DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN
Chương 17
Chương 17
==============
Ánh đèn vàng dịu hắt xuống từng đèn chùm trên trần cao, phản chiếu hai chiếc bóng đang quỳ lặng căm trên nền gỗ cứng. Giang Mộ Bạch ngồi ở sofa thong thả hút xong một điếu thuốc, khói mỏng quẩn quanh như phủ thêm một lớp lạnh lẽo lên căn sảnh rộng.Cô mới chậm rãi nhấc chân, bước từng nhịp đến trước mặt Kiều Hân. Không cần nói một câu, bàn chân Giang Mộ Bạch đạp thẳng vào lồng ngực Kiều Hân, cú đạp không quá mạnh để gây thương tích nặng nhưng đủ khiến cô ta loạng choạng, ngã quỵ xuống sàn sau lại gấp rút quỳ thẳng dậy, mồ hôi lạnh toát cả thái dương.“Cút xuống tòa nhà phụ. Không có lệnh của ta, không được đặt chân lên đây nửa bước.”Giang Mộ Bạch khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua, như không còn chút kiên nhẫn“Ngươi không phải nô lệ của để ta vui vẻ. Ngươi chỉ là công cụ để ta phát tiết. Hiểu chưa?”Kiều Hân cụp mắt, trầm thấp đáp “Vâng”. Cô ta gập người thật sâu, rồi lui lùi từng bước, lẩn vào hành lang tối như con mèo bị bẻ gãy móng vuốt. Nhưng không ai biết rằng con mèo bị ruồng bỏ ấy đang âm thầm toan tính gì?Giang Mộ Bạch quay người, cúi xuống nhìn Khương Tinh Vãn đang vẫn quỳ bất động, đôi mắt đen vẫn không hề chê dấu nỗi bàng hoàng về sự xuất hiện của một người khác có vai trò giống nàng ở trong ngôi nhà này.Bàn tay Giang Mộ Bạch khẽ nâng nhẹ chiếc cằm của tiểu nô lệ. Móng tay cô quét qua vải đỏ trên má, ánh mắt đục thêm một tầng“Ta có nên chặt đứt bàn tay của kẻ đã chạm vào em không?”Câu hỏi vang lên nhẹ nhưng nặng như đá, rơi thẳng vào tim Khương Tinh Vãn. Nàng hơi ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh đã lên tiếng“Không được. Như vậy là phạm pháp.”Khóe môi Giang Mộ Bạch khẽ cong, tiểu nô lệ này còn biết nói luật lệ với cô sao? Một thời gian buông thả, dường như cái miệng cũng chẳng an phận, xương cốt cứng hơn thì phải. Cô hơi dùng sức một chút mà miết nhẹ dọc theo khung xương hàm.“Nói ta biết, thời gian qua có phải em …cảm thấy nhớ cây roi của ta không?”Ngón tay Giang Mộ Bạch di chuyển qua yết hầu và nấn ná thật lâu ở xương quai xanh tinh xảo ấy, ánh mắt cô trầm đục không rõ tâm tình của chủ nhân nó.“Nhớ cảm giác…quỳ dưới chân ta? Có phải không?”Khương Tinh Vãn khẽ run lên, môi nàng mấp máy như đấu tranh với chính mình, cuối cùng một tiếng nhỏ như hơi thở bật ra, nhưng đủ để Giang Mộ Bạch nghe thấy“Vâng…chủ nhân. Em không biết chính xác đó là gì…nhưng người không nhìn đến khiến….em cảm thấy rất khó chịu”Lời này khiến Giang Mộ Bạch vô cùng sửng sốt, chỉ có đều là cô kín đáo giấu đi cảm xúc của chính mình. Đầu ngón tay tách mở nhẹ một cúc áo sơ mi của tiểu nô lệ, rồi cúc thứ hai, đến thức ba, thẳng đến khi áo bra màu đen lấp ló dưới ánh đèn vàng dịuÁnh mắt Giang Mộ Bạch trầm xuống, không vội tiếp tục. Cô cúi người, cánh tay luồn ra sau lưng Khương Tinh Vãn, một tay khác đỡ lấy đầu gối nàng. Chẳng cần hỏi, Giang Mộ Bạch bế gọn tiểu nô lệ vào vòng tay, động tác dứt khoát nhưng không hề thô bạo.Tiếng gót giày gõ nhịp trên nền gỗ. Giang Mộ Bạch bươc đi chậm rãi nhưng vững vàng, bước lên từng bậc cầu thang. Hành lang dẫn về phòng tắm như dài thêm từng bước, chỉ có hơi thở hai người hòa lẫn trong không khí âm ấm pha mùi thuốc lá mỏng còn vương trên áo Giang Mộ BạchCánh cửa phòng tắm mở ra, hơi nước ấm đã sẵn lan nhẹ trong không gian. Giang Mộ Bạch đặt Khương Tinh Vãn xuống bồn, bàn tay khẽ chạm vào vai nàng, giọng cô trầm thấp như mệnh lệnh dịu dàng“Có cần ta tẩy rửa giúp em không, bé con.”Khương Tinh Vãn cúi đầu thấp giọng đáp“Không cần. Em có thể làm được”“Tốt.”Cánh cửa khép lại ngay sau đó, tiếng nước chảy róc rách đều đặn vang lên.
Khương Tinh Vãn quấn chiếc áo choàng tắm màu trắng quanh người, hơi ấm từ nước nóng vẫn còn vương trên da, mùi sữa tắm thơm nhẹ lẫn trong từng nhịp thở.Nàng đẩy nhẹ cửa phòng tắm, bước ra ngoài, lòng khẽ run lên không phải vì lạnh, mà vì thứ cảm giác vừa an toàn vừa nặng nề đang tràn trong ngực.
Nàng không dám vọng tưởng về mối quan hệ này, càng không nỡ mạnh mẽ rời đi. Ở cạnh Giang Mộ Bạch, nàng chân chính cảm thụ được rất nhiều cung bậc cảm xúc mà từ trước đến nay nàng chưa từng niếm trải.Ánh đèn vàng dịu trải dài khắp phòng, phản chiếu trên những bức tường sơn màu xám lạnh. Trên chiếc sofa dài cạnh cửa sổ, Giang Mộ Bạch đã ngồi đó, lặng lẽ nhưng toát ra một áp lực không cần gọi tên.Cô mặc một bộ áo ngủ lụa tơ tằm màu xám tro, vạt áo khẽ hở, ánh sáng hắt lên làm nổi bật đường nét sắc lạnh nhưng quyến rũ nơi xương quai xanh. Mái tóc dài khẽ rủ xuống vai, một tay vắt lên thành sofa, tay còn lại cầm chiếc ly thủy tinh mỏng đựng thứ chất lỏng trong suốt sóng sánh theo từng cử động.Ánh nhìn của Giang Mộ Bạch dành cho Khương Tinh Vãn, nhiều hơn vài tầng cảm xúc thông thường. Cô đối với cô bé này dường như đã không đơn thuần là chủ nhân – nô lệ. Nhưng sâu xa hơn là gì, cô vẫn là cần thời gian để xác nhận. Trước tiên cứ giữ bên mình là được. Dù sao cũng không thể tuyệt tình mà đẩy ra.“Sao vậy? Vài ngày không dạy, bé con quên thân phận của mình sao?”Giang Mộ Bạch đăt ly thủy tinh lên bán kính, ánh mắt cô tựa như cười lại tự như không, cái nhìn chiếu thẳng đến khiến Khương Tinh Vãn rơi vào lúng túng. Nàng lập tức hạ gối quỳ xuống, tay đặt ở vị trí tiêu chuẩn, đầu cúi thấp, giọng nàng nhẹ như lông vũ lướt trên không khí mà vang lên“Xin lỗi chủ nhân. Xin người trách phạt”“Bò đến đây.”Khương Tinh Vãn nhận lệnh, không chậm trễ dù là nửa nhịp, hai đầu gối cùng hai lòng bàn tay cứ thế trượt trên sàn gỗ, tiếng khớp gối khẽ chạm nền khô khốc, âm thanh nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.Từng động tác bò về phía chủ nhân vừa nhục nhã, nhưng lại khiến Khương Tinh Vãn một lòng muốn tiền về, vừa yên tâm một cách kỳ lạ, như mỗi bước tiến là một lần tự khẳng định sự thuộc về của mình, một cách cam tâm tình nguyện không cần ai ép buộc.Khoảng cách cuối cùng được rút ngắn, bàn tay Khương Tinh Vãn đặt xuống ngay cạnh mũi giày lụa mềm của Giang Mộ Bạch, đầu nàng tự động cúi thấp hơn nữa, giữ nguyên tư thế bò cho đến khi chủ nhân ra lệnh.“Ngẩng đầu.”Chất giọng Giang Mộ Bạch trong đêm tối phá lệ yên tĩnh. Một tay cô chống lên thanh tựa ghế, một tay gõ nhịp nhàng trên đầu gối, như một sự cân nhắc nên chơi đùa như thế nào vào tiểu nô lệ này. Mũi bàn chân Giang Mộ Bạch vương ra chạm vào chiếc cằm nhỏ, đầu ngón chân hơi di chuyển qua lại khu vực dưới vành môi, vừa trêu đùa, vừa vũ nhục.“Nói cho ta biết, có phải em thích ta đối xử như thế này với em không?”Thân thể Khương Tinh Vãn cứng đờ. Nàng rơi vào trạng thái bối rối hoàn toàn, vì rõ ràng chẳng ai muốn nhận sự vũ nhục như thế này. Nhưng nhiều ngày qua, Giang Mộ Bạch không nhìn đến lại khiến nàng vô cùng khổ sở. Giống như Lam Thư Dao nói – nàng trông như kẻ thất tình.Khương Tinh Vãn cắn nhẹ môi, mí mắt run lên từng nhịp, không dám nói dối, cũng chẳng dám thừa nhận. Cổ họng nàng như nghẹn lại, tiếng trả lời trượt ra chỉ là một hơi thở đứt quãng“Em….có…”Một tiếng ‘có’ gần như xé rách cuống họng mà thốt lên.Giang Mộ Bạch khẽ cười. Nụ cười mỏng như sương nhưng lại khiến Khương Tinh Vãn gợn lên một tầng lông tóc.“Ngoan. Em đã học được cách thành
thật rồi.”Cô thu bàn chân về, ngón tay gõ nhịp trên gối nhanh dần“Thế ta bắt đầu vui vẻ chứ cô bé.”Giang Mộ Bạch rời khỏi sofa, bước chân cô tiến đến tủ quần áo. Đây không phải phòng huấn luyện, vật dụng sẽ không nhiều, nhưng như vậy lại khiến cô hứng thú hơn vài phần, bàn tay không ngừng lướt trên mớ quần áo đầy ít ỏi của Khương Tinh Vãn. Cuối cùng, ở tủ phụ kiện lấy ra một chiếc thắt lưng bằng da, ánh nhìn cô va phải dây cáp sạc trên bàn học, tiện tay cũng cầm lên.Âm thanh Giang Mộ Bạch gập đôi dây lưng vang lên ‘bành bạch’ trong đêm tối. Khương Tinh Vãn trong vô thức mà nuốt khan một trận.Giang Mộ Bạch cúi người, bàn tay cô chậm rãi tìm đến vạt áo choàng tắm trắng tinh đang che chắn thân thể của tiểu nô lệNgón tay lạnh chạm vào làn da ấm còn phảng phất mùi sữa tắm. Mỗi động tác tháo nút, vén nhẹ vải đều thong thả, chuẩn xác đến mức Khương Tinh Vãn nghe rõ từng tiếng vải cọ vào da mình. Áo choàng tắm theo từng động tác của Giang Mộ Bạch mà trượt khỏi thân thể, da thịt trắng nõn phơi bày dưới ánh đèn vàng ấm.“Đứng dậy. Hai tay vòng ra sau lưng.”Khương Tinh Vãn làm theo, đây không phải lần đầu nàng trần trụi đứng trước mặt Giang Mộ Bạch, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác xấu hổ. Nhưng ánh mắt lại tuyệt nhiên không lảng tránh, chỉ là trong sâu đáy mắt kia vẫn còn chút bối rối, như đang lạc giữa nhục nhã và khao khát.Giang Mộ Bạch siết nhẹ chiếc thắt lưng da trong tay, tiếng “bành bạch” một lần nữa vang lên, như tiếng gõ cửa báo hiệu một đêm dài vừa thực sự bắt đầuĐầu ngón tay Giang Mộ Bạch mang theo khí lạnh lướt dọc từ yết hầu, đi qua xương quai xanh và nấn ná thật lâu ở vùng ngực non mịn. Mỗi tấc da khi Giang Mộ Bạch lướt qua đều khiến hàm răng Khương Tinh Vãn siết chặt thêm một chút.Trong vô thức nàng khẽ dịch chân, một chút cử động nhỏ cũng không thoát khỏi đôi mắt của kẻ đi săn. Giang Mộ Bạch vung tay lên và đánh xuống, tiếng ‘chát’ vang lên giòn tan ngay sau đó.“Ta muốn ‘bức tượng sống’. Dù ta có làm gì, em cũng không được phản ứng. Mỗi phản ứng dù nhỏ cũng sẽ bị phạt. Hiểu không?”Khương Tinh Vãn thấp giọng đáp “Vâng”Một tay Giang Mộ Bạch chơi đùa với bầu ngực trái, tay còn lại cũng ‘ngao du’ trên từng tấc thịt, từ vùng hông đến cơ bụng bằng phẳng. Cảm giác đầu ngón tay lướt qua lại vô cùng mẫn cảm, còn không trụ đến giây thứ bốn mươi, Khương Tinh Vãn đã động đậy.Đều này hoàn toàn nằm trong dự tính của Giang Mộ Bạch. Cô cười cười lên tiếng“Tiểu nô lệ, em phạm quy rồi. Nói xem, ta nên đánh bao nhiêu roi….và đánh vào đâu đây?”Khương Tinh Vãn sớm hiểu một khi Giang Mộ Bạch cho nàng tự đưa ra hình phạt, không phải nhân từ mà là muốn chính mình nàng định tội bản thân mình. Quá thấp thì chị ấy sẽ không hài lòng, quá cao thì chính nàng không chịu nổi.Khương Tinh Vãn mím môi thật chặt, hơi thở nàng như ngừng lại trong vài nhịp ngắn ngủi. Trong đầu nàng tính toán rất nhanh, thông thường Giang Mộ Bạch mỗi khi ra tay mỗi dụng cụ đều không quá con số 20, thấp nhất là 5. Nàng chọn ở giữa thì là cân bằng.“Mỗi bên ngực…năm roi thưa chủ nhân.”Giọng nàng vang lên khẽ khàng, có chút run rẩy rất dễ nhận raKhóe môi Giang Mộ Bạch khẽ nhếch, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn pha chút khoái trá.“Không tệ. Cũng thông minh. Mười roi.”Giang Mộ Bạch lại gập đôi thắt lưng để âm thanh ‘bành bạch’ vang lên trong phòng kín. Thắt lưng theo động tác tay cô vung lên cao và chuẩn xác đánh xuống bầu ngực trắng mịnChát…Lằn đỏ đầu tiên nứt toạc màu trắng sứ trên bầu ngực trái. Cả cơ thể Khương Tinh Vãn khẽ run, vai siết lại theo bản năng, nhưng nàng không bật ra tiếng rên nào. Hơi thở bị dồn lại trong lồng ngực, nhói đau, bỏng rát, nhưng ánh mắt vẫn cố giữ yên như bức tượng sống mà Giang Mộ Bạch vừa ra lệnh. Chát….Roi thứ hai hạ xuống cùng một vị trí, da thịt chấn động như có sóng nhỏ lan từ ngực ra đến từng sợi thần kinh mảnh.Chát…Roi thứ ba đổi hướng, quất ngang bầu ngực phải. Thân thể nàng khẽ rung, từng cơ bắp nhỏ co giậtChát… chát…Roi thứ tư, thứ năm tiếp nối, nhịp đều đặn, khoảng cách vừa đủ để từng cơn đau kịp thấm sâu trước khi nhát tiếp theo giáng xuống. Khương Tinh Vãn thấy hơi thở mình đứt đoạn từng nhịp, từng hơi hít vào như kéo theo cả ngực đau rát.Nhưng trong tầng đau ấy lại có một cơn sóng lạ lùng nổi lên, không phải khoái cảm rẻ tiền, mà là sự giải phóng một thứ khao khát sâu kín: được nhìn đến, được nắm quyền định đoạt bởi người duy nhất nàng cam tâm. Nàng thật sự là một người…yêu thích cảm giác này sao?Chát…Roi thứ sáu khiến đôi chân nàng khẽ lảo đảo, bắp đùi run run như muốn quỵ, mồ hôi tuôn theo sống lưng, trườn qua từng múi cơ căng thẳng.Chát… chát…chát. Roi thứ bảy, tám và chín cùng rơi xuống. cả hai bầu ngực đều được phủ đỏ, hai đỉnh trước ngực đã cương cứng từ lâuChát…roi cuối trút xuống bằng toàn lực, hai chân Khương Tinh Vãn tức thì lảo đảo. Nhưng thật may nàng không ngã quỵ dưới sàn. Nàng trầm đục lên tiếng“Cảm ơn chủ nhân dạy dỗ.”Giang Mộ Bạch bỏ dây lưng xuống sàn, cô nhìn hai bầu ngực đỏ tươi này mà có chút kích thích khó lòng kèm chế, bàn tay tức thì trượt lên mà xoa nhẹ. Thân thể Khương Tinh Vãn theo bản năng mà run lên một trận, nhưng tuyệt nhiên không né trách, ánh mắt nàng rơi xuống hai bàn tay với khớp xương tinh xảo của Giang Mộ Bạch, khuôn mặt lập tức đỏ bừng vì một vài ý nghĩ không đứng đắn chạy dọc trong đầu.Ngón tay Giang Mộ Bạch trượt dọc từng lằn đỏ, sức lực không còn mang theo mệnh lệnh, mà là sự kiểm tra, như một bác sĩ nghiêm khắc xem vết thương có quá tay hay không.“Còn chịu được không?”Cô hỏi, giọng khẽ, chẳng giống câu hỏi, mà như một dạng xác nhận chủ quyền khác.Khương Tinh Vãn cắn môi, đôi mắt long lanh như sắp ứa nước nhưng lại run rẩy lắc đầu“…Vẫn ổn… thưa chủ nhân.”Giang Mộ Bạch cúi người, hơi ấm của cô lướt qua từng khoảng da vẫn còn bỏng rát, bàn tay kia tiếp tục xoa nhẹ, đầu ngón tay cố ý trêu đùa đầu nhủ hoa Ánh mắt hai người chạm nhau. Không còn chỉ là lạnh lẽo áp chế, trong đáy mắt Giang Mộ Bạch còn ẩn một tia dịu mềm, thứ mà ngay cả cô cũng chẳng muốn để ai khác nhìn thấy.“Tốt. Ngoan lắm.”Giang Mộ Bạch rút tay về, liếc nhìn chiếc bàn học gọn gàng bên cạnh. Trên đó, mấy chiếc kẹp tài liệu kim loại nhỏ xếp chồng. Cô cầm lấy hai cái, búng nhẹ một cái “tách” để thử lực. Tiếng kim loại vang khô khốc trong không khí khiến tim Khương Tinh Vãn co lại từng nhịp“Tiếp tục chứ? Bé con của ta.”Giang Mộ Bạch vừa nói, vừa giơ kẹp lên trước mắt tiểu nô lệ.“Loại này sẽ đau đớn hơn những loại ta đã dùng với em”Khương Tinh Vãn hít sâu, cơ ngực căng lên theo phản xạ, nhưng mắt vẫn không rời khỏi ánh nhìn lạnh lẽo đầy hứng thú của Giang Mộ BạchGiang Mộ Bạch kề kẹp vào, đầu kim loại lạnh chạm vào da thịt nóng bỏng còn vương cảm giác roi vừa rồi. ‘Cạch’ một tiếng vang nhỏ - đầu nhũ hoa bị kẹp chặt. Một luồng đau nhói bén như điện giật chạy thẳng từ ngực lan ra sau gáy. Khương Tinh Vãn nghiến răng thật chặt, bắp đùi khẽ run nhưng vẫn giữ nguyên tư thế như lệnh ban đầu‘Cạch’, chiếc kẹp thứ hai cắn lấy đầu ngực bên phải. Lần này hơi thở nàng đứt quãng thành một tiếng khẽ nấc, hai chân tự nhiên khép lại theo bản năng kiềm chế.Giang Mộ Bạch lùi lại một bước, khoanh tay, ánh mắt nheo lại như một kẻ đi săn đang ngắm tác phẩm mình vừa bày ra“Không phát ra âm thanh, thật giỏi.”Khương Tinh Vãn nuốt khan, mồ hôi rịn trên thái dương, cảm giác đau – buốt – tê – nóng xoắn lại thành một thứ không tên, len vào từng hơi thở, từng nhịp đập dồn dập nơi nhũ hoa bị siết chặt“Quỳ xuống.”Giọng Giang Mộ Bạch không cao, nhưng lại có áp lực vô hình.Khương Tinh Vãn nghe lệnh, lập tức khuỵu gối, hai tay vẫn vòng sau lưng theo quy tắc ngầm đã mặc định. Nàng trần trụi, hai chiếc kẹp kim loại còn giữ chặt đầu ngực, màu đỏ nơi da thịt vừa đau vừa tê, từng nhịp tim đập đều truyền thẳng vào từng chiếc kẹp lạnh buốt kia.Giang Mộ Bạch thong thả ngồi xuống sofa, chân dài vắt chéo, hơi nghiêng người, ánh mắt như tìm kiếm thêm nhiều đều thú vị cho đêm nay. Chân trần trắng mịn khẽ nhấc lên, đầu ngón chân lạnh lẽo chạm vào vùng da quanh chiếc kẹp bên trái, không mạnh, chỉ là một lần vuốt nhẹ qua.Khương Tinh Vãn lập tức cắn chặt môi, toàn thân căng lên, hơi thở bật khẽ thành tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.
Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ“Giữ yên. Muốn bị đánh thêm không?”Ngón chân cô lần theo, khẽ đẩy chiếc kẹp rung nhẹ, dây thần kinh nơi ngực bị kéo căng tức khắc truyền về một luồng đau buốt đến tận sống lưng. Khương Tinh Vãn khẽ khàng rên một tiếng, như kìm lại nhưng vẫn không thể hoàn toàn nuốt xuống cổ họng.
Mi mắt Giang Mộ Bạch khẽ nhíu lại, đầu ngón chân bấu chặt vào chiếc kẹp, như muốn gia tăng cảm giác đau đớn, cô trầm giọng nhắc nhở“Lần sau là mười roi đấy cô bé.”Bàn chân Giang Mộ Bạch lần sang bên phải, khẽ miết vào đầu kẹp còn lại, rồi bất ngờ nhấn nhẹ, Khương Tinh Vãn khom người, hơi nghiêng về phía trước, toàn bộ cơ bắp như mất sức khống chế, mồ hôi túa khắp trán, nhưng nàng vẫn cắn răng giữ đúng tư thế quỳ“Quen rồi đấy.”Giang Mộ Bạch trầm giọng, ngón chân tiếp tục gõ nhẹ lên đầu kẹp, như chơi một điệu nhạc vô hình trên cơ thể nàng.“Chỉ cần thêm chút nữa… là em sẽ không còn biết mình đang sợ hay đang mong đâu, tiểu nô lệ.”“Chống tay xuống sàn.”Giang Mộ Bạch ra lệnh, giọng không đổi, vẫn trầm thấp, dứt khoát.
Khương Tinh Vãn chống gối, cơ bắp như rã ra, nhưng nàng không chần chừ, từng động tác chậm rãi mà chuẩn xác, không dám tạo ra tiếng động thừa.“Bò lên giường.”Nàng lập tức làm theo, tứ chi nhanh chóng trượt dài trên sàn gỗ, từng nhịp bò như thú nhỏ thuần phục, mồ hôi còn vương theo dấu, hơi thở nóng hổi khẽ phả xuống đệm, ánh mắt vẫn cúi, không hề có một tia kháng cự“Nằm thẳng. Hai tay để dọc theo thân.”Khương Tinh Vãn làm theo, cơ thể trần trụi, từng lằn đỏ từ roi, hai chiếc kẹp giấy vẫn đang gặm nhắm tế bào đau đớn trước ngực. Nỗi xấu hổ và nhục nhã quấn lấy từng hơi thở, nhưng lạ lùng thay, tâm nàng lại bình lặng đến đáng sợ, như đã cam tâm trao tất cả quyền định đoạt cho người kia. Đó là sự tin tưởng tuyệt đối.Giang Mộ Bạch đứng cạnh giường, ánh mắt cúi xuống không chút dao động, chỉ có sức nặng vô hình ép xuống không khí, khiến từng mạch máu như đông lại.“Xin đi.”Cô khẽ nói, giọng chậm mang theo ý cười trong đó“Xin chủ nhân chà đạp thân thể.”Câu lệnh như một lưỡi cắt lạnh xuyên thẳng qua lớp da mặt đang đỏ bừng của Khương Tinh Vãn. Toàn thân nàng run lên, cổ họng nghẹn cứng. Một nhịp, hai nhịp, rồi giọng nàng bật ra, khàn và đứt đoạn, nghe như tiếng van nài của kẻ đã tự nguyện đẩy mình xuống thấp tận cùng“Xin chủ nhân… hãy chà đạp nô.”Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu, một hơi thở mỏng bật ra như một tiếng cười ngắn. Cô đưa chân lên, bàn chân trần ấn nhẹ lên bụng Khương Tinh Vãn, rồi nhấn xuống, không mạnh, chỉ đủ để cơ bụng căng lại, để khắc sâu từng lời vừa nói thành hiện thực.Ngón chân cô di chuyển, từng điểm chạm qua ngực, qua vùng hông, mỗi chỗ dừng lại đều khiến luồng nhục nhã lan ra như sóng lặng, đè lên mọi cảm giác khác, chỉ còn lại sự vỡ vụn của kiêu hãnh và sự thanh thản méo mó của kẻ đã hoàn toàn thuộc về tay kẻ khác.Giang Mộ Bạch rút chân về, ngồi xuống cạnh giường, đôi tay khẽ chống vào đệm, người nghiêng về phía Khương Tinh Vãn. Ánh mắt cô không còn lạnh hoàn toàn, mà mang theo dục vọng bị dìm xuống tận đáy. Cô hơi ngả người về phía trước, một tay chống giường, tay kia giữ khẽ cằm Khương Tinh Vãn. Ánh mắt cô như phủ sương lạnh, nhưng trong đáy sâu lại bùng lên một thứ thèm muốn chiếm đoạt rất bản năng.Cô cúi xuống, môi chạm vào bờ vai trần, không hôn dịu dàng, mà mút mạnh, kéo da thịt vào giữa răng và môi, để rồi khi nhả ra, một vòng đỏ tím nhạt đã in hằn, nổi bật trên làn da trắng mịn.Tiếp đó, cô di chuyển, xương quai xanh, hõm cổ, rồi cạnh sườn, nơi nào da thịt mềm mại, nơi đó đều bị giữ lại dấu ấn. Mỗi lần môi cô ép xuống là một tiếng rít khe khẽ vang lên từ cổ họng Khương Tinh Vãn, như cố nuốt đi tiếng rên sắp bật ra.Từng vết mút, từng vết cắn yêu, rải dày như một bức tranh méo mó trên cơ thể nàng. Vai, ngực, hông, thậm chí cả phần trong bắp tay, không nơi nào thoát khỏi ham muốn đánh dấu của chủ nhân.Giang Mộ Bạch ngẩng đầu lên, khẽ liếm khóe môi, nhìn toàn bộ cơ thể phía dưới đã bị phủ kín những dấu hickey loang lổ. Một kiệt tác không cần máu, nhưng đủ để khiến lòng tự trọng của con người kia bị nghiền nát“Không tệ”Giọng cô khẽ trầm, ngón tay lướt qua một vết hickey mới còn đỏ hừng, nhấn nhẹ để Khương Tinh Vãn run lên theo phản xạ.“Thân thể của em…chỉ có ta mới được phép nhục mạ. Những người khác. Không có tư cách.”Khương Tinh Vãn khẽ mở miệng, nhưng không thốt ra lời nào. Đôi mắt nàng nhắm lại, hơi thở run rẩy, những lời này khiến dây thần kinh nàng mẫn cảm…nhưng sâu xa trong đó là cảm giác hoàn toàn bị khống chế.Giang Mộ Bạch nắm lấy cánh tay Khương Tinh Vãn, kéo nàng ngồi dậy, rồi chỉ về phía chiếc gương lớn dựng bên tường. Giọng cô trầm thấp, không cần cao, nhưng đủ khiến cơ thể đang run rẩy kia lập tức nghe theo“Đến đó.”Khương Tinh Vãn giật nhẹ người, hai tay chống nệm, rồi như một con thú nhỏ được gọi tên, nàng rời khỏi chiếc giường, đầu gối chạm nền gỗ, từng bước bò về phía chiếc gương lớn kê sát tường. Tiếng khớp gối cọ vào sàn khẽ vang lên trong phòng yên ắng, hòa với tiếng thở gấp còn chưa bình ổn.Vệt hickey đỏ rải rác trên cơ thể trắng nõn phản chiếu đầy đủ qua tấm gương, không còn một khoảng nào nguyên vẹn, mỗi vết đỏ như một lời tuyên bố quyền sở hữu rõ ràng, lạnh lẽo.Đến nơi, nàng dừng lại, vẫn quỳ gối, hai tay đặt lên đùi, hơi thở nặng nhọc, nhưng ánh mắt theo phản xạ lại cúi xuống, tránh cái nhìn của chính mình.“Ngẩng đầu.”Giang Mộ Bạch đã đến sau lưng nàng, giọng trầm nhưng đủ uy. Bàn tay lạnh khẽ nâng cằm Khương Tinh Vãn, ép nàng nhìn thẳng vào hình ảnh bản thân, một cơ thể trần trụi, chi chít vết hôn cắn, đang quỳ gối như chờ phán lệnh.“Nói đi, để chính em nghe lại.”Khương Tinh Vãn run khẽ, cổ họng nghẹn đắng, nhưng vẫn ép ra tiếng, từng chữ khàn khẽ, như bị lột sạch tự trọng bằng chính giọng nói của mình“Cơ thể ti tiện này… là của chủ nhân.”Giang Mộ Bạch nheo mắt lại, gật khẽ, khóe môi nhếch lên một nét cười vừa lạnh vừa hài lòng. Cô cúi xuống, hơi thở phả lên da cổ nàng, một câu như cột chặt xiềng xích vô hình“Rất ngoan. Nhớ lấy… không phải chỉ là thân xác, mà từng ý nghĩ, từng run rẩy, đều thuộc về ta”Khương Tinh Vãn khép mắt, hơi thở vẫn run, nhưng lần đầu tiên giữa mớ nhục nhã, đau đớn và sợ hãi kia, lại len vào một chút bình yên méo mó, một sự chấp nhận tuyệt đối, không còn lối quay đầu.Giang Mộ Bạch nhìn tiểu nô lệ đang quỳ trước gương thêm một nhịp dài. Bàn tay cô khẽ chạm vào vai nàng“Đứng lên”Khương Tinh Vãn run rẩy chống tay, đầu gối còn ê buốt, vừa đứng chưa vững thì đã bị Giang Mộ Bạch vòng tay ôm lấy. Cơ thể nàng nhẹ bẫng trong vòng tay chủ nhân, hơi ấm trộn lẫn với hương mùi thuốc lành lạnh, tim nàng bất giác đập loạn lênGiang Mộ Bạch bế thẳng lên giường, đặt nàng xuống ngay ngắn, kéo chăn mỏng đắp hờ qua hông. Ánh mắt cô đảo qua một lượt, như ghi nhớ từng vết đỏ, từng dấu cắn, như kiểm tra lại một tác phẩm vừa hoàn thành. Cô xoay người bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy lẫn tiếng khăn được vắt nghe rõ ràng trong không gian yên ắng. Một lát sau, Giang Mộ Bạch quay lại, tay cầm khăn sạch còn ấm hơi nước
Không nói một lời, cô bắt đầu lau cơ thể Khương Tinh Vãn, động tác chậm rãi, chuẩn xác, không còn sắc bén như những mệnh lệnh trước, mà là một sự tỉ mỉ khó diễn tả. Lau qua bờ vai, hõm cổ, xuống từng cánh tay, từng khe ngón tay còn co lại theo phản xạ.Tiếp đó, cô đặt khăn sang một bên, mở hộp thuốc nhỏ từ ngăn kéo, tay lấy thuốc bôi nhẹ lên những vệt hằn trên ngực, hông, bắp đùi, từng chỗ đều không bỏ sót.Cuối cùng, bàn tay cô khẽ chạm vào chiếc kẹp còn ngoạm chặt trên đầu ngực. Giang Mộ Bạch cúi sát, hơi thở mỏng lướt qua da thịt đang nhạy cảm cực độ.“Thả lỏng.”Cô trầm giọng, như dỗ một con thú đang run. Ngón tay khéo léo bóp nhẹ, tiếng “cạch” vang khẽ, chiếc kẹp đầu tiên được tháo ra, rồi chiếc thứ hai. Vùng da vừa được giải phóng khẽ hồng lên, thần kinh bên dưới như bật dậy theo từng luồng máu lưu thông trở lại.Giang Mộ Bạch vuốt nhẹ qua một lần cuối, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Khương Tinh Vãn, giọng cô trầm thấp vang lên“Tôi có thể ôm em ngủ được không.?”Khương Tinh Vãn hơi mở mắt, hàng mi còn run nhẹ, trong đáy mắt vẫn là mệt mỏi, đau nhức, nhưng có một tia gì đó rất lạ, như một đốm sáng nhỏ len vào khoảng tối mịt. Nàng không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu, cổ họng nghèn nghẹn không thốt nổi một chữ.Giang Mộ Bạch không nói thêm, chỉ lặng lẽ trượt người xuống, chăn khẽ lay động theo từng cử động của cô. Vòng tay dài khẽ ôm lấy cơ thể gầy nhỏ kia, không còn sức ép, không còn trò chơi quyền lực, chỉ là một cái ôm yên tĩnh, vừa đủ để hơi ấm truyền qua làn da còn vương từng lằn đỏ ửngTrong bóng tối, Giang Mộ Bạch khẽ siết nhẹ vòng tay, không hôn, không nói thêm, chỉ để hơi thở hòa vào nhau. Khương Tinh Vãn trong vòng tay của Giang Mộ Bạch lại bình yên đến lạ thường.
==============
Ánh đèn vàng dịu hắt xuống từng đèn chùm trên trần cao, phản chiếu hai chiếc bóng đang quỳ lặng căm trên nền gỗ cứng. Giang Mộ Bạch ngồi ở sofa thong thả hút xong một điếu thuốc, khói mỏng quẩn quanh như phủ thêm một lớp lạnh lẽo lên căn sảnh rộng.Cô mới chậm rãi nhấc chân, bước từng nhịp đến trước mặt Kiều Hân. Không cần nói một câu, bàn chân Giang Mộ Bạch đạp thẳng vào lồng ngực Kiều Hân, cú đạp không quá mạnh để gây thương tích nặng nhưng đủ khiến cô ta loạng choạng, ngã quỵ xuống sàn sau lại gấp rút quỳ thẳng dậy, mồ hôi lạnh toát cả thái dương.“Cút xuống tòa nhà phụ. Không có lệnh của ta, không được đặt chân lên đây nửa bước.”Giang Mộ Bạch khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua, như không còn chút kiên nhẫn“Ngươi không phải nô lệ của để ta vui vẻ. Ngươi chỉ là công cụ để ta phát tiết. Hiểu chưa?”Kiều Hân cụp mắt, trầm thấp đáp “Vâng”. Cô ta gập người thật sâu, rồi lui lùi từng bước, lẩn vào hành lang tối như con mèo bị bẻ gãy móng vuốt. Nhưng không ai biết rằng con mèo bị ruồng bỏ ấy đang âm thầm toan tính gì?Giang Mộ Bạch quay người, cúi xuống nhìn Khương Tinh Vãn đang vẫn quỳ bất động, đôi mắt đen vẫn không hề chê dấu nỗi bàng hoàng về sự xuất hiện của một người khác có vai trò giống nàng ở trong ngôi nhà này.Bàn tay Giang Mộ Bạch khẽ nâng nhẹ chiếc cằm của tiểu nô lệ. Móng tay cô quét qua vải đỏ trên má, ánh mắt đục thêm một tầng“Ta có nên chặt đứt bàn tay của kẻ đã chạm vào em không?”Câu hỏi vang lên nhẹ nhưng nặng như đá, rơi thẳng vào tim Khương Tinh Vãn. Nàng hơi ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh đã lên tiếng“Không được. Như vậy là phạm pháp.”Khóe môi Giang Mộ Bạch khẽ cong, tiểu nô lệ này còn biết nói luật lệ với cô sao? Một thời gian buông thả, dường như cái miệng cũng chẳng an phận, xương cốt cứng hơn thì phải. Cô hơi dùng sức một chút mà miết nhẹ dọc theo khung xương hàm.“Nói ta biết, thời gian qua có phải em …cảm thấy nhớ cây roi của ta không?”Ngón tay Giang Mộ Bạch di chuyển qua yết hầu và nấn ná thật lâu ở xương quai xanh tinh xảo ấy, ánh mắt cô trầm đục không rõ tâm tình của chủ nhân nó.“Nhớ cảm giác…quỳ dưới chân ta? Có phải không?”Khương Tinh Vãn khẽ run lên, môi nàng mấp máy như đấu tranh với chính mình, cuối cùng một tiếng nhỏ như hơi thở bật ra, nhưng đủ để Giang Mộ Bạch nghe thấy“Vâng…chủ nhân. Em không biết chính xác đó là gì…nhưng người không nhìn đến khiến….em cảm thấy rất khó chịu”Lời này khiến Giang Mộ Bạch vô cùng sửng sốt, chỉ có đều là cô kín đáo giấu đi cảm xúc của chính mình. Đầu ngón tay tách mở nhẹ một cúc áo sơ mi của tiểu nô lệ, rồi cúc thứ hai, đến thức ba, thẳng đến khi áo bra màu đen lấp ló dưới ánh đèn vàng dịuÁnh mắt Giang Mộ Bạch trầm xuống, không vội tiếp tục. Cô cúi người, cánh tay luồn ra sau lưng Khương Tinh Vãn, một tay khác đỡ lấy đầu gối nàng. Chẳng cần hỏi, Giang Mộ Bạch bế gọn tiểu nô lệ vào vòng tay, động tác dứt khoát nhưng không hề thô bạo.Tiếng gót giày gõ nhịp trên nền gỗ. Giang Mộ Bạch bươc đi chậm rãi nhưng vững vàng, bước lên từng bậc cầu thang. Hành lang dẫn về phòng tắm như dài thêm từng bước, chỉ có hơi thở hai người hòa lẫn trong không khí âm ấm pha mùi thuốc lá mỏng còn vương trên áo Giang Mộ BạchCánh cửa phòng tắm mở ra, hơi nước ấm đã sẵn lan nhẹ trong không gian. Giang Mộ Bạch đặt Khương Tinh Vãn xuống bồn, bàn tay khẽ chạm vào vai nàng, giọng cô trầm thấp như mệnh lệnh dịu dàng“Có cần ta tẩy rửa giúp em không, bé con.”Khương Tinh Vãn cúi đầu thấp giọng đáp“Không cần. Em có thể làm được”“Tốt.”Cánh cửa khép lại ngay sau đó, tiếng nước chảy róc rách đều đặn vang lên.
Khương Tinh Vãn quấn chiếc áo choàng tắm màu trắng quanh người, hơi ấm từ nước nóng vẫn còn vương trên da, mùi sữa tắm thơm nhẹ lẫn trong từng nhịp thở.Nàng đẩy nhẹ cửa phòng tắm, bước ra ngoài, lòng khẽ run lên không phải vì lạnh, mà vì thứ cảm giác vừa an toàn vừa nặng nề đang tràn trong ngực.
Nàng không dám vọng tưởng về mối quan hệ này, càng không nỡ mạnh mẽ rời đi. Ở cạnh Giang Mộ Bạch, nàng chân chính cảm thụ được rất nhiều cung bậc cảm xúc mà từ trước đến nay nàng chưa từng niếm trải.Ánh đèn vàng dịu trải dài khắp phòng, phản chiếu trên những bức tường sơn màu xám lạnh. Trên chiếc sofa dài cạnh cửa sổ, Giang Mộ Bạch đã ngồi đó, lặng lẽ nhưng toát ra một áp lực không cần gọi tên.Cô mặc một bộ áo ngủ lụa tơ tằm màu xám tro, vạt áo khẽ hở, ánh sáng hắt lên làm nổi bật đường nét sắc lạnh nhưng quyến rũ nơi xương quai xanh. Mái tóc dài khẽ rủ xuống vai, một tay vắt lên thành sofa, tay còn lại cầm chiếc ly thủy tinh mỏng đựng thứ chất lỏng trong suốt sóng sánh theo từng cử động.Ánh nhìn của Giang Mộ Bạch dành cho Khương Tinh Vãn, nhiều hơn vài tầng cảm xúc thông thường. Cô đối với cô bé này dường như đã không đơn thuần là chủ nhân – nô lệ. Nhưng sâu xa hơn là gì, cô vẫn là cần thời gian để xác nhận. Trước tiên cứ giữ bên mình là được. Dù sao cũng không thể tuyệt tình mà đẩy ra.“Sao vậy? Vài ngày không dạy, bé con quên thân phận của mình sao?”Giang Mộ Bạch đăt ly thủy tinh lên bán kính, ánh mắt cô tựa như cười lại tự như không, cái nhìn chiếu thẳng đến khiến Khương Tinh Vãn rơi vào lúng túng. Nàng lập tức hạ gối quỳ xuống, tay đặt ở vị trí tiêu chuẩn, đầu cúi thấp, giọng nàng nhẹ như lông vũ lướt trên không khí mà vang lên“Xin lỗi chủ nhân. Xin người trách phạt”“Bò đến đây.”Khương Tinh Vãn nhận lệnh, không chậm trễ dù là nửa nhịp, hai đầu gối cùng hai lòng bàn tay cứ thế trượt trên sàn gỗ, tiếng khớp gối khẽ chạm nền khô khốc, âm thanh nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.Từng động tác bò về phía chủ nhân vừa nhục nhã, nhưng lại khiến Khương Tinh Vãn một lòng muốn tiền về, vừa yên tâm một cách kỳ lạ, như mỗi bước tiến là một lần tự khẳng định sự thuộc về của mình, một cách cam tâm tình nguyện không cần ai ép buộc.Khoảng cách cuối cùng được rút ngắn, bàn tay Khương Tinh Vãn đặt xuống ngay cạnh mũi giày lụa mềm của Giang Mộ Bạch, đầu nàng tự động cúi thấp hơn nữa, giữ nguyên tư thế bò cho đến khi chủ nhân ra lệnh.“Ngẩng đầu.”Chất giọng Giang Mộ Bạch trong đêm tối phá lệ yên tĩnh. Một tay cô chống lên thanh tựa ghế, một tay gõ nhịp nhàng trên đầu gối, như một sự cân nhắc nên chơi đùa như thế nào vào tiểu nô lệ này. Mũi bàn chân Giang Mộ Bạch vương ra chạm vào chiếc cằm nhỏ, đầu ngón chân hơi di chuyển qua lại khu vực dưới vành môi, vừa trêu đùa, vừa vũ nhục.“Nói cho ta biết, có phải em thích ta đối xử như thế này với em không?”Thân thể Khương Tinh Vãn cứng đờ. Nàng rơi vào trạng thái bối rối hoàn toàn, vì rõ ràng chẳng ai muốn nhận sự vũ nhục như thế này. Nhưng nhiều ngày qua, Giang Mộ Bạch không nhìn đến lại khiến nàng vô cùng khổ sở. Giống như Lam Thư Dao nói – nàng trông như kẻ thất tình.Khương Tinh Vãn cắn nhẹ môi, mí mắt run lên từng nhịp, không dám nói dối, cũng chẳng dám thừa nhận. Cổ họng nàng như nghẹn lại, tiếng trả lời trượt ra chỉ là một hơi thở đứt quãng“Em….có…”Một tiếng ‘có’ gần như xé rách cuống họng mà thốt lên.Giang Mộ Bạch khẽ cười. Nụ cười mỏng như sương nhưng lại khiến Khương Tinh Vãn gợn lên một tầng lông tóc.“Ngoan. Em đã học được cách thành
thật rồi.”Cô thu bàn chân về, ngón tay gõ nhịp trên gối nhanh dần“Thế ta bắt đầu vui vẻ chứ cô bé.”Giang Mộ Bạch rời khỏi sofa, bước chân cô tiến đến tủ quần áo. Đây không phải phòng huấn luyện, vật dụng sẽ không nhiều, nhưng như vậy lại khiến cô hứng thú hơn vài phần, bàn tay không ngừng lướt trên mớ quần áo đầy ít ỏi của Khương Tinh Vãn. Cuối cùng, ở tủ phụ kiện lấy ra một chiếc thắt lưng bằng da, ánh nhìn cô va phải dây cáp sạc trên bàn học, tiện tay cũng cầm lên.Âm thanh Giang Mộ Bạch gập đôi dây lưng vang lên ‘bành bạch’ trong đêm tối. Khương Tinh Vãn trong vô thức mà nuốt khan một trận.Giang Mộ Bạch cúi người, bàn tay cô chậm rãi tìm đến vạt áo choàng tắm trắng tinh đang che chắn thân thể của tiểu nô lệNgón tay lạnh chạm vào làn da ấm còn phảng phất mùi sữa tắm. Mỗi động tác tháo nút, vén nhẹ vải đều thong thả, chuẩn xác đến mức Khương Tinh Vãn nghe rõ từng tiếng vải cọ vào da mình. Áo choàng tắm theo từng động tác của Giang Mộ Bạch mà trượt khỏi thân thể, da thịt trắng nõn phơi bày dưới ánh đèn vàng ấm.“Đứng dậy. Hai tay vòng ra sau lưng.”Khương Tinh Vãn làm theo, đây không phải lần đầu nàng trần trụi đứng trước mặt Giang Mộ Bạch, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác xấu hổ. Nhưng ánh mắt lại tuyệt nhiên không lảng tránh, chỉ là trong sâu đáy mắt kia vẫn còn chút bối rối, như đang lạc giữa nhục nhã và khao khát.Giang Mộ Bạch siết nhẹ chiếc thắt lưng da trong tay, tiếng “bành bạch” một lần nữa vang lên, như tiếng gõ cửa báo hiệu một đêm dài vừa thực sự bắt đầuĐầu ngón tay Giang Mộ Bạch mang theo khí lạnh lướt dọc từ yết hầu, đi qua xương quai xanh và nấn ná thật lâu ở vùng ngực non mịn. Mỗi tấc da khi Giang Mộ Bạch lướt qua đều khiến hàm răng Khương Tinh Vãn siết chặt thêm một chút.Trong vô thức nàng khẽ dịch chân, một chút cử động nhỏ cũng không thoát khỏi đôi mắt của kẻ đi săn. Giang Mộ Bạch vung tay lên và đánh xuống, tiếng ‘chát’ vang lên giòn tan ngay sau đó.“Ta muốn ‘bức tượng sống’. Dù ta có làm gì, em cũng không được phản ứng. Mỗi phản ứng dù nhỏ cũng sẽ bị phạt. Hiểu không?”Khương Tinh Vãn thấp giọng đáp “Vâng”Một tay Giang Mộ Bạch chơi đùa với bầu ngực trái, tay còn lại cũng ‘ngao du’ trên từng tấc thịt, từ vùng hông đến cơ bụng bằng phẳng. Cảm giác đầu ngón tay lướt qua lại vô cùng mẫn cảm, còn không trụ đến giây thứ bốn mươi, Khương Tinh Vãn đã động đậy.Đều này hoàn toàn nằm trong dự tính của Giang Mộ Bạch. Cô cười cười lên tiếng“Tiểu nô lệ, em phạm quy rồi. Nói xem, ta nên đánh bao nhiêu roi….và đánh vào đâu đây?”Khương Tinh Vãn sớm hiểu một khi Giang Mộ Bạch cho nàng tự đưa ra hình phạt, không phải nhân từ mà là muốn chính mình nàng định tội bản thân mình. Quá thấp thì chị ấy sẽ không hài lòng, quá cao thì chính nàng không chịu nổi.Khương Tinh Vãn mím môi thật chặt, hơi thở nàng như ngừng lại trong vài nhịp ngắn ngủi. Trong đầu nàng tính toán rất nhanh, thông thường Giang Mộ Bạch mỗi khi ra tay mỗi dụng cụ đều không quá con số 20, thấp nhất là 5. Nàng chọn ở giữa thì là cân bằng.“Mỗi bên ngực…năm roi thưa chủ nhân.”Giọng nàng vang lên khẽ khàng, có chút run rẩy rất dễ nhận raKhóe môi Giang Mộ Bạch khẽ nhếch, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn pha chút khoái trá.“Không tệ. Cũng thông minh. Mười roi.”Giang Mộ Bạch lại gập đôi thắt lưng để âm thanh ‘bành bạch’ vang lên trong phòng kín. Thắt lưng theo động tác tay cô vung lên cao và chuẩn xác đánh xuống bầu ngực trắng mịnChát…Lằn đỏ đầu tiên nứt toạc màu trắng sứ trên bầu ngực trái. Cả cơ thể Khương Tinh Vãn khẽ run, vai siết lại theo bản năng, nhưng nàng không bật ra tiếng rên nào. Hơi thở bị dồn lại trong lồng ngực, nhói đau, bỏng rát, nhưng ánh mắt vẫn cố giữ yên như bức tượng sống mà Giang Mộ Bạch vừa ra lệnh. Chát….Roi thứ hai hạ xuống cùng một vị trí, da thịt chấn động như có sóng nhỏ lan từ ngực ra đến từng sợi thần kinh mảnh.Chát…Roi thứ ba đổi hướng, quất ngang bầu ngực phải. Thân thể nàng khẽ rung, từng cơ bắp nhỏ co giậtChát… chát…Roi thứ tư, thứ năm tiếp nối, nhịp đều đặn, khoảng cách vừa đủ để từng cơn đau kịp thấm sâu trước khi nhát tiếp theo giáng xuống. Khương Tinh Vãn thấy hơi thở mình đứt đoạn từng nhịp, từng hơi hít vào như kéo theo cả ngực đau rát.Nhưng trong tầng đau ấy lại có một cơn sóng lạ lùng nổi lên, không phải khoái cảm rẻ tiền, mà là sự giải phóng một thứ khao khát sâu kín: được nhìn đến, được nắm quyền định đoạt bởi người duy nhất nàng cam tâm. Nàng thật sự là một người…yêu thích cảm giác này sao?Chát…Roi thứ sáu khiến đôi chân nàng khẽ lảo đảo, bắp đùi run run như muốn quỵ, mồ hôi tuôn theo sống lưng, trườn qua từng múi cơ căng thẳng.Chát… chát…chát. Roi thứ bảy, tám và chín cùng rơi xuống. cả hai bầu ngực đều được phủ đỏ, hai đỉnh trước ngực đã cương cứng từ lâuChát…roi cuối trút xuống bằng toàn lực, hai chân Khương Tinh Vãn tức thì lảo đảo. Nhưng thật may nàng không ngã quỵ dưới sàn. Nàng trầm đục lên tiếng“Cảm ơn chủ nhân dạy dỗ.”Giang Mộ Bạch bỏ dây lưng xuống sàn, cô nhìn hai bầu ngực đỏ tươi này mà có chút kích thích khó lòng kèm chế, bàn tay tức thì trượt lên mà xoa nhẹ. Thân thể Khương Tinh Vãn theo bản năng mà run lên một trận, nhưng tuyệt nhiên không né trách, ánh mắt nàng rơi xuống hai bàn tay với khớp xương tinh xảo của Giang Mộ Bạch, khuôn mặt lập tức đỏ bừng vì một vài ý nghĩ không đứng đắn chạy dọc trong đầu.Ngón tay Giang Mộ Bạch trượt dọc từng lằn đỏ, sức lực không còn mang theo mệnh lệnh, mà là sự kiểm tra, như một bác sĩ nghiêm khắc xem vết thương có quá tay hay không.“Còn chịu được không?”Cô hỏi, giọng khẽ, chẳng giống câu hỏi, mà như một dạng xác nhận chủ quyền khác.Khương Tinh Vãn cắn môi, đôi mắt long lanh như sắp ứa nước nhưng lại run rẩy lắc đầu“…Vẫn ổn… thưa chủ nhân.”Giang Mộ Bạch cúi người, hơi ấm của cô lướt qua từng khoảng da vẫn còn bỏng rát, bàn tay kia tiếp tục xoa nhẹ, đầu ngón tay cố ý trêu đùa đầu nhủ hoa Ánh mắt hai người chạm nhau. Không còn chỉ là lạnh lẽo áp chế, trong đáy mắt Giang Mộ Bạch còn ẩn một tia dịu mềm, thứ mà ngay cả cô cũng chẳng muốn để ai khác nhìn thấy.“Tốt. Ngoan lắm.”Giang Mộ Bạch rút tay về, liếc nhìn chiếc bàn học gọn gàng bên cạnh. Trên đó, mấy chiếc kẹp tài liệu kim loại nhỏ xếp chồng. Cô cầm lấy hai cái, búng nhẹ một cái “tách” để thử lực. Tiếng kim loại vang khô khốc trong không khí khiến tim Khương Tinh Vãn co lại từng nhịp“Tiếp tục chứ? Bé con của ta.”Giang Mộ Bạch vừa nói, vừa giơ kẹp lên trước mắt tiểu nô lệ.“Loại này sẽ đau đớn hơn những loại ta đã dùng với em”Khương Tinh Vãn hít sâu, cơ ngực căng lên theo phản xạ, nhưng mắt vẫn không rời khỏi ánh nhìn lạnh lẽo đầy hứng thú của Giang Mộ BạchGiang Mộ Bạch kề kẹp vào, đầu kim loại lạnh chạm vào da thịt nóng bỏng còn vương cảm giác roi vừa rồi. ‘Cạch’ một tiếng vang nhỏ - đầu nhũ hoa bị kẹp chặt. Một luồng đau nhói bén như điện giật chạy thẳng từ ngực lan ra sau gáy. Khương Tinh Vãn nghiến răng thật chặt, bắp đùi khẽ run nhưng vẫn giữ nguyên tư thế như lệnh ban đầu‘Cạch’, chiếc kẹp thứ hai cắn lấy đầu ngực bên phải. Lần này hơi thở nàng đứt quãng thành một tiếng khẽ nấc, hai chân tự nhiên khép lại theo bản năng kiềm chế.Giang Mộ Bạch lùi lại một bước, khoanh tay, ánh mắt nheo lại như một kẻ đi săn đang ngắm tác phẩm mình vừa bày ra“Không phát ra âm thanh, thật giỏi.”Khương Tinh Vãn nuốt khan, mồ hôi rịn trên thái dương, cảm giác đau – buốt – tê – nóng xoắn lại thành một thứ không tên, len vào từng hơi thở, từng nhịp đập dồn dập nơi nhũ hoa bị siết chặt“Quỳ xuống.”Giọng Giang Mộ Bạch không cao, nhưng lại có áp lực vô hình.Khương Tinh Vãn nghe lệnh, lập tức khuỵu gối, hai tay vẫn vòng sau lưng theo quy tắc ngầm đã mặc định. Nàng trần trụi, hai chiếc kẹp kim loại còn giữ chặt đầu ngực, màu đỏ nơi da thịt vừa đau vừa tê, từng nhịp tim đập đều truyền thẳng vào từng chiếc kẹp lạnh buốt kia.Giang Mộ Bạch thong thả ngồi xuống sofa, chân dài vắt chéo, hơi nghiêng người, ánh mắt như tìm kiếm thêm nhiều đều thú vị cho đêm nay. Chân trần trắng mịn khẽ nhấc lên, đầu ngón chân lạnh lẽo chạm vào vùng da quanh chiếc kẹp bên trái, không mạnh, chỉ là một lần vuốt nhẹ qua.Khương Tinh Vãn lập tức cắn chặt môi, toàn thân căng lên, hơi thở bật khẽ thành tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.
Giang Mộ Bạch nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ“Giữ yên. Muốn bị đánh thêm không?”Ngón chân cô lần theo, khẽ đẩy chiếc kẹp rung nhẹ, dây thần kinh nơi ngực bị kéo căng tức khắc truyền về một luồng đau buốt đến tận sống lưng. Khương Tinh Vãn khẽ khàng rên một tiếng, như kìm lại nhưng vẫn không thể hoàn toàn nuốt xuống cổ họng.
Mi mắt Giang Mộ Bạch khẽ nhíu lại, đầu ngón chân bấu chặt vào chiếc kẹp, như muốn gia tăng cảm giác đau đớn, cô trầm giọng nhắc nhở“Lần sau là mười roi đấy cô bé.”Bàn chân Giang Mộ Bạch lần sang bên phải, khẽ miết vào đầu kẹp còn lại, rồi bất ngờ nhấn nhẹ, Khương Tinh Vãn khom người, hơi nghiêng về phía trước, toàn bộ cơ bắp như mất sức khống chế, mồ hôi túa khắp trán, nhưng nàng vẫn cắn răng giữ đúng tư thế quỳ“Quen rồi đấy.”Giang Mộ Bạch trầm giọng, ngón chân tiếp tục gõ nhẹ lên đầu kẹp, như chơi một điệu nhạc vô hình trên cơ thể nàng.“Chỉ cần thêm chút nữa… là em sẽ không còn biết mình đang sợ hay đang mong đâu, tiểu nô lệ.”“Chống tay xuống sàn.”Giang Mộ Bạch ra lệnh, giọng không đổi, vẫn trầm thấp, dứt khoát.
Khương Tinh Vãn chống gối, cơ bắp như rã ra, nhưng nàng không chần chừ, từng động tác chậm rãi mà chuẩn xác, không dám tạo ra tiếng động thừa.“Bò lên giường.”Nàng lập tức làm theo, tứ chi nhanh chóng trượt dài trên sàn gỗ, từng nhịp bò như thú nhỏ thuần phục, mồ hôi còn vương theo dấu, hơi thở nóng hổi khẽ phả xuống đệm, ánh mắt vẫn cúi, không hề có một tia kháng cự“Nằm thẳng. Hai tay để dọc theo thân.”Khương Tinh Vãn làm theo, cơ thể trần trụi, từng lằn đỏ từ roi, hai chiếc kẹp giấy vẫn đang gặm nhắm tế bào đau đớn trước ngực. Nỗi xấu hổ và nhục nhã quấn lấy từng hơi thở, nhưng lạ lùng thay, tâm nàng lại bình lặng đến đáng sợ, như đã cam tâm trao tất cả quyền định đoạt cho người kia. Đó là sự tin tưởng tuyệt đối.Giang Mộ Bạch đứng cạnh giường, ánh mắt cúi xuống không chút dao động, chỉ có sức nặng vô hình ép xuống không khí, khiến từng mạch máu như đông lại.“Xin đi.”Cô khẽ nói, giọng chậm mang theo ý cười trong đó“Xin chủ nhân chà đạp thân thể.”Câu lệnh như một lưỡi cắt lạnh xuyên thẳng qua lớp da mặt đang đỏ bừng của Khương Tinh Vãn. Toàn thân nàng run lên, cổ họng nghẹn cứng. Một nhịp, hai nhịp, rồi giọng nàng bật ra, khàn và đứt đoạn, nghe như tiếng van nài của kẻ đã tự nguyện đẩy mình xuống thấp tận cùng“Xin chủ nhân… hãy chà đạp nô.”Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu, một hơi thở mỏng bật ra như một tiếng cười ngắn. Cô đưa chân lên, bàn chân trần ấn nhẹ lên bụng Khương Tinh Vãn, rồi nhấn xuống, không mạnh, chỉ đủ để cơ bụng căng lại, để khắc sâu từng lời vừa nói thành hiện thực.Ngón chân cô di chuyển, từng điểm chạm qua ngực, qua vùng hông, mỗi chỗ dừng lại đều khiến luồng nhục nhã lan ra như sóng lặng, đè lên mọi cảm giác khác, chỉ còn lại sự vỡ vụn của kiêu hãnh và sự thanh thản méo mó của kẻ đã hoàn toàn thuộc về tay kẻ khác.Giang Mộ Bạch rút chân về, ngồi xuống cạnh giường, đôi tay khẽ chống vào đệm, người nghiêng về phía Khương Tinh Vãn. Ánh mắt cô không còn lạnh hoàn toàn, mà mang theo dục vọng bị dìm xuống tận đáy. Cô hơi ngả người về phía trước, một tay chống giường, tay kia giữ khẽ cằm Khương Tinh Vãn. Ánh mắt cô như phủ sương lạnh, nhưng trong đáy sâu lại bùng lên một thứ thèm muốn chiếm đoạt rất bản năng.Cô cúi xuống, môi chạm vào bờ vai trần, không hôn dịu dàng, mà mút mạnh, kéo da thịt vào giữa răng và môi, để rồi khi nhả ra, một vòng đỏ tím nhạt đã in hằn, nổi bật trên làn da trắng mịn.Tiếp đó, cô di chuyển, xương quai xanh, hõm cổ, rồi cạnh sườn, nơi nào da thịt mềm mại, nơi đó đều bị giữ lại dấu ấn. Mỗi lần môi cô ép xuống là một tiếng rít khe khẽ vang lên từ cổ họng Khương Tinh Vãn, như cố nuốt đi tiếng rên sắp bật ra.Từng vết mút, từng vết cắn yêu, rải dày như một bức tranh méo mó trên cơ thể nàng. Vai, ngực, hông, thậm chí cả phần trong bắp tay, không nơi nào thoát khỏi ham muốn đánh dấu của chủ nhân.Giang Mộ Bạch ngẩng đầu lên, khẽ liếm khóe môi, nhìn toàn bộ cơ thể phía dưới đã bị phủ kín những dấu hickey loang lổ. Một kiệt tác không cần máu, nhưng đủ để khiến lòng tự trọng của con người kia bị nghiền nát“Không tệ”Giọng cô khẽ trầm, ngón tay lướt qua một vết hickey mới còn đỏ hừng, nhấn nhẹ để Khương Tinh Vãn run lên theo phản xạ.“Thân thể của em…chỉ có ta mới được phép nhục mạ. Những người khác. Không có tư cách.”Khương Tinh Vãn khẽ mở miệng, nhưng không thốt ra lời nào. Đôi mắt nàng nhắm lại, hơi thở run rẩy, những lời này khiến dây thần kinh nàng mẫn cảm…nhưng sâu xa trong đó là cảm giác hoàn toàn bị khống chế.Giang Mộ Bạch nắm lấy cánh tay Khương Tinh Vãn, kéo nàng ngồi dậy, rồi chỉ về phía chiếc gương lớn dựng bên tường. Giọng cô trầm thấp, không cần cao, nhưng đủ khiến cơ thể đang run rẩy kia lập tức nghe theo“Đến đó.”Khương Tinh Vãn giật nhẹ người, hai tay chống nệm, rồi như một con thú nhỏ được gọi tên, nàng rời khỏi chiếc giường, đầu gối chạm nền gỗ, từng bước bò về phía chiếc gương lớn kê sát tường. Tiếng khớp gối cọ vào sàn khẽ vang lên trong phòng yên ắng, hòa với tiếng thở gấp còn chưa bình ổn.Vệt hickey đỏ rải rác trên cơ thể trắng nõn phản chiếu đầy đủ qua tấm gương, không còn một khoảng nào nguyên vẹn, mỗi vết đỏ như một lời tuyên bố quyền sở hữu rõ ràng, lạnh lẽo.Đến nơi, nàng dừng lại, vẫn quỳ gối, hai tay đặt lên đùi, hơi thở nặng nhọc, nhưng ánh mắt theo phản xạ lại cúi xuống, tránh cái nhìn của chính mình.“Ngẩng đầu.”Giang Mộ Bạch đã đến sau lưng nàng, giọng trầm nhưng đủ uy. Bàn tay lạnh khẽ nâng cằm Khương Tinh Vãn, ép nàng nhìn thẳng vào hình ảnh bản thân, một cơ thể trần trụi, chi chít vết hôn cắn, đang quỳ gối như chờ phán lệnh.“Nói đi, để chính em nghe lại.”Khương Tinh Vãn run khẽ, cổ họng nghẹn đắng, nhưng vẫn ép ra tiếng, từng chữ khàn khẽ, như bị lột sạch tự trọng bằng chính giọng nói của mình“Cơ thể ti tiện này… là của chủ nhân.”Giang Mộ Bạch nheo mắt lại, gật khẽ, khóe môi nhếch lên một nét cười vừa lạnh vừa hài lòng. Cô cúi xuống, hơi thở phả lên da cổ nàng, một câu như cột chặt xiềng xích vô hình“Rất ngoan. Nhớ lấy… không phải chỉ là thân xác, mà từng ý nghĩ, từng run rẩy, đều thuộc về ta”Khương Tinh Vãn khép mắt, hơi thở vẫn run, nhưng lần đầu tiên giữa mớ nhục nhã, đau đớn và sợ hãi kia, lại len vào một chút bình yên méo mó, một sự chấp nhận tuyệt đối, không còn lối quay đầu.Giang Mộ Bạch nhìn tiểu nô lệ đang quỳ trước gương thêm một nhịp dài. Bàn tay cô khẽ chạm vào vai nàng“Đứng lên”Khương Tinh Vãn run rẩy chống tay, đầu gối còn ê buốt, vừa đứng chưa vững thì đã bị Giang Mộ Bạch vòng tay ôm lấy. Cơ thể nàng nhẹ bẫng trong vòng tay chủ nhân, hơi ấm trộn lẫn với hương mùi thuốc lành lạnh, tim nàng bất giác đập loạn lênGiang Mộ Bạch bế thẳng lên giường, đặt nàng xuống ngay ngắn, kéo chăn mỏng đắp hờ qua hông. Ánh mắt cô đảo qua một lượt, như ghi nhớ từng vết đỏ, từng dấu cắn, như kiểm tra lại một tác phẩm vừa hoàn thành. Cô xoay người bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy lẫn tiếng khăn được vắt nghe rõ ràng trong không gian yên ắng. Một lát sau, Giang Mộ Bạch quay lại, tay cầm khăn sạch còn ấm hơi nước
Không nói một lời, cô bắt đầu lau cơ thể Khương Tinh Vãn, động tác chậm rãi, chuẩn xác, không còn sắc bén như những mệnh lệnh trước, mà là một sự tỉ mỉ khó diễn tả. Lau qua bờ vai, hõm cổ, xuống từng cánh tay, từng khe ngón tay còn co lại theo phản xạ.Tiếp đó, cô đặt khăn sang một bên, mở hộp thuốc nhỏ từ ngăn kéo, tay lấy thuốc bôi nhẹ lên những vệt hằn trên ngực, hông, bắp đùi, từng chỗ đều không bỏ sót.Cuối cùng, bàn tay cô khẽ chạm vào chiếc kẹp còn ngoạm chặt trên đầu ngực. Giang Mộ Bạch cúi sát, hơi thở mỏng lướt qua da thịt đang nhạy cảm cực độ.“Thả lỏng.”Cô trầm giọng, như dỗ một con thú đang run. Ngón tay khéo léo bóp nhẹ, tiếng “cạch” vang khẽ, chiếc kẹp đầu tiên được tháo ra, rồi chiếc thứ hai. Vùng da vừa được giải phóng khẽ hồng lên, thần kinh bên dưới như bật dậy theo từng luồng máu lưu thông trở lại.Giang Mộ Bạch vuốt nhẹ qua một lần cuối, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Khương Tinh Vãn, giọng cô trầm thấp vang lên“Tôi có thể ôm em ngủ được không.?”Khương Tinh Vãn hơi mở mắt, hàng mi còn run nhẹ, trong đáy mắt vẫn là mệt mỏi, đau nhức, nhưng có một tia gì đó rất lạ, như một đốm sáng nhỏ len vào khoảng tối mịt. Nàng không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu, cổ họng nghèn nghẹn không thốt nổi một chữ.Giang Mộ Bạch không nói thêm, chỉ lặng lẽ trượt người xuống, chăn khẽ lay động theo từng cử động của cô. Vòng tay dài khẽ ôm lấy cơ thể gầy nhỏ kia, không còn sức ép, không còn trò chơi quyền lực, chỉ là một cái ôm yên tĩnh, vừa đủ để hơi ấm truyền qua làn da còn vương từng lằn đỏ ửngTrong bóng tối, Giang Mộ Bạch khẽ siết nhẹ vòng tay, không hôn, không nói thêm, chỉ để hơi thở hòa vào nhau. Khương Tinh Vãn trong vòng tay của Giang Mộ Bạch lại bình yên đến lạ thường.