofa.

Cửa phòng bật mở, cô thư ký ban sáng bước vào, trên tay cầm xấp tài liệu. Giọng nói kính cẩn

“Giang tổng. Đây là hồ sơ hợp đồng chiều nay cần ký, tôi đã sắp xếp xong lịch tiếp khách.”

Ánh mắt Tinh Vãn thoáng động. Nàng càng chắc chắn hơn, chính mình hoàn toàn bị Giang Mộ Bạch lừa.

Rõ ràng cô gái đang nghiêm túc báo cáo công việc kia chính là thư ký của chị ấy.

Giang Mộ Bạch ngẩng đầu, ánh mắt quét qua tiểu nô lệ đang cúi thấp người, khóe môi cong lên thích thú. Cô thậm chí còn cố ý nâng cao một tông giọng

“Đặt ở bàn. Thư ký Trương ra ngoài trước đi.”

Cánh cửa khép lại, không gian trở nên im ắng. Giang Mộ Bạch thong thả ngả người ra ghế, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, tầm mắt không rời khỏi dáng vẻ uất nghẹn của tiểu nô lệ. Giọng cao phá lệ vui vẻ lên tiếng

“Em là đang muốn hỏi vì sao lại mang em đến đây sao?”

Khương Tinh Vãn nuốt khan, giọng nhỏ như muỗi kêu

“Em muốn hỏi nhưng không chắc chị sẽ cho em đáp án.”

Giang Mộ Bạch đối với câu trả lời này của tiểu nô lệ là vô cùng hứng thú. Cô buông văn kiện trong tay xuống, tức thì đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, chân dài trong bộ Suit xám bước thẳng đến sofa và ngồi xuống, chân vắt hờ. Ánh mắt cô nhìn người đối diện hơi cong lên như ý cười phản phất

“Miệng lưỡi không tệ.”

Giọng điệu mang theo chút châm chọc mà vang lên

“Tiểu nô lệ đã biết trả treo rồi. Xem ra là tôi chưa đủ nhẫn tâm!”

Khương Tinh Vãn tức thì ngẩng đầu, ánh mắt đầy bất đắc dĩ. Nàng nói thế nào cũng không vừa ý Giang Mộ Bạch thì phải, chỉ có thể nhẹ nhàng giải thích

“Đây không phải trả treo. Mà là tranh luận.”

Khóe môi Giang Mộ Bạch cong lên, cô đưa tay tựa vào tay ghế sofa, làm điểm tựa cho chiếc cằm tinh xảo của mình.

“Vậy em định tranh luận thế nào về bài kiểm tra 40 điểm của em. Bằng chứng họ chơi xấu, em có không?”

Không khí như đặc quánh lại. Khương Tinh Vãn khẽ cắn môi, đôi mắt cụp xuống, bọn họ dám làm chuyện xấu thì làm gì có việc sơ suất lưu lại dấu chân. Kết quả thi này coi như nàng cam tâm chấp nhận.

“Em không có.”

Giang Mộ Bạch khẽ cười, nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt. Cô nghiêng đầu, ánh nhìn sắc bén như xuyên thẳng qua thân thể mảnh mai kia.

“Nhưng tôi thì có. Nhưng cái giá phải trả thì….”

Khương Tinh Vãn tức thì cau nhẹ chân mày. Cái giá phải trả của Giang Mộ Bạch chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng nàng đủ cân nhắc để biết việc nên làm lúc này là gì. Qua mấy giây tự vấn, nàng lập tức lên tiếng, đầy kiên định

“Chị sẽ giúp em sao?”

Giang Mộ Bạch không trả lời, cô nhướng một bên chân mày như chờ đợi người đối diện sẽ đưa ra quyết định. Quả nhiên cái miệng nhỏ xinh của Khương Tinh Vãn đã lập tức đáp ứng

“Cái giá phải trả là gì?”

Lời Khương Tinh Vãn vừa dứt, Giang Mộ Bạch liền cười khẽ. Giọng cô không lạnh cũng chẳng ấm đều đều vang lên

“Giờ làm tôi vui vẻ. Tôi sẽ giúp em.”

Khương Tinh Vãn ngẩng lên, đôi mắt mở to, chưa kịp phản ứng thì Giang Mộ Bạch đã nhấn mạnh thêm

“Đừng có hiểu sai ý tôi. Tôi nói vui vẻ là em dỗ người yêu đấy. Em dỗ tôi xem? Tôi vui vẻ liền ra mặt giúp em.”

Trong đầu Tinh Vãn xoay vần đủ thứ: xấu hổ, sợ hãi, và một chút mong manh hy vọng. Cô nhấp môi, tiếng nói nhỏ đến mức gần như thì thầm

“Em đã yêu ai đâu mà biết cách dỗ người yêu?”

Khương Tinh Vãn thốt ra câu ấy rồi im bặt, khuôn mặt đỏ bừng như muốn chín cả hai bên má.

Căn phòng lặng một nhịp, chỉ còn tiếng đồng hồ và hơi thở của hai người.

Giang Mộ Bạch không mỉm cười lớn, chỉ khẽ bật một tiếng cười rất nhẹ, nửa cười như thú vị, nửa như thương hại. Cô hạ thấp giọng, nói chậm rãi, rõ từng chữ

“Vậy sao? Nói vậy tôi là mối tình đầu của em à? Thật vinh hạnh.”

Khương Tinh Vãn : ………….

Giữa hai người bọn họ đã là người yêu từ khi nào?

Khương Tinh Vãn ngồi cứng ngắc, lưng dán chặt vào ghế, đôi mắt mở to đến ngây dại. Nhịp tim nàng dồn dập, như sắp trào ra khỏi lồng ngực.

Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị thu hẹp. Hơi thở của cô phả nhẹ, mang theo mùi thuốc thoang thoảng, ấm nóng quấn lấy làn da mỏng manh nơi vành tai.

“Một nụ hôn… không tệ phải không?” 

Không cho Tinh Vãn thời gian suy nghĩ, Giang Mộ Bạch cúi xuống, môi khẽ chạm lên môi nàng.

Đó không phải nụ hôn chiếm đoạt, mà là một cái chạm nhẹ, chậm rãi, mang theo sự kìm chế đến cực hạn.

Đôi môi mỏng mát lạnh của Giang Mộ Bạch áp lên môi Khương Tinh Vãn chỉ một thoáng, nhưng áp lực lại đủ khiến cô bé run rẩy toàn thân

Khương Tinh Vãn nín thở, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước mờ nhạt. Nàng không biết nên đẩy ra hay đáp lại, chỉ còn có thể ngồi yên, để mặc từng giây trôi qua như tiếng đồng hồ đếm ngược trong tim.

Mộ Bạch rời khỏi thật khẽ, khoảng cách chỉ chừa lại một hơi thở. Đôi mắt sâu tối đối diện với đôi mắt đang run rẩy, khóe môi cô cong lên một đường nhàn nhạt

“Sau này em dám hôn ai khác ngoài tôi. Tôi sẽ cắt bỏ miệng của em.”

Giang Mộ Bạch rời khỏi môi của tiểu nô lệ, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên thành ghế như nhắc nhở. Cô đứng thẳng dậy, chỉnh lại cổ áo, ánh mắt khôi phục sự điềm tĩnh quen thuộc.

“Em bắt taxi về nhà. Chuẩn bị cơm đi. Tôi sẽ về sau. Vú Phương thời gian tới phải lưu lại trạch viện bên kia. Việc nhà em sẽ đảm đương. Còn Kiều Hân kia, tôi đã sắp xếp cho cô ta cút đi.”

Khương Tinh Vãn còn chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn ngắn ngủi kia, nghe vậy chỉ biết ngẩng lên, môi mấp máy

“Vâng…chủ…Mộ Bạch.”

Giang Mộ Bạch cúi mắt nhìn nàng, khóe môi cong nhạt, giọng điệu thể hiện được trạng thái vui vẻ của cô

“Chuyện điểm số, cứ để tôi xử lý.”

Nói rồi, cô xoay người trở lại bàn làm việc, cầm lấy văn kiện vừa bỏ dở, dáng ngồi dứt khoát, đường nét lạnh lùng lại bao trùm cả căn phòng.

Khương Tinh Vãn lặng lẽ đứng dậy. Bàn tay nàng siết chặt quai cặp, trong lòng ngổn ngang một mảnh hỗn độn: xấu hổ vì bị trêu, sợ hãi vì ràng buộc, nhưng cũng có sự an tâm nhất định.

Nàng cúi đầu chào vội, bước nhanh ra khỏi văn phòng. Cửa khép lại, tiếng gõ bàn phím của Giang Mộ Bạch cũng bị chặn lại phía sau.

Vành môi vốn luôn lạnh nhạt của người nào đó, phá lệ cười lên trong vô thức.
Như trút được một áp lực khủng khiếp, toàn thân buông lỏng nhưng trái tim vẫn còn đập dồn dập.

Vừa rời khỏi sảnh chính của Thiên Thịnh, Khương Tinh Vãn lập tức đưa tay gọi taxi trở về Lạc Hạc Sơn Trang. Nàng dĩ nhiên không quên nhiệm vụ được Giang Mộ Bạch giao : nấu cơm.

Chiếc xe màu bạc đi tới, nàng mở cửa bước vào, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì điện thoại rung lên trong túi xách. Màn hình hiện lên cái tên quen thuộc — Lâm Thư Dao

Nàng không nghĩ nhiều, trượt tay nhận cuộc gọi

“Cậu tìm mình sao?”

[Vãn Vãn, cậu mau đến cửa hàng tiện lợi gần trường. Mình đợi cậu ở đây. Nhớ đi đường vòng, đừng đi ngang cổng chính.]

“Làm sao vậy?”

Khương Tinh Vãn dường như bị cuốn theo bởi âm thanh vội vã cùng sợ hãi của bạn tốt. Nàng vô thức siết chặt điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, hơi thở dồn dập của

Lam Thư Dao truyền thẳng qua loa điện thoại, xen lẫn tiếng ồn ào

[Đến đây mình sẽ giải thích.]

Điện thoại tắt phụp, để lại âm thanh tút dài đơn điệu

Khương Tinh Vãn mang theo thắc mắc mà lên tiếng cùng tài xế“Làm ơn đến trường Thanh Bắc. Ở góc cua có cửa hàng tiện lợi, đậu ở đó là được.”

“Không thành vấn đề .”

Người tài xế trầm giọng lên tiếng, chiếc xe cũng lăn bánh ngay sau đó.

Khương Tinh Vãn tuyệt đối sẽ không ngờ được sở dĩ Lam Thư Dao bảo nàng không đi ngang cổng chính là vì sự xuất hiện của Khương Chấn.

Người cha tệ bạc nhận được lợi ích từ Trình Dương cùng sự mách nước của hắn liền quả quyết cho rằng Khương Tinh Vãn đã bay đến cành cao, hoàn toàn quên mất người cha là hắn.

Gã đàn ông tồi không hề nhớ đến chính mình đã mang đến những năm tháng u tối như thế nào cho con gái mình. Chính hắn đã nhẫn tâm đổi mạng đứa con của mình cùng tám trăm vạn cho sòng bạc.

Bây giờ còn không biết xấu hổ chạy đến trường học của con gái làm loạn.

Đứng cạnh cổng, Khương Chấn với quần áo nhếch nhát, trên mặt mang theo mấy vết bầm lớn.

Hắn tựa lưng vào tường, trên tay là điếu thuốc lá rẻ tiền. Thấy sinh viên đi ra đi vào, gã cất giọng the thé, cố tình gọi lớn

“Mày vào bảo Khương Tinh Vãn ra đây gặp cha nó. Có phải bám vào đại gia rồi không nhìn mặt người cha này không?”

Tiếng hét khiến nhiều người hiếu kỳ ngoái lại nhìn. Vài sinh viên lẩm bẩm, mơ hồ nhận ra cái tên, liền xì xào bàn tán.

“Cậu nói xem, Khương Tinh Vãn có phải là người mặc dù làm nhầm đề nhưng vẫn được tận 40 điểm không? Tôi nghe lão sư lớp tôi nói. Lý luận của cậu ấy vô cùng xuất chúng. Thật không nghĩ lại có người cha bợm rượu như thế này?”

Khương Chấn càng được đà, bước hẳn ra giữa đám đông, giọng lè nhè

“Khương Tinh Vãn, tưởng trốn được là hay sao? mày cũng giống như người mẹ lăng loàn của mày thôi. Bám vào đàn ông là giỏi.”

Tiếng chửi rủa đậm mùi men rượu, cùng dáng đi xiêu vẹo khiến bảo vệ trường lập tức tiến đến, ra hiệu gã tránh ra. Nhưng Khương Chấn vùng vằng, còn hung hăng hơn

“Đừng có đuổi! Tôi tìm con gái tôi! Khương Tinh Vãn, mau ra đây! Đừng nghĩ có tiền rồi là phủi sạch được! Nợ ân tình, nợ máu, không bao giờ chối được đâu!”

Xung quanh, đám đông tụ lại mỗi lúc một đông. Điện thoại giơ lên lia lịa, ánh sáng màn hình chớp nháy, ghi lại cảnh một gã đàn ông nhếch nhác gào thét tên sinh viên nổi bật nhất trường.

Giữa ánh nhìn tò mò xen lẫn thương hại, Khương Chấn vẫn không dừng lại, gã gào khản cả giọng, như thể chỉ cần gọi thêm một lần nữa, đứa con gái đã bị gã hủy hoại cả tuổi thơ sẽ phải bước ra, cúi đầu trước mặt hắn. Sau đó sẽ ngoan ngoãn đưa cho khả mấy chục vạn tiêu xài.

Cửa kính tự động của cửa hàng tiện lợi mở ra, chuông leng keng vang nhẹ. Khương Tinh Vãn bước nhanh vào, ánh sáng trắng nơi quầy hàng chiếu lên gương mặt khó hiểu của nàng. 

Trong góc bàn gần cửa sổ, Lâm Thư Dao ngồi thu người, tay vẫn siết chặt chai nước khoáng, ánh mắt đảo liên tục ra ngoài như sợ bị ai bắt gặp.

Thấy Khương Tinh Vãn, cô lập tức đứng bật dậy, vội vàng kéo bạn vào ngồi xuống ghế bên cạnh. Giọng Lam Thư Dao gấp gáp, gần như muốn nuốt luôn cả lưỡi khi nói

“Vãn Vãn, cậu đi đường vòng đến đúng không?”

Khương Tinh Vãn cau nhẹ chân mày, trong lòng dấy lên cảm giác bất an tràn ngập

“Đúng vậy. Nhưng là có chuyện gì xảy ra?”

Đôi mắt Lam Thư Dao đảo quanh một vòng, sau đó thấp giọng lên tiếng

“Ở trường có một người đàn ông tự xưng là cha của cậu. Ông ấy đến gây rối. Bảo cậu là đứa con bất hiếu, không phụng dưỡng ông ta, còn ôm cả tiền dưỡng già của ông ta rời đi không một lời.”

Cô nàng siết chặt tay bạn tốt, hạ giọng thì thầm, trên mặt đầy vẻ hoang mang. 
Thời điểm này, ở trường có biết bao nhiêu tin đồn vây quanh Khương Tinh Vãn.

Bài kiểm tra của cậu ấy còn bị chơi xấu như vậy, bây giờ lại nhảy ra một người cha bợm nhậu kia. Thật sự khiến Lam Thư Dao bồn chồn lo lắng

Khương Tinh Vãn qua vài giây đều không cho ra phản ứng gì, sự trầm mặc của nàng càng khiến người đối diện thêm thấp thỏm. Hít mạnh một hơi, Khương Tinh Vãn thấp giọng đáp

“Ông ấy đúng là cha mình. Nhưng lời ông ấy nói không đúng.”

Lời thừa nhận khẽ khàng ấy như một cú đấm thẳng vào lồng ngực người nói lẫn người nghe.

Lam Thư Dao mở to mắt, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ cảm giác nơi tay mình nắm lấy tay Tinh Vãn chợt lạnh toát.

Khương Tinh Vãn cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống che đi nửa gương mặt, giọng nàng trầm lặng, đều đều như đang kể về một người xa lạ

“Thư Dao, ông ấy không chỉ bán mình cho bọn côn đồ ở sòng bạc, thậm chí ông ấy còn bán luôn cả mạng của mình. Mẹ mình, năm xưa vì không chịu được ông ấy mới bỏ đi. Chỉ là bà ấy mang theo hai người anh trai và bỏ mình lại với ông ấy. Từ đó, mình cũng không biết cảm giác có cha, có mẹ là như thế nào?”

Lam Thư Dao nghe xong, lòng nghẹn ứ, bàn tay siết chặt lấy tay bạn mình đến trắng cả khớp ngón. Cô nghẹn ngào

“Trời ơi. Có loại cha như thế sao? Mặt cũng thật dày còn đến đây làm loạn. Cậu nói xem, ông ta làm vậy có phải là muốn tiền hay không?”

Khương Tinh Vãn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy trầm tĩnh như mặt hồ mùa đông, không gợn sóng.

Nàng đương nhiên không quên trận dạy dỗ lần trước khi nàng dùng mười vạn để giải quyết cho Khương Chấn. Lần này nếu nàng tái phạm, chỉ sợ chị ấy sẽ lột da sống nàng.

Khóe môi Khương Tinh Vãn khẽ giật, như một nụ cười nhưng không hề mang ý vui. Giọng nàng vẫn bình thản, nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo

“Tiền sao? Ông ta cho rằng mình thật sự rất giàu có ư? Rõ ràng chỉ xem mình là công cụ để hút máu. Tiền sao? Tuyệt đối không thể.”

Lam Thư Dao nắm chặt tay bạn hơn, như muốn truyền cho nàng một chút sức lực. Trong mắt cô, vừa thương xót, vừa căm phẫn

“Nhưng cũng không thể để ông ta ở đó làm loạn. Như vậy nhà trường cũng sẽ không để yên chuyện này.”

“Cậu yên tâm. Mình sẽ báo cảnh sát.”







Chương trước Chương tiếp
Loading...