DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 19



Chương 19 : Ăn Thịt Nướng
======================
Bắc Thành là thủ phủ kinh tế cả nước, những dịp lễ tết đều được trang hoàng hết sức lộng lẫy. Những chuỗi đèn trang trí Giáng Sinh trải dài từ đại lộ đến các con phố nhỏ, phản chiếu qua lớp kính của các tòa nhà cao tầng, hình thành những vệt sáng nối đuôi nhau tưởng như dài bất tận.

Giang Mộ Bạch lái xe thẳng vào khu hầm gửi xe VIP của trung tâm thương mại lớn. Khương Tinh Vãn ngồi bên ghế phụ, hai tay khẽ đan vào nhau, nàng cảm thaaysa bản thân vẫn chưa rời khỏi căn phòng tắm ban nãy mà lòng ngực vẫn còn đập nhanh hơn bình thường.

Thang máy mở ra, mùi nước hoa cao cấp hòa lẫn tiếng nhạc dịu vang khắp khu mua sắm. Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, liếc nhìn người bên cạnh

“Cứ mua theo ý em.”

Khương Tinh Vãn hơi chớp mắt, giọng nhỏ như sợ quấy động không khí sang trọng quanh mà nàng lần đầu đặt chân đến.

“Quần áo em vẫn còn…không cần thiết lắm đâu ạ!”

Giang Mộ Bạch không trả lời, chân dài trực tiếp bước về khu vực thương hiệu cao cấp, hoàn toàn phớt lờ câu nói của Khương Tinh Vãn.

Đến khi dừng lại trước cửa hàng Haute Couture, cái nhìn của cô cũng đủ khiến chân Khương Tinh Vãn chủ động đi đến.

Bên trong cửa hàng, ánh sáng trắng ấm trải đều khắp những giá treo, từng chiếc váy, áo khoác, phụ kiện được sắp xếp tỉ mỉ như những món đồ triển lãm.

Nhân viên vừa nhìn thấy Giang Mộ Bạch liền lập tức cúi chào, thái độ cung kính, nụ cười tiêu chuẩn ngay lập tức được thay bằng sự dè chừng

Giang Mộ Bạch không nhìn quanh quá lâu, tay cô khẽ lướt qua vài bộ trang phục, thỉnh thoảng ánh mắt lại quét về phía Khương Tinh Vãn, như đang cân đo màu sắc, dáng người, khí chất, tất cả đều là phép tính nằm trong cái nhìn lạnh lùng kia.

“Thử bộ này.”

Một câu nói khẽ, nhưng như mệnh lệnh được thốt ra. Khương Tinh Vãn ánh mắt chuyên chú nhìn chiếc váy trên tay Giang Mộ Bạch cơ mặt liền cứng.

Một ngày của nàng chỉ có ở trường, ở quán cà phê làm thêm, sau đó trở về trang viên, hoàn toàn không có dịp để mặc những trang phục cao cấp thế này.

Khương Tinh Vãn khẽ hít một ngụm khí, nàng ngập ngừng lên tiếng

“Đại tiểu thư. Thật ra em ….không cần đồ cao cấp như vậy. Em không dùng đến.”

Giang Mộ Bạch hơi nhướn mày, ánh nhìn hạ thấp, tia sáng trong mắt cô vừa lạnh vừa thong thả, như một con dao đang đặt lên cổ, tuyệt đối không để ai có cơ hội phản kháng.

“Không phải để dùng.”

Cô nâng nhẹ chiếc váy lên, vải rủ xuống tựa dòng nước, sang trọng đến mức ánh đèn rọi vào cũng phản lại thứ ánh sáng dịu.

“Là để mặc đi cùng tôi.”

Khương Tinh Vãn khẽ cắn môi, ngực hơi phập phồng, câu nói đơn giản ấy lại như đập thẳng vào sâu thẳm của nàng.

Nàng thì có tư cách gì đi cùng Giang Mộ Bạch chứ? 

Giang Mộ Bạch lại chậm rãi tiến lên một bước, khoảng cách vừa đủ để hơi thở hai người va nhau trong không khí lạnh điều hòa, giọng cô thấp đi, lướt qua tai Khương Tinh Vãn như mệnh lệnh thì thầm

“Ghi nợ em hai mươi roi vì tội phản kháng chủ nhân.”

Trong thoáng chốc, đôi chân Khương Tinh Vãn như tự động bước về phía phòng thử, tay siết chặt chiếc váy trong lòng. Nếu nàng còn nói thêm câu nào, không biết chừng Giang Mộ Bạch sẽ động thủ ở chốn đông người hay không.

Giang Mộ Bạch thong thả ngồi ở ghế chờ, chân vắt hờ hững, đầu ngón tay cô gõ lạch cạch lên thành ghế. Mười lăm phút sau, cửa phòng thay đồ bật mở.

Khương Tinh Vãn bước ra khỏi phòng thử đồ, váy dài ôm lấy dáng người mảnh khảnh, từng đường cắt may khéo léo khoe trọn tâm lưng trần ngần không tì vết của nàng. Phần trước được thiết kế kín đáo, hoàn toàn phủ đi vết hôn rải rác trên người Khương Tinh Vãn. 

Giang Mộ Bạch đúng là rất biết lựa quần áo.

Những nhân viên trong cửa hàng đang sắp xếp quần áo khẽ ngẩng đầu nhìn lên, vài ánh mắt ngạc nhiên không giấu được, vừa rồi bọn họ còn cho rằng cô gái này khí chất không có, nhưng đổi qua đồ cao cấp liền như đầu thai thành người khác.

Cái nhìn của Giang Mộ Bạch như máy quét không ngừng quét qua ‘vật thể’ Khương Tinh Vãn. Đúng là không tệ! Cô không nói nhiều chỉ khẽ giấu đi ánh mắt tán thưởng của chính mình.

“Lấy bộ này đi.”

Giang Mộ Bạch phất tay. Khương Tinh Vãn lập tức mím môi, định nói gì đó nhưng Giang Mộ Bạch đã đứng lên, chậm rãi bước đến, một tay nhét vào túi áo khoác, tay còn lại vươn ra khẽ vuốt một lọn tóc vương trên vai nàng, động tác như vô tình mà cố ý, hơi thở lành lạnh của cô lướt qua vành tai mẫn cảm của tiểu nô lệ

“Rất đẹp. Tiểu nô lệ.”

Khi cả hai rời khỏi Haute Couture nhân viên cúi người cung kính, túi đồ được đặt trong hộp cứng, thắt nơ đẹp mắt, chỉ nhìn chiếc túi đựng cũng cảm thấy bằng mấy tháng lương của Khương Tinh Vãn.

Vừa rồi, nàng không biết giá trị chiếc váy này bao nhiêu, nhưng nhìn cái cách Giang Mộ Bạch đưa thẻ quẹt nàng chỉ cảm khái….thế giới người giàu thật xa xỉ.

Giang Mộ Bạch chân thon dài đi trước, tay cầm túi. Khương Tinh Vãn như chiếc đuôi nhỏ lẻo đẻo theo sau, nàng vẫn còn đang lơ lửng nghĩ đến ánh mắt của Giang Mộ Bạch khi nàng mặc chiếc váy kia…nó có gì đó không bình thường chút nào.

Không chú ý người trước, nên khi Giang Mộ Bạch dừng lại, Khương Tinh Vãn cùng đâm sầm vào sau lưng.

Khương Tinh Vãn bật khẽ một tiếng, vội vàng lùi lại nửa bước. Đầu gần như cúi xuống tận đất

“Xin…xin lỗi…em em…”

Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, ánh mắt quét nhanh qua cô gái vừa đâm vào lưng mình, không nặng nề, nhưng cũng chẳng dịu dàng

“Thêm hai mươi roi tội bất cẩn, tâm trí lơ đãng. Tổng bốn mươi roi.”

Khương Tinh Vãn lập tức cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gần như hòa vào tiếng nhạc nền của trung tâm thương mại

“Vâng.”

Giang Mộ Bạch không tiếp lời, chỉ hừ khẽ một tiếng qua mũi, rồi đột ngột rẽ sang dãy cửa hàng phía bên kia, khác hẳn khu vực haute couture hào nhoáng khi nãy.

Ở đây, ánh sáng ấm hơn, trang trí cũng gần gũi hơn không khiến người bước vào bị ‘ngợp trước mùi tiền’. 

Khương Tinh Vãn hoàn hảo trở thành chiếc đuôi nhỏ của Giang Mộ Bạch, tay nàng không ngừng đón nhận những quần áo các kiểu từ Giang Mộ Bạch đưa qua, hầu như không có thời gian để ngước nhìn hay thắc mắc.

Áo len, quần jeans, váy liền, vài chiếc áo khoác kiểu dáng đơn giản nhưng đường may chuẩn chỉnh, mỗi món Giang Mộ Bạch đều chỉ nhìn lướt qua, ước lượng bằng mắt rồi tiện tay đặt vào tay Khương Tinh Vãn, như người ta chọn rau ở chợ quen, thuần thục và nhanh chóng

“Cái này đi học”

“Đi làm thêm”

“Ở nhà cũng không tệ”

“Có thể đi học vào mùa xuân năm sau”

Khương Tinh Vãn ôm chồng quần áo cao đến che gần nửa mặt, bước đi hơi xiêu, vừa bối rối vừa bất lực.

Nàng muốn nói một câu “nhiều quá rồi”, nhưng nhìn cách Mộ Bạch bước thẳng đến quầy thanh toán lời muốn nói đều nuốt trở xuống.

Bốn mươi roi đã treo trên đầu nàng…nàng không muốn tăng thêm.

Nhân viên cửa hàng vừa thấy khách, lập tức cung kính khác hẳn lúc nãy. Một người thanh toán, hai người gấp đồ, một người chuẩn bị túi giấy lớn.

Thỉnh thoảng có vài khách khác khẽ nhìn sang, ánh mắt thoáng chút tò mò, rồi lại xen lẫn ngưỡng mộ mơ hồ.

Trong thật giống tình tiết một cảnh nào trên phim. chỉ có đều người thanh toán không phải là tổng tài bá đạo cao một mét tám mà là người phụ nữ khí chất lạnh lẽo cùng gương mặt tinh xảo mà thôi.

Giang Mộ Bạch cầm hóa đơn, chẳng buồn xem lại, tay khẽ hất túi về phía nhân viên, giọng thấp nhưng rõ

“Gửi đến địa chỉ này.”

Rồi cô liếc Khương Tinh Vãn một cái, rất ngắn, đủ để tiểu nô lệ nhỏ lập tức theo sát phía sau, chẳng cần lên tiếng.

Chiếc xe đen bóng rời khỏi trung tâm thương mại, tiếng động cơ đều đều hòa cùng âm thanh giao thông bên ngoài, không ai lên tiếng, chỉ có bầu không khí lặng lẽ như căng ra từng sợi mảnh vô hình.

Giang Mộ Bạch một tay lái, một tay tựa hờ lên cửa kính, ánh mắt nhìn thẳng vào dòng xe phía trước, giọng cô đột ngột vang lên, bình thản như thể đang hỏi một chuyện không quan trọng:

“Em muốn ăn gì?”

Khương Tinh Vãn thoáng sững lại, trong một giây đầu óc trống rỗng. Nàng không nghĩ Giang Mộ Bạch lại hỏi, lại để nàng chọn. Thói quen phản xạ lập tức bật ra câu trả lời vốn quen thuộc

“Em có thể ăn…thịt nướng và coca lạnh không?”

Ngón tay Giang Mộ Bạch gõ nhẹ trên vô – lăng. Cô hơi liếc sang thấp giọng nói

“Em thường ăn như vậy sao?”

Khương Tinh Vãn thoáng cứng người, chẳng hiểu ý tứ bên trong, chỉ rụt cổ khẽ đáp

“Vâng… cũng thỉnh thoảng thôi ạ”

Giang Mộ Bạch hừ nhẹ một tiếng, tay khẽ siết vô-lăng một cái, khóe môi cong lên nhưng không hề có ý cười

“Ăn nhiều không tốt. Qua ba mươi tế bào ung thư sẽ hỏi thăm em.”

Âm điệu không cao, không gắt, nhưng từng chữ rơi ra đều có uy lực của riêng nó

“Người trẻ nên ăn uống lành mạnh.”

Khương Tinh Vãn lập tức cúi đầu, ngón tay siết chặt góc áo, nàng có vô vàn lời biện hộ nhưng một chữ cũng không dám hé răng.

Giang Mộ Bạch quay vô-lăng, chiếc xe rẽ qua một con phố nhỏ, mùi khói than lẫn mùi thịt nướng đã lảng vảng đâu đó trong không khí đêm lạnh. Cô nhìn sang người bên cạnh, nụ cười mang theo chút trêu chọc

“Lần này chiều em. Nhưng cộng thêm mười roi.”

Sự ngơ ngác trên mặt Khương Tinh Vãn thành công khiến Giang Mộ Bạch bật cười. Cô đưa tay vén nhẹ lọn tóc rớt bên gò má của tiểu nô lệ.

“Mỗi yêu cầu đều phải trả giá. Em không nhớ sao?”

Giờ phút này, Khương Tinh Vãn là muốn hỏi có thể khỏi ăn không. 

Nàng cảm thấy no rồi. No đòn rồi.

Hai người vừa bước vào, tiếng trò chuyện rôm rả của mấy bàn khách khẽ chùng lại trong một thoáng. Một người phụ nữ khí chất sang quý, áo khoác đắt tiền, đôi giày cao gót sạch đến không nhiễm bụi, lại ngồi xuống chiếc ghế nhựa cũ kêu “cót két”.

Cảnh tượng này có chút kì quái phải không?

Quán vỉa hè không có nhân viên. Muốn ăn liền trực tiếp đến quầy hàng mà lấy.

Khương Tinh Vãn đoán chừng đây là lần đầu Giang Mộ Bạch ăn ở địa phương này, nên nàng ngập ngừng lên tiếng

“Đại tiểu thư. Chị muốn ăn gì, em đi lấy.”

“Sao phải đi lấy?”

Trước câu hỏi ‘ngây thơ’ của Giang Mộ Bạch, Khương Tinh Vãn theo bản năng liền bật cười. Cười xong nàng liền hối hận, chỉ dám cụp mắt trốn tránh ánh mắt đang nhìn chằm từ phía đối diện

Khóe môi Giang Mộ Bạch khẽ nhướng, như vừa phát hiện ra một con mèo nhỏ dám chìa móng.

“Em vừa cười tôi đấy à?”

Cô gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn nhựa, âm thanh khẽ nhưng lại khiến Khương Tinh Vãn ngồi thẳng người như dây đàn.

“Em…em xin lỗi.”

“60”

Giang Mộ Bạch phất tay, giọng điệu vừa như lệnh, vừa như trêu, con số này cô biết tiểu nô lệ sẽ hiểu, nhìn sắc mặt ngày càng xanh kia liền biết.

“Đi lấy đồ ăn của em đi. Ăn thật ngon miệng vào.”

Khương Tinh Vãn nuốt khan một cái, chân như mất cảm giác, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.

“Vâng…”

Nàng len vào dòng người chờ đồ nướng, trong đầu hỗn loạn toàn những con số roi lạnh lẽo kia. Mùi khói than bốc lên, xộc thẳng vào mũi, hòa cùng tiếng xèo xèo của mỡ thịt nhỏ xuống lửa. Bình thường nàng sẽ thấy đói, hôm nay chỉ thấy… chóng mặt.

Bà chủ trông thấy cô bé xinh đẹp liền cười vang

“Cô bé, ăn bao nhiêu xiên đây?”

Khương Tinh Vãn sực tỉnh, cúi nhẹ đầu, giọng thấp đến mức gần như bị tiếng quạt than lấn đi

“Bà chủ lấy cho cháu, gà, bò, heo mỗi thứ hai xiên và hai ly coca lạnh”

Trở về bàn, khay đồ ăn đặt xuống ngay ngắn. Khương Tinh Vãn hai tay đan vào nhau, ngập ngừng lên tiếng

“Đại tiểu thư, chị có ăn không?”

Giang Mộ Bạch dường như phát hiện, tiểu nô lệ này có khi nào bị cô đánh đến hỏng đầu hay không? Cô không ăn chả lẻ chỉ ngồi nhìn em ấy ăn.

Cô chóng tay lên bàn kim loại, ánh mắt khẽ nheo lại, tia nhìn lướt qua đống xiên nướng đầy mỡ bóng loáng, khóe môi cong nhẹ như bật ra một nụ cười khó đoán.

“Thế em nghĩ tôi đây là ngồi phục vụ em ăn sao?”

Khương Tinh Vãn lập tức cúi đầu, tim đánh thình thịch, định mở miệng giải thích nhưng lại sợ càng nói càng sai. 
Giang Mộ Bạch thản nhiên vươn tay, cầm lấy một xiên gà, đưa lên miệng cắn, động tác gọn gàng, sau đó mới nhướng chân mày lên tiếng

“Ăn đi chứ?”

Khương Tinh Vãn cẩn thận gật đầu, ngoan ngoãn cầm xiên thịt lên. Nhưng khi coca lạnh vừa chạm môi, một ngón tay lạnh bất ngờ chạm vào má nàng, khẽ gạt đi vệt mỡ còn vương nơi khóe môi

Giang Mộ Bạch rút tay về như chẳng có chuyện gì, ánh mắt lại nhìn thẳng, thản nhiên như ra lệnh

“Lần sau muốn ăn đồ nướng có thể nói với vú Phương. Dù sao đồ nhà vẫn an toàn hơn.”

Khương Tinh Vãn ngẩng đầu, ánh mắt mềm mại nhìn người đối diện. Khóe môi nàng cong nhẹ đáp

“Vâng.”

Bên ngoài đường phố náo nhiệt, ở bàn ở nhỏ trên vỉa hè. Giang Mộ Bạch thoải mái cùng tiểu nô lệ của mình thưởng thức xiên nướng, uống coca lạnh. Mối quan hệ cả hai cứ thế chậm rãi kéo gần thêm một khoảng

Xe dừng lại trước cánh cổng sơn trang, ánh đèn vàng từ biệt thự hắt ra loang loáng trên lối lát đá.

Khương Tinh Vãn đi theo sau Giang Mộ Bạch, cả người như đã ấm lên vì thịt nướng, coca lạnh, nhưng trái tim lại lặng lẽ nặng dần theo từng bước. Nàng biết, con số 60 chưa xóa khỏi lịch phạt tối nay.

Đi qua huyền quang, Giang Mộ Bạch tháo áo khoác, vắt hờ lên thành ghế sofa, động tác thong thả, ánh mắt như lướt qua mà chém thẳng vào người đang lẻo đẻo theo sau

“Bò đến đây.”

Giang Mộ Bạch thả người xuống sofa, chân vắt chéo. Ánh mắt không có độ ấm, giống như người vừa ngồi ăn xiên nướng với Khương Tinh Vãn là một người khác vậy.

Khương Tinh Vãn lập tức quỳ xuống, hai tay chống nhẹ, gối trượt đều trên nền gỗ. Đến khi dừng lại ngay trước mũi giày Giang Mộ Bạch, Khương Tinh Vãn lập tức hạ thấp người hơn, đầu cúi sát đất, tư thế tiêu chuẩn không một khe hở.

Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, ánh nhìn từ trên xuống, như đang cân đo từng hơi thở của kẻ dưới chân mình. Ngón tay cô khẽ gõ một nhịp lên thành ghế, rồi chậm rãi buông giọng, mỗi chữ trôi ra như nước nhỏ trên băng lạnh

“Đi dạo một buổi tối thu được sáu mươi roi. Sau này nên thường xuyên đi dạo nhiều hơn”

Khương Tinh Vãn khẽ siết tay, đầu vẫn cúi thấp, đôi vai run lên rất nhẹ. Đây rõ ràng nói cho nàng biết, dù ở không gian hai người hay nhiều người – nàng bất kể đi đâu, làm gì, tất cả đều phải trong lòng bàn tay của người trước mặt.

Giang Mộ Bạch nhấc chân, mũi chân trần khẽ đẩy cằm của tiểu nô lệ lên, ép đôi mắt trong veo kia phải nhìn thẳng vào mình.

“Sáu mươi roi,”

Cô nhắc lại, lần này chậm hơn, rõ ràng hơn, như để từng con số khắc thẳng vào lồng ngực người nghe.

“Đoán chừng mai em sẽ ngồi khá khó khăn đấy, bé con”

Khương Tinh Vãn nuốt khan, cổ họng khẽ nghẹn lại

“Vâng thưa chủ nhân”

Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng hít thở của cả hai. Ánh đèn trần hắt xuống nền gỗ một màu vàng nhạt, bóng Khương Tinh Vãn trải dài, run lên theo từng nhịp.

Giang Mộ Bạch chậm rãi đứng dậy, di chuyển đến phòng nhỏ, rất nhanh cô trở ra với vài loại roi trên tay : roi mây đen với tay cầm được quấn vải vàng, roi da nhỏ và một roi mây màu trắng.

“Cởi hết.”

Khương Tinh Vãn lập tức tháo bỏ từng lớp vải, động tác thuần thục mà run rẩy, để rồi toàn thân chỉ còn trần trụi quỳ trên sàn gỗ lạnh.

Không khó để nhìn thấy từng vệt đỏ trải dài từ xương quai xanh đến tận vùng hông, hai vết bầm nằm ngang đỉnh mông vẫn còn đó.

Nàng không thở mạnh, chỉ có nghe tiếng tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Giang Mộ Bạch tiến đến, bước chân cô trầm ổn, bàn tay khẽ vang ra nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ của tiểu nô lệ. Trong mắt thể hiện chút yêu thích khó nói.

“Em nên học được dù ở nhà hay ở đâu. Mỗi câu ta nói – em không có quyền nói không. Bằng không hậu quả sẽ trả bằng từng vết roi trên thân thể em.”

Chừa lấy một nhịp thở. Giang Mộ Bạch buông cằm tiểu nô lệ và đi vòng ra sau, ánh mắt đặt trên tấm lưng trắng trẻo mà nghiền ngẫm. Chỉ chút nữa thôi, chính tay cô sẽ ‘vẽ’ từng vệt đỏ tươi và bắt mắt lên đây.

Giang Mộ Bạch cầm lấy roi da, âm thanh của lớp da mềm cọ qua không khí phát ra tiếng “soạt” nhẹ nhưng đủ khiến bả vai Khương Tinh Vãn run lên một nhịp

Chát…roi đầu tiên đánh xuống kéo thẳng từ đầu vai phải đến tận giữa lưng. Lằn đỏ nổi lên tức thì. Hai vai Khương Tinh Vãn khẽ run nhẹ

Chát….roi thứ hai đánh xuống kéo từ vai trái xuống, hoàn hảo thành một dấu X lớn ở giữa lưng

Chát…chát….roi thứ ba và tư vẫn theo thủ thuật đó đánh xuống. Từng vết roi chỉ cách nhau một centinmet

Chát… roi thứ năm, Giang Mộ Bạch đổi góc, kéo dọc theo sống lưng, chuẩn xác đến mức lằn roi chạy thẳng như đường kẻ mực.

Chát… roi thứ sáu nối tiếp, đối xứng bên kia, từ bả vai lướt chéo xuống gần thắt lưng, không quá mạnh, nhưng đủ rát để hơi thở Khương Tinh Vãn nghẹn lại trong cổ họng

Chát… roi thứ bảy rơi xuống chỗ giao nhau của các lằn cũ, nơi da đã bắt đầu sưng lên, vệt roi này như một nét chấm phá cho bức tranh bằng roi của Giang Mộ Bạch đang vẽ.

Chát …roi thứ tám trút xuống với uy lực mạnh hơn một phần. Hai đầu vai Khương Tinh Vãn run mạnh lên, dù là mùa đông, như mồ hôi lạnh đã lấm tấm rơi trên vầng trán thanh thoát của nàng.

Chát…chát...hai roi cuối cùng. Giang Mộ Bạch quất theo hướng ngang, đầu roi như con rắn lớn cắn lấy hai bầu ngực phía trước, sau đó mới quặm thật sâu vào mảng lưng đả phủ đỏ.

Khương Tinh Vãn trượt hai tay đang đặt trên gối xuống sàn nhà, lồng ngực đập đến phập phồng.

Giang Mộ Bạch đi đến sofa và ngồi xuống, cô chậm rãi đốt lên một điếu thuốc, khói trắng bay thành từng vòng lượn lờ trong không gian.

“Bò đến cầu thang, sau đó đi đến phòng của ta. Trên bàn làm việc có tập tài liệu. Em mang xuống đây, đến dưới bậc thang liền trở về trạng thái bò và ngậm tài liệu đưa cho ta.”

Khương Tinh Vãn khẽ ngẩng đầu, vết roi vẫn còn rát như lửa liếm khắp lưng, hơi thở nàng run nhè nhẹ, nhưng không dám do dự dù chỉ một nhịp.

“Vâng… thưa chủ nhân.”

Giọng nàng khàn khàn, yếu ớt như sắp tan vào khói thuốc lượn vòng trên cao
Bàn tay chống xuống sàn, Khương Tinh Vãn chuyển động, từng cử động kéo theo cơ bắp đã bị đánh đến nhức buốt.

Nàng  bò về phía cầu thang, đầu cúi thấp, như một nô lệ đúng nghĩa, không một âm thanh thừa. Những bậc thang gỗ bóng loáng phản chiếu lại từng vệt đỏ trên da thịt nàng khi nàng leo lên, từng động tác khẽ run, nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng rên, chỉ có tiếng khớp xương lách tách rất khẽ khi gắng giữ thăng bằng.

Khi trở xuống, nàng bò đến chân sofa, dừng lại, ngẩng đầu vừa đủ để tập tài liệu nằm gọn giữa răng, dâng lên, một động tác hoàn toàn chính xác, như một nghi thức mà nàng đã quá quen thuộc.
Khói thuốc lượn thêm một vòng quanh ngón tay Giang Mộ Bạch, khóe môi khẽ nhếch.

“Ngoan. Lại đây, tư thế bò. Để ta gác chân xem tài liệu.”

Khương Tinh Vãn lập tức nhích tới, đầu cúi thấp, tay và gối trượt nhè nhẹ trên nền gỗ lạnh, từng động tác như đã khắc sẵn vào xương thịt. Nàng quỳ ngay bên cạnh sofa, đúng vị trí Giang Mộ Bạch thường đặt chân

Giang Mộ Bạch gạt tàn thuốc, gác một bên chân thon dài qua bả vai tiểu nô lệ, bàn chân áp hờ lên lưng nàng như một điểm tựa tự nhiên, như thể thân thể này chỉ sinh ra để phục vụ tiện nghi cho cô.

Ngón tay cô khẽ rút tập tài liệu khỏi miệng Khương Tinh Vãn, động tác rất chậm, như cố ý kéo dài khoảng khắc nhục nhã ấy.

Tiếng lật giấy vang lên, mỏng manh nhưng rõ đến rợn người trong gian phòng im ắng. Giang Mộ Bạch đọc từng dòng, đôi chân thi thoảng khẽ dịch chuyển trên lưng tiểu nô lệ, vừa như vô tình, vừa như cố ý nhấn vào từng vết roi mà di chuyển qua lại.

Một phút. Hai phút. Năm phút.

Khương Tinh Vãn không động, hơi thở đều, tròng mắt khẽ cụp, bả vai nhức buốt nhưng không dám rùng mình dù chỉ một nhịp

Giang Mộ Bạch đặt tập tài liệu xuống bàn, cô đứng lên đi về phía huyền quang, ở tủ nhỏ lấy ra dây xích bạc cùng vòng cổ bằng da.

Bước chân chậm rãi quay lại phòng khách, ánh sáng vàng từ đèn trần rọi xuống, khiến chuỗi xích bạc trong tay Giang Mộ Bạch phản chiếu từng tia lạnh như băng.

Cô dừng lại ngay phía sau tiểu nô lệ vẫn đang bò quỳ bên sofa. Một bàn tay khẽ luồn qua tóc nàng, không phải dịu dàng, mà như cách người ta kiểm tra một vật nuôi biết nghe lời.

“Ngẩng đầu.”

Khương Tinh Vãn lập tức ngẩng, cổ mảnh khảnh kéo theo vài sợi tóc ướt mồ hôi bết lại dọc má.

Giang Mộ Bạch nâng vòng cổ da lên, chiếc khóa bạc khẽ “tách” một tiếng khi mở ra.

Giang Mộ Bạch cúi người, khóa vòng da quanh cổ Khương Tinh Vãn, từng nấc khóa khẽ “lạch cạch” nghe rõ rệt, sợi xích bạc lạnh buốt trượt dọc từ cổ xuống ngực nàng, rơi lẻng kẻng xuống sàn gỗ, tạo một chuỗi âm thanh kim loại lạnh lẽo đến gai người

“Bò theo chủ nhân nào, nô lệ nhỏ.”

Giang Mộ Bạch xoay người, tay cầm đầu xích, bước chân thong thả tiến về hướng hành lang sâu hơn của biệt thự, tiếng xích kéo lạo xạo trên sàn vang lên.

Sàn gỗ bóng loáng dần nhường chỗ cho mặt nền tối màu, thô ráp hơn. Ánh sáng hành lang yếu dần. Tiếng xích bạc khẽ kéo theo từng bước, từng âm kim loại chạm sàn vang lên rành rọt, lẫn vào tiếng chân trầm đều của Giang Mộ Bạch.

Một cánh cửa thép màu xám đậm hiện ra cuối hành lang. Cô đưa tay, quét nhẹ vân tay lên mặt cảm biến. “Tách” – khóa điện tử mở ra, hơi lạnh nhân tạo phả ra một làn sương mỏng.

Bên trong là căn phòng huấn luyện chuyên biệt: tường được ốp da công nghiệp, treo gọn gàng các bộ roi, kẹp, dây, thậm chí cả khung gỗ thiết kế chuyên dụng. Không khí mang mùi da pha kim loại, gọn gàng và ngăn nắp.

Cô cầm xích, giật nhẹ một cái, không mạnh, chỉ vừa đủ khiến tiểu nô lệ theo quán tính bò thêm hai bước, đầu khẽ gục thấp hơn

“Bắt đầu nào, thanh toán nợ cũ.”

Âm giọng Giang Mộ Bạch chậm rãi nhưng đầy lực. cô lướt tay trên cây roi mây đen bóng

“Quỳ gối, trán chạm sàn. Mông ba mươi roi.”

Giang Mộ Bạch đứng phía sau, tay cầm roi mây, thân roi mảnh nhưng dẻo, quét qua không khí tạo thành tiếng gió rít khẽ

“Quy tắc cũ. Đừng ngu ngốc mà phạm vào.”

Vút….. roi đầu tiên xé tan khoảng lặng, đường mây rạch ngang da thịt, lập tức hiện thành một vệt đỏ thẫm, vằn lên nền phần thịt đã bị đánh bầm trước đó. Khớp tay Khương Tinh Vãn co lại thành quả đấm

Vút…vút….roi thư hai và ba, nâng lên một phần lực. Giang Mộ Bạch vẫn ở đỉnh mông mà ra tay. Hoàn toàn không quan tâm tiểu nô lệ ngày mai đi học sẽ có bao nhiêu khổ sở.

Vút… vút… roi thứ tư, thứ năm quất xiên từ bên trái sang phải, mỗi nhát như dằn lại ký ức của tất cả những lỗi lầm trong ngày. Hơi thở Khương Tinh Vãn bắt đầu dồn, bả vai căng, cơ bụng siết chặt để giữ cho tiếng rên không thoát ra ngoài

Vút… vút… roi thứ sáu, thứ bảy, thứ tám quét vòng cung, một bên mông đỏ sẫm. Giang Mộ Bạch là cố ý đánh một bên mông, tạo nên cảm giác đau rát vô cùng khó chịu. Mồ hôi lạnh của Khương Tinh Vãn ngày một nhiều, môi cũng mím đến run bần bật.

Giang Mộ Bạch ra tay so với những lần trước chỉ có mạnh hơn không có nương tay.

Vút… roi thứ chín, thứ mười, thanh âm mảnh và khô rát, khiến từng sợi thần kinh dọc sống lưng như căng thêm một nấc.

Khương Tinh Vãn cúi đầu sát sàn, mái tóc trượt xuống che đi nửa khuôn mặt, chỉ còn nghe tiếng thở gấp bị nén chặt thành từng đợt run ngắn.

Roi thứ mười lăm rồi roi thứ hai mươi. Nhịp roi không vội nhưng từng chút một đánh phá lớp da đỏ sẫm, từng lằn tím đen rải rác khắp bờ mông của Khương Tinh Vãn.

Vút….roi thứ ba mươi lạnh lùng quất mạnh xuống. Đầu ngọn roi sượt trên lớp da mỏng manh bật ra một lằn máu thẩm.

Khương Tinh Vãn không chịu nổi liền rên nhẹ. Nàng thầm cảm thán thật may đã là roi thứ ba mươi. Bằng không thì….

Giang Mộ Bạch dùng đầu roi lướt trên phần lưng cũng đỏ bừng bừng của tiểu nô lệ. Từng tấc da, tấc thịt của tiểu nô lệ đều là do nàng quyết định. Cảm giác này thật sự rất thỏa mãn.

“Bò qua ghế thấp. Chân để lên ghế. Người đặt dưới sàn. Bắp chân hai mươi roi.”

Giọng trầm, không vội, nhưng đủ nặng để Khương Tinh Vãn lập tức dịch đầu gối. Mỗi lần di chuyển, cơ hông căng ra, kéo theo từng vùng thịt mông vừa bị đánh như lửa đốt, đau buốt truyền đến tận xương

Khương Tinh Vãn cắn chặt răng, hai tay khẽ chống, di chuyển từng bước chậm như rùa, tiếng hít thở ngắt quãng cố nén thành những hơi đều, nhưng mỗi lần đầu gối trượt thêm một đoạn, cả phần mông như bị dao cứa thêm một nhát

Đến khi dừng lại nơi chiếc ghế thấp Giang Mộ Bạch vừa chỉ, nàng không dám thả lỏng mà lập tức quỳ chỉnh lại tư thế, trán hạ sát sàn, hai gối mở vừa đủ, toàn thân lại một lần nữa dâng lên trong tư thế hoàn toàn phơi bày, chờ mệnh lệnh tiếp theo.

Hai chân bị kéo lên cao, kéo theo cơ mông đang không ngừng gào thét. Tư thế này không chỉ mỗi còn khiến toàn bộ dây thần kinh như bị co lại

Giang Mộ Bạch bước đến, ánh mắt trượt qua từng vùng da vừa đỏ bầm, rồi dừng lại ở bắp chân còn trắng ngần, tựa như xem một bức tranh chưa hoàn thiện. Cô chậm rãi cất giọng, từng chữ trầm trầm rơi xuống nền gỗ như tiếng kim loại va nhau

“Hai mươi roi.”

Vút… roi đầu tiên quất xuống, đoạn mây dẻo rít khẽ qua không khí trước khi ghim vào vùng cơ mảnh dọc bắp chân.

Một vệt đỏ như thẫm như máu hiện lên tức thì, căng rõ trên nền da vốn trắng đến mức gần như trong suốt

Khương Tinh Vãn gồng nhẹ cơ bụng, hơi thở vẫn đều, không phát ra tiếng động nào ngoài tiếng hít vào thật sâu, như để khóa lại mọi phản ứng tự nhiên.

Ở cạnh Giang Mộ Bạch, da thịt nàng đích thị dầy lên một tầng.

Vút… vút… roi thứ hai, thứ ba nối tiếp, đường roi không lệch, đều tăm tắp như thước kẻ. Đau nhức lan theo từng sợi thần kinh, len đến tận khớp gối, cơ đùi khẽ co rút lại theo phản xạ sinh lý nhưng tuyệt không rời khỏi tư thế được chỉ định

Giang Mộ Bạch vẫn đứng thẳng, một tay cầm roi, tay kia đút vào túi quần âu đắc đỏ của mình. Nét mặt không một biểu cảm. Mỗi nhịp đánh xuống là một lần kiểm soát lực vừa vặn, đau và sâu nhưng tuyệt đối không tổn thương đến gân xương

Vút… roi thứ mười, hơi thở trong căn phòng như lắng lại. Mồ hôi bắt đầu tụ lại thành giọt nơi thái dương của Khương Tinh Vãn, lăn dài, rơi xuống sàn nghe tiếng khẽ “tách”, hòa vào tiếng roi như nhịp chính là hơi thở đang dần đứt quảng của nàng.

Vút… vút… vút… các roi cuối cùng, lực tăng dần như nhấn một lời nhắc nhở lạnh lẽo. Da ở bắp chân giờ đã chuyển từ đỏ ửng sang đỏ sẫm, từng vệt sưng lên rõ ràng, vài chỗ đã phát tím

Vút…..đến roi thứ hai mươi. Giang Mộ Bạch toàn lực đánh ra một lằn roi bật máu ‘tanh tách’. Khương Tinh Vãn hoàn toàn xụi lơ mà ngã xuống sàn. Mồ hôi lạnh phủ đầy gương mặt nàng. 

“Đã xong. Lần sau lại đi dạo phố nhé bé con.”

Khương Tinh Vãn là muốn nói nàng thà ở nhà đến mốc meo cũng không có nhu cầu đi dạo phố như thế này.

Nhưng nàng làm gì có cái lá gan ấy. chỉ có thể im lặng mà gặm nhắm cơn đau.

Giang Mộ Bạch cúi người, cô bế thốc tiểu nô lệ vào lòng. Khương Tinh Vãn hoàn toàn không còn sức lực cứ thế để mặt úp vào ngực người đang bế bổng mình, vòng tay cũng tự nhiên mà vòng qua cổ Giang Mộ Bạch. 

“Đau như vậy, ngủ một mình không tốt. Ta ngủ cùng em.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...