Đánh Đổ Ánh Trăng Mùa Hè - Cố Lai Nhất
Chương 10. Hương mồ hôi của thiếu nữ vào cuối hạ
********
Chẳng trách lại bảo học sinh trong toà Trí Tri bị trường bỏ mặt. Cho đến tận chiều, nhà vệ sinh bị hỏng đường ống nước của cả khu vẫn chưa được sửa.
Tất Nguyệt không muốn xếp hàng vào nhà vệ sinh trong giờ nghỉ giữa tiết, cô ngậm điếu thuốc rồi bệ vệ đi toilet của toà Cách Vật trong giờ học.
Nhưng lần này cô sẽ không lên tầng cao nhất nữa, cô không muốn gặp phải Dụ Nghi Chi.
Khi đi ngang qua tầng của lớp 12A1, Tất Nguyệt không nhịn được mà liếc nhìn sang.
Ơ? Sao lớp học lại vắng tanh thế này?
Rõ ràng trên sân thể dục không có lớp nào đang học thể dục mà.
Cả lớp đi làm thí nghiệm chuột bạch gì đó mà Dụ Nghi Chi nói sao?
Biết nàng không có ở đó, lá gan Tất Nguyệt càng lớn hơn, cô cắn điếu thuốc đi về phía lớp nàng.
Cô muốn xem gì đây? Cô cũng không biết.
Có lẽ muốn nhìn từ cửa sổ xem bàn của học sinh giỏi trông như thế nào?
Càng đi Tất Nguyệt càng cảm thấy không ổn - chuyện này liên quan gì đến cô?
Ngay lúc cô định bỏ cuộc rời đi thì trông thấy một bóng người lén lén lút lút.
Tất Nguyệt lập tức phát hiện ra đó là chỗ ngồi của Dụ Nghi Chi, bởi vì lúc nàng mới chuyển tới, cô đã đến giữa phòng học để "trêu chọc" nàng.
Cô gái ấy định cầm bình giữ nhệt màu trắng của Dụ Nghi Chi.
Tất Nguyệt đứng ở cửa, bộ dạng cà lơ phất phơ gõ nhẹ vào cửa: "Làm gì vậy?"
Cô ta bị doạ nhảy dựng, tay khẽ run, một chiếc túi nhỏ rơi xuống đất khiến bột văng tung toé.
Tất Nguyệt bước nhanh tới, cô gái muốn nhặt túi lên nhưng bị Tất Nguyệt nhanh tay lẹ mắt cướp lấy: "Mẹ nó, thuốc xổ à?"
Cô ta đỏ mặt: "Chuyện này không liên quan đến cậu!"
Tất Nguyệt có chút buồn cười: "Không, tôi nói em gái nghe, cho dù cậu bỏ thuốc xổ để Dụ Nghi Chi không đến trường hai ngày, lẽ nào thành tích của cậu có thể bắt kịp cô ấy à?"
"Đã nói chả liên quan đến cậu! Về lại toà Trí Tri của cậu đi!"
Tất Nguyệt cười lạnh: "Có biết đặc điểm của khu Trí Tri bọn tôi là gì không? Mỗi ngày không học hành rảnh đến phát chán." Ánh mắt cô trở nên tàn nhẫn: "Ai nói chuyện không liên quan đến tôi thì tôi không thể xía vào?"
Cô véo cằm cô gái: "Cậu cảm thấy thứ gì đều có thể bỏ vào miệng người khác được phải không?"
Cô kẹp thuốc lá giữa ngón tay rồi đưa nó đến gần miệng cô ta: "Vậy để tôi thả tàn thuốc vào miệng cậu nhé?"
Cô gái liều mạng quay đầu muốn tránh, Tất Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta hồi lâu mới buông cô ta ra.
Cô ta bị doạ sợ, lập tức nhảy xa ra cách Tất Nguyệt ba mét: "Cậu cậu cậu! Cái đồ lưu manh!"
Tất Nguyệt cười nhạo: "Ừ, tôi là lưu manh, nhưng coi như tôi là kẻ lưu manh, tôi cũng không làm được việc thả tàn thuốc vào trong miệng cậu, còn cậu sao có thể cho người khác uống thuốc xổ chứ?"
Cô duỗi ngón tay thon dài ra gõ vào trán cô ta hai cái: "Đừng để bản thân đến cả tên lưu manh cũng không bằng."
Rồi nghênh ngang rời đi.
********
Giờ tự học buổi tối, Dụ Nghi Chi lên nhà vệ sinh trên tầng cao nhất thì bắt gặp Tất Nguyệt đang ngồi xổm trước cửa hút thuốc.
Dụ Nghi Chi: "Mỗi ngày cậu hút bao nhiêu điếu?"
"Mắc mớ gì tới cậu."
Dụ Nghi Chi nhìn tàn thuốc dưới chân Tất Nguyệt, chứng tỏ người này đã đợi ở đây rất lâu rồi.
"Tìm tôi có việc à?"
"Lớp các cậu có một cô gái đầu nấm, đeo gọng kính trong suốt."
Dụ Nghi Chi suy nghĩ: "Viên Viện."
Tất Nguyệt: "Cậu cẩn thận cô ấy chút."
Nàng gật đầu rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Cô nói tiếp: "Cậu không hỏi tôi vì sao ư?"
Dụ Nghi Chi: "Không cần hỏi, tôi tự thấy được. Tôi có lắp camera siêu nhỏ trên bàn học."
Tất Nguyệt: "Vãi, cậu là gián điệp à?"
Nàng đáp: "Nếu không làm vậy chuyện như này sẽ không bao giờ kết thúc." Nàng liếc nhìn Tất Nguyệt: "Yên tâm, camera chỉ quay vào bàn học của tôi, không xâm phạm đến riêng tư của người khác."
"Tôi đang tranh luận vấn đề đạo đức với cậu hả đại tiểu thư?" Tất Nguyệt cắn mạnh điếu thuốc rồi cười khẽ: "Trông tôi giống người có đạo đức không?"
Dụ Nghi Chi: "Tốt nhất là không."
"Cậu nói gì cơ?"
"Không có gì."
Tất Nguyệt: "Sao cậu biết những chuyện này không bao giờ kết thúc?" Cô bực bội hỏi: "Nhiều người bắt nạt cậu lắm à?"
Nàng bình tĩnh đáp: "Hiện tại thì không nhiều."
Cô chợt nhận ra - cũng như cô hiểu rõ lòng người ấm lạnh ra sao sau khi "mất mặt", thì kinh nghiệm của Dụ Nghi Chi rõ ràng được đúc kết từ những chuyện đã từng trải qua.
Nàng nói: "Không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi có cách."
"Ai lo lắng cho cậu." Nhưng cô vẫn không kiềm được mà hỏi tiếp: "Cậu có cách gì?"
Nàng bình tĩnh: "Nói cho giáo viên biết."
Tất Nguyệt bật cười.
Dụ Nghi Chi đã đi vào trong nhà vệ sinh, lúc này cô mới nhận ra nàng không nói giỡn.
Cô kéo cổ tay nàng, làn da nàng lạnh buốt nhưng chạm vào trong tay lại nóng hổi.
Một ý nghĩ khó hiểu hiện lên trong đầu cô - ánh trăng trên trời cũng nóng rực vậy sao?
Tất Nguyệt: "Cậu định nói với giáo viên thật à? Bộ cậu học mẫu giáo chắc? Cậu có biết làm như vậy rất..."
Dụ Nghi Chi nhìn cô: "Cái gì?"
Cô gãi đầu: "Rất không đạo đức."
"Cậu vừa nói cậu là người không có đạo đức đó."
"Không phải nói loại đạo đức kia! Ý tôi là đạo đức giữa bạn bè ấy! Có chuyện thì tự mình giải quyết, không phải đi mách lẻo cho thầy cô hay người nhà..."
Dụ Nghi Chi: "Cậu tin cái này à?"
Tất Nguyệt sững sờ.
Biểu cảm trên mặt nàng trở nên vô cùng lạnh nhạt, dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang, một vầng sáng bao phủ lên gương mặt nàng, nhưng khuôn mặt ấy không bị nhiễm sắc vàng của ánh đèn, vẫn hiện ra vẻ lạnh giá, trắng trẻo gần như trong suốt.
Lúc này Tất Nguyệt lại cảm thấy ánh trăng không hề có nhiệt độ.
Dụ Nghi Chi mang theo vẻ mặt lạnh băng đó, nói: "Nếu cậu cho rằng như vậy là đạo đức, vậy tôi chính là người không có đạo đức nhất."
"Tôi nói cho cậu biết." Thanh âm nàng cũng không mang theo xíu hơi ấm nào: "Có thể trấn áp một thế lực, chỉ có một thế lực khác cao hơn."
Nàng đi vào nhà vệ sinh mặc kệ Tất Nguyệt, để lại một mình cô sững người ngay tại chỗ.
Cô muốn đi nhưng đôi chân chẳng nhúc nhích nổi, cô cáu kỉnh nhìn vào những con thiêu thân đâm vào bóng đèn.
Cô không muốn thừa nhận rằng bản thân vẫn đang đắm chìm trong cơn chấn động mà Dụ Nghi Chi mang đến.
Cho tới khi Dụ Nghi Chi bước tới, Tất Nguyệt mới giơ điếu thuốc trong tay như ra hiệu bản thân hút xong mới đi.
Nàng gật đầu nhẹ rồi đi ngang qua người cô.
Cuối cùng, nàng đưa lưng về phía Tất Nguyệt mới hỏi: "Có việc cần nói với tôi sao không đến thẳng lớp học tìm tôi?"
Tất Nguyệt cười lạnh: "Để tất cả mọi người thấy tôi và cậu dính dáng với nhau, cậu nghĩ điều này tốt với cậu à?"
Dụ Nghi Chi không nói gì thêm, lặng lẽ rời đi.
********
Hôm đó bởi vì con gái đến chơi nên chị hàng xóm tốt bụng của Tất Nguyệt không bày hàng ra bán, còn đem Tất Hồng Ngọc qua chơi cùng nên cô không cần phải vội vã về nhà.
Cô dứt khoát ở lại trường cho đến khi tan học buổi tối, mới phóng xe máy ra khỏi cổng trường.
Lái tới cổng thì dừng lại, dựa vào xe máy hút một điếu thuốc, Đại Đầu thấy cô thì sửng sốt: "Tan học chạy nhanh như vậy sao giờ chị còn ở đây?"
Tất Nguyệt nhả ra làn khói: "Chờ bé Lâm."
Đại Đầu nở nụ cười tỏ vẻ đã hiểu: "Được rồi! Vậy em đi trước không quấy rầy chị nữa!"
Thật ra cô biết, hôm nay Lâm nghỉ học buổi tối để trốn đi xem hoà nhạc với bạn thân.
Mà cô đứng đợi ở đây, nhìn dòng học sinh nối đuôi nhau rời khỏi cổng trường.
Cho đến khi gương mặt vô cảm, lạnh như trăng xuất hiện, nàng đi về phía chiếc xe Bentley đang chờ trước cổng.
Tất Nguyệt đội mũ bảo hiểm, nhưng cô cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, một nhóm nhìn về phía cô, một nhóm thì nhìn về hướng Dụ Nghi Chi.
Những cặp mắt nhìn về cô vừa ngấp nghé thèm thuồng vừa xem thường.
Còn ánh mắt hướng về Dụ Nghi Chi, có ngưỡng mộ trong đó có những ánh mắt đang xen sự ghen tị.
Cô chợt nhận ra mình và Dụ Nghi Chi khá giống nhau, mỗi người đều đội một vòng hoa trên đầu, đồng thời bị những chiếc gai nhọn trên vòng hoa ấy đâm tổn thương.
Nhưng ít nhất tối nay sẽ không có chuyện rắc rối nào dảy ra xung quanh nàng.
Xác nhận xong điều này, cô vứt tàn thuốc đi, hạ kính bảo hộ xuống rồi phóng xe máy rời khỏi.