DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN
Chương 21
Chương 21 : Kim Chủ
=================
Khương Tinh Vãn đứng trước gương, ánh đèn vàng trong phòng phản chiếu một hình ảnh đơn giản đến mức chẳng ai nghĩ là để đi dự tiệc: áo len màu be nhạt, quần jean tối màu, bên ngoài khoác một chiếc blazer đen dáng dài, tóc xõa nhẹ sau lưng, không son, không trang sức cầu kỳ, ngoại trừ dây chuyền và chiếc lắc bạc lấp lánh trên cổ tay, là hai thứ nàng không thể tháo xuống.Buổi chiều nàng đã nhắn tin cho Giang Mộ Bạch nói về buổi tiệc này, và nhận được sự đồng ý của chị ấy, nàng mới dám chuẩn bị đến buổi tiệc. Dù có thể đoán được Chu Nhược Nhan không có ý tốt, nhưng nàng thà là muốn biết rốt cuộc cậu ta đã biết được những gì.Vì sao lại cố ý nhắc đến Lạc Hạc Sơn Trang?Thời điểm nàng đang đổi từ dép lê trong nhà thành giày thể thao trắng thì âm thanh cửa từ vang lên tiếng ‘tít – tít’. Vú Phương vừa rồi đã nói bà ấy đi siêu thị, vậy người phía sau cánh cửa là Giang Mộ Bạch.Khương Tinh Vãn nhìn đến đồng hồ trên tường, chị ấy sao lại về sớm như vậy?Cửa mở ra một khe nhỏ rồi bật hẳn ra ngoài. Gió cuối chiều lùa vào, trộn lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc, len vào cả khoảng trống của huyền quang.Giang Mộ Bạch bước vào, trên người cô là sơ mi trắng cùng quần âu, áo vest được cô vắt hờ trên vai. Vừa nhìn thấy tiểu nô lệ, tức thì mệt mỏi của một ngày làm việc tan biến nhanh chóng, như là đều này chỉ mình Giang Mộ Bạch biết mà thôi.Khương Tinh Vãn vừa nhìn thấy Giang Mộ Bạch, khớp gối theo bản năng liền muốn quỳ xuống nhưng là Giang Mộ Bạch đã đưa tay cản lại“Không cần. Em đi dự tiệc à?”Câu nói này khiến Khương Tinh Vãn ngẩn ra. Đầu nàng hơi cúi xuống, đáp lời“Vâng, chủ nhân.”Giang Mộ Bạch khẽ nheo mắt, đầu ngón tay còn vương chút lạnh từ gió ngoài cửa, tiệc mà tiểu nô lệ đề cập đến mười trên mười là Hồng Môn Yến. Thế mà cô bé này vẫn có cái gan bước vào.“Chu Nhược Nhan đó là tiểu thư của Chu gia sao?”Ở trường luôn có nhiều người ca tụng về Chu Nhược Nhan, nói rằng cậu ta có xuất thân tốt, vẻ ngoài lại xinh đẹp, nhưng Khương Tinh Vãn chưa từng để tâm đến bối cảnh cậu ta lớn mạnh thế nào?Nàng chỉ có thể mơ hồ mà trả lời“Em cũng không rõ. Nhưng lão sư đối với cậu ấy có chút kiêng nể.”Giang Mộ Bạch im lặng mấy giây, đầu ngón tay cô chạm vào chiếc cằm của tiểu nô lệ. cái nhìn xoáy thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn đầy tinh xảo này.“Nói cho tôi biết, nếu đến tiệc em bị cô ta bắt nạt thì sao?”Khương Tinh Vãn khẽ run một nhịp khi đầu ngón tay lạnh của Giang Mộ Bạch nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải đối diện với ánh mắt sâu như vực. Nàng mím môi, một thoáng do dự, rồi giọng nàng khẽ như tiếng gió lùa nhưng cũng đầy kiên định“Em sẽ đáp trả. Chủ nhân đã dạy, không được để bản thân chịu thiệt”Giang Mộ Bạch lặng vài giây, rồi bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp, ngắn, không giấu nổi một tầng vui đến kỳ lạ. Cô cúi sát xuống, môi gần chạm vào tai nàng, giọng cô rơi từng chữ chậm rãi“Với tôi, Chu gia đó còn không đáng bỏ vào mắt. Em có thể tùy ý, nhưng đừng để chính mình ủy khuất. Tôi ở sau lưng dọn dẹp cho em, nhưng không có nghĩa tôi muốn nhìn thấy người khác tính kế em. Hiểu chứ?”Khương Tinh Vãn khẽ gật đầu, hàng mi dài rũ xuống che đi ánh mắt đang khẽ rung động.“Vâng, chủ nhân.”Giang Mộ Bạch khẽ nheo mắt, nhìn nàng vài giây, rồi đưa tay chỉnh lại cổ áo blazer trên vai Khương Tinh Vãn, động tác như vô tình nhưng từng nhịp ngón tay đều mang theo cảm giác sở hữu không hề che giấu.“Ta đưa em đến đó.”Đáy mắt Khương Tinh Vãn mềm xuống trước sự dịu dàng của Giang Mộ Bạch, nàng càng lúc càng không làm chủ được cảm xúc của chính mình.Xe dừng lại ở cổng lớn Chu gia. Buổi tiệc tổ chức ngoài trời nên vào thời điểm Giang Mộ Bạch cho xe đổ ngay cửa đã có không ít người nhìn thấy. Ánh đèn trang trí dọc lối vào phản chiếu lên lớp sơn đen bóng của chiếc xe sang, một vài vị khách trung niên có mối quan hệ làm ăn với nhà họ Chu thay nhau trố mắt.Từ khi nào Chu lão lại có mối quan hệ với giới hào môn của Bắc Thành?Khương Tinh Vãn đưa tay định thóa khóa an toàn, thì người bên cạnh đã lạnh nhạt lên tiếng“Tôi đổi ý rồi. Em mang tôi đến buổi tiệc của bạn em đi. Lâu rồi tôi không trải nghiệm cảm giác tụ hợp của sinh viên.”Khương Tinh Vãn ngẩn người, bàn tay còn giữ trên dây an toàn, đôi mắt khẽ chớp, một thoáng không kịp phản ứng“Chủ nhân…nói là….?”Nàng thử xác nhận, giọng nhỏ đến mức chỉ có người trong xe nghe được.Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, ánh nhìn như quét qua gương mặt nhỏ nhắn ấy, nhếch môi thành một đường gần như không rõ là cười hay không.“Sao thế? Không thể mang người thân đến à?”“Không… không phải.”Khương Tinh Vãn vội cúi đầu, tim đập như trống trận, nửa sợ hãi, nửa lại là một thứ cảm xúc phức tạp tràn lên ngực. Trong trường đã có không ít lời đồn nói rằng nàng có kim chủ chống lưng là một ông già sáu, bảy chục tuổi. Nếu bây giờ nàng cùng Giang Mộ Bạch đến, tin đồn cũ có thể lắng xuống, nhưng tin đồ kim chủ của nàng là Giang Mộ Bạch chắc chắn sẽ như nấm mọc sau mưa. Trong một tích tắt, Khương Tinh Vãn nảy ra một sáng kiến.“Chủ nhân. Em có thể xin người một việc không?”Giang Mộ Bạch chẳng nói thêm, chỉ nghiêng người về phía trước, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vô-lăng, yên lặng đại biểu cho sự đồng ýKhương Tinh Vãn hít mạnh một hơi trình bày dự định của bản thân“Trong trường, có nhiều tin đồn em có kim chủ. Là một ông lão vừa già, vừa xấu. Nếu chủ nhân cùng em đến tiệc….có thể….có thể..nói người là bạn của em không."Nàng nói đến đây, tiếng càng nhỏ, như sợ chính lời mình sẽ chọc giận Giang Mộ Bạch. Ngón tay nàng vô thức siết chặt mép áo len, khớp gối khẽ run dưới lớp quần jean, nhưng rồi, như cắn răng liều chết, nàng hít mạnh một hơi, giọng khẽ mà rõ ràng“Cũng có nhiều bạn nam làm phiền em….nếu người có thể…đóng giả làm người yêu em. Bọn họ biết xu hướng tình cảm của em, sẽ không phiền em nữa.”Trong khoang xe đột nhiên tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ điện tử trên taplo nhích từng nhịp khô khan. Giang Mộ Bạch đưa tay bắt lấy chiếc cằm nhỏ mà nhẹ giọng“Còn biết cả chiêu trò này? Tiểu nô lệ, gan em là lớn rồi phải không?”Cô nhấn từng chữ, ánh mắt đầy ý cười lạnh, như một thợ săn vừa nghe con mồi của mình tự nguyện nhảy vào bẫy“Nếu ta giúp em, đổi lại ta được lợi ích gì?”Giang Mộ Bạch chậm rãi bổ sung câu nói dang dỡ của mình“Muốn trái tim của em, thì sao?”Trong khoang xe, hơi thở hai người đan vào nhau, nóng lạnh trộn lẫn.“Trái tim của em…”Khương Tinh Vãn là nên hiểu câu nói này theo khía cạnh nào đây? Giang Mộ Bạch bật cười khẽ, tiếng cười ngắn, khàn, mang theo một tầng thích thú đến điên rồ. Cô cúi xuống sát, môi gần kề bên tai Khương Tinh Vãn, hơi thở quét qua khiến cả người cô bé run nhẹ, nhưng không rút lui“Tôi chỉ đang sở hữu thân thể em, thứ tôi muốn là trai tim em. Như thế nào, giao dịch này có được hay không?”Khương Tinh Vãn ngẩng đầu lên một thoáng, đôi mắt run rẩy trong bóng tối phản chiếu ánh đèn vàng mờ của khoang xe, như có hàng nghìn suy nghĩ đang quẫy đạp trong lòng.Cái này…có tình là tỏ tình không?Nàng nuốt xuống một ngụm khí khô khốc, hạ mi mắt, giọng nàng nhỏ đến mức như đang sợ chính câu trả lời của mình, như sợ quyết định của mình….hoặc là nàng sợ tất cả chỉ là giấc mổng viển vông“Ý của chủ nhân là…..?”Giang Mộ Bạch nhìn nàng, ánh mắt vừa như trêu chọc, vừa như có một thứ gì khác sâu hơn, tối hơn, chưa kịp bật ra ngoài. Cô đưa tay vuốt nhẹ dọc sống mũi nhỏ nhắn của tiểu nô lệ, chậm rãi như đang xác nhận lại món hàng vừa thuộc về mình.“Có thể tôi thích em. Tôi cũng không phải thẳng nữ. Nên là giao dịch của em vừa đúng người lại càng đúng thời điểm.”Nụ cười của cô nhạt, nhưng góc môi nhích lên, chứa đầy một tầng khí thế nguy hiểm đến chết người“Và em thì không có quyền từ chối tôi. Nên là…đi thôi bé con của chị”Khương Tinh Vãn nghe tim mình lỡ mất một nhịp. Từng lời Giang Mộ Bạch rơi vào tai như không khí trong xe đang trở nên đặc quánh, vừa nóng vừa ngột ngạt, nhưng lại khiến nàng không muốn rời điNàng khẽ gật đầu, không dám nhìn thẳng, nhưng ngón tay vô thức siết nhẹ lấy mép áo blazer trên người, như tìm một chỗ bấu víu mong giữ mình khỏi trôi tuột vào cơn lốc cảm xúc mà Giang Mộ Bạch vừa tạo raCánh cửa phía Giang Mộ Bạch bật mở trước, luồng gió đêm lùa vào, quét qua cả khoảng sân vốn đang náo nhiệt. Đôi cao gót đế đỏ chậm rãi giẫm lên nền xi măng thô nhám. Ngay khoảnh khắc cô xuống xe, đã có vô số ánh mắt từ trong sân nhìn đến. Cô thong thả bước vòng qua đầu xe, dừng trước cửa bên còn lại. Một động tác đơn giản,tay đặt lên tay nắm, kéo nhẹ, cửa mở ra, nhưng lại như một cảnh tượng khiến ai cũng tò mò nhìn đến – người kia là ai?Từ trong xe, Khương Tinh Vãn chậm rãi đưa tay ra ngoài, bàn tay nhỏ nhắn lập tức được Giang Mộ Bạch đón lấy. Không một lời, Giang Mộ Bạch hơi cúi người, lực đạo nơi các ngón tay vừa đủ để kéo cô bé bước ra, động tác bình thản đến mức tự nhiênÂm giọng Giang Mộ Bạch pha thêm trêu chọc lướt qua bên vành tai Khương Tinh Vãn“Làm tốt vai trò nào, bạn gái nhỏ.”Dường như Khương Tinh Vãn vừa đề nghị một chuyện hết sức điên rồ.Sân tiệc Chu gia vốn đang ồn ào, tiếng cười, tiếng ly chạm nhau vang dồn, vậy mà trong khoảnh khắc hai bóng người bước vào, tất cả dừng như bị chửng lạiKhương Tinh Vãn dĩ nhiên bọn họ đã biết, nhưng người đi cùng KHương Tinh Vãn lại có khí chất lạnh lẽo mà đám sinh viên năm nhất như bọn họ thấy e dè.Tiếng xì xầm lập tức vang lên“Người đi cạnh Khương Tinh Vãn là ai vậy?”“Không phải bảo rằng Khương Tinh Vãn không đến sao?”Một người đàn ông trung niên bên phía khách hàng của Chu gia, ánh mắt đảo qua, nhíu mày“Người đó có chút quen mắt…không biết đã gặp ở đâu rồi?”Chu Nhược Nhan đang đứng ở khu trung tâm tiếp khách, tay cầm ly rượu vang, môi còn vương nụ cười vừa xã giao xong một lượt, nhưng khi ánh mắt chạm vào cảnh tượng kia, nụ cười ấy khựng lạ.Cô ta không nghĩ Khương Tinh Vãn sẽ mang theo một người nữa. Mà người này dường như có chút đặc biệt..Ly rượu trong tay hơi nghiêng, thứ chất lỏng đỏ sóng sánh suýt tràn ra, Chu Nhược Nhan phải lấy hết sức bình tĩnh mới giữ được thần sắc. Nhưng khóe mắt cô vẫn co lại một nhịp, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.Một đứa bạn đứng cạnh Chu Nhược Nhan khẽ nói, giọng mang theo tò mò và dè chừng“Nhan Nhan, người đó là…?”Chu Nhược Nhan mím môi, dù trong lòng có chút lo lắng cho kế hoạch của mình nhưng bản tính tiểu thư không cho phép cô ta tỏ ra yếu thế.“Người đi cùng Khương Tinh Vãn thì có thể là loại người gì?”Giang Mộ Bạch nắm lấy tay Khương Tinh Vãn lướt qua một đám người đang dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm vào mình. Cả hai đi đến một bàn trống cạnh hồ bơi, phục vụ rất nhanh đưa đến hai ly rượu nhẹ“Chỉ mới là sinh viên đã tập tành mở tiệc. Chu Nhược Nhan này, ngày thường hay ức hiếp em không?”Khương Tinh Vãn khẽ liếc mắt sang Giang Mộ Bạch trong lòng thầm cảm thán. Nàng phát hiện công phu diễn xuất của chị ấy thật tốt, giây trước nói hóa thân thành người yêu, giây sau liền không rời cái nắm tay.Nhưng là nàng thật sự tham luyến hơi ấm bàn tay này.“Cũng có một chút. Dù em không đắc tội gì với cậu ấy cả.”Giang Mộ Bạch một tay nắm lấy tay nhỏ của bé con, một tay nâng ly rượu lên mà lắc nhẹ. Ánh mắt không ngừng quan sát đám sinh viên vắt mũi chưa sạch trước mặt, giọng cô trầm xuống một khoảng“Ganh tị đấy. Cô ta ganh tị với em.”Khương Tinh Vãn hơi giật mình, quay đầu nhìn Giang Mộ Bạch, ánh mắt ngỡ ngàng như không chắc mình vừa nghe đúng“Ganh tị… với em?”Giang Mộ Bạch khẽ nhếch môi, ánh nhìn rời khỏi ly rượu, dừng lại trên gương mặt cô bé, giọng cô vẫn thấp, chậm, không cao hơn tiếng nhạc dạ tiệc nhưng từng chữ lại như nặng hơn không khí quanh bàn.“Cô ta là biểu tượng của dòng ‘tiểu thư não ngắn’, việc ganh tị là đều dễ hiểu. Em học tốt hơn, xinh đẹp hơn, đương nhiên sẽ ganh tị với em. Hiện tại, chị đang ở đây cũng là một sự ganh tị với em.”Khương Tinh Vãn : ………….Sao lại không biết Giang Mộ Bạch còn có thể tự luyến đến vậy?“Bạn học Khương cứ nghĩ là cậu sẽ không đến.”Câu nói mang hàm ý trêu chọc cất lên, mọi sự chú ý đều dồn vào cô gái trong chiếc váy đỏ rực đang chậm rãi đi đến. Khương Tinh Vãn ngước lên, ánh mắt bình thản đến mức khiến người đối diện tự cảm thấy lời vừa rồi của chính mình thật dư thừa“Cậu đã mời đương nhiên sẽ đến. Tôi không đến là không xem cậu là bạn học rồi.”Chu Nhược Nhan nhấp một ngụm rượu, ánh nhìn lướt nhanh qua bàn tay đang đan chặt giữa Khương Tinh Vãn và cô gái lạ mặt, đáy mắt thoáng qua một tia ngờ vực, rồi khẽ bật cười“Nhưng là bạn học Khương không giới thiệu người đi cùng là ai sao?”Giang Mộ Bạch chậm rãi đặt ly rượu xuống, động tác thong thả, không vội, nhưng tiếng chạm ly vào mặt bàn vang lên vừa đủ khiến những người đứng gần ngưng một nhịp trò chuyện.Ánh mắt cô hờ hững quét qua Chu Nhược Nhan, giọng điệu trầm thấp, mềm mại nhưng như lưỡi dao lướt qua mặt nước“Là người yêu. Là kim chủ mà cô vẫn hay đi loan tin. Tôi đến để nói rằng tôi không phải ông lão tám mươi tuổi.”Không khí quanh hồ bơi khựng lại một nhịp rõ rệt. Một vài người vừa nâng ly dở chừng bỗng im lặng, ánh mắt tò mò chuyển hẳn thành ngạc nhiên, rồi lan ra thành xôn xao như gió thổi qua mặt hồChu Nhược Nhan cứng người, ngón tay khẽ siết lấy chân ly, nụ cười cố nặn ra trên gương mặt trắng bệch vì bị động.“Ha… bạn học Khương, bạn của cậu, chị ấy thật biết đùa.”Cô ta gượng cười, cố kéo giọng mình trở về tự nhiên, nhưng lại hơi run“Làm gì có tin đồn cậu có kim chủ chứ?”“Thì vẫn là tìm kim chủ đấy thôi.”Bạn thân Chu Nhược Nhan tức thì lên tiếng. Giọng cô ta khá cao, gần như muốn đem toàn bộ sự chú ý của bữa tiệc lại khu vực này“Bạn trẻ này còn không phận biệt được kim chủ và người yêu sao?”Giang Mộ Bạch trầm thấp lên tiếng. Cái nhìn của cô sắc lạnh đến mức khiến người vừa phát ngôn phải đứng nép sang một bênKhông khí quanh hồ bơi trong thoáng chốc như rơi xuống mấy độ.Trước mắt Giang Mộ Bạch chỉ là những sinh viên còn chưa tốt nghiệp, miệng lưỡi có thể đến mức nào, muốn cùng cô nói bóng gió vẫn là nên đầu thai thêm một kiếp người.Vào những lúc như thế này luôn rất có nhiều kẻ muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình, và Trình Dương chính là một trong số đó.Hắn ta từ trong nhóm nam sinh lách người đi đến. Không hề che giấu sự giễu cợt trong mắt dành cho Khương Tinh Vãn cùng người phụ nữ lạ mặt này.“Cũng là một loại quan hệ không đứng đắn, có gì mà tự hào. Khương Tinh Vãn, cậu giống như cha, mẹ cậu vậy. Chỉ có thể làm những chuyện rẻ mạt”Giang Mộ Bạch nhìn qua Khương Tinh Vãn như muốn hỏi đây là tên hề nào?“Là Trình Dương.”“Ồ”, Khương Tinh Vãn vừa nói xong, nét cười của Giang Mộ Bạch càng nồng đậm. Cô dùng một ngón tay ra hiệu cho Trình Dương bước đến.Trình Dương thoáng khựng lại. Không hiểu vì sao một động tác đơn giản của người phụ nữ xa lạ kia lại khiến tim hắn run bần bật. Nhưng trước hàng chục ánh mắt đang nhìn, hắn nào có thể để một người phụ nữ ra lệnh cho mình. Chỉ dám quắc mắt quát lớn“Cô ra lệnh cho ai đấy? Bố của tôi là ủy viên, cô là muốn chết phải không?”Giang Mộ Bạch cười lên thành tiếng. Cô khẽ buông tay Khương Tinh Vãn ra, ánh mắt như mềm đi một chút“Tên này thường xuyên ‘cắn’ em?”Khương Tinh Vãn đã từng thấy Giang Mộ Bạch xử lý đám sinh viên báo chí nên nàng dứt khoát gật đầu. Một khi đến đây nàng đã lường trước sẽ có những chuyện này, chỉ là không nghĩ Giang Mộ Bạch lại đích thân xuất hiện
Giang Mộ Bạch nhìn đến Trình Dương, ánh mắt sắt hơn một phần“Ủy viên sao? Tôi thật sợ….tôi là sợ…bố cậu ngày mai sẽ bị điều tra.”Một câu nói ra khiến không khí như rơi vào hầm băng, tiếng nhạc trong sân tiệc dường như hụt đi một nhịp. Trình Dương gương mặt có phần tái đi, câu nói từ nữ nhân này khiến hắn có chút hoang mang. Nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh, người quen của Khương Tinh Vãn thì có thể làm nên cái trò trống gì?“Này chị gái. Tôi đây thấy chị xinh đẹp nên không chấp. Chị đang nói sảng đấy à? Chị cho rằng mình là ai?”Giang Mộ Bạch khẽ bật cười. Một tiếng cười ngắn, khàn, như lưỡi dao khẽ cắt qua mặt nước yên tĩnh“Là một người bình thường.”Cô dừng lại nửa nhịp, bước chân trầm ổn tiến đến gần Trình Dương, khuôn miệng mỏng kéo vẽ một nụ cười lạnh lẽo“Nhưng đặc biệt chướng mắt kẻ động vào người của tôi.”Khương Tinh Vãn nhín bóng lưng Giang Mộ Bạch mà đặc biệt xuất thần. Người như vậy vừa nãy thật sự đã nói, ‘Có thể tôi thích em. Tôi cũng không phải thẳng nữ.’. Lời này thật sự như bùa chú quấy nhiễu nội tâm nàng.Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu, ánh mắt quét một vòng qua đám sinh viên đang đứng vây quanh. Giọng cô hạ thấp, nhưng từng chữ rơi xuống lại khiến người nghe không lạnh mà run“Khương Tinh Vãn, đúng là dễ chọc, dễ bắt nạt, các người làm đủ trò cũng không thấy phản kháng.”Cô nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt, lạnh đến mức khiến người nghe gai cả sống lưng. Ánh mắt quét thẳng đám nhóc trước mặt, rõ ràng còn vắt mũi chưa sạch đã bày trò bắt nạt, chán sống.“Nhưng tôi thì không dễ nói chuyện. Tính tình cũng không tốt. Nên là đừng nhắm vào người không nên nhắm.”Cô xoay người, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Khương Tinh Vãn, năm ngón tay đan xen tạo nên cảm giác bảo hộ đến cực hạn. Khương Tinh Vãn xuất phát từ bản năng mà mỉm cười đầy rạng rỡ, Giang Mộ Bạch hơi ngẩn ra một đoạn mới nắm tay cô bé của mình rời khỏi buổi tiệc.Hai người rẽ ngang qua khoảng sân như gió đêm lướt qua hồ nước. Đám đông hai bên im thin thít, chỉ còn tiếng giày cao gót lẫn tiếng tim ai đó đập loạn trong lồng ngực.Chu Nhược Nhan cùng Trình Dương nhìn nhau thoáng sợ hãi. Trong kế hoạch của bọn họ là sẽ hạ nhục Khương Tinh Vãn, thậm chí còn chuẩn bị cả một ‘diễn viên’ đóng vai kim chủ cho Khương Tinh Vãn. Như thế nào lại thành ra cớ sự này.Kim chủ của Khương Tinh Vãn không phải một ông già mà là một nữ nhân, còn là một nữ nhân xinh đẹp, khí chất bá vương như thế?Buổi đêm, không khí xuống có chút thấp. Chiếc xe chậm rãi chạy về Lạc Hạc Sơn Trang. Giang Mộ Bạch mở cửa trước, gió đêm lạnh lùa vào vạt áo, cô chỉnh nhẹ cổ tay, bước lên bậc thang không chậm cũng không nhanh. Khương Tinh Vãn theo sau. Bàn tay nắm chặt mép áo blazer của mình, tim đập không còn dồn dập vì sợ, mà vì thứ cảm xúc kỳ lạ cứ cuộn lên từ tận đáy ngực. Nàng lo sợ không biết bản thân có đang hiểu đúng lời của Giang Mộ Bạch hay không? Hay chính mình ngộ nhận mà thôi.Cửa đóng lại, âm thanh khẽ khàng dội vào không gian yên tĩnh. Đèn cảm ứng bật sáng, màu vàng ấm phủ lên lớp gỗ sẫm khiến cả không gian như lắng lại.Theo bản năng đã được Giang Mộ Bạch huấn luyện sâu vào tận xương. Khương Tinh Vãn tức thì ở huyền quang đổi qua dép lê liền hạ gối quỳ xuống, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, đầu cúi thấp, hàng mi rũ xuống, hơi thở khẽ run.Giang Mộ Bạch đi thẳng vào sofa và hoàn toàn không có ý định nhìn đến tiểu nô lệ đang quỳ ở huyền quang. Tựa hồ như lời ‘tôi thích em’ chỉ là ảo ảnh ở một chiều không gian khác. Một tay rút bao thuốc, ngón tay kẹp lấy một điếu, châm lửa, tiếng bật lửa khẽ vang lên trong khoảng không im ắngKhói thuốc trắng bạc lan chậm, quẩn lên cao, mùi vị nhàn nhạt hòa vào hương trầm, khiến không khí càng thêm nặng.Cô mở sấp tài liệu còn bỏ dở từ chiều, mắt dán vào từng hàng chữ, tay còn lại nhịp nhịp trên cạnh sofa, hờ hững đến mức dường như cả sự tồn tại của người đang quỳ chỉ là một bóng mờ rơi vào nền nhà.Mỗi lần Giang Mộ Bạch lật trang, tiếng giấy xào xạc như cắt vào khoảng chờ đợi đặc quánh nơi huyền quang.
Thời gian kéo dài từng nhịp nặng nề, không một lời được thốt ra. Chỉ có tiếng gió từ khe cửa sổ, tiếng đồng hồ treo tường lạch cạch, và tiếng tim của một người đang quỳ dần dần gõ mạnh trong lồng ngực, nóng rực đến nghẹt thởKhương Tinh Vãn cảm thấy khớp gối tê rần, sóng lưng cũng căng chặt như dây cung. Nhưng là nàng cũng hiểu nếu Giang Mộ Bạch không cho phép, nàng cũng chỉ có thể quỳ yên ở đây đến sáng mai.Tiếng tích tắt của đồng hồ vang thêm vài nhịp. Giang Mộ Bạch ung dung gảy tàn thuốc vào chiếc gạt bằng thủy tinh, ánh mắt vẫn không rời khỏi tài liệu, giọng cô trầm, đều, như một mệnh lệnh bất ngờ rơi xuống giữa im lặng“Bò đến đây.”
=================
Khương Tinh Vãn đứng trước gương, ánh đèn vàng trong phòng phản chiếu một hình ảnh đơn giản đến mức chẳng ai nghĩ là để đi dự tiệc: áo len màu be nhạt, quần jean tối màu, bên ngoài khoác một chiếc blazer đen dáng dài, tóc xõa nhẹ sau lưng, không son, không trang sức cầu kỳ, ngoại trừ dây chuyền và chiếc lắc bạc lấp lánh trên cổ tay, là hai thứ nàng không thể tháo xuống.Buổi chiều nàng đã nhắn tin cho Giang Mộ Bạch nói về buổi tiệc này, và nhận được sự đồng ý của chị ấy, nàng mới dám chuẩn bị đến buổi tiệc. Dù có thể đoán được Chu Nhược Nhan không có ý tốt, nhưng nàng thà là muốn biết rốt cuộc cậu ta đã biết được những gì.Vì sao lại cố ý nhắc đến Lạc Hạc Sơn Trang?Thời điểm nàng đang đổi từ dép lê trong nhà thành giày thể thao trắng thì âm thanh cửa từ vang lên tiếng ‘tít – tít’. Vú Phương vừa rồi đã nói bà ấy đi siêu thị, vậy người phía sau cánh cửa là Giang Mộ Bạch.Khương Tinh Vãn nhìn đến đồng hồ trên tường, chị ấy sao lại về sớm như vậy?Cửa mở ra một khe nhỏ rồi bật hẳn ra ngoài. Gió cuối chiều lùa vào, trộn lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc, len vào cả khoảng trống của huyền quang.Giang Mộ Bạch bước vào, trên người cô là sơ mi trắng cùng quần âu, áo vest được cô vắt hờ trên vai. Vừa nhìn thấy tiểu nô lệ, tức thì mệt mỏi của một ngày làm việc tan biến nhanh chóng, như là đều này chỉ mình Giang Mộ Bạch biết mà thôi.Khương Tinh Vãn vừa nhìn thấy Giang Mộ Bạch, khớp gối theo bản năng liền muốn quỳ xuống nhưng là Giang Mộ Bạch đã đưa tay cản lại“Không cần. Em đi dự tiệc à?”Câu nói này khiến Khương Tinh Vãn ngẩn ra. Đầu nàng hơi cúi xuống, đáp lời“Vâng, chủ nhân.”Giang Mộ Bạch khẽ nheo mắt, đầu ngón tay còn vương chút lạnh từ gió ngoài cửa, tiệc mà tiểu nô lệ đề cập đến mười trên mười là Hồng Môn Yến. Thế mà cô bé này vẫn có cái gan bước vào.“Chu Nhược Nhan đó là tiểu thư của Chu gia sao?”Ở trường luôn có nhiều người ca tụng về Chu Nhược Nhan, nói rằng cậu ta có xuất thân tốt, vẻ ngoài lại xinh đẹp, nhưng Khương Tinh Vãn chưa từng để tâm đến bối cảnh cậu ta lớn mạnh thế nào?Nàng chỉ có thể mơ hồ mà trả lời“Em cũng không rõ. Nhưng lão sư đối với cậu ấy có chút kiêng nể.”Giang Mộ Bạch im lặng mấy giây, đầu ngón tay cô chạm vào chiếc cằm của tiểu nô lệ. cái nhìn xoáy thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn đầy tinh xảo này.“Nói cho tôi biết, nếu đến tiệc em bị cô ta bắt nạt thì sao?”Khương Tinh Vãn khẽ run một nhịp khi đầu ngón tay lạnh của Giang Mộ Bạch nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải đối diện với ánh mắt sâu như vực. Nàng mím môi, một thoáng do dự, rồi giọng nàng khẽ như tiếng gió lùa nhưng cũng đầy kiên định“Em sẽ đáp trả. Chủ nhân đã dạy, không được để bản thân chịu thiệt”Giang Mộ Bạch lặng vài giây, rồi bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp, ngắn, không giấu nổi một tầng vui đến kỳ lạ. Cô cúi sát xuống, môi gần chạm vào tai nàng, giọng cô rơi từng chữ chậm rãi“Với tôi, Chu gia đó còn không đáng bỏ vào mắt. Em có thể tùy ý, nhưng đừng để chính mình ủy khuất. Tôi ở sau lưng dọn dẹp cho em, nhưng không có nghĩa tôi muốn nhìn thấy người khác tính kế em. Hiểu chứ?”Khương Tinh Vãn khẽ gật đầu, hàng mi dài rũ xuống che đi ánh mắt đang khẽ rung động.“Vâng, chủ nhân.”Giang Mộ Bạch khẽ nheo mắt, nhìn nàng vài giây, rồi đưa tay chỉnh lại cổ áo blazer trên vai Khương Tinh Vãn, động tác như vô tình nhưng từng nhịp ngón tay đều mang theo cảm giác sở hữu không hề che giấu.“Ta đưa em đến đó.”Đáy mắt Khương Tinh Vãn mềm xuống trước sự dịu dàng của Giang Mộ Bạch, nàng càng lúc càng không làm chủ được cảm xúc của chính mình.Xe dừng lại ở cổng lớn Chu gia. Buổi tiệc tổ chức ngoài trời nên vào thời điểm Giang Mộ Bạch cho xe đổ ngay cửa đã có không ít người nhìn thấy. Ánh đèn trang trí dọc lối vào phản chiếu lên lớp sơn đen bóng của chiếc xe sang, một vài vị khách trung niên có mối quan hệ làm ăn với nhà họ Chu thay nhau trố mắt.Từ khi nào Chu lão lại có mối quan hệ với giới hào môn của Bắc Thành?Khương Tinh Vãn đưa tay định thóa khóa an toàn, thì người bên cạnh đã lạnh nhạt lên tiếng“Tôi đổi ý rồi. Em mang tôi đến buổi tiệc của bạn em đi. Lâu rồi tôi không trải nghiệm cảm giác tụ hợp của sinh viên.”Khương Tinh Vãn ngẩn người, bàn tay còn giữ trên dây an toàn, đôi mắt khẽ chớp, một thoáng không kịp phản ứng“Chủ nhân…nói là….?”Nàng thử xác nhận, giọng nhỏ đến mức chỉ có người trong xe nghe được.Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, ánh nhìn như quét qua gương mặt nhỏ nhắn ấy, nhếch môi thành một đường gần như không rõ là cười hay không.“Sao thế? Không thể mang người thân đến à?”“Không… không phải.”Khương Tinh Vãn vội cúi đầu, tim đập như trống trận, nửa sợ hãi, nửa lại là một thứ cảm xúc phức tạp tràn lên ngực. Trong trường đã có không ít lời đồn nói rằng nàng có kim chủ chống lưng là một ông già sáu, bảy chục tuổi. Nếu bây giờ nàng cùng Giang Mộ Bạch đến, tin đồn cũ có thể lắng xuống, nhưng tin đồ kim chủ của nàng là Giang Mộ Bạch chắc chắn sẽ như nấm mọc sau mưa. Trong một tích tắt, Khương Tinh Vãn nảy ra một sáng kiến.“Chủ nhân. Em có thể xin người một việc không?”Giang Mộ Bạch chẳng nói thêm, chỉ nghiêng người về phía trước, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vô-lăng, yên lặng đại biểu cho sự đồng ýKhương Tinh Vãn hít mạnh một hơi trình bày dự định của bản thân“Trong trường, có nhiều tin đồn em có kim chủ. Là một ông lão vừa già, vừa xấu. Nếu chủ nhân cùng em đến tiệc….có thể….có thể..nói người là bạn của em không."Nàng nói đến đây, tiếng càng nhỏ, như sợ chính lời mình sẽ chọc giận Giang Mộ Bạch. Ngón tay nàng vô thức siết chặt mép áo len, khớp gối khẽ run dưới lớp quần jean, nhưng rồi, như cắn răng liều chết, nàng hít mạnh một hơi, giọng khẽ mà rõ ràng“Cũng có nhiều bạn nam làm phiền em….nếu người có thể…đóng giả làm người yêu em. Bọn họ biết xu hướng tình cảm của em, sẽ không phiền em nữa.”Trong khoang xe đột nhiên tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ điện tử trên taplo nhích từng nhịp khô khan. Giang Mộ Bạch đưa tay bắt lấy chiếc cằm nhỏ mà nhẹ giọng“Còn biết cả chiêu trò này? Tiểu nô lệ, gan em là lớn rồi phải không?”Cô nhấn từng chữ, ánh mắt đầy ý cười lạnh, như một thợ săn vừa nghe con mồi của mình tự nguyện nhảy vào bẫy“Nếu ta giúp em, đổi lại ta được lợi ích gì?”Giang Mộ Bạch chậm rãi bổ sung câu nói dang dỡ của mình“Muốn trái tim của em, thì sao?”Trong khoang xe, hơi thở hai người đan vào nhau, nóng lạnh trộn lẫn.“Trái tim của em…”Khương Tinh Vãn là nên hiểu câu nói này theo khía cạnh nào đây? Giang Mộ Bạch bật cười khẽ, tiếng cười ngắn, khàn, mang theo một tầng thích thú đến điên rồ. Cô cúi xuống sát, môi gần kề bên tai Khương Tinh Vãn, hơi thở quét qua khiến cả người cô bé run nhẹ, nhưng không rút lui“Tôi chỉ đang sở hữu thân thể em, thứ tôi muốn là trai tim em. Như thế nào, giao dịch này có được hay không?”Khương Tinh Vãn ngẩng đầu lên một thoáng, đôi mắt run rẩy trong bóng tối phản chiếu ánh đèn vàng mờ của khoang xe, như có hàng nghìn suy nghĩ đang quẫy đạp trong lòng.Cái này…có tình là tỏ tình không?Nàng nuốt xuống một ngụm khí khô khốc, hạ mi mắt, giọng nàng nhỏ đến mức như đang sợ chính câu trả lời của mình, như sợ quyết định của mình….hoặc là nàng sợ tất cả chỉ là giấc mổng viển vông“Ý của chủ nhân là…..?”Giang Mộ Bạch nhìn nàng, ánh mắt vừa như trêu chọc, vừa như có một thứ gì khác sâu hơn, tối hơn, chưa kịp bật ra ngoài. Cô đưa tay vuốt nhẹ dọc sống mũi nhỏ nhắn của tiểu nô lệ, chậm rãi như đang xác nhận lại món hàng vừa thuộc về mình.“Có thể tôi thích em. Tôi cũng không phải thẳng nữ. Nên là giao dịch của em vừa đúng người lại càng đúng thời điểm.”Nụ cười của cô nhạt, nhưng góc môi nhích lên, chứa đầy một tầng khí thế nguy hiểm đến chết người“Và em thì không có quyền từ chối tôi. Nên là…đi thôi bé con của chị”Khương Tinh Vãn nghe tim mình lỡ mất một nhịp. Từng lời Giang Mộ Bạch rơi vào tai như không khí trong xe đang trở nên đặc quánh, vừa nóng vừa ngột ngạt, nhưng lại khiến nàng không muốn rời điNàng khẽ gật đầu, không dám nhìn thẳng, nhưng ngón tay vô thức siết nhẹ lấy mép áo blazer trên người, như tìm một chỗ bấu víu mong giữ mình khỏi trôi tuột vào cơn lốc cảm xúc mà Giang Mộ Bạch vừa tạo raCánh cửa phía Giang Mộ Bạch bật mở trước, luồng gió đêm lùa vào, quét qua cả khoảng sân vốn đang náo nhiệt. Đôi cao gót đế đỏ chậm rãi giẫm lên nền xi măng thô nhám. Ngay khoảnh khắc cô xuống xe, đã có vô số ánh mắt từ trong sân nhìn đến. Cô thong thả bước vòng qua đầu xe, dừng trước cửa bên còn lại. Một động tác đơn giản,tay đặt lên tay nắm, kéo nhẹ, cửa mở ra, nhưng lại như một cảnh tượng khiến ai cũng tò mò nhìn đến – người kia là ai?Từ trong xe, Khương Tinh Vãn chậm rãi đưa tay ra ngoài, bàn tay nhỏ nhắn lập tức được Giang Mộ Bạch đón lấy. Không một lời, Giang Mộ Bạch hơi cúi người, lực đạo nơi các ngón tay vừa đủ để kéo cô bé bước ra, động tác bình thản đến mức tự nhiênÂm giọng Giang Mộ Bạch pha thêm trêu chọc lướt qua bên vành tai Khương Tinh Vãn“Làm tốt vai trò nào, bạn gái nhỏ.”Dường như Khương Tinh Vãn vừa đề nghị một chuyện hết sức điên rồ.Sân tiệc Chu gia vốn đang ồn ào, tiếng cười, tiếng ly chạm nhau vang dồn, vậy mà trong khoảnh khắc hai bóng người bước vào, tất cả dừng như bị chửng lạiKhương Tinh Vãn dĩ nhiên bọn họ đã biết, nhưng người đi cùng KHương Tinh Vãn lại có khí chất lạnh lẽo mà đám sinh viên năm nhất như bọn họ thấy e dè.Tiếng xì xầm lập tức vang lên“Người đi cạnh Khương Tinh Vãn là ai vậy?”“Không phải bảo rằng Khương Tinh Vãn không đến sao?”Một người đàn ông trung niên bên phía khách hàng của Chu gia, ánh mắt đảo qua, nhíu mày“Người đó có chút quen mắt…không biết đã gặp ở đâu rồi?”Chu Nhược Nhan đang đứng ở khu trung tâm tiếp khách, tay cầm ly rượu vang, môi còn vương nụ cười vừa xã giao xong một lượt, nhưng khi ánh mắt chạm vào cảnh tượng kia, nụ cười ấy khựng lạ.Cô ta không nghĩ Khương Tinh Vãn sẽ mang theo một người nữa. Mà người này dường như có chút đặc biệt..Ly rượu trong tay hơi nghiêng, thứ chất lỏng đỏ sóng sánh suýt tràn ra, Chu Nhược Nhan phải lấy hết sức bình tĩnh mới giữ được thần sắc. Nhưng khóe mắt cô vẫn co lại một nhịp, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.Một đứa bạn đứng cạnh Chu Nhược Nhan khẽ nói, giọng mang theo tò mò và dè chừng“Nhan Nhan, người đó là…?”Chu Nhược Nhan mím môi, dù trong lòng có chút lo lắng cho kế hoạch của mình nhưng bản tính tiểu thư không cho phép cô ta tỏ ra yếu thế.“Người đi cùng Khương Tinh Vãn thì có thể là loại người gì?”Giang Mộ Bạch nắm lấy tay Khương Tinh Vãn lướt qua một đám người đang dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm vào mình. Cả hai đi đến một bàn trống cạnh hồ bơi, phục vụ rất nhanh đưa đến hai ly rượu nhẹ“Chỉ mới là sinh viên đã tập tành mở tiệc. Chu Nhược Nhan này, ngày thường hay ức hiếp em không?”Khương Tinh Vãn khẽ liếc mắt sang Giang Mộ Bạch trong lòng thầm cảm thán. Nàng phát hiện công phu diễn xuất của chị ấy thật tốt, giây trước nói hóa thân thành người yêu, giây sau liền không rời cái nắm tay.Nhưng là nàng thật sự tham luyến hơi ấm bàn tay này.“Cũng có một chút. Dù em không đắc tội gì với cậu ấy cả.”Giang Mộ Bạch một tay nắm lấy tay nhỏ của bé con, một tay nâng ly rượu lên mà lắc nhẹ. Ánh mắt không ngừng quan sát đám sinh viên vắt mũi chưa sạch trước mặt, giọng cô trầm xuống một khoảng“Ganh tị đấy. Cô ta ganh tị với em.”Khương Tinh Vãn hơi giật mình, quay đầu nhìn Giang Mộ Bạch, ánh mắt ngỡ ngàng như không chắc mình vừa nghe đúng“Ganh tị… với em?”Giang Mộ Bạch khẽ nhếch môi, ánh nhìn rời khỏi ly rượu, dừng lại trên gương mặt cô bé, giọng cô vẫn thấp, chậm, không cao hơn tiếng nhạc dạ tiệc nhưng từng chữ lại như nặng hơn không khí quanh bàn.“Cô ta là biểu tượng của dòng ‘tiểu thư não ngắn’, việc ganh tị là đều dễ hiểu. Em học tốt hơn, xinh đẹp hơn, đương nhiên sẽ ganh tị với em. Hiện tại, chị đang ở đây cũng là một sự ganh tị với em.”Khương Tinh Vãn : ………….Sao lại không biết Giang Mộ Bạch còn có thể tự luyến đến vậy?“Bạn học Khương cứ nghĩ là cậu sẽ không đến.”Câu nói mang hàm ý trêu chọc cất lên, mọi sự chú ý đều dồn vào cô gái trong chiếc váy đỏ rực đang chậm rãi đi đến. Khương Tinh Vãn ngước lên, ánh mắt bình thản đến mức khiến người đối diện tự cảm thấy lời vừa rồi của chính mình thật dư thừa“Cậu đã mời đương nhiên sẽ đến. Tôi không đến là không xem cậu là bạn học rồi.”Chu Nhược Nhan nhấp một ngụm rượu, ánh nhìn lướt nhanh qua bàn tay đang đan chặt giữa Khương Tinh Vãn và cô gái lạ mặt, đáy mắt thoáng qua một tia ngờ vực, rồi khẽ bật cười“Nhưng là bạn học Khương không giới thiệu người đi cùng là ai sao?”Giang Mộ Bạch chậm rãi đặt ly rượu xuống, động tác thong thả, không vội, nhưng tiếng chạm ly vào mặt bàn vang lên vừa đủ khiến những người đứng gần ngưng một nhịp trò chuyện.Ánh mắt cô hờ hững quét qua Chu Nhược Nhan, giọng điệu trầm thấp, mềm mại nhưng như lưỡi dao lướt qua mặt nước“Là người yêu. Là kim chủ mà cô vẫn hay đi loan tin. Tôi đến để nói rằng tôi không phải ông lão tám mươi tuổi.”Không khí quanh hồ bơi khựng lại một nhịp rõ rệt. Một vài người vừa nâng ly dở chừng bỗng im lặng, ánh mắt tò mò chuyển hẳn thành ngạc nhiên, rồi lan ra thành xôn xao như gió thổi qua mặt hồChu Nhược Nhan cứng người, ngón tay khẽ siết lấy chân ly, nụ cười cố nặn ra trên gương mặt trắng bệch vì bị động.“Ha… bạn học Khương, bạn của cậu, chị ấy thật biết đùa.”Cô ta gượng cười, cố kéo giọng mình trở về tự nhiên, nhưng lại hơi run“Làm gì có tin đồn cậu có kim chủ chứ?”“Thì vẫn là tìm kim chủ đấy thôi.”Bạn thân Chu Nhược Nhan tức thì lên tiếng. Giọng cô ta khá cao, gần như muốn đem toàn bộ sự chú ý của bữa tiệc lại khu vực này“Bạn trẻ này còn không phận biệt được kim chủ và người yêu sao?”Giang Mộ Bạch trầm thấp lên tiếng. Cái nhìn của cô sắc lạnh đến mức khiến người vừa phát ngôn phải đứng nép sang một bênKhông khí quanh hồ bơi trong thoáng chốc như rơi xuống mấy độ.Trước mắt Giang Mộ Bạch chỉ là những sinh viên còn chưa tốt nghiệp, miệng lưỡi có thể đến mức nào, muốn cùng cô nói bóng gió vẫn là nên đầu thai thêm một kiếp người.Vào những lúc như thế này luôn rất có nhiều kẻ muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình, và Trình Dương chính là một trong số đó.Hắn ta từ trong nhóm nam sinh lách người đi đến. Không hề che giấu sự giễu cợt trong mắt dành cho Khương Tinh Vãn cùng người phụ nữ lạ mặt này.“Cũng là một loại quan hệ không đứng đắn, có gì mà tự hào. Khương Tinh Vãn, cậu giống như cha, mẹ cậu vậy. Chỉ có thể làm những chuyện rẻ mạt”Giang Mộ Bạch nhìn qua Khương Tinh Vãn như muốn hỏi đây là tên hề nào?“Là Trình Dương.”“Ồ”, Khương Tinh Vãn vừa nói xong, nét cười của Giang Mộ Bạch càng nồng đậm. Cô dùng một ngón tay ra hiệu cho Trình Dương bước đến.Trình Dương thoáng khựng lại. Không hiểu vì sao một động tác đơn giản của người phụ nữ xa lạ kia lại khiến tim hắn run bần bật. Nhưng trước hàng chục ánh mắt đang nhìn, hắn nào có thể để một người phụ nữ ra lệnh cho mình. Chỉ dám quắc mắt quát lớn“Cô ra lệnh cho ai đấy? Bố của tôi là ủy viên, cô là muốn chết phải không?”Giang Mộ Bạch cười lên thành tiếng. Cô khẽ buông tay Khương Tinh Vãn ra, ánh mắt như mềm đi một chút“Tên này thường xuyên ‘cắn’ em?”Khương Tinh Vãn đã từng thấy Giang Mộ Bạch xử lý đám sinh viên báo chí nên nàng dứt khoát gật đầu. Một khi đến đây nàng đã lường trước sẽ có những chuyện này, chỉ là không nghĩ Giang Mộ Bạch lại đích thân xuất hiện
Giang Mộ Bạch nhìn đến Trình Dương, ánh mắt sắt hơn một phần“Ủy viên sao? Tôi thật sợ….tôi là sợ…bố cậu ngày mai sẽ bị điều tra.”Một câu nói ra khiến không khí như rơi vào hầm băng, tiếng nhạc trong sân tiệc dường như hụt đi một nhịp. Trình Dương gương mặt có phần tái đi, câu nói từ nữ nhân này khiến hắn có chút hoang mang. Nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh, người quen của Khương Tinh Vãn thì có thể làm nên cái trò trống gì?“Này chị gái. Tôi đây thấy chị xinh đẹp nên không chấp. Chị đang nói sảng đấy à? Chị cho rằng mình là ai?”Giang Mộ Bạch khẽ bật cười. Một tiếng cười ngắn, khàn, như lưỡi dao khẽ cắt qua mặt nước yên tĩnh“Là một người bình thường.”Cô dừng lại nửa nhịp, bước chân trầm ổn tiến đến gần Trình Dương, khuôn miệng mỏng kéo vẽ một nụ cười lạnh lẽo“Nhưng đặc biệt chướng mắt kẻ động vào người của tôi.”Khương Tinh Vãn nhín bóng lưng Giang Mộ Bạch mà đặc biệt xuất thần. Người như vậy vừa nãy thật sự đã nói, ‘Có thể tôi thích em. Tôi cũng không phải thẳng nữ.’. Lời này thật sự như bùa chú quấy nhiễu nội tâm nàng.Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu, ánh mắt quét một vòng qua đám sinh viên đang đứng vây quanh. Giọng cô hạ thấp, nhưng từng chữ rơi xuống lại khiến người nghe không lạnh mà run“Khương Tinh Vãn, đúng là dễ chọc, dễ bắt nạt, các người làm đủ trò cũng không thấy phản kháng.”Cô nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt, lạnh đến mức khiến người nghe gai cả sống lưng. Ánh mắt quét thẳng đám nhóc trước mặt, rõ ràng còn vắt mũi chưa sạch đã bày trò bắt nạt, chán sống.“Nhưng tôi thì không dễ nói chuyện. Tính tình cũng không tốt. Nên là đừng nhắm vào người không nên nhắm.”Cô xoay người, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Khương Tinh Vãn, năm ngón tay đan xen tạo nên cảm giác bảo hộ đến cực hạn. Khương Tinh Vãn xuất phát từ bản năng mà mỉm cười đầy rạng rỡ, Giang Mộ Bạch hơi ngẩn ra một đoạn mới nắm tay cô bé của mình rời khỏi buổi tiệc.Hai người rẽ ngang qua khoảng sân như gió đêm lướt qua hồ nước. Đám đông hai bên im thin thít, chỉ còn tiếng giày cao gót lẫn tiếng tim ai đó đập loạn trong lồng ngực.Chu Nhược Nhan cùng Trình Dương nhìn nhau thoáng sợ hãi. Trong kế hoạch của bọn họ là sẽ hạ nhục Khương Tinh Vãn, thậm chí còn chuẩn bị cả một ‘diễn viên’ đóng vai kim chủ cho Khương Tinh Vãn. Như thế nào lại thành ra cớ sự này.Kim chủ của Khương Tinh Vãn không phải một ông già mà là một nữ nhân, còn là một nữ nhân xinh đẹp, khí chất bá vương như thế?Buổi đêm, không khí xuống có chút thấp. Chiếc xe chậm rãi chạy về Lạc Hạc Sơn Trang. Giang Mộ Bạch mở cửa trước, gió đêm lạnh lùa vào vạt áo, cô chỉnh nhẹ cổ tay, bước lên bậc thang không chậm cũng không nhanh. Khương Tinh Vãn theo sau. Bàn tay nắm chặt mép áo blazer của mình, tim đập không còn dồn dập vì sợ, mà vì thứ cảm xúc kỳ lạ cứ cuộn lên từ tận đáy ngực. Nàng lo sợ không biết bản thân có đang hiểu đúng lời của Giang Mộ Bạch hay không? Hay chính mình ngộ nhận mà thôi.Cửa đóng lại, âm thanh khẽ khàng dội vào không gian yên tĩnh. Đèn cảm ứng bật sáng, màu vàng ấm phủ lên lớp gỗ sẫm khiến cả không gian như lắng lại.Theo bản năng đã được Giang Mộ Bạch huấn luyện sâu vào tận xương. Khương Tinh Vãn tức thì ở huyền quang đổi qua dép lê liền hạ gối quỳ xuống, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, đầu cúi thấp, hàng mi rũ xuống, hơi thở khẽ run.Giang Mộ Bạch đi thẳng vào sofa và hoàn toàn không có ý định nhìn đến tiểu nô lệ đang quỳ ở huyền quang. Tựa hồ như lời ‘tôi thích em’ chỉ là ảo ảnh ở một chiều không gian khác. Một tay rút bao thuốc, ngón tay kẹp lấy một điếu, châm lửa, tiếng bật lửa khẽ vang lên trong khoảng không im ắngKhói thuốc trắng bạc lan chậm, quẩn lên cao, mùi vị nhàn nhạt hòa vào hương trầm, khiến không khí càng thêm nặng.Cô mở sấp tài liệu còn bỏ dở từ chiều, mắt dán vào từng hàng chữ, tay còn lại nhịp nhịp trên cạnh sofa, hờ hững đến mức dường như cả sự tồn tại của người đang quỳ chỉ là một bóng mờ rơi vào nền nhà.Mỗi lần Giang Mộ Bạch lật trang, tiếng giấy xào xạc như cắt vào khoảng chờ đợi đặc quánh nơi huyền quang.
Thời gian kéo dài từng nhịp nặng nề, không một lời được thốt ra. Chỉ có tiếng gió từ khe cửa sổ, tiếng đồng hồ treo tường lạch cạch, và tiếng tim của một người đang quỳ dần dần gõ mạnh trong lồng ngực, nóng rực đến nghẹt thởKhương Tinh Vãn cảm thấy khớp gối tê rần, sóng lưng cũng căng chặt như dây cung. Nhưng là nàng cũng hiểu nếu Giang Mộ Bạch không cho phép, nàng cũng chỉ có thể quỳ yên ở đây đến sáng mai.Tiếng tích tắt của đồng hồ vang thêm vài nhịp. Giang Mộ Bạch ung dung gảy tàn thuốc vào chiếc gạt bằng thủy tinh, ánh mắt vẫn không rời khỏi tài liệu, giọng cô trầm, đều, như một mệnh lệnh bất ngờ rơi xuống giữa im lặng“Bò đến đây.”