DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN
Chương 14
Chương 14 : Nhầm Lẫn
===============
Không có ca làm vào hôm nay nên đúng bảy giờ tối, Khương Tinh Vãn đã chống chiếc xe đạp yêu quý vào góc sân trong trang viên. Vú Phương buổi sáng đã nói với nàng, bà có người thân ốm nên phải đến bệnh viện chăm sóc, nàng vì vậy cũng tranh thủ về sớm hơn một chút. Tính cách Giang Mộ Bạch không nóng không lạnh, nhưng nàng có thể biết được chị ấy đối với phương diện nhà cửa sạch sẽ đặc biệt để tâm. Lần kia nàng lỡ lau bếp không sạch, bàn tay đã lãnh trọn hai mươi roi mây đau điếng. Thế nhưng, vừa bước qua cửa lớn, một mùi rượu nồng xộc thẳng vào mũi. Ánh đèn phòng khách chỉ mở lửng một nấc, vàng đục, hắt lên bộ sofa màu xám.Giang Mộ Bạch ngồi đó, chân vắt hờ, ly rượu trong tay sóng sánh dưới ánh đèn, trên bàn đã có một vỏ chai rượu rỗng. Khuôn mặt cô lạnh lẽo, không tí độ ấm. giống như vừa cả thế giới đều đang khiến cô không thấy thoải mái.Mọi sự giao tiếp lúc này đến với cô, đều là tìm đường chết.Khương Tinh Vãn đứng nơi cửa vài giây, trong lòng có dự cảm chẳng lành. Nhưng quy tắc đã hằn sâu, nàng bước chậm đến, cởi bỏ áo khoác, quỳ xuống bên cạnh, đầu cúi thấp, tay đặt lên đùi mình, tư thế ngoan ngoãn như mọi lần.“Chủ nhân. Nô đã về.”Giọng nàng nhỏ, mềm, như sợ hơi thở lớn cũng khiến đầu chân mày của Giang Mộ Bạch xoắn thêm một tầng.Giang Mộ Bạch không đáp. Cô ngửa cổ, uống cạn nốt phần rượu còn trong ly, một tay chống trán, tay còn lại đặt nặng lên đầu gối, cả người toát ra thứ mệt mỏi lạnh lẽo của một kẻ đang bị cồn quấn chặt lấy ý thứcMột hơi thở dài, nồng nặc mùi rượu, đột ngột phả xuống. Cô nghiêng người, đôi mắt vốn luôn sắc lạnh giờ vằn lên tia đỏ mệt mỏi, vừa mông lung vừa đáng sợ. Cái nhìn của cô trầm đục, từng tia chán ghét, căm phẫn hiện rõ nơi đáy mắt.
Nó hoàn toàn khác với ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Khương Tinh Vãn thời gian qua, đều này khiến nội tâm Khương Tinh Vãn sinh ra hoảng hốt.“Cô còn dám vác mặt đến đây sao?”Âm thanh khàn đi, lẫn cả tiếng cười khẽ như giễu cợt chính mình. Bỗng bàn tay Giang Mộ Bạch vung lên, một cái tát nặng nề đáp xuống má Khương Tinh Vãn.Âm thanh khô khốc vang lên giữa căn phòng yên ắng.Chát….Một cái tát thô bạo, không kiểm soát, mang theo mùi rượu nồng đậm và cảm xúc dồn nén đến méo mó. Khương Tinh Vãn ngã ngồi dưới đất, tròng mắt mang theo cảm xúc phức tạp…dường như Giang Mộ Bạch đã nhận nhầm nàng và một ai đó.Khương Tinh Vãn lập tức quỳ ngay lại vị trí ban đầu, đầu cúi thấp, hai bàn tay siết chặt đến run rẩy. Trong lòng dù có ủy khuất, cũng nén xuống tận đáy bụng như nuốt cả máu vào họng.Giang Mộ Bạch vẫn ngồi đó, ánh nhìn u tối chẳng tập trung vào thực tại, như đang xuyên qua nàng mà nhìn đến một bóng hình khác“Kiều Hân. Cô cho rằng tôi sẽ vẫn xem cô là bảo bối nâng trong tay sao?”Giọng khàn nặng, kéo lê như bị rượu dìm xuống, nhưng mỗi chữ lại mang theo gai thép sắc lạnh.“Cô quỳ ở đây, ngoan như chó, nhưng sau lưng lại đi tìm chủ khác. Lúc cần, cô lại van xin như kẻ hèn hạ, còn lúc được rồi… quay lưng như chưa từng là của tôi.”Khương Tinh Vãn ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt mở to, dường như nàng không tin tưởng được, Giang Mộ Bạch chính là bị ‘thú nuôi’ trước đây phản bội. Nàng ngập ngừng lên tiếng“Chủ nhân…nô…không…”“Câm miệng”Giang Mộ Bạch đứng bật dậy, hơi rượu theo động tác lớn càng thêm nồng nặc. Bàn tay cô siết lấy cằm Khương Tinh Vãn, ngón tay lạnh đến run, nhưng lực mạnh như muốn bẻ gãy cổ yếu ớt kia“Chủ hiện tại không đáp ứng được cô à? Còn không dạy cô hậu quả cắt ngang lời nói sao?”Ánh mắt ấy rực đỏ, đau đớn, oán hận, và điên dại. Nhưng Khương Tinh Vãn là muốn nói nàng không phải Kiều Hân gì đó, chỉ là Giang Mộ Bạch không cho phép nàng nói, bàn tay chị ấy như cái kẹp sắt, gần như siết chặt khớp hàm nàng.“Nếu đã trở về thì…..”Giang Mộ Bạch gằn từng chữ, hơi thở lẫn mùi rượu quất thẳng vào mặt Khương Tinh Vãn như một nhát dao lạnh.“Ta cho cô biết cái giá của sự phản bội.”Cô thô bạo nắm lấy cánh tay Khương Tinh Vãn, kéo đứng lên, động tác không còn mang nét chuẩn xác và cẩn thận thường thấy. Giang Mộ Bạch không còn là Giang Mộ Bạch thường ngày, cô biến thành một khối hỗn loạn giữa lý trí gãy vụn và cơn cuồng nộ bị kìm nén quá lâu.Khương Tinh Vãn bị kéo xốc lên, cả thân thể như mất trọng lượng, lảo đảo, va phải cạnh bàn, tiếng va đập khẽ khàng nhưng trong tai nàng vang như tiếng chuông dồn dập.Giang Mộ Bạch kéo mạnh Khương Tinh Vãn về phía bộ ghế gỗ dài ở góc phòng. Chiếc ghế nặng kịch, cạnh sắc, lạnh băng như sắt trong mùa đông. Cô đẩy mạnh Khương Tinh Vãn ngồi xuống, cả cơ thể nàng va đập xuống mặt gỗ, sống lưng truyền đến cảm giác đau nhứcMột cuộn băng keo bị giật ra, tiếng xé “rắc rắc” vang dội giữa căn phòng yên tĩnh, như lưỡi dao khứa vào từng dây thần kinh căng thẳng của Khương Tinh Vãn. Không cho nàng kịp mở miệng, Giang Mộ Bạch đã dán chặt từng vòng băng ngang miệng, thô bạo nhưng chính xác, khóa mọi lời biện bạch trong cổ họng thành tiếng rên nghẹn.“Con chó không ngoan ngoãn như cô thì không có tư cách lên tiếng.”Giọng Giang Mộ Bạch khàn khàn, lẫn hơi rượu và lửa giận, rít qua kẽ răng. Sau đó, cô dùng dây thừng, quấn lấy cổ tay, siết chặt quanh thanh gỗ, vòng qua lưng ghế, cố định toàn bộ cơ thể ‘con chó phản bội’ – một hình phạt không lối thoát, không vùng vẫy.Khương Tinh Vãn khẽ vùng vẫy nhưng dây càng siết, cạnh ghế gỗ hằn lên cổ tay nàng đau rát. Hơi thở bị ép thành từng luồng nóng hổi phía sau lớp băng keo, đôi mắt mở to, ầng ậc nước, nàng vô cùng sợ hãi.Giang Mộ Bạch chậm rãi đứng thẳng dậy, cầm lấy roi mây treo sẵn nơi giá. Cô lật nhẹ cổ tay, một động tác quen thuộc, nhưng lần này không còn vẻ bình tĩnh, chuẩn xác của người dạy dỗ, chỉ còn lại nhịp roi phập phồng trong tay kẻ đang bị nỗi đau phản bội nuốt chửng.Vút….roi đầu tiên đánh thẳng vào mặt đùi sau, rát bỏng như lửa. Khương Tinh Vãn khẽ rùng mình, thân thể căng cứng theo phản xạVút….vút….vút…Âm thanh roi mây xé toạc khoảng lặng, nhịp đều, mạnh, lạnh lẽo, từng roi in lên làn da non nớt những vệt đỏ thẫm rợn người. Mỗi cú đánh không chỉ là đau đớn thể xác, mà còn là những mảnh vụn cảm xúc méo mó, hỗn loạn, giáng xuống như muốn nghiền nát cả kẻ đang chịu đòn.Nhưng Giang Mộ Bạch không đủ tỉnh táo để biết rằng, người mà cô đang trút giận là Khương Tinh Vãn, nào phải Kiều Hân kia.Giang Mộ Bạch không nói thêm một câu. Chỉ có tiếng roi quất, tiếng hơi thở nặng nề, và tiếng ghế gỗ khẽ kẽo kẹt theo mỗi cú giật mình của Khương Tinh Vãn.Cả căn phòng chỉ còn âm thanh roi quất đến lạnh sóng lưng, và tiếng rên ư ử như thú nhỏ bị thương…tất cả trộn lẫn thành một khúc tấu đầy kinh dịVút….vút….vút….Nước mắt Khương Tinh Vãn chảy ngược, vị mặn chát phía sau lớp băng keo, hòa cùng mùi nhựa gắt đến nghẹt thở. Nàng muốn gào lên, muốn hét rằng nàng không phải Kiều Hân, rằng mọi lời buộc tội đều sai, rằng nàng chưa từng phản bội. Nhưng mọi âm thanh chỉ biến thành tiếng ú ớ rền rĩ, yếu ớt như tiếng con thú nhỏ bị nhốt trong lồng sắt.Vút….vút….vút….Cổ tay nàng đau buốt, dây siết chặt đến mức từng nhịp mạch đập như muốn nổ tung dưới da. Mỗi lần roi mây quật xuống, cơ thể nàng co giật theo bản năng, gỗ ghế kêu răng rắc, khớp vai như sắp trật ra.Vút…..vút….vút….Trong mắt nàng, Giang Mộ Bạch không còn là chủ nhân cẩn trọng, chuẩn xác, người từng nâng niu dạy dỗ nàng từng cú quật chuẩn mực. Trước mặt nàng lúc này là một con thú bị tổn thương, đang điên cuồng cắn vào bất cứ thứ gì trông giống kẻ đã phản bội nó. Và bất hạnh thay, nàng chính là thứ giống đó.Khương Tinh Vãn nghiến chặt răng sau lớp băng, toàn thân run lên. Nỗi đau dồn dập, vừa bỏng rát vừa nhức nhối, như từng lớp da thịt đang bị xé rời khỏi cơ thể. Nhưng nỗi đau thể xác lại không dữ dội bằng nỗi đau vô hình, thứ khiến nàng nghẹn lại, khiến đôi mắt ướt đẫm dâng lên một câu nói duy nhất, chôn chặt trong lồng ngựcGiang Mộ Bạch….chị nhận nhầm người rồi.Vút….vút…..vút…..Mỗi lần roi dừng lại, là một khoảnh khắc hy vọng thoáng vụt lên, mong chị ấy sẽ nhận ra sai lầm, sẽ nhìn kỹ vào khuôn mặt đẫm nước mắt này và biết đây không phải Kiều Hân. Nhưng rồi… âm thanh roi mây lại phá nát tia hy vọng mong manh ấy, kéo nàng chìm sâu hơn vào vòng xoáy đau đớn vô vọng, như kẻ trượt dài trong một cơn ác mộng không có đường thoát.Âm thanh roi quất dồn dập, từng nhát nặng như đinh ghim vào thịt. Cơn giận của Giang Mộ Bạch không hạ nhiệt, mà càng đánh càng như tự tra tấn chính mình.Vút….roi mây quật lệch, đầu roi sượt qua cạnh ghế, nứt toác.Vút….thêm một cú quật nữa, tiếng ‘rắc’ khô khốc vang lên.Roi mây gãy đôi. Giang Mộ Bạch đứng sững vài nhịp thở, bàn tay còn run nhẹ, cơn say cùng cuồng nộ đan vào nhau như mạng nhện mờ.Khương Tinh Vãn vẫn bị ghì chặt trên ghế, thân thể không ngừng run rẩy, lớp vải quần jean nơi đùi sậm lại bởi máu thấm ra, chỗ ướt lạnh chạm vào da thịt càng rát buốt. Tiếng rên bị chặn lại sau lớp băng keo, nghẹn thành hơi thở nức nở, như tiếng động của một người đang cố gào lên nhưng cổ họng đã bị bóp nghẹt bằng cả thế giới.Giang Mộ Bạch nhìn cũng không nhìn. Đôi mắt đỏ vằn mệt mỏi, như vừa rút cạn hơi sức cuối cùng. Roi mây vỡ trong tay bị cô ném sang một bên, rơi xuống nền nhà, lăn vài vòng chạm vào chân tủ, kêu ‘cạch’ một tiếng trơ trọi.Giang Mộ Bạch quay lưng, bước loạng choạng về phía sofa, cả thân thể nặng trĩu như sắp gãy. Cô ngả người xuống, chỉ vài hơi thở nặng nề sau, tiếng khò khè mệt mỏi của cơn ngủ rượu đã trùm lên căn phòngTrên chiếc ghế gỗ, Khương Tinh Vãn vẫn bị trói chặt. Tay tê dại, khớp vai như bị đốt, máu dần khô, kéo dính lớp vải vào da thịt. Nước mắt tiếp tục chảy, không còn thành tiếng, chỉ còn lăn dài, rơi xuống, thấm vào lớp băng keo lạnh cứng.Mi mắt nặng trịch cứ thế mà khép lại.Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang trong đêm tối, đơn điệu, nhưng lại như từng tiếng gõ đánh thẳng vào thái dương.Giang Mộ Bạch chợt giật mình. Toàn thân cô run nhẹ, đầu óc nhói lên từng đợt, cơn đau buốt lan từ sau gáy xuống tận cổ, choáng váng, nặng trĩu như bị hàng tấn đá đè xuống. Di chứng của rượu, của cơn cuồng nộ vừa qua, đang kéo cô trở về thực tại.
Cô ngồi bật dậy khỏi sofa, lưng áo nhăn dúm, hơi thở gấp, mắt còn vằn những tia đỏ khô khốc. Ánh nhìn mơ hồ quét quanh căn phòng lộn xộn, dừng lại trên chiếc bàn đầy vỏ chai rượu rỗng vương vãi.Và rồi cái nhìn càng thêm căng chặt khi chiếc balo nhỏ của Khương Tinh Vãn nằm chỏng chơ ở góc bàn tràCổ họng Giang Mộ Bạch trở nên khô khốc. Bàn tay cô cũng run nhẹ lên một trận, đầu óc mơ mơ hồ hồ bỗng tỉnh táo đến lạ. Những hình ảnh rời rác như một cuốn phim chậm rãi mà gợi lên, từ tiếng bạt tai kéo thẳng đến âm thanh gãy vỡ của roi mây và cả tiếng rên nghẹn bị ép lại sau lớp dán lạnh ngắt.Tim cô đập mạnh, như bị ai đó bóp nghẹt.“Vãn…Vãn…”Một tiếng khàn, vỡ vụn, thoát ra giữa cổ họng khô khốc.Giang Mộ Bạch đứng bật dậy, bước loạng choạng định lên lầu tìm. Nhưng chưa kịp đặt chân lên bậc thang đầu tiên, ánh mắt cô quét ngang qua góc phòng khách, toàn thân tức thì đông cứng lạiTrên chiếc ghế gỗ, dưới thứ ánh đèn vàng đục còn chập chờn, Khương Tinh Vãn nằm dài, vẫn nguyên tư thế bị trói chặt. Cổ tay sưng tím, lớp quần jean nơi đùi thẫm lại bởi máu đã khô thành mảng sậm, miệng còn dán kín băng keo, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt phập phồngCô đứng đó, cả người run lên, hai bàn tay không biết phải làm gì ngoài siết chặt rồi buông ra vô thức. Ánh mắt sợ hãi, hoảng loạn, hối hận dồn dập cuộn lên, nuốt trọn lớp lạnh lùng từng phủ trên gương mặt cô bao năm.Giang Mộ Bạch lao đến, quỳ sụp xuống cạnh ghế. Hai bàn tay cô run rẩy, chạm vào má Khương Tinh Vãn, xúc cảm lạnh lẽo trên làn da ấy như dao gắm vào lồng ngực cô.“Vãn Vãn…tôi xin lỗi.”Cô vội gỡ lớp băng keo dán kín miệng, từng lớp một như xé da chính mình, để lộ đôi môi tái nhợt, sưng tím, hơi thở yếu ớt đến mức phải áp sát tai mới cảm nhận được.Tim Giang Mộ Bạch đập loạn, tay cô gần như không vững nổi khi tháo từng vòng dây trói đang siết tím cổ tay mảnh khảnh kia. Dây bung ra, da thịt hằn rãnh sâu, rớm máu. Một thoáng, chính cô cũng hận không thể tự tát chính mình một cái. Sao có thể hồ đồ đến như vậy?“Cố gắng một chút. Tôi mang em đến viện”Giọng cô nghẹn lại, khàn đặc.Giang Mộ Bạch ôm chặt Khương Tinh Vãn vào lòng, bế nàng lên. Cơ thể nhỏ bé mềm nhũn, đầu gục nhẹ vào vai cô, hơi ấm mong manh như sắp tan trong không khí.Cửa xe đóng sầm lại. Chỉ nghe tiếng động cơ rú lên, lốp xe cọ mạnh vào mặt đường. Cô không nghĩ gì ngoài một ý niệm duy nhất: đến bệnh việnBệnh viện tư nhân sáng đèn trắng loá giữa màn đêm. Giang Mộ Bạch gần như xông thẳng vào, giọng gấp, lạnh nhưng run trong từng chữ“Từ Châu. Mau cấp cứu.”Y tá vội đẩy băng ca đến. Giang Mộ Bạch cúi xuống, tự tay đặt Khương Tinh Vãn lên, bàn tay vuốt dọc gò má, ngón cái run rẩy gạt đi một vệt máu khô nơi khoé môi.“Nói với Từ Châu, em ấy tuyệt đối không được xảy ra bất trắc gì?”Cửa phòng cấp cứu khép lại, tiếng “khoá” khẽ khàng mà như đinh đóng vào ngực Giang Mộ Bạch.Cô đứng bên ngoài, tay còn dính vệt máu khô của Khương Tinh Vãn, lưng tựa vào tường lạnh, ánh đèn neon rọi lên gương mặt tái nhợt. Từng nhịp tim của chính mình đập dội vào tai, hỗn loạn, nghẹn ứ.Thời gian trôi như ngừng lại. Giang Mộ Bạch đứng đó, tay run rẩy, mắt dán vào cánh cửa phòng cấp cứu, từng hơi thở gấp gáp hổn hển. Mỗi tiếng tạch của đồng hồ dường như vang lên như nhịp tim cô.Cuối cùng, cánh cửa mở ra. Một bóng người trong áo blouse trắng bước ra, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén.“Cậu chơi đùa như vậy không sợ chết người sao?”Từ Châu là bạn thân kiêm luôn bác sĩ riêng của nhà họ Giang. Anh ta đối với xu hướng của Giang Mộ Bạch từ lâu đã biết, nhưng rõ ràng trường hợp này có chút khác biệt, cô nhóc bên trong đoán chừng con không được bao nhiêu tuổi. Ra tay như vậy, so với đánh đập, tra tấn có khác biệt gì?Câu nói không phải lời trách móc nhẹ nhàng. Nó nặng trĩu, vừa là cảnh báo, vừa là sự giật mình trước cơn cuồng nộ vừa rồi.Giang Mộ Bạch đứng im, tay run run, mắt không rời cánh cửa phòng cấp cứu nơi Khương Tinh Vãn đang nằm. Cô mím môi nhìn Từ Châu, đáy mắt phủ một tầng sương lạnh“Em ấy như thế nào?”Từ Châu thở dài lên tiếng“Không có vết thương nghiêm trọng đến xương, nhưng mô mềm bị tổn thương. Khi tỉnh lại phải chú ý chăm sóc, tránh để lại sẹo. Lần sau…cậu chú ý một chút.”Trước khi rơi đi Từ Châu vẫn không quên để lại câu cảnh cáo.“Khi tỉnh lại, hãy lựa lời nói với cô bé.”Ánh sáng mờ của đèn bệnh viện len qua lớp rèm, lặng lẽ trải lên nền gạch trắng. Mùi thuốc sát trùng thoảng qua, lạnh lẽo mà an toàn.Khương Tinh Vãn khẽ cựa người. Đầu óc nặng trĩu, mí mắt như dán lại, phải cố gắng lắm mới hé ra được một khe nhỏ. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là trần nhà xa lạ, rồi một chiếc rèm trắng, cuối cùng là Giang Mộ Bạch.Cô ấy gục đầu trên giường, một tay vẫn nắm lấy cổ tay nàng. Tư thế ấy cứng đờ, mệt mỏi, nhưng ngón tay khẽ run, như vẫn không buôngLồng ngực Khương Tinh Vãn khẽ co lại. Nàng nhớ đến chuyện đêm qua, nhớ đến mũi rượu nồng nặc, nhớ đến cái tên xa lạ và từng đòn roi mây xé da phá thịt…tất cả khiến thân thể nàng theo bản năng mà run lên một trận.Khương Tinh Vãn không nói, chỉ lặng im nhìn thật lâu. Một cảm xúc khó gọi tên dâng lên trong lồng ngực, nàng hiểu được Giang Mộ Bạch không hoàn toàn cố ý đối xử với nàng như vậy, và càng hiểu được vì sao chị ấy lại hận người tên Kiều Hân kia đến vậy….Khương Tinh Vãn nghiêng mặt, hơi khàn giọng, từng chữ mệt nhọc bật ra khẽ như gió lướt qua“Chủ…nhân…”Giang Mộ Bạch tức thì bật dậy. Ánh mắt cô nhìn chăm vào gương mặt nhợt nhạt của người đang nằm, cảm giác nhẹ nhõm như thả xuống được quả tạ ngàn cân, bất giác cô nhoẻn miệng cười – một nụ cười xuất phát từ sự vui vẻ đúng nghĩa. Bàn tay cô chậm rãi vương ra, chạm nhẹ vào gò má lành lạnh của tiểu nô lệ mà vuốt nhẹ vệt sưng nơi khóe môi“Đau không?”Khương Tinh Vãn khẽ mím môi gật đầu. Giang Mộ Bạch đưa tay nắm lấy bàn tay gầy, đầu ngón tay cô lướt trên vết hằn từ dây thừng quấn quanh cổ tay Khương Tinh Vãn. Trong vô thức, mà hạ môi đặt xuống một nụ hôn nhẹ. Lưng Khương Tinh Vãn tức thì căng cứng như thanh cung đang kéo, nàng hoảng loạn định rụt tay về nhưng Giang Mộ Bạch đã khẽ siết lấy.
Giọng cô vang lên đều đều“Xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Sau này, nếu thấy tôi uống rượu say, em có thể đừng đến gần tôi.”Cái nhìn của Giang Mộ Bạch sâu và đầy lây động. Khương Tinh Vãn trong vô thức mà lên tiếng“Em sẽ không làm vậy. Vì em biết, chủ nhân đang không vui. Nếu em không ở cạnh, chủ nhân sẽ phải làm sao?”Giang Mộ Bạch khẽ khựng lại. Câu trả lời ấy, như một nhát dao cắm thẳng vào nơi sâu nhất trong lồng ngực cô.Ánh mắt cô thoáng run, hơi rượu đã bay gần hết, chỉ còn lại là thứ tỉnh táo trần trụi đến khó chịu. Ngón tay siết chặt bàn tay nhỏ bé kia thêm một chút, như sợ chỉ cần buông ra, người này sẽ tan biến ngay trước mắt.“Em không hỏi tôi, vì sao tôi làm vậy với em sao?”Cô khẽ nói, giọng không còn sắc lạnh, chỉ còn lại sự mệt mỏi, bất lực và thương xót hòa lẫn“Em là người bị hại mà cô bé?”Khương Tinh Vãn im lặng, đôi mắt cụp xuống, nhưng khóe môi lại khẽ cong thành một đường thật mỏng, mơ hồ chẳng biết là cười, là khóc, hay là thứ gì đó lưng chừng hơn cả hai. Qua vài giây nàng nhàn nhạt lên tiếng“Có phải người kia đã tổn thương chủ nhân không?”Giang Mộ Bạch sững người. Câu hỏi nhẹ như hơi thở ấy lại khiến nơi sâu nhất trong lòng cô run lên từng nhịp
Ánh mắt cô khẽ dao động, hàng mi rũ xuống, dường như không dám nhìn thẳng vào cô bé trước mặt. Bàn tay đang nắm khẽ run, như một người vừa bị ai đó vạch trúng vết thương vẫn đang rỉ máu mà chẳng kịp phòng vệ“Là một con chó phản chủ mà thôi. Tôi cam đoan với em, chuyện như tối qua sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”Lời thú nhận rơi ra, nặng nề, chậm rãi, mang theo cả mùi vị của một nỗi hối hận không còn đường rút.Khương Tinh Vãn khẽ nghiêng đầu, vẫn không nhìn lên, chỉ để ánh mắt lướt nhẹ qua ngón tay của Giang Mộ Bạch đang siết lấy tay mình. Một cái siết không hề đau, nhưng lại chặt đến mức tim nàng cũng hơi nhói theo“Vậy…”Nàng chậm rãi, từng chữ mềm như gió đêm“Lần sau…nếu chủ nhân lại nhớ đến chuyện không vui cũ….có thể đừng uống rượu không?”Giang Mộ Bạch bật cười khẽ, tiếng cười khô khốc, vừa như tự giễu, vừa như một cái thở dài bật thành tiếng. Cô cúi người, để trán mình khẽ chạm lên bàn tay gầy gò kia, nhắm mắt lại“Tiểu nô lệ, vừa cho em chút mặt mũi, em liền không biết sợ sao?”Lời trách khẽ, nhưng từng hơi thở lại lộ rõ cái nhẹ nhõm đang dần len vào lồng ngực, như thể chỉ một câu nói nhỏ thôi cũng đủ xoa dịu phần nào cái vực sâu đang níu lấy cô.“Không uống rượu, nhưng tôi sẽ mang em đi huấn luyện thật nặng…em cũng cam tâm sao?”Khương Tinh Vãn dùng đôi mắt trong trẻo của mình mà cong lên thành hình trăng khuyết, âm thanh giọng nói nàng bật ra nhẹ như gió thổi“Em đã bán mình cho chủ nhân. Em cam tâm với mọi thứ.”“…Đồ ngốc.”Giang Mộ Bạch mắng nhẹ, nhưng trong mắt đã tản đi không ít sương lạnh.
===============
Không có ca làm vào hôm nay nên đúng bảy giờ tối, Khương Tinh Vãn đã chống chiếc xe đạp yêu quý vào góc sân trong trang viên. Vú Phương buổi sáng đã nói với nàng, bà có người thân ốm nên phải đến bệnh viện chăm sóc, nàng vì vậy cũng tranh thủ về sớm hơn một chút. Tính cách Giang Mộ Bạch không nóng không lạnh, nhưng nàng có thể biết được chị ấy đối với phương diện nhà cửa sạch sẽ đặc biệt để tâm. Lần kia nàng lỡ lau bếp không sạch, bàn tay đã lãnh trọn hai mươi roi mây đau điếng. Thế nhưng, vừa bước qua cửa lớn, một mùi rượu nồng xộc thẳng vào mũi. Ánh đèn phòng khách chỉ mở lửng một nấc, vàng đục, hắt lên bộ sofa màu xám.Giang Mộ Bạch ngồi đó, chân vắt hờ, ly rượu trong tay sóng sánh dưới ánh đèn, trên bàn đã có một vỏ chai rượu rỗng. Khuôn mặt cô lạnh lẽo, không tí độ ấm. giống như vừa cả thế giới đều đang khiến cô không thấy thoải mái.Mọi sự giao tiếp lúc này đến với cô, đều là tìm đường chết.Khương Tinh Vãn đứng nơi cửa vài giây, trong lòng có dự cảm chẳng lành. Nhưng quy tắc đã hằn sâu, nàng bước chậm đến, cởi bỏ áo khoác, quỳ xuống bên cạnh, đầu cúi thấp, tay đặt lên đùi mình, tư thế ngoan ngoãn như mọi lần.“Chủ nhân. Nô đã về.”Giọng nàng nhỏ, mềm, như sợ hơi thở lớn cũng khiến đầu chân mày của Giang Mộ Bạch xoắn thêm một tầng.Giang Mộ Bạch không đáp. Cô ngửa cổ, uống cạn nốt phần rượu còn trong ly, một tay chống trán, tay còn lại đặt nặng lên đầu gối, cả người toát ra thứ mệt mỏi lạnh lẽo của một kẻ đang bị cồn quấn chặt lấy ý thứcMột hơi thở dài, nồng nặc mùi rượu, đột ngột phả xuống. Cô nghiêng người, đôi mắt vốn luôn sắc lạnh giờ vằn lên tia đỏ mệt mỏi, vừa mông lung vừa đáng sợ. Cái nhìn của cô trầm đục, từng tia chán ghét, căm phẫn hiện rõ nơi đáy mắt.
Nó hoàn toàn khác với ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Khương Tinh Vãn thời gian qua, đều này khiến nội tâm Khương Tinh Vãn sinh ra hoảng hốt.“Cô còn dám vác mặt đến đây sao?”Âm thanh khàn đi, lẫn cả tiếng cười khẽ như giễu cợt chính mình. Bỗng bàn tay Giang Mộ Bạch vung lên, một cái tát nặng nề đáp xuống má Khương Tinh Vãn.Âm thanh khô khốc vang lên giữa căn phòng yên ắng.Chát….Một cái tát thô bạo, không kiểm soát, mang theo mùi rượu nồng đậm và cảm xúc dồn nén đến méo mó. Khương Tinh Vãn ngã ngồi dưới đất, tròng mắt mang theo cảm xúc phức tạp…dường như Giang Mộ Bạch đã nhận nhầm nàng và một ai đó.Khương Tinh Vãn lập tức quỳ ngay lại vị trí ban đầu, đầu cúi thấp, hai bàn tay siết chặt đến run rẩy. Trong lòng dù có ủy khuất, cũng nén xuống tận đáy bụng như nuốt cả máu vào họng.Giang Mộ Bạch vẫn ngồi đó, ánh nhìn u tối chẳng tập trung vào thực tại, như đang xuyên qua nàng mà nhìn đến một bóng hình khác“Kiều Hân. Cô cho rằng tôi sẽ vẫn xem cô là bảo bối nâng trong tay sao?”Giọng khàn nặng, kéo lê như bị rượu dìm xuống, nhưng mỗi chữ lại mang theo gai thép sắc lạnh.“Cô quỳ ở đây, ngoan như chó, nhưng sau lưng lại đi tìm chủ khác. Lúc cần, cô lại van xin như kẻ hèn hạ, còn lúc được rồi… quay lưng như chưa từng là của tôi.”Khương Tinh Vãn ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt mở to, dường như nàng không tin tưởng được, Giang Mộ Bạch chính là bị ‘thú nuôi’ trước đây phản bội. Nàng ngập ngừng lên tiếng“Chủ nhân…nô…không…”“Câm miệng”Giang Mộ Bạch đứng bật dậy, hơi rượu theo động tác lớn càng thêm nồng nặc. Bàn tay cô siết lấy cằm Khương Tinh Vãn, ngón tay lạnh đến run, nhưng lực mạnh như muốn bẻ gãy cổ yếu ớt kia“Chủ hiện tại không đáp ứng được cô à? Còn không dạy cô hậu quả cắt ngang lời nói sao?”Ánh mắt ấy rực đỏ, đau đớn, oán hận, và điên dại. Nhưng Khương Tinh Vãn là muốn nói nàng không phải Kiều Hân gì đó, chỉ là Giang Mộ Bạch không cho phép nàng nói, bàn tay chị ấy như cái kẹp sắt, gần như siết chặt khớp hàm nàng.“Nếu đã trở về thì…..”Giang Mộ Bạch gằn từng chữ, hơi thở lẫn mùi rượu quất thẳng vào mặt Khương Tinh Vãn như một nhát dao lạnh.“Ta cho cô biết cái giá của sự phản bội.”Cô thô bạo nắm lấy cánh tay Khương Tinh Vãn, kéo đứng lên, động tác không còn mang nét chuẩn xác và cẩn thận thường thấy. Giang Mộ Bạch không còn là Giang Mộ Bạch thường ngày, cô biến thành một khối hỗn loạn giữa lý trí gãy vụn và cơn cuồng nộ bị kìm nén quá lâu.Khương Tinh Vãn bị kéo xốc lên, cả thân thể như mất trọng lượng, lảo đảo, va phải cạnh bàn, tiếng va đập khẽ khàng nhưng trong tai nàng vang như tiếng chuông dồn dập.Giang Mộ Bạch kéo mạnh Khương Tinh Vãn về phía bộ ghế gỗ dài ở góc phòng. Chiếc ghế nặng kịch, cạnh sắc, lạnh băng như sắt trong mùa đông. Cô đẩy mạnh Khương Tinh Vãn ngồi xuống, cả cơ thể nàng va đập xuống mặt gỗ, sống lưng truyền đến cảm giác đau nhứcMột cuộn băng keo bị giật ra, tiếng xé “rắc rắc” vang dội giữa căn phòng yên tĩnh, như lưỡi dao khứa vào từng dây thần kinh căng thẳng của Khương Tinh Vãn. Không cho nàng kịp mở miệng, Giang Mộ Bạch đã dán chặt từng vòng băng ngang miệng, thô bạo nhưng chính xác, khóa mọi lời biện bạch trong cổ họng thành tiếng rên nghẹn.“Con chó không ngoan ngoãn như cô thì không có tư cách lên tiếng.”Giọng Giang Mộ Bạch khàn khàn, lẫn hơi rượu và lửa giận, rít qua kẽ răng. Sau đó, cô dùng dây thừng, quấn lấy cổ tay, siết chặt quanh thanh gỗ, vòng qua lưng ghế, cố định toàn bộ cơ thể ‘con chó phản bội’ – một hình phạt không lối thoát, không vùng vẫy.Khương Tinh Vãn khẽ vùng vẫy nhưng dây càng siết, cạnh ghế gỗ hằn lên cổ tay nàng đau rát. Hơi thở bị ép thành từng luồng nóng hổi phía sau lớp băng keo, đôi mắt mở to, ầng ậc nước, nàng vô cùng sợ hãi.Giang Mộ Bạch chậm rãi đứng thẳng dậy, cầm lấy roi mây treo sẵn nơi giá. Cô lật nhẹ cổ tay, một động tác quen thuộc, nhưng lần này không còn vẻ bình tĩnh, chuẩn xác của người dạy dỗ, chỉ còn lại nhịp roi phập phồng trong tay kẻ đang bị nỗi đau phản bội nuốt chửng.Vút….roi đầu tiên đánh thẳng vào mặt đùi sau, rát bỏng như lửa. Khương Tinh Vãn khẽ rùng mình, thân thể căng cứng theo phản xạVút….vút….vút…Âm thanh roi mây xé toạc khoảng lặng, nhịp đều, mạnh, lạnh lẽo, từng roi in lên làn da non nớt những vệt đỏ thẫm rợn người. Mỗi cú đánh không chỉ là đau đớn thể xác, mà còn là những mảnh vụn cảm xúc méo mó, hỗn loạn, giáng xuống như muốn nghiền nát cả kẻ đang chịu đòn.Nhưng Giang Mộ Bạch không đủ tỉnh táo để biết rằng, người mà cô đang trút giận là Khương Tinh Vãn, nào phải Kiều Hân kia.Giang Mộ Bạch không nói thêm một câu. Chỉ có tiếng roi quất, tiếng hơi thở nặng nề, và tiếng ghế gỗ khẽ kẽo kẹt theo mỗi cú giật mình của Khương Tinh Vãn.Cả căn phòng chỉ còn âm thanh roi quất đến lạnh sóng lưng, và tiếng rên ư ử như thú nhỏ bị thương…tất cả trộn lẫn thành một khúc tấu đầy kinh dịVút….vút….vút….Nước mắt Khương Tinh Vãn chảy ngược, vị mặn chát phía sau lớp băng keo, hòa cùng mùi nhựa gắt đến nghẹt thở. Nàng muốn gào lên, muốn hét rằng nàng không phải Kiều Hân, rằng mọi lời buộc tội đều sai, rằng nàng chưa từng phản bội. Nhưng mọi âm thanh chỉ biến thành tiếng ú ớ rền rĩ, yếu ớt như tiếng con thú nhỏ bị nhốt trong lồng sắt.Vút….vút….vút….Cổ tay nàng đau buốt, dây siết chặt đến mức từng nhịp mạch đập như muốn nổ tung dưới da. Mỗi lần roi mây quật xuống, cơ thể nàng co giật theo bản năng, gỗ ghế kêu răng rắc, khớp vai như sắp trật ra.Vút…..vút….vút….Trong mắt nàng, Giang Mộ Bạch không còn là chủ nhân cẩn trọng, chuẩn xác, người từng nâng niu dạy dỗ nàng từng cú quật chuẩn mực. Trước mặt nàng lúc này là một con thú bị tổn thương, đang điên cuồng cắn vào bất cứ thứ gì trông giống kẻ đã phản bội nó. Và bất hạnh thay, nàng chính là thứ giống đó.Khương Tinh Vãn nghiến chặt răng sau lớp băng, toàn thân run lên. Nỗi đau dồn dập, vừa bỏng rát vừa nhức nhối, như từng lớp da thịt đang bị xé rời khỏi cơ thể. Nhưng nỗi đau thể xác lại không dữ dội bằng nỗi đau vô hình, thứ khiến nàng nghẹn lại, khiến đôi mắt ướt đẫm dâng lên một câu nói duy nhất, chôn chặt trong lồng ngựcGiang Mộ Bạch….chị nhận nhầm người rồi.Vút….vút…..vút…..Mỗi lần roi dừng lại, là một khoảnh khắc hy vọng thoáng vụt lên, mong chị ấy sẽ nhận ra sai lầm, sẽ nhìn kỹ vào khuôn mặt đẫm nước mắt này và biết đây không phải Kiều Hân. Nhưng rồi… âm thanh roi mây lại phá nát tia hy vọng mong manh ấy, kéo nàng chìm sâu hơn vào vòng xoáy đau đớn vô vọng, như kẻ trượt dài trong một cơn ác mộng không có đường thoát.Âm thanh roi quất dồn dập, từng nhát nặng như đinh ghim vào thịt. Cơn giận của Giang Mộ Bạch không hạ nhiệt, mà càng đánh càng như tự tra tấn chính mình.Vút….roi mây quật lệch, đầu roi sượt qua cạnh ghế, nứt toác.Vút….thêm một cú quật nữa, tiếng ‘rắc’ khô khốc vang lên.Roi mây gãy đôi. Giang Mộ Bạch đứng sững vài nhịp thở, bàn tay còn run nhẹ, cơn say cùng cuồng nộ đan vào nhau như mạng nhện mờ.Khương Tinh Vãn vẫn bị ghì chặt trên ghế, thân thể không ngừng run rẩy, lớp vải quần jean nơi đùi sậm lại bởi máu thấm ra, chỗ ướt lạnh chạm vào da thịt càng rát buốt. Tiếng rên bị chặn lại sau lớp băng keo, nghẹn thành hơi thở nức nở, như tiếng động của một người đang cố gào lên nhưng cổ họng đã bị bóp nghẹt bằng cả thế giới.Giang Mộ Bạch nhìn cũng không nhìn. Đôi mắt đỏ vằn mệt mỏi, như vừa rút cạn hơi sức cuối cùng. Roi mây vỡ trong tay bị cô ném sang một bên, rơi xuống nền nhà, lăn vài vòng chạm vào chân tủ, kêu ‘cạch’ một tiếng trơ trọi.Giang Mộ Bạch quay lưng, bước loạng choạng về phía sofa, cả thân thể nặng trĩu như sắp gãy. Cô ngả người xuống, chỉ vài hơi thở nặng nề sau, tiếng khò khè mệt mỏi của cơn ngủ rượu đã trùm lên căn phòngTrên chiếc ghế gỗ, Khương Tinh Vãn vẫn bị trói chặt. Tay tê dại, khớp vai như bị đốt, máu dần khô, kéo dính lớp vải vào da thịt. Nước mắt tiếp tục chảy, không còn thành tiếng, chỉ còn lăn dài, rơi xuống, thấm vào lớp băng keo lạnh cứng.Mi mắt nặng trịch cứ thế mà khép lại.Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang trong đêm tối, đơn điệu, nhưng lại như từng tiếng gõ đánh thẳng vào thái dương.Giang Mộ Bạch chợt giật mình. Toàn thân cô run nhẹ, đầu óc nhói lên từng đợt, cơn đau buốt lan từ sau gáy xuống tận cổ, choáng váng, nặng trĩu như bị hàng tấn đá đè xuống. Di chứng của rượu, của cơn cuồng nộ vừa qua, đang kéo cô trở về thực tại.
Cô ngồi bật dậy khỏi sofa, lưng áo nhăn dúm, hơi thở gấp, mắt còn vằn những tia đỏ khô khốc. Ánh nhìn mơ hồ quét quanh căn phòng lộn xộn, dừng lại trên chiếc bàn đầy vỏ chai rượu rỗng vương vãi.Và rồi cái nhìn càng thêm căng chặt khi chiếc balo nhỏ của Khương Tinh Vãn nằm chỏng chơ ở góc bàn tràCổ họng Giang Mộ Bạch trở nên khô khốc. Bàn tay cô cũng run nhẹ lên một trận, đầu óc mơ mơ hồ hồ bỗng tỉnh táo đến lạ. Những hình ảnh rời rác như một cuốn phim chậm rãi mà gợi lên, từ tiếng bạt tai kéo thẳng đến âm thanh gãy vỡ của roi mây và cả tiếng rên nghẹn bị ép lại sau lớp dán lạnh ngắt.Tim cô đập mạnh, như bị ai đó bóp nghẹt.“Vãn…Vãn…”Một tiếng khàn, vỡ vụn, thoát ra giữa cổ họng khô khốc.Giang Mộ Bạch đứng bật dậy, bước loạng choạng định lên lầu tìm. Nhưng chưa kịp đặt chân lên bậc thang đầu tiên, ánh mắt cô quét ngang qua góc phòng khách, toàn thân tức thì đông cứng lạiTrên chiếc ghế gỗ, dưới thứ ánh đèn vàng đục còn chập chờn, Khương Tinh Vãn nằm dài, vẫn nguyên tư thế bị trói chặt. Cổ tay sưng tím, lớp quần jean nơi đùi thẫm lại bởi máu đã khô thành mảng sậm, miệng còn dán kín băng keo, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt phập phồngCô đứng đó, cả người run lên, hai bàn tay không biết phải làm gì ngoài siết chặt rồi buông ra vô thức. Ánh mắt sợ hãi, hoảng loạn, hối hận dồn dập cuộn lên, nuốt trọn lớp lạnh lùng từng phủ trên gương mặt cô bao năm.Giang Mộ Bạch lao đến, quỳ sụp xuống cạnh ghế. Hai bàn tay cô run rẩy, chạm vào má Khương Tinh Vãn, xúc cảm lạnh lẽo trên làn da ấy như dao gắm vào lồng ngực cô.“Vãn Vãn…tôi xin lỗi.”Cô vội gỡ lớp băng keo dán kín miệng, từng lớp một như xé da chính mình, để lộ đôi môi tái nhợt, sưng tím, hơi thở yếu ớt đến mức phải áp sát tai mới cảm nhận được.Tim Giang Mộ Bạch đập loạn, tay cô gần như không vững nổi khi tháo từng vòng dây trói đang siết tím cổ tay mảnh khảnh kia. Dây bung ra, da thịt hằn rãnh sâu, rớm máu. Một thoáng, chính cô cũng hận không thể tự tát chính mình một cái. Sao có thể hồ đồ đến như vậy?“Cố gắng một chút. Tôi mang em đến viện”Giọng cô nghẹn lại, khàn đặc.Giang Mộ Bạch ôm chặt Khương Tinh Vãn vào lòng, bế nàng lên. Cơ thể nhỏ bé mềm nhũn, đầu gục nhẹ vào vai cô, hơi ấm mong manh như sắp tan trong không khí.Cửa xe đóng sầm lại. Chỉ nghe tiếng động cơ rú lên, lốp xe cọ mạnh vào mặt đường. Cô không nghĩ gì ngoài một ý niệm duy nhất: đến bệnh việnBệnh viện tư nhân sáng đèn trắng loá giữa màn đêm. Giang Mộ Bạch gần như xông thẳng vào, giọng gấp, lạnh nhưng run trong từng chữ“Từ Châu. Mau cấp cứu.”Y tá vội đẩy băng ca đến. Giang Mộ Bạch cúi xuống, tự tay đặt Khương Tinh Vãn lên, bàn tay vuốt dọc gò má, ngón cái run rẩy gạt đi một vệt máu khô nơi khoé môi.“Nói với Từ Châu, em ấy tuyệt đối không được xảy ra bất trắc gì?”Cửa phòng cấp cứu khép lại, tiếng “khoá” khẽ khàng mà như đinh đóng vào ngực Giang Mộ Bạch.Cô đứng bên ngoài, tay còn dính vệt máu khô của Khương Tinh Vãn, lưng tựa vào tường lạnh, ánh đèn neon rọi lên gương mặt tái nhợt. Từng nhịp tim của chính mình đập dội vào tai, hỗn loạn, nghẹn ứ.Thời gian trôi như ngừng lại. Giang Mộ Bạch đứng đó, tay run rẩy, mắt dán vào cánh cửa phòng cấp cứu, từng hơi thở gấp gáp hổn hển. Mỗi tiếng tạch của đồng hồ dường như vang lên như nhịp tim cô.Cuối cùng, cánh cửa mở ra. Một bóng người trong áo blouse trắng bước ra, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén.“Cậu chơi đùa như vậy không sợ chết người sao?”Từ Châu là bạn thân kiêm luôn bác sĩ riêng của nhà họ Giang. Anh ta đối với xu hướng của Giang Mộ Bạch từ lâu đã biết, nhưng rõ ràng trường hợp này có chút khác biệt, cô nhóc bên trong đoán chừng con không được bao nhiêu tuổi. Ra tay như vậy, so với đánh đập, tra tấn có khác biệt gì?Câu nói không phải lời trách móc nhẹ nhàng. Nó nặng trĩu, vừa là cảnh báo, vừa là sự giật mình trước cơn cuồng nộ vừa rồi.Giang Mộ Bạch đứng im, tay run run, mắt không rời cánh cửa phòng cấp cứu nơi Khương Tinh Vãn đang nằm. Cô mím môi nhìn Từ Châu, đáy mắt phủ một tầng sương lạnh“Em ấy như thế nào?”Từ Châu thở dài lên tiếng“Không có vết thương nghiêm trọng đến xương, nhưng mô mềm bị tổn thương. Khi tỉnh lại phải chú ý chăm sóc, tránh để lại sẹo. Lần sau…cậu chú ý một chút.”Trước khi rơi đi Từ Châu vẫn không quên để lại câu cảnh cáo.“Khi tỉnh lại, hãy lựa lời nói với cô bé.”Ánh sáng mờ của đèn bệnh viện len qua lớp rèm, lặng lẽ trải lên nền gạch trắng. Mùi thuốc sát trùng thoảng qua, lạnh lẽo mà an toàn.Khương Tinh Vãn khẽ cựa người. Đầu óc nặng trĩu, mí mắt như dán lại, phải cố gắng lắm mới hé ra được một khe nhỏ. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là trần nhà xa lạ, rồi một chiếc rèm trắng, cuối cùng là Giang Mộ Bạch.Cô ấy gục đầu trên giường, một tay vẫn nắm lấy cổ tay nàng. Tư thế ấy cứng đờ, mệt mỏi, nhưng ngón tay khẽ run, như vẫn không buôngLồng ngực Khương Tinh Vãn khẽ co lại. Nàng nhớ đến chuyện đêm qua, nhớ đến mũi rượu nồng nặc, nhớ đến cái tên xa lạ và từng đòn roi mây xé da phá thịt…tất cả khiến thân thể nàng theo bản năng mà run lên một trận.Khương Tinh Vãn không nói, chỉ lặng im nhìn thật lâu. Một cảm xúc khó gọi tên dâng lên trong lồng ngực, nàng hiểu được Giang Mộ Bạch không hoàn toàn cố ý đối xử với nàng như vậy, và càng hiểu được vì sao chị ấy lại hận người tên Kiều Hân kia đến vậy….Khương Tinh Vãn nghiêng mặt, hơi khàn giọng, từng chữ mệt nhọc bật ra khẽ như gió lướt qua“Chủ…nhân…”Giang Mộ Bạch tức thì bật dậy. Ánh mắt cô nhìn chăm vào gương mặt nhợt nhạt của người đang nằm, cảm giác nhẹ nhõm như thả xuống được quả tạ ngàn cân, bất giác cô nhoẻn miệng cười – một nụ cười xuất phát từ sự vui vẻ đúng nghĩa. Bàn tay cô chậm rãi vương ra, chạm nhẹ vào gò má lành lạnh của tiểu nô lệ mà vuốt nhẹ vệt sưng nơi khóe môi“Đau không?”Khương Tinh Vãn khẽ mím môi gật đầu. Giang Mộ Bạch đưa tay nắm lấy bàn tay gầy, đầu ngón tay cô lướt trên vết hằn từ dây thừng quấn quanh cổ tay Khương Tinh Vãn. Trong vô thức, mà hạ môi đặt xuống một nụ hôn nhẹ. Lưng Khương Tinh Vãn tức thì căng cứng như thanh cung đang kéo, nàng hoảng loạn định rụt tay về nhưng Giang Mộ Bạch đã khẽ siết lấy.
Giọng cô vang lên đều đều“Xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Sau này, nếu thấy tôi uống rượu say, em có thể đừng đến gần tôi.”Cái nhìn của Giang Mộ Bạch sâu và đầy lây động. Khương Tinh Vãn trong vô thức mà lên tiếng“Em sẽ không làm vậy. Vì em biết, chủ nhân đang không vui. Nếu em không ở cạnh, chủ nhân sẽ phải làm sao?”Giang Mộ Bạch khẽ khựng lại. Câu trả lời ấy, như một nhát dao cắm thẳng vào nơi sâu nhất trong lồng ngực cô.Ánh mắt cô thoáng run, hơi rượu đã bay gần hết, chỉ còn lại là thứ tỉnh táo trần trụi đến khó chịu. Ngón tay siết chặt bàn tay nhỏ bé kia thêm một chút, như sợ chỉ cần buông ra, người này sẽ tan biến ngay trước mắt.“Em không hỏi tôi, vì sao tôi làm vậy với em sao?”Cô khẽ nói, giọng không còn sắc lạnh, chỉ còn lại sự mệt mỏi, bất lực và thương xót hòa lẫn“Em là người bị hại mà cô bé?”Khương Tinh Vãn im lặng, đôi mắt cụp xuống, nhưng khóe môi lại khẽ cong thành một đường thật mỏng, mơ hồ chẳng biết là cười, là khóc, hay là thứ gì đó lưng chừng hơn cả hai. Qua vài giây nàng nhàn nhạt lên tiếng“Có phải người kia đã tổn thương chủ nhân không?”Giang Mộ Bạch sững người. Câu hỏi nhẹ như hơi thở ấy lại khiến nơi sâu nhất trong lòng cô run lên từng nhịp
Ánh mắt cô khẽ dao động, hàng mi rũ xuống, dường như không dám nhìn thẳng vào cô bé trước mặt. Bàn tay đang nắm khẽ run, như một người vừa bị ai đó vạch trúng vết thương vẫn đang rỉ máu mà chẳng kịp phòng vệ“Là một con chó phản chủ mà thôi. Tôi cam đoan với em, chuyện như tối qua sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”Lời thú nhận rơi ra, nặng nề, chậm rãi, mang theo cả mùi vị của một nỗi hối hận không còn đường rút.Khương Tinh Vãn khẽ nghiêng đầu, vẫn không nhìn lên, chỉ để ánh mắt lướt nhẹ qua ngón tay của Giang Mộ Bạch đang siết lấy tay mình. Một cái siết không hề đau, nhưng lại chặt đến mức tim nàng cũng hơi nhói theo“Vậy…”Nàng chậm rãi, từng chữ mềm như gió đêm“Lần sau…nếu chủ nhân lại nhớ đến chuyện không vui cũ….có thể đừng uống rượu không?”Giang Mộ Bạch bật cười khẽ, tiếng cười khô khốc, vừa như tự giễu, vừa như một cái thở dài bật thành tiếng. Cô cúi người, để trán mình khẽ chạm lên bàn tay gầy gò kia, nhắm mắt lại“Tiểu nô lệ, vừa cho em chút mặt mũi, em liền không biết sợ sao?”Lời trách khẽ, nhưng từng hơi thở lại lộ rõ cái nhẹ nhõm đang dần len vào lồng ngực, như thể chỉ một câu nói nhỏ thôi cũng đủ xoa dịu phần nào cái vực sâu đang níu lấy cô.“Không uống rượu, nhưng tôi sẽ mang em đi huấn luyện thật nặng…em cũng cam tâm sao?”Khương Tinh Vãn dùng đôi mắt trong trẻo của mình mà cong lên thành hình trăng khuyết, âm thanh giọng nói nàng bật ra nhẹ như gió thổi“Em đã bán mình cho chủ nhân. Em cam tâm với mọi thứ.”“…Đồ ngốc.”Giang Mộ Bạch mắng nhẹ, nhưng trong mắt đã tản đi không ít sương lạnh.