DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN
Chương 23
Chương 23 : Tư Cách
================
Cổng trường Đại Học Thanh Bắc sáng nay như một phiên chợ ‘ẩn’. Những ánh mắt soi mói, những lời bán tán, những cái nhìn khích bát thậm chí lời tục tỉu cũng không thiếu. Mỗi bước chân Khương Tinh Vãn đi qua đều kéo theo sự chỉ trỏ của một nhóm người.Khương Tinh Vãn đeo balo, cúi đầu đi qua dãy hành lang dài, bước chân nàng đều đặn như chưa nghe thấy gì, nhưng mỗi âm tiết rơi vào tai đều hóa thành sợi dây kéo căng cảm xúc của nàng.Chuyện buổi tiệc, rất có thể đã bị Chu Nhược Nhan cùng đám người Trình Dương loan ra ngoài.“Chính là cô ta đó.”“Nghe bảo tiệc hôm qua còn dẫn theo một người phụ nữ?”“Không phải đùa đâu, cả đám chứng kiến mà.”“Loạn thật. Tình nhân mà là nữ nhân…”Những câu nói rời rạc như những vệt sơn bẩn vẩy lên bức tường vốn đã chẳng sạch sẽ gì của cuộc đời nàng. Dù sao thì Trình Dương vẫn luôn ở trường đồn đại lời không hay về nàng, chỉ có đều nói đến Giang Mộ Bạch khiến nàng mơ hồ khó chịu.Người như Giang Mộ Bạch sao có thể ở trong miệng những bạn học này trở nên méo mó đến vậy?Khương Tinh Vãn không nhìn ai, bàn tay vô thức siết chặt quai balo đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Nàng lờ đi mọi ánh nhìn, lờ luôn cả tiếng cười khúc khích đầy giễu cợt trộn lẫn tò mò, cứ thế bước thẳng đến tận cửa lớp.Vừa đặt chân vào, Lam Thư Dao như tên lửa bay thẳng tới, nắm chặt lấy tay nàng kéo xuống ghế, hơi thở gấp đến mức như thể nàng xuất hiện chậm một khắc, người bạn này sẽ lao thẳng ra ngoài mà tìm nàng.“Vãn Vãn! Cậu biết không? Cả trường đang nổ tung rồi!”Khương Tinh Vãn khẽ chớp mắt, không đáp, chỉ để Lam Thư Dao tiếp tục như một cơn lốc.“Người ta nói cậu… làm tình nhân cho người khác. Mà không phải đàn ông — là nữ nhân đó! Họ nói… trời ơi… nói quan hệ loạn lạc, còn bảo người đó khí thế dữ lắm. Tiệc hôm qua, ai cũng thấy hai người nắm tay nhau.”Giọng Lam Thư Dao hạ nhỏ dần ở những chữ cuối, như sợ chính âm thanh của mình sẽ bị lời đồn này nhấn chìm.Khương Tinh Vãn im lặng. Đôi mắt nàng rũ xuống, hàng mi dài che đi thứ cảm xúc đang cuộn trào bên dưới. Giang Mộ Bạch ở tiệc công khai bảo hộ nàng, nàng cũng không thể thành cục bông mềm để người ta nói xấu. Đến tai Giang Mộ Bạch, chỉ sợ người nàng lại lằn ngang, lằn dọc.Chi bằng, mượn khí thế của Giang Mộ Bạch một chút.“Bọn họ nói không sai. Mình cùng chị ấy là quan hệ yêu đương. Nhưng không phải tình nhân, là quan hệ 1 – 1.”Câu nói kia rơi xuống giữa tiết trời sớm mùa xuân nhưng lại lạnh hơn cả gió thốc qua hành lang. Lam Thư Dao trợn mắt, hít vào như nuốt phải gai nhọn, tay đang nắm cổ tay Khương Tinh Vãn cũng khẽ siết lại theo bản năng.“Vãn Vãn, mình đoán nhé. Cái người mà cậu nói chị họ chính là người yêu của cậu đúng không?”Chỉ có lý do này mới đủ để Lam Thư Dao lý giải ánh mắt hình viên đạn của người chị họ đã xuất hiện vào đêm Giáng Sinh.Khương Tinh Vãn khẽ ngước mắt, hàng mi dài khẽ rung một nhịp rồi lại rũ xuống, nàng gật nhẹ đầu lên tiếng“Mình không phải muốn giấu cậu đâu Thư Dao. Vì giữa mình và chị ấy cách biệt rất lớn, sợ rằng chuyện cũng không đi đến đâu.”Lam Thư Dao rướn người tới gần, ánh mắt cô bé tràn đầy hoảng lẫn tò mò, giọng nhỏ xuống, ép chặt từng chữ như sợ lọt ra ngoài sẽ thành mồi lửa châm vào đám cháy đang lan khắp trường.“Khoảng cách gì chứ? Mình lại thấy cực kỳ đẹp đôi. Mặc dù người chị ấy có chút lạnh lùng.”Khương Tinh Vãn cười khẽ, nụ cười không lên đến đáy mắt, chỉ là một đường cong mỏng nơi khóe môi. Khoảng cách giữa nàng và Giang Mộ Bạch không chỉ là tuổi tác như chị ấy nói, còn là thân phận, xuất thân…và cả tám trăm vạn mà nàng vẫn đang nợ.Nàng chưa từng yêu, nhưng nàng cũng từng nghĩ đến nếu yêu một ai đó, bản thân và họ phải có điểm tương đồng. Giữa nàng và Giang Mộ Bạch thì một điểm giao nhau đều không có. Lời mà chị ấy nói ‘tìm hiểu’ chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.Nàng vẫn nên tự kiểm điểm chính mình, không được phép buông xuôi cảm xúc vào mớ hỗn độn này…Tiếng giảng bài vang lên ở dãy hành lang bên cạnh, một vài bạn học đã lục tục vào chỗ, nhưng không khí trong lớp của Khương Tinh Vãn vẫn âm ỉ căng như sợi dây đàn. Những ánh mắt soi mói không còn che giấu, từng cái liếc, từng tiếng xì xào vụn vỡ như mưa đá lặng lẽ rơi xuống.Lam Thư Dao vẫn chưa buông tay bạn, ngón tay cô khẽ run nhưng bàn tay lại siết chặt hơn như củng cố thêm niềm tin cho người bạn tự ti này“Nghe mình này Vãn Vãn, nếu cậu và chị ấy đang tìm hiểu thì cứ thuận theo tự nhiên đi.”Khương Tinh Vãn rũ mắt, khoé môi khẽ động, không phải cười, cũng chẳng phải buồn, mà giống như một nhịp gật đầu với chính hiện thực đang diễn ra. Hợp đồng thú nuôi giữa nàng và Giang Mộ Bạch còn đến mấy năm, ‘tìm hiểu’ trong lời của Giang Mộ Bạch chỉ sợ duy trì không qua mấy ngày.Cánh cửa lớp bỗng vang lên một tiếng “cạch” khẽ, âm thanh sắc gọn nhưng lại khiến cả lớp đồng loạt hướng ánh mắt về người vừa đến trễ lại còn ngang nhiên.Chu Nhược Nhan trên mặt treo nụ cười nhưng trong lòng lại hận không thể trực tiếp xé rách mặt Khương Tinh Vãn. Loại người này thì có cái gì tốt, chẳng những được một vị đại gia ở Lạc Hạc Sơn Trang bao nuôi.Vốn dĩ cho rằng đối phương là một ông già cô còn có cớ mà khinh bỉ. Ai lại nghĩ kim chủ của Khương Tinh Vãn là một nữ nhân, đã vậy còn là một người vừa trẻ vừa giàu. Chu Nhược Nhan chính là ganh tị đến phát điên.“Nghe nói văn phòng ủy viên bị thanh tra đột ngột. Bố của Trình Dương cũng bận đến tối mặt, bạn học Khương cậu nói xem có phải kim chủ của cậu là đang giết gà dọa khỉ, cảnh cáo chúng tôi không nên chọc vào cậu không?”Một khoảng lặng mỏng tang căng ra giữa không khí đặc quánh, vài người trong lớp nín thở chờ phản ứng, vài người khác giả vờ cúi đầu nhưng tai thì căng ra nghe từng chữ.Khương Tinh Vãn ngẩng mắt, ánh nhìn nàng quét qua Chu Nhược Nhan, không mang sự khiêu khích nhưng lại có sự kiên định đến mức khí thế của Chu Nhược Nhan buộc rút đi một phần.“Mình nhắc nhở cậu một chút về khái niệm kim chủ. Chị ấy là người yêu không phải kim chủ, nếu cậu còn buông lời phỉ báng, mình không ngại lập văn bằng và gửi đến luật sư. Chúng ta học luật, nên cứ theo luật mà nói chuyện.”Câu nói rơi xuống không nặng, nhưng tiếng vang lại như đinh đóng trên ván gỗ khô, sắc và lạnh đến mức khiến cả những tiếng xì xào cũng vội vã lịm đi.Chu Nhược Nhan thoáng khựng lại, nét cười mỉa vẫn còn trên môi nhưng khóe miệng đã run khẽ, như thể một giây trước vẫn ngạo nghễ, giây sau đã phải tìm đường rút lui trong im lặng.“Khương Tinh Vãn, cậu…”Một khoảng lặng đột ngột quét ngang phòng học, như ai đó đã hút sạch hết không khí. Vài bạn học quay đi, vài người cúi đầu xuống sâu hơn, giả vờ tra bài nhưng tay run khẽ theo nhịp căng thẳng đang dồn lên từng giâyBọn họ hiểu rõ, ngày thường Khương Tinh Vãn đã không dễ bắt nạt nói gì đến hiện tại còn có cả chống lưng. Vẫn không nên dính vào thì hơn.Sân bóng Đại Học Thanh Bắc buổi chiều phủ nắng vàng, gió mang theo mùi cỏ khô và tiếng bóng nảy dồn dập. Trên khán đài vắng người, Chu Nhược Nhan khoanh tay dựa vào lan can, mắt nhìn thẳng vào sân nhưng thực tế tâm tư không để vào đám nam nhân đang tranh nhau quả bóng bên dưới.Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Trình Dương xuất hiện, sắc mặt sầm lại, vung chai nước lạnh trong tay ném mạnh xuống ghế nhựa, tiếng “cạch” khô khốc vang vọng cả khán đài trống trải.“Trình thiếu ở đây tức giận làm gì?”Chu Nhược Nhan lên tiếng, giọng đều đều nhưng thật tế khớp tay của cô ta chương từng được nới lỏng“Nghe nói Trình lão gia bị điều tra nội bộ, nhà cậu đoán chừng cũng không yên ổn lắm đâu.”Trình Dương gằn từng chữ qua kẽ răng, mạch máu trên thái dương nổi rõ“Mẹ nó. Rõ ràng là thứ rác rưởi bị giẫm dưới chân. Chả biết thành phần đuôi mù nào lại nhìn trúng. Bay lên cành cao làm phượng hoàng.”Chu Nhược Nhan liếc xéo, đôi môi đỏ nhếch khẽ, nửa giễu cợt nửa ghen tức“Tôi đã hỏi ba của mình về người phụ nữ đó, ba tôi cũng không có ấn tượng gì? Đoán chừng cũng không phải tai to mặt lớn. Chuyện của Trình lão gia nói không chừng chỉ là trùng hợp mà thôi.”Trình Dương hừ khẽ, tiếng cười bật ra khan đặc, chẳng có lấy nửa phần vui vẻ“Trùng hợp hay không tôi không cần biết. Thứ tôi để mắt là dáng vẻ kênh kệu của nó. Cứ chờ xem, tôi sẽ cho nó đẹp mặt.”Chu Nhược Nhan búng nhẹ móng tay vào lan can, tiếng kim loại “tách, tách” vang lên như nhịp đếm lạnh lẽo của một trò chơi bẩn sắp bắt đầu“Việc cậu bảo tôi tìm, tôi đã tìm giúp. Thời gian qua sở dĩ Khương Chấn không có tung tích là vị bị tạm giam. Ngày hôm qua vừa được thả ra, chúng ta cũng nên cho cha con họ đoàn tụ rồi.”Ánh mắt Trình Dương lóe lên, bàn tay siết chặt đến nổi đầy gân xanh“Lão gia đó mê tiền, chỉ cần nói cho lão biết con gái lão đang cặp kè với một vị đại gia, còn không sợ ông ta đến đây gây rối sao?”Hắn dừng lại một nhịp, khóe môi cười lên hiểm ác“Tôi muốn xem Khương Tinh Vãn làm sao đối mặt với người cha đốn mạt của cậu ta.”Bầu trời màu cam đậm của hoàng hôn nhanh chóng bị thay thế bởi màn đêm, gió lạnh từng cơn thổi vào da thịt. Bắc Thành mùa xuân tương đối lạnh, nhưng thời tiết chưa bao giờ là nguyên nhân khiến thành phố này trở nên yên tĩnh, nhịp sống về đêm vẫn luôn vội vã như cái cách mỗi người trẻ lao vào đời để tranh đấu.Nhưng ở đâu cũng có mặt tối và sáng, trái với vẻ hào nhoáng của Bắc Thành, thì khu ổ chuột lại như đang mặc một chiếc áo rách rới, đầy mùi ẩm mốc của thuốc lậu, rượu giả và mùi của sự nghèo khó bủa vây từng cá nhân. Ở một góc khuất, tiếng ồn ào không hề thuộc về nhịp sống sôi động thường thấy. Những tiếng chửi thề, tiếng nắm đấm đập vào thân người vang lên giữa hẻm tối như kéo cả không khí xuống một tầng sâu hơn.Thân ảnh người đàn ông nằm co ro dưới nền xi măng nhám nhúa, hai tay ôm chặt lấy đầu, để mặc thân thể nhận từ cú đấm, cú đá của đám côn đồ, ông ta ôm lấy bụng trong khi máu rỉ ra từ khóe môi. Mấy gã đàn ông xăm trổ vây quanh, giọng khàn khàn đặc mùi đe dọa“Con mẹ nó. Mày để lão tử chặt tay mày đúng không? Không có tiền còn dám đến chỗ lão tử đặc cược. Mày là chán sống rồi thằng chó.”Một cú đấm thẳng vào mặt khiến đầu ông ta bật ngược, máu hòa lẫn nước dãi, dính thành vệt dài trên nền xi măng. Ông ta ho khan, mùi tanh của máu trộn lẫn trong khôn g khí, tay run rẩy quệt ngang miệng, giọng khàn khàn cầu khẩn“Đại ca….anh bình tĩnh….. đừng chặt tay tôi… tôi tìm được tiền, thật đó. Tôi còn con gái…”Một gã côn đồ gằn giọng, xách cổ áo ông ta kéo lên, ánh mắt hung dữ“Con gái? Mày đang giỡn mặt tụi tao hả?”Người đàn ông run như cầy sấy, giọng hạ xuống như một con chó hoang vừa sợ vừa hèn hạ“Nó…đẹp…rất đẹp…có thể…bán cho các anh….trả nợ….”Một tràng cười khàn khàn bật ra từ mấy gã xăm trổ, tiếng giày đập xuống nền xi măng vang dội như tiếng trống đen báo hiệu một cuộc mua bán hèn hạ.“Ha! Thằng già này đúng là hết thuốc. Bán cả con ruột để giữ lại cái mạng chó của mình?”Tên đàn em rít qua kẻ răng“Đại ca, tên này nói năng trơn tru như thế đoán không chừng cũng không phải lần đầu bán con. Con gái ông ta xem chừng đã bị chơi đến nát.”Tiếng bước chân vang lên ở đầu hẻm, nhịp chậm, nặng, từng tiếng “cộp, cộp” vang trong nền xi măng loang lổ cắt đứt cuộc nói chuyện của đám người.Một giọng nam khàn trầm chen vào, không lớn nhưng đủ để cắt ngang tiếng cười đang vang vọng giữa hẻm“Chú Khương. Lâu quá không gặp, vẫn còn mang con gái hoa khôi của mình ra làm điều kiện trao đổi sao?”Đám côn đồ đồng loạt ngoái lại. Càng đến gần, đám côn đùa liền mắng một tiếng“Mẹ nó nhóc con. Chơi trò gì với bọn anh? Nếu quen thằng chó này thì trả tiền cho bọn anh, còn không thì cút. Ở đây không chứa thứ anh hùng rởm.”Trình Dương thong thả bước vào vùng sáng hắt ra từ chiếc đèn đường vàng vọt, tay đút túi quần, khuôn mặt bình thản đến mức bất cần. Hắn liếc qua đám người đang vây quanh, chẳng mấy để tâm đến mấy câu chửi rủa vừa ném về phía mình.Hắn từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá, đốt lên một điếu, ánh lửa lập lòe trong con hẻm vắng. hắn nhìn Khương Chấn nằm sóng soài dưới đất mà cười khinh“Chú Khương thiếu nợ bao nhiêu. Tôi có thể chi trả, chỉ cần chú làm cho tôi một việc.”Khương Chấn ngẩng đầu, máu từ khóe môi khô lại thành vệt đen sẫm, đôi mắt đục ngầu vì đau đớn nhưng vừa liếc thấy khuôn mặt kia thì khẽ giật mình“Trình Dương?”Ông ta nheo mắt, nương theo bờ tường mà đứng dậy, gương mặt bị đánh đến biến dạng cũng không thể che giấu sự xấu xa trong đôi mắt người đàn ông này?“Mày muốn tao làm gì cho mày?”Trình Dương rít một hơi thuốc, khói trắng lững lờ tản ra giữa con hẻm lạnh lẽo, ánh nhìn hắn chẳng hề dao động“Chú Khương cũng biết tôi đối với Khương Tinh Vãn vô cùng chán ghét.”Hắn nói chậm rãi, giọng khàn như nghiền vụn từng chữ“Thời gian này, Khương Tinh Vãn bay lên cành cao liền quên mất người cha già khổ là chú. Chú nói xem có phải nên để mọi người biết được đằng sau bộ mặt xinh đẹp đó là lòng dạ thối rữa thế nào không?”Khương Chấn hai mắt trợn to, nắm đấm trong tay cũng được hắn siết chặt. Đứa chết tiệt đó bay lên cành cao mà lại để kẻ làm cha như hắn sống chui nhủi như một con chó. Được lắm, Khương Tinh Vãn, tao sẽ cho mày chết không kịp chôn.Tiếng tăm của Khương Chấn có thể nói là mục nát đến không còn gì mục nát hơn. Gã đàn ông này chỉ cần tiền, ngoài ra máu mủ tình thân với ông ta không đáng một xu lẻ. Trình Dương là dựa vào đều này để kích động Khương Chấn, khiến hắn đối với Khương Tinh Vãn đã hận lại càng hận.“Với cương vị một bạn học, cháu cảm thấy không đáng cho chú khi bị đứa con mình cưu mang mười tám năm đối xử như vậy. Đối xử tệ bạc với cha của mình.”Khương Chấn thở hổn hển, máu và mồ hôi hòa thành từng vệt loang lổ trên gương mặt. Ông ta cười khan, nụ cười méo mó đến ghê tởm“Con khốn đó. Tao cho mày chết.”Trái với con hẻm ẩm ướt và đầy mùi mưu tính dơ bẩn, phòng bếp với ánh sáng vàng ấm và dịu, hương thơm của gia vị hòa cùng tiếng dao nĩa vang lên ‘lạch – cạch’ trên thớt gỗ. Khương Tinh Vãn xắn tay áo, một tay băm rau, một tay giữ thớt, động tác chậm mà khéo, lưỡi dao đều đặn phát ra nhịp “cộc, cộc” thanh thoátVú Phương vừa cười vừa nói“Vãn Vãn, tay nghề thật khéo. Mấy món cháu làm, tiểu thư đều nói với ta ăn rất ngon miệng”Bà dừng lại một lúc, ánh mắt gợn lên một nỗi xót xa thầm kín, bà thấp giọng nói“Từ ngày bà chủ qua đời, đại tiểu thư cũng chừa từng nói bản thân ăn ngon miệng lần nào nữa.”Khương Tinh Vãn dừng nhịp dao trong thoáng chốc, hàng mi dài khẽ run, nhưng chỉ một lát sau nàng lại cúi xuống, tiếp tục đều đặn băm rau“Mẹ chị ấy đã qua đời sao?”Vú Phương bật ra tiếng thở dài thườn thợt“Năm đại tiểu thư mười lăm tuổi, phu nhân bất hạnh qua đời. Không lâu sau, lão gia mang vào cửa nhị phu nhân cùng tiểu thiếu gia.”‘Cạch” tiếng dao chạm vào thớt đầy hốt hoảng. Khương Tinh Vãn không giấu nổi bất ngờ mà hỏi lại“Tiểu thiếu gia sao vú Phương.”Vú Phương khẽ gật đầu, ánh mắt hơi cụp xuống như để tránh chạm vào vẻ kinh ngạc trên gương mặt của người bên cạnh“Đúng vậy. Nhị phu nhân vào cửa không lâu thì hai tháng sau, tiểu thiếu gia cũng ra đời. Từ đó, đại tiểu thư cũng không trở về nhà tổ.”Bà ngừng lại một thoáng, bàn tay đang đảo muỗng trong nồi canh hơi run, tiếng thìa va vào thành nồi “leng keng” nghe rõ mồn một.“Đại tiểu thư trông qua khó gần, nhưng thật tế là một người cô đơn. Thời gian này, có cháu bên cạnh, ta thấy đại tiểu thư vui vẻ hơn nhiều. Ta thật lòng rất vui, cảm ơn sự xuất hiện của Vãn Vãn.”Khương Tinh Vãn khẽ mím môi, ngón tay nắm chặt chuôi dao, đầu ngón tay trắng bệch. Trong lòng nàng, một nỗi xót xa không gọi thành tên chợt dâng lên, hòa lẫn vào mùi hành gừng thơm nồng trong bếp khiến lồng ngực nặng trĩuThì ra, Giang Mộ Bạch cũng có những góc khuất như thế này….Khung cảnh trầm lặng của hai người bị cắt ngang. Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ, vú Phương lau tay vào tạp dề, vội vã bước lại góc bàn nơi chiếc điện thoại đang rung lắcBà nghe máy, giọng vừa dạ vừa ừ liên tục, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống. Đầu dây bên kia nói gì đó, khiến bà khẽ chau mày, rồi gấp gáp đáp mấy câu ngắn ngủi trước khi ngắt máy.Quay lại, Vú Phương cố nén vẻ lo lắng, nở nụ cười hiền nhưng không che giấu được sự vội vàng trong ánh mắt.“Vãn Vãn, lão phu nhân cho gọi. Ta về nhà tổ một chuyến.”Bà chỉ vào nồi canh đang sôi lăn tăn và rổ rau còn dang dở trên bàn“Cháu giúp ta canh lửa, thêm ít muối rồi bày biện cho hoàn chỉnh nhé.”Vú Phương dặn dò thêm đôi câu, rồi vội vàng khoác áo, bóng lưng nhanh chóng khuất sau cánh cửa. Khương Tinh Vãn hoàn tất phần việc dang dở, thu dọn bếp núc đến khi góc nhỏ sáng sạch, không còn một vệt dầu mỡ. Lau tay vào khăn, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường rồi chậm rãi bước lên tầng. Phòng tắm mở ra hơi nước mỏng tang, phủ mờ tấm gương lớn. Nước ấm rửa trôi mùi khói dầu còn bám nơi tóc và tay, để lại làn da trắng hồng lên dưới làn hơi nóng. Tắm rửa xong, nàng thay một bộ đồ ở nhà màu nhạt, chất vải mềm ôm lấy dáng người gầy mảnhTrở xuống phòng khách, căn biệt thự rộng lớn vẫn im lìm. Nàng ngồi xuống sofa, lặng lẽ mở đèn bàn tạo một vệt sáng êm dịu giữa căn phòng trống trải. Trên bàn, thức ăn ấm nóng đã chuẩn bị sẵn nhưng Khương Tinh Vãn chẳng động đến. Nàng đan tay lại, chống cằm, ánh mắt vô định hướng ra ngoài cửa, chỉ lặng lẽ chờ Giang Mộ Bạch về cùng ăn.Chị ấy chưa từng yêu cầu nàng phải chờ, nhưng sau khi nghe vú Phương nói về chuyện gia đình của chị ấy, nàng lại muốn chờ. Vì hơn ai hết, nàng hiểu rõ thiếu thốn tình thân là cỡ nào cô độc.Thời gian trôi chậm chạp. Bóng đèn vàng trải dài thành khoảng lặng buồn chán. Rốt cuộc, Khương Tinh Vãn đứng dậy, mở cửa ra sân vườn đi dạo.Gió đêm mùa xuân khẽ lùa, mang theo hương hoa cỏ còn ướt sương. Vườn sau im vắng, những lối lát đá loang loáng ánh đèn vườn, xa xa là khóm trúc rung nhẹ trong gió. Nàng bước chậm từng nhịp, hai tay vòng trước ngực, điềm tĩnh nhưng trong lòng lại cuộn lên sự trống trải khó gọi thành tên.Thẳng đến khi bước chân nàng khựng lại, đôi mắt mở lớn vì cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ hãi. Trong góc vườn, nơi ánh đèn khuất hẳn, một chiếc lồng sắt thấp, nặng nề hiện ra. Bên trong, một thân ảnh nữ nhân nàng bó gối ngồi trong bóng tối. Khi tầm mắt dần quen với ánh sáng mờ, Khương Tinh Vãn mới nhận ra đó là Kiều Hân.Mái tóc rối bời che nửa gương mặt, đôi chân trắng nhợt bị xiềng sắt khóa chặt vào thanh sắt. Trước mặt cô ta đặt hai chiếc bát sứ, một đựng cơm thừa canh cặn, một đựng nước lạnh, bày trí chẳng khác nào cho một con chó trong nhà.Kiều Hân ngẩng đầu, đôi mắt hoang dại xen lẫn tuyệt vọng chạm phải ánh nhìn của Khương Tinh Vãn. Trong khoảnh khắc ấy, nàng như bị đông cứng, trái tim đập loạn, từng sợi tóc gáy dựng ngược lên. Hình ảnh một con người từng là “nô lệ” phản bội Giang Mộ Bạch, giờ biến thành thứ bị nhốt, bị coi rẻ hơn cả súc vật… khắc sâu vào đáy mắt Tinh Vãn, khiến bàn tay nàng khẽ run.Đây là cái giá của sự phản bội sao?Ánh mắt hai người chạm nhau. Kiều Hân không hốt hoảng, cũng chẳng cầu xin. Trái lại, cô ta khẽ nhếch môi, nụ cười méo mó mang theo sự cay độc của kẻ đã rơi xuống vực thẳm. Giọng nói khàn khàn, khô ráp như giấy vụn, bật ra từng chữ, nhưng vẫn cố tình cao đủ để Khương Tinh Vãn nghe rõ“Cô là thú nuôi mới của Giang Mộ Bạch à? Đừng đắc ý…ta thời gian trước còn là người yêu của cô ta đấy.”Cô ta cười khẩy, nụ cười lạnh đến rợn người, bàn tay kéo sợi xích nơi cổ chân vang lên tiếng leng keng“Hãy tận hưởng cảm giác được sủng ái… cho đến ngày bị đá đi. Khi đó, cô sẽ biết, hố sâu này còn lạnh và tối hơn cả cô tưởng. Rồi cô… cũng sẽ giống ta.”Lời nói như một lưỡi dao mỏng, rạch ngang màn đêm, khiến Khương Tinh Vãn run lên một thoáng, ngực thắt lại, hít vào cũng thấy nặng nề.Khương Tinh Vãn khẽ rũ mắt, nét mặt nàng không gợn sóng. Bàn tay thả lỏng xuôi theo thân thể, nàng xoay người, ánh đèn vườn kéo dài bóng dáng mảnh khảnh trên nền gạch xám lạnh lẽo. Không một lời đáp trả, không một ánh nhìn lưu lại.Thái độ ấy như ngọn lửa dội thẳng vào Kiều Hân.Cô ta bỗng gào lên, giọng cười the thé lẫn điên dại vang vọng khắp khu vườn tối“Cô cao ngạo cái gì? Đừng tưởng Giang Mộ Bạch thật lòng với mày.”Âm thanh khàn khàn rạch vào màng nhĩ, từng chữ nhấn mạnh như độc tố“Vì cha cô ta ngoại tình. Cô ta đối với đàn ông vô cùng căm phẫn. Giang Mộ Bạch chỉ thích nữ nhân… như đã từng tham lam chiếm lấy ta! Từng đêm, từng giờ, cô ta quấn lấy ta thế nào… cô có muốn biết không? Nó biến thái đến thế nào chắc cô rõ ràng hơn cả ta.”Kiều Hân cười ré lên, kéo sợi xích sắt nơi cổ chân phát ra tiếng leng keng chói tai, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên thứ ám ảnh bệnh hoạn“Đừng tự huyễn hoặc nữa, cô cũng chỉ là món đồ thay thế, một con chó con mới trong mắt cô ta mà thôi!”Khương Tinh Vãn không im lặng, nàng xoay người từng bước đến gần chiếc lồng sắt, từ trên cao ánh mắt nàng sắt bén nhìn chằm vào sự nhếch nhát của Kiều Hân, nàng thấp giọng lên tiếng“Tôi không giống cô. Tôi không phản bội chị ấy. Và tôi cũng không thích nam nhân.”Kiều Hân ngẩn người một thoáng, rồi phá lên cười, tiếng cười lẫn cả rít gào, khàn khàn như xé cổ họng“Thì ra cũng là một dạng bệnh hoạn giống nhau.”Khương Tinh Vãn không chớp mắt, ánh nhìn sắc bén tựa lưỡi dao chém thẳng xuống, từng chữ nàng thốt ra trầm thấp nhưng dứt khoát“Bệnh hoạn sao? Cô là người không có tư cách nói lời này nhất. Chẳng phải cô cũng vì tiền mới ở bên chị ấy sao? Tôi đến với chị ấy vì tiền, nhưng tôi ở lại vì tình cảm…còn cô…không xứng đáng để phán xét về chị ấy như vậy.”Nói dứt lời, nàng xoay người, bóng dáng mảnh khảnh khuất dần trong ánh đèn vàng nhạt, để lại phía sau tiếng cười gằn bệnh hoạn của Kiều Hân vẫn vang vọng, như bóng ma dai dẳng bám riết
================
Cổng trường Đại Học Thanh Bắc sáng nay như một phiên chợ ‘ẩn’. Những ánh mắt soi mói, những lời bán tán, những cái nhìn khích bát thậm chí lời tục tỉu cũng không thiếu. Mỗi bước chân Khương Tinh Vãn đi qua đều kéo theo sự chỉ trỏ của một nhóm người.Khương Tinh Vãn đeo balo, cúi đầu đi qua dãy hành lang dài, bước chân nàng đều đặn như chưa nghe thấy gì, nhưng mỗi âm tiết rơi vào tai đều hóa thành sợi dây kéo căng cảm xúc của nàng.Chuyện buổi tiệc, rất có thể đã bị Chu Nhược Nhan cùng đám người Trình Dương loan ra ngoài.“Chính là cô ta đó.”“Nghe bảo tiệc hôm qua còn dẫn theo một người phụ nữ?”“Không phải đùa đâu, cả đám chứng kiến mà.”“Loạn thật. Tình nhân mà là nữ nhân…”Những câu nói rời rạc như những vệt sơn bẩn vẩy lên bức tường vốn đã chẳng sạch sẽ gì của cuộc đời nàng. Dù sao thì Trình Dương vẫn luôn ở trường đồn đại lời không hay về nàng, chỉ có đều nói đến Giang Mộ Bạch khiến nàng mơ hồ khó chịu.Người như Giang Mộ Bạch sao có thể ở trong miệng những bạn học này trở nên méo mó đến vậy?Khương Tinh Vãn không nhìn ai, bàn tay vô thức siết chặt quai balo đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Nàng lờ đi mọi ánh nhìn, lờ luôn cả tiếng cười khúc khích đầy giễu cợt trộn lẫn tò mò, cứ thế bước thẳng đến tận cửa lớp.Vừa đặt chân vào, Lam Thư Dao như tên lửa bay thẳng tới, nắm chặt lấy tay nàng kéo xuống ghế, hơi thở gấp đến mức như thể nàng xuất hiện chậm một khắc, người bạn này sẽ lao thẳng ra ngoài mà tìm nàng.“Vãn Vãn! Cậu biết không? Cả trường đang nổ tung rồi!”Khương Tinh Vãn khẽ chớp mắt, không đáp, chỉ để Lam Thư Dao tiếp tục như một cơn lốc.“Người ta nói cậu… làm tình nhân cho người khác. Mà không phải đàn ông — là nữ nhân đó! Họ nói… trời ơi… nói quan hệ loạn lạc, còn bảo người đó khí thế dữ lắm. Tiệc hôm qua, ai cũng thấy hai người nắm tay nhau.”Giọng Lam Thư Dao hạ nhỏ dần ở những chữ cuối, như sợ chính âm thanh của mình sẽ bị lời đồn này nhấn chìm.Khương Tinh Vãn im lặng. Đôi mắt nàng rũ xuống, hàng mi dài che đi thứ cảm xúc đang cuộn trào bên dưới. Giang Mộ Bạch ở tiệc công khai bảo hộ nàng, nàng cũng không thể thành cục bông mềm để người ta nói xấu. Đến tai Giang Mộ Bạch, chỉ sợ người nàng lại lằn ngang, lằn dọc.Chi bằng, mượn khí thế của Giang Mộ Bạch một chút.“Bọn họ nói không sai. Mình cùng chị ấy là quan hệ yêu đương. Nhưng không phải tình nhân, là quan hệ 1 – 1.”Câu nói kia rơi xuống giữa tiết trời sớm mùa xuân nhưng lại lạnh hơn cả gió thốc qua hành lang. Lam Thư Dao trợn mắt, hít vào như nuốt phải gai nhọn, tay đang nắm cổ tay Khương Tinh Vãn cũng khẽ siết lại theo bản năng.“Vãn Vãn, mình đoán nhé. Cái người mà cậu nói chị họ chính là người yêu của cậu đúng không?”Chỉ có lý do này mới đủ để Lam Thư Dao lý giải ánh mắt hình viên đạn của người chị họ đã xuất hiện vào đêm Giáng Sinh.Khương Tinh Vãn khẽ ngước mắt, hàng mi dài khẽ rung một nhịp rồi lại rũ xuống, nàng gật nhẹ đầu lên tiếng“Mình không phải muốn giấu cậu đâu Thư Dao. Vì giữa mình và chị ấy cách biệt rất lớn, sợ rằng chuyện cũng không đi đến đâu.”Lam Thư Dao rướn người tới gần, ánh mắt cô bé tràn đầy hoảng lẫn tò mò, giọng nhỏ xuống, ép chặt từng chữ như sợ lọt ra ngoài sẽ thành mồi lửa châm vào đám cháy đang lan khắp trường.“Khoảng cách gì chứ? Mình lại thấy cực kỳ đẹp đôi. Mặc dù người chị ấy có chút lạnh lùng.”Khương Tinh Vãn cười khẽ, nụ cười không lên đến đáy mắt, chỉ là một đường cong mỏng nơi khóe môi. Khoảng cách giữa nàng và Giang Mộ Bạch không chỉ là tuổi tác như chị ấy nói, còn là thân phận, xuất thân…và cả tám trăm vạn mà nàng vẫn đang nợ.Nàng chưa từng yêu, nhưng nàng cũng từng nghĩ đến nếu yêu một ai đó, bản thân và họ phải có điểm tương đồng. Giữa nàng và Giang Mộ Bạch thì một điểm giao nhau đều không có. Lời mà chị ấy nói ‘tìm hiểu’ chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.Nàng vẫn nên tự kiểm điểm chính mình, không được phép buông xuôi cảm xúc vào mớ hỗn độn này…Tiếng giảng bài vang lên ở dãy hành lang bên cạnh, một vài bạn học đã lục tục vào chỗ, nhưng không khí trong lớp của Khương Tinh Vãn vẫn âm ỉ căng như sợi dây đàn. Những ánh mắt soi mói không còn che giấu, từng cái liếc, từng tiếng xì xào vụn vỡ như mưa đá lặng lẽ rơi xuống.Lam Thư Dao vẫn chưa buông tay bạn, ngón tay cô khẽ run nhưng bàn tay lại siết chặt hơn như củng cố thêm niềm tin cho người bạn tự ti này“Nghe mình này Vãn Vãn, nếu cậu và chị ấy đang tìm hiểu thì cứ thuận theo tự nhiên đi.”Khương Tinh Vãn rũ mắt, khoé môi khẽ động, không phải cười, cũng chẳng phải buồn, mà giống như một nhịp gật đầu với chính hiện thực đang diễn ra. Hợp đồng thú nuôi giữa nàng và Giang Mộ Bạch còn đến mấy năm, ‘tìm hiểu’ trong lời của Giang Mộ Bạch chỉ sợ duy trì không qua mấy ngày.Cánh cửa lớp bỗng vang lên một tiếng “cạch” khẽ, âm thanh sắc gọn nhưng lại khiến cả lớp đồng loạt hướng ánh mắt về người vừa đến trễ lại còn ngang nhiên.Chu Nhược Nhan trên mặt treo nụ cười nhưng trong lòng lại hận không thể trực tiếp xé rách mặt Khương Tinh Vãn. Loại người này thì có cái gì tốt, chẳng những được một vị đại gia ở Lạc Hạc Sơn Trang bao nuôi.Vốn dĩ cho rằng đối phương là một ông già cô còn có cớ mà khinh bỉ. Ai lại nghĩ kim chủ của Khương Tinh Vãn là một nữ nhân, đã vậy còn là một người vừa trẻ vừa giàu. Chu Nhược Nhan chính là ganh tị đến phát điên.“Nghe nói văn phòng ủy viên bị thanh tra đột ngột. Bố của Trình Dương cũng bận đến tối mặt, bạn học Khương cậu nói xem có phải kim chủ của cậu là đang giết gà dọa khỉ, cảnh cáo chúng tôi không nên chọc vào cậu không?”Một khoảng lặng mỏng tang căng ra giữa không khí đặc quánh, vài người trong lớp nín thở chờ phản ứng, vài người khác giả vờ cúi đầu nhưng tai thì căng ra nghe từng chữ.Khương Tinh Vãn ngẩng mắt, ánh nhìn nàng quét qua Chu Nhược Nhan, không mang sự khiêu khích nhưng lại có sự kiên định đến mức khí thế của Chu Nhược Nhan buộc rút đi một phần.“Mình nhắc nhở cậu một chút về khái niệm kim chủ. Chị ấy là người yêu không phải kim chủ, nếu cậu còn buông lời phỉ báng, mình không ngại lập văn bằng và gửi đến luật sư. Chúng ta học luật, nên cứ theo luật mà nói chuyện.”Câu nói rơi xuống không nặng, nhưng tiếng vang lại như đinh đóng trên ván gỗ khô, sắc và lạnh đến mức khiến cả những tiếng xì xào cũng vội vã lịm đi.Chu Nhược Nhan thoáng khựng lại, nét cười mỉa vẫn còn trên môi nhưng khóe miệng đã run khẽ, như thể một giây trước vẫn ngạo nghễ, giây sau đã phải tìm đường rút lui trong im lặng.“Khương Tinh Vãn, cậu…”Một khoảng lặng đột ngột quét ngang phòng học, như ai đó đã hút sạch hết không khí. Vài bạn học quay đi, vài người cúi đầu xuống sâu hơn, giả vờ tra bài nhưng tay run khẽ theo nhịp căng thẳng đang dồn lên từng giâyBọn họ hiểu rõ, ngày thường Khương Tinh Vãn đã không dễ bắt nạt nói gì đến hiện tại còn có cả chống lưng. Vẫn không nên dính vào thì hơn.Sân bóng Đại Học Thanh Bắc buổi chiều phủ nắng vàng, gió mang theo mùi cỏ khô và tiếng bóng nảy dồn dập. Trên khán đài vắng người, Chu Nhược Nhan khoanh tay dựa vào lan can, mắt nhìn thẳng vào sân nhưng thực tế tâm tư không để vào đám nam nhân đang tranh nhau quả bóng bên dưới.Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Trình Dương xuất hiện, sắc mặt sầm lại, vung chai nước lạnh trong tay ném mạnh xuống ghế nhựa, tiếng “cạch” khô khốc vang vọng cả khán đài trống trải.“Trình thiếu ở đây tức giận làm gì?”Chu Nhược Nhan lên tiếng, giọng đều đều nhưng thật tế khớp tay của cô ta chương từng được nới lỏng“Nghe nói Trình lão gia bị điều tra nội bộ, nhà cậu đoán chừng cũng không yên ổn lắm đâu.”Trình Dương gằn từng chữ qua kẽ răng, mạch máu trên thái dương nổi rõ“Mẹ nó. Rõ ràng là thứ rác rưởi bị giẫm dưới chân. Chả biết thành phần đuôi mù nào lại nhìn trúng. Bay lên cành cao làm phượng hoàng.”Chu Nhược Nhan liếc xéo, đôi môi đỏ nhếch khẽ, nửa giễu cợt nửa ghen tức“Tôi đã hỏi ba của mình về người phụ nữ đó, ba tôi cũng không có ấn tượng gì? Đoán chừng cũng không phải tai to mặt lớn. Chuyện của Trình lão gia nói không chừng chỉ là trùng hợp mà thôi.”Trình Dương hừ khẽ, tiếng cười bật ra khan đặc, chẳng có lấy nửa phần vui vẻ“Trùng hợp hay không tôi không cần biết. Thứ tôi để mắt là dáng vẻ kênh kệu của nó. Cứ chờ xem, tôi sẽ cho nó đẹp mặt.”Chu Nhược Nhan búng nhẹ móng tay vào lan can, tiếng kim loại “tách, tách” vang lên như nhịp đếm lạnh lẽo của một trò chơi bẩn sắp bắt đầu“Việc cậu bảo tôi tìm, tôi đã tìm giúp. Thời gian qua sở dĩ Khương Chấn không có tung tích là vị bị tạm giam. Ngày hôm qua vừa được thả ra, chúng ta cũng nên cho cha con họ đoàn tụ rồi.”Ánh mắt Trình Dương lóe lên, bàn tay siết chặt đến nổi đầy gân xanh“Lão gia đó mê tiền, chỉ cần nói cho lão biết con gái lão đang cặp kè với một vị đại gia, còn không sợ ông ta đến đây gây rối sao?”Hắn dừng lại một nhịp, khóe môi cười lên hiểm ác“Tôi muốn xem Khương Tinh Vãn làm sao đối mặt với người cha đốn mạt của cậu ta.”Bầu trời màu cam đậm của hoàng hôn nhanh chóng bị thay thế bởi màn đêm, gió lạnh từng cơn thổi vào da thịt. Bắc Thành mùa xuân tương đối lạnh, nhưng thời tiết chưa bao giờ là nguyên nhân khiến thành phố này trở nên yên tĩnh, nhịp sống về đêm vẫn luôn vội vã như cái cách mỗi người trẻ lao vào đời để tranh đấu.Nhưng ở đâu cũng có mặt tối và sáng, trái với vẻ hào nhoáng của Bắc Thành, thì khu ổ chuột lại như đang mặc một chiếc áo rách rới, đầy mùi ẩm mốc của thuốc lậu, rượu giả và mùi của sự nghèo khó bủa vây từng cá nhân. Ở một góc khuất, tiếng ồn ào không hề thuộc về nhịp sống sôi động thường thấy. Những tiếng chửi thề, tiếng nắm đấm đập vào thân người vang lên giữa hẻm tối như kéo cả không khí xuống một tầng sâu hơn.Thân ảnh người đàn ông nằm co ro dưới nền xi măng nhám nhúa, hai tay ôm chặt lấy đầu, để mặc thân thể nhận từ cú đấm, cú đá của đám côn đồ, ông ta ôm lấy bụng trong khi máu rỉ ra từ khóe môi. Mấy gã đàn ông xăm trổ vây quanh, giọng khàn khàn đặc mùi đe dọa“Con mẹ nó. Mày để lão tử chặt tay mày đúng không? Không có tiền còn dám đến chỗ lão tử đặc cược. Mày là chán sống rồi thằng chó.”Một cú đấm thẳng vào mặt khiến đầu ông ta bật ngược, máu hòa lẫn nước dãi, dính thành vệt dài trên nền xi măng. Ông ta ho khan, mùi tanh của máu trộn lẫn trong khôn g khí, tay run rẩy quệt ngang miệng, giọng khàn khàn cầu khẩn“Đại ca….anh bình tĩnh….. đừng chặt tay tôi… tôi tìm được tiền, thật đó. Tôi còn con gái…”Một gã côn đồ gằn giọng, xách cổ áo ông ta kéo lên, ánh mắt hung dữ“Con gái? Mày đang giỡn mặt tụi tao hả?”Người đàn ông run như cầy sấy, giọng hạ xuống như một con chó hoang vừa sợ vừa hèn hạ“Nó…đẹp…rất đẹp…có thể…bán cho các anh….trả nợ….”Một tràng cười khàn khàn bật ra từ mấy gã xăm trổ, tiếng giày đập xuống nền xi măng vang dội như tiếng trống đen báo hiệu một cuộc mua bán hèn hạ.“Ha! Thằng già này đúng là hết thuốc. Bán cả con ruột để giữ lại cái mạng chó của mình?”Tên đàn em rít qua kẻ răng“Đại ca, tên này nói năng trơn tru như thế đoán không chừng cũng không phải lần đầu bán con. Con gái ông ta xem chừng đã bị chơi đến nát.”Tiếng bước chân vang lên ở đầu hẻm, nhịp chậm, nặng, từng tiếng “cộp, cộp” vang trong nền xi măng loang lổ cắt đứt cuộc nói chuyện của đám người.Một giọng nam khàn trầm chen vào, không lớn nhưng đủ để cắt ngang tiếng cười đang vang vọng giữa hẻm“Chú Khương. Lâu quá không gặp, vẫn còn mang con gái hoa khôi của mình ra làm điều kiện trao đổi sao?”Đám côn đồ đồng loạt ngoái lại. Càng đến gần, đám côn đùa liền mắng một tiếng“Mẹ nó nhóc con. Chơi trò gì với bọn anh? Nếu quen thằng chó này thì trả tiền cho bọn anh, còn không thì cút. Ở đây không chứa thứ anh hùng rởm.”Trình Dương thong thả bước vào vùng sáng hắt ra từ chiếc đèn đường vàng vọt, tay đút túi quần, khuôn mặt bình thản đến mức bất cần. Hắn liếc qua đám người đang vây quanh, chẳng mấy để tâm đến mấy câu chửi rủa vừa ném về phía mình.Hắn từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá, đốt lên một điếu, ánh lửa lập lòe trong con hẻm vắng. hắn nhìn Khương Chấn nằm sóng soài dưới đất mà cười khinh“Chú Khương thiếu nợ bao nhiêu. Tôi có thể chi trả, chỉ cần chú làm cho tôi một việc.”Khương Chấn ngẩng đầu, máu từ khóe môi khô lại thành vệt đen sẫm, đôi mắt đục ngầu vì đau đớn nhưng vừa liếc thấy khuôn mặt kia thì khẽ giật mình“Trình Dương?”Ông ta nheo mắt, nương theo bờ tường mà đứng dậy, gương mặt bị đánh đến biến dạng cũng không thể che giấu sự xấu xa trong đôi mắt người đàn ông này?“Mày muốn tao làm gì cho mày?”Trình Dương rít một hơi thuốc, khói trắng lững lờ tản ra giữa con hẻm lạnh lẽo, ánh nhìn hắn chẳng hề dao động“Chú Khương cũng biết tôi đối với Khương Tinh Vãn vô cùng chán ghét.”Hắn nói chậm rãi, giọng khàn như nghiền vụn từng chữ“Thời gian này, Khương Tinh Vãn bay lên cành cao liền quên mất người cha già khổ là chú. Chú nói xem có phải nên để mọi người biết được đằng sau bộ mặt xinh đẹp đó là lòng dạ thối rữa thế nào không?”Khương Chấn hai mắt trợn to, nắm đấm trong tay cũng được hắn siết chặt. Đứa chết tiệt đó bay lên cành cao mà lại để kẻ làm cha như hắn sống chui nhủi như một con chó. Được lắm, Khương Tinh Vãn, tao sẽ cho mày chết không kịp chôn.Tiếng tăm của Khương Chấn có thể nói là mục nát đến không còn gì mục nát hơn. Gã đàn ông này chỉ cần tiền, ngoài ra máu mủ tình thân với ông ta không đáng một xu lẻ. Trình Dương là dựa vào đều này để kích động Khương Chấn, khiến hắn đối với Khương Tinh Vãn đã hận lại càng hận.“Với cương vị một bạn học, cháu cảm thấy không đáng cho chú khi bị đứa con mình cưu mang mười tám năm đối xử như vậy. Đối xử tệ bạc với cha của mình.”Khương Chấn thở hổn hển, máu và mồ hôi hòa thành từng vệt loang lổ trên gương mặt. Ông ta cười khan, nụ cười méo mó đến ghê tởm“Con khốn đó. Tao cho mày chết.”Trái với con hẻm ẩm ướt và đầy mùi mưu tính dơ bẩn, phòng bếp với ánh sáng vàng ấm và dịu, hương thơm của gia vị hòa cùng tiếng dao nĩa vang lên ‘lạch – cạch’ trên thớt gỗ. Khương Tinh Vãn xắn tay áo, một tay băm rau, một tay giữ thớt, động tác chậm mà khéo, lưỡi dao đều đặn phát ra nhịp “cộc, cộc” thanh thoátVú Phương vừa cười vừa nói“Vãn Vãn, tay nghề thật khéo. Mấy món cháu làm, tiểu thư đều nói với ta ăn rất ngon miệng”Bà dừng lại một lúc, ánh mắt gợn lên một nỗi xót xa thầm kín, bà thấp giọng nói“Từ ngày bà chủ qua đời, đại tiểu thư cũng chừa từng nói bản thân ăn ngon miệng lần nào nữa.”Khương Tinh Vãn dừng nhịp dao trong thoáng chốc, hàng mi dài khẽ run, nhưng chỉ một lát sau nàng lại cúi xuống, tiếp tục đều đặn băm rau“Mẹ chị ấy đã qua đời sao?”Vú Phương bật ra tiếng thở dài thườn thợt“Năm đại tiểu thư mười lăm tuổi, phu nhân bất hạnh qua đời. Không lâu sau, lão gia mang vào cửa nhị phu nhân cùng tiểu thiếu gia.”‘Cạch” tiếng dao chạm vào thớt đầy hốt hoảng. Khương Tinh Vãn không giấu nổi bất ngờ mà hỏi lại“Tiểu thiếu gia sao vú Phương.”Vú Phương khẽ gật đầu, ánh mắt hơi cụp xuống như để tránh chạm vào vẻ kinh ngạc trên gương mặt của người bên cạnh“Đúng vậy. Nhị phu nhân vào cửa không lâu thì hai tháng sau, tiểu thiếu gia cũng ra đời. Từ đó, đại tiểu thư cũng không trở về nhà tổ.”Bà ngừng lại một thoáng, bàn tay đang đảo muỗng trong nồi canh hơi run, tiếng thìa va vào thành nồi “leng keng” nghe rõ mồn một.“Đại tiểu thư trông qua khó gần, nhưng thật tế là một người cô đơn. Thời gian này, có cháu bên cạnh, ta thấy đại tiểu thư vui vẻ hơn nhiều. Ta thật lòng rất vui, cảm ơn sự xuất hiện của Vãn Vãn.”Khương Tinh Vãn khẽ mím môi, ngón tay nắm chặt chuôi dao, đầu ngón tay trắng bệch. Trong lòng nàng, một nỗi xót xa không gọi thành tên chợt dâng lên, hòa lẫn vào mùi hành gừng thơm nồng trong bếp khiến lồng ngực nặng trĩuThì ra, Giang Mộ Bạch cũng có những góc khuất như thế này….Khung cảnh trầm lặng của hai người bị cắt ngang. Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ, vú Phương lau tay vào tạp dề, vội vã bước lại góc bàn nơi chiếc điện thoại đang rung lắcBà nghe máy, giọng vừa dạ vừa ừ liên tục, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống. Đầu dây bên kia nói gì đó, khiến bà khẽ chau mày, rồi gấp gáp đáp mấy câu ngắn ngủi trước khi ngắt máy.Quay lại, Vú Phương cố nén vẻ lo lắng, nở nụ cười hiền nhưng không che giấu được sự vội vàng trong ánh mắt.“Vãn Vãn, lão phu nhân cho gọi. Ta về nhà tổ một chuyến.”Bà chỉ vào nồi canh đang sôi lăn tăn và rổ rau còn dang dở trên bàn“Cháu giúp ta canh lửa, thêm ít muối rồi bày biện cho hoàn chỉnh nhé.”Vú Phương dặn dò thêm đôi câu, rồi vội vàng khoác áo, bóng lưng nhanh chóng khuất sau cánh cửa. Khương Tinh Vãn hoàn tất phần việc dang dở, thu dọn bếp núc đến khi góc nhỏ sáng sạch, không còn một vệt dầu mỡ. Lau tay vào khăn, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường rồi chậm rãi bước lên tầng. Phòng tắm mở ra hơi nước mỏng tang, phủ mờ tấm gương lớn. Nước ấm rửa trôi mùi khói dầu còn bám nơi tóc và tay, để lại làn da trắng hồng lên dưới làn hơi nóng. Tắm rửa xong, nàng thay một bộ đồ ở nhà màu nhạt, chất vải mềm ôm lấy dáng người gầy mảnhTrở xuống phòng khách, căn biệt thự rộng lớn vẫn im lìm. Nàng ngồi xuống sofa, lặng lẽ mở đèn bàn tạo một vệt sáng êm dịu giữa căn phòng trống trải. Trên bàn, thức ăn ấm nóng đã chuẩn bị sẵn nhưng Khương Tinh Vãn chẳng động đến. Nàng đan tay lại, chống cằm, ánh mắt vô định hướng ra ngoài cửa, chỉ lặng lẽ chờ Giang Mộ Bạch về cùng ăn.Chị ấy chưa từng yêu cầu nàng phải chờ, nhưng sau khi nghe vú Phương nói về chuyện gia đình của chị ấy, nàng lại muốn chờ. Vì hơn ai hết, nàng hiểu rõ thiếu thốn tình thân là cỡ nào cô độc.Thời gian trôi chậm chạp. Bóng đèn vàng trải dài thành khoảng lặng buồn chán. Rốt cuộc, Khương Tinh Vãn đứng dậy, mở cửa ra sân vườn đi dạo.Gió đêm mùa xuân khẽ lùa, mang theo hương hoa cỏ còn ướt sương. Vườn sau im vắng, những lối lát đá loang loáng ánh đèn vườn, xa xa là khóm trúc rung nhẹ trong gió. Nàng bước chậm từng nhịp, hai tay vòng trước ngực, điềm tĩnh nhưng trong lòng lại cuộn lên sự trống trải khó gọi thành tên.Thẳng đến khi bước chân nàng khựng lại, đôi mắt mở lớn vì cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ hãi. Trong góc vườn, nơi ánh đèn khuất hẳn, một chiếc lồng sắt thấp, nặng nề hiện ra. Bên trong, một thân ảnh nữ nhân nàng bó gối ngồi trong bóng tối. Khi tầm mắt dần quen với ánh sáng mờ, Khương Tinh Vãn mới nhận ra đó là Kiều Hân.Mái tóc rối bời che nửa gương mặt, đôi chân trắng nhợt bị xiềng sắt khóa chặt vào thanh sắt. Trước mặt cô ta đặt hai chiếc bát sứ, một đựng cơm thừa canh cặn, một đựng nước lạnh, bày trí chẳng khác nào cho một con chó trong nhà.Kiều Hân ngẩng đầu, đôi mắt hoang dại xen lẫn tuyệt vọng chạm phải ánh nhìn của Khương Tinh Vãn. Trong khoảnh khắc ấy, nàng như bị đông cứng, trái tim đập loạn, từng sợi tóc gáy dựng ngược lên. Hình ảnh một con người từng là “nô lệ” phản bội Giang Mộ Bạch, giờ biến thành thứ bị nhốt, bị coi rẻ hơn cả súc vật… khắc sâu vào đáy mắt Tinh Vãn, khiến bàn tay nàng khẽ run.Đây là cái giá của sự phản bội sao?Ánh mắt hai người chạm nhau. Kiều Hân không hốt hoảng, cũng chẳng cầu xin. Trái lại, cô ta khẽ nhếch môi, nụ cười méo mó mang theo sự cay độc của kẻ đã rơi xuống vực thẳm. Giọng nói khàn khàn, khô ráp như giấy vụn, bật ra từng chữ, nhưng vẫn cố tình cao đủ để Khương Tinh Vãn nghe rõ“Cô là thú nuôi mới của Giang Mộ Bạch à? Đừng đắc ý…ta thời gian trước còn là người yêu của cô ta đấy.”Cô ta cười khẩy, nụ cười lạnh đến rợn người, bàn tay kéo sợi xích nơi cổ chân vang lên tiếng leng keng“Hãy tận hưởng cảm giác được sủng ái… cho đến ngày bị đá đi. Khi đó, cô sẽ biết, hố sâu này còn lạnh và tối hơn cả cô tưởng. Rồi cô… cũng sẽ giống ta.”Lời nói như một lưỡi dao mỏng, rạch ngang màn đêm, khiến Khương Tinh Vãn run lên một thoáng, ngực thắt lại, hít vào cũng thấy nặng nề.Khương Tinh Vãn khẽ rũ mắt, nét mặt nàng không gợn sóng. Bàn tay thả lỏng xuôi theo thân thể, nàng xoay người, ánh đèn vườn kéo dài bóng dáng mảnh khảnh trên nền gạch xám lạnh lẽo. Không một lời đáp trả, không một ánh nhìn lưu lại.Thái độ ấy như ngọn lửa dội thẳng vào Kiều Hân.Cô ta bỗng gào lên, giọng cười the thé lẫn điên dại vang vọng khắp khu vườn tối“Cô cao ngạo cái gì? Đừng tưởng Giang Mộ Bạch thật lòng với mày.”Âm thanh khàn khàn rạch vào màng nhĩ, từng chữ nhấn mạnh như độc tố“Vì cha cô ta ngoại tình. Cô ta đối với đàn ông vô cùng căm phẫn. Giang Mộ Bạch chỉ thích nữ nhân… như đã từng tham lam chiếm lấy ta! Từng đêm, từng giờ, cô ta quấn lấy ta thế nào… cô có muốn biết không? Nó biến thái đến thế nào chắc cô rõ ràng hơn cả ta.”Kiều Hân cười ré lên, kéo sợi xích sắt nơi cổ chân phát ra tiếng leng keng chói tai, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên thứ ám ảnh bệnh hoạn“Đừng tự huyễn hoặc nữa, cô cũng chỉ là món đồ thay thế, một con chó con mới trong mắt cô ta mà thôi!”Khương Tinh Vãn không im lặng, nàng xoay người từng bước đến gần chiếc lồng sắt, từ trên cao ánh mắt nàng sắt bén nhìn chằm vào sự nhếch nhát của Kiều Hân, nàng thấp giọng lên tiếng“Tôi không giống cô. Tôi không phản bội chị ấy. Và tôi cũng không thích nam nhân.”Kiều Hân ngẩn người một thoáng, rồi phá lên cười, tiếng cười lẫn cả rít gào, khàn khàn như xé cổ họng“Thì ra cũng là một dạng bệnh hoạn giống nhau.”Khương Tinh Vãn không chớp mắt, ánh nhìn sắc bén tựa lưỡi dao chém thẳng xuống, từng chữ nàng thốt ra trầm thấp nhưng dứt khoát“Bệnh hoạn sao? Cô là người không có tư cách nói lời này nhất. Chẳng phải cô cũng vì tiền mới ở bên chị ấy sao? Tôi đến với chị ấy vì tiền, nhưng tôi ở lại vì tình cảm…còn cô…không xứng đáng để phán xét về chị ấy như vậy.”Nói dứt lời, nàng xoay người, bóng dáng mảnh khảnh khuất dần trong ánh đèn vàng nhạt, để lại phía sau tiếng cười gằn bệnh hoạn của Kiều Hân vẫn vang vọng, như bóng ma dai dẳng bám riết