DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN

Chương 16



Chương 16 : Gặp Mặt
================
Sáng sớm, sương còn đọng trên tán lá, đồi Tuyết Nhạn như được phủ một lớp áo mỏng manh, những giọt nước li ti trượt qua mái lều rơi xuống nền cỏ ẩm. Lam Thư Dao vẫn còn cuộn trong túi ngủ, hơi thở đều và ấm, như thể chẳng có gì trên đời đủ nặng để đánh thức cô khỏi giấc mơ bình yên ấy.

Khương Tinh Vãn đã dậy từ rất sớm.

Nàng ngồi ở ngoài, khoanh gối trên tảng đá phẳng gần đó, điện thoại cầm trong tay lạnh đến mức đầu ngón tay tê rần.

Trên màn hình, biểu tượng “đã xem” nhỏ xíu ở góc dưới bức ảnh hiện rõ như một cái tát đánh vào sự huyễn hoặc của chính mình.

Giang Mộ Bạch đã thấy tin nàng đăng. Chỉ là không một tin nhắn, càng không có một lời hỏi han, tựa như giữa hai người đã chẳng còn chút liên quan mỏng manh nào.

Gió sáng sớm lùa qua khe áo, mát lạnh, kéo theo cả thứ trống trải lạ lùng tràn vào lòng ngực.

Một thứ cảm giác khó diễn tả: vừa đau vừa buồn cười, vừa như mất đi thứ gì đó vừa như tự chọc thủng giấc mộng còn chưa có cơ hội được bắt đầu.

Nàng cười khẽ, không thành tiếng, chỉ có khoé môi nhếch lên như một nét nhăn méo mó hơn là nụ cười.

“Không hồi âm cũng tốt.”

Nàng lẩm bẩm, giọng nhỏ như hơi thở.

“Ít ra em đã hiểu rõ…vị trí của mình”

Ít phút sau đó, tiếng còi tập họp cũng vang lên ở khu vực lều trại. Sinh viên lục tục rời khỏi lều, tiếng nói cười bắt đầu rộn lên giữa khoảng đồi còn ướt sương. Ban tổ chức cầm loa thông báo lịch trình buổi sáng, giọng người nam vang xa trong khí lạnh.

“Các em lưu ý, hôm nay ngoài hoạt động team-building, nhà trường có chương trình tình nguyện tại thôn Tân Khê, cách đây khoảng mười lăm phút di chuyển. Mọi người chuẩn bị tập trung, chia đội hỗ trợ dọn dẹp, phát quà và giao lưu cùng trẻ con trong thôn.”

Lam Thư Dao ngáp dài, vừa chui ra khỏi túi ngủ vừa hỏi vội

“Vãn Vãn, cậu thức sớm như vậy làm gì? Tối qua còn thấy cậu nhìn điện thoại cả đêm.”

Khương Tinh Vãn vẫn ngồi đó, mắt dán vào màn hình điện thoại giờ đã tối om vì hết thời gian sáng màn, không một thông báo nào mới.

Nàng nhét điện thoại vào túi áo, đứng lên, phủi sơ lớp bụi cỏ trên gấu quần, nàng thoáng cười lên tiếng

“Mình quen thức sớm, tối qua là có chút không ngủ được. Đi nào, hoạt động hôm nay mình thấy rất ý nghĩa.”

Cả nhóm nhanh chóng lên xe buýt nhỏ do ban tổ chức chuẩn bị.

Con đường dẫn vào thôn quanh co, hẹp và lấm lem bùn đất sau cơn mưa đêm qua. Hai bên đường những mái nhà được lớp ngói đỏ cổ xưa ằm lẩn khuất giữa những rặng tre, khói bếp lững lờ bay lên.

Khung cảnh yên bình này cũng phần nào xoa dịu đi âm ỉ trong lòng Khương Tinh Vãn

Trẻ con chạy theo tiếng động cơ, đôi chân trần lấm bùn, miệng gọi nhau í ới, ánh mắt tò mò sáng lấp lánh. Sự hồn nhiên ấy, với Khương Tinh Vãn, lại như thứ ánh sáng xa xỉ - ngày còn nhỏ, nàng nào có phút giây hồn nhiên như thế này.

Nhiệm vụ được chia: nhóm phát quà, nhóm quét dọn sân đình, nhóm hướng dẫn các em vẽ tranh, làm thiệp Giáng Sinh.

Lam Thư Dao kéo nhẹ tay Khương Tinh Vãn, mắt lóe sáng như tìm thấy niềm vui hiếm hoi

“Đi với mình, dạy tụi nhỏ vẽ đi. Mình vẽ xấu nhưng tụi nhỏ chắc cũng không để ý đâu.”

Khương Tinh Vãn khẽ gật, một tiếng
“Ừ” rất nhẹ, rồi theo chân bạn vào khu nhà cộng đồng của thôn.

Căn phòng rộng, tường quét vôi bạc màu, cửa sổ gỗ mở ra là nhìn thấy đồi xa xám mù trong hơi sương. Trẻ con ngồi thành hàng, mỗi đứa ôm khư khư một tập giấy trắng, mắt ngước lên đầy mong chờ.

Một cô bé chừng bảy, tám tuổi, tóc buộc hai bên, đưa giấy lên, giọng lắp bắp

“Chị ơi, vẽ cho em cây thông được không?”

Cô bé cười híp mắt, ôm chặt tờ giấy vào ngực, như thể vừa nhận được báu vật. Khương Tinh Vãn mỉm cười xoa đầu cô bé, giọng nàng nhẹ như gió

“Được. Nhưng mà có xấu cũng đừng có chê nhé bạn nhỏ.”

Khương Tinh Vãn không hề biết từ khoảnh khắc nàng bước vào nhà cộng đồng vẫn luôn có một ánh mắt kín đáo quan sát nàng từ phía xa.

Trưa hôm ấy, nắng đã rọi xiên qua từng tán cây. Gió từ lòng núi trườn theo khe suối, mang theo hơi lạnh và mùi cỏ dại.
Khương Tinh Vãn dẫn mấy đứa nhỏ theo con đường đất hẹp, men xuống bờ suối cách nhà cộng đồng chừng vài trăm mét. Lũ trẻ lon ton chạy trước, tay ôm giấy, tay cầm vài hộp màu vẽ vừa được phát.

Tiếng cười của chúng vang dội trong không gian hoang sơ, hoàn toàn khiến nàng quên mất những phiền muộn trong lòng.

Bờ suối rộng, nước trong veo, đá cuội xếp thành từng bậc tự nhiên. Mặt nước lấp lánh hắt ánh sáng lên gương mặt Khương Tinh Vãn, khiến làn da trắng nhợt càng thêm mong manh.

Nàng ngồi xuống một phiến đá, hướng dẫn mấy đứa nhỏ cách chấm màu, vẽ núi, vẽ cây.
Một lúc sau, tiếng cười ồn ào của vài nam sinh vọng đến

Những chiếc áo khoác đồng phục khoa báo chí đập vào mắt nàng ngay khi ngước nhìn. Bọn họ từ hướng ngược lại đi tới, dáng đi cợt nhả, ánh mắt lướt qua đám trẻ chỉ dừng lại một thoáng, nhưng khi nhìn đến nàng, cái nhìn ấy khác hẳn, đầy cợt nhã và miệt thị.

Trong lòng nàng liền dấy lên cảm giác bất an

Một trong số đó khẽ cười, tiếng cười vừa trêu ngươi vừa khàn đặc

“Ơ, ai đây? Khương Tinh Vãn của khoa luật sao? Là hoa khôi cao ngạo đó sao?”

Một tên khác nhét tay vào túi quần, tiến thêm một bước, ánh mắt rà từ đầu xuống chân nàng, giọng lộ rõ ý đồ

“Nghe đám người Trình Dương nói, cô chỉ là loại gái rẻ tiền. Nói đi, một lần chơi là bao nhiêu. Ông đây cho cô gấp đôi chỉ cần hầu hạ ông thật tốt là được.”

Lũ trẻ bắt đầu im lặng, nhìn qua nhìn lại, không hiểu chuyện gì nhưng cũng nhận ra khí trời đột nhiên lạnh lẽo lạ thường. Một đứa bé gái túm nhẹ vạt áo của Khương Tinh Vãn

“Chị….có chuyện gì vậy?”

Khương Tinh Vãn trước tiên đẩy bọn trẻ ra sau người mình. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn đám người trước mặt.

“Ở đây có trẻ con, các cậu ăn nói không thể sạch sẽ một chút sao?”

Một tên tóc húi cua khịt mũi, cười khẩy, không thèm che giấu vẻ khinh thường

“Giả vờ cái gì? Đèn vừa tắt liền như con chó ngoan ngoãn cả thôi.”

Đám còn lại phá lên cười, tiếng cười khàn đục, lẫn trong tiếng nước suối róc rách nghe rợn cả da đầu.

Một gã cao to nhất liếc qua mấy đứa bé, rồi nhìn thẳng vào Khương Tinh Vãn, giọng rít qua kẽ răng

“Bọn nhóc kia, về trước đi. Chị đẹp của mấy đứa phải ở lại tiếp bọn anh một lát.”

Bàn tay hắn đã đưa ra, định gạt lũ trẻ sang một bên.

“Lấy cái tên bẩn của cậu ra.”

Giọng Khương Tinh Vãn trầm xuống, lạnh như sắt, từng chữ cắt thẳng vào không khí.

Hắn khựng lại nửa nhịp, hơi ngạc nhiên trước khí thế đột ngột dâng lên từ một cô gái vẫn luôn được biết đến là lạnh lùng, ít nói. Nhưng rồi cả nhóm phá lên cười lần nữa, lần này chát chúa và nhơ bẩn hơn.

“Ồ, cô ta còn biết hung dữ nữa cơ đấy!”

“Càng thú vị. Để xem cô còn cứng được đến bao lâu.”

Khương Tinh Vãn lặng lẽ quét mắt nhìn quanh: đường mòn nhỏ hẹp, xe buýt của trường chắc còn đang ở đầu thôn, nơi này vắng như tờ. Nếu bây giờ la lên, chưa chắc ai nghe thấy. Nàng khẽ hạ ánh mắt xuống mấy đứa trẻ đang run rẩy núp sau lưng mình, lòng bàn tay siết chặt đến bật gân xanh.

“Trước tiên cứ trở về.”

Nàng nói nhỏ, không rời mắt khỏi đám sinh viên trước mặt.

“Chị sẽ nhanh chóng trở về.”

Mấy đứa nhỏ lập tức bật khóc, nhưng nghe theo, từng đứa gật đầu lia lịa, rồi rụt rè tìm khe trống giữa các tảng đá để lách người chạy. 

Một tên định đưa tay ngăn, nhưng Khương Tinh Vãn đã bước lên chặn đường, thân hình mảnh khảnh nhưng thế đứng vững như chặn ngang lối.

“Các người muốn là tôi.”

Nàng nói chậm, mắt không chớp, giọng khàn đặc như nuốt cả hơi thở

“Chứ không phải bọn nhỏ.”

Một thoáng im ắng bất ngờ kéo xuống bờ suối. Rồi một tràng cười lại bật lên, dữ hơn, thô hơn, như thứ tiếng báo hiệu con thú đói sắp lao vào con mồi.

“Được thôi…”

Gã cao to cười nửa miệng, bàn tay bắt đầu nắm lại, đốt tay kêu răng rắc

“…Xem hoa khôi khoa luật có bản lĩnh gì ngoài cái mặt lạnh đó không.”

Khương Tinh Vãn né được cú túm đầu tiên nhưng lực chênh lệch quá lớn. Một cánh tay thô ráp chộp trúng vai nàng, giật ngược, hất cả cơ thể nhỏ gọn đập vào thân cây phía sau.

“Buông ra!”

Nàng nghiến răng, khuỷu tay hất mạnh, đánh trúng hông tên đứng gần. Nhưng chỉ đủ làm hắn nhăn mặt, không đủ khiến lùi bước.

Một bàn tay khác vung lên “chát”, tiếng tát khô như roi quất, má nàng lập tức nóng rát, tiếng ù ù vang trong tai. Vừa định gượng dậy, một cú khác đã giáng xuống, nặng và sâu, đẩy cả thế giới trước mắt thành một quầng trắng loá.

Chát…

“Tưởng lạnh lùng là ngon à? Chỉ là gái rẻ tiền thôi, bày đặt làm cao!”

Một đứa gầm lên, tay nắm tóc nàng, giật mạnh. Da đầu Khương Tinh Vãn căng lên như sắp rách, từng sợi tóc bị kéo đến buốt tận óc, nhưng nàng không rên nửa tiếng, chỉ cắn chặt răng, đôi mắt đen trừng thẳng vào kẻ đang lôi mình, cái nhìn đầy sắt bén như lưỡi dao

Một tên khác đã cúi xuống, cười hèn hạ, tay lôi lỏng thắt lưng chính mình, hơi thở khàn khàn nặng mùi rượu rẻ tiền.

“Để xem hoa khôi khoa luật có còn ngạo được nữa không.”

Bàn tay hắn vươn tới, sẵn sàng kéo phăng chiếc quần bò của Khương Tinh Vãn. Được chơi người đẹp ở nơi núi non sông suối thế này, thật kích thích.

Và đúng lúc đó tiếng giày nện chậm lên lớp cỏ dại, đều đặn, nặng trĩu như dập lên từng nhịp tim của kẻ phạm tội. Mùi thuốc lá nhàn nhạt theo gió len vào bờ suối, lạnh lẽo, xa xỉ, lạ lẫm với khung cảnh thôn quê này.

Một giọng nữ trầm, khẽ, nhưng từng chữ như rạch thẳng qua sương mù

“Từ khi nào người của ta. Cũng để các người bỡn trong tay?”

Đám nam sinh cùng lúc khựng lại, tay còn giữ nguyên tư thế, cổ cứng đờ mà không dám xoay vội

Giữa khoảng rừng ẩm, Giang Mộ Bạch hiện ra. Bộ vest đen ôm người, cổ tay áo sơmi trắng hờ hững lộ ra, một tay đút túi, tay kia kẹp điếu thuốc đang cháy dở, khói mỏng cuộn lấy nét mặt tĩnh lặng nhưng nguy hiểm đến lạnh xương

Mỗi bước chân của cô như nghiền nát không khí, từng nhịp đè lên da thịt đám nam sinh bằng thứ áp lực vô hình, như cũng là sợi rơm cứu lấy Khương Tinh Vãn.

Không một ai kịp nói câu nào, điếu thuốc giữa hai ngón tay Giang Mộ Bạch đã vẽ một đường cong trên không trung rồi rơi xuống, ánh đỏ nhỏ xíu tắt phụt trên nền đất ẩm

Bàn tay cô rời túi quần, năm ngón bật ra một cú quất thẳng, chính xác, không cần lấy đà ‘bốp’  - tiếng nắm đấm nện vào gò má tên vừa kéo thắt lưng. Hắn bật ngửa, cả thân hình cao to nặng trịch văng thẳng xuống đám đá cuội, trượt dài cả mét, răng va vào nhau kêu ken két.

“Cô bé, nhắm mắt lại. Loại chuyện bạo lực này không nên nhìn.”

Khương Tinh Vãn vội vàng nhắm mắt, lồng ngực vẫn không ngừng đập dồn dâp. Giang Mộ Bạch sao có thể xuất hiện đúng lúc như thế này.

Khi mà nàng đã quyết định gặm nhắm tình cảm đang nhen nhóm này đến lụi tàn, thì một lần nữa ngọn lửa được đốt nóng.

“Ngoan”

Giang Mộ Bạch nhìn đến tên đang túm tóc Khương Tinh Vãn chưa kịp buông, Cô đã vặn cổ tay hắn bằng một động tác dứt khoát. Một tiếng rắc khô khốc vang lên. Hắn rú lên như lợn bị chọc tiết, tay buông thõng, cả người quỵ gối ngay tại chỗ.

Hai tên còn lại chấn động, vừa sợ vừa hoảng, mắt đảo lia lịa tìm đường thoát. Nhưng Giang Mộ Bạch không cho cơ hội. Cô túm cổ áo một đứa, đập thẳng gáy nó vào thân cây bên cạnh ‘rầm’ tiếng động trầm trầm, cả khúc cây rung bần bật, gã lịm xuống, mắt trợn ngược, chân tay co giật mấy cái rồi im hẳn.
Đứa cuối cùng rụt lùi, vừa run vừa nói lắp

“Chị….gái….tha mạng….tụi em còn nhỏ….”

Một cú đá xé gió cắt ngang câu nói, mũi giày đen bóng dập thẳng vào hông hắn, hất cả người nặng gần tám mươi ký lộn ngang trên bãi cỏ, lăn tròn như bao tải bị vứt bỏ

Không khí quanh bờ suối nặng đến nghẹt, chỉ còn tiếng thở đứt đoạn của mấy thằng vừa bị dập nát lòng kiêu hãnh, lẫn tiếng nước róc rách như cố che đi mùi máu tanh đang lan trong gió.

Giang Mộ Bạch cúi xuống, một tay nhẹ nhàng nâng Khương Tinh Vãn dậy như chưa từng có cảnh bạo lực tàn khốc vừa diễn ra. Mắt cô liếc thoáng qua những khuôn mặt bầm dập đang nằm rải rác trên bãi đá, giọng trầm khẽ nhưng mỗi chữ như dao rạch vào cổ họng kẻ nghe

“Cút. Từ ngày mai, chúng mày không đáng có mặt ở trường Thanh Bắc.”

Khương Tinh Vãn rút sâu trong lòng Giang Mộ Bạch, nàng chậm rãi bật ra tiếng nói từ con tim

“Em…rất nhớ chủ nhân.”

Giang Mộ Bạch ôm Khương Tinh Vãn gọn trong tay, động tác không vội, cũng chẳng chậm, nhưng từng bước chân đều chắc chắn, như thể chỉ cần hơi sơ sẩy thôi, tiểu nô lệ này sẽ vỡ ra thành từng mảnh.

Con đường men theo triền đồi dẫn ra bãi đất trống nơi chiếc xe hạng sang màu đen đã đỗ suốt đêm

Giang Mộ Bạch nhẹ nhàng mở cửa ghế sau, cúi người, cẩn thận đặt Khương Tinh Vãn vào, tầm mắt không quên liếc qua gò má có chút sưng nhẹ vì hai cái tát của đám người kia. Đầu ngón tay cô trong vô thức mà đưa lên chạm nhẹ

“Rời xa ta một chút đã bị thương thành cái dạng này.”

Giọng cô khẽ trầm xuống, nghe như trách nhưng thật ra mỗi chữ đều nặng trĩu xót xa

Khương Tinh Vãn ngẩng mắt lên, ánh nhìn vẫn còn lẫn chút hoảng loạn chưa kịp tan, môi nàng mấp máy, nhưng rốt cuộc lại nuốt hết vào trong, chỉ khẽ lên tiếng

“Chủ nhân. Người không cần em nữa sao?”

Giang Mộ Bạch không lên tiêng, nhưng đáy mắt nhiều ngày không thấy ánh cười lại nghiễm nhin cong thành một đường cong rất nhẹ, mỏng và mảnh

“Nói xem? Nếu không cần có chạy đến đây tìm em không?”

Cô dừng lại một chút, đầu ngón tay sượt nhẹ lên vành môi nhợt nhạt của tiểu nô lệ

“Ở đây chờ ta. Ta gọi điện thoại xong sẽ vào với em.”

Giang Mộ Bạch khép cửa xe lại, bước một vòng ra ghế lái. Cửa đóng lại, không gian trong khoang xe liền cách biệt hẳn tiếng gió đồi và mùi đất ẩm còn lơ lửng ngoài kia. Cô ngồi thẳng người, điện thoại lại được rút ra, bấm một dãy số quen thuộc.

Cuộc gọi kết nối rất nhanh

[Giang tổng, có gì cần căn dặn]

Cô tựa khuỷu tay lên thành cửa, mắt hờ hững đặt vào dòng suối nhỏ bên ngoài, giọng cô không cao, nhưng từng chữ như ép qua kẽ răng

“Cao Chí Thành. Có phải ghế hiệu trưởng không muốn ngồi nữa phải không? Hay là lần trước cảnh cáo ông vẫn chưa đủ”

Đầu dây bên kia im lặng hẳn một nhịp, chỉ còn tiếng thở gấp như mắc nghẹn.

[Giang… Giang tổng… tôi… tôi không hiểu ý cô…]

Giang Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu, một bên môi nhếch lên thành đường cong mỏng đến đáng sợ

“Không hiểu?”

Giọng cô chậm rãi, đều đặn, mỗi chữ như rơi xuống tai người kia thành một nhát chém lạnh

“Một nhóm sinh viên khoa báo chí, ngay trong chuyến tình nguyện do trường tổ chức, định làm nhục sinh viên khoa luật. Để tôi nhắc lại tên nạn nhân cho ông nhớ: Khương – Tinh - Vãn.”

Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng nuốt nước bọt.

[Giang tổng… chuyện này… quả thật tôi chưa nhận được báo cáo…]

“Báo cáo?”

Cô bật cười khẽ, tiếng cười mỏng như dao lướt qua kính

“Cần báo cáo để biết trường của mình đang chứa một đám súc vật? Hay cần báo cáo để biết chiếc ghế hiệu trưởng của ông lung lay đến mức nào?”

Khoảng lặng lại kéo dài, rồi giọng Cao Chí Thành run khẽ

[Xin Giang tổng chỉ thị. Tôi… tôi sẽ lập tức xử lý.]

Giang Mộ Bạch tựa người sâu hơn vào ghế, tay khẽ vỗ vô-lăng, ánh mắt không rời dòng nước nhỏ ngoài kia, giọng cô trầm, lạnh, nhưng không còn cần quát

“Tôi không muốn có một câu đồn nào về chuyện này. Cái tên Khương Tinh Vãn sẽ không dính lấy bất cứ lời rác rưởi nào. Bọn kia, từ ngày mai, đừng để tôi nhìn thấy ở Thanh Bắc nữa.”

[Vâng… vâng! Tôi cam đoan, tuyệt đối không một tiếng lọt ra ngoài. Tất cả sẽ bị đuổi học trong im lặng.]

Giang Mộ Bạch cúp máy, không cần thêm một câu

Cô ngả nhẹ đầu lên tựa ghế, nhắm mắt vài giây, như để giữ lại chút bình tĩnh. Có những chuyện chỉ muốn đẩy đi cuối cùng lại càng kéo đến gần. Tiểu nô lệ này thật biết cách dày vò cô.

Một thoáng sau, Giang Mộ Bạch nghiêng người về phía ghế sau, bàn tay khẽ vỗ vào gối Khương Tinh Vãn, giọng cô đã dịu đi, nhưng trầm thấp, nén đầy một loại dịu dàng lẫn mệnh lệnh

“Ngủ một lát đi, tiểu nô lệ. Ta đưa em về.”

Xe chạy một đường từ đồi Tuyết Nhạn về thẳng trang viên. Khác với xe buýt, đọng cơ xe của Giang Mộ Bạch rất êm, một đêm mất ngủ cộng thêm chuyện vừa rồi, chẳng mấy chốc Khương Tinh Vãn đã nặng nề thiếp đi.

Cho đến khi tiếng phanh xe nghiến qua lớp đá mịn, Khương Tinh Vãn mới giật mình tỉnh giấc. nàng run nhẹ vành mi nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Giang Mộ Bạch tháo dây an toàn, sau đó liền đẩy cửa xe bước xuống. Cô vòng ra phía sau đỡ lấy Khương Tinh Vãn, chất giọng êm nhẹ phủ nhẹ lên vành tai

“Đi được không? Hay là bế em?”

Khương Tinh Vãn dụi khẽ mắt, cơn buồn ngủ chưa tan hết, cơ thể vừa mệt vừa đau khiến nàng vô thức nghiêng người về phía Giang Mộ Bạch, nửa muốn tựa nửa không dám vượt giới hạn.

“Em tự đi được. Cảm ơn chủ nhân”

Khóe môi Giang Mộ Bạch khẽ nhếch lên, ánh mắt thoáng qua chút dịu dàng không dễ thấy.

Cô đặt một tay lên lưng tiểu nô lệ, giữ chặt nhưng không gò ép, cùng bước lên bậc đá dẫn vào đại sảnh.

Cánh cửa gỗ nặng trịch được đẩy mở. Ánh sáng đèn vàng dịu lập tức hắt ra, nuốt lấy hai bóng người vừa bước vào.

Và ngay khoảng khắc đèn huyền quang bật sáng, dáng dấp một nữ nhân trong y phục hầu gái quỳ một góc khiến cơn buồn ngủ của Khương Tinh Vãn bay mất.

Bước chân nàng tức thì khựng lại, bàn tay trong vô thức dùng sức mà siết nhẹ lấy cánh tay của Giang Mộ Bạch.

“Tiểu nô của ta. Em đang làm ta đau đấy.”

Giang Mộ Bạch nghiêng đầu qua, giọng vẫn đều, trầm nhưng thoáng ẩn một tia ý cười rất mỏng, đủ để người đối diện không biết là trêu hay cảnh cáo.

Khương Tinh Vãn lập tức buông lỏng tay, hơi lùi nửa bước, mắt vẫn chưa rời được người phụ nữ đang quỳ kia. Nàng từng nghĩ đến vô vàng lý do thời gian này vì sao Giang Mộ Bạch làm lơ nàng, và cũng từng nghĩ đến khía cạnh này.

Chỉ là nàng không nghĩ một khi biết được, lồng ngực lại khó chịu đến như vậy.

Không khí trong sảnh đọng lại, từng giọt thời gian như dán chặt lên tường đá lạnh ngắt.

Giang Mộ Bạch bước thẳng đến sofa, Khương Tinh Vãn bị bỏ lại ở huyền quang không biết nên tiến hay lùi, hai tay nàng vô thức mà xoắn lại.

“Sao vây. Tiểu nô lệ, em quên thân phận của mình khi ở trước mặt ta rồi sao?”

Khương Tinh Vãn lập tức quỳ xuống, đầu gối chạm hẳn vào sàn gỗ vang lên âm thanh cốp vang dội. 

Kiều Hân vừa rồi khi nhìn thấy cô nhóc này còn vô cùng hoảng hốt khi cho rằng đó là người yêu của Giang Mộ Bạch.

Cô ta lo sợ trạng thái đầy nhục nhã của mình sẽ bị người khác nhìn thấy.

Nhưng hiện tại nghe đến ‘tiểu nô lệ’ liền hiểu được, khóe môi nhịn không được mà cười nhạt. ra là ‘đồng môn’.

“Kiều Hân ngươi là con chó của ta. Nhưng Khương Tinh Vãn là nô lệ của ta. Ngươi hiểu khái niệm này chứ?”

Kiều Hân nghe câu đó, nụ cười trên môi khựng lại nửa nhịp, nét nhạt nhòa dần, như một nhát dao mỏng lướt qua mặt mà không đổ máu nhưng lại để lại cơn đau rát râm ran tận óc.

Giang Mộ Bạch tựa người vào lưng ghế, một chân vắt qua gối, tay nhàn nhã nâng ly nước trên bàn, ánh nhìn từ trên cao rơi xuống cả hai người phụ nữ đang quỳ

“Cô bé. Kiều Hân này thời gian tới sẽ tạm thời lưu lại đây. Làm công cụ phát tiết cho ta. Bởi vì ta không muốn tổn thương em như lần trước. Nhưng đều này không đồng nghĩa hợp đồng giữa ta và em kết thúc. Ta vẫn là chủ của em.”

Cô đặt ly nước xuống, tiếng “cạch” khẽ khàng nhưng nặng tựa búa gõ lên mặt hồ căng thẳng.




Chương trước Chương tiếp
Loading...