Đánh Đổ Ánh Trăng Mùa Hè - Cố Lai Nhất
Chương 6. Cược mười nghìn tệ, ai cưa đổ được Dụ Nghi Chi?
********
Sáng hôm sau, Tất Nguyệt đến bệnh viện, gặp bác sĩ điều trị chính của bà: "Bà nội tôi ngứa ngáy không ngủ được. Có thuốc nào tốt hơn không?"
Bác sĩ: "Ngứa là phản ứng thường gặp của bệnh thận, cố chịu một chút là được..."
Cô nhìn chằm chằm vào ông.
Bác sĩ cười: "Cháu giỏi lắm, thật ra có loại thuốc nhập khẩu khá ổn, nhưng chỉ giúp giảm ngứa thôi, hiệu quả không đáng với giá tiền."
Tất Nguyệt: "Xem thường bà có đúng không? Bà đây có tiền."
Bác sĩ: "Đừng suốt ngày tự xưng "bà đây" trước mặt bác. Bác đủ tuổi làm bố cháu đấy."
Tất Nguyệt trợn mắt: "Tôi không có bố."
Bác sĩ mỉm cười với cô, trong lòng lại thở dài.
Ông biết cô không có bố, dù sao Tất Nguyệt một mình đưa bà nội bị mù đến chỗ ông để điều trị bệnh thận suốt nhiều năm. Ông hiểu rõ hoàn cảnh gia đình cô nhất.
Tất Nguyệt được Tất Hồng Ngọc nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Đứa bé này không có bố mẹ, bề ngoài trông dữ tợn nhưng thật ra rất tốt bụng. Làm bác sĩ khá lâu, ông gặp qua nhiều trường hợp bệnh nhân nằm liệt giường không có người thân đến chăm sóc. Chỉ có cô bé này là người duy nhất không nỡ để bà nội chịu đau dù chỉ một chút.
Từ hồi còn học cấp một, mỗi khi Tất Hồng Ngọc nhập viện, đều là Tất Nguyệt một mình chăm sóc cho bà. Tất Hồng Ngọc nằm viện vài tháng trời, cô bé còn nhỏ xíu đã phải leo lên leo xuống cầu thang hàng ngày để xách ấm nước, chưa từng để bà của mình bị lở loét.
Ông xót đứa trẻ này, bao lâu nay không biết cô đã tốn bao nhiêu tiền thuốc men cho Tất Hồng Ngọc. Ông định giúp cô tiết kiệm một khoản.
Tất Nguyệt sốt ruột: "Mau kê đơn đi, không thì tôi đến trường tiểu học đánh con trai ông đấy, tin không?"
Bác sĩ khẽ cười: "Tin tin tin."
Tất Nguyệt vội vã chạy xuống lầu nộp tiền, loi ra một xấp tiền lẻ.
Nhân viên thu ngân nhíu mày: "Quét mã thanh toán đi."
Cô đáp: "Không, trả bằng tiền mặt."
Số tiền này là cô thắng được từ cuộc thi đua xe tối qua, chưa kịp đem đi gửi ngân hàng.
Mặc dù có lương hưu của Tất Hồng Ngọc, tiền trợ cấp hàng tháng sau khi nhận nuôi cô, cùng ít tiền kiếm được từ việc sửa xe máy và thỉnh thoảng làm thêm cho phu nhân Tiền, nhưng tiền viện phí của bà vẫn quá cao.
Bệnh tình của Tất Hồng Ngọc ngày càng xấu hơn, trải qua vô số xét nghiệm và thuốc men, cô gần như không còn đồng nào. Nhưng đối mặt với nhân viên thu ngân, cô vẫn cố gắng cười nghịch ngợm, giữ thể diện cho mình như chẳng có chuyện gì xảy ra.
********
Tối đó, khi bà chủ Tiền đi kiểm tra, dì bắt gặp Tất Nguyệt đang hút thuốc, cô ngồi xổm một mình trước cửa quán rượu.
Trông thấy dì, cô cười híp mắt, vứt tàn thuốc rồi đứng lên: "Bà chủ Tiền, con có thể đến làm việc vài ngày được không?"
Dì biết Tất Nguyệt lại hết tiền, nhưng vẫn hỏi: "Không đi học à?"
Tất Nguyệt cười nhạt: "Cái trường nát đó có gì để học chứ?"
"Con định giải thích sao với bà nội?"
Giọng điệu của cô hệt như đang kể chuyện cười: "Cứ nói là học thêm để đi thi đấu thôi."
Dì Tiền liếc nhìn cô: "Con biết rõ nếu con chịu học hành chăm chỉ thì tham gia thi đấu vẫn được mà."
"Hứ, có ích gì chứ." Tất Nguyệt cười nịnh nọt: "Giống như dì càng thú vị hơn."
Cô đánh giá bà chủ Tiền từ đầu đến chân. Dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh, mặc trường bào [2] bằng lụa thời Hán, trên ngực đeo một vòng chuỗi hạt Phật, cổ tay cũng đeo tràng hạt. Nhìn như một vị tiên, ai nghĩ được lại là một bà chủ đầy quyền lực đến thế.
Bà chủ Tiền: "Thú vị ư?" Dì vén tay áo lên, cởi xuống chuỗi hạt để Tất Nguyệt nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay: "Con còn thấy vậy nữa sao?"
Vết sẹo chằng chịt như rễ cây cổ thụ, nhìn thôi đã giật mình.
Dì nói tiếp: "Ở chân dì cũng có, thậm chí còn ghê hơn."
Bảo sao vào mùa hè dì vẫn luôn mặc quần dài áo dài, lại còn đeo tràng hạt trên cổ tay.
Tất Nguyệt lí nhí: "Sao dì lại bị vậy?"
"Mấy năm trước, dì dốc hết mình vào chuyện làm ăn. Có kẻ ganh ghét vì dì kiếm được nhiều tiền nên đã phá xe của dì. May mà dì mạng lớn, không thì đâu chỉ bị những vết thương như này."
Cô mím môi: "Hưởng được bao nhiêu phúc thì cũng chịu bấy nhiêu khổ."
Dì Tiền bật cười: "Con bé này gan cũng to đấy, nhưng coi như dì cũng xem con lớn lên suốt nhiều năm qua. Thật ra luôn có nhiều người ghen tị với dì trong việc kinh doanh, nên có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nếu dì có con gái, tuyệt đối sẽ không để nó đi theo dì."Tất Nguyệt im lặng, rất lâu không nói gì.Dì đinh ninh cô đã nghe lọt tai, định tiến vào quán rượu.Tất Nguyệt chợt lên tiếng, giọng thì thầm: "Những đứa trẻ có mẹ mới có quyền lựa chọn.""Con không có mẹ."Bà chủ Tiền sững người, bóng lưng cứng đờ.********
Tất Nguyệt làm cho quán của dì Tiền được một tuần, dần dần cô cũng kiếm được chút tiền.
Hôm đó khi đang vội vã lái xe về nhà, cô đột ngột phanh gấp ở đầu ngõ: "Táo giảm giá hả?"
Ông chủ nhiệt tình: "Vâng vâng, mấy quả đó không tươi lắm. Nếu cô muốn táo tươi thì cân những quả này, hàng mới về hôm nay."
Tất Nguyệt xuống xe, cởi mũ bảo hiểm xuống: "Không, tôi lấy mấy quả giảm giá này thôi."
Cô cúi đầu, cẩn thận lựa từng quả cho vào túi. Những quả còn tươi thì đưa cho bà, còn những quả ít tươi hơn thì để mình ăn.
Cô dừng xe, huýt sáo khi về đến nhà: "Bà nội, xem con mua gì cho bà nè?"
Căn nhà im ắng, không ai trả lời.
Lòng Tất Nguyệt chùng xuống: "Bà ơi?"
Cô vội vàng chạy vào thì thấy Tất Hồng Ngọc nằm trên sàn nhà. Tim cô đập thình thịch, nhưng từ nhỏ đến giờ cô đã trải qua chuyện này không ít lần. Lúc này, cô cố gắng bình tĩnh: "Bà ơi, không sao đâu, để con gọi 120."
Tất Hồng Ngọc yếu ớt giơ tay ngăn cô lại: "Đừng gọi, phí tiền lắm, bà chỉ bị cảm thôi."
Căn bệnh thận nhiều năm qua ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ của bà. Chỉ bị cảm lạnh đã khiến bà yếu ớt, cố gắng tìm đường vào nhà vệ sinh mà còn bị ngã.
Tất Nguyệt đỡ bà dậy: "Có sốt không ạ? Để con đi mua thuốc. Nếu sáng mai vẫn không đỡ thì chúng ta đến bệnh viện."
Chăm sóc cho Tất Hồng Ngọc xong, cô dựa người lên lan can ban công, nhìn ra bên ngoài thở dài.
Trăng đêm nay rất đẹp.
Cô chợt nghĩ: Không biết Dụ Trang Bức đang làm gì nhỉ?
Có lẽ đang đọc sách, hoặc nàng đang chơi đàn, cũng có thể đang thưởng thức những chiếc bánh ngọt hình bông hoa nhỏ xinh.
Tóm lại, nàng đang sống một cuộc đời hoàn toàn khác với cô.
********
Bởi vì Tất Hồng Ngọc bị cảm, cần người chăm sóc, nên Tất Nguyệt tạm thời nghỉ việc ở chỗ bà chủ Tiền.
Ban ngày, cô sẽ đến trường và ghé tiệm sửa xe nếu có người cần sửa chữa. Tối đến, vì ngại làm phiền hàng xóm nên cô tự ở nhà chăm sóc cho bà.
Tất Hồng Ngọc: "Không đi học buổi tối à? Không phải còn có lớp luyện thi đấu sao?"
Tất Nguyệt: "Hihi, do con thông minh quá, tiến độ vượt xa mọi người nên giáo viên để con tự học luôn."
Hôm đó khi cô đến trường, thấy một đám người vây quanh Tần Trùng.
Tần Trùng là con trai nhà quyền thế, kiểu thiếu gia ăn chơi điển hình. Thành tích quá kém nên bị nhét vào lớp 12A7. Người nhà hắn cũng chẳng để tâm, chỉ cần hắn có tấm bằng tốt nghiệp cấp ba trên tay thì sẽ đưa hắn sang nước ngoài du học.
Tần Trùng: "Sếp Tất, tham gia không?"
Tất Nguyệt: "Tham gia gì?"
Tần Trùng: "Tao cùng Chu Viên cá cược xem ai có thể cưa đổ được đoá hoa cao quý đó, người thua sẽ mất mười nghìn tệ." (Khoảng 34 triệu ~ 36 triệu tiền Việt.)
Nhắc đến đoá hoa cao quý, Tất Nguyệt liền nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng tựa trăng kia.
Cô nhíu mày.
Hắn nói tiếp: "Sếp Tất, mày cũng tham gia đi. Nếu mày thắng, tao và Chu Viên sẽ đưa mày hai mươi nghìn tệ."
Hai mươi nghìn tệ hiện tại đối với cô là một số tiền lớn, đủ để giải quyết chuyện gấp trước mắt.
Đại Đầu bên cạnh huýt sáo: "Sếp Tất lên luôn đi!"
Tất Nguyệt liếc hắn.
Đại Đầu liền im miệng.
Cô quay sang Tần Trùng: "Hết chuyện làm rồi à? Dụ Trang Bức mà tụi mày cũng thấy hứng thú?"
Tần Trùng: "Chơi vui thôi, gương mặt của cô ấy cũng quá đẹp."
Tất Nguyệt: "Muốn chơi thì bọn mày tự chơi, dù sao tao cũng không có hứng với cô ta."
Cô ngồi phịch xuống ghế, tay ôm cặp.
Đại Đầu lại gần: "Chị làm gì vậy, sếp Tất? Hai vạn tệ lận đấy, không lấy thì phí lắm. Có cô gái nào mà chị không tán nổi sao? Nhìn Dụ Nghi Chi là biết chưa từng yêu đương, chị mà ra tay thì chắc chưa tới vài phút cô ấy đã đổ."
Đó là lần đầu tiên Tất Nguyệt nghe thấy tên Dụ Nghi Chi.
Không biết là hai chữ nào nhỉ? Di Chi? Hay Nghi Chi [3]?
Tất Nguyệt mặt lạnh: "Không hứng thú là không hứng thú. Nói chuyện với kiểu người như vậy khiến tao thấy buồn nôn."
Buổi chiều tan học, Tất Nguyệt lái xe máy đến cổng trường, thì thấy Dụ Nghi Chi và Tần Trùng đang đứng dưới gốc cây dã hương [4].
Tần Trùng đưa lưng về phía cô, nên không thấy rõ nét mặt, nhưng nhìn động tác khoa chân múa tay của hắn hết sức lố bịch. Ngược lại, khuôn mặt của Dụ Nghi Chi lại hiện rõ. Trong làn gió chạng vạng nhè nhẹ thổi qua, gương mặt nàng tựa vầng trăng vừa nhô lên nơi chân trời, trắng đến chói mắt.Tần Trùng không biết nói gì rồi xoay người rời đi. Dụ Nghi Chi đứng một mình dưới gốc cây một lát. Gió thổi tung mái tóc đen dài của nàng, trông sạch sẽ đến mức khó tin. Bộ đồng phục rộng thùng thình, quê mùa ấy không hiểu sao nàng mặc lên lại đẹp đến lạ kỳ.Tất Nguyệt thắng xe gấp, nóng nảy chửi một tiếng "Mẹ kiếp." rồi cởi mũ bảo hiểm ra, bước về phía nàng."Này."Dụ Nghi Chi quay lại."Đừng để ý đến cậu ta cùng người có tên Chu Viên. Bọn nó lấy cậu ra đặt cược đó. Ai cưa đổ được cậu thì thắng được mười nghìn tệ."Dụ Nghi Chi nhìn cô với vẻ thờ ơ: "Cậu có cược không?""Gì cơ?""Cậu có tham gia cá cược cùng bọn họ không, cược xem có thể tán đổ được tôi hay không?"Tất Nguyệt cầm mũ bảo hiểm, cười cợt: "Tôi cược thì sao? Cậu muốn dạy tôi một bài học à?"Dụ Nghi Chi khẽ lắc đầu: "Ý tôi là nếu cậu tham gia, tôi sẽ để cậu thắng.""Tôi có thể hẹn hò với cậu."Chú thích:
[1] Dụ Tiểu Hoa, Dụ Trang Bức, Dụ Đại Tráng: lần lượt là 喻小花, 喻装叉, 喻大壮. Dụ Tiểu Hoa ý Tất Nguyệt khen nàng xinh đẹp như một đoá hoa nhỏ. Dụ Trang Bức thì có thể hiểu theo nghĩa chê nàng ra vẻ ta đây, làm màu. Dụ Đại Tráng thì từ đại tráng thường chỉ mấy mấy ông con trai cao to, lực lưỡng. (bà Nguyệt bả đặt tên cuối để cợt nhả bà Chi ấy mà.)
[2] trường bào: nguyên văn 长袍. Là một loại trang phục truyền thống của người Trung. Vào thời nhà Tần và nhà Hán, hầu hết đều có tay áo rộng và cổ áo xéo, với phần gấu áo được thắt chặt và thu hẹp lại, để lộ lớp áo bên trong khi mặc.
[3] Di Chi (怡知), Nghi Chi (仪知): đều là hai từ đồng âm Yí Zhī, nhưng cách viết khác và mang nghĩa khác. Tên đúng của nàng là Dụ Nghi Chi (喻宜之).
[4] dã hương: còn được gọi là cây long não, thuộc loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20 - 30m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay. Về mùa xuân nó sinh ra các lá màu xanh lục nhạt với nhiều hoa nhỏ màu trắng. Thường thấy tại Trung Quốc.