DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN
Chương 22
Chương 22 : Hôn
================
“Bò đến đây.”Âm thanh khô khốc kia rơi xuống như vết dao rạch thẳng vào không khí trầm lặng đang bao trùm cả căn phòng.
Khương Tinh Vãn cúi thấp đầu hơn, hai bàn tay nhỏ chống xuống, lòng bàn tay tiếp xúc với mặt gỗ mát lạnh, nàng bắt đầu bò. Từng bước, từng bước, chậm rãi, cẩn trọng, không dám làm vang một tiếng động nào ngoài tiếng cọ xát khẽ khàng của quần jean với nền nhà.Giang Mộ Bạch ngồi tựa lưng vào sofa, một chân vắt hờ qua chân kia, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, ánh mắt cô không hề rời khỏi từng cử động nhỏ bé đang tiến gầnĐến khi Khương Tinh Vãn chỉ còn cách bàn trà một đoạn ngắn, giọng trầm khẽ vang lên, đều và chậm.“Ngẩng đầu lên.”Khương Tinh Vãn lập tức dừng lại. Đầu nàng khẽ nâng, hàng mi run nhẹ, đôi mắt đen to tròn ngước lên,vài loạn tóc mái xõa nhẹ bên sườn mặt, ánh đèn vàng hắt xuống phản chiếu sự căng thẳng, sợ hãi lẫn mong chờ đang xoắn vào nhau đến nghẹt thở.Giang Mộ Bạch dụi điếu thuốc vào chiếc gạt thủy tinh, tiếng “lạch” khẽ vang trong không khí đặc quánh“Nói ta biết vì sao lại đề nghị ta giả làm người yêu em?”Khương Tinh Vãn khẽ cắn môi, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Giang Mộ Bạch, giọng nàng có chút khàn nhẹ.“Xung quanh em luôn có nhiều lời đồn đại. Lần này chủ nhân cùng em đến buổi tiệc, em không muốn những điều tiếng không hay sẽ nổ ra. Nên là mượn cớ ‘người yêu’ để tránh rắc rối và ngăn chặn lời đồn về kim chủ.”Giang Mộ Bạch khẽ nhếch môi, ánh nhìn như mũi dao lướt qua gương mặt nhỏ nhắn ấy.“Không tệ. Còn biết lợi dụng cả ta. Bé con, lá gan của em cũng thật lớn.”Âm điệu không cao, nhưng như đè nặng lên từng nhịp tim của Khương Tinh Vãn“Khi nãy em bảo sẽ chấp nhận mọi hình phạt. Bây giờ ta từ từ tính với nhau, nhé bé con.”Giang Mộ Bạch chống khuỷu tay lên tay vịn sofa, ngón tay gõ nhịp đều đều. Ánh mắt cô lạnh lại, từng chữ rơi xuống rõ ràng.“Bò đến phòng huấn luyện. Tự mình cởi sạch quần áo và quỳ thẳng lưng chờ ta.”Khương Tĩnh Vãn thấp giọng đáp ‘Vâng’ một tiếng rồi thực thi mệnh lệnh. Hai tay chống xuống nền gỗ và từng bước bò về phòng huấn luyện, đầu gối ma sát trên sàn nhà vang lên âm thanh khẽ khàng.Cửa phòng huấn luyện bật mở, ánh đèn vàng hắt xuống, soi rõ từng vạch kẻ, từng chiếc móc thép, từng chiếc roi được sắp ngay ngắn, như đang chờ đợi những cuộc vui của Giang Mộ Bạch và tiểu nô lệ của cô ấyKhương Tinh Vãn chống tay vào bờ tường, nàng chậm rãi đứng lên. Quần áo trên cơ thể cũng theo động tác tay mà từng cái trút xuống, nàng gấp gọn để lên giá cạnh cửa. Chính mình chân trần giẫm trên gỗ xám bước đến góc phòng và quỳ xuống. Lưng thẳng, cả cơ thể phía trước áp sát vào tường, hai tay đặt vòng sau gáy. Đây là tư thế quỳ đợi phạt mà Giang Mộ Bạch đã dạy cho nàng.Không gian đặc quánh, Khương Tinh Vãn có thể nghe rõ tiếng hít thở của chính mình.Ba mươi phút sau, cửa lần nữa bật mở. Người đến mang theo hương xà phòng thơm mát, bước chân trầm ổn vang lên trên nền gỗ. Ánh mắt cô rớt vào thân hình đang quỳ đúng tiêu chuẩn mà cười nhạt, khóe môi cong nhẹ lên tiếng“Không tệ”Cô ung dung đi đến sofa dài bên tường và ngồi xuống. Giang Mộ Bạch rót cho chính mình một ly rượu, chất lỏng sóng sánh chảy qua ly thủy tinh, ngụm rượu trôi vào thực quản với chút vị đắng nhẹ.“Bò đến liếm chân ta.”Khương Tinh Vãn lập tức hạ thấp đầu, hai tay rời khỏi gáy, chống xuống nền gỗ lạnh, cơ thể di chuyển từng nhịp, đầu gối chạm nền khẽ vang âm khô khốc trong căn phòng tĩnh đặc.Nàng bò đến bên cạnh sofa, hơi thở khẽ dồn dập, trán gần như chạm vào mũi chân của Giang Mộ Bạch, rồi cúi thấp đầu hơn nữa. Đầu lưỡi ấm nóng khẽ lướt qua da thịt dưới mắt cá chân, chậm, đều, từng nhịp như thể chính bản thân nàng đang thưởng thức một món ngon nào đó.Gương mặt nàng đỏ bừng bừng như nhúng phải thuốc nhuộm, vành tai cũng không ngoại lệGiang Mộ Bạch ngửa người, nhấp thêm một ngụm rượu, không hối thúc, không khen ngợi, cô dĩ nhiên nhìn thấy vành tai đỏ ửng của tiểu nô lệ, trong lòng liền có chút vui vẻ.Năm phút qua đi, Giang Mộ Bạch mới nghiêng đầu, giọng chậm, lạnh mà nén một tầng hài lòng“Ngưng. Làm cũng thật tốt.”Giang Mộ Bạch đặt ly rượu lại trên bàn, ngón tay gõ nhịp lên thành ly hai lần, tiếng khô khốc vang trong phòng như tín hiệu. Giọng cô trầm thấp, không nhanh, nhưng từng chữ như đè nặng lên khoảng không.“Chống tay xuống sàn. Sấp người. Hai chân gác lên ghế.”Khương Tinh Vãn lập tức chống hai tay xuống nền gỗ lạnh, cơ thể hạ thấp, gò má dán sát vào mặt sàn, hai chân theo lệnh từng chút gác lên ghế dài, bắp đùi kéo căng.Giang Mộ Bạch đứng dậy, ánh mắt nhìn qua tư thế chuẩn xác, từng nhịp run nơi cơ đùi và gót chân hơi co lại vì căng thẳng của tiểu nô lệ. Bước chân cô trầm ổn đi về bên kia giá treo, ngón tay thon dài đơn giản chọn ra một roi mây màu trắng ngà, vung nhẹ trong không khí, tiếng rít mảnh và lạnh như nhát dao lạnh lẽo cắt phăng không khí tĩnh lặng vừa rồi.“Đếm nhé cô bé.”Vút….Roi đầu tiên quất xuống lòng bàn chân trắng muốt, âm thanh khô khốc vang dội cả căn phòng. Bàn chân khẽ giật, các ngón co lại theo phản xạ, nhưng cơ thể vẫn giữ nguyên, tiếng đếm khàn khẽ bật ra:“...Một.”Giang Mộ Bạch không nói, chỉ xoay cổ tay, vung roi lần nữa, lực vừa đủ để buốt rát thấm dọc từng dây thần kinh nơi gan bàn chânVút….. “Hai”Vút…..Roi thứ ba quất chéo từ ngón út sang ngón cái, đường roi để lại vệt nóng bỏng chạy xiên, cơn buốt như sợi dây mảnh chui thẳng vào từng khớp nhỏ, Khương Tinh Vãn cắn chặt răng, tiếng đếm mỏng như hơi thở“Ba..”Vút….Roi thứ tư dội thẳng vào cung bàn chân, điểm mềm nhất, mạch thần kinh căng như muốn nổ tung, toàn thân nàng run lên một nhịp không kìm nổi, khuỷu tay chống sàn siết lại, giữ cho tư thế không lệch“…Bốn”Đến roi thứ năm, lực đạo tuy có nhẹ hơn một chút nhưng da thịt nóng rực mà mạch đập dồn lên tận thái dương.“…Năm…”Vút….Roi thứ sáu, giáng vào đúng giữa gan bàn chân, tiếng roi khô khốc vang lên như nhát chém vào sự im lặng, hơi thở Khương Tinh Vãn run lên từng trận, răng nghiến vào nhau giữ nguyên từng đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch“..Sáu.”Vút….vút…Roi bảy và tám đánh thẳng vào các khớp xương ngón nhân. Khương Tinh Vãn bật ra tiếng ngâm khẽ như muỗi kêu, Giang Mộ Bạch nghe thấy nhưng là lười quản.“Bảy…Tám…”Vút…Roi thứ mười kết thúc. , Đường roi quất thẳng, không nương tay. Mười roi đánh qua, hai lòng bàn chân Khương Tinh Vãn sưng tấy lên, ẩn ẩn vệt tím nhạt.Căn phòng rơi lại vào im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc, mồ hôi theo sống lưng Khương Tinh Vãn chảy xuống nền gỗ lạnh. Giang Mộ Bạch thu roi, cô ngồi trở lại sofa, bàn tay lướt nhẹ trên những lằn roi vừa được chính tay mình “khắc” xuốngGiang Mộ Bạch cho tiểu nô của mình nghỉ được đúng năm phút liền đứng dậy. Giọng cô có chút trầm,“Đứng dậy, hai tay buông bên hông. Một chân đặt trên mặt ghế. Mỗi chân năm roi.”Khương Tinh Vãn hít sâu một hơi, chống tay xuống sàn, chậm rãi đứng dậy. Đầu nàng vẫn cúi, hơi thở khàn khẽ. Lòng bàn chân vừa chạm vào sàn gỗ đã nhói buốt lên tận thần kinh trung ương, nàng có chút lảo đão suýt té. Thật may đã có thể trụ lại.Nàng cắn răng mang toàn bộ trọng lượng của cơ thể dồn vào chân phải, chân trái đặt lên mặt ghế, hai tay siết chặt đặt bên hông, mồ hôi lạnh sượt dọc thái dương nàng nhưng sợi chân trâu bị đứt gãy.Giang Mộ Bạch không nói, chỉ thong thả bước vòng qua, roi mây trong tay một lần nữa được cô giơ cao. Vút…. Roi thứ nhất quất ngang bắp chân trắng trẻo đang gác lên ghế, âm sắc bén, gọn, như chẻ đôi sự im lặng, Khương Tinh Vãn run khẽ, các ngón tay cấu chặt vào da thịt của chính mình, tiếng đếm bật ra khàn khẽ“..Một.”Vút….vút….Roi thứ hai và ba. Tốc độ xuống roi của Giang Mộ Bạch, nhanh và mạnh. Bắp chân vốn trắng nỏn hiện rõ ba lằn roi vắt ngang màu tím nhạt, vùng da xung quanh sưng cao màu đỏ sẫm“Hai…Ba…”Khương Tinh Vãn nuốt khan một trận, hốc mắt căng tràn như sắp vỡ. Chỉ là ý chí nói cho nàng biết tuyệt đối không được phạm sai lầm.Giang Mộ Bạch lướt roi dọc theo ba lằn roi đang hiện hữu, khóe môi cô cười nhạt khi nhìn đến vành môi run rẩy của tiểu nô lệ.Vút….vút….Roi thứ tư và năm đánh chuẩn xác lên khoảng giữa ba roi cũ. Hình thành một miệng vết thương sưng tím“Bốn….nă..m”Giang Mộ Bạch gần như không cho Khương Tinh Vãn có nhịp thở. Lạnh lùng ra lệnh“Đổi chân”Khương Tinh Vãn cắn răng hạ chân trái lằn roi sẫm màu xuống, đưa chân phải lên mặt ghế, lòng bàn chân vừa chạm sàn đã buốt như hàng trăm kim nhỏ đâm thẳng lên dây thần kinh. Các khớp xương hơi rung theo phản xạ, mồ hôi trườn dọc sống lưng.Giang Mộ Bạch bước nửa vòng, roi mây khẽ gõ hai nhịp vào không khí, tạo âm thanh sắc như thép lạnh rạch qua gióVút….. Roi thứ sáu quất ngang, bén, đau sắc chạy thẳng dọc dây thần kinh bắp chân còn nguyên vẹn, khiến cơ thể tiểu nô khẽ chao nhưng tư thế không hề lệch.“Sáu…”Vút….Roi thứ bảy mạnh hơn, góc đổi chếch, đường roi lướt chéo, vùng thịt vừa nóng nay rát buốt, Khương Tinh Vãn cắn môi giữ im lặng, chỉ để âm thanh đếm bật ra khàn khẽ:“Bảy…”Vút… Roi thứ tám gọn, chính xác, giáng thẳng lên khoảng giữa, tạo một vệt chồng lên hai nhịp trước, da dưới roi như nóng rực, tâm trí nàng căng như dây cung sắp đứt.“Tám…”Giang Mộ Bạch nhìn lướt qua biểu cảm vừa nhẫn vừa căng, khóe môi khẽ nhích lên một đường mỏng, da thịt đúng là dày lên một tầng.Vút…. Roi thứ chín nhanh, gọn, âm vang đanh như chém đôi không khí đặc quánh, mồ hôi nhỏ từ cằm Khương Tinh Vãn rơi xuống mép ghế, tan thành giọt mỏng trên nền gỗ lạnh.“Chín…”Vút… Roi thứ mười, không nương tay, lực đạo vừa nhanh vừa mạnh, khép lại toàn bộ chuỗi huấn luyện trên vùng thịt vừa chịu đựng, tiếng đếm bật ra khàn, run, nhưng rõ ràng từng chữ“Mười.”Khương Tinh Vãn bật ra tiếng điếm, thân thể cũng vô lực mà chao đảo, nhưng thay vì sàn nhà cứng cáp, nàng ngã hẳn vào lòng ngực Giang Mộ Bạch, hương thơm dịu nhẹ trên người chị ấy, khiến nàng phút chốc quên mất cái đau đang cắn xé hai chân mình.Giang Mộ Bạch siết nhẹ vòng tay quanh eo Khương Tinh Vãn, giữ cho cơ thể nhỏ nhắn ấy không trượt khỏi lòng mình. Cô cúi đầu, ánh mắt quét một lượt khắp những vệt roi sưng đỏ, hơi thở trầm lại“Còn mạnh miệng nói rằng, ta muốn em làm gì cũng chịu nữa không?”Khương Tinh Vãn cố ngước mắt, hàng mi ướt mồ hôi run run, khoé môi khẽ động nhưng không bật thành tiếng ngay. Một nhịp dài, hơi thở nàng lạc đi đâu đó giữa đau rát còn sót lại và vòng tay ấm áp đang giữ chặt eo mình.“Em..có thể nói…đau không?”Giọng nàng khàn khẽ, như tiếng gió lọt qua kẽ đá, nhưng lại khiến vòng tay đang ôm mình khẽ run lênGiang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu, trán áp hờ lên đỉnh đầu Khương Tinh Vãn, một hơi thở dài chạm lên tóc, lạnh ban đầu, nhưng hơi ấm của da thịt dần loang ra, xoa dịu phần nào run rẩy mệt mỏi trong cơ thể nhỏ bé“Em có…thể thử xin tôi mà. Tôi chưa nói sẽ đồng ý tha em, nhưng em không xin làm sao biết?”Khương Tinh Vãn khẽ khép mi, hàng mi ướt run run, hơi thở như đứt làm nhiều đoạn nhỏ. Nàng nuốt khan, cổ họng rát đến khô cứng, nhưng cuối cùng vẫn để âm thanh lọt ra, nhỏ đến mức chỉ đủ chạm vào lồng ngực người đang ôm mình“Chủ nhân…em đau…có thể khi khác…trả nợ được không?”Khoảnh khắc ấy, Giang Mộ Bạch không cười, cũng không đáp ngay. Cô chỉ siết nhẹ vòng tay, ngón tay vuốt một đường từ eo xuống sát hông, khẽ gõ hai nhịp như một lời xác nhận im lặng“Tôi không làm chuyện lỗ vốn. Em đã lấy tôi làm bia đỡ đạn, gắng danh hiệu người yêu lên người tôi. Thì em cũng nên hoàn thành nghĩa vụ người yêu chứ?”Giang Mộ Bạch nói xong, ánh mắt cô không rời khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái đi vì đau nhưng vẫn ngước nhìn mình như đang cố tìm một lối thoát. Một thoáng trầm lặng nặng như khối thép đè lên căn phòng.Rồi cô cúi đầu, không báo trước, môi lạnh khẽ áp xuống môi Khương Tinh VãnKhông phải một nụ hôn dịu dàng, cũng chẳng vồ vập, mà là một nhịp chạm sâu. Hơi thở của Khương Tinh Vãn khựng lại, toàn bộ thân thể căng cứng trong vòng tay đang ghì chặt, cơn đau ở chân tạm thời mờ đi dưới sức nặng và nhiệt độ của đôi môi vừa chiếm lấy mình.Giang Mộ Bạch nhích môi, khẽ mím lấy môi dưới của nàng một nhịp, rồi buông ra, hơi thở trượt dọc cằm Khương Tinh Vãn“Đây là chuyện – người yêu - nên làm.”Cô siết lại eo nàng, đổi thế, bế gọn cả thân thể nhỏ nhắn đã rũ ra, ôm sát vào lồng ngực mình. Sải chân dài, chậm, vững chãi, đưa cả hai rời khỏi phòng huấn luyện, chỉ còn tiếng bước chân đều đặn, vang xa, kéo theo dư âm của một buổi huấn luyện vừa khép lại bằng một nụ hôn, vừa như kết thúc cũng vừa như bắt đầu.Giang Mộ Bạch bước vào phòng ngủ, cửa khẽ bật ra, hơi lạnh điều hòa chạm vào da, khác hẳn hơi nóng nặng nề trong phòng huấn luyện. Cô cúi người, cẩn thận đặt Khương Tinh Vãn xuống giường, nệm mềm hút lấy thân thể nhỏ nhắn đang rã rời, làm bật ra một hơi thở khẽ runCô mỉm cười đưa tay xoa đầu nhỏ của cô bé, giọng nói phá lệ ôn nhu lên tiếng.“Sao này không cần gọi tôi là chủ nhân. Hãy gọi tôi là Mộ Bạch.”Khương Tinh Vãn khẽ chớp mắt, mí mắt nặng trĩu, cả cơ thể như vừa bị rút sạch toàn bộ sức lực. Câu nói kia rơi vào giữa không khí lạnh mát của phòng ngủ như một mảnh lụa rớt xuống trên nền thép.Nàng ngước nhìn, ánh mắt mờ nước, nhưng không hiểu được Giang Mộ Bạch nói thế để làm gì?“Sao có thể? Kêu như vậy…chủ nhân có vả rách miệng em không?”Giang Mộ Bạch khẽ cười, không phải nụ cười lạnh thường ngày, cũng không hoàn toàn là dịu dàng, mà là một thứ gì đó đã lâu rồi cô không được trải qua“Tôi cho phép, còn vả rách miệng em sao?”Cô cúi người, môi khẽ chạm lên trán Khương Tinh Vãn, một cái chạm ngắn, ấm, nhưng đầy quyền sở hữu“Tôi nghiêm túc đấy. Chúng ta tìm hiểu nhau đi. Giống như cặp tình nhân thông thường…còn vấn đề kia….chúng ta sẽ bàn bạc lại.”Khương Tinh Vãn khẽ mở môi, định nói gì đó nhưng cổ họng chỉ bật ra một âm khàn mỏng, lạc giữa nhịp tim đang đập dồn dập vì không hiểu đây là một phần của trò chơi, hay là một lối rẽ thật sự.Nàng hiểu được Giang Mộ Bạch và nàng là người ở hai thế giới khác nhau, đừng nói là tìm hiểu ngay cả kết bạn thông thường đều không thể. Nàng không dám tin tưởng lời ‘tìm hiểu’ trong lời của Giang Mộ Bạch, liệu rằng có phải là một phương thức trêu chọc mới của chị ấy hay không?Khương Tinh Vãn ngập ngừng, cổ họng khô khốc, từng chữ bật ra đứt quãng“Tìm hiểu?....Chủ nhân…người…”Chát… Âm thanh sắc bén xé toạc không khí yên lặng của phòng ngủ.Bàn tay Giang Mộ Bạch không chút lưu tình quăng xuống gương mặt nhỏ một cái tát, âm thanh giòn tan vang lên, dấu tay đỏ tươi hằn lên gò má trắng trẻo của Khương Tinh Vãn. Ánh mắt Giang Mộ Bạch lạnh đi hẳn“Gọi Mộ Bạch. Em gọi sai một lần, tôi vả mặt em một lần. Muốn mang mặt sưng đến trường thì có thể thoải mái.”Giọng cô trầm, đều, từng chữ rơi xuống, ngón tay Giang Mộ Bạch khẽ nâng cằm Khương Tinh Vãn, buộc bé con phải nhìn thẳng vào mắt mình, khoảng cách gần đến mức hơi thở va nhau thành một luồng lạnh nóng lẫn lộn.“Trên đời này…người để tôi nói từ ‘nghiêm túc’, không có mấy ai đâu. Em đừng có ngu ngốc mà hỏi lại tôi.”Giang Mộ Bạch hạ tay, khẽ gõ một nhịp lên má vừa bị tát, động tác nhẹ, như một cách nhắc nhở cuối cùng“Gọi – Mộ - Bạch – xem.”Khương Tinh Vãn nuốt khan, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, đôi mắt mờ nước, hàng mi run như cánh bướm đập cánh trong mưa“M..ộ…Bạch”Âm thanh bật ra, mỏng, yếu, như sắp tan giữa hơi lạnh của điều hòa, nhưng rõ ràng. Vành tai nàng đỏ bừng bừng
Giang Mộ Bạch nhìn cô bé của mình ngại ngùng mà ánh mắt trở nên mềm mại, cô đưa tay gõ nhẹ vào trán người đang nằm, môi mỏng cong lên một vòng“Không tệ. Sau gọi rành mạch hơn.”Cô đứng dậy đi vào nhà tắm, trở ra vúi một túi y tế được chuẩn bị sẵn.“Sấp người lại, tôi chăm vết thương cho em.”Khương Tinh Vãn xoay người, thân thể mệt rã như không thuộc về mình. Từng cơ bắp căng như sợi dây vừa bị kéo quá lâu. Nàng chống tay khẽ, nghiêng người, để lưng trần lấm tấm mồ hôi lộ ra dưới ánh đèn vàng dịuGiang Mộ Bạch ngồi xuống giường, thuốc đỏ trong tay nhanh chóng chạm vào lằn roi đầu tiên. Cảm giác lạnh lẽo xen theo ê buốt chạy thẳng sóng lưng Khương Tinh Vãn, nàng trong vô thức mà bật ra tiếng rên khẽ “Urm”. Ánh mắt Giang Mộ Bạch như nhìn thấu đau đớn của cô bé, cô cúi xuống thổi nhẹ một luồng khí ấm nóng vào vết roi.Khương Tinh Vãn nắm chặt khớp tay, trong lòng cực kỳ căng thẳng. Nàng sợ rằng chính mình không thoát nổi sự dịu dàng mà Giang Mộ Bạch mang lại.Không khí trong phòng trở nên yên ắng, có thể vì mệt, vì đau và vì sự chăm sóc dịu dàng ấy mà Khương Tinh Vãn dìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Giang Mộ Bạch nhìn cô bé của mình mà khóe môi cong nhẹ, cô nghiêng người đặt xuống chiếc má nhỏ ấy một nụ hôn nhẹ, chất giọng trầm khàn vang lên“Ngủ ngon, bé con của ta.”Ánh sáng buổi sớm len qua tấm rèm mỏng, rọi lên nửa khuôn mặt Khương Tinh Vãn. Cơn đau âm ỉ ở hai chân và sống lưng nhắc nàng rằng đêm qua không phải mơ. Mùi thuốc lạnh vẫn còn vương trên da, và quan trọng vẫn là vòng tay vẫn đang đặt trên eo nàng..Thời gian này, Giang Mộ Bạch vẫn luôn ngủ ở phòng nàng, mỗi sáng nàng vẫn luôn nằm gọn trong vòng tay của chị ấy. Những lời đêm qua…là thật sao?“Sáng sớm, em ngẩn ngơ cái gì?”Vừa tỉnh giấc, giọng Giang Mộ Bạch có chút khàn nhẹ, cô đưa tay hơi siết nhẹ lấy eo nhỏ của bé con. Từ ngày ngủ cùng Khương Tinh Vãn, chứng mất ngủ của cô giảm đi đáng kể…cô bé này đích thị là thuốc an thần hữu hiện nhất.Khương Tinh Vãn khẽ giật mình, quay mặt lại, mũi chạm vào hõm cổ Giang Mộ Bạch, hương xà phòng dịu quen thuộc lập tức phủ lên đầu óc đang rối bời.“Không…có..”Giang Mộ Bạch khẽ cười khàn, hơi thở phả lên tai Khương Tinh Vãn, tay cô vẫn siết nhẹ eo nàng như không muốn buông.“Có phải là đang nghĩ, lời tôi nói hôm qua là trêu đùa không?”Khương Tinh Vãn còn chưa kịp lên tiếng, Giang Mộ Bạch đã dịu dàng đặt vào sườn mặt trong trẻo của nàng một cái chạm nhẹ.“Tắm rửa, tôi đưa em đến trường.”Đường phố Bắc Thành vẫn luôn đông đúc, nơi này không chỉ là thủ phủ kinh tế mà còn điểm đến cho những ai ôm giấc mộng đổi đời. Bên ngoài ồn ào là thế, bên trong xe lại yên tĩnh lạ thường. Khương Tinh Vãn ngồi ghế phụ, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, mắt nhìn thẳng ra ngoài, so với ngồi xe buýt hay đạp xe đạp, thì ngồi cạnh Giang Mộ Bạch là loại trải nghiệm đáng sợ, nó khiến dây thần kinh nàng co cứng, một phút cũng không dám thả lỏng.Giang Mộ Bạch nắm chặt vô – lăng, ánh mắt tường chừng như chuyên chú, nhưng thật tế mỗi cử động nhỏ của người bên cạnh, cô đều không bỏ sót.Tốc độ lái xe của Giang Mộ Bạch khá tốt, rất nhanh đã đến cổng trường Đại Học Thanh Bắc, cô cho xe đổ vào một chỗ khuất, tắt máy xe nhưng lại không vội xuống.Cô ngã nhẹ người về hướng người bên cạnh, không để Khương Tinh Vãn phản ứng, môi cô đã khẽ chạm lên môi bé con, một cái hôn ngắn, không sâu như đủ thể hiện được sự dịu dàng vốn có, đủ để trái tim đang co cứng của Khương Tinh Vãn lệch nhịp một khoảnh khắc
Khi rời ra, khoảng cách vẫn gần đến mức hơi thở chạm nhau. Giang Mộ Bạch khẽ cong môi, giọng trầm thấp lọt vào không gian chật hẹp của khoang xe như mệnh lệnh ngọt ngào nhưng tuyệt đối không thể chống“Mặc dù có chút khoảng cách về tuổi tác, nhưng tôi cũng không quá trẻ để bị nói – trâu già gặm cỏ non, phải không?”Khương Tinh Vãn đỏ mặt, đôi mắt khẽ dao động, không biết nên nhìn thẳng hay lảng đi nơi khác. Hơi ấm từ môi vẫn còn, nhưng câu trêu ghẹo kia lại khiến lồng ngực nàng co rút như bị ai bóp nghẹt, vừa ngượng, vừa khó hiểu nổi tâm ý thật sự đằng sau lời nói của Giang Mộ Bạch.Giang Mộ Bạch không để nàng rơi vào hỗn loạn lâu, tay cô khẽ vuốt nhẹ qua má Tinh Vãn, một động tác rất chừng mực, nhưng mang theo cảm giác trấn an đầy chiếm hữu“Tôi chỉ hơn em mười tuổi thôi.”Giọng cô lại trở về bình thản, không còn chút giễu cợt, chỉ còn sức nặng khiến người nghe tự động gật đầu.“Tôi sẽ có trải nghiệm hơn những sinh viên ngoài kia. Nên là bé con, phải giữ mình ở trường. Đừng để tôi biết xung quanh em có ong bướm. Tôi sẽ bẻ gãy chân em, sau đó mang giáo sư về tư gia dạy cho em.”Khương Tinh Vãn sững người, tim như bị bóp nghẹt thêm một lần nữa. Lời nói kia nửa như đe dọa, nửa như hứa hẹn, khiến tất cả huyết quản trong người nàng nóng rần rật rồi lập tức lạnh lại.
Nàng không dám ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp một tiếng“Vâng…”Giang Mộ Bạch ngả người về chỗ cũ, một tay hờ lên vô-lăng, ngón tay gõ nhịp đều đều, ánh mắt nghiêng sang, nhìn Khương Tinh Vãn với một tia cưng nựng chỉ riêng cô biết“Xuống xe đi. Chiều tôi đến đón em.”“Vâng…chủ..à không ..vâng Mộ Bạch.”Cửa mở ra, luồng không khí ngoài phố ập vào, ồn ào, hỗn loạn, hoàn toàn khác với khoang xe ngột ngạt quyền lực ban nãy. Khương Tinh Vãn siết quai túi, hít sâu một hơi, rồi bước xuống
================
“Bò đến đây.”Âm thanh khô khốc kia rơi xuống như vết dao rạch thẳng vào không khí trầm lặng đang bao trùm cả căn phòng.
Khương Tinh Vãn cúi thấp đầu hơn, hai bàn tay nhỏ chống xuống, lòng bàn tay tiếp xúc với mặt gỗ mát lạnh, nàng bắt đầu bò. Từng bước, từng bước, chậm rãi, cẩn trọng, không dám làm vang một tiếng động nào ngoài tiếng cọ xát khẽ khàng của quần jean với nền nhà.Giang Mộ Bạch ngồi tựa lưng vào sofa, một chân vắt hờ qua chân kia, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, ánh mắt cô không hề rời khỏi từng cử động nhỏ bé đang tiến gầnĐến khi Khương Tinh Vãn chỉ còn cách bàn trà một đoạn ngắn, giọng trầm khẽ vang lên, đều và chậm.“Ngẩng đầu lên.”Khương Tinh Vãn lập tức dừng lại. Đầu nàng khẽ nâng, hàng mi run nhẹ, đôi mắt đen to tròn ngước lên,vài loạn tóc mái xõa nhẹ bên sườn mặt, ánh đèn vàng hắt xuống phản chiếu sự căng thẳng, sợ hãi lẫn mong chờ đang xoắn vào nhau đến nghẹt thở.Giang Mộ Bạch dụi điếu thuốc vào chiếc gạt thủy tinh, tiếng “lạch” khẽ vang trong không khí đặc quánh“Nói ta biết vì sao lại đề nghị ta giả làm người yêu em?”Khương Tinh Vãn khẽ cắn môi, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Giang Mộ Bạch, giọng nàng có chút khàn nhẹ.“Xung quanh em luôn có nhiều lời đồn đại. Lần này chủ nhân cùng em đến buổi tiệc, em không muốn những điều tiếng không hay sẽ nổ ra. Nên là mượn cớ ‘người yêu’ để tránh rắc rối và ngăn chặn lời đồn về kim chủ.”Giang Mộ Bạch khẽ nhếch môi, ánh nhìn như mũi dao lướt qua gương mặt nhỏ nhắn ấy.“Không tệ. Còn biết lợi dụng cả ta. Bé con, lá gan của em cũng thật lớn.”Âm điệu không cao, nhưng như đè nặng lên từng nhịp tim của Khương Tinh Vãn“Khi nãy em bảo sẽ chấp nhận mọi hình phạt. Bây giờ ta từ từ tính với nhau, nhé bé con.”Giang Mộ Bạch chống khuỷu tay lên tay vịn sofa, ngón tay gõ nhịp đều đều. Ánh mắt cô lạnh lại, từng chữ rơi xuống rõ ràng.“Bò đến phòng huấn luyện. Tự mình cởi sạch quần áo và quỳ thẳng lưng chờ ta.”Khương Tĩnh Vãn thấp giọng đáp ‘Vâng’ một tiếng rồi thực thi mệnh lệnh. Hai tay chống xuống nền gỗ và từng bước bò về phòng huấn luyện, đầu gối ma sát trên sàn nhà vang lên âm thanh khẽ khàng.Cửa phòng huấn luyện bật mở, ánh đèn vàng hắt xuống, soi rõ từng vạch kẻ, từng chiếc móc thép, từng chiếc roi được sắp ngay ngắn, như đang chờ đợi những cuộc vui của Giang Mộ Bạch và tiểu nô lệ của cô ấyKhương Tinh Vãn chống tay vào bờ tường, nàng chậm rãi đứng lên. Quần áo trên cơ thể cũng theo động tác tay mà từng cái trút xuống, nàng gấp gọn để lên giá cạnh cửa. Chính mình chân trần giẫm trên gỗ xám bước đến góc phòng và quỳ xuống. Lưng thẳng, cả cơ thể phía trước áp sát vào tường, hai tay đặt vòng sau gáy. Đây là tư thế quỳ đợi phạt mà Giang Mộ Bạch đã dạy cho nàng.Không gian đặc quánh, Khương Tinh Vãn có thể nghe rõ tiếng hít thở của chính mình.Ba mươi phút sau, cửa lần nữa bật mở. Người đến mang theo hương xà phòng thơm mát, bước chân trầm ổn vang lên trên nền gỗ. Ánh mắt cô rớt vào thân hình đang quỳ đúng tiêu chuẩn mà cười nhạt, khóe môi cong nhẹ lên tiếng“Không tệ”Cô ung dung đi đến sofa dài bên tường và ngồi xuống. Giang Mộ Bạch rót cho chính mình một ly rượu, chất lỏng sóng sánh chảy qua ly thủy tinh, ngụm rượu trôi vào thực quản với chút vị đắng nhẹ.“Bò đến liếm chân ta.”Khương Tinh Vãn lập tức hạ thấp đầu, hai tay rời khỏi gáy, chống xuống nền gỗ lạnh, cơ thể di chuyển từng nhịp, đầu gối chạm nền khẽ vang âm khô khốc trong căn phòng tĩnh đặc.Nàng bò đến bên cạnh sofa, hơi thở khẽ dồn dập, trán gần như chạm vào mũi chân của Giang Mộ Bạch, rồi cúi thấp đầu hơn nữa. Đầu lưỡi ấm nóng khẽ lướt qua da thịt dưới mắt cá chân, chậm, đều, từng nhịp như thể chính bản thân nàng đang thưởng thức một món ngon nào đó.Gương mặt nàng đỏ bừng bừng như nhúng phải thuốc nhuộm, vành tai cũng không ngoại lệGiang Mộ Bạch ngửa người, nhấp thêm một ngụm rượu, không hối thúc, không khen ngợi, cô dĩ nhiên nhìn thấy vành tai đỏ ửng của tiểu nô lệ, trong lòng liền có chút vui vẻ.Năm phút qua đi, Giang Mộ Bạch mới nghiêng đầu, giọng chậm, lạnh mà nén một tầng hài lòng“Ngưng. Làm cũng thật tốt.”Giang Mộ Bạch đặt ly rượu lại trên bàn, ngón tay gõ nhịp lên thành ly hai lần, tiếng khô khốc vang trong phòng như tín hiệu. Giọng cô trầm thấp, không nhanh, nhưng từng chữ như đè nặng lên khoảng không.“Chống tay xuống sàn. Sấp người. Hai chân gác lên ghế.”Khương Tinh Vãn lập tức chống hai tay xuống nền gỗ lạnh, cơ thể hạ thấp, gò má dán sát vào mặt sàn, hai chân theo lệnh từng chút gác lên ghế dài, bắp đùi kéo căng.Giang Mộ Bạch đứng dậy, ánh mắt nhìn qua tư thế chuẩn xác, từng nhịp run nơi cơ đùi và gót chân hơi co lại vì căng thẳng của tiểu nô lệ. Bước chân cô trầm ổn đi về bên kia giá treo, ngón tay thon dài đơn giản chọn ra một roi mây màu trắng ngà, vung nhẹ trong không khí, tiếng rít mảnh và lạnh như nhát dao lạnh lẽo cắt phăng không khí tĩnh lặng vừa rồi.“Đếm nhé cô bé.”Vút….Roi đầu tiên quất xuống lòng bàn chân trắng muốt, âm thanh khô khốc vang dội cả căn phòng. Bàn chân khẽ giật, các ngón co lại theo phản xạ, nhưng cơ thể vẫn giữ nguyên, tiếng đếm khàn khẽ bật ra:“...Một.”Giang Mộ Bạch không nói, chỉ xoay cổ tay, vung roi lần nữa, lực vừa đủ để buốt rát thấm dọc từng dây thần kinh nơi gan bàn chânVút….. “Hai”Vút…..Roi thứ ba quất chéo từ ngón út sang ngón cái, đường roi để lại vệt nóng bỏng chạy xiên, cơn buốt như sợi dây mảnh chui thẳng vào từng khớp nhỏ, Khương Tinh Vãn cắn chặt răng, tiếng đếm mỏng như hơi thở“Ba..”Vút….Roi thứ tư dội thẳng vào cung bàn chân, điểm mềm nhất, mạch thần kinh căng như muốn nổ tung, toàn thân nàng run lên một nhịp không kìm nổi, khuỷu tay chống sàn siết lại, giữ cho tư thế không lệch“…Bốn”Đến roi thứ năm, lực đạo tuy có nhẹ hơn một chút nhưng da thịt nóng rực mà mạch đập dồn lên tận thái dương.“…Năm…”Vút….Roi thứ sáu, giáng vào đúng giữa gan bàn chân, tiếng roi khô khốc vang lên như nhát chém vào sự im lặng, hơi thở Khương Tinh Vãn run lên từng trận, răng nghiến vào nhau giữ nguyên từng đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch“..Sáu.”Vút….vút…Roi bảy và tám đánh thẳng vào các khớp xương ngón nhân. Khương Tinh Vãn bật ra tiếng ngâm khẽ như muỗi kêu, Giang Mộ Bạch nghe thấy nhưng là lười quản.“Bảy…Tám…”Vút…Roi thứ mười kết thúc. , Đường roi quất thẳng, không nương tay. Mười roi đánh qua, hai lòng bàn chân Khương Tinh Vãn sưng tấy lên, ẩn ẩn vệt tím nhạt.Căn phòng rơi lại vào im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc, mồ hôi theo sống lưng Khương Tinh Vãn chảy xuống nền gỗ lạnh. Giang Mộ Bạch thu roi, cô ngồi trở lại sofa, bàn tay lướt nhẹ trên những lằn roi vừa được chính tay mình “khắc” xuốngGiang Mộ Bạch cho tiểu nô của mình nghỉ được đúng năm phút liền đứng dậy. Giọng cô có chút trầm,“Đứng dậy, hai tay buông bên hông. Một chân đặt trên mặt ghế. Mỗi chân năm roi.”Khương Tinh Vãn hít sâu một hơi, chống tay xuống sàn, chậm rãi đứng dậy. Đầu nàng vẫn cúi, hơi thở khàn khẽ. Lòng bàn chân vừa chạm vào sàn gỗ đã nhói buốt lên tận thần kinh trung ương, nàng có chút lảo đão suýt té. Thật may đã có thể trụ lại.Nàng cắn răng mang toàn bộ trọng lượng của cơ thể dồn vào chân phải, chân trái đặt lên mặt ghế, hai tay siết chặt đặt bên hông, mồ hôi lạnh sượt dọc thái dương nàng nhưng sợi chân trâu bị đứt gãy.Giang Mộ Bạch không nói, chỉ thong thả bước vòng qua, roi mây trong tay một lần nữa được cô giơ cao. Vút…. Roi thứ nhất quất ngang bắp chân trắng trẻo đang gác lên ghế, âm sắc bén, gọn, như chẻ đôi sự im lặng, Khương Tinh Vãn run khẽ, các ngón tay cấu chặt vào da thịt của chính mình, tiếng đếm bật ra khàn khẽ“..Một.”Vút….vút….Roi thứ hai và ba. Tốc độ xuống roi của Giang Mộ Bạch, nhanh và mạnh. Bắp chân vốn trắng nỏn hiện rõ ba lằn roi vắt ngang màu tím nhạt, vùng da xung quanh sưng cao màu đỏ sẫm“Hai…Ba…”Khương Tinh Vãn nuốt khan một trận, hốc mắt căng tràn như sắp vỡ. Chỉ là ý chí nói cho nàng biết tuyệt đối không được phạm sai lầm.Giang Mộ Bạch lướt roi dọc theo ba lằn roi đang hiện hữu, khóe môi cô cười nhạt khi nhìn đến vành môi run rẩy của tiểu nô lệ.Vút….vút….Roi thứ tư và năm đánh chuẩn xác lên khoảng giữa ba roi cũ. Hình thành một miệng vết thương sưng tím“Bốn….nă..m”Giang Mộ Bạch gần như không cho Khương Tinh Vãn có nhịp thở. Lạnh lùng ra lệnh“Đổi chân”Khương Tinh Vãn cắn răng hạ chân trái lằn roi sẫm màu xuống, đưa chân phải lên mặt ghế, lòng bàn chân vừa chạm sàn đã buốt như hàng trăm kim nhỏ đâm thẳng lên dây thần kinh. Các khớp xương hơi rung theo phản xạ, mồ hôi trườn dọc sống lưng.Giang Mộ Bạch bước nửa vòng, roi mây khẽ gõ hai nhịp vào không khí, tạo âm thanh sắc như thép lạnh rạch qua gióVút….. Roi thứ sáu quất ngang, bén, đau sắc chạy thẳng dọc dây thần kinh bắp chân còn nguyên vẹn, khiến cơ thể tiểu nô khẽ chao nhưng tư thế không hề lệch.“Sáu…”Vút….Roi thứ bảy mạnh hơn, góc đổi chếch, đường roi lướt chéo, vùng thịt vừa nóng nay rát buốt, Khương Tinh Vãn cắn môi giữ im lặng, chỉ để âm thanh đếm bật ra khàn khẽ:“Bảy…”Vút… Roi thứ tám gọn, chính xác, giáng thẳng lên khoảng giữa, tạo một vệt chồng lên hai nhịp trước, da dưới roi như nóng rực, tâm trí nàng căng như dây cung sắp đứt.“Tám…”Giang Mộ Bạch nhìn lướt qua biểu cảm vừa nhẫn vừa căng, khóe môi khẽ nhích lên một đường mỏng, da thịt đúng là dày lên một tầng.Vút…. Roi thứ chín nhanh, gọn, âm vang đanh như chém đôi không khí đặc quánh, mồ hôi nhỏ từ cằm Khương Tinh Vãn rơi xuống mép ghế, tan thành giọt mỏng trên nền gỗ lạnh.“Chín…”Vút… Roi thứ mười, không nương tay, lực đạo vừa nhanh vừa mạnh, khép lại toàn bộ chuỗi huấn luyện trên vùng thịt vừa chịu đựng, tiếng đếm bật ra khàn, run, nhưng rõ ràng từng chữ“Mười.”Khương Tinh Vãn bật ra tiếng điếm, thân thể cũng vô lực mà chao đảo, nhưng thay vì sàn nhà cứng cáp, nàng ngã hẳn vào lòng ngực Giang Mộ Bạch, hương thơm dịu nhẹ trên người chị ấy, khiến nàng phút chốc quên mất cái đau đang cắn xé hai chân mình.Giang Mộ Bạch siết nhẹ vòng tay quanh eo Khương Tinh Vãn, giữ cho cơ thể nhỏ nhắn ấy không trượt khỏi lòng mình. Cô cúi đầu, ánh mắt quét một lượt khắp những vệt roi sưng đỏ, hơi thở trầm lại“Còn mạnh miệng nói rằng, ta muốn em làm gì cũng chịu nữa không?”Khương Tinh Vãn cố ngước mắt, hàng mi ướt mồ hôi run run, khoé môi khẽ động nhưng không bật thành tiếng ngay. Một nhịp dài, hơi thở nàng lạc đi đâu đó giữa đau rát còn sót lại và vòng tay ấm áp đang giữ chặt eo mình.“Em..có thể nói…đau không?”Giọng nàng khàn khẽ, như tiếng gió lọt qua kẽ đá, nhưng lại khiến vòng tay đang ôm mình khẽ run lênGiang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu, trán áp hờ lên đỉnh đầu Khương Tinh Vãn, một hơi thở dài chạm lên tóc, lạnh ban đầu, nhưng hơi ấm của da thịt dần loang ra, xoa dịu phần nào run rẩy mệt mỏi trong cơ thể nhỏ bé“Em có…thể thử xin tôi mà. Tôi chưa nói sẽ đồng ý tha em, nhưng em không xin làm sao biết?”Khương Tinh Vãn khẽ khép mi, hàng mi ướt run run, hơi thở như đứt làm nhiều đoạn nhỏ. Nàng nuốt khan, cổ họng rát đến khô cứng, nhưng cuối cùng vẫn để âm thanh lọt ra, nhỏ đến mức chỉ đủ chạm vào lồng ngực người đang ôm mình“Chủ nhân…em đau…có thể khi khác…trả nợ được không?”Khoảnh khắc ấy, Giang Mộ Bạch không cười, cũng không đáp ngay. Cô chỉ siết nhẹ vòng tay, ngón tay vuốt một đường từ eo xuống sát hông, khẽ gõ hai nhịp như một lời xác nhận im lặng“Tôi không làm chuyện lỗ vốn. Em đã lấy tôi làm bia đỡ đạn, gắng danh hiệu người yêu lên người tôi. Thì em cũng nên hoàn thành nghĩa vụ người yêu chứ?”Giang Mộ Bạch nói xong, ánh mắt cô không rời khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái đi vì đau nhưng vẫn ngước nhìn mình như đang cố tìm một lối thoát. Một thoáng trầm lặng nặng như khối thép đè lên căn phòng.Rồi cô cúi đầu, không báo trước, môi lạnh khẽ áp xuống môi Khương Tinh VãnKhông phải một nụ hôn dịu dàng, cũng chẳng vồ vập, mà là một nhịp chạm sâu. Hơi thở của Khương Tinh Vãn khựng lại, toàn bộ thân thể căng cứng trong vòng tay đang ghì chặt, cơn đau ở chân tạm thời mờ đi dưới sức nặng và nhiệt độ của đôi môi vừa chiếm lấy mình.Giang Mộ Bạch nhích môi, khẽ mím lấy môi dưới của nàng một nhịp, rồi buông ra, hơi thở trượt dọc cằm Khương Tinh Vãn“Đây là chuyện – người yêu - nên làm.”Cô siết lại eo nàng, đổi thế, bế gọn cả thân thể nhỏ nhắn đã rũ ra, ôm sát vào lồng ngực mình. Sải chân dài, chậm, vững chãi, đưa cả hai rời khỏi phòng huấn luyện, chỉ còn tiếng bước chân đều đặn, vang xa, kéo theo dư âm của một buổi huấn luyện vừa khép lại bằng một nụ hôn, vừa như kết thúc cũng vừa như bắt đầu.Giang Mộ Bạch bước vào phòng ngủ, cửa khẽ bật ra, hơi lạnh điều hòa chạm vào da, khác hẳn hơi nóng nặng nề trong phòng huấn luyện. Cô cúi người, cẩn thận đặt Khương Tinh Vãn xuống giường, nệm mềm hút lấy thân thể nhỏ nhắn đang rã rời, làm bật ra một hơi thở khẽ runCô mỉm cười đưa tay xoa đầu nhỏ của cô bé, giọng nói phá lệ ôn nhu lên tiếng.“Sao này không cần gọi tôi là chủ nhân. Hãy gọi tôi là Mộ Bạch.”Khương Tinh Vãn khẽ chớp mắt, mí mắt nặng trĩu, cả cơ thể như vừa bị rút sạch toàn bộ sức lực. Câu nói kia rơi vào giữa không khí lạnh mát của phòng ngủ như một mảnh lụa rớt xuống trên nền thép.Nàng ngước nhìn, ánh mắt mờ nước, nhưng không hiểu được Giang Mộ Bạch nói thế để làm gì?“Sao có thể? Kêu như vậy…chủ nhân có vả rách miệng em không?”Giang Mộ Bạch khẽ cười, không phải nụ cười lạnh thường ngày, cũng không hoàn toàn là dịu dàng, mà là một thứ gì đó đã lâu rồi cô không được trải qua“Tôi cho phép, còn vả rách miệng em sao?”Cô cúi người, môi khẽ chạm lên trán Khương Tinh Vãn, một cái chạm ngắn, ấm, nhưng đầy quyền sở hữu“Tôi nghiêm túc đấy. Chúng ta tìm hiểu nhau đi. Giống như cặp tình nhân thông thường…còn vấn đề kia….chúng ta sẽ bàn bạc lại.”Khương Tinh Vãn khẽ mở môi, định nói gì đó nhưng cổ họng chỉ bật ra một âm khàn mỏng, lạc giữa nhịp tim đang đập dồn dập vì không hiểu đây là một phần của trò chơi, hay là một lối rẽ thật sự.Nàng hiểu được Giang Mộ Bạch và nàng là người ở hai thế giới khác nhau, đừng nói là tìm hiểu ngay cả kết bạn thông thường đều không thể. Nàng không dám tin tưởng lời ‘tìm hiểu’ trong lời của Giang Mộ Bạch, liệu rằng có phải là một phương thức trêu chọc mới của chị ấy hay không?Khương Tinh Vãn ngập ngừng, cổ họng khô khốc, từng chữ bật ra đứt quãng“Tìm hiểu?....Chủ nhân…người…”Chát… Âm thanh sắc bén xé toạc không khí yên lặng của phòng ngủ.Bàn tay Giang Mộ Bạch không chút lưu tình quăng xuống gương mặt nhỏ một cái tát, âm thanh giòn tan vang lên, dấu tay đỏ tươi hằn lên gò má trắng trẻo của Khương Tinh Vãn. Ánh mắt Giang Mộ Bạch lạnh đi hẳn“Gọi Mộ Bạch. Em gọi sai một lần, tôi vả mặt em một lần. Muốn mang mặt sưng đến trường thì có thể thoải mái.”Giọng cô trầm, đều, từng chữ rơi xuống, ngón tay Giang Mộ Bạch khẽ nâng cằm Khương Tinh Vãn, buộc bé con phải nhìn thẳng vào mắt mình, khoảng cách gần đến mức hơi thở va nhau thành một luồng lạnh nóng lẫn lộn.“Trên đời này…người để tôi nói từ ‘nghiêm túc’, không có mấy ai đâu. Em đừng có ngu ngốc mà hỏi lại tôi.”Giang Mộ Bạch hạ tay, khẽ gõ một nhịp lên má vừa bị tát, động tác nhẹ, như một cách nhắc nhở cuối cùng“Gọi – Mộ - Bạch – xem.”Khương Tinh Vãn nuốt khan, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, đôi mắt mờ nước, hàng mi run như cánh bướm đập cánh trong mưa“M..ộ…Bạch”Âm thanh bật ra, mỏng, yếu, như sắp tan giữa hơi lạnh của điều hòa, nhưng rõ ràng. Vành tai nàng đỏ bừng bừng
Giang Mộ Bạch nhìn cô bé của mình ngại ngùng mà ánh mắt trở nên mềm mại, cô đưa tay gõ nhẹ vào trán người đang nằm, môi mỏng cong lên một vòng“Không tệ. Sau gọi rành mạch hơn.”Cô đứng dậy đi vào nhà tắm, trở ra vúi một túi y tế được chuẩn bị sẵn.“Sấp người lại, tôi chăm vết thương cho em.”Khương Tinh Vãn xoay người, thân thể mệt rã như không thuộc về mình. Từng cơ bắp căng như sợi dây vừa bị kéo quá lâu. Nàng chống tay khẽ, nghiêng người, để lưng trần lấm tấm mồ hôi lộ ra dưới ánh đèn vàng dịuGiang Mộ Bạch ngồi xuống giường, thuốc đỏ trong tay nhanh chóng chạm vào lằn roi đầu tiên. Cảm giác lạnh lẽo xen theo ê buốt chạy thẳng sóng lưng Khương Tinh Vãn, nàng trong vô thức mà bật ra tiếng rên khẽ “Urm”. Ánh mắt Giang Mộ Bạch như nhìn thấu đau đớn của cô bé, cô cúi xuống thổi nhẹ một luồng khí ấm nóng vào vết roi.Khương Tinh Vãn nắm chặt khớp tay, trong lòng cực kỳ căng thẳng. Nàng sợ rằng chính mình không thoát nổi sự dịu dàng mà Giang Mộ Bạch mang lại.Không khí trong phòng trở nên yên ắng, có thể vì mệt, vì đau và vì sự chăm sóc dịu dàng ấy mà Khương Tinh Vãn dìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Giang Mộ Bạch nhìn cô bé của mình mà khóe môi cong nhẹ, cô nghiêng người đặt xuống chiếc má nhỏ ấy một nụ hôn nhẹ, chất giọng trầm khàn vang lên“Ngủ ngon, bé con của ta.”Ánh sáng buổi sớm len qua tấm rèm mỏng, rọi lên nửa khuôn mặt Khương Tinh Vãn. Cơn đau âm ỉ ở hai chân và sống lưng nhắc nàng rằng đêm qua không phải mơ. Mùi thuốc lạnh vẫn còn vương trên da, và quan trọng vẫn là vòng tay vẫn đang đặt trên eo nàng..Thời gian này, Giang Mộ Bạch vẫn luôn ngủ ở phòng nàng, mỗi sáng nàng vẫn luôn nằm gọn trong vòng tay của chị ấy. Những lời đêm qua…là thật sao?“Sáng sớm, em ngẩn ngơ cái gì?”Vừa tỉnh giấc, giọng Giang Mộ Bạch có chút khàn nhẹ, cô đưa tay hơi siết nhẹ lấy eo nhỏ của bé con. Từ ngày ngủ cùng Khương Tinh Vãn, chứng mất ngủ của cô giảm đi đáng kể…cô bé này đích thị là thuốc an thần hữu hiện nhất.Khương Tinh Vãn khẽ giật mình, quay mặt lại, mũi chạm vào hõm cổ Giang Mộ Bạch, hương xà phòng dịu quen thuộc lập tức phủ lên đầu óc đang rối bời.“Không…có..”Giang Mộ Bạch khẽ cười khàn, hơi thở phả lên tai Khương Tinh Vãn, tay cô vẫn siết nhẹ eo nàng như không muốn buông.“Có phải là đang nghĩ, lời tôi nói hôm qua là trêu đùa không?”Khương Tinh Vãn còn chưa kịp lên tiếng, Giang Mộ Bạch đã dịu dàng đặt vào sườn mặt trong trẻo của nàng một cái chạm nhẹ.“Tắm rửa, tôi đưa em đến trường.”Đường phố Bắc Thành vẫn luôn đông đúc, nơi này không chỉ là thủ phủ kinh tế mà còn điểm đến cho những ai ôm giấc mộng đổi đời. Bên ngoài ồn ào là thế, bên trong xe lại yên tĩnh lạ thường. Khương Tinh Vãn ngồi ghế phụ, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, mắt nhìn thẳng ra ngoài, so với ngồi xe buýt hay đạp xe đạp, thì ngồi cạnh Giang Mộ Bạch là loại trải nghiệm đáng sợ, nó khiến dây thần kinh nàng co cứng, một phút cũng không dám thả lỏng.Giang Mộ Bạch nắm chặt vô – lăng, ánh mắt tường chừng như chuyên chú, nhưng thật tế mỗi cử động nhỏ của người bên cạnh, cô đều không bỏ sót.Tốc độ lái xe của Giang Mộ Bạch khá tốt, rất nhanh đã đến cổng trường Đại Học Thanh Bắc, cô cho xe đổ vào một chỗ khuất, tắt máy xe nhưng lại không vội xuống.Cô ngã nhẹ người về hướng người bên cạnh, không để Khương Tinh Vãn phản ứng, môi cô đã khẽ chạm lên môi bé con, một cái hôn ngắn, không sâu như đủ thể hiện được sự dịu dàng vốn có, đủ để trái tim đang co cứng của Khương Tinh Vãn lệch nhịp một khoảnh khắc
Khi rời ra, khoảng cách vẫn gần đến mức hơi thở chạm nhau. Giang Mộ Bạch khẽ cong môi, giọng trầm thấp lọt vào không gian chật hẹp của khoang xe như mệnh lệnh ngọt ngào nhưng tuyệt đối không thể chống“Mặc dù có chút khoảng cách về tuổi tác, nhưng tôi cũng không quá trẻ để bị nói – trâu già gặm cỏ non, phải không?”Khương Tinh Vãn đỏ mặt, đôi mắt khẽ dao động, không biết nên nhìn thẳng hay lảng đi nơi khác. Hơi ấm từ môi vẫn còn, nhưng câu trêu ghẹo kia lại khiến lồng ngực nàng co rút như bị ai bóp nghẹt, vừa ngượng, vừa khó hiểu nổi tâm ý thật sự đằng sau lời nói của Giang Mộ Bạch.Giang Mộ Bạch không để nàng rơi vào hỗn loạn lâu, tay cô khẽ vuốt nhẹ qua má Tinh Vãn, một động tác rất chừng mực, nhưng mang theo cảm giác trấn an đầy chiếm hữu“Tôi chỉ hơn em mười tuổi thôi.”Giọng cô lại trở về bình thản, không còn chút giễu cợt, chỉ còn sức nặng khiến người nghe tự động gật đầu.“Tôi sẽ có trải nghiệm hơn những sinh viên ngoài kia. Nên là bé con, phải giữ mình ở trường. Đừng để tôi biết xung quanh em có ong bướm. Tôi sẽ bẻ gãy chân em, sau đó mang giáo sư về tư gia dạy cho em.”Khương Tinh Vãn sững người, tim như bị bóp nghẹt thêm một lần nữa. Lời nói kia nửa như đe dọa, nửa như hứa hẹn, khiến tất cả huyết quản trong người nàng nóng rần rật rồi lập tức lạnh lại.
Nàng không dám ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp một tiếng“Vâng…”Giang Mộ Bạch ngả người về chỗ cũ, một tay hờ lên vô-lăng, ngón tay gõ nhịp đều đều, ánh mắt nghiêng sang, nhìn Khương Tinh Vãn với một tia cưng nựng chỉ riêng cô biết“Xuống xe đi. Chiều tôi đến đón em.”“Vâng…chủ..à không ..vâng Mộ Bạch.”Cửa mở ra, luồng không khí ngoài phố ập vào, ồn ào, hỗn loạn, hoàn toàn khác với khoang xe ngột ngạt quyền lực ban nãy. Khương Tinh Vãn siết quai túi, hít sâu một hơi, rồi bước xuống