Đánh Đổ Ánh Trăng Mùa Hè - Cố Lai Nhất

Chương 9. Ai bảo nó không ngoan cơ chứ?



Khi về nhà, Dụ Nghi Chi trông thấy Nhậm Mạn Thu đang ngồi ở trong phòng ăn, bên chiếc bàn đá cẩm thạch lớn bà đang thay dây đàn cho cây violin.

Bà ngẩng đầu liếc nhìn Dụ Nghi Chi: "Về rồi à?"

Nhậm Mạn Thu là kiểu phu nhân nhà giàu biết cách chăm sóc bản thân, dáng người bà vẫn chẳng hề phai nhạt ở tuổi trung niên. Khuôn mặt trắng mịn, thanh tú toát lên vẻ dịu dàng, thậm chí còn phảng phất nét rụt rè từ thuở thiếu nữ.

Vừa nhìn là biết chưa từng trải qua những khó khăn, va chạm của thế giới bên ngoài.

Giống cái gì nhỉ? Dụ Nghi Chi nghĩ, hệt một chú chim trong lồng.

Xinh đẹp nhưng mong manh, cả đời sống trong chiếc lồng chim dệt bằng tơ vàng và xem nó là toàn bộ thế giới của mình.

Nhậm Mạn Thu hỏi: "Để mẹ nấu một bát hoành thánh kim ngư [1] nhỏ cho con nhé?"

Dụ Nghi Chi im lặng một thoáng.

Nhậm Mạn Thu hiếm khi hỏi cô câu này, không phải vì bà lạnh nhạt với Dụ Nghi Chi, mà đơn giản vì tính bà vốn đã thờ ơ.

Khi còn trẻ bà từng là nghệ sĩ violin có chút danh tiếng, cho dù sau này ngừng biểu diễn, mỗi ngày bà vẫn dành thời gian để luyện tập, tựa như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới âm nhạc của riêng bản thân.

Dụ Nghi Chi không ngờ tối nay bà lại chủ động quan tâm đến mình.

Giống một người mẹ thật sự.

Dụ Nghi Chi thuận theo ánh đèn nhìn về phía phòng ăn, đúng lúc Nhậm Mạn Thu cũng đang nhìn nàng.

Không biết vì Dụ Nghi Chi sắp trưởng thành hay sao đó, dưới ánh đèn mờ ảo, Nhậm Mạn Thu nhìn nàng bằng ánh mắt thương cảm.

Là sự thương xót của một người phụ nữ dành cho người phụ nữ khác.

Dụ Nghi Chi khẽ hé môi, lúc này cửa chính kêu cọt kẹt, Dụ Văn Thái cùng Dụ Ngạn Trạch bước vào.

Trên người họ nồng nặc mùi rượu.

Dụ Nghi Chi lập tức nói: "Con về phòng làm bài tập đây."

Nhậm Mạn Thu: "Đi đi."

Nhưng Dụ Văn Thái đã thấy nàng: "Nghi Chi."

Nàng đeo cặp trên lưng, đứng yên tại chỗ.

Ông cùng Dụ Ngạn Trạch đi tới: "Dạo này con luyện piano đến đâu rồi?"

Dụ Nghi Chi không nói gì, Nhậm Mạn Thu thay nàng trả lời: "Cũng tạm được."

Dụ Văn Thái: "Đàn một bài cho bố nghe."

Ông cùng Dụ Ngạn Trạch ngồi vào ghế sofa, cả hai đều thở nặng nề vì say rượu, hoà cùng tiếng kêu trầm thấp của chiếc đồng hồ cổ trong phòng khách.

Dụ Nghi Chi đứng yên không nhúc nhích, Nhậm Mạn Thu đi tới, đôi tay mềm mại của bà đặt lên vai nàng, khẽ khuyên: "Đàn đi."

Dụ Nghi Chi đặt cặp sách xuống, ngồi vào bên đàn piano, hít một hơi thật sâu rồi mở nắp đàn ra.

Nàng chơi bản «Flight of the Bumblebee», giai điệu mãnh liệt, dù đêm đã khuya nhưng ở trong khu biệt thự cũng không lo sẽ ầm ĩ làm phiền đến hàng xóm.

Những ngón tay thon dài trắng nõn, theo tiết tấu cực nhanh của khúc nhạc, đánh xuống phím đàn như cuồng phong bão tố: băng - băng - băng!

Đến nốt cuối cùng, Dụ Nghi Chi gần như cảm thấy cả cây đàn đều đang run rẩy.

Bản nhạc kết thúc, nàng ngồi trên ghế đàn, cố gắng ổn định lại hơi thở của mình.

Thật lâu mới truyền đến tiếng vỗ tay chậm rãi của Dụ Văn Thái: "Đàn hay, có tiến bộ."

Nhậm Mạn Thu vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, dường như thở phào nhẹ nhõm.

Dụ Nghi Chi khép lại nắp đàn, đeo cặp sách đi lên lầu.

********

Sáng sớm hôm sau, Dụ Nghi Chi khoác cặp xuống lầu, tóc dài chải chuốt gọn gàng, đồng phục chỉnh tề.

Nhậm Mạn Thu ngồi một mình trong phòng ăn, uống một chén sữa bò và cháo tổ yến.

Nàng đảo mắt nhìn quanh.

Nhậm Mạn Thu: "Văn Thái và Ngạn Trạch đến công ty rồi."

Nàng đến gần, bà hỏi: "Có chuyện gì?"

Dụ Nghi Chi hạ giọng: "Có thể cho con xin mười tệ được không?"

Nhậm Mạn Thu cảnh giác nhìn nàng: "Làm gì?"

Nàng đáp: "Tối hôm qua con mua một túi kẹo, nói tên cùng mã số học sinh của con cho ông chủ biết, bảo hôm nay sẽ trả lại."

Ai có thể ngờ một cô tiểu thư với một chiếc váy động vào đã mấy nghìn tệ, trong phiếu ăn cũng có sẵn vài nghìn tệ, trên bàn sách chất đầy những món ăn từ khắp nơi trên thế giới, nhưng trong túi cùng điện thoại di động lại không có nổi một đồng.

Nhậm Mạn Thu liếc nhìn Dụ Nghi Chi, cô gái mang nét mặt quật cường, thanh lãnh. Nhưng dưới ánh nắng ban mai chiếu qua ô cửa sổ lại thấy thân hình nàng trông có vẻ mong manh.

Không phải là không đáng thương.

Nhậm Mạn Thu do dự, rồi hạ giọng như nàng: "Đừng nói cho Văn Thái biết, bố con không thích con ăn những món rẻ tiền đâu, ông ấy đặt kỳ vọng vào con rất cao."

Bà nhanh chóng nhét mười tệ vào túi Dụ Nghi Chi như kẻ trộm.

Nàng cúi đầu: "Cảm ơn."

Nghỉ giữa giờ của tiết thể dục, Dụ Nghi Chi lại thấy Tất Nguyệt ôm bạn mới, họ đùa giỡn ầm ĩ, cười nói vui vẻ, khiến đám học sinh giỏi xung quanh nàng nhíu mày.

Không hề nhìn ra dấu vết yếu ớt gì từ tối hôm qua.

********

Tất Nguyệt phát hiện ra khi ăn ít, người ta thường thích đi vệ sinh hơn.

Nhưng hôm nay nhà vệ sinh của toà Trí Tri lại bị hư. Giữa giờ nghỉ giải lao, Tất Nguyệt lén chạy tới bên ngoài khu Cách Vật, trốn trong bóng tối hút một điếu thuốc.

Trong bao chỉ còn lại hai điếu, cất trong túi quá lâu, ngay cả hộp thuốc cũng trở nên nhăn nhúm.

Cô không thích xếp hàng, chờ chuông vào học reo, cô mới ném tàn thuốc rồi chậm rãi vào hướng nhà vệ sinh.

Hai nữ sinh vội vã chạy ngang qua người cô, cười khẽ: "Nhốt bên trong thật à? Ở phòng nào thế? Hình như không ổn lắm đâu?"

"Ai bảo nó không ngoan cơ chứ? Đáng dạy dỗ chút..."

Bước chân Tất Nguyệt bỗng chậm lại.

Cô biết ngay kiểu người như Dụ Nghi Chi hễ nào cũng gặp rắc rối.

Mặt lạnh lại còn kiêu ngạo, nhìn liền biết chưa từng trải qua sự đời, cũng không hiểu "xem xét thời thế" là gì. Ngay cả Tất Nguyệt còn khó chịu thì người khác nhìn vào cũng đâu thoải mái?

Hồi mới chuyển đến, Dụ Nghi Chi là chủ đề bàn tán của cả trường, hiện tại nàng gần như là kẻ thù của mọi người. Ai cũng bảo nàng quá kiêu căng, không chịu kết bạn với ai.

Tất Nguyệt thầm nghĩ, dạy dỗ một chút cũng tốt, không thì chả biết nàng thiên kim kiểu thư này bao giờ mới hiểu xã hội tàn khốc tới cỡ nào.

Cô huýt sáo, nét mặt thản nhiên đi vào nhà vệ sinh, dù sao cũng chẳng có ai.

Xét theo lời hai cô gái kia, chắc chắn Dụ Nghi Chi không bị nhốt trong nhà vệ sinh này.

Khi cô đưa tay vào túi quần để lấy giấy, ngón tay co rụt lại như bị điện giật, khẽ mắng một câu: "Mẹ nó."

Quay người chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Trong túi của chiếc quần jeans rách, ngoài bao thuốc lá ra còn có viên kẹo Alpenliebe tối qua Dụ Nghi Chi mua cho cô. Vừa chạy nó vừa đập vào đùi cô liên tục.

Cô chạy tìm khắp các nhà vệ sinh nhưng không có ai cả.

"Chết tiệt." Tất Nguyệt chạy đến mức mệt lả: "Rốt cuộc bị nhốt ở phòng nào?"

Cuối cùng cô chạy đến tầng cao nhất, nơi có những phòng học không dùng đến, cô tìm thấy một phòng có tay nắm cửa bị quấn trong một sợi xích.

Là một ổ khoá gỉ sét bị vứt, trước được dùng để khoá cửa sắt, không biết từ nơi nào tìm tới.

Hồng hộc, hồng hộc, Tất Nguyệt cố gắng điều hoà lại nhịp thở của mình.

Cô nghĩ nhìn qua khe cửa xem có ai bị nhốt bên trong không, không ngờ sàn của phòng này lại bị nâng lên, không tìm được khe cửa nào.

Tất Nguyệt khẽ gọi: "Dụ Nghi Chi."

Khi cất tiếng gọi, cách viết của ba chữ này hiện lên trong đầu cô, cùng với giọng nói trong trẻo của Dụ Nghi Chi đêm qua: "Nghi của nghi thất nghi gia, nghĩa là rất thích hợp để cưới về làm vợ."

Tất Nguyệt thầm mắng trong lòng một câu: "Suy nghĩ lung ta lung tung gì chứ."

Cũng không biết cô mắng Dụ Nghi Chi hay mắng chính bản thân.

Trong phòng im lặng, không một tiếng động.

Dụ Nghi Chi cảm thấy xấu hổ sao? Tựa như tối qua lúc Tất Nguyệt được nàng giúp, cô cũng xấu hổ không muốn Dụ Nghi Chi thấy bộ dạng chật vật của mình.

Tất Nguyệt lại lớn tiếng gọi: "Dụ Nghi Chi."

"Này."

Tiếng trả lời từ cạnh cửa truyền tới. Vừa định mở khoá xích, Tất Nguyệt liền bị doạ sợ lui lại hai bước, bám chặt vào tường như thằn lằn: "Mẹ kiếp, hù chết bà rồi!"

Bóng dáng lạnh lùng của Dụ Nghi Chi đứng ngay cửa, khuôn mặt nàng mờ ảo dưới ánh đèn.

Nàng nhanh chóng hiểu ra tình cảnh trước mắt: "Cậu cho rằng tôi bị nhốt ở bên trong hả?"

Nàng nghĩ nghĩ: "Có phải cậu nghe người khác nói gì đó rồi hiểu lầm không?"

Tất Nguyệt trợn mắt trừng nàng.

Dụ Nghi Chi: "Tìm nhiều chỗ lắm mới tìm được nhà vệ sinh này nhỉ? Lo lắng cho tôi à?"

Tất Nguyệt: "Có quỷ mới lo lắng cho cậu! Vì tối qua cậu giúp tôi, còn tôi thì ghét nợ nhân tình của người khác!"

Nàng hỏi: "Ăn ngon không?"

"Hả?"

"Kẹo tối qua."

"Chẳng phải chỉ là kẹo Alpenliebe thôi sao? Có gì ngon hay không ngon cơ chứ?"

"Cậu mang theo à?"

Rõ ràng kẹo đang ở trong túi quần jeans của cô, nhưng Tất Nguyệt lại xùy một tiếng: "Chỉ là viên kẹo ai lại xem như bảo bối chứ?Tối qua tôi căn bản không có lấy đi."

"Ồ." Dụ Nghi Chi nói với vẻ mặt không biểu cảm: "Ra ngoài."

"Bà đây... Cậu có biết cậu nói chuyện nghe rất gợi đòn không?"

"Tôi muốn đi vệ sinh, cậu không đi ra, vẫn đứng ở đây không được lắm đâu."

"Cậu đến đây để đi vệ sinh à? Cố ý chạy đến tầng cao nhất?"

Dụ Nghi Chi gật đầu: "Bình thường nơi này không có ai cả."

"Công chúa à, cậu không thích tiếp xúc với dân thường đến thế sao?"

Dụ Nghi Chi bước tới bên người cô, mở cửa một phòng vệ sinh khác không bị khoá: "Nếu cậu muốn ở đây nghe tiếng tôi đi vệ sinh thì cũng được, dù sao đều là con gái."

Tất Nguyệt: "Mẹ nó, ai thèm nghe tiếng cậu đi vệ sinh."

Cô co chân bỏ đi, bực bội đến mức muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng lại bị thứ gì đó níu giữ.

Đến khi Dụ Nghi Chi từ trong nhà vệ sinh ra, trông thấy Tất Nguyệt dựa vào mép hành lang, mái tóc đỏ rực đến chói mắt: "Ê, đừng nói cậu chưa bao giờ ăn kẹo Alpenlibe đó?"

Dụ Nghi Chi gật đầu.

Quả nhiên, nếu không thì câu hỏi vừa rồi của cô đã không mang giọng điệu tò mò như vậy.

"Chị à, chị thật hài hước."

Dụ Nghi Chi liếc nhìn cô rồi giải thích: "Trong nhà quản nghiêm."

Tất Nguyệt cười lạnh: "Không để cậu ăn những món ăn vặt bình dân đúng không?  Vậy cậu tò mò làm gì?"

Dụ Nghi Chi: "Không tò mò." Nàng cúi đầu định rời đi.

Tất Nguyệt chậc lưỡi, cô bực bội kéo nàng lại, nắm lấy bàn tay trắng trẻo của nàng rồi xoè nó ra. Lấy từ trong túi ra viên kẹo, nhét vào tay nàng: "Cầm đi cầm đi."

Dụ Nghi Chi: "Không phải cậu nói không lấy đi sao?"

Tất Nguyệt: "Cậu quản bà đây."

"Vậy cảm ơn."

"Cảm ơn cái rắm, vốn dĩ do cậu mua."

Dụ Nghi Chi cúi đầu muốn xé lớp giấy gói trong suốt, Tất Nguyệt lại tặc lưỡi, nắm tay nàng kéo sang một bên: "Sao cậu lại đứng trước cửa nhà vệ sinh ăn kẹo? Vị dễ ngửi hay sao?"

Nàng bị cô kéo đến nơi hẻo lánh, xé lớp vỏ kẹo rồi nhét kẹo vào miệng.

Nàng không rời đi mà dựa người vào cây cột vuông trên hành lang.

Tất Nguyệt nhìn nàng, cô cũng không đi, thong thả châm một điếu thuốc cho bản thân.

Chú thích:

[1] hoành thánh kim ngư: còn gọi là hoành thánh cá vàng, do cách gói của nó trông giống một chú cá vàng.

--------

Này là bản nhạc "Flight of the Bumblebee" mà Dụ Nghi Chi chơi.

https://www.youtube.com/watch?v=0BnBg63JE80

Chương trước Chương tiếp
Loading...