DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 20



Chương 20 : Tặng Quà
===============
Ngày Giáng Sinh, quán cà phê mà Khương Tinh Vãn cùng Lam Thư Dao làm việc bận đến mức không có lấy thời gian ngưng tay.

Tiếng chuông cửa leng keng không ngớt từ chiều đến tận khuya muộn, âm thanh ồn ào của khách hàng hòa trộn với tiếng nhạc du dương từ máy phát

Thông thường, mười giờ là có thể đóng cửa, nhưng hôm nay lễ nên quản lý yêu cầu tăng ca thêm một tiếng, cả Khương Tinh Vãn cùng Lam Thư Dao đều là những nữ sinh yêu tiền như mạng, nào có thể từ chối.

Do đó, mười một giờ cả hai mới ngã ngồi trên ghế, đầu gục xuống mặt bàn khi vị khách cuối cùng cũng rời khỏi quán.

Lam Thư Dao oải uể lên tiếng

“Vãn Vãn, mệt chết rồi. Thật may ngày mai không có tiết học sáng. Bằng không sẽ không tài nào dậy nổi.”

Khương Tinh Vãn nhìn bạn tốt như vừa trở về từ trận chiến lớn liền phì cười. Nàng đưa tay đoạt lấy khăn lau trên tay Lam Thư Dao, liền nói

“Được rồi. Mình lau bếp cho. Cậu ra ngoài sắp xếp bàn ghế đi. Xong rồi chúng ta đi ăn cái gì đó.”

“Ôi. Vãn Vãn vạn tuế. Mình yêu cậu chết mất.”

Như để khẳng định lời nói của mình, Lam Thư Dao vội vã chộp lấy cánh tay của Khương Tinh Vãn mà ôm vào lòng.

Cô nàng không hề biết hành động này khiến cho vài tiếng sau bạn tốt của mình phải ngậm trái đắng.

Khương Tinh Vãn bất đắc dĩ để bạn tốt ôm lấy tay mình. Nhưng là chuông cửa lần nữa lên vang lên âm thanh ‘leng keng’.

Cả hai đồng loạt ngẩng đầu, cho ra hai phản ứng trái chiều

Nếu Lam Thư Dao là nhìn đến ngẩn ra thì Khương Tinh Vãn lại chỉ cảm thấy sóng lưng mình như bị điểm huyệt đến tê cứng.

Giang Mộ Bạch đứng đó với bộ Suit màu xanh than, đường may tinh tế, ôm trọn thân thể chuẩn chỉnh của cô. Ánh mắt cô hứng thú nhìn phản ứng trì trệ của tiểu nô lệ mà cười thầm.

Lam Thư Dao bối rối đến quên cả đứng dậy

“Xin lỗi quý khách. Quán đã đóng cửa rồi ạ”

“Không cần”

Giang Mộ Bạch lạnh giọng cắt ngang. Giong cô trầm đến mức Lam Thư Dao cho rằng lưỡi dao đang lướt trên chiếc cổ nhỏ của cô.

“Tôi đến đón em gái.”

“Em gái?”

Lam Thư Dao sửng sốt xoay người nhìn chằm vào Khương Tinh Vãn. Người bạn này còn có người chị khí chất như vậy sao?

Khương Tinh Vãn sửng sốt qua đi liền lấy lại ý thức. Nàng từ trên ghế đứng dậy, dáng vẻ cực kỳ lúng túng khi đối diện với Giang Mộ Bạch.

“Chị đến tìm em ạ?”

Giang Mộ Bạch khẽ nhướng mày, môi hơi cong thành một đường gần như không thấy.

“Đúng vậy. Đến đưa em đi đón Giáng Sinh.”

Lam Thư Dao nghe thế, đôi mắt lập tức sáng lên, mệt mỏi vừa rồi dường như không còn một mảnh.

“Thế cậu về với chị gái đi. Chỗ này mình dọn một mình là được. Mình cũng không có tiết mục gì.”

Còn chưa để Khương Tinh Vãn lên tiếng, Giang Mộ Bạch đã nhanh hơn một bước, cô thấp giọng nói

“Vậy làm việc bạn học của Vãn Vãn. Lần sau có dịp, chị mời em ăn cơm.”

Lam Thư Dao gât đầu lập tức. Người đẹp thì nói gì cũng đúng. Mà chị gái này còn vừa đẹp vừa khí chất, nên mỗi lời chính là thánh ý

“Không cần khách sáo đâu ạ. Vãn Vãn, mau về đi.”

Khương Tinh Vãn mỉm cười có chút cứng ngắt, nàng dịu giọng

“Vậy mình cảm ơn cậu.”

Nàng xoay người qua tủ đồ cá nhân, lấy ra chiếc balo nhỏ rồi theo chân Giang Mộ Bạch rời khỏi quán cà phê. Khi bóng hai người khuất đi, Lam Thư Dao mới không ngừng cảm thán

“Chị gái của Vãn Vãn…sao lại nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy? Mình đã làm cái gì đâu chứ?”

Xe lướt êm qua từng con phố ngập tràn đèn Giáng Sinh.

Tiếng còi xe xa xa, tiếng người cười nói, tất cả bị lớp kính cách âm của chiếc xe hạng sang cắt đứt, chỉ còn lại hơi thở trầm ổn của Giang Mộ Bạch và tiếng tim đập hơi dồn của Khương Tinh Vãn.

Giang Mộ Bạch một tay đặt hờ lên vô-lăng, tay còn lại gõ nhịp nhè nhẹ, ánh đèn đường lướt qua phản chiếu vào đôi mắt sâu không thấy đáy của cô.

“Muốn ăn gì?”

Giọng cô nhàn nhạt, nghe như hỏi, nhưng từng chữ vẫn mang theo trọng lượng khiến tim Khương Tinh Vãn thoáng run lên. Nàng vẫn nhớ hệ quả của buổi ăn lần trước, hiện tại trên người vẫn còn vết bầm.

Nàng nuốt khẽ một ngụm nước bọt, giọng nhẹ như gió thoảng

“Theo chủ nhân là được.”

Khóe môi Giang Mộ Bạch khẽ nhướng, một nụ cười nhẹ đến mức khó phân rõ là khen hay châm chọc

“Đươc. Ta làm chủ. Em có thể gọi ta là Giang tiểu thư.”

Khương Tinh Vãn theo bản nâng liền gật đầu, giọng nàng mềm mại lướt qua

“Vâng.  Giang tiểu thư.”

Chiếc xe rẽ vào bãi đỗ ngoài trời của một khách sạn sáu sao. Nhân viên bảo vệ lập tức bước ra, cung kính cúi chào, ánh mắt khẽ lướt qua biển số, dường như thái độ cẩn thận hơn một phần.

Giang Mộ Bạch tắt máy, tay khẽ nhấn nút mở cửa, rồi nghiêng đầu liếc nhìn Khương Tinh Vãn, cái nhìn của cô không còn quá băng lãnh, thay vào đó là chút trêu chọc nhẹ

“Xuống xe, cô bé của tôi.”

Khương Tinh Vãn khẽ hít sâu một hơi, mở cửa bước xuống, bên ngoài khí lạnh lan tràn vào khoang ngực. Khiến cho đầu óc nàng tỉnh táo thêm một chút, nhắc nhở chính mình đừng gây thêm rắc rối.

Tối nay, nàng muốn ngủ sớm, không muốn tham gia huấn luyện của Giang Mộ Bạch.

Khách sạn sáu sao rực rỡ ánh đèn Giáng Sinh, từng chùm đèn pha lê treo lấp lánh phản chiếu vào mắt Khương Tinh Vãn, xa lạ nhưng lại như có chút mê hoặc.

Nhân viên lễ tân cung kính cúi người, nụ cười tiêu chuẩn trên môi nhưng ánh mắt lại khẽ lướt qua cô gái trẻ đi cạnh Giang Mộ Bạch, sự tò mò được giấu khéo léo sau lớp chuyên nghiệp.

Trong lòng họ đều có một thắc mắc : Người đi cạnh Giang Mộ Bạch là ai.

Mấy năm nay, giới hào môn Bắc Thành đều truyền tai nhau chuyện đại tiểu thư Giang gia – Giang Mộ Bạch, tính cách lãnh đạm, nói không với hôn nhân.

Bên cạnh, chưa từng xuất hiện một vị thiếu gia nào. Vậy mà hôm nay, trong đêm Giáng Sinh lại cùng một cô bé.

Cô bé này e là vị trí không tầm thường.

Nhà hàng L'Artisan nằm ở tầng bốn mươi tám của khách sạn. Thang máy riêng biệt, chỉ có mỗi Giang Mộ Bạch cùng Khương Tinh Vãn ở bên trong, không khí càng trở nên ngột ngạt. 

Khương Tinh Vãn rút sát vào trong góc, thở nàng cũng không dám thở mạnh. Giang Mộ Bạch thông qua phản chiếu của cửa thang máy, ánh mắt cô nhìn tiểu nô lệ càng thêm nồng đậm, chỉ tiết Khương Tinh Vãn không nhìn thấy.

‘Ting’, thang máy dừng ở tầng bốn mươi tám. 

Cánh cửa kim loại trượt mở, mùi vang đỏ và thịt nướng kiểu Pháp thoảng ra, hoà cùng tiếng đàn piano du dương. Ánh đèn vàng ấm phản chiếu trên những vách tường bọc gỗ tinh tế, tạo cảm giác sang trọng đến mức người thường chỉ dám ngẩng đầu nhìn rồi bước lùi.

Nhân viên nhà hàng lập tức tiến lại, hơi cúi người, giọng nhã nhặn

“Giang tiểu thư. Bàn cô đặt đã chuẩn bị xong.”

Giang Mộ Bạch khẽ gật đầu, không nói một câu. Ánh nhìn của cô lướt qua Khương Tinh Vãn một nhịp ngắn nhưng đủ sâu, như nhắc tiểu nô lệ này phải làm gì cho đúng.

Khương Tinh Vãn lập tức cúi đầu đi theo, nhưng là bàn tay Giang Mộ Bạch đã đưa ra trước mặt, giọng cô trầm thấp bật ra

“Nắm tay ta.”

Khương Tinh Vãn bị dọa sợ, nàng nhìn Giang Mộ Bạch mất mấy giây vẫn chần chừ không dám đưa tay đáp lại. phải đến khi Giang Mộ Bạch nghiêng người về phía nàng, hơi thở ấm nóng mang theo mùi thuốc lá quen thuộc lướt qua vành tai

“Ngẩn ngơ. Mười roi.”

Khương Tinh Vãn khẽ run, vẻ mặt nàng đầy bất đắc dĩ. Như thế nào chỉ cần ở cạnh chị ấy, nàng đều có thể bị tính roi. Tay nàng chậm rãi vươn ra, ngón tay mềm mại luồn vào lòng bàn tay Giang Mộ Bạch. 

Hơi ấm đánh thẳng vào dây thần kinh của cả hai người, cùng ánh mắt sửng sốt của nhân viên phục vụ. Giang Mộ Bạch khóe môi cong nhẹ, năm ngón tay đan chặt nhẹ nhàn đưa tiểu nô lệ đến bàn ăn cô đã đặt từ trước.

Bàn ăn đặt sát cửa kính cao kịch trần. Tầm nhìn bên ngoài có thể trông thấy toàn bộ sự xinh đẹp của Bắc Thành, ánh đèn Giáng Sinh lấp lánh, dòng xe như những chuỗi sáng uốn lượn bất tận.

Nơi như thế này, Khương Tinh Vãn chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội đặt chân đến

Giang Mộ Bạch kéo ghế, động tác ung dung, ra hiệu cho Khương Tinh Vãn ngồi xuống, ngữ điệu mềm mỏng đến mức nàng hoài nghi người trước mặt nào phải Giang đại ma vương.

“Ngồi đi.”

Khương Tinh Vãn lập tức ngồi, lưng thẳng, hai tay đặt ngoan ngoãn lên đùi, chẳng khác nào học sinh ngồi chờ kiểm tra bài.

Giang Mộ Bạch ngồi đối diện, khẽ vẫy tay, nhân viên lập tức lui ra, cô nhìn cô nhóc đối diện, khóe môi liền cong nhẹ. Từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, sau đó đẩy về phía Khương Tinh Vãn

“Giáng Sinh vui vẻ.”

Khương Tinh Vãn thoáng sững người, ánh mắt khẽ dao động, nhìn chiếc hộp nhỏ màu đen như nhìn một thứ gì đó xa lạ. Thời gian này, nàng cơ hồ đã có thể biết được chính mình đối với Giang Mộ Bạch nảy sinh loại cảm giác không nên tồn tại. Nhưng nàng cũng tự hiểu rõ thân phận của bản thân, nào có mơ mộng trèo cao.

Món quá này, nếu nhận nàng sẽ càng lún sâu vào sự chăm sóc dịu dàng của Giang Mộ Bạch, không nhận chính mình thân thể lại phải chịu thiệt.

Hai tay đặt dưới bàn của Khương Tinh Vãn đều co thành một quả đấm nhỏ, ngón tay lạnh đến mức gần như không còn cảm giác.

Giang Mộ Bạch không hối thúc. Ánh mắt như nhìn thấu tâm tư của cô bé đối diện, đầu ngón tay cô gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu trầm ổn cất lên

“Không nhận quà của ta sao?”

“Không phải.”

Khương Tinh Vãn hoảng sợ mà giải thích. Nàng khé mím môi, bàn tay có chút ngập ngừng kéo chiếc hộp về phía mình.

Lúc nắp bật mở, ánh bạc sáng từng chiếc vòng tay phản chiếu ánh đèn – là chiếc lắc tay, có kiểu dáng giống với dây chuyển cổ mà Giang Mộ Bạch đã tặng nàng trước đây. 

Trái tim Khương Tinh Vãn đập dồn, cơ hồ lồng ngực như muốn nổ tung. Nàng khẽ ngước lên, cố gắng nói gì đó, nhưng âm thanh bật ra chỉ là một tiếng run khẽ:

“Cám… cám ơn Giang tiểu thư…”

Giang Mộ Bạch hơi nhướng mày, ngón tay gõ nhịp một lần nữa, lần này chậm và nặng hơn

“Việc nên làm. Không cần cảm ơn.”

Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như quét qua từng nét run rẩy của cô bé đối diện. Cô đưa tay cầm lấy chiếc lắc tay từ trong hộp, ngón tay dài trắng thon lật qua một vòng, kiểm tra từng mắt khóa như xác nhận lại một lần nữa thứ thuộc về mình.

“Đưa tay.”

Giọng cô vẫn đều, thấp, nhưng chứa mệnh lệnh không cho phép từ chối.
Khương Tinh Vãn lập tức đưa tay ra, cổ tay mảnh khảnh trắng đến mức nhìn thấy cả đường gân xanh dưới da, nhẹ run vì lạnh hay vì sợ, ngay cả nàng cũng không phân biệt nổi.

Giang Mộ Bạch nắm lấy cổ tay ấy, không mạnh, nhưng tuyệt đối kiểm soát. Chiếc lắc được cài vào, âm thanh “tách” nhỏ vang lên, vừa vặn ôm lấy cổ tay nàng, tinh tế như một sợi xích thu nhỏ.

Cô ngẩng đầu, mắt khẽ nheo, ngón tay lướt dọc mặt trong cổ tay Khương Tinh Vãn, dừng lại ngay nơi mạch đập đang rung lên từng nhịp gấp gáp. Một đường cong nhẹ thoáng qua nơi khóe môi Giang Mộ Bạch, không phải nụ cười trọn vẹn, mà như một lời xác nhận

“Khi thích hợp sẽ tặng em một sợi lắc chân. Như vậy mới hoàn hảo.”

Ngón tay cô khẽ xoay nhẹ chiếc lắc, lớp kim loại lạnh lẽo ma sát lên da thịt nóng hổi, tạo nên cảm giác vừa dễ chịu, vừa khiến tim Khương Tinh Vãn run rẩy

“Đừng để tôi biết em có ý niệm với người khác. Tôi khi đó có thể sẽ bẻ gãy chân em”

Khương Tinh Vãn cắn môi, không nói nổi một chữ nào, chỉ khẽ gật đầu, toàn bộ sức lực đều dồn vào cái gật nhẹ ấy.

Cứ như vậy, nàng sẽ không kiểm soát được tình cảm của mình mất.

Giang Mộ Bạch thả tay nàng ra, tựa lưng vào ghế, khoé môi cong lên một đường đầy ý tứ

“Vừa rồi, bạn em đã chạm tay vào em. Hai mươi roi.”

Khương Tinh Vãn khẽ giật mình. Đừng nói là khi nãy Lam Thư Dao kích động ôm tay nàng đã bị Giang Mộ Bạch thấy. Chị ấy như vậy cũng tính sổ lên người nàng sao?

Nàng không dám biện hộ, càng không dám thở mạnh, chỉ cúi thấp đầu, giọng nhỏ đến mức như lẫn trong tiếng piano réo rắt của nhà hàng.

“Vâng…tiểu thư.”

Bước chân rầm rập của phục vụ vang lên. Giang Mộ Bạch thu lại ý cười, ánh mắt nhìn nhân viên thuần thục lên món. Khay bạc sáng bóng, nắp đậy bằng thép giữ nhiệt phản chiếu ánh đèn vàng ấm rực. Anh hơi cúi người, giọng tiêu chuẩn

“Hai vị tiểu thư. Xin phép được lên món. Súp kem bí ngô nấu cùng phô mai Gruyère, dùng kèm bánh mì bơ tỏi nướng giòn.”

Phô mai thơm ngậy hòa cùng mùi bí ngô ngọt dịu lan ra, chạm vào khứu giác khiến không khí bàn ăn vốn lạnh lẽo phút chốc nhuốm chút ấm áp mềm mại.

Một phục vụ khác bước theo, tay nâng khay rượu vang

“Rượu vang đỏ năm 2005, vang khô, nồng độ nhẹ, thích hợp dùng cùng thịt cừu và bò.”

Ly rượu pha lê trong suốt được đặt ngay ngắn, ánh rượu đỏ sẫm hắt qua mặt kính cao tầng, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Khương Tinh Vãn nhìn đến xuất thần.

Nam phục vụ lại tiếp lời, động tác chuẩn xác, như đã luyện hàng nghìn lần:

“Món chính: phi lê bò Wagyu áp chảo, sốt tiêu đen và rượu vang, dùng kèm khoai tây nghiền nấm truffle và rau củ hấp.”

Từng đĩa sứ trắng, hoa văn xanh cổ điển được đặt xuống, dao nĩa bạc đặt song song trên khăn ăn tinh tươm, hương thơm của thịt bò vừa đủ lan ra, sang trọng mà không phô trương.
Cuối cùng, người phục vụ cúi nhẹ đầu

“Chúc hai vị dùng bữa ngon miệng. Nếu cần thêm rượu hoặc tráng miệng, xin vui lòng ra hiệu.”

Giang Mộ Bạch khẽ gật, một động tác nhỏ nhưng đủ khiến cả nhóm phục vụ lùi ra, nhẹ nhàng như chưa từng xuất hiện.

Bàn ăn trở lại yên ắng, chỉ còn tiếng dương cầm vẳng lại từ góc nhà hàng, ánh đèn thành phố rực rỡ phản chiếu qua lớp kính

Đồng hồ điểm đúng 12h, pháo hoa bên ngoài cũng đồng loạt nở rộ trên bầu trời đêm. Khương Tinh Vãn nhìn đến không chớp mắt.

Trước khi phóa hoa kết thúc, nàng vẫn kịp lấy trong balo nhỏ ra một túi giấy và hướng về phía Giang Mộ Bạch, giọng nàng mềm mại như sương

“Giang tiểu thư. Giáng sinh vui vẻ.”

Giang Mộ Bạch hơi khựng lại, ánh mắt từ pháo hoa rực rỡ ngoài trời kéo về chiếc túi giấy nhỏ trong tay cô bé đối diện.

Một nhịp im lặng thoáng qua, tiếng piano bên góc sảnh như cũng dịu xuống, nhường chỗ cho hơi thở của hai người vang lên rõ rệt

Cô chậm rãi vươn tay, ngón tay lạnh chạm vào lớp giấy nhám, kéo túi về phía mình. Ánh mắt cô không rời khỏi Khương Tinh Vãn, vừa nhìn, vừa như muốn đọc ra từng ý nghĩ nhỏ bé nhất ẩn sau đôi mắt đang lẩn tránh kia, tiểu nô lệ tặng quà cũng xấu hổ.

Bên trong là một chút gấu trúc được làm thủ công, nhưng có đều con gấu này hai đường chân mày cứ dán chặt vào nhau.

Khóe môi Giang Mộ Bạch khẽ động, không phải bật cười thành tiếng, mà chỉ cong lên một đường gần như không thấy, giống như một người vừa lén thở dài, vừa không thể che giấu tia thích thú vụt qua đáy mắt.

“Em đây là món nói tôi hay cáu kỉnh giống như vậy sao?”

Khương Tinh Vãn đỏ mặt, vội cúi đầu, ngón tay siết chặt mép khăn trải bàn, giọng nàng nhỏ như sợ pháo hoa ngoài kia cũng nghe thấy

“Làm gì có. Em là thấy chị một chút cũng không cáu kỉnh….”

Nói xong, Khương Tinh Vãn cũng tự cảm thấy lời này có quỷ nó mới tin.
Giang Mộ Bạch khẽ hừ một tiếng trong cổ họng, âm trầm, ngắn, lại mang theo ý cười chẳng buồn che giấu. Cô đặt con gấu trúc cau có kia lên bàn, ngón tay gõ nhịp bên cạnh nó, như một bản án chờ tuyên.

“Bé con, nay còn dám lấy tôi làm trò tiêu khiển. Em là nói da thịt mình dày rồi phải không?”

Giọng cô đều đều, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Khương Tinh Vãn, nhưng không có trách cứ, chỉ có sủng ái nhẹ nhàng lướt qua.

Khương Tinh Vãn muốn tìm một cái lỗ dưới nền gỗ mà chui xuống. Mặt nàng đã nóng như bị lửa bén, chỉ biết cúi đầu, vai khẽ rụt lại, run rẩy thốt ra từng tiếng

“Không dày. Da em mỏng. Đánh rất đau.”

Giang Mộ Bạch vương tay, trực tiếp chạm vào gò má mang theo khí lạnh của cô bé

“Ăn đi.”

Khương Tinh Vãn ngẩng khẽ đầu, đôi mắt rối rắm như không phân biệt nổi trong đó là sợ, là run, hay là thứ cảm xúc còn nguy hiểm hơn cả hai điều kia cộng lại.

Pháo hoa ngoài trời đã bắt đầu tắt dần, những vệt sáng còn vương lại trên nền trời đêm như những tàn lửa lạc lối. Tiếng piano bên góc nhà hàng vẫn ngân đều, từng phím đàn như gõ thẳng vào khoảng lặng giữa hai người.

Đây là Giáng Sinh đầu tiên Khương Tinh Vãn cùng Giang Mộ Bạch trải qua, nàng không biết sẽ kéo dài trong bao lâu, nhưng là nàng trân trọng từng khoảnh khắc.

Ánh nắng buổi sớm tràn qua khung cửa sổ cao của Đại Học Bắc Thành, chỉ vài ngày nữa mọi người sẽ bước vào kỳ nghĩ mùa xuân. Lam Thư Dao từ sáng sớm đã không ngừng liếng thoắng về việc bản thân đã lên kế hoạch nhiều như thế nào cho những ngày nghĩ này.

Lam Thư Dao vừa đặt balo xuống bàn, vừa lôi ra một tập giấy đầy những dòng ghi chú, miệng thao thao bất tuyệt, ánh mắt sáng rỡ như thể cả mùa xuân Bắc Thành đều gói trọn trong kế hoạch của cô nàng.

“Vãn Vãn thân yêu. Cậu bảo không có kế hoạch gì cho kỳ nghĩ này. Vậy có muốn về quê của mình chơi không? Người nhà mình rất hiếu khách.”

Khương Tinh Vãn khẽ ngẩng đầu khỏi giáo trình, tay nàng vẫn giữ nguyên bút dạ trên dòng gạch vừa kẻ xong. Nàng nhìn Lam Thư Dao, ánh mắt nhuốm chút bất đắc dĩ nhưng khó giấu được vẻ mềm mại nơi đáy mắt

“Có thể mình không đi được.”

Lam Thư Dao chớp mắt, hơi nghiêng đầu, giọng lập tức hạ xuống, mang theo chút ủy khuất trẻ con

“Cậu lại tính đi đâu đăng ký làm thêm à? Vãn Vãn mình nói cậu? làm nhiều như vậy để chi thế? Cậu không thấy cậu ăn tiêu gì?”

Khương Tinh Vãn khẽ mím môi, tay nàng khép nhẹ cuốn giáo trình lại, cúi đầu, giọng thấp đi một nhịp

“Sao vậy, hôm nay bạn học Lam lại chê tiền à?”

Lam Thư Dao khẽ thở dài. Lần trước cô đã thấy chị họ của Khương Tinh Vãn, nhìn sao cũng cảm thấy rất có tài chính, nhưng vì sao Khương Tinh Vãn vẫn luôn trong trạng thái bán mạng cho công việc.

“Vãn Vãn, chị họ của cậu trông rất tốt. Nếu cậu khó khăn có thể nhờ chị ấy giúp đỡ mà.”

Khương Tinh Vãn hơi ngẩng đầu, đáy mắt nàng hiện một tia gì đó khó nắm bắt. Nàng làm sao có thể cứ trông chờ vào Giang Mộ Bạch, lỡ như một ngày nào đó bản thân bị đá đi thì vẫn có khả năng tự kiếm tiền để lo cho mình. 

“Mình với chị ấy…không thân lắm.”

Lam Thư Dao cắn môi, ánh mắt cô thoáng qua một chút bực bội bất lực, cô nhìn là biết cái cô chị họ kia đối với bạn tốt rất để mắt.

Tiếng giày cao gót gõ xuống nền gạch vang lên nhịp gọn, rõ. Chu Nhược Nhan dẫn theo hai người bạn cùng khoa, vừa đi vừa nói cười nhỏ, bước thẳng đến bàn hai người. Trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện của Khương Tinh Vãn và Lam Thư Dao

“Bạn học Khương. Tối nay nhà tôi tổ chức tiệc tối cho tôi. Các bạn học đều được mời đến, bạn học Khương có để mặt đến dự hay không?”

Lam Thư Dao ngẩng đầu, ánh mắt đanh lại. Cô gái này có phải não còn kẹt trong bụng mẹ không? Như thế nào ba bữa lại chạy đến gây chuyện cùng Khương Tinh Vãn.

Nhưng là Khương Tinh Vãn cũng chưa từng cho Chu Nhược Nhan mặt mũi. Hoàn toàn xem cậu ta là không khí mà không cần nhìn đến.

Chu Nhược Nhan hơi nghiêng đầu, nụ cười mỏng, giọng ngọt như kẹo nhưng ẩn bên dưới là gai nhọn sắc bén

“Nhà họ Chu tuy không phải hào môn thế gia gì, càng không thể có được mảnh đất đậu xe ở Lạc Hạc Sơn Trang. Nhưng cũng là nhà giàu có tiếng. Bạn học Khương thật sự không nể mặt sao?”

Khương Tinh Vãn nghe đến ‘Lạc Hạc Sơn Trang’ trong lòng liền nảy lên một nhịp. Với trình độ IQ của nàng không thể không hiểu ám chỉ trong câu nói của Chu Nhược Nhan. Nếu cậu ta đã có ý đào sâu thì nàng vẫn nên ‘đáp lễ’.

“Nể mặt. Tôi sẽ đến.”

Khóe môi Chu Nhược Nhan khẽ cong, nhưng đôi mắt lập tức trầm lại, rõ ràng không ngờ Khương Tinh Vãn lại thuận miệng nhận lời như thế.

Trong kế hoạch của cô ta, đáng ra Khương Tinh Vãn phải tỏ ra né tránh, hoặc giữ cái vẻ lạnh nhạt thường ngày để cô ta còn có cớ tiếp tục cắn xé.

Không sao, nếu Khương Tinh Vãn đến cô cũng không ngại chuẩn bị một phần quà thật hậu hĩnh cho cô ta.

“Vậy tốt quá”

Chu Nhược Nhan mỉm cười, giọng ngọt đến mức như rắc đường vào thuốc độc

“Nhưng là bạn học Khương có từng nghe nói đến Lạc Hạc Sơn Trang chưa?”

Còn không để Khương Tinh Vãn lên tiếng, nữ sinh đi cạnh Chu Nhược Nhan đã khích bát chê bai

“Cậu nói gì vậy Nhan Nhan. Lạc Hạc Sơn Trang là nơi nào chứ? Khắp Bắc Thành người có tư cách ở cũng điếm trên đầu ngón tay. Ngay cả Chu gia nhà cậu còn không bén mảng đến được.”

Khương Tinh Vãn không đổi sắc, chỉ khẽ nghiêng đầu, giọng nàng vẫn nhẹ như thường, nhưng chữ nào chữ nấy rơi xuống bàn lạnh hơn gió sớm Bắc Thành

“Vậy sao? Mình không biết.”

Trong lòng Chu Nhược Nhan không ngừng mắng Khương Tinh Vãn giả đò cho ai xem. Để tối nay, cô ta sẽ lột xuống bộ mặt của hoa khôi trường luật, thanh cao gì chứ?

Chỉ là làm tiểu tình nhân cho một ông già mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...