Đánh Đổ Ánh Trăng Mùa Hè - Cố Lai Nhất
Chương 7. Sao cô lại hẹn hò với Tất Nguyệt?
********
Trưa hôm sau, một bạn cùng lớp hỏi nàng: "Cùng lên tầng ba ăn cơm không?"
Nhất Trung có căn tin dành cho cả giáo viên lẫn học sinh. Tầng một có siêu thị và chỗ lấy nước nóng; tầng hai là các món xào nấu bình dân, bán theo suất; còn tầng ba là khu gọi món riêng, giá cả cũng đắt hơn.
Đối với Dụ Nghi Chi việc này không vấn đề gì, nhưng nàng vẫn từ chối: "Không đi."
Bạn học thất vọng: "Tại sao cậu lại không đi? Đến bây giờ cậu vẫn chưa ăn cơm cùng bọn mình."
Dụ Nghi Chi ôm chặt quyển sách trên tay rồi bước ra ngoài.
Người khác thì thầm: "Cậu đừng rủ người ta nữa, không thấy người ta xem thường bọn mình sao? Khinh người quá đáng."
Dụ Nghi Chi chẳng hề để tâm đến những lời xì xào về mình.Nàng lên tầng hai gọi hai món, tìm một bàn trong góc, vừa ăn vừa đọc sách. Ăn được một nửa thì có một nữ sinh bưng khay đến hỏi: "Bạn học, đối diện cậu có ai ngồi không?"Dụ Nghi Chi: "Có."Cô gái bỏ đi. Một lúc sau vang lên tiếng bàn tán bên cạnh: "Thấy chưa, mình đã nói chỗ ngồi đối diện cậu ta không có người ngồi rồi mà. Chẳng qua cậu ta không muốn ngồi cùng cậu thôi."Cô ấy bĩu môi: "Kiêu căng làm gì không biết."Người bị bàn tán nhiều nhất trong căn tin ngày hôm đó, ngoài Dụ Nghi Chi ra thì còn có Tất Nguyệt - người đang ngồi giữa căn tin cười to."Hôm nay Tất Nguyệt chịu tới căn tin á? Không phải bình thường cậu ấy hay ra ngoài ăn sao?""Không thấy người ngồi cạnh cậu ấy à? Là học sinh mới chuyển trường đấy, đang học lớp 11A7.""Tất Nguyệt định cua nhỏ đó hả?""Đừng nói thế. Tất Nguyệt đối với đám nam nữ ngoài trường mới gọi là cưa cẩm, còn học sinh trong trường thì gọi là 'kết bạn'. Người ta chịu tuân thủ nội quy của trường lắm." Giọng điệu đầy châm chọc.
Dụ Nghi Chi lén nhìn qua, ngồi cạnh Tất Nguyệt là một cô gái xinh xắn, cô khoác vai cô ấy, cả hai cười nói vui vẻ.
"Cậu nói xem, năm nay đám học sinh chuyển trường của chúng ta ai nấy đều xinh ha."
"Mình cảm thấy Dụ Nghi Chi là người đẹp nhất, vì sao Tất Nguyệt không tán cậu ấy nhỉ?"
"Nghe nói do thấy giả tạo quá, tính ra cậu ấy chịu buông tha cho Dụ Nghi Chi là may đó, chứ Dụ Nghi Chi mà hẹn hò với Tất Nguyệt thì mình sẽ khinh bỉ cậu ta. Cùng loại người như thế..."
Dụ Nghi Chi khép sách lại, dọn dẹp bàn ăn, đi về hướng cửa sổ căn tin: "Cho một bình sữa chua dâu tây."
Bữa trưa hôm nay có món thịt xào rau và đậu hũ xào thịt băm, hơi ngấy một chút.
Bác gái bán hàng trong căn tin nói: "Cháu may mắn thật, đây là bình vị dâu cuối cùng đấy."
Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, nghe như tiếng mèo kêu.
Dụ Nghi Chi quay đầu, thấy Tất Nguyệt đứng đó, trên mặt nở nụ cười mê hoặc. Cô mặc áo trắng không tay cùng chân váy caro, làm nổi bật dáng người mảnh mai, thon thả. So với vẻ ngoài nhạt nhoà của hầu hết những người mười bảy tuổi, cô giống như một đoá hồng kiều diễm nở sớm.
Dù váy áo nhìn là biết hàng rẻ tiền ngoài chợ, nhưng nó không làm giảm đi nét đẹp của cô.
Tất Nguyệt cười ngọt ngào: "Bạn học, làm ơn giúp tôi đi. Bình sữa chua hương dâu này tôi muốn mua, cậu đổi vị khác nha."
Dụ Nghi Chi đưa mắt nhìn bàn Tất Nguyệt vừa ngồi, cô gái xinh xắn, rạng rỡ cũng đang nhìn họ.
Nàng hỏi: "Ai uống?"
"Gì cơ?"
"Ý tôi là cậu hay bạn mới của cậu uống vậy?"
Tất Nguyệt nhướn mày: "Có gì khác chứ?"
Dụ Nghi Chi: "Nếu cậu là người uống thì tôi sẽ nhường. Nếu là bạn mới của cậu uống thì tôi không nhường."
Cô bật cười: "Vậy tôi và em ấy cùng uống thì sao?"
Dụ Nghi Chi: "Cậu thích uống chung với người khác lắm à?"
Nàng quẹt thẻ mua sữa chua, mở nắp, nhấp một ngụm rồi đưa cho cô.
Tất Nguyệt cụp mắt, nhìn chằm chằm vào cái lỗ nhỏ sâu thẳm trên miệng bình, nơi ấy dính lớp sữa chua trắng mịn, sánh đục như in hình đôi môi xinh xắn của nàng. Sữa chua dâu tây thường có vị ngọt, nhưng khi Dụ Nghi Chi đưa lên chóp mũi để ngửi, thì lại mang theo mùi hương thanh mát lan toả.
Giống quả đào trắng, như vỏ cam thoang thoảng vị chát, lại tựa bãi cỏ xanh mơn mởn vừa cắt lúc hè.
Tươi mát, thanh khiết, vượt sức tưởng tượng.
Tất Nguyệt lùi về sau nửa bước: "Đệt mợ, chúng ta thân nhau chắc? Tôi thèm uống chung bình với cậu lắm à?"
Cô bỏ chạy.
Lúc trở lại bàn, cô gái hỏi: "Khi nãy chị nói gì với chị ấy thế?"
Tất Nguyệt: "Má nó, đầu óc nhỏ đó chắc chắn có vấn đề." Cô chỉ vào huyệt thái dương: "Không muốn nhường sữa chua cho chị, tự mở ra uống một ngụm rồi mới hỏi chị có muốn uống không."
Cô vòng tay qua vai cô ấy: "Ai thèm chứ, bẩn chết mất. Lát nữa chị ra ngoài trường mua cho em."
Cô gái cười: "Ôi, ngầu quá!"
Tất Nguyệt liếc về phía Dụ Nghi Chi vừa đứng, nhưng nàng đã không còn ở đó nữa.
********
Tất Nguyệt giữ lời hứa, lén ra ngoài trường mua bình sữa chua.
Cô gái nhận lấy, mỉm cười ngọt ngào, hỏi: "Giờ ra chơi em đến tìm chị nhé?"
Tất Nguyệt véo nhẹ vào má cô ấy: "Chị còn phải tới tiệm sửa xe, em chơi với bạn thân đi."
Tiết học đầu tiên vào buổi chiều của lớp 12A1 là môn thể dục. Vì kỳ thi đại học vẫn còn đoạn thời gian, nên tiết thể dục vẫn chưa bị các giáo viên môn khác chia ra.
Dụ Nghi Chi không hứng thú với những hoạt động tập thể như đánh cầu lông, đánh bóng bàn. Sau khi chạy xong 800m, nàng đeo tai nghe, đi bộ một mình dưới gốc cây.
Không ngờ lớp 11A7 cũng có tiết thể dục. Dụ Nghi Chi nhìn thấy cô gái ngồi cùng Tất Nguyệt lúc trưa. Cô ấy cầm bình sữa chua dâu tây, khẽ lắc nó rồi nhìn nàng bằng ánh mắt đắc ý.
Đúng lúc bạn bè của cô ấy chạy đi đánh cầu lông, Dụ Nghi Chi liền bước về phía cô ấy.
Cô gái không nghĩ tới đoá hoa cao ngạo như Dụ Nghi Chi lại chủ động tìm mình. Cô ấy sững sốt một chút, nhưng rất nhanh khuôn mặt lại trở về nụ cười tươi tắn, hờ hững như chẳng bận tâm điều gì.
Nắng gay gắt.
Gió nhẹ thổi lay tóc nàng, Dụ Nghi Chi khẽ nheo mắt - nụ cười của cô gái rất giống Tất Nguyệt, vừa rực rỡ vừa phóng khoáng, nhưng trong mắt nàng lại thấy được sự khác biệt.
Cô ấy không mang vẻ tàn nhẫn ăn sâu vào tận xương như Tất Nguyệt, cũng chẳng có nét bướng bỉnh không gì lay chuyển được.
Cô gái mỉm cười, khẽ chỉ vào tai mình.
Dụ Nghi Chi tháo tai nghe ra.
"Chị đang nghe gì vậy?"
"Tiếng Anh."
Cô ấy nói với giọng mỉa mai: "Ồ, đúng là học sinh giỏi."
Cô gái không ngờ đến Dụ Nghi Chi cũng hỏi mình: "Sao cô lại hẹn hò với Tất Nguyệt?"
Cô ấy cảnh giác: "Ai hẹn hò chứ? Đó gọi là kết bạn xã giao."
Dụ Nghi Chi lạnh nhạt: "Cô muốn gọi thế nào thì gọi."
Ai hiểu thì sẽ hiểu.
Nàng nhìn cô ấy rồi lại hỏi: "Tại sao?"
Chú thích:
[1] nhạc cao ít người hoạ, cao siêu quá ít người hiểu: 曲高和寡, là thành ngữ Trung Quốc. Nhạc có nốt cao quá thì ít người hoà âm theo, người quá tài giỏi thì sẽ khó tìm được người hiểu mình.