DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 24



Chương 24  : Điểm Số
================
Đồng hồ cổ điển trên tường chậm chạp nhích từng nhịp khô khốc trong đêm thanh vắng. Khi kim phút chậm chạp bò đến con số mười hai. Phòng khách biệt thự chìm trong  ánh sáng vàng nhạt, im ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió rít ngoài khe cửa sổ.

Khương Tinh Vãn vẫn ngồi trên sofa.
Trên bàn,  thức ăn được bày biện từ sớm, hơi nóng đã tan từ lâu, chỉ còn lại sự nguội lạnh quẩn quanh. Nàng chống cằm, đôi mắt dần khép hờ, mi tâm khẽ nhíu lại như cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ đang xâm chiếm.

Cuối cùng, cơ thể nhỏ nhắn chẳng thắng nổi mỏi mệt, nàng nghiêng đầu, ngủ gục ngay trên sofa, mái tóc rũ xuống, gương mặt an tĩnh đến lạ thường.

Âm thanh “cạch” của khóa cửa vang lên. Giữa màn đêm tĩnh lặng, tiếng mở cửa phá lệ vang vọng.  Giang Mộ Bạch bước vào, thân hình cao gầy phủ đi một góc đèn ở huyền quang. Mùi rượu nhè nhẹ lan theo từng bước chân. Áo vest vắt hờ trên tay, cả người có chút đổ nghiêng đổ ngã vì dư chấn của cồn đang quấn chặt yết hầu.

Ánh mắt sắc lạnh thường ngày thoáng khựng lại khi bắt gặp cảnh tượng trước mặt, tiểu nô lệ nhỏ bé ngủ gục, cô bé này là đang đợi cô sao?

Buổi chiều, cô có cuộc gặp gỡ đột xuất, đã sớm nói với Khương Tinh Vãn tự sắp xếp trở về nhà, cơm cũng không cần đợi. Nhưng thật tế, cô ngốc này lại để bụng rỗng đi ngủ sao?

Giang Mộ Bạch đứng yên vài giây, khóe môi cong lên một đường cong mơ hồ, không rõ là tức giận hay vui vẻ.

Tức giận vì tiểu nô lệ trái lời chủ nhân, vui vẻ vì có người đợi mình không phải vì xiềng xích ràng buộc, mà là cam tâm tình nguyện mà chờ đợi.

Cảm giác này…cô đã chờ đợi từ rất lâu.

Cô chậm rãi bước đến sofa, ngón tay thon dài vươn ra, chạm nhẹ vào mái tóc mềm của Tinh Vãn, động tác không dùng sức nhưng mang theo cảm giác chiếm hữu tuyệt đối. Giọng cô khàn hơn thường ngày, vừa vì men rượu, vừa vì cảm xúc bị kìm nén.

“Ta bạc đãi em đến mức phải ngủ sofa sao?”

Khương Tinh Vãn khẽ giật mình, hàng mi dài run lên mấy nhịp trước khi đôi mắt mơ màng hé mở. Ánh đèn vàng hắt xuống, gương mặt mờ nhạt của Giang Mộ Bạch dần rõ ràng trong tầm nhìn còn nhập nhòe.

Nàng chớp mắt liên tục, đầu óc vẫn lơ mơ vì cơn buồn ngủ, giọng nhỏ nhẹ, mang chút khàn khàn của người vừa tỉnh

“Chủ nhân… về rồi…”

Giang Mộ Bạch nhìn dáng vẻ nửa tỉnh nửa mơ ấy, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt sâu thêm vài phần ý vị khó dò.

Ngón tay cô vẫn dừng trên mái tóc, khẽ vuốt một đường rồi dừng lại bên gò má.

“Chưa ăn cơm đúng không?”

Khương Tinh Vãn hoàn toàn tỉnh hẳn, lập tức ngồi thẳng người, hai bàn tay lúng túng siết vào nhau. Hàng mi cụp xuống, nàng nhỏ giọng đáp, giống như một lời biện hộ yếu ớt

“Em…em đợi chủ nhân.”

Lời vừa dứt, không khí như đông cứng lại

Chát…. Một cái tát giáng xuống bất ngờ, không quá mạnh nhưng đủ khiến gương mặt Khương Tinh Vãn lệch sang một bên. Làn da trắng mảnh liền in hằn dấu ửng đỏ.

Chát…..Chưa kịp hoàn hồn, cái tát thứ hai lập tức nối tiếp, nhanh và dứt khoát như lưỡi dao bổ xuống, đánh bật hơi thở của nàng

Giang Mộ Bạch không gào thét, không nổi giận, giọng cô trầm khàn vì men rượu nhưng lạnh lẽo đến tận xương

“Gọi sai rồi.”

Khương Tinh Vãn run lên, bàn tay vô thức che lấy gò má đang bỏng rát, đôi mắt ngân ngấn nước nhưng không dám rơi lệ. Nàng cắn môi, giọng run rẩy bật ra

“Mộ…Bạch.”

Một thoáng im lặng. Giang Mộ Bạch nhìn xuống gương mặt đỏ ửng, nơi bàn tay mình vừa giáng xuống, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm xen lẫn thứ cảm xúc khó phân biệt

“Cởi áo ngoài.”

Mệnh lệnh ngắn gọn vang lên, không khí phòng khách tức thì đặc quánh lại. 
Khương Tinh Vãn sững người, hàng mi dài khẽ run.

Nàng cúi đầu, từng ngón tay run rẩy tháo cúc áo mỏng, rồi chậm rãi cởi ra, gấp gọn lại để sang một bên. Hai đầu gối cũng nhanh chóng trượt xuống sàn nhà, thân trên hoàn toàn bại lộ trong không khí.

Cơn buồn ngủ hoàn toàn bị đánh cho bay biến.

Giang Mộ Bạch ngồi xuống sofa, ngón tay cô gõ nhịp đều lên tay vịn, mỗi tiếng ‘cộc’ vang lên khiến lưng Tinh Vãn càng thêm cứng đờ. Cô khẽ lên tiếng, âm giọng xen  giữa mùi thuốc lá và rượu trộn lẫn vào nhau

“Ta đã xem kết quả thi của em. Em nói xem chính mình được bao nhiêu điểm?”

Khương Tinh Vãn không hiểu vì sao Giang Mộ Bạch lại đề cập đến vấn đề này. Nhưng nàng có đủ tự tin vào khả năng của mình, vì vậy không chút chần chừ đáp lời

“Em nghĩ tám mươi điểm.”

Giang Mộ Bạch khẽ ngả người ra sau, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Âm thanh bật ra khẽ khàng nhưng như lưỡi dao lướt qua da thịt

“Ta lại không biết tiểu nô lệ của ta, có sự tự tin đến thế.”

Cái nhìn của Giang Mộ Bạch rớt lên phần thân trên đang trống trải của Khương Tinh Vãn, ánh mắt lạnh đi một phần.

Cô đứng dậy, chân dài bước đến tủ lớn ở huyền quang, qua vài giây trở lại với hai chiếc kẹp gỗ, loại kẹp được vú Phương dùng để phơi tất ngoài sân.

Cô khụy một chân xuống sàn, bàn tay thon gọn bắt trọn bờ ngực trắng nõn của thiếu nữ, đầu ngón tay lạnh lẽo ấn xuống khiến Khương Tinh Vãn run bật. Giang Mộ Bạch đưa kẹp gỗ lên, không nhanh không chậm, kẹp thẳng vào nhũ hoa vì lạnh mà sớm cứng lên.

‘Cạch’ ….. Âm thanh khô khốc vang lên.
Cơn đau nhói truyền đi tức khắc, Tinh Vãn siết chặt hai bàn tay sau lưng, hơi thở nghẹn lại, cổ họng phát ra tiếng rên khẽ bị kìm nén.

Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài ánh lên tia lạnh lùng, khóe môi cong thành một đường cong mỉa mai

“Là ai cho em cái tự tin đạt tám mươi điểm. Là dát vàng lên mặt chính mình sao?”

“Cạch.”…..Thêm một bên nữa bị khóa chặt. Cơn đau bỏng rát khiến Khương Tinh Vãn khom người, làn da mảnh căng lên từng đường gân.

Dù có trải qua thêm bao nhiêu lần đi nữa, thì kẹp ngực vẫn là nỗi ám ảnh của Khương Tinh Vãn

Giang Mộ Bạch giữ cằm nàng, ép buộc phải ngẩng đầu đối diện với mình. Giọng chị trầm thấp, xen giữa mùi rượu nồng và khói thuốc.

“Ngoan ngoãn quỳ ở đây cho ta. Ta đi lấy bài kiểm tra – tám – mươi – điểm – của em.”

Nói xong, cô cũng xoay người hướng về phía cầu thang, phòng khách lần nữa lại chìm vào yên tĩnh.

Khương Tinh Vãn quỳ gối trên nền sàn cứng, hai bàn tay đặt yên trên đùi, cơ thể mảnh khảnh run nhè nhẹ. Mỗi lần hít thở, hai chiếc kẹp gỗ trên ngực lại rung lên, từng cơn đau bỏng rát như dao nhỏ xoáy vào da thịt.

Thời gian chậm chạp trôi qua, dài đến mức nàng cảm giác từng giây phút đều bị kéo căng thành hình phạt vô hình.

Cơn buồn ngủ ban nãy sớm đã tan biến, thay vào đó là sự khó hiểu, thái độ của Giang Mộ Bạch giống như bài kiểm tra của nàng rất tệ hại. Chuyện này sao có thể?

Kim đồng hồ nhích qua từng vòng, qua đến ba mươi phút.

Tiếng dép lê quét lên bậc thang, nhịp đều đặn và chậm rãi, giống như cố tình để người quỳ dưới kia nghe thấy rõ ràng.

Giang Mộ Bạch xuất hiện, trên người đã thay bộ đồ ngủ satin màu trầm, tóc còn vương hơi ẩm sau khi tắm.

Trên tay cầm theo cây roi mây dài mảnh, ở tay kia, còng kim loại lạnh lẽo cùng dải vải đen mềm mại lặng lẽ rủ xuống.

Bước chân cô dừng lại ở sofa, chậm rãi ngồi xuống, đốt lên một điếu thuốc và rít nhẹ một hơi. Khi này, ánh mắt mới nhìn đến tiểu nô lệ với gò má sưng nhẹ, cùng hai chiếc kẹp yên ắng trên bầu ngực.

Khóe môi Giang Mộ Bạch nhếch thành một nụ cười nhạt, giọng trầm thấp vang lên như lưỡi dao lướt qua cổ

“Nhìn kết quả tám mươi điểm của mình đi.”

Chiếc iPad bị ném thẳng vào người Khương Tinh Vãn. Cú va không mạnh, nhưng đủ khiến cơ thể nàng vốn đang quỳ run rẩy chao đảo một nhịp. Nàng cúi xuống, bàn tay  có chút run bắt lấy, ngón tay lướt qua màn hình sáng loang loáng.

Rồi ánh mắt dừng lại. Một con số chói gắt đập thẳng vào đồng tử. – 40

Khương Tinh Vãn sững sờ.

Trong thoáng chốc, toàn thân nàng như bị rút hết sức lực, hơi thở nghẹn lại nơi lồng ngực. Đôi mắt mở lớn, hàng mi run rẩy kịch liệt, như thể không dám tin vào thứ đang hiển thị ngay trước mắt.

“Không thể nào…” 

Giọng nàng bật ra khe khẽ, yếu ớt đến mức gần như không thành tiếng
Giang Mộ Bạch quan sát toàn bộ phản ứng ấy, ánh mắt lạnh lẽo nhưng sâu thẳm, khóe môi nhếch cong.

Cô nâng roi mây trong tay, nhẹ nhàng gõ một nhịp xuống sàn, giọng nói chậm rãi như lướt đầu roi lên miệng vết thương vốn dĩ sưng đỏ, tứa máu

“Tám mươi điểm trong lời nói của em…nó đâu?”

Khương Tinh Vãn cắn chặt môi, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào con số “40” lạnh lùng trên màn hình. Ngón tay nàng run lên, trượt mấy lượt để kiểm tra lại, nhưng kết quả vẫn hiển thị trơ trọi một con số duy nhất.

“Vô lý.”

Nàng lắc đầu liên tục, giọng dồn dập, như nắm lấy chút hy vọng cuối cùng

“Em không tệ hại đến mức có kết quả này? Chuyện này quá mức vô lý. Nhất định… là nhầm lẫn ở đâu đó.”

Giang Mộ Bạch lặng im nhìn xuống, roi mây gõ nhịp ‘lộc cộc’ trên nền gỗ, mỗi tiếng như một hồi chuông đập thẳng vào lồng ngực kẻ đang quỳ. Cuối cùng, cô khẽ bật cười, nụ cười lạnh lẽo không mang chút thương xót

“Em nghĩ nhầm lẫn ở đâu?”

Chát…roi trong tay Giang Mộ Bạch bất thình lình vung lên đập mạnh vào cánh tay Khương Tinh Vãn. Cơn đau lan nhanh cả cánh tay, nàng càng siết chặt ipad trong tay, ánh mắt vô cùng kiên định

“Em..không biết.”

Chát….lần này roi lại đánh vào bắp tay bên phía đối diện, hai lằn roi đỏ thẩm nổi bật trên làn da trắng trẻo

“Không biết.”

Giang Mộ Bạch hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh đến mức khiến không khí đặc quánh, giọng khàn trầm rơi từng chữ

“Mỗi bài kiểm tra ở Thanh Bắc đều nộp trực tiếp lên hệ thống của trường. Muốn nhầm lẫn cũng không thể.”

Roi mây nhấc lên, khẽ gõ vào cằm nàng, ép buộc thiếu nữ ngẩng mặt nhìn thẳng. Đôi mắt ướt long lanh nhưng ánh sáng bên trong vẫn bướng bỉnh cháy rực

“Và ta đã đích thân xem bài làm của em. 40 điểm, còn quá cao.”

Chát….Roi quất ngang cổ mảnh khảnh, lực vừa đủ để làn da hằn lên dấu đỏ bỏng rát, nhanh chóng sưng cao.

Khương Tinh Vãn run bật cả người, tiếng nức nghẹn bật ra, nhưng nàng vẫn lặp lại bằng giọng run rẩy

“Sao có thể chứ? Em đã làm bài rất tốt….”

Giang Mộ Bạch nheo mắt, vừa hỏi vừa để roi trượt dọc từ vai xuống bắp tay, như một lời cảnh báo vô hình

“Tốt? Sai lầm lớn nhất trong bài làm của em chính là…”

Chát…Roi vung thẳng xuống ngực, lực quật mạnh đến mức chiếc kẹp gỗ bật tung, văng xuống sàn vang lên tiếng ‘lạch cạch’ chói tai.

Khương Tinh Vãn toàn thân run bật, bầu ngực mảnh hiện rõ lằn tím thẫm hằn chéo ngang, đau rát đến nghẹt thở, hốc mắt nàng vương nước nhưng lại không rơi xuống

“Ngay từ đầu, em đã làm sai đề. Tám mươi điểm? Thứ em tin tưởng… vốn chỉ là ảo tưởng rỗng tuếch.”

Roi mây trong tay cô gõ nhịp từng tiếng xuống sàn, âm thanh nặng nề hòa với hơi thở run rẩy của Khương Tinh Vãn.

Đau nhức buốt ở ngực và nhục nhã trong lời nói như hai tầng xiềng xích, siết chặt Khương Tinh Vãn đến mức cổ họng nàng khàn đặc, chẳng thể biện minh thêm nửa chữ

Đề là lớp trưởng đưa xuống, nếu nàng sai đề chỉ có thể nói bản thân bị bọn họ tính toán mà thôi.

Giang Mộ Bạch gõ đầu roi mây xuống sàn, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Ngày thường là cô hứng thú chơi đùa, nhưng hôm nay cô đích thị bị chọc giận. Người của cô sao có thể ngu ngơ đến mức để người khác tính kế như thế này.

Còn không để Khương Tinh Vãn lên tiếng, Roi mây vung xuống dứt khoát, đánh bật chiếc kẹp gỗ cuối cùng rơi xuống sàn, vang lên tiếng như đinh đóng vào xương.

Khương Tinh Vãn gian nan kèm nén tiếng thét,. cả thân thể oằn cong lại, bờ ngực non mảnh hằn thêm một vệt đỏ tím dữ dội, máu huyết dồn lên khiến hơi thở nàng nghẹn lại từng nhịp.

Giang Mộ Bạch thu roi về, ánh mắt sắc lẻm rọi xuống, môi nhếch khẽ thành một nụ cười lạnh.

“Chuyện này em giải thích như thế nào với ta?”

Khương Tinh Vãn cắn mạnh môi dưới, mùi máu tanh loang trong khoang miệng, từng sợi tóc dính bết vào gò má ướt đẫm mồ hôi. Nàng run rẩy, giọng khàn đặc vang lên như đứt quãng

“Là lỗi của em, để người khác tính kế. Em xin lỗi.”

Giang Mộ Bạch khẽ híp mắt, bàn tay vuốt nhẹ thân roi. Cô dùng đầu roi chạm vào điểm nhạy cảm đang sưng cao trước ngực của Khương Tinh Vãn mà hơi dùng sức ấn vào

“Xin lỗi? Ta không thích nghe lời xin lỗi. Thứ ta muốn là phương án sữa chửa. Lời xin lỗi với ta không có tác dụng.”

Chát…..roi mạnh lần nữa vung lên, lần này là hông trái lãnh trọn một ngọn roi xé gió. Khương Tinh Vãn đau đến trắng tái cả mặt, nhưng tuyệt nhiên không dám kêu than một tiếng

“Nói ta nghe, em biết kẻ chơi bẩn. Em sẽ xử lý thế nào?”

Khung cảnh rơi vào trầm lắng đến đáng sợ. Khương Tinh Vãn hiểu được, bản thân tối nay tránh không khỏi trận roi. Ngày mai, nàng vẫn có tiết học buổi sáng. Chi bằng nhanh chóng giải quyết để có thể nghỉ ngơi. Nàng hít mạnh một hơi, thấp giọng đáp.

“Em làm bài điểm kém là phụ kỳ vọng của chủ nhân, đáng bị phạt. Việc em nhận nhầm đề, em sẽ đến trường và cùng lớp trưởng đối chất. Em biết điểm số sẽ không thể thay đổi, nhưng em cam đoan chuyện này sẽ không có lần sau.”

Giang Mộ Bạch gõ đầu roi mây xuống sàn gỗ, những lời của tiểu nô lệ cô nghe đến rõ ràng. Cô di chuyển đầu roi đẩy vào bả vai kẻ đang quỳ. Giọng nói lạnh lẽo vang lên

“Ta nói cho em rõ. Với ta, ở giai đoạn này, việc học của em là trọng yếu nhất. Nếu để ta biết, lần sau còn mắc sai lầm sơ thiển thế này, ta cam đoan sẽ lôi em ra ngoài, lột trần mà đánh.”

Cô dùng đầu roi nâng cằm tiểu nô lệ, vành môi cong lên nhẹ

“Năm mươi roi. Vắt người qua sofa, chân không chạm sàn.”

Khương Tinh Vãn chậm rãi nhích đầu gối tê cứng đứng dậy, bước chân nàng di chuyển đến thành sofa, người cúi xuống, cả thân trên chạm vào mặt ghế, mông nằm ngay trên tay vịn.

Dù là sofa nhập khẩu từ Ý nhưng ở tư thế này, ổ bụng của nàng cũng chỉ cảm thấy căng cứng, đau nhứt từng trận.
Ánh đèn phòng chiếu xuống thân thể mảnh mai, lớp quần mỏng bám lấy đường cong khiến từng nhịp thở trở nên căng thẳng hơn.

Giang Mộ Bạch lùi lại, tay nắm chặt roi mây, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua sóng lưng trắng mịn được phủ lớp mồ hôi mỏng.

“Trước tiên là mười roi.”

Chát…..tiếng roi rít qua không khí rồi đáp xuống, chạm phải lớp quần lụa mỏng, âm thanh vang dội đánh thẳng vào não bộ.

Khương Tinh Vãn co tay nắm chặt mặt vải trên sofa, cơ mặt thoáng đỏ vì kèm nén tiếng thét. Giang Mộ Bạch gần như đánh toàn lực, nàng cơ hồ cảm thấy chỉ một roi đã cắt ra một tầng da thịt.

Chát…chát…Roi thứ hai và ba nối bước theo sau. Cái đau lan ra toàn cơ mông, Khương Tinh Vãn hơi rướn người về phía trước, vết roi tím thẩm trên ngực cọ xát trực tiếp với sofa gây nên từng trận bỏng rát.

Giang Mộ Bạch siết chặt cán roi, môi khẽ nhếch, ánh nhìn như đang dò xét biên giới chịu đựng, cô dĩ nhiên sẽ không đánh hỏng tiểu nô lệ của mình.

Nhưng nương tay là hai từ vĩnh viễn không có trong từ điển của Giang Mộ Bạch

Chát… Roi thứ tư giáng xuống với lực đạo không hề giảm, âm thanh bén ngọt vang dội trong không khí. 

Khương Tinh Vãn khụy mạnh xuống một nhịp, lưng cong gập, hơi thở bật ra thành tiếng rít khàn khàn. Bàn tay trắng bệch bấu chặt lấy cạnh sofa, mồ hôi lạnh theo cột sống nhỏ giọt, hòa lẫn cảm giác bỏng rát lan tỏa khắp phần mông.

Bốn roi này có phải lột xuống một lớp da rồi hay không?

“Đếm.” 

Giọng Mộ Bạch vang lên, ngắn gọn, lạnh lùng

Chát… Roi thứ năm nối liền, đường quất chồng lên vệt cũ khiến Khương Tinh Vãn bật nấc, toàn thân run rẩy như bị điện giật. 

“Năm…” 

Tiếng đếm nghẹn ngào, vừa ra khỏi môi đã biến thành hơi thở đứt quãng.

Giang Mộ Bạch cau nhẹ mày, ánh mắt trầm xuống, từng cử động nơi bàn tay như cân nhắc lực đạo tiếp theo. Roi trong tay cô nâng cao, không chần chừ giáng xuống

Chát… Roi thứ sáu, cơ thể nhỏ nhắn giật mạnh, vai run từng chập, đầu Khương Tinh Vãn ngẩng lên sau đó lại rớt xuống sofa vang lên tiếng ‘bụp’

“..Sáu..”

Giọng nàng mảnh như tơ, âm giọng trộn lẫn với tiếng nức nở nhẹ.

Chát… Chát… Hai roi liên tiếp, bảy và tám, vẽ thành hai vệt song song đỏ rực qua lớp vải mỏng.

Khương Tinh Vãn siết chặt răng, gương mặt tái trắng, khóe mắt rưng rưng nhưng vẫn không cho phép nước mắt rơi xuống

“…B..ảy…Tá..m”

Giang Mộ Bạch hơi nghiêng đầu, như thầm tính toán, nếu cứ đánh hết năm mươi roi với lực đạo này thì tiểu nô lệ vài ngày phải nằm liệt trên giường…nhưng là cô không có khái niệm buông tha. Roi trong tay lần nữa lại vung lên

Chát… Roi thứ chín quất xuống, đau rát đến mức Khương Tinh Vãn bật ra một tiếng rên mỏng, cơ thể co rúm lại. Nàng nghẹn ngào thốt, đôi vai rung như muốn rã rời

“Chín…” 

Chát… Roi thứ mười nặng và dứt khoát, tiếng vang khô khốc, vết quất chồng lên tầng cũ khiến toàn thân Khương Tinh Vãn chấn động, mồ hôi tuôn xuống lưng như mưa. 

“Mười…”

Tiếng cuối cùng bật ra, mỏng manh, rơi vào khoảng không nặng nề. Hơi thở Khương Tinh Vãn dồn dập, mồ hôi túa ra khắp lưng.

Lần đầu tiên sau hàng trăm lần bị đánh, nàng không còn giữ nổi phép tắc, bàn tay run rẩy đưa xuống xoa lấy vùng mông bỏng rát, theo bản năng tìm chút giảm nhẹ.

Ánh mắt Giang Mộ Bạch tối sầm lại. Cô thong thả đặt roi xuống cạnh sofa, bước lên một nhịp, cúi người, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay tiểu nô lệ, kéo mạnh ra phía trước. Giọng cô vang lên, đều đều nhưng nặng như đá

“Không cho phép tự tiện.”

Nói rồi, bàn tay còn lại của Mộ Bạch trượt xuống, thản nhiên tháo bỏ nút thắt, lớp quần lụa mỏng tuột xuống theo động tác dứt khoát. Quần lót bên trong cũng bị kéo theo, để lộ mảng da thịt hằn rõ dấu tích.

Dưới ánh đèn vàng, từng vệt roi nổi lên tím bầm, xen lẫn đỏ rát. Làn da trắng mịn vốn dĩ mềm mại, giờ đây loang lổ những đường vệt sưng hằn, một số chỗ đã nổi bọng nhỏ, có vệt rớm máu li ti.
Đây đích thị là lần đầu tiên Giang Mộ Bạch dùng toàn lực nhiều như vậy.

Khương Tinh Vãn cả người cứng đờ, nàng nắm chặt lớp vải trên sofa, mím môi, nước mắt rưng rưng nhưng vẫn kìm nén không để rơi.

Giang Mộ Bạch đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh như băng quét qua từng vết sưng tím, nét mặt không hề chao đảo. Với cô yêu thương và nghiêm khắc là hai phạm trù tách biệt không lẫn lộn. Tiểu nô lệ phạm lỗi, cái giá phải trả chính là da thịt của mình mà thôi.

“Đây mới chỉ là mười roi.”

Cô nói chậm, từng chữ rơi xuống nặng nề.

“Còn bốn mươi roi nữa, em phải chịu đủ.”

Không một lời an ủi, không một cái chạm dịu dàng. Chỉ có ánh nhìn sắc lạnh và sự kiểm soát tuyệt đối bao trùm lên thân thể run rẩy trước mặt.

Giang Mộ Bạch từ trên bàn trà cầm lên còng kim loại ánh bạc.

“Hai tay đã không an phận thì ta giúp em khóa nó lại.”

Giang Mộ Bạch không nói gì thêm. Một tay cô nắm lấy bả vai Khương Tinh Vãn xách mạnh về hướng cầu thang, bước chân Khương Tinh Vãn loạn choạng không muốn vững, mỗi cử động đều kéo theo hạ thể đau nhứt, mỗi lằn roi như kêu gào thảm thiết.

Dưới ánh đèn hành lang lạnh lẽo, Giang Mộ Bạch khóa hai cổ tay tì chắc vào thanh chắn cầu thang, kim loại kêu khẽ, còng siết chặt để không thể rút lui.

Khương Tinh Vãn bị khóa vào cầu thang, hai tay giơ cao quá đầu, hoàn toàn chỉ có thể trụ bằng mũi chân.

Tư thế này không chỉ kéo căng vết thương hiện hữu, mà còn khiến loạt roi tiếp theo thêm phần gian nan.

Giang Mộ Bạch lùi lại vài bước, cảm thấy hài lòng với tư thế của tiểu nô lệ. Roi mây trong tay được cô vung nhẹ vài đường trong không khí.

Không lời cảnh báo, tiếng rõi xé rách màn đêm tĩnh lặng cứ thế quật xuống tầm lưng trần trắng trẻo.

Chát…Roi chạm ngay giữa sóng lưng. Lực đạo vẫn không hề giảm, chỉ mới một roi đã như vết cắt đỏ thẩm cắt phá da. Khương Tinh Vãn run rẩy môi mà bật ra tiếng điếm

“Một.”

Chát…chát…chát…Roi thứ hai, ba và bốn theo biên độ đánh chéo mà ‘khắc’ lên lưng Khương Tinh Vãn ba lằn sậm màu tim tái.

Khương Tinh Vãn đau đến khụy người, nhưng còn chưa đến một giây đã bị còng tay phía trên kéo ngược trở lại. Mồ hôi rịn đầy sóng lưng, sắc mặt trắng như tờ giấy

“Hai…B…a, B…ốn..”

Chát… Roi thứ sáu quất ngang hẳn một đường dài, chia đôi tấm lưng nhỏ bé. Vết roi vừa chồng lên vết cũ, màu đỏ loang thành tím sậm.

Khương Tinh Vãn cắn chặt môi, tiếng “Sáu…” bật ra đứt đoạn.

Chát… Roi thứ bảy giáng xuống bả vai, cú đánh lệch sang một bên khiến cơ thể nhỏ nhắn nghiêng hẳn đi.

Còng tay kéo giật trở lại, vai nàng nhói buốt như bị xé rách. “B…ảy…” giọng nghẹn ngào, từng chữ run rẩy như vỡ vụn

Chát… Roi thứ mười, dứt khoát, mạnh mẽ, quất đúng vào trung tâm vùng lưng đã loang tím. Toàn thân Khương Tinh Vãn chấn động, hơi thở hổn hển, khuôn mặt tái mét, mái tóc dính bết vào thái dương đẫm mồ hôi.

“M…ười”

Giang Mộ Bạch thu roi. Tay cô lướt dọc từng miệng vết thương sưng tím, vài chỗ đã phá da, bật ra vệt máu li ti, mỗi khi đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua đều khiến sóng lưng Khương Tinh Vãn run rẩy từng trận.

Hơi lạnh từ trong giọng nói bật ra, lướt nhẹ trên vành tai tiểu nô lệ.

“Còn ba mươi roi. Ta đang cân nhắc, em có thể xin nghỉ học vài ngày.”

Cô tháo còng tay, hoàn toàn không chừa cho tiểu nô lệ cơ hội để thở, một cú xoay người ấn phần thân thể bầm dập của Khương Tinh Vãn vào thanh chống cầu thang.

Tiếng dây thừng sột soạt vang lên trong đêm tĩnh, từng vòng quấn chặt lấy cổ tay, ép Khương Tinh Vãn đứng thẳng, phần mông chạm trực tiếp vào cột gỗ, dây thừng thô ráp cứa vào da, để lại vết hằn đỏ sâu dần.

Ngực Khương Tinh Vãn phập phồng, trần trụi dưới ánh đèn vàng. Trên đó, hai vết roi vừa rồi đã tím thẫm, loang thành mảng bầm như mực. Giang Mộ Bạch đứng lùi lại, ánh mắt quét qua, bàn tay nâng roi mây lên cao.

“Tiếp tục. Mười roi với phần ngực của em.”

Khương Tinh Vãn hốc mặt đỏ, ầng ật nước. Ánh mắt nàng như van nài nhưng khóe miệng cứng rắn không bật ra âm thanh nào khác.

Giang Mộ Bạch siết chặt cán roi, lạnh lùng mà vung xuống.

Chát….Roi đánh ngang, quất chồng lên hai lằn roi cũ. Đau đớn dội ngược, khiến thân thể Khương Tinh Vãn rung bần bật, đầu ngửa ra sau. Giọng nàng thều thào, nghẹn trong cổ.

“..Một..”

Chát…..Đường roi quét chéo từ vai xuống, cắt ngang vùng da trắng lẫn vệt tím cũ. Vết đỏ mới hằn rõ, máu li ti rịn ra. Tinh Vãn rít một tiếng, môi run rẩy bật thành tiếng

“H..ai”

Chát….chát….Hai roi nối tiếp. Giang Mộ Bạch quất ngang bầu ngực, ngay phần đỉnh nhũ hoa, khiến cho sự đau đớn gia tăng gấp bội. Khương Tinh Vãn muốn quỵ chân xuống nhưng lại ăn ngay một roi xé gió vắt ngang đùi

Chát…

“Không được khụy gối.”

Giang Mộ Bạch nghiêm giọng nhắc nhở.

“Ba….b..ốn..”

Chát…..chát….Vẫn là hai roi đánh ngay đỉnh ngực. Khương Tinh Vãn nhịn không nổi mà nước mặt lăn dài trên má. Nàng chắn chặt môi, run rẩy bật ra tiếng điếm thiều thào

“Năm…sáu….”

Chát…chát….Giang Mộ Bạch hạ roi xuống vùng bụng phẳng lì của Khương Tinh Vãn. Lằn roi vắt ngang như hai con rắn màu tím thẩm. Khương Tinh Vãn co chặt cơ bụng, nàng gian nan nói trong nước mắt

“Bảy…tám….”

Hai roi cuối, Giang Mộ Bạch vung thành đường cong đánh thẳng vào hai bên mạn sườn. Vệt tím kéo dài và lan rộng, Khương Tinh Vẫn bật khóc thành tiếng

“Chín…mười….”

Giang Mộ Bạch thu roi, bàn tay cô lướt trên gò má nhỏ phủ nước mắt trộn lẫn mồ hôi của tiểu nô lệ.

Đầu ngón tay miết qua lằn roi chồng chéo vắt trên ngực, bàn tay thiếu tự chủ mà xoa nắn khuôn ngực, thẳng đến khi cơ thể nhỏ bé của Khương Tinh Vãn nảy ra phản ứng. 

Nàng gian nan lên tiếng…

“Mộ…Bạch…em…”

“Như thế nào? Khó chịu à?”

Hơi thở Giang Mộ Bạch phả thẳng vào hõm cổ của tiểu nô lệ, bàn tay càng không ngừng động tác xoa nắn. Cô dĩ nhiên sẽ không ‘vượt rào’ khi cô bé này không sẵn sàng, chỉ có thể mang dục vọng dồn xuống răng mà cắn mạnh vào đầu xương quai xanh.

“Urmmm”

Tiếng ngâm trong miệng của Khương Tinh Vãn đối với Giang Mộ Bạch lúc này chính là chất kích thích. Nhưng là cô có thể nhịn xuống khó chịu trong lòng mà rời khỏi người tiểu nô lệ. 

“Còn hai mươi roi cho em nợ. Ngày mai đến trường ta muốn một kết quả hợp lý. Bằng không thứ em nợ không chỉ là hai mươi roi.”

Dậy thừng được tháo bỏ. Khương Tinh Vãn gần như không còn sức đứng vững, đôi chân run rẩy, mồ hôi và nước mắt hòa thành một lớp ướt lạnh dính trên mặt.

Trong tích tắc, thân thể nhỏ bé được nhấc bổng. Tinh Vãn khẽ giật mình, hơi thở dồn dập, gương mặt nhòe nước nghiêng vào vai Mộ Bạch. Nàng run lên vì đau, nhưng cũng cảm thấy được xoa dịu sau trận roi bão tố vừa rồi.

Đau đớn, khiến nàng không làm chủ được suy nghĩ mà vang lên âm thanh khe khẽ

“Chẳng..phải nói yêu thích em sao?....Làm gì có ai đánh người mình yêu thành thế này?”

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Giang Mộ Bạch phá lệ sáng. Cô siết nhẹ vòng eo nhỏ trong tay, bước chân vững chãi trên bậc thang gỗ. Qua vài giây, cô mới lên tiếng, chất giọng vẫn trầm nhưng không còn lạnh lẽo, ngược lại rất ấm áp

“Yêu thích không đồng nghĩa với nuông chiều. Càng yêu thích em, càng muốn em trở nên tốt hơn. Đối với sai lầm của em, cũng sẽ hà khắc hơn.”

Khương Tinh Vãn ngẩn người, hàng mi run bần bật, nước mắt lăn dài theo gò má. Nàng cắn chặt môi, Giang Mộ Bạch cúi đầu, ánh mắt chạm thoáng qua khuôn mặt tiểu nô lệ, giọng nói tiếp tục, chậm rãi như từng nhát gõ vào tim.

“Nói như vậy là em không còn nghi ngờ về chuyện ta bảo nghiêm túc tìm hiểu sao? Xem như một trận đòn này cũng có thu hoạch”

Bước chân cô vẫn đều đặn, đưa cả hai tiến về phòng. Cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy thân thể mảnh mai, như một lớp xiềng xích dịu dàng nhưng không cách nào thoát khỏi

“Yên tâm. Tôi đối với em là thật lòng.”




Chương trước Chương tiếp
Loading...