Đánh Đổ Ánh Trăng Mùa Hè - Cố Lai Nhất

Chương 8. "Nghi Chi" rất thích hợp để làm vợ



Cô gái mỉm cười: "Vì chị ấy xinh đẹp, dáng người cân đối, tốt bụng với mọi người. Mặc dù ai cũng bảo sau khi chia tay chị ấy sẽ trở nên vô tình, nhưng khi ở bên nhau, chị ấy sẽ cực kì tốt với người đó."

Nàng hỏi: "Tốt vậy sao?"

"Chị có hứng thú với chị ấy à?"

Dụ Nghi Chi không đáp.

Cô ấy đứng trước mặt nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Dụ Nghi Chi mặc bộ đồng phục rộng, mặt mộc không trang điểm, làn da trắng sáng, mái tóc óng mượt, ngay cả móng tay cũng được tỉa gọn gàng, sáng bóng.

Vừa nhìn là biết được nuôi nấng cẩn thận, người nhà che chở, giống đoá hồng được trồng trong nhà kính, không dính phải mưa gió, bụi trần của thế gian, tạo nên dáng vẻ cao quý, kiêu hãnh của nàng.

Cô ấy nói với nàng: "Chị cảm thấy hứng thú với chị Tất Nguyệt cũng vô ích thôi. Chị ấy không thích chị, có khi còn nghĩ chị lúc nào cũng giả tạo đấy."

Dụ Nghi Chi vẫn nhìn cô ấy bằng ánh mắt hờ hững, con ngươi của nàng đen láy như hồ nước sâu thẳm.

Cô gái bực bội bởi ánh nhìn của nàng: "Được rồi, để em nói. Lòng tốt của Tất Nguyệt đối với mọi người là bất kể chị ấy hứa hẹn việc gì, chị ấy đều sẽ giữ lời rồi thực hiện nó." Cô ấy lắc lắc bình sữa chua trên tay: "Ví dụ như chị ấy hứa ra ngoài trường mua sữa chua cho em, chị ấy nhất định sẽ mua nó."

Dụ Nghi Chi khẽ mím môi dưới.

"Chị thấy việc này buồn cười lắm đúng không? Thấy nó quá đơn giản nhỉ? Em nói cho chị biết, nó không dễ dàng chút nào. Trước khi quen Tất Nguyệt, em có hẹn hò cùng những người khác, cả nam lẫn nữ. Họ nói đủ thứ chuyện ba hoa chích choè khi bọn em bên nhau nhưng chẳng một ai giữ được lời hứa."

"Dù sao thì tìm bừa một lý do cũng dễ mà. Có người rõ ràng hứa với em sẽ cùng nhau đi ăn nhưng lại bảo bố mẹ đột nhiên có việc tìm cô ta. Có người thì thề non hẹn biển sẽ bên nhau mãi mãi, rồi bỗng một ngày không hiểu lý do gì lại trở nên lạnh nhạt với em."

"Tất Nguyệt không phải người như vậy. Chị ấy nói sẽ hẹn hò nửa tháng thì nhất định sẽ bên nhau nửa tháng thật. Trong thời gian này, nếu chị ấy hứa hái trăng cho chị, chị ấy có trèo lên trời cũng quyết tâm hái nó xuống."

Nàng hỏi: "Cô ấy đều nói với mọi người chỉ quen nửa tháng thôi à?"

Cô gái mỉm cười: "Một người bình thường sao có thể giữ nổi yêu tinh như Tất Nguyệt, vui vui vẻ vẻ hẹn hò cùng chị ấy nửa tháng, chẳng lỗ gì cả."

Dụ Nghi Chi gật đầu: "Cảm ơn."

Nàng xoay người, cô ấy gọi lại: "Dụ Nghi Chi."

Nàng ngoảnh lại.

"Chị và Tất Nguyệt không phải người cùng thế giới."

Dụ Nghi Chi không nói gì, rời đi.

********

Tất Nguyệt chạy xe máy một mạch đến tiệm sửa xe, thản nhiên ném mũ bảo hiểm lên bàn: "Xe cần sửa ở đâu?"

Một chàng trai trẻ chỉ tay: "Ở đằng kia, khá khó đấy, bọn này không sửa được."

Tất Nguyệt mỉm cười tự tin: "Vậy thì còn chẳng phải để tao sửa đấy sao?"

Anh ta cười theo: "Nói chứ sếp Tất giỏi thật đấy, lại khéo tay nữa, chưa thấy có chiếc xe nào mà mày không sửa được."

Tất Nguyệt tới phòng bên trong trước, lục lọi kệ hàng dính đầy dầu nhớt: "Mì ăn liền đâu?"

"Ăn hết rồi." Anh ta hỏi: "Sếp Tất đói hả?"

Cô trả lời: "Không, tao chỉ hỏi thôi."

Cô ngồi xuống bậc thềm trước cửa tiệm rồi bắt đầu sửa xe. Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở thành phố K chênh lệch rất lớn. Gần tháng mười mà buổi trưa nắng vẫn chói chang.

Tất Nguyệt đổ mồ hôi đầm đìa, giữa tiếng đinh đông của những chiếc cờ lê, cô nghe thấy tiếng bụng mình khẽ réo lên.

Mẹ kiếp, đói quá.

Cô không ăn trưa, mặc dù nói với "bạn mới" rằng gần đây cô có hơi béo nên muốn giảm cân, nhưng thật ra cô dùng tiền ăn trưa để mua sữa chua cho cô ấy.

Gần đây tiền đều dùng để mua thuốc chữa bệnh thận và thuốc cảm cho Tất Hồng Ngọc, cũng không thể đi làm thường xuyên nên trong túi cô chẳng còn nhiều tiền nữa.

Nhưng tại sao cô vẫn yêu đương trong khi đang quẫn bách? Vì sĩ diện.

Tất Nguyệt nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, ngày càng nóng hơn, cô cảm thấy mình cũng chẳng còn nhiều sức lực để nắm chiếc cờ lê trong tay.

Sĩ diện đối với người bình thường là thứ xa xỉ, hư vinh, nhưng đối với một kẻ như Tất Nguyệt, nó là một tấm khiên cứu mạng.

Ở trường, cô phải là tay chơi nổi tiếng được cả tá bạn trai, bạn gái bao vây xung quanh. Bên ngoài trường, cô phải làm kẻ lưu manh, lúc nào cũng mời người khác đi ăn, hô một tiếng là đám đàn em sẽ nhao nhao hưởng ứng.

Không duy trì được khí chất này, Tất Nguyệt biết rõ, từ bạn học đến giáo viên, từ nhân viên phục vụ đến tên lưu manh đầu đường, dù thân phận của người đó ra sao, ban đầu họ sẽ thông cảm, nhưng sau một thời gian thì chỉ còn lại sự khinh thường, giễu cợt từ họ.

Nếu có xung đột lợi ích, người người đều tới giẫm cô một cước.

Từ nhỏ, Tất Nguyệt lớn lên cùng người bà bị mù lại mắc bệnh nặng. Trong đó tình người lạnh ấm ra sao, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Cho nên dù khoảng thời gian này túi tiền so với mặt cô còn sạch hơn, cô cũng gắng gượng duy trì lối sống cũ, không để bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của mình.

Nhưng mà đói chết mẹ đi được, thế quái nào mì trong tiệm lại hết đúng lúc nữa chứ.

Tất Nguyệt bực bội đá vào lốp xe.

Chiếc xe máy này rất khó sửa, nhưng ngày mai cần mua thuốc cho Tất Hồng Ngọc, vì thế cô nhất định phải sửa nó xong trong hôm nay để lấy được tiền. Trời nhá nhem tối, cô đành gọi điện thoại cho hàng xóm để nhờ họ giúp cô trông chừng Tất Hồng Ngọc.

Hầu hết những người hàng xóm đều coi thường Tất Nguyệt, may mà người phụ nữ cô luôn làm phiền là một người rất tốt. Chị ấy bán cơm chiên và mì xào trên chiếc xe ba bánh, sống một mình sau khi ly hôn. Xe ba bánh thường xuyên hư và luôn được Tất Nguyệt sửa xe miễn phí.

Sau khi cô sửa xong xe máy thì đã qua giờ tự học buổi tối.

Tất Nguyệt nghĩ một lúc rồi quyết định nói với Tất Hồng Ngọc rằng giáo viên giữ cô ở lại để dạy kèm riêng cho cô.

Cô ngồi lên xe máy, vội vã chạy về nhà, mới phát hiện hôm nay lúc ở hiệu thuốc ngoài trường cô có mua thuốc táo bón cho Tất Hồng Ngọc, và giờ cô bỏ quên nó ở trường.

Cô tự chửi mình "Ngu ngốc" rồi làm một cú trượt bánh đẹp mắt, quay xe lại để trở về trường.

Mọi người đều đã ra về, xung quanh tối đen như mực, bốn phía yên ắng, cổng trường chạy bằng điện cũng khép chặt.

Tất Nguyệt không thể lái xe vào trong, đành đỗ xe ven đường, sợ người khác trộm mũ bảo hiểm nên cô không tháo xuống, đội nó trên đầu rồi rảo bước vào trường.

Chờ chút... Cảm giác tay chân như nhũn ra là gì thế?

Cô không ăn gì cả ngày, cũng đánh giá thấp năng lượng tiêu hao do quá trình trao đổi chất của cơ thể trẻ tuổi. Trời đất như quay cuồng, cô cố gắng giữ thăng bằng nhưng bị chiếc mũ bảo hiểm nặng trịch trên đầu khiến cô ngã nhào vào bụi cỏ bên đường.

Tất Nguyệt chưa mất đi ý thức, nhưng cả người cô ướt đẫm mồ hôi, cũng không còn sức để bò dậy, chỉ có thể trở mình nằm ngửa.

Trong tầm nhìn nhỏ hẹp bị ngăn bởi kính chắn gió của mũ bảo hiểm, xuất hiện một vầng trăng.

Không phải trăng, là một gương mặt thanh lãnh, trắng nõn, đang từ trên cao nhìn xuống cô.

Mẹ nó, là Dụ Nghi Chi.

Tất Nguyệt thầm mắng trong lòng, đúng là oan gia ngõ hẹp. May mà Dụ Nghi Chi cứ thế bỏ đi, không có hành động quỷ dị nào cả.

Tất Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô và nàng vốn không phải người cùng một thế giới.

Để Dụ Nghi Chi cứu cô ư? Không, không thể, cô không muốn dính dáng gì đến Dụ Nghi Chi cả.

Thà để cô một mình nằm ở đây một lát còn hơn, rồi cô sẽ khoẻ lại. Lẽ nào hạ đường huyết còn có thể giết chết cô sao?

Tất Nguyệt thở hổn hển, nằm ngửa nhìn bầu trời tối đen, ý thức ngày càng mơ hồ.

Chết tiệt... Hạ đường huyết không thể nào chết được phải không?

Cảm giác buồn nôn, khiến cô muốn nôn mửa dữ dội này là gì đây?

Cô nên bỏ xuống lòng tự trọng để gọi cho Đại Đầu, nhưng khi cố gắng thử, cô thậm chí không còn sức để cong ngón tay lại chứ đừng nói đến việc chạm vào điện thoại.

Lúc này, trong tầm nhìm hạn chế qua kính bảo hiểm, khuôn mặt lạnh lùng, trong trẻo như trăng sáng lại hiện ra. Dù hiện tại mắt cô đã mờ đi, nhưng vẫn thấy rõ gương mặt ấy giống vầng trăng trên trời, toả ra quầng sáng mông lung.

Đẹp đến nổi như một ảo giác.

Tất Nguyệt nhất thời không phân biệt được Dụ Nghi Chi đã quay trở lại hay cô sinh ra ảo tưởng.

Cho đến khi nàng đưa tay lật kính chắn gió bảo hiểm lên, những ngón tay lạnh lẽo chạm vào đôi môi mềm mại của cô.

​Trong cơn choáng váng cô cảm thấy ngứa ran, tê dại giống như bị dòng điện chạy qua.

​Nhưng động tác của Dụ Nghi Chi không hề nhẹ nhàng chút nào. Nàng cảm nhận được cơ thể Tất Nguyệt căng lại do chống cự, liền mở miệng Tất Nguyệt ra một cách thô bạo, nhét mạnh vào miệng cô một viên kẹo.

​Là một viên kẹo sữa Alpenliebe vị caramel, ngọt ngào tan chảy trong miệng Tất Nguyệt.

​Vị ngọt chạy dọc đầu lưỡi, chui xuống cổ họng, vào tâm thất trái, rồi theo thực quản trượt xuống dạ dày.

​Khuôn mặt tựa ánh trăng sáng biến mất khỏi tầm mắt, một tiếng sột soạt vang lên, sau đó Tất Nguyệt cảm nhận được hơi ấm của người khác truyền đến từ bên cẳng chân.

​Dụ Nghi Chi ngồi xuống cạnh cô, thậm chí còn thong thả mở khoá kéo cặp, lấy ra một quyển sách gì đó.

​Tiếng bút xào xạc vang lên, Dụ Nghi Chi đang làm bài tập sao?

Tất Nguyệt vẫn nằm đó, ngậm lấy viên kẹo. Tiếng ve kêu ríu rít trên cây, tiếng ngòi bút lướt trên mặt giấy, cùng thanh âm khe khẽ "um" thỉnh thoảng vọng lại lúc nàng suy nghĩ, tạo thành một thế giới yên tĩnh, tốt đẹp đến lạ thường.

Trái ngược hoàn toàn với thế giới của cô, nơi đầy tiếng gầm rú của xe máy, những câu chuyện cười tục tĩu cùng tiếng chửi thề đánh nhau.

Tất Nguyệt vốn định cắn nát viên kẹo để nhanh lấy lại sức, nhưng chẳng biết sao khi lưỡi cô đưa viên kẹo vào giữa hai hàm răng, cô lại do dự.

Đành chờ vị ngọt từ từ tan hết ra trong miệng vậy.

Sau khi khoẻ lại một chút, Tất Nguyệt cảm thấy bất an trước sự im lặng quá đỗi này: "Ê, đại tiểu thư Dụ, sao tối nay bố cậu không lái xe sang tới đón cậu thế?"

Dụ Nghi Chi trầm mặc một lúc rồi nói: "Ông ấy có cuộc họp ở công ty."

Tất Nguyệt cười nhạo: "Cậu mải mê học đến mức quên cả bản thân à? Muộn thế này mới ra khỏi trường, không sợ gặp phải người xấu sao?"

Nàng đáp: "Người xấu là ai cơ? Cậu hả?"

Tất Nguyệt hừ lạnh: "Chắc vậy, tôi giỏi quấy rối, trêu chọc người khác mà."

Dụ Nghi Chi: "Vậy cậu muốn nằm lên đùi tôi không?"

Cô giật mình: "Cậu nói gì cơ?"

Dụ Nghi Chi: "Nãy giờ cậu nằm trên bãi cỏ không thấy cứng à? Có muốn nằm lên đùi tôi chứ?"

Lúc này Tất Nguyệt đang nằm ngửa nên không nhìn thấy nàng, nhưng cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ Dụ Nghi Chi mặc lên người bộ đồng phục ra sao. Dù đôi chân đẹp bị chiếc quần rộng che mất thì vẫn nhìn ra chúng thẳng tắp, thon thả và mềm mại cỡ nào.

Tất Nguyệt: "Đệt."

Cả hai đều im lặng, chỉ có làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.

Cô khẽ ho: "Nào có ai nhiệt tình như cậu, chẳng thú vị gì cả, tôi không thèm."

Nàng cất sách vào cặp rồi kéo khoá lại, sau đó đứng lên: "Ừm, vậy tôi đi đây. Kẹo tôi để trên bãi cỏ bên cạnh cậu, nằm nghỉ thêm một lát chắc cậu sẽ khoẻ lại thôi."

Mùi hương thoang thoảng trên người nàng dần dần xa.

"Này."

Dụ Nghi Chi quay đầu.

Tất Nguyệt ngượng ngùng nói: "Cảm ơn."

"Là cảm ơn, Dụ Nghi Chi."

Nàng cất tiếng bằng chất giọng trong trẻo, sạch sẽ đến mức khó tả: "Tôi tên Dụ Nghi Chi."

Tất Nguyệt hơi do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Là hai chữ nào?"

"Nghi của nghi thất nghi gia [1], Chi trong chi hồ giả dã [2]."

Lại một khoảng yên lặng.

"Cậu không biết nghi thất nghi gia nghĩa là gì nhỉ?" Thanh âm lạnh lùng của Dụ Nghi Chi từ xa truyền đến: "Nghĩa là rất thích hợp để cưới về làm vợ."

Chú thích:

[1] nghi thất nghi gia: 宜室宜家, nên cửa nên nhà, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc.
[2] chi hồ giả dã: là những trợ từ trong văn cổ Trung Quốc. Blog này có giải thích rõ: https://hanamninh.blogspot.com/2011/06/chi-ho-gia-da.html?m=1

Chương trước Chương tiếp
Loading...