DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN
Chương 15
Chương 15 : Tan
================
Những ngày cuối năm, các dãy phố lớn nhỏ ở Bắc Thành như được phủ lớp áo mới. Từng dây đèn hình ngôi sao, quả chuông, lấp lánh dọc theo vỉa hè như vẽ lên bầu trời một dải ngân hà rực rỡ hạ xuống nhân gian. Hơi lạnh từ những cơn gió cuối đông len qua từng khe áo, báo hiệu mùa Giáng Sinh đang chạm ngõ.Khoa luật của Đại Học Bắc Thành, không khí khác hẳn thường ngày. Một tấm bảng lớn dán ngay cửa, dòng chữ đỏ rực: /Chuyến dã ngoại Giáng Sinh – đăng ký trước thứ Sáu!/. Tiếng bàn tán rộn rã lấn át cả tiếng giảng khô khan trên bục, ai nấy đều đã rục rịch bàn kế hoạch vui chơi, như một cách tự thưởng cho học kỳ vừa kết thúc đầy áp lực.Lam Thư Dao chống cằm nhìn qua người bạn ngồi cạnh mình, ánh mắt mang theo chút trêu chọc quen thuộc“Vãn Vãn”Cô nàng nghiêng người, khẽ huých khuỷu tay“Cậu định đi không? Chuyến này nghe nói lên Đồi Tuyết Nhạn đó. Ba ngày hai đêm, có đốt lửa trại, có nhạc sống. Không đi thì uổng lắm.”Khương Tinh Vãn vẫn lật sách như chẳng để tâm, nhưng khóe môi khẽ động, rất nhẹ, như bị kéo bởi một sợi dây suy nghĩ nào đó. Cả lớp đều rộn ràng, còn nàng lại lạc lõng như kẻ ngoài cuộc.Lam Thư Dao vốn cho rằng sẽ nhận được câu từ chối từ cô bạn này, nhưng là không. Khương Tinh Vãn nhẹ giọng đáp“Mình sẽ phải xem lại. Nếu được cũng sẽ cùng đi.”Sở dĩ Khương Tinh Vãn có quyết định này là vì từ sau chuyện lần tước, Giang Mộ Bạch đối với nàng có chút thả lỏng, không còn roi đánh, không còn quỳ bò, càng không còn vũ nhục nàng như trước. Thậm chí, nàng có cảm giác bản thân và Giang Mộ Bạch không hề bị ràng buộc bởi bản hợp đồng kia.Đổi lại, chị ấy dường như ít khi về nhà hơn. Vú Phương có nói là tập đoàn bận rộn, nàng cũng xem như đây là khoảng thời gian để chính mình được nghỉ ngơi. Dù rằng, Khương Tinh Vãn hiểu được Giang Mộ Bạch là đang tránh mặt nàng….phải chăng mối quan hệ của hai người đã sắp đi đến hồi kết.Tan học, Khương Tinh Vãn đạp xe chậm rãi về trang viên.Từng vòng bánh xe quay đều như gõ vào tâm trí nàng một câu hỏi lặp đi lặp lại: “Nói hay không nói? Xin phép hay cứ im lặng mà đi?”Chuyến dã ngoại không phải chuyện lớn, cũng chẳng phải thứ nàng háo hức quá mức. Nhưng đó là lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian dài, nàng có cảm giác muốn rời khỏi vòng quay khép kín quanh Giang Mộ Bạch, không phải để phản kháng, chỉ là để hít thở.Và sắp xếp lại những xáo trộn bên trong lòng mình. Nàng đối với Giang Mộ Bạch từ khi nào lại nảy sinh cảm giác dựa dẫmTrang viên vẫn như mọi ngày, im lặng và lạnh lẽo. Vú Phương đang sắp xếp đồ trong bếp. Khương Tinh Vãn thay giày, cởi áo khoác, nhìn quanh phòng khách vắng lặng. Giang Mộ Bạch chưa về.Nàng đứng đó một lúc, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, tự nhủ“Nói ra cũng có thể bị trách phạt… Nhưng nếu im lặng mà đi, khi chị ấy biết rồi, sẽ còn đáng sợ hơn.”Một tiếng động khẽ nơi cửa chính vang lên, tiếng khóa điện tử mở, tiếng gót giày nện nhẹ trên nền gỗ. Giang Mộ Bạch đã về.Khương Tinh Vãn hít sâu, bước ra khỏi góc phòng, quỳ xuống theo đúng quy củ, đầu cúi thấp, nhưng cổ họng nghẹn lại, câu mở lời mắc kẹt mãi nơi đầu lưỡi.“Chủ nhân… có chuyện này… nô muốn xin phép.”Ánh mắt Giang Mộ Bạch khẽ nhìn xuống, không lạnh cũng không nóng. Thời gian này, cô đối với tiểu nô lệ bảo trì một khoảng cách nhất định, không phải vì chán ghét mà là vì cô sợ rằng chính mình lại vì sự đeo bám của Kiều Hân mà oan uổn cô bé này.Giang Mộ Bạch đặt chiếc túi tài liệu xuống bàn, động tác không nhanh, cũng chẳng chậm, nhưng đủ khiến khoảng lặng giữa hai người nặng thêm mấy phần.Cô tháo chiếc áo khoác ngoài, vắt lên thành ghế, đứng đó một lúc lâu, chỉ nhìn bóng đèn treo lửng lơ phía trên, như thể đang tự hỏi bản thân nên phản ứng thế nào.“Nói đi”Âm thanh khẽ bật ra, trầm thấp, dường như không mang chút sắc thái cảm xúc nào.Khương Tinh Vãn quỳ gối dưới chân, hai tay đặt ngay ngắn, cúi đầu đến mức mũi gần như chạm sàn gỗ lạnh. Nàng siết chặt bàn tay, lấy hết dũng khí“Trường có chuyến dã ngoại Giáng Sinh. Ba ngày hai đêm… Nô muốn xin phép được cùng bạn đồng học tham gia.”Không gian tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc nơi góc tường. Một cơn gió lạnh từ khe cửa len vào, phả lên da thịt đang căng cứng của nàng một mảng tê rần.Giang Mộ Bạch ngồi xuống sofa, chống một tay lên thái dương, ngón tay gõ nhẹ lên xương gò má, ánh mắt hạ xuống nhìn tiểu nô lệ quỳ ngoan ngoãn trước mặt. Cô không lập tức trả lời, chỉ nhìn, thật lâu.“Em muốn đi…”Giọng cô khàn đi, nhưng không nặng nề, chỉ là thứ âm thanh mỏi mệt, nghe như vừa tự nhủ, vừa như hỏi đối phương.“Có phải là vì dạo gần đây ta không để mắt đến em không?”Khương Tinh Vãn ngẩng nhẹ đầu, đôi mắt đen sáng long lanh, nàng thành thật lên tiếng“Nô không có. Nô hiểu được chủ nhân quan tâm là phúc phần, không được để mắt là do em không tốt, xứng đáng bị bỏ mặt”Khóe môi Giang Mộ Bạch khẽ nhếch, không rõ là cười hay chỉ là một thoáng mệt mỏi vừa vụt qua“Đi dã ngoại, tiện thể làm quen thêm vài chủ mới sao?”Cô dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ đều nhịp xuống mặt gỗ“Đi đi. Dù sao thời điểm này, ta cũng cảm thấy không hứng thú với em.”Một câu nói ra, tưởng chừng như đơn giản nhưng đối với Khương Tinh Vãn là lời khẳng định – chính mình đã bị vứt bỏ. Nàng trong lòng run lên một trận, nhưng chỉ có thể cúi đầu chạm sàn mà thấp giọng“Cảm ơn chủ nhân.”Giang Mộ Bạch không nói thêm lời khác liền đứng dậy rời khỏi sofa, lần trước Từ Châu đã ảnh hưởng đến cô. Cô lo lắng nếu cứ tiếp tục, thì một cái gái đơn thuần sẽ bị thế giới của cô vấy bẩn.Cứ chậm rãi tách ra như vậy cũng tốt.Những ngày sau đó, Giang Mộ Bạch cũng không xuất hiện trước mặt Khương Tinh Vãn, cho đến ngày nàng đi dã ngoại.Sáng sớm hôm ấy, sương mỏng như sợi khói lảng vảng trên hàng trúc hai bên lối đi. Chiếc vali nhỏ gọn của Khương Tinh Vãn lăn đều trên nền gạch sạch bóng, âm thanh bánh xe cao su khẽ khàng đến mức nghe như tiếng gió lướt qua kẽ lá.Vú Phương đứng nơi cửa lớn, tay giữ chặt chiếc áo len quanh vai, ánh mắt tràn đầy lo lắng dịu dàng.“Đi mấy ngày cũng phải chú ý giữ ấm, đồ ăn đừng kén, bạn bè rủ rê gì thì lựa lời mà từ chối, đừng để ai bắt nạt.”Giọng bà nhẹ nhàng vang lên. Không biết những ngày này vì sao đại tiểu thư đối với đứa nhỏ này vô cùng lạnh nhạt. Nhưng thân là người làm lâu năm của Giang giam, bà có thể khẳng định khi Khương Tinh Vãn ở cạnh, đại tiểu thư dường như đã vui vẻ hơn nhiều.Khương Tinh Vãn cúi đầu, ngoan ngoãn đáp, nụ cười nhẹ như gió đông thoảng qua“Vâng ạ. Cháu đi đây.”Cánh cửa tự động khép lại sau lưng nàng, khoảng sân rộng lập tức thu về tĩnh lặng.Trên tầng hai, rèm cửa dày khẽ lay động một đường hẹp, một đôi mắt đen sâu ẩn dưới lớp kính phản chiếu ánh sáng xám tro của buổi sớm. Giang Mộ Bạch đứng đó, im lặng, tay kẹp điếu thuốc đã tắt nửa chừng.Cô đã có sự quyết định của riêng mình. Dù sao thì cũng chỉ là một món đồ chơi trong lúc hứng thú. Cảm thấy không cần thiết liền vứt bỏ là được. Huống hồ chi, từ khi ở cạnh cô bé này, mỗi khi huấn luyện, dục vọng của cô luôn bị đốt nóng, nhưng không thể phát tiết trên người em ấy. Chi bằng tạm thời tách nhau ra, có duyên sẽ còn gặp lại.Thế nhưng, bàn tay đặt trên bậu cửa sổ khẽ siết lại, một thoáng rất khẽ, như bản thân cũng không nhận ra. Thứ cô muốn quên, lại chính là thứ đang bám riết trong lồng ngực, một bóng hình nhỏ bé, ngoan ngoãn, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt đen sáng lạ lùng, như thể cả thế giới dù có vặn vẹo, thứ duy nhất còn nguyên vẹn là sự trung thành tuyệt đối kia.Ánh mắt trong trẻo ấy….không nên bị vẩn đục bởi một người có tư tưởng méo mó như cô. Thật may, đã dừng lại đúng lúc.9h30 sáng, chiếc xe buýt lớn chậm rãi lăn bánh rời khỏi cổng trường Đại Học Thanh Bắc, tiếng cười đùa rộn rã trộn lẫn âm nhạc phát từ loa xe làm bầu không khí bên trong như một tổ ong đang rung động vì sức sống.Khương Tinh Vãn ngồi sát cửa sổ, vali nhỏ xếp gọn dưới chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi. Qua lớp kính, từng dãy phố trôi ngược về phía sau. Ánh mắt nàng nhìn bâng quơ ra bên ngoài, nàng là đang chờ mong đều gì? Chờ mong về vài lời căn dặn của Giang Mộ Bạch sao? Quên đi, thái độ của chị ấy đã rõ ràng như vậy…nàng cũng nên thu lại phần tình cảm sai trái đang đâm chồi, nảy nở trong lòng đi thì hơn.Lam Thư Dao ngồi cạnh, nói chuyện không ngừng về những trò vui, về đồi Tuyết Nhạn, về chương trình đêm lửa trại. Giọng nói vui vẻ ấy, bình thường vốn đủ để kéo Khương Tinh Vãn vào cuộc, nhưng hôm nay nàng chỉ khẽ cười, đôi mắt lạc về xa xăm, để mặc từng từ lướt qua tai như sóng nhẹ quét lên bờ cát, tan dần không để lại dấu.Mang trong lòng thắc mắc nhiều ngày nay, Lam Thư Dao cuối cùng không nhịn nổi nữa mà thấp giọng lên tiếng“Vãn Vãn…nói mình biết. Cậu có phải thất tình hay không?”Khương Tinh Vãn thoáng giật mình, mắt vẫn hướng ra khung cửa sổ, hơi sương bên ngoài vẽ thành một màn mỏng trên lớp kính, phản chiếu lại chính khuôn mặt nàng, như phủ một nét buồn man mát“Thất tình ư?”Nàng mím môi, một nụ cười rất nhẹ, nhẹ đến mức Lam Thư Dao không biết đó là cười khổ hay chỉ là một thoáng tự giễu“Không có sự bắt đầu thì làm sao gọi là thất tình được.”Lam Thư Dao là muốn nói, có chỗ nào giống không thất tình đâu, nhưng nói như vậy thì quá thẳng thắng đi. Vẫn là nên lựa thời cơ tìm hiểu cô bạn này, cô luôn có cảm giác Khương Tinh Vãn đang gánh quá nhiều nỗi buồn trên người.Câu trả lời là từ miệng mình nói ra, nhưng Khương Tinh Vãn cơ hồ cảm thấy quả tim đầy đau nhứt. Nàng đối với Giang Mộ Bạch chính xác là loại quan hệ gì nàng cũng không gọi tên được. Chỉ là lặng lẽ tự thừa nhận bản thân chưa từng ở trong vị trí để yêu, nhưng lại phải tự mình kết thúc một thứ chưa hề mở raCảm thấy người bên cạnh đang có xu hướng ‘chìm’ vào nội tâm bên trong của chính cậu ấy. Lam Thư Dao lập tức lên tiếng bằng chất giọng cởi mở của mình“Không có thất tình thì càng tốt. Yêu đương rất phiền. Mình nói này Vãn Vãn xinh đẹp như vậy, tương lai sẽ là nữ luật sư vừa xinh đẹp vừa tài giỏi của Bắc Thành này.”Khương Tinh Vãn hít sâu một hơi, khóe môi khẽ mỉm cười thay cho câu trả lời.
Bên ngoài cửa kính, khung cạnh nhộn nhịp của Bắc Thành đã lùi dần về phía sau.Buồi đêm Bắc Thành phủ một tầng sương lạnh, từ khi mang Khương Tinh Vãn về trang viên. Giang Mộ Bạch chưa từng đặt chân đến Hội Quán Lạc thêm lần nữa, dù rằng nơi này bảy mươi phần trăm cổ phần là nằm trong tay cô. Nhưng cô chưa từng quan tâm đến tình hình kinh doanh, hoàn toàn xem nơi này là địa điểm tiêu khiển thú vui cá nhân và tìm chút bạc vụn mà thôi.Bảo an vừa thấy chiếc xe quen thuộc rẽ vào sân sau liền thông báo vào bộ đàm“Giang quản lý đến. Chuẩn bị đón tiếp.”Hắn ta sau khi thông báo liền hướng người bạn trực cùng mà huých vai lên tiếng“Cậu thấy không. Quản lý Giang đối với Kiều Hân kia vẫn tốt đấy. Từ ngày cô ta lại bị bán vào đây. Tần suất quản lý Giang đến hội quán nhiều hơn trước đây.”Người còn lại khẽ liếc, lắc đầu cười nhạt.“Kiều Hân đó nghe nói rất đẹp. Hầu hạ cũng tốt. Cô ta trước đây còn ở bên cạnh quản lý Giang mấy năm, sau lại chạy đi tìm chủ mới. Giờ quay về đây, tôi thật không biết nên nói quản lý Giang là chủ tốt hay là bị ngốc nữa?”Hai gã bảo an, tôi một câu, anh một câu, tiếng nói hòa lẫn với gió đêmGiang Mộ Bạch đẩy cửa chính bước vào. Không gian đặc trưng của Hội Quan Lạc ập tới, mùi gỗ trầm, hương nước hoa xa xỉ, lẫn mùi rượu mạnh sóng sánh như lớp hơi nóng mờ nhòe ánh đèn vàng.Cô không liếc nhìn bất kỳ ai, chỉ nói gọn ba chữ với nhân viên đứng gần nhất“Mang Kiều Hân đến phòng thường đi.”Nhân viên phục vụ nhanh chóng cuối đầu rời đi.Giang Mộ Bạch rảo bước vào gian phòng quen thuộc ở cuối dãy, một cái đẩy nhẹ cửa gỗ bật mở. Không gian bên trong được bài trí đơn giản, nhưng cũng không thiếu những thứ để phục vụ nhu cầu của cô. Bước chân Giang Mộ Bạch rảo đến ghế da đơn đặt giữa phòng và ngồi xuống, chân vắt hờ, đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành gỗ vang lên âm thanh lốc cốcBên ngoài có tiếng chân vội vã, cửa phòng khẽ mở ra, ánh sáng từ hành lang rọi vào, chiếu lên dáng người mảnh khảnh của một nữ nhân có nét đẹp kiều mị. Cô ta bước vào, gương mặt được điểm trang kỹ lưỡng, cơ thể vẫn mềm mại đúng chuẩn hội quán, nhưng ánh mắt mang theo chút run rẩy không dám đối diện thẳng.Giang Mộ Bạch ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như nước đá, một thoáng lướt qua, không hề mang chút tình ý.“Quỳ”Chỉ một chữ, nhẹ như hơi thở, nhưng sức nặng đủ khiến cả căn phòng siết chặt không khí.Kiều Hân lập tức quỳ xuống, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi, đầu cúi thấp như một thói quen cũ, cả cơ thể căng cứng như chờ đợi cơn bão không biết lúc nào sẽ ập đếnCô ta hiểu rõ, một khi trở về Hội Quán khả năng bị Giang Mộ Bạch chỉnh thảm là rất cao. Nhưng ngoài trừ Hội Quán cô ta thật sự không biết đào đâu ra khoản tiền khổng lồ để có thể lắp vào dự án làm ăn của bạn trai. Chỉ có thể nhắm mắt mà quay về đây. Quả thật, Giang Mộ Bạch đối với cô, hận đến thấu xương.Giang Mộ Bạch nhìn xuống, đôi mắt đen tĩnh lặng đến mức không ai có thể đoán được rốt cuộc cô định trừng phạt, tìm vui hay chỉ đơn giản… đang trốn chạy khỏi một cái tên khác đang cứa rát từng góc lòng. Rõ ràng là Kiều Hân đang quỳ dưới chân cô, nhưng trong đầu chỉ toàn hình bóng của cô bé kia.Căn phòng yên lặng không tiếng động, ánh sáng là thứ duy nhất được phản chiếu lúc này. Hơi rượu trong ly pha lê sóng sánh, phản chiếu đường cong lạnh băng trên gương mặt Giang Mộ Bạch.Cô tựa người ra ghế, hai chân vắt chéo, nhìn xuống thân hình đang quỳ ngoan ngoãn kia như nhìn một món hàng đã qua tay vô số người, lạnh nhạt đến tàn khốc.“Đàn ông bên ngoài đã không còn thỏa mãn được cô sao? Như thế nào lại để một gái thẳng chạy đến chỗ tôi làm chó dưới chân. Không cảm thấy tam quan lệch lạc nữa à?”Giọng cô trầm khàn, không mang một tia cảm xúc, từng chữ như nhấn vào cổ họng người nghe, bóp nghẹt từng nhịp thở.Kiều Hân run khẽ, môi khép chặt, không dám đáp.Giang Mộ Bạch hớp nhẹ ngụm rượu, rồi nói“Nếu đã có lòng như vậy…ta cũng thử muốn cùng một gái thẳng làm tình thì sẽ như thế nào?”Ngón tay Giang Mộ Bạch gõ một nhịp mạnh xuống mặt bàn, tiếng vang khô khốc như roi quất vào mặt đất.“Ngẩng đầu lên.”Kiều Hân cắn môi, từ từ ngẩng lên. Cái nhìn của Giang Mộ Bạch hạ xuống, khinh rẻ lẫn giận dữ hòa làm một, giống như đang nhìn vết nhơ trên tay mình mà không tài nào rửa sạch.“Cái miệng này từng phục vụ bao nhiêu thằng đàn ông? Bây giờ lại chạy đến đây cầu ta sao…ta chê bẩn.”Một bàn tay đột ngột vung xuống, tiếng tát vang lên khô như lửa bén vào gỗ.Chát…Kiều Hân bật ngã sang bên, gương mặt lập tức hằn lên vệt đỏ rát bỏng, khóe môi bật máu, nhưng cô ta chỉ kịp rên khẽ, không dám kêu đau.Đối với Khương Tinh Vãn, Giang Mộ Bạch luôn tiết chế lực đạo, cô đối với cô bé vẫn cẩn trọng mức độ thụ thương. Nhưng với loại phụ nữ như Kiều Hân thì một tát đánh rách miệng cô ta là quá hời.Giang Mộ Bạch đứng dậy, ly rượu trong tay chậm rãi nghiêng một góc đến khí chất lỏng sóng sánh từ từ mà đổ xuống, rượu xối lên đỉnh đầu kẻ đang quỳ, rớt lên sàn gỗ, lan ra thành một vệt mỏng manh. Cô cúi người xuống, bàn tay nắm lấy tóc Kiều Hân, giật mạnh, bắt cô ngẩng mặt nhìn thẳng lên, buộc phải chạm vào đôi mắt đen đầy phẫn nộ.“Đừng khóc. Chưa bắt đầu, cô đã khóc sao? Lúc cô rúc dưới thân người khác, có phải cũng khóc như này không? Thể loại hoa lê đái vũ như vậy…rất có sức hút với đám nam nhân”Giang Mộ Bạch ném ly rượu sang một bên, tiếng vỡ lanh lảnh chát chúa, rồi xoay người kéo ngăn tủ cạnh bàn, lấy ra một sợi roi da đen bóng loáng, dày nặng, chuyên dùng cho những trận trừng phạt nặng nề nhất.“Nghe nói cô đang cần rất nhiều tiền. Thế này đi, ta tốt bụng. cô chịu một roi, ta cho cô mười tệ. Loại rẻ mạt và bẩn thỉu như cô mười tệ đã là cái giá rất tốt rồi.”Roi vung lên, âm thanh rít qua không khí như dao xé gió, quất xuống tấm lưng mảnh khảnh một đường đỏ sậm.VútKiều Hân bật ra tiếng rên bị nuốt vào cổ họng, toàn thân căng cứng, run bần bật.Vút…..Vút…………Hai, ba, bốn roi liên tiếp, không câu nệ lực tay, không kiềm chế, mỗi nhát đều như trút xuống toàn bộ cơn phẫn hận bị phản bội, như muốn xé nát hình bóng phản chiếu nơi đáy mắt.Giang Mộ Bạch đứng thẳng, hô hấp dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu như bị máu tràn qua tròng“Cô cho rằng ta còn nâng niu cô như bảo vật sao? Cô chỉ xứng đáng để ta giẫm dưới chân.”Một câu hỏi như đạp lên lòng tự tôn vốn đã tan nát của Kiều Hân. Cô ta quỳ gối, đầu rũ xuống, giọt máu lẫn nước mắt nhỏ tí tách trên nền gỗ lạnh như băng.“Nhưng ta lại có lòng tốt cho một cơn hội. Cô có muốn nghe không?”Giang Mộ Bạch cúi người xuống, bàn tay nắm lấy cằm Kiều Hân, buộc khuôn mặt đầy nước mắt trộn lẫn với máu ngẩng lên. Nụ cười trên môi cô lạnh lẽo như lưỡi dao kề sát cổ, không một tia ấm áp, chỉ còn lại thứ khoái cảm méo mó của quyền lực.“Nghe cho rõ đây,”Cô nói chậm, từng chữ đè nặng như đá tảng“Ta mang cô về trang viên, nhiệm vụ của cô chính là làm môt con chó đúng nghĩa cho ta.”Ngón tay cô lướt dọc theo đường máu trên má Kiều Hân, nhẹ như gió thoảng nhưng lại làm Kiều Hân run lên từng đợt, không rõ vì đau hay vì sợ.“Nhưng nên nhớ đây không phải ân huệ mà là giao dịch. Con chó như cô làm ta chướng mắt, ta liền đá cô đi.”Kiều Hân toàn thân run rẩy, hàm răng cắn chặt môi đến bật máu, nhưng đôi mắt vẫn cúi gằm, không dám thốt một lời.Giang Mộ Bạch buông cằm ra, như buông một món đồ chơi đã nhàm, cô từ trong túi áo lấy ra vài trăm tệ mà quăng thẳng vào mặt Kiều Hân.Cánh cửa khép lại ngay sau đó.Đồi Tuyết Nhạn cách Bắc Thành không quá xa, xe buýt di chuyển hơn một giờ đồng hồ đã đến điểm cắm trại. Năm nay Đại Học Bắc Thành tổ chức hoạt động dã ngoại theo ngành học, khoa luật và truyền thông báo chí sẽ đi cùng nhau. Do đó, một nhóm hơn năm mươi người vừa xuất hiện liền khiến khu vực vốn yên tĩnh trở nên ồn ào.Sinh viên ùa xuống, tiếng gọi nhau vang khắp khoảng rừng, rộn ràng mà ấm áp. Lam Thư Dao là sinh viên nghèo, Khương Tinh Vãn còn là sinh viên vừa nghèo vừa bị cô lập, nên hai người gần như chỉ song hành cùng nhau, hoàn toàn tách biệt với đám đông.Hai cô gái kéo vali, theo chỉ dẫn của ban tổ chức, chọn một góc khuất hơn bên rìa bãi cỏ để dựng lều. Xung quanh, đám sinh viên ríu rít cười đùa, gọi tên nhau ầm ĩ, tiếng máy ảnh chụp liên tục vang lên như vệt sáng của một tuổi trẻ sôi động.Lam Thư Dao vừa cắm cọc vừa quay sang khẽ nói nhỏ“Vãn Vãn, giáng sinh sắp tới cậu có dự định gì không?”Khương Tinh Vãn khựng lại trong động tác trải tấm lót lều, ánh mắt nàng ngước lên, nhìn bầu trời mùa đông vừa mờ vừa lạnh, khẽ cười, một nụ cười không chua cũng không ngọt“Mình có một người quen, định là sẽ cùng chị ấy ăn cơm. Nhưng là không biết có thực hiện được không?”Công tắc hóng hớt trong người Lam Thư Dao được bật lên, cô lập tức tỏ vẻ ‘ta đây tỏ tường’ nhìn Khương Tinh Vãn mà cười cười“Biết rồi nha, là người khiến cậu thời gian này như người thất thần phải không?”Từ xa, tiếng loa thông báo vang lên“Các nhóm chuẩn bị tham gia hoạt động team-building, tập trung ở khu vực đồi trống!”Khương Tinh Vãn tự thấy may mắn khi thông báo này có thể cắt đứt tâm lý hóng hớt của Lam Thư Dao. Nàng đứng dậy khẻ phủi tay mà mỉm cười“Được rồi. Mình không thất tình ai đâu, cậu đừng đều tra nữa. Không có kết quả đâu.”Tiếng còi tập hợp vang lên, sinh viên các khoa nhanh chóng xếp thành hàng. Ban tổ chức hô chia đội, mỗi đội sáu người, ngẫu nhiên dựa theo số thứ tự phát từ trước.“Đội số ba: Trình Dương, Chu Nhược Nhan, Khương Tinh Vãn, Lam Thư Dao, Lưu Thu Lan, Hoàng Quân!”Lam Thư Dao nghe xong lập tức nhăn mặt“Không phải chứ? Lại chung với đám người kia?”Nhiệm vụ đầu tiên của đội: thi vượt chướng ngại liên hoàn, sáu người phải cùng nhau chạy qua dãy lốp, bò qua dây thừng, rồi cuối cùng là leo dốc bằng dây. Chỉ cần một người rớt, cả đội phải làm lại từ đầuNgay từ bước đầu, Chu Nhược Nhan đã tỏ ra không thiện chí, cố tình chạy ép sát khiến vai đập mạnh vào người Khương Tinh Vãn, giọng còn cố nhấn nhá“Ôi, xin lỗi nha, mình vụng về quá.”Trình Dương đứng phía sau, thản nhiên hất mắt nhìn, nhưng khoé môi lại cong lên một nụ cười nhạt — rõ ràng là trò chơi này đã được bàn bạc trước.Đến phần leo dây, cả đội phải thay phiên kéo nhau lên. Theo lượt, Khương Tinh Vãn ở giữa, Chu Nhược Nhan ngay phía trên nàng, còn Trình Dương là người giữ dây dưới cùng.Khương Tinh Vãn nắm chặt sợi dây, dồn lực, leo sát theo Chu Nhược Nhan. Vừa lên được nửa chừng, Chu Nhược Nhan đột ngột xoay người, giả vờ mất thăng bằng, bàn chân cố ý đạp trượt vào cổ tay Khương Tinh Vãn.Cơn đau nhói buốt như kim chích chạy dọc cánh tay, lực bám tay nàng yếu đi, sợi dây vốn đã hơi ướt trượt khỏi tay, cơ thể mất điểm tựa, rơi thẳng xuống đất, trượt dài trên lớp đá vụn bên dưới.“Vãn Vãn”Lam Thư Dao hét toáng lên, vội chạy đến đỡ bạn.Tiếng xôn xao lập tức dậy khắp khu vực. Trình Dương mặt vẫn tỉnh bơ, còn Chu Nhược Nhan vờ hoảng hốt, miệng còn giả vờ lo lắng“Trời ơi, sao lại tuột tay vậy chứ, có ai gọi lão sư đến không?”Máu từ cánh tay trầy xước của Khương Tinh Vãn rịn ra, rơi từng giọt lên nền đất sẫm màu. Nhưng nàng vẫn ngồi dậy, môi trắng bệch, ánh mắt lạnh buốt nhìn thoáng qua Chu Nhược Nhan, không một lời trách, chỉ cúi đầu, lau sơ vết máu bằng mảnh khăn ẩm mà Lam Thư Dao đưa cho.“Cậu cảm thấy việc trẻ con này có thể khiến cậu vui vẻ thì thật ấu trỉ.”Khương Tinh Vãn chỉ buông một câu lạnh nhạt rồi rời đi. Lam Thư Dao nhìn một đám như những chú hề nhảy nhót mà cười khinh.“Thật không biết mấy người não cấu tạo bằng gì? Suốt người làm những chuyện dư hơi.”Nếu không phải Khương Tinh Vãn lôi kéo rất có thể Lam Thư Dao sẽ không ngại cùng đám Chu Nhược Nhan mà tranh cãi. Cả hai đi xuyên qua tầng lớp lời xì xào mà đến khu vực lều nghỉ ngơi.Lam Thư Dao ngồi xuống đối diện, mở hộp sơ cứu khẩn cấp của ban tổ chức, động tác vừa nhanh vừa khéo.“Cậu đau không?”“Không sao.”Giọng Khương Tinh Vãn vẫn nhạt, nhưng khóe môi khẽ giật, rõ ràng nàng đau nhưng lại quen với cơn đau.Lam Thư Dao cẩn thận sát trùng, quấn băng gọn gàng, rồi cau mày nhìn bạn mình“Cái này mà còn bảo không sao hả? Vết này mà sâu thêm chút nữa thì phải khâu rồi.”Khương Tinh Vãn khẽ cúi mắt, nhìn lớp băng trắng đã thấm lốm đốm màu hồng nhạt. Ngón tay nàng chạm khẽ vào, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, một ý nghĩ mà chính nàng cũng thấy có chút tự giễu.Nàng rút điện thoại từ túi áo ra và bấm chụp một tấm ảnh, nét chụp không cố ý căn chỉnh, chỉ là tùy tiện chụp lấy. Vài phút sau tấm ảnh được đăng lên wechat của Khương Tinh Vãn. Đều đáng nói là vòng quan hệ eo hẹp chỉ có ba người trong danh bạ : Lam Thư Dao, vú Phương và Giang Mộ Bạch
Ngón tay Khương Tinh Vãn khẽ run. Nàng không gửi trực tiếp, chỉ đăng vào Moments, không ghi chú, không câu chữ, chỉ là một bức ảnh lạnh lẽo
Nàng vừa hi vọng Giang Mộ Bạch nhìn thấy vừa lại không muốn chị ấy nhìn thấy, sự mâu thuẫn này ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu rõ chính mình.Nếu chị ấy còn nhìn thấy, còn nổi giận, nghĩa là vẫn để tâm. Còn nếu chẳng một tin hồi âm… cũng là lúc chính mình nên ý thức được. Mọi chuyện đã kết thúc rồi.Khói thuốc trắng bay lượn lờ trong đêm tối. Chiếc xe hạng sang đã yên lặng đổ bên bìa rừng từ một tiếng trước, cách khu vực cắm trại không xa, chỉ cần đi thêm một đoạn đường đất nữa là nhìn thấy lều trại và ánh lửa lấp ló giữa cây.Giang Mộ Bạch ngồi ở ghế lái, một tay vắt trên vô-lăng, tay còn lại kẹp điếu thuốc cháy dở. Màn hình điện thoại trên giá kẹp vẫn hiện thị thông báo từ người dùng Khương Tinh Vãn Một tấm ảnh. Vết thương được băng gọn, viền băng loang chút hồng. Không một dòng chữ, không icon, không gợi mở. Nhưng cô biết cô bé này là muốn nhắn nhủ đều gì.Khói thuốc phả ra, vẽ thành vệt trắng mờ quấn lấy gương mặt vốn lạnh lùng nay lại càng tối thêm vài phần. Đầu ngón tay Giang Mộ Bạch gõ nhịp chậm lên vô-lăng, mỗi cú gõ như chọc sâu vào lồng ngực cô một nhịp bực tức khó gọi tên.Giang Mộ Bạch chưa từng rơi vào cảm giác nắm không được mà buông không xong như hiện tại. Cô không muốn Khương Tinh Vãn lún quá sâu vào thế giới u ám của cô, nhưng lại không nỡ để em ấy ra bên ngoài tự sinh tự diệt. Cuối cùng lại dùng chiêu trò cũ kỹ giữ thật gần mà như thật xa, kết quả lại tự khiến mình khó chịu. Đều đáng chết nhất chính là, Giang Mộ Bạch bất lực thừa nhận, cô lần nữa rơi vào lưới tình với nô lệ của mình. Một Kiều Hân còn chưa khiến bản thân tỉnh ngộ sao?Cô dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, ánh than đỏ vụt tắt, chỉ còn lại mùi khét và hơi thuốc lạnh buốt hòa cùng gió đêm.Giang Mộ Bạch ngửa đầu ra ghế, nhắm mắt vài giây, như đang đấu tranh giữa việc đạp ga chạy thẳng đến đó hay ngồi yên để thử xem cô bé kia còn bao nhiêu chiêu trò gì?
================
Những ngày cuối năm, các dãy phố lớn nhỏ ở Bắc Thành như được phủ lớp áo mới. Từng dây đèn hình ngôi sao, quả chuông, lấp lánh dọc theo vỉa hè như vẽ lên bầu trời một dải ngân hà rực rỡ hạ xuống nhân gian. Hơi lạnh từ những cơn gió cuối đông len qua từng khe áo, báo hiệu mùa Giáng Sinh đang chạm ngõ.Khoa luật của Đại Học Bắc Thành, không khí khác hẳn thường ngày. Một tấm bảng lớn dán ngay cửa, dòng chữ đỏ rực: /Chuyến dã ngoại Giáng Sinh – đăng ký trước thứ Sáu!/. Tiếng bàn tán rộn rã lấn át cả tiếng giảng khô khan trên bục, ai nấy đều đã rục rịch bàn kế hoạch vui chơi, như một cách tự thưởng cho học kỳ vừa kết thúc đầy áp lực.Lam Thư Dao chống cằm nhìn qua người bạn ngồi cạnh mình, ánh mắt mang theo chút trêu chọc quen thuộc“Vãn Vãn”Cô nàng nghiêng người, khẽ huých khuỷu tay“Cậu định đi không? Chuyến này nghe nói lên Đồi Tuyết Nhạn đó. Ba ngày hai đêm, có đốt lửa trại, có nhạc sống. Không đi thì uổng lắm.”Khương Tinh Vãn vẫn lật sách như chẳng để tâm, nhưng khóe môi khẽ động, rất nhẹ, như bị kéo bởi một sợi dây suy nghĩ nào đó. Cả lớp đều rộn ràng, còn nàng lại lạc lõng như kẻ ngoài cuộc.Lam Thư Dao vốn cho rằng sẽ nhận được câu từ chối từ cô bạn này, nhưng là không. Khương Tinh Vãn nhẹ giọng đáp“Mình sẽ phải xem lại. Nếu được cũng sẽ cùng đi.”Sở dĩ Khương Tinh Vãn có quyết định này là vì từ sau chuyện lần tước, Giang Mộ Bạch đối với nàng có chút thả lỏng, không còn roi đánh, không còn quỳ bò, càng không còn vũ nhục nàng như trước. Thậm chí, nàng có cảm giác bản thân và Giang Mộ Bạch không hề bị ràng buộc bởi bản hợp đồng kia.Đổi lại, chị ấy dường như ít khi về nhà hơn. Vú Phương có nói là tập đoàn bận rộn, nàng cũng xem như đây là khoảng thời gian để chính mình được nghỉ ngơi. Dù rằng, Khương Tinh Vãn hiểu được Giang Mộ Bạch là đang tránh mặt nàng….phải chăng mối quan hệ của hai người đã sắp đi đến hồi kết.Tan học, Khương Tinh Vãn đạp xe chậm rãi về trang viên.Từng vòng bánh xe quay đều như gõ vào tâm trí nàng một câu hỏi lặp đi lặp lại: “Nói hay không nói? Xin phép hay cứ im lặng mà đi?”Chuyến dã ngoại không phải chuyện lớn, cũng chẳng phải thứ nàng háo hức quá mức. Nhưng đó là lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian dài, nàng có cảm giác muốn rời khỏi vòng quay khép kín quanh Giang Mộ Bạch, không phải để phản kháng, chỉ là để hít thở.Và sắp xếp lại những xáo trộn bên trong lòng mình. Nàng đối với Giang Mộ Bạch từ khi nào lại nảy sinh cảm giác dựa dẫmTrang viên vẫn như mọi ngày, im lặng và lạnh lẽo. Vú Phương đang sắp xếp đồ trong bếp. Khương Tinh Vãn thay giày, cởi áo khoác, nhìn quanh phòng khách vắng lặng. Giang Mộ Bạch chưa về.Nàng đứng đó một lúc, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, tự nhủ“Nói ra cũng có thể bị trách phạt… Nhưng nếu im lặng mà đi, khi chị ấy biết rồi, sẽ còn đáng sợ hơn.”Một tiếng động khẽ nơi cửa chính vang lên, tiếng khóa điện tử mở, tiếng gót giày nện nhẹ trên nền gỗ. Giang Mộ Bạch đã về.Khương Tinh Vãn hít sâu, bước ra khỏi góc phòng, quỳ xuống theo đúng quy củ, đầu cúi thấp, nhưng cổ họng nghẹn lại, câu mở lời mắc kẹt mãi nơi đầu lưỡi.“Chủ nhân… có chuyện này… nô muốn xin phép.”Ánh mắt Giang Mộ Bạch khẽ nhìn xuống, không lạnh cũng không nóng. Thời gian này, cô đối với tiểu nô lệ bảo trì một khoảng cách nhất định, không phải vì chán ghét mà là vì cô sợ rằng chính mình lại vì sự đeo bám của Kiều Hân mà oan uổn cô bé này.Giang Mộ Bạch đặt chiếc túi tài liệu xuống bàn, động tác không nhanh, cũng chẳng chậm, nhưng đủ khiến khoảng lặng giữa hai người nặng thêm mấy phần.Cô tháo chiếc áo khoác ngoài, vắt lên thành ghế, đứng đó một lúc lâu, chỉ nhìn bóng đèn treo lửng lơ phía trên, như thể đang tự hỏi bản thân nên phản ứng thế nào.“Nói đi”Âm thanh khẽ bật ra, trầm thấp, dường như không mang chút sắc thái cảm xúc nào.Khương Tinh Vãn quỳ gối dưới chân, hai tay đặt ngay ngắn, cúi đầu đến mức mũi gần như chạm sàn gỗ lạnh. Nàng siết chặt bàn tay, lấy hết dũng khí“Trường có chuyến dã ngoại Giáng Sinh. Ba ngày hai đêm… Nô muốn xin phép được cùng bạn đồng học tham gia.”Không gian tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc nơi góc tường. Một cơn gió lạnh từ khe cửa len vào, phả lên da thịt đang căng cứng của nàng một mảng tê rần.Giang Mộ Bạch ngồi xuống sofa, chống một tay lên thái dương, ngón tay gõ nhẹ lên xương gò má, ánh mắt hạ xuống nhìn tiểu nô lệ quỳ ngoan ngoãn trước mặt. Cô không lập tức trả lời, chỉ nhìn, thật lâu.“Em muốn đi…”Giọng cô khàn đi, nhưng không nặng nề, chỉ là thứ âm thanh mỏi mệt, nghe như vừa tự nhủ, vừa như hỏi đối phương.“Có phải là vì dạo gần đây ta không để mắt đến em không?”Khương Tinh Vãn ngẩng nhẹ đầu, đôi mắt đen sáng long lanh, nàng thành thật lên tiếng“Nô không có. Nô hiểu được chủ nhân quan tâm là phúc phần, không được để mắt là do em không tốt, xứng đáng bị bỏ mặt”Khóe môi Giang Mộ Bạch khẽ nhếch, không rõ là cười hay chỉ là một thoáng mệt mỏi vừa vụt qua“Đi dã ngoại, tiện thể làm quen thêm vài chủ mới sao?”Cô dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ đều nhịp xuống mặt gỗ“Đi đi. Dù sao thời điểm này, ta cũng cảm thấy không hứng thú với em.”Một câu nói ra, tưởng chừng như đơn giản nhưng đối với Khương Tinh Vãn là lời khẳng định – chính mình đã bị vứt bỏ. Nàng trong lòng run lên một trận, nhưng chỉ có thể cúi đầu chạm sàn mà thấp giọng“Cảm ơn chủ nhân.”Giang Mộ Bạch không nói thêm lời khác liền đứng dậy rời khỏi sofa, lần trước Từ Châu đã ảnh hưởng đến cô. Cô lo lắng nếu cứ tiếp tục, thì một cái gái đơn thuần sẽ bị thế giới của cô vấy bẩn.Cứ chậm rãi tách ra như vậy cũng tốt.Những ngày sau đó, Giang Mộ Bạch cũng không xuất hiện trước mặt Khương Tinh Vãn, cho đến ngày nàng đi dã ngoại.Sáng sớm hôm ấy, sương mỏng như sợi khói lảng vảng trên hàng trúc hai bên lối đi. Chiếc vali nhỏ gọn của Khương Tinh Vãn lăn đều trên nền gạch sạch bóng, âm thanh bánh xe cao su khẽ khàng đến mức nghe như tiếng gió lướt qua kẽ lá.Vú Phương đứng nơi cửa lớn, tay giữ chặt chiếc áo len quanh vai, ánh mắt tràn đầy lo lắng dịu dàng.“Đi mấy ngày cũng phải chú ý giữ ấm, đồ ăn đừng kén, bạn bè rủ rê gì thì lựa lời mà từ chối, đừng để ai bắt nạt.”Giọng bà nhẹ nhàng vang lên. Không biết những ngày này vì sao đại tiểu thư đối với đứa nhỏ này vô cùng lạnh nhạt. Nhưng thân là người làm lâu năm của Giang giam, bà có thể khẳng định khi Khương Tinh Vãn ở cạnh, đại tiểu thư dường như đã vui vẻ hơn nhiều.Khương Tinh Vãn cúi đầu, ngoan ngoãn đáp, nụ cười nhẹ như gió đông thoảng qua“Vâng ạ. Cháu đi đây.”Cánh cửa tự động khép lại sau lưng nàng, khoảng sân rộng lập tức thu về tĩnh lặng.Trên tầng hai, rèm cửa dày khẽ lay động một đường hẹp, một đôi mắt đen sâu ẩn dưới lớp kính phản chiếu ánh sáng xám tro của buổi sớm. Giang Mộ Bạch đứng đó, im lặng, tay kẹp điếu thuốc đã tắt nửa chừng.Cô đã có sự quyết định của riêng mình. Dù sao thì cũng chỉ là một món đồ chơi trong lúc hứng thú. Cảm thấy không cần thiết liền vứt bỏ là được. Huống hồ chi, từ khi ở cạnh cô bé này, mỗi khi huấn luyện, dục vọng của cô luôn bị đốt nóng, nhưng không thể phát tiết trên người em ấy. Chi bằng tạm thời tách nhau ra, có duyên sẽ còn gặp lại.Thế nhưng, bàn tay đặt trên bậu cửa sổ khẽ siết lại, một thoáng rất khẽ, như bản thân cũng không nhận ra. Thứ cô muốn quên, lại chính là thứ đang bám riết trong lồng ngực, một bóng hình nhỏ bé, ngoan ngoãn, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt đen sáng lạ lùng, như thể cả thế giới dù có vặn vẹo, thứ duy nhất còn nguyên vẹn là sự trung thành tuyệt đối kia.Ánh mắt trong trẻo ấy….không nên bị vẩn đục bởi một người có tư tưởng méo mó như cô. Thật may, đã dừng lại đúng lúc.9h30 sáng, chiếc xe buýt lớn chậm rãi lăn bánh rời khỏi cổng trường Đại Học Thanh Bắc, tiếng cười đùa rộn rã trộn lẫn âm nhạc phát từ loa xe làm bầu không khí bên trong như một tổ ong đang rung động vì sức sống.Khương Tinh Vãn ngồi sát cửa sổ, vali nhỏ xếp gọn dưới chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi. Qua lớp kính, từng dãy phố trôi ngược về phía sau. Ánh mắt nàng nhìn bâng quơ ra bên ngoài, nàng là đang chờ mong đều gì? Chờ mong về vài lời căn dặn của Giang Mộ Bạch sao? Quên đi, thái độ của chị ấy đã rõ ràng như vậy…nàng cũng nên thu lại phần tình cảm sai trái đang đâm chồi, nảy nở trong lòng đi thì hơn.Lam Thư Dao ngồi cạnh, nói chuyện không ngừng về những trò vui, về đồi Tuyết Nhạn, về chương trình đêm lửa trại. Giọng nói vui vẻ ấy, bình thường vốn đủ để kéo Khương Tinh Vãn vào cuộc, nhưng hôm nay nàng chỉ khẽ cười, đôi mắt lạc về xa xăm, để mặc từng từ lướt qua tai như sóng nhẹ quét lên bờ cát, tan dần không để lại dấu.Mang trong lòng thắc mắc nhiều ngày nay, Lam Thư Dao cuối cùng không nhịn nổi nữa mà thấp giọng lên tiếng“Vãn Vãn…nói mình biết. Cậu có phải thất tình hay không?”Khương Tinh Vãn thoáng giật mình, mắt vẫn hướng ra khung cửa sổ, hơi sương bên ngoài vẽ thành một màn mỏng trên lớp kính, phản chiếu lại chính khuôn mặt nàng, như phủ một nét buồn man mát“Thất tình ư?”Nàng mím môi, một nụ cười rất nhẹ, nhẹ đến mức Lam Thư Dao không biết đó là cười khổ hay chỉ là một thoáng tự giễu“Không có sự bắt đầu thì làm sao gọi là thất tình được.”Lam Thư Dao là muốn nói, có chỗ nào giống không thất tình đâu, nhưng nói như vậy thì quá thẳng thắng đi. Vẫn là nên lựa thời cơ tìm hiểu cô bạn này, cô luôn có cảm giác Khương Tinh Vãn đang gánh quá nhiều nỗi buồn trên người.Câu trả lời là từ miệng mình nói ra, nhưng Khương Tinh Vãn cơ hồ cảm thấy quả tim đầy đau nhứt. Nàng đối với Giang Mộ Bạch chính xác là loại quan hệ gì nàng cũng không gọi tên được. Chỉ là lặng lẽ tự thừa nhận bản thân chưa từng ở trong vị trí để yêu, nhưng lại phải tự mình kết thúc một thứ chưa hề mở raCảm thấy người bên cạnh đang có xu hướng ‘chìm’ vào nội tâm bên trong của chính cậu ấy. Lam Thư Dao lập tức lên tiếng bằng chất giọng cởi mở của mình“Không có thất tình thì càng tốt. Yêu đương rất phiền. Mình nói này Vãn Vãn xinh đẹp như vậy, tương lai sẽ là nữ luật sư vừa xinh đẹp vừa tài giỏi của Bắc Thành này.”Khương Tinh Vãn hít sâu một hơi, khóe môi khẽ mỉm cười thay cho câu trả lời.
Bên ngoài cửa kính, khung cạnh nhộn nhịp của Bắc Thành đã lùi dần về phía sau.Buồi đêm Bắc Thành phủ một tầng sương lạnh, từ khi mang Khương Tinh Vãn về trang viên. Giang Mộ Bạch chưa từng đặt chân đến Hội Quán Lạc thêm lần nữa, dù rằng nơi này bảy mươi phần trăm cổ phần là nằm trong tay cô. Nhưng cô chưa từng quan tâm đến tình hình kinh doanh, hoàn toàn xem nơi này là địa điểm tiêu khiển thú vui cá nhân và tìm chút bạc vụn mà thôi.Bảo an vừa thấy chiếc xe quen thuộc rẽ vào sân sau liền thông báo vào bộ đàm“Giang quản lý đến. Chuẩn bị đón tiếp.”Hắn ta sau khi thông báo liền hướng người bạn trực cùng mà huých vai lên tiếng“Cậu thấy không. Quản lý Giang đối với Kiều Hân kia vẫn tốt đấy. Từ ngày cô ta lại bị bán vào đây. Tần suất quản lý Giang đến hội quán nhiều hơn trước đây.”Người còn lại khẽ liếc, lắc đầu cười nhạt.“Kiều Hân đó nghe nói rất đẹp. Hầu hạ cũng tốt. Cô ta trước đây còn ở bên cạnh quản lý Giang mấy năm, sau lại chạy đi tìm chủ mới. Giờ quay về đây, tôi thật không biết nên nói quản lý Giang là chủ tốt hay là bị ngốc nữa?”Hai gã bảo an, tôi một câu, anh một câu, tiếng nói hòa lẫn với gió đêmGiang Mộ Bạch đẩy cửa chính bước vào. Không gian đặc trưng của Hội Quan Lạc ập tới, mùi gỗ trầm, hương nước hoa xa xỉ, lẫn mùi rượu mạnh sóng sánh như lớp hơi nóng mờ nhòe ánh đèn vàng.Cô không liếc nhìn bất kỳ ai, chỉ nói gọn ba chữ với nhân viên đứng gần nhất“Mang Kiều Hân đến phòng thường đi.”Nhân viên phục vụ nhanh chóng cuối đầu rời đi.Giang Mộ Bạch rảo bước vào gian phòng quen thuộc ở cuối dãy, một cái đẩy nhẹ cửa gỗ bật mở. Không gian bên trong được bài trí đơn giản, nhưng cũng không thiếu những thứ để phục vụ nhu cầu của cô. Bước chân Giang Mộ Bạch rảo đến ghế da đơn đặt giữa phòng và ngồi xuống, chân vắt hờ, đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành gỗ vang lên âm thanh lốc cốcBên ngoài có tiếng chân vội vã, cửa phòng khẽ mở ra, ánh sáng từ hành lang rọi vào, chiếu lên dáng người mảnh khảnh của một nữ nhân có nét đẹp kiều mị. Cô ta bước vào, gương mặt được điểm trang kỹ lưỡng, cơ thể vẫn mềm mại đúng chuẩn hội quán, nhưng ánh mắt mang theo chút run rẩy không dám đối diện thẳng.Giang Mộ Bạch ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như nước đá, một thoáng lướt qua, không hề mang chút tình ý.“Quỳ”Chỉ một chữ, nhẹ như hơi thở, nhưng sức nặng đủ khiến cả căn phòng siết chặt không khí.Kiều Hân lập tức quỳ xuống, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi, đầu cúi thấp như một thói quen cũ, cả cơ thể căng cứng như chờ đợi cơn bão không biết lúc nào sẽ ập đếnCô ta hiểu rõ, một khi trở về Hội Quán khả năng bị Giang Mộ Bạch chỉnh thảm là rất cao. Nhưng ngoài trừ Hội Quán cô ta thật sự không biết đào đâu ra khoản tiền khổng lồ để có thể lắp vào dự án làm ăn của bạn trai. Chỉ có thể nhắm mắt mà quay về đây. Quả thật, Giang Mộ Bạch đối với cô, hận đến thấu xương.Giang Mộ Bạch nhìn xuống, đôi mắt đen tĩnh lặng đến mức không ai có thể đoán được rốt cuộc cô định trừng phạt, tìm vui hay chỉ đơn giản… đang trốn chạy khỏi một cái tên khác đang cứa rát từng góc lòng. Rõ ràng là Kiều Hân đang quỳ dưới chân cô, nhưng trong đầu chỉ toàn hình bóng của cô bé kia.Căn phòng yên lặng không tiếng động, ánh sáng là thứ duy nhất được phản chiếu lúc này. Hơi rượu trong ly pha lê sóng sánh, phản chiếu đường cong lạnh băng trên gương mặt Giang Mộ Bạch.Cô tựa người ra ghế, hai chân vắt chéo, nhìn xuống thân hình đang quỳ ngoan ngoãn kia như nhìn một món hàng đã qua tay vô số người, lạnh nhạt đến tàn khốc.“Đàn ông bên ngoài đã không còn thỏa mãn được cô sao? Như thế nào lại để một gái thẳng chạy đến chỗ tôi làm chó dưới chân. Không cảm thấy tam quan lệch lạc nữa à?”Giọng cô trầm khàn, không mang một tia cảm xúc, từng chữ như nhấn vào cổ họng người nghe, bóp nghẹt từng nhịp thở.Kiều Hân run khẽ, môi khép chặt, không dám đáp.Giang Mộ Bạch hớp nhẹ ngụm rượu, rồi nói“Nếu đã có lòng như vậy…ta cũng thử muốn cùng một gái thẳng làm tình thì sẽ như thế nào?”Ngón tay Giang Mộ Bạch gõ một nhịp mạnh xuống mặt bàn, tiếng vang khô khốc như roi quất vào mặt đất.“Ngẩng đầu lên.”Kiều Hân cắn môi, từ từ ngẩng lên. Cái nhìn của Giang Mộ Bạch hạ xuống, khinh rẻ lẫn giận dữ hòa làm một, giống như đang nhìn vết nhơ trên tay mình mà không tài nào rửa sạch.“Cái miệng này từng phục vụ bao nhiêu thằng đàn ông? Bây giờ lại chạy đến đây cầu ta sao…ta chê bẩn.”Một bàn tay đột ngột vung xuống, tiếng tát vang lên khô như lửa bén vào gỗ.Chát…Kiều Hân bật ngã sang bên, gương mặt lập tức hằn lên vệt đỏ rát bỏng, khóe môi bật máu, nhưng cô ta chỉ kịp rên khẽ, không dám kêu đau.Đối với Khương Tinh Vãn, Giang Mộ Bạch luôn tiết chế lực đạo, cô đối với cô bé vẫn cẩn trọng mức độ thụ thương. Nhưng với loại phụ nữ như Kiều Hân thì một tát đánh rách miệng cô ta là quá hời.Giang Mộ Bạch đứng dậy, ly rượu trong tay chậm rãi nghiêng một góc đến khí chất lỏng sóng sánh từ từ mà đổ xuống, rượu xối lên đỉnh đầu kẻ đang quỳ, rớt lên sàn gỗ, lan ra thành một vệt mỏng manh. Cô cúi người xuống, bàn tay nắm lấy tóc Kiều Hân, giật mạnh, bắt cô ngẩng mặt nhìn thẳng lên, buộc phải chạm vào đôi mắt đen đầy phẫn nộ.“Đừng khóc. Chưa bắt đầu, cô đã khóc sao? Lúc cô rúc dưới thân người khác, có phải cũng khóc như này không? Thể loại hoa lê đái vũ như vậy…rất có sức hút với đám nam nhân”Giang Mộ Bạch ném ly rượu sang một bên, tiếng vỡ lanh lảnh chát chúa, rồi xoay người kéo ngăn tủ cạnh bàn, lấy ra một sợi roi da đen bóng loáng, dày nặng, chuyên dùng cho những trận trừng phạt nặng nề nhất.“Nghe nói cô đang cần rất nhiều tiền. Thế này đi, ta tốt bụng. cô chịu một roi, ta cho cô mười tệ. Loại rẻ mạt và bẩn thỉu như cô mười tệ đã là cái giá rất tốt rồi.”Roi vung lên, âm thanh rít qua không khí như dao xé gió, quất xuống tấm lưng mảnh khảnh một đường đỏ sậm.VútKiều Hân bật ra tiếng rên bị nuốt vào cổ họng, toàn thân căng cứng, run bần bật.Vút…..Vút…………Hai, ba, bốn roi liên tiếp, không câu nệ lực tay, không kiềm chế, mỗi nhát đều như trút xuống toàn bộ cơn phẫn hận bị phản bội, như muốn xé nát hình bóng phản chiếu nơi đáy mắt.Giang Mộ Bạch đứng thẳng, hô hấp dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu như bị máu tràn qua tròng“Cô cho rằng ta còn nâng niu cô như bảo vật sao? Cô chỉ xứng đáng để ta giẫm dưới chân.”Một câu hỏi như đạp lên lòng tự tôn vốn đã tan nát của Kiều Hân. Cô ta quỳ gối, đầu rũ xuống, giọt máu lẫn nước mắt nhỏ tí tách trên nền gỗ lạnh như băng.“Nhưng ta lại có lòng tốt cho một cơn hội. Cô có muốn nghe không?”Giang Mộ Bạch cúi người xuống, bàn tay nắm lấy cằm Kiều Hân, buộc khuôn mặt đầy nước mắt trộn lẫn với máu ngẩng lên. Nụ cười trên môi cô lạnh lẽo như lưỡi dao kề sát cổ, không một tia ấm áp, chỉ còn lại thứ khoái cảm méo mó của quyền lực.“Nghe cho rõ đây,”Cô nói chậm, từng chữ đè nặng như đá tảng“Ta mang cô về trang viên, nhiệm vụ của cô chính là làm môt con chó đúng nghĩa cho ta.”Ngón tay cô lướt dọc theo đường máu trên má Kiều Hân, nhẹ như gió thoảng nhưng lại làm Kiều Hân run lên từng đợt, không rõ vì đau hay vì sợ.“Nhưng nên nhớ đây không phải ân huệ mà là giao dịch. Con chó như cô làm ta chướng mắt, ta liền đá cô đi.”Kiều Hân toàn thân run rẩy, hàm răng cắn chặt môi đến bật máu, nhưng đôi mắt vẫn cúi gằm, không dám thốt một lời.Giang Mộ Bạch buông cằm ra, như buông một món đồ chơi đã nhàm, cô từ trong túi áo lấy ra vài trăm tệ mà quăng thẳng vào mặt Kiều Hân.Cánh cửa khép lại ngay sau đó.Đồi Tuyết Nhạn cách Bắc Thành không quá xa, xe buýt di chuyển hơn một giờ đồng hồ đã đến điểm cắm trại. Năm nay Đại Học Bắc Thành tổ chức hoạt động dã ngoại theo ngành học, khoa luật và truyền thông báo chí sẽ đi cùng nhau. Do đó, một nhóm hơn năm mươi người vừa xuất hiện liền khiến khu vực vốn yên tĩnh trở nên ồn ào.Sinh viên ùa xuống, tiếng gọi nhau vang khắp khoảng rừng, rộn ràng mà ấm áp. Lam Thư Dao là sinh viên nghèo, Khương Tinh Vãn còn là sinh viên vừa nghèo vừa bị cô lập, nên hai người gần như chỉ song hành cùng nhau, hoàn toàn tách biệt với đám đông.Hai cô gái kéo vali, theo chỉ dẫn của ban tổ chức, chọn một góc khuất hơn bên rìa bãi cỏ để dựng lều. Xung quanh, đám sinh viên ríu rít cười đùa, gọi tên nhau ầm ĩ, tiếng máy ảnh chụp liên tục vang lên như vệt sáng của một tuổi trẻ sôi động.Lam Thư Dao vừa cắm cọc vừa quay sang khẽ nói nhỏ“Vãn Vãn, giáng sinh sắp tới cậu có dự định gì không?”Khương Tinh Vãn khựng lại trong động tác trải tấm lót lều, ánh mắt nàng ngước lên, nhìn bầu trời mùa đông vừa mờ vừa lạnh, khẽ cười, một nụ cười không chua cũng không ngọt“Mình có một người quen, định là sẽ cùng chị ấy ăn cơm. Nhưng là không biết có thực hiện được không?”Công tắc hóng hớt trong người Lam Thư Dao được bật lên, cô lập tức tỏ vẻ ‘ta đây tỏ tường’ nhìn Khương Tinh Vãn mà cười cười“Biết rồi nha, là người khiến cậu thời gian này như người thất thần phải không?”Từ xa, tiếng loa thông báo vang lên“Các nhóm chuẩn bị tham gia hoạt động team-building, tập trung ở khu vực đồi trống!”Khương Tinh Vãn tự thấy may mắn khi thông báo này có thể cắt đứt tâm lý hóng hớt của Lam Thư Dao. Nàng đứng dậy khẻ phủi tay mà mỉm cười“Được rồi. Mình không thất tình ai đâu, cậu đừng đều tra nữa. Không có kết quả đâu.”Tiếng còi tập hợp vang lên, sinh viên các khoa nhanh chóng xếp thành hàng. Ban tổ chức hô chia đội, mỗi đội sáu người, ngẫu nhiên dựa theo số thứ tự phát từ trước.“Đội số ba: Trình Dương, Chu Nhược Nhan, Khương Tinh Vãn, Lam Thư Dao, Lưu Thu Lan, Hoàng Quân!”Lam Thư Dao nghe xong lập tức nhăn mặt“Không phải chứ? Lại chung với đám người kia?”Nhiệm vụ đầu tiên của đội: thi vượt chướng ngại liên hoàn, sáu người phải cùng nhau chạy qua dãy lốp, bò qua dây thừng, rồi cuối cùng là leo dốc bằng dây. Chỉ cần một người rớt, cả đội phải làm lại từ đầuNgay từ bước đầu, Chu Nhược Nhan đã tỏ ra không thiện chí, cố tình chạy ép sát khiến vai đập mạnh vào người Khương Tinh Vãn, giọng còn cố nhấn nhá“Ôi, xin lỗi nha, mình vụng về quá.”Trình Dương đứng phía sau, thản nhiên hất mắt nhìn, nhưng khoé môi lại cong lên một nụ cười nhạt — rõ ràng là trò chơi này đã được bàn bạc trước.Đến phần leo dây, cả đội phải thay phiên kéo nhau lên. Theo lượt, Khương Tinh Vãn ở giữa, Chu Nhược Nhan ngay phía trên nàng, còn Trình Dương là người giữ dây dưới cùng.Khương Tinh Vãn nắm chặt sợi dây, dồn lực, leo sát theo Chu Nhược Nhan. Vừa lên được nửa chừng, Chu Nhược Nhan đột ngột xoay người, giả vờ mất thăng bằng, bàn chân cố ý đạp trượt vào cổ tay Khương Tinh Vãn.Cơn đau nhói buốt như kim chích chạy dọc cánh tay, lực bám tay nàng yếu đi, sợi dây vốn đã hơi ướt trượt khỏi tay, cơ thể mất điểm tựa, rơi thẳng xuống đất, trượt dài trên lớp đá vụn bên dưới.“Vãn Vãn”Lam Thư Dao hét toáng lên, vội chạy đến đỡ bạn.Tiếng xôn xao lập tức dậy khắp khu vực. Trình Dương mặt vẫn tỉnh bơ, còn Chu Nhược Nhan vờ hoảng hốt, miệng còn giả vờ lo lắng“Trời ơi, sao lại tuột tay vậy chứ, có ai gọi lão sư đến không?”Máu từ cánh tay trầy xước của Khương Tinh Vãn rịn ra, rơi từng giọt lên nền đất sẫm màu. Nhưng nàng vẫn ngồi dậy, môi trắng bệch, ánh mắt lạnh buốt nhìn thoáng qua Chu Nhược Nhan, không một lời trách, chỉ cúi đầu, lau sơ vết máu bằng mảnh khăn ẩm mà Lam Thư Dao đưa cho.“Cậu cảm thấy việc trẻ con này có thể khiến cậu vui vẻ thì thật ấu trỉ.”Khương Tinh Vãn chỉ buông một câu lạnh nhạt rồi rời đi. Lam Thư Dao nhìn một đám như những chú hề nhảy nhót mà cười khinh.“Thật không biết mấy người não cấu tạo bằng gì? Suốt người làm những chuyện dư hơi.”Nếu không phải Khương Tinh Vãn lôi kéo rất có thể Lam Thư Dao sẽ không ngại cùng đám Chu Nhược Nhan mà tranh cãi. Cả hai đi xuyên qua tầng lớp lời xì xào mà đến khu vực lều nghỉ ngơi.Lam Thư Dao ngồi xuống đối diện, mở hộp sơ cứu khẩn cấp của ban tổ chức, động tác vừa nhanh vừa khéo.“Cậu đau không?”“Không sao.”Giọng Khương Tinh Vãn vẫn nhạt, nhưng khóe môi khẽ giật, rõ ràng nàng đau nhưng lại quen với cơn đau.Lam Thư Dao cẩn thận sát trùng, quấn băng gọn gàng, rồi cau mày nhìn bạn mình“Cái này mà còn bảo không sao hả? Vết này mà sâu thêm chút nữa thì phải khâu rồi.”Khương Tinh Vãn khẽ cúi mắt, nhìn lớp băng trắng đã thấm lốm đốm màu hồng nhạt. Ngón tay nàng chạm khẽ vào, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, một ý nghĩ mà chính nàng cũng thấy có chút tự giễu.Nàng rút điện thoại từ túi áo ra và bấm chụp một tấm ảnh, nét chụp không cố ý căn chỉnh, chỉ là tùy tiện chụp lấy. Vài phút sau tấm ảnh được đăng lên wechat của Khương Tinh Vãn. Đều đáng nói là vòng quan hệ eo hẹp chỉ có ba người trong danh bạ : Lam Thư Dao, vú Phương và Giang Mộ Bạch
Ngón tay Khương Tinh Vãn khẽ run. Nàng không gửi trực tiếp, chỉ đăng vào Moments, không ghi chú, không câu chữ, chỉ là một bức ảnh lạnh lẽo
Nàng vừa hi vọng Giang Mộ Bạch nhìn thấy vừa lại không muốn chị ấy nhìn thấy, sự mâu thuẫn này ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu rõ chính mình.Nếu chị ấy còn nhìn thấy, còn nổi giận, nghĩa là vẫn để tâm. Còn nếu chẳng một tin hồi âm… cũng là lúc chính mình nên ý thức được. Mọi chuyện đã kết thúc rồi.Khói thuốc trắng bay lượn lờ trong đêm tối. Chiếc xe hạng sang đã yên lặng đổ bên bìa rừng từ một tiếng trước, cách khu vực cắm trại không xa, chỉ cần đi thêm một đoạn đường đất nữa là nhìn thấy lều trại và ánh lửa lấp ló giữa cây.Giang Mộ Bạch ngồi ở ghế lái, một tay vắt trên vô-lăng, tay còn lại kẹp điếu thuốc cháy dở. Màn hình điện thoại trên giá kẹp vẫn hiện thị thông báo từ người dùng Khương Tinh Vãn Một tấm ảnh. Vết thương được băng gọn, viền băng loang chút hồng. Không một dòng chữ, không icon, không gợi mở. Nhưng cô biết cô bé này là muốn nhắn nhủ đều gì.Khói thuốc phả ra, vẽ thành vệt trắng mờ quấn lấy gương mặt vốn lạnh lùng nay lại càng tối thêm vài phần. Đầu ngón tay Giang Mộ Bạch gõ nhịp chậm lên vô-lăng, mỗi cú gõ như chọc sâu vào lồng ngực cô một nhịp bực tức khó gọi tên.Giang Mộ Bạch chưa từng rơi vào cảm giác nắm không được mà buông không xong như hiện tại. Cô không muốn Khương Tinh Vãn lún quá sâu vào thế giới u ám của cô, nhưng lại không nỡ để em ấy ra bên ngoài tự sinh tự diệt. Cuối cùng lại dùng chiêu trò cũ kỹ giữ thật gần mà như thật xa, kết quả lại tự khiến mình khó chịu. Đều đáng chết nhất chính là, Giang Mộ Bạch bất lực thừa nhận, cô lần nữa rơi vào lưới tình với nô lệ của mình. Một Kiều Hân còn chưa khiến bản thân tỉnh ngộ sao?Cô dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, ánh than đỏ vụt tắt, chỉ còn lại mùi khét và hơi thuốc lạnh buốt hòa cùng gió đêm.Giang Mộ Bạch ngửa đầu ra ghế, nhắm mắt vài giây, như đang đấu tranh giữa việc đạp ga chạy thẳng đến đó hay ngồi yên để thử xem cô bé kia còn bao nhiêu chiêu trò gì?