DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 18



Chương 18 : Phòng Tắm
==============
Chiếc chuông đồng hồ trong giảng đường điểm năm giờ. Sinh viên tan lớp, đường phố ồn ào, nhưng ở góc tối bên cạnh bãi gửi xe, có ánh mắt dõi theo từng cử động của Khương Tinh Vãn.

Nàng ném balo lên giỏ xe, một tay kéo khăn quàng, một tay đạp mạnh, chiếc xe đạp rẽ vào làn đường nhỏ, từng cơn gió lạnh không ngừng quất vào mặt

Trong gương chiếu hậu của một chiếc xe hơi đen, bóng nàng dần nhỏ lại, nhưng không hề biến mất khỏi tầm nhìn

“Đừng để mất dấu.”

Chu Nhược Nhan tầm mắt ánh lên cái nhìn lạnh lẽo, ngày hôm nay cô ta quyết phải bốc trần Khương Tinh Vãn, cô ta muốn biết rốt cuộc là kẻ chống lưng cho Khương Tinh Vãn là ai, chuyện của đám sinh viên báo chí mà cô ta sắp xếp rốt cuộc lại lặng đến không nổi một gợn sóng.

Không một ai dám hé răng, đám sinh viên kia cũng chẳng còn tung tích. 

Chiếc xe đen bám theo từng khúc cua, khoảng cách vừa đủ để không gây chú ý, nhưng cũng không để mất dấu.

Những dải đèn Giáng Sinh treo khắp các con phố, ánh sáng đủ khiến Chu Nhược Nhan soi rõ bóng dáng Khương Tinh Vãn lúc ẩn lúc hiện giữa dòng xe đông nghịt.

“Tiểu Chu, đi hướng này không giống về khu ổ chuột như lời Trình Dương nói?”

Một nữ sinh ngồi ghế phụ cau mày, giọng mang theo một tia bồn chồn.

“Ổ chuột gì chứ? Mình là thấy cô ta tám trên mười phần đã được bao nuôi rồi. Để xem kim chủ của cô ta là ai?”

Chu Nhược Nhan tay siết chặt điện thoại, móng tay khẽ bấm vào mặt kính lạnh.

Ánh nhìn cô ta không rời khỏi bóng xe đạp phía trước, như kẻ săn mồi kiên nhẫn, chỉ chờ con mồi sơ hở.

Khương Tinh Vãn đạp xe ra khỏi khu trung tâm, đi vào một con đường yên tĩnh dẫn về khu ngoại ô phía Tây.

Gió càng về đêm càng buốt, hơi thở nàng biến thành từng làn sương mỏng trong không khí. Nàng vẫn không hề hay biết sự bám riết của những kẻ lạ mặt.

Trong đầu hoàn toàn nghĩ đến buổi tiệc Giáng Sinh. Nàng đã dùng tháng lương này để chuẩn bị một món quà nhỏ cho Giang Mộ Bạch, đồng thời cùng vú Phương chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ, hi vọng chị ấy sẽ thích.

Đường càng lúc càng vắng, hai bên không còn cửa hàng hay căn hộ sinh viên, chỉ còn hàng cây cao và tường rào biệt lập kéo dài.

Chu Nhược Nhan hơi nhổm người, nhìn kỹ phía trước, một bảng hiệu bằng thép bóng loáng cùng những bảo an tư nhân

Cổng lớn tự động mở ra khi xe đạp Khương Tinh Vãn vừa đến gần, luồng sáng từ trong hắt ra rọi cả một khoảng sân lát đá xám, sạch sẽ đến mức như một thế giới khác biệt hẳn với khu vực bên ngoài.

Nàng đạp xe vào, dáng người bình thản, cánh cổng từ từ khép lại sau lưng.

Chiếc xe hơi đen dừng cách đó chưa tới mười mét. Không gian trong xe đột nhiên chết lặng. Mấy nữ sinh nhìn nhau, không ai dám mở miệng đầu tiên.

Một người nuốt khan, giọng run rẩy phá vỡ im lặng

“Có nhầm lẫn gì không? Đây là Lạc Hạc Sơn Trang. Khương Tinh Vãn là ở đây sao?”

Một người khác hạ giọng như chửi thề, nhưng tiếng khàn hẳn

“Đừng nói là người chống lưng cho cô ta là một ông già nào đó chứ? Con mẹ nó có cần làm mất danh dự sinh viên Luật đến vậy không?”

Chu Nhược Nhan mím môi, tay vô thức siết chặt điện thoại đến trắng cả khớp ngón. Cảm giác nghẹn nơi ngực không phải là tức giận nữa, mà là một nỗi căm tức, cảm giác muốn xé rách mọi thứ từ Khương Tinh Vãn.

Cánh cổng sơn trang khép lại, tiếng cơ khí va nhẹ vào nhau vang lên “keng” khô lạnh nhưng dứt khoát, chặn hẳn mọi ánh nhìn bên ngoài.

Khương Tinh Vãn dựng xe ngay bãi dành riêng, bước chân thong thả băng qua lối lát đá dẫn vào căn biệt thự phía trong.

Nàng chỉ vừa đi qua huyền quang đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng xộc thẳng vào khoang mũi, ánh mắt lập tức hướng về khu vực nhà bếp liền bắt gặp dáng vẻ tất bật của vú Phương.

Tay bà không ngừng đảo liên tục trên chão, nghe được tiếng bước chân, bà không cần quay lại cũng biết người đến là ai. Âm thanh giọng nói dịu dàng cất lên

“Vãn Vãn, về rồi sao? Trời đang lạnh, ta thấy con đừng đến trường bằng xe đạp nữa.”

Khương Tinh Vãn cười nhẹ trước sự quan tâm của vú Phương. Nàng tháo vọi khăn choàng cổ, vén tóc ra sau tai, rồi lẳng lặng rửa tay.

Nàng xắn tay áo cao đến khủy, cầm lấy dao thái hành đặt trên bàn, động tác vô cùng thành thạo

“Cắt chỗ hành này phải không vú Phương?”

“Cái con bé này, để ta làm được rồi. Đi học đã mệt, sao không lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi.”

Vú Phương định giành lại dao nhưng Khương Tinh Vãn nghiêng người tránh khéo, động tác mềm mỏng nhưng kiên quyết, mắt hơi cong lên như cười mà chẳng hẳn là cười, chỉ một thoáng thôi, vừa đủ khiến người đối diện chùn lòng. Nàng mềm giọng lên tiếng

“Cháu không mệt. So với trước đây, cuộc sống hiện tại đã là đều cháu chưa từng mơ được chạm đến.”

Vú Phương nghe vậy, bàn tay đang cầm muôi đảo thức ăn khựng lại một thoáng. Ánh mắt bà dịu xuống, nhìn Khương Tinh Vãn thật lâu, như muốn vừa nói điều gì lại vừa không nỡ chạm vào vết thương đã thành sẹo trong lòng đứa trẻ này

“Vãn Vãn, tiểu thư đôi khi hơi nghiêm túc. Nhưng bình thường đối với cháu rất tốt có phải không?”

Khương Tinh Vãn thoáng dừng lại, dao trên tay ngừng động tác cắt hành. Đôi mắt nàng rũ xuống, như che giấu một tầng sóng nhiệt mà chỉ nàng hiểu ý nghĩa của nó là gì.

“Chị ấy rất tốt với cháu. Có thể nói từ khi cháu hiểu chuyện đến hiện tại, chị ấy là người đối với cháu tốt đến như vậy”

“Tôi tốt đến mức nào?”

Âm giọng trầm khàn của Giang Mộ Bạch vang lên sau lưng. Dọa cho hai người một trận không nhẹ, vú Phương vội vàng xoay người, trong khi đó Khương Tinh Vãn đã thành thói quen mà buông dao trong tay xuống bàn bếp, chính mình hạ gối quỳ xuống đối diện Giang Mộ Bạch

“Chủ…nhân….người về rồi.”

Với ánh mắt của Giang Mộ Bạch, vú Phương hiểu được liền lập tức tắt bếp rời đi. Trước khi ra khỏi khu vực bếp, bà vẫn nhìn dáng vẻ quỳ gối của Khương Tinh Vãn mà sâu kín thở dài. 

Cho đến khi phòng bếp chỉ còn lại hai người. Giang Mộ Bạch mới chậm rãi từng bước tiến đến tiểu nô lệ của mình, từ trên cô nhìn xuống đỉnh đầu của cô bé mà vỗ nhẹ một cái

“Hôm nay đi học thế nào? Có ai gây khó dễ cho em không?”

Khương Tinh Vãn giữ nguyên tư thế quỳ, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, đầu cúi thấp, hơi thở ổn định nhưng trong lồng ngực lại run nhẹ lên

“Không có thưa chủ nhân.”

Giang Mộ Bạch cong nhẹ khóe môi, cúi người xuống, bàn tay lướt qua má Khương Tinh Vãn một thoáng, đến chiếc cằm nhỏ nhắn liền nâng nhẹ lên một chút, ánh nhìn của cô phản chiếu trong đôi con ngươi trong trẻo ấy

“Tốt. Có rắc rối phải nói với tôi. Nếu để tôi biết, em vì những chuyển không đâu mà phiền não, tôi sẽ không tha cho em.”

Cô hạ trọng tâm, hơi thở như gió lướt qua vành tai mỏng của kẻ đang quỳ.

“Phiền não của em chỉ nên xuất phát từ tôi thôi. Có hiểu không?”

Lồng ngực Khương Tinh Vãn co lại một trận. Hai má cũng nóng lên, nàng sao lại vì lời nói mà giao động đến vậy. Biến chuyển linh hoạt như thế không lý nào Giang Mộ Bạch không thấy, cô cười nhạt, đầu ngón tay miết nhẹ trên vành môi không chút son mà di chuyển qua lại.

“Bé con, xấu hổ sao?”

Khương Tinh Vãn khẽ rùng mình, không phải vì lạnh, mà vì luồng điện lạ chạy dọc từ vành môi lên tận đỉnh óc.

Nàng cố giữ hơi thở đều, nhưng tim lại đập hỗn loạn, như mỗi nhịp đều phản bội sự bình tĩnh mà nàng đang cố gắng che giấu.

Giang Mộ Bạch cười rất khẽ, tiếng cười như gợn qua mặt nước, mềm mại mà khiến người khác không dám thở mạnh.

“Được rồi. Tôi lên tầng tắm, em theo tôi. Phục vụ tôi tắm.”

Giang Mộ Bạch nói xong liền xoay người, sải bước về phía cầu thang gỗ. Tiếng dép lê vang lên, từng nhịp đều đặn, lạnh lẽo và không cho phép kháng cự

Khương Tinh Vãn khẽ cúi đầu, hai tay thu về trước bụng, nhanh chóng đứng lên, giữ khoảng cách đúng mực, bước theo ngay sau lưng như một chiếc bóng ngoan ngoãn.

Phòng tắm ở tầng hai rộng rãi, ốp gỗ vàng sáng, hơi nước phả ra từ hệ thống sưởi ngầm đã khiến cả không gian ấm lên một cách dễ chịu, cùng phải cách bài trí, so với suối nước nóng ở những khu nghĩ dưỡng là không khác biệt.

Giang Mộ Bạch ngồi xuống băng ghế gỗ đặt sát cửa sổ, ánh mắt nghiêng qua nhìn Khương Tinh Vãn, ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế như nhắc khẽ

“Được rồi. Tôi biết em lần đầu làm chuyện này. Tôi sẽ hướng dẫn em. Trước tiên bò qua mở nước.”

Khương Tinh Vãn khẽ run, đôi mắt cụp xuống, rồi cả người hạ thấp, hai tay chống nền gỗ, từng động tác thuần phục không một tiếng thở mạnh.

Nàng chậm rãi bò về phía bể tắm, động tác gọn gàng nhưng đầy nhẫn nại, như đang thực hiện một nghi thức thuần túy trong mối quan hệ lệch lạc của hai người.

Giang Mộ Bạch hoàn toàn thưởng thức tiểu nô lệ của mình, quần áo chỉnh tề bò đi chuẩn bị nước, cảm giác rất kích thích. Khóe môi cô chính là cong lên nhẹ nhàng.

Khi đến cạnh bể, Khương Tinh Vãn đưa tay mở van, thử nước, điều chỉnh nhiệt độ cho vừa phải, mùi dầu tắm thoang thoảng lan ra, hòa cùng hơi nước mỏng bay lên, phủ một tầng sương mờ giữa hai người

Giang Mộ Bạch hơi ngả người ra sau, đôi chân vắt hờ, ánh nhìn từ trên cao dừng lại trên thân ảnh đang quỳ gối. Giọng cô trầm xuống, mỗi chữ vang như mệnh lệnh lạnh mà mềm:

“Không được dùng tay. Dùng miệng, lấy khăn và dầu gội, từng món một, mang đến cho tôi.”

Khương Tinh Vãn khẽ rùng mình, không vì lạnh mà vì một dòng điện vô hình len vào từng sợi thần kinh.

Nàng khom lưng thấp hơn, hai gối trượt nhẹ trên nền gỗ, miệng cắn vào đầu khăn bông treo bên kệ, ngẩng đầu mang đến, đặt nhẹ lên đùi Giang Mộ Bạch, rồi lùi về, tiếp tục cắn lấy chai dầu, từng động tác chậm rãi, chuẩn xác, nhưng lại khiến dây thần kinh nàng co cứng.

So với việc bị roi quất, việc vũ nhục như thế này càng khiến thân thể Khương Tinh Vãn cứng đờ.

Khi từng thứ một được đặt bên cạnh ghế. Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt, ngón tay khẽ gõ lên thành ghế, ba nhịp chậm rãi

“Nhắm mắt lại”

Khương Tinh Vãn lập tức tuân lệnh, hàng mi khẽ run, bóng tối ngay lập tức tràn vào.

Giang Mộ Bạch tựa lưng vào ghế, đôi chân khẽ vắt chéo, giọng cô trầm khàn vang lên trong màn hơi nước mờ ảo

“Dùng chiếc miệng nhỏ của em…cởi áo cho tôi.”

Khương Tinh Vãn khẽ hít sâu một hơi, hai gối trượt nhẹ lên nền gỗ, thân mình hơi nghiêng về phía trước. Nàng nhắm mắt lại theo thói quen phục tùng, vị thuốc lá nhàn nhạt hòa cùng khí tức lạnh lẽo trên người Giang Mộ Bạch làm cho cả cơ thể nàng run nhẹ.

Đây là lần đầu tiên nàng cùng Giang Mộ Bạch rơi vào tình huống này. Thật may đã nhắm mắt, bằng không chỉ sợ nàng không tài nào hoàn thành được nhiệm vụ.

Đầu nàng cúi xuống, răng khẽ cắn lấy vạt áo, kéo nhẹ lên, từng nút áo bằng gỗ trượt qua khỏi khuy một cách chậm rãi, ướt át bởi hơi nóng lan từ da thịt chủ nhân ra cả không gian chật hẹp.

Hơi thở của hai người giao nhau, từng âm thanh nhỏ khi vải cọ sát qua nút nghe rõ đến mức như thể mọi âm thanh xung quanh đều đã biến mất.

Giang Mộ Bạch cúi mắt nhìn xuống, thấy người bên dưới đang kiên nhẫn, cẩn trọng, nhưng không thể giấu nổi sự run rẩy ở vành môi mỗi khi vô thức trượt qua da thịt trần của cô. Khóe môi càng cười đến vui vẻ

Khi vành môi Khương Tinh Vãn chạm đến cúc áo cuối cùng ở trên, Giang Mộ Bạch cố ý trượt người về phía trước, để vành môi mỏng ấy trực tiếp áp lên xương quai xanh của cô.

Khương Tinh Vãn nuốt mạnh một ngụm mà vội vã quỳ xuống đất. Giọng nàng run run vang lên

“Xin…xin lỗi chủ nhân.”

Giang Mộ Bạch không lên tiếng, cô từ trên ghế đứng dậy, chỉ nghiêng đầu khẽ liếc qua người đang quỳ, khóe môi nhếch nhẹ như chẳng buồn trách cũng chẳng định tha.

Cô chậm rãi tự đưa tay lên, cúc quần áo theo lực đẩy nhẹ mà mở ra, động tác không gấp, không chậm, mà mang một loại thong thả áp chế vô hình.

Tiếng vải sột soạt vang lên trong gian phòng yên ắng. Giang Mộ Bạch lần lượt tháo phụ kiện, cởi bỏ những lớp quần áo cuối cùng.

Cô bước về phía bể tắm, chân trần dẫm lên gỗ đã được sưởi ấm, hơi nước ấm lập tức ôm lấy thân thể vừa trút bỏ hết vải vóc.

Một chân đưa xuống trước, rồi cả người thả vào làn nước nóng. Giang Mộ Bạch ngả người ra sau, đôi mắt khép hờ, để hơi nóng cuốn lấy mệt mỏi của một ngày dài.

Khương Tinh Vãn vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, đầu cúi thấp, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, đôi mắt nhắm nghiền, không dám động đậy, không dám thở mạnh.

Từ trước đến nay, mỗi khi huấn luyện đều là nàng trần trụi, thảm hại trước mặt Giang Mộ Bạch.

Hiện tại, người kia đang ngâm mình trong bể nước nóng. Còn nàng quỳ gối ở đây…chỉ nghĩ cũng cảm thấy cả người nóng ran từng trận.

Âm thanh nước khẽ vỗ vào thành bể khi Giang Mộ Bạch duỗi cánh tay đặt lên sàn gỗ, đôi mắt cô mở ra,  nhìn lướt qua hình dáng đang quỳ ngoan ngoãn bên cạnh.

“Cởi hết.”

Giọng cô trầm, không cao, không thấp, chỉ như một mệnh lệnh vốn dĩ chưa từng có chỗ cho thương lượng

Khương Tinh Vãn khẽ run, nhưng không dám ngẩng đầu. Đôi tay nàng đưa lên, lần lượt tháo từng lớp vải, động tác chậm rãi, không phát ra tiếng động dư thừa. Mỗi món đồ được gấp gọn đặt sang một bên

Giang Mộ Bạch gõ nhẹ đầu ngón tay lên thành bể ba nhịp, âm thanh trầm đục vang trong phòng tắm rộng, giống như một nhịp đếm lạnh lẽo, thúc giục.

“Quỳ cạnh tôi. Mắt không được nhìn, đầu cúi xuống. Em không còn là người, chỉ là một món trang trí. Hiểu không?”

“Vâng… thưa chủ nhân.”

Tiếng đáp khẽ như hơi thở, gần như tan trong hơi nước nóng đang mờ đặc cả không gian.

Khương Tinh Vãn di chuyển đến sát bể tắm, gối chạm xuống sàn gỗ, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, đầu cúi thấp, đôi mắt nhắm nghiền theo lệnh.

Hơi nước ấm áp bao phủ, mùi dầu tắm thoang thoảng lẫn với nhịp tim dồn dập của nàng, nhưng cơ thể tuyệt nhiên không được phép run.

Trong góc nhìn của Giang Mộ Bạch, hình ảnh ấy không khác gì một bức tượng người

Ngón tay Giang Mộ Bạch chậm rãi vươn ra khỏi mặt nước, làn hơi ấm còn đọng trên da như trượt dọc không khí trước khi đáp xuống vùng bụng phẳng lặng đang phập phồng theo nhịp thở cố kìm nén của ‘bức tượng’

Cô không nói một lời. Chỉ là những vòng tròn chậm rãi, mềm mại, từ rốn tản dần ra hai bên, lại co về chính giữa, như vẽ hoa văn vô hình trên làn da mềm mịn ấy.

Khương Tinh Vãn cắn chặt môi, toàn thân căng như dây đàn. Nhưng phản ứng của cơ thể vốn không nghe theo mệnh lệnh.

Một luồng điện mảnh vụn chạy khắp các cơ, khiến nàng khẽ rùng mình một cái rất nhỏ, chỉ như phản xạ sinh lý, nhưng cũng đủ để lộ tẩy.

Bốp…. Âm thanh vang lên gãy gọn. Cái tát không quá mạnh nhũng cũng không nhẹ, đủ để ầu ngực vốn trắng trẻo ấy hằn lên dấu tay đỏ.

“Tượng thì làm gì có phản ứng.”

Giọng Giang Mộ Bạch trầm hẳn xuống, không cao, nhưng nặng tựa đá ném xuống hồ.

“Còn tái phạm, sẽ bị phạt đấy bé con”

Khương Tinh Vãn lập tức cúi rạp người xuống sâu hơn, hai tay siết chặt vào đùi, hơi thở bị kìm lại như muốn ngừng hẳn.

“Xin lỗi chủ nhân.”

Bốp….lại một cái tát đã đánh xuống bầu ngực bên phải. Khương Tinh Vãn hít mạnh một hơi, trong lòng thầm than không ổn.

Nói cũng bị đánh, không nói cũng bị đánh…Giang Mộ Bạch là cố ý làm khó dễ nàng.

Giang Mộ Bạch nhấc tay, lại khẽ gõ hai ngón lên mặt nước, giọt nước bắn ra, đọng lạnh lẽo

“Biết cách hòa nhập rồi đấy cô bé.
Tượng được đắp bằng người thì không cảm xúc, không âm thanh.”

Khương Tinh Vãn gồng toàn thân, các thớ cơ như hóa đá, nhưng tim lại đập dồn dập đến mức nàng sợ chính nhịp tim cũng sẽ bị coi là “phản ứng”.

Hơi nước trong phòng tắm mờ cả gương, nhưng trong không gian ngột ngạt ấy, mọi tiếng động nhỏ nhất đều như phóng đại, từ tiếng nước nhỏ giọt đến cả tiếng khớp xương bàn tay Giang Mộ Bạch khẽ bật một cái “tách” khô khốc.

Ngón tay thon dài của Giang Mộ Bạch di chuyển đến bầu ngực, nấn ná thật lâu trước đỉnh nhũ hoa vì tiếp xúc với không khí mà co lại, móng tay cô không ngừng xoa nhẹ, mỗi động tác đều như khiêu khích sự chịu đựng của ‘bức tượng’ này. 

Di chuyển đến hõm xương quai xanh, Giang Mộ Bạch dùng móng tay mà bấu xuống một chút, không quá đau nhưng đủ đê thân thể Khương Tinh Vãn nảy sinh đau xót, nàng vô thức mà rụt vài.

Bốp…lại một cái tát đánh xuống, lần
này là ngực trái, vết hồng đỏ hương một mảng.

Giang Mộ Bạch rướn người lấy lọ tinh dầu nhỏ đặt trên kệ gỗ, vặn nắp, mùi bạc hà lạnh len vào mũi, chậm rãi khuếch tán khắp không gian.

Từng giọt tinh dầu rơi lên làn da Khương Tinh Vãn, mát đến rùng mình, lăn qua cổ, trườn dọc vai, theo đầu ngón tay Giang Mộ Bạch mà chậm rãi xoa đều.

Nhìn thấy mi mắt nhíu đến căng chặt của Khương Tinh Vãn, Giang Mộ Bạch cũng không bắt bẻ. Cô chỉ chuyên tâm vào trò chơi của chính mình. Giang Mộ Bạch với tay lấy chiếc khay nhỏ đặt ở bồn rửa, trên đó là vài chiếc kẹp gỗ sáng màu.

Một cái nắm nhẹ lôi kéo bàn tay Khương Tinh Vãn đến trước mặt mình. Từng ngón tay mảnh khảnh bị tách ra, ngón cái trước, rồi ngón trỏ, cô dùng chính đôi tay lạnh lẽo của mình mà đặt kẹp vào.

‘Cạch.’Âm thanh khô khốc vang lên khi chiếc kẹp gỗ ép sát da thịt mềm, không đau đến mức kêu thét, nhưng đủ để nhói một đường mỏng chạy dọc lên não bộ.

Ngón thứ hai, rồi thư ba, thứ tư, thứ năm… Mỗi lần kẹp lại là một lần cơ thể Khương Tinh Vãn rung lên nhè nhẹ, như cành cây gắng chống gió. Giang Mộ Bạch đều thấy trong mắt.

Giang Mộ Bạch làm hết cả hai bàn tay, tổng cộng mười ngón đều được khóa bằng kẹp gỗ, đặt ngay ngắn, đối xứng, hoàn hảo đến đáng sợ.

“Run rẩy mười lần là mười roi nhé bé con”

Một bản án lạnh lẽo cứ thế mà vang lên
Cô đứng thẳng dậy, thân hình ướt đẫm hơi nước, động tác gọn gàng, không thừa một nhịp.

Một tay vòng xuống, ôm trọn eo Khương Tinh Vãn, tay còn lại đỡ dưới đầu gối nàng. Chỉ một cú nhấc, cơ thể mảnh mai kia đã bị bế bổng, rời khỏi mặt sàn

Hai cổ thân thể trần cứ thế va chạm vào nhau. Khương Tinh Vãn cả người đỏ đến lợi hại, thật may nàng đã nhắm mắt, bằng không chỉ sợ chính mình lúng túng đến cỡ nào

Giang Mộ Bạch đặt Khương Tinh Vãn vắt ngang qua thành bể tắm.

Thân trên áp sát xuống sàn gỗ ẩm, hơi lạnh lùa vào làn da, còn nửa người dưới lại nhô cao, mông trần vừa tầm với của người đang đứng.

Vị trí vừa nhục nhã vừa đầy cảm giác phơi bày, nhưng Khương Tinh Vãn tuyệt nhiên không dám cựa quậy, chỉ cắn chặt môi, cả người như dây đàn căng đến cực hạn.

Giang Mộ Bạch chậm rãi đưa tay lấy bàn chải gỗ dài cán, vật dụng vốn dùng để chà lưng, giờ trở thành công cụ trừng phạt im lìm.

“Tượng thì không biết đau. Ta nhắc nhở em đấy cô bé.”

Chát….roi đầu tiên rơi xuống. Gỗ đánh lên da thịt, âm thanh khô khốc như tách đôi một lớp không khí, cơn đau thấm dần rồi lan rộng ra toàn bộ cơ mông

Chát…chát…chát, roi thứ hai, ba và tư rơi xuống bờ mông bên cạnh. Âm thanh gỗ bành bạch trên da thịt nghe đến rợn cả lông tóc.

Khương Tinh Vãn thông thường sẽ co bàn tay khi đau đớn, nhưng lần này mười ngón tay của nàng đều bị kẹp chặt, hoàn toàn không thể co giãn.

Chát…chát…roi thứ năm và sáu đánh xuống phần tiếp giáp với đùi. Giang Mộ Bạch dùng tám phần lực, trực tiếp đánh ra một vết bầm nhạt màu tim tím.

Chát…roi thứ bảy trút xuống. Giang Mộ Bạch cố ý dùng toàn lực đánh ngay đỉnh mông. Bàn chãi gỗ vừa rời đi, lớp thịt nơi ấy tức thì sưng cao đỏ sẫm.

Cơn đau chảy dọc sóng lưng, Khương Tinh Vãn mím chặt môi, ngăn cho chính mình vì quá đau mà phạm quy tắc của Giang Mộ Bạch

Chát…chát…chát…ba roi cuối hoàn toàn không cho người bị đánh lưu một nhịp thở. Ra tay mạnh, nhanh và dồn dập. Phân đỉnh mông hoàn toàn bị đánh đến sưng tím.

Nước mắt nóng bỏng đảo nhanh ở vành mi, Khương Tinh Vãn chỉ dám đều hòa nhịp thở một cách yếu ớt nhất.

Giang Mộ Bạch đặt bàn chải sang một bên, hoàn toàn không chừa bất kỳ khoảng trống nào để Khương Tinh Vãn dịu đi cơn đau. Cô nghiêng người, một tay giữ eo Khương Tinh Vãn, tay còn lại khẽ đỡ dưới vai, động tác không vội vàng nhưng cũng không dịu dàng.

Một cú xoay gọn, cơ thể Khương Tinh Vãn bị lật ngửa, lưng nàng áp hẳn lên mặt gỗ ẩm lạnh.

Cô gần như áp sát cơ thể trần của mình lên người Khương Tinh Vãn. Bàn tay cô luồn vào tóc Khương Tinh Vãn, giữ nhẹ phần gáy, đầu nàng bị ép ngước lên một chút

“Ta sẽ không vượt giới hạn.”

Giọng cô trầm thấp, từng chữ như khắc xuống xương, không lớn nhưng dồn dập như nhịp tim trong lồng ngực người bên dưới.

Xúc cảm trơn mịn đang lướt trên da thịt khiến cho Khương Tinh Vãn hoàn toàn bị nhấn chìm trong mớ cảm xúc không tên.

Khương Tinh Vãn hoàn toàn không biết chuyện tiếp theo là gì cho đến khí cánh môi lạnh lẽo của Giang Mộ Bạch đặt vào hõm cổ nàng.

Một vệt, rồi lại một vệt, từng chỗ, từng ấn ký đỏ rải rác trên cổ, xương quai xanh, bả vai, kéo dài đến tận đường viền ngực lan đến tận bụng và nhiều nhất vẫn là hai bầu ngực của nàng.

Mỗi khi Giang Mộ Bạch hút trọn không khí nơi vùng da ấy, dây thần kinh của Khương Tinh Vãn đều bị kéo đến căng tràn, tựa hồ tùy thời đều có thể đứt.

Hàng nghìn sợi thần kinh co giật liên hồi, nhưng đồng thời lại buộc toàn bộ cơ thể phải yên lặng tuyệt đối.

Giang Mộ Bạch ngẩng đầu lên, nhìn cơ thể trắng trẻo đã điểm loang lổ dấu đỏ như cánh hoa bị dập trong tay kẻ chiếm hữu.

Cô khẽ cười, cúi đầu xuống lần nữa, rải thêm một dấu ngay dưới xương sườn, rồi mới buông một câu nhẹ như gió thoảng

“Tốt. Rất tốt. Giờ em cứ ở trạng thái này để ta tắm rửa.”

Giọng Giang Mộ Bạch rơi xuống đều đặn, không nặng cũng chẳng nhẹ, trước khi rời khỏi trạnh thái này, cô vẫn không quên đặt một nụ hôn nhẹ phớt qua vành môi của tiểu nô lệ. 

Cô đứng lên, bước qua hơi nước bốc lên nhè nhẹ, thả mình vào bồn tắm. Âm thanh nước vỗ lên thành bể ‘ào’ một tiếng, rồi yên lặng trở lại, chỉ còn tiếng nước xao động theo từng động tác cô tự gột rửa.

Không lâu, cô đứng dậy, nước rơi lộp bộp xuống sàn gỗ, mỗi giọt lạnh giá như nhắc nhở Khương Tinh Vãn - nàng không được phép nhìn, cũng không được phép động – là duy trì trạng thái vô cùng khiếm nhã của chính mình

Giang Mộ Bạch lấy khăn sạch quấn qua người, rồi mới bước về phía Khương Tinh Vãn, nhẹ nhàng cúi xuống, động tác chậm rãi mà tháo những chiếc kẹp trên mười đầu ngón tay của tiểu nô lệ, vết kẹp in hằn đỏ nhưng đều được Giang Mộ Bạch khẽ xoa qua như để giảm đau.

“Được rồi. Em có ba mươi phút tắm rửa. Tôi đợi em dưới phòng khách. Trễ một phút – mười roi.”

Không thêm lời nào, Giang Mộ Bạch rời khỏi phòng tắm. Khương Tinh Vãn hít một hơi thật sâu, lồm cồm mà bò dậy.

Nàng đưa mắt nhìn từng dấu đỏ trên cơ thể mà không khỏi căng chặt chân mày.

Ba mươi phút của Giang Mộ Bạch nàng cũng dám phí phạm, rất nhanh tẩy rửa thân thể, nàng quấn khăn đi về phòng của chính mình và chọn lấy một quần áo đơn giản rồi xuống nhà.

Khi nàng vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, ánh mắt lập tức chạm phải Giang Mộ Bạch đang ngồi dựa nhẹ vào sofa, một tay vắt lên thành ghế, một tay cầm điện thoại lướt, dường như chị ấy chuẩn bị ra ngoài.

Trong vô thức nàng nhớ đến cô gái tên Kiều Hân vẫn đang tồn tại ở đâu đó trong trang viên này.

Vừa thấy Khương Tinh Vãn, Giang Mộ Bạch cất điện thoại, đứng dậy, khẽ vươn tay lấy chìa khóa trên bàn.

“Không tệ. Thời tiết trở lạnh, em dường như không có khái niệm giữ ấm. Ta mang em đi trung tâm thương mại”

Âm sắc không quá cao, nhưng nhịp nói đủ khiến Khương Tinh Vãn thoáng sững người, trong lòng như bị một cơn gió ấm lạ lẫm len vào giữa trời đông lạnh lẽo. 

Giang Mộ Bạch mang đến cho nàng quá nhiều cảm xúc. Sự phục tùng tuyệt đối, và cảm giác ấm áp này khiến nàng luân phiên bị kìm hãm giữa cảm xúc không thể gọi bằng tên

Chương trước Chương tiếp
Loading...