Đánh Đổ Ánh Trăng Mùa Hè - Cố Lai Nhất

Chương 4. Lần đầu gặp gỡ



"Sếp Tất!"

Sau hai tuần của lễ khai giảng học kỳ mới lúc cô lên lớp mười hai, Tất Nguyệt mới xuất hiện tại Nhất Trung để đi học. Đại Đầu vừa trông thấy đã kích động, vội vàng xông lên khoác vai cô, nào ngờ bị Tất Nguyệt khoá cổ ôm ngược lại.

"Nhớ tao không?"

"Dĩ nhiên nhớ chị chứ sếp Tất! Chị không ở đây tụi em như rắn mất đầu!"

Các học sinh mặc đồng phục đi ngang qua, dùng những ánh mắt không mấy thân thiện liếc về phía họ. Vì mái tóc đỏ rực của Tất Nguyện nổi bật đến mức khiến ai cũng phải chú ý, cô mặc áo bó tay sát nách, váy ngắn hoa văn da hổ. Khoe trọn dáng người thon gọn, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, càng tôn lên những đường cong rõ nét của cô.

Chưa kể đến gương mặt xinh đẹp, yêu nghiệt như mèo kia lại được cô trang điểm kỹ càng, lông mi dài khẽ lay động mỗi khi cô chớp mắt. Giữa một đám học sinh cấp ba tựa tấm phông nền xám xịt, cô rực rỡ, toả sáng lấp lánh đến chói mắt.

Tất Nguyệt chả để tâm những ánh mắt đó, cô sớm đã quen đối với từng ánh nhìn ấy.

Cô hỏi Đại Đầu: "Tao không ở trường học suốt hai tuần qua, có chuyện gì xảy ra không?"

"Ngoài nhàm chán ra thì không có gì cả." Hắn gãi đầu: "À đúng rồi, nghe nói nhiều người truyền nhau tin đồn danh hiệu nữ thần của chị chắc khó giữ được. Nghe nói có một học sinh mới chuyển trường tới đây."

"Chuyển đến lớp chúng ta sao?"

"Không phải."

Tất Nguyệt hứng thú: "Học khối lớp mười hay là khối lớp mười một? Tao chỉ thích mấy em gái xinh đẹp nhỏ tuổi thôi, đi đi đi mau dẫn tao đi xem."

Đại Đầu bực bội: "Sếp Tất à, mau đem nước bọt trên miệng chị lau sạch đi. Nam sinh lẫn nữ sinh có nhan sắc của Nhất Trung vốn đã không nhiều rồi, bọn họ còn bị chị làm hại nữa."

Tất Nguyệt cười đến chẳng hề để ý: "Có sao không? Người có thể sống đến năm đời vẫn là tám đời? Đến nhân gian một chuyến, chẳng lẽ còn không cho hưởng thụ cảnh vui ý đẹp à?"

Xu hướng tính dục của Tất Nguyệt ở Nhất Trung sớm đã không còn là chuyện bí mật gì, ai ai cũng biết rõ.

Nam sinh đối với cô cũng ổn, nữ sinh đối với cô lại càng hấp dẫn hơn, tóm lại nam nữ đều được, chỉ cần hợp mắt cô liền theo đuổi. Thành tích của Tất Nguyệt rất kém cỏi, cô có rất nhiều bạn bè trong xã hội, trốn học đánh nhau đối với cô mà nói là chuyện không xa lạ gì, cộng thêm việc đa tình, có thể nói danh tiếng của cô càng thêm nát bét.

Nhưng cô lại sở hữu một gương mặt xinh đẹp, dáng người lại tinh tế, quyến rũ. Quan trọng nhất là việc cô rất biết cách trêu chọc, tán tỉnh người khác.

Mặc kệ những nam sinh nữ sinh cho dù bị gắn mác rất khó theo đuổi, chỉ cần được cô coi trọng, không có ai trong vòng một tuần mà cô không hẹn hò được. Lúc cô còn theo đuổi, hận không thể hái sao trên trời, ôm lấy ánh trăng sáng dâng đến cho người ta, sau nửa tháng cảm giác mới mẻ không còn liền đá người ta đi không hề do dự.

Bạn trai cũ, bạn gái cũ, từng người một đều cầu xin cô quay lại, khuôn mặt lúc nào cũng quyến rũ của Tất Nguyệt lúc này sẽ trở nên lạnh lẽo: "Cút, đừng có làm phiền bà nữa."

Lúc này thầy phụ trách trên đầu chỉ có ba cọng tóc, đeo cặp kính cứng đi tới: "Tất Nguyệt, tại sao không mặc đồng phục?"

Cặp mắt mèo của Tất Nguyệt cười cong lên: "Đồng phục to thùng thình nhìn giống hệt bao tải, mặc trên người cái gì cũng che đi, lãng phí vóc dáng của em lắm, thầy thấy em nói có đúng không?"

Thầy phụ trách là người đứng đắn, tuổi cũng đã năm mươi, cũng bị cử chỉ cùng nụ cười của Tất Nguyệt khiến thầy ngại không dám nhìn thẳng vào cô.

"Nghỉ hẳn hai tuần, ngày đầu tiên đi học liền đến trễ, còn không mau vào lớp đi!"

"Cũng không phải tự em muốn nghỉ, còn chả phải ngày đó báo danh xong thầy vừa thấy khuôn mặt bị thương của em, sợ em mỗi ngày ở trường sẽ doạ đám học sinh ngoan của thầy sao?"

"Em đánh nhau còn lý luận cái gì?"

"Vâng vâng, là em không lý lẽ, không lý lẽ. Nhưng người họ Lý ở đây chẳng phải là thầy sao, em cãi lý với thầy làm gì cơ chứ?" Tất Nguyệt cười hì hì, kéo Đại Đầu cùng nhau chuồn đi.

Đại Đầu bị cô kéo đi một mạch: "Thầy Lý thật là, chẳng qua thiếu mỗi buổi tự học lúc sáng thôi mà lại bảo chị đến trễ? Em còn cảm thấy chị đến sớm á!"

Tất Nguyệt cười, lấy từ trong cặp ra một chiếc bánh kếp [1]: "Tao đến sớm chỉ vì mua món này!"

Bánh kếp ở cổng trường Nhất Trung xứng đáng được danh hiệu ngon nhất, bánh được kẹp với rau xà lách, giăm bông cùng thịt gà phi lê mà chỉ có giá năm nhân dân tệ (khoảng 17k - 19k tiền Việt), vừa rẻ vừa ngon. Điểm trừ duy nhất là khi vào tiết đầu tiên thì quán đã đóng cửa.

Đại Đầu nhìn Tất Nguyệt ăn say mê, hắn cũng muốn ăn nhưng chẳng dám nói ra.

Tuy cô gái này trong mềm mại, mảnh mai như mèo, lúc nào cũng nở nụ cười quyến rũ, nhưng đây là sếp Tất đó!

Ai tinh ý đều sẽ nhìn ra sự tàn nhẫn ẩn dưới đáy mắt Tất Nguyệt, huống hồ là Đại Đầu người đã quen biết cô nhiều năm, nhìn thấy Tất Nguyệt đánh nhau vô số lần.

Hắn vừa kính trọng, vừa yêu mến, cũng sợ hãi Tất Nguyệt. Đại Đầu không có ảo tưởng nào khác, chỉ mong cô có thể bảo vệ đàn em là hắn đây cả đời.

Tất Nguyệt chủ động xé một nửa bánh kếp đưa cho hắn: "Đi, dẫn tao đi gặp em gái đó đi."

Đại Đầu dắt cô đi đến toà nhà Cách Vật [2].

Tất Nguyệt: "Này này, hai tuần qua tao không đến trường bộ não mày bị úng nước hả? Dẫn tao đi đâu thế?"

Trường Nhất Trung có hai khu nhà, một toà gọi Cách Vật, toà còn lại gọi Trí Tri [3]. Giữa hai toà là một sân bóng rổ được lát sàn nhựa đỏ, trông như hai thế giới được chia cách rõ ràng.

Khu Cách Vật có lớp A1 đến A6 đều là lớp chọn. Nhất Trung là trường cấp ba lớn nhất của thành phố K, mỗi năm đều có học sinh thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại [4] đều từ sáu lớp này mà ra.

Còn Trí Tri là nơi học của lớp A7 trở đi, được Nhất Trung dạy chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ của nhà nước. Tất cả đều là những học sinh có quan hệ hoặc thành tích kém. Họ bị đưa vào toà nhà này, nơi có phòng thí nghiệm cũ bỏ hoang và phòng thi hàng tháng, giống như một đám nhân viên ngoài biên chế bị đuổi vậy.

Đám học sinh mặc đồng phục khi nãy trừng Tất Nguyệt chắc chắn là người của toà Cách Vật.

"Toà Cách Vật không có người đẹp" là nhận xét chung của Tất Nguyệt và những người khác. Dù sao học sinh học ở đó hầu hết đều cắm đầu học hành, đeo cặp kính thì dày hơn cả đáy chai, mắt lờ đờ, trán lại nổi mụn.

Còn những người biết cách ăn mặc, biết trang điểm, toả sáng rực rỡ ở tuổi mười bảy, mười tám đều thuộc khu Trí Tri.

Cho nên lúc Đại Đầu dẫn Tất Nguyệt hướng đến toà nhà Cách Vật, cô còn tưởng hắn đang đùa giỡn.

Đại Đầu nghiêm túc nói: "Không có đâu sếp Tất à, lần này thật sự có gái xinh xuất hiện ở Cách Vật đó."

Tất Nguyệt: "Quan hệ lớn đến mức đấy à? Không cần học hành chỉ biết ăn diện vẫn vào được đó?"

"Không phải, người ta là học sinh giỏi thật đó. Nghe nói cô ấy đứng nhất trong kì thi tuyển sinh, được đưa thẳng vào lớp A1. Nhưng gia thế tốt cũng là thật, nghe đâu là thiên kim tiểu thư của nhà họ Dụ."

"Nhà họ Dụ?"

"Chính là nhà họ Dụ kinh doanh bất động sản á, hai mươi năm trước chuyển đến Hải thành, không biết tại sao lại quay về rồi."

Gia tộc họ Dụ là nhà giàu có nhất thành phố K, có quan hệ với giới chính trị rất sâu, nếu hỏi giàu đến mức nào ấy à? Giàu đến mức rời đi hai mươi năm, truyền thuyết về họ vẫn còn được lưu truyền ở thành phố K.

Toà nhà nhỏ kiểu Tây trông giống một lâu đài cổ nằm ở rìa thành phố K cũng là của họ.

Tất Nguyệt: "Nhà họ Dụ chẳng phải chỉ có một đứa con trai thôi sao?"

Hắn đáp: "Chả lẽ chị không cho phép vợ chồng nhà người ta tình cảm tốt, chuyển tới Hải thành lại sinh thêm một cô con gái nữa. Này, rốt cuộc chị có muốn gặp cô ấy hay không?"

Cô trả lời: "Gặp chứ, tao muốn xem nhỏ đó xinh đẹp đến mức nào."

Đại Đầu: "Phải nói là rất xinh đẹp."

Tất Nguyệt cười, vòng tay ôm lấy cổ Đại Đầu: "Thế nào? Ngay cả mày cũng bị chinh phục rồi? Chắc hẳn nhỏ có gương mặt xinh như kiểu tình đầu nhỉ."

Trong đầu cô đã phát hoạ ra sẵn khuôn mặt kia: da trắng, mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ vô hại, giống hệt một chú thỏ con ngoan ngoãn, khiến ai nhìn cũng phải mang tâm tư vừa muốn bắt nạt lại vừa muốn bảo vệ.

Đại Đầu hơi do dự: "Chắc vậy." Hắn gãi đầu: "Thôi, chị tự xem thì biết."

Tất Nguyệt nghênh ngang bước vào toà Cách Vật cùng Đại Đầu, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.

Cô đi thẳng tới cửa lớp 12A1, hỏi một cách thản nhiên: "Ngồi chỗ nào vậy?"

Đại Đầu chưa kịp trả lời, Tất Nguyệt đã sững sờ.

Không cần ai nói cho Tất Nguyệt biết cô gái kia ngồi ở đâu, bởi vì nàng quá nổi bật.

Nữ sinh ngồi giữa lớp, lưng thẳng tắp, gương mặt trắng nõn lạnh lùng mang theo nét tao nhã, tựa như chú chim hạc đầy kiêu hãnh.

Tất Nguyệt lùi lại nửa bước: "Vãi..."

Cô quên mất nhan sắc của mối tình đầu có hai dạng: một loại là dịu dàng, đáng yêu; một loại thì lạnh lùng, xa cách. Mà cô gái với thần thái kiêu ngạo tựa hồng hạc này, rõ ràng thuộc về kiểu thứ hai. Hình ảnh ấy khác xa so với những gì Tất Nguyệt từng nghĩ, cô đã tưởng nàng là kiểu người trông giống bé thỏ con ngoan ngoãn, vì thế hình ảnh trái ngược này khiến cô cực kì bàng hoàng.

Đại Đầu: "Sếp Tất, chị bị gì vậy?"

Cô đáp: "Quá ra vẻ rồi, tao bị khí chất của cổ ép phải lùi lại nửa bước."

Hắn cười: "Chị không muốn trêu cô ấy hả?"

Tất Nguyệt: "Đương nhiên muốn chứ."

Đại Đầu: "Không hổ danh là sếp Tất. Loại nữ thần như cô ấy, sau khi chuyển đến hai tuần không ai dám bắt chuyện nữa. Thậm chí cổ liếc em một lần thôi là em đã đỏ mặt rồi."

Tất Nguyệt hiên ngang bước vào lớp với chiếc bánh trên tay.

Một nam sinh đeo kính trông giống lớp trưởng thấy thế liền đứng dậy: "Bạn học..."

Cô mỉm cười liếc nhìn cậu ta.

Nam sinh liền yên lặng ngồi xuống - dù sao ở Nhất Trung, ai cũng biết Tất Nguyệt là kẻ hay gây rối không nên chọc vào.

Tất Nguyệt bước đến bàn của cô gái rồi gọi: "Này."

Cô gái kia vẫn nhìn sách tiếng Anh, không thèm ngẩng đầu lên.

Tất Nguyệt duỗi tay ra, dùng đầu ngón gõ nhẹ lên bàn hai lần: "Đừng có giả vờ nữa. Cậu mới chuyển đến đây nên tôi đóng vai người chủ nhà tốt, mời cậu ăn sáng được không?"

Cô mỉm cười cúi người, chống khuỷu tay lên bàn, đẩy cuốn sách tiếng Anh của cô gái xuống đất. Đôi mắt mèo quyến rũ chứa tia cười chăm chú nhìn nàng, cô giơ chiếc bánh đã bị cắn vài miếng lên trước mặt nàng.

Cô nghiêng người trên mặt bàn, dáng người mềm mại hệt độ cong của nét bút. Tất Nguyệt biết có không ít người đang lén nhìn cô.

Đối với đám mọt sách cấp ba chỉ biết học hành, Tất Nguyệt như đoá hoa hồng nở sớm, khiến bọn họ lần đầu tiên biết được sức hút mãnh liệt khó gọi tên là gì.

Chính vì vậy người người đều sợ Tất Nguyệt, nhưng không ai có thể cưỡng lại được cô.

Cuốn sách tiếng Anh rơi xuống đất khiến nàng chịu ngẩng đầu lên nhìn Tất Nguyệt: "Mời tôi à?"

"Ể."

Chiếc bánh trên tay cô vẫn còn vết son, thậm chí còn vương vài sợi nước bọt.

Tiểu thư con nhà giàu, tóc tai gọn gàng, vẻ ngoài sạch sẽ, nhìn là biết không dám ăn.

Không nghĩ tới nàng lại ghé sát vào, đôi mắt lạnh lùng mở to nhìn Tất Nguyệt.

Cặp mắt mèo của Tất Nguyệt màu hổ phách, còn con ngươi của nàng thì đen láy như mực, sâu thăm thẳm như hồ nước không thấy đáy, khiến người khác chẳng thể nhìn thấu bên dưới ẩn giấu điều gì.

Tim Tất Nguyệt khẽ loạn nhịp: "Cậu..."

Khi cô tán tỉnh người khác lần đầu, đa số họ đều sẽ tránh né, nhưng không ngờ nàng lại chủ động tới gần, gần đến mức sắp chạm vào người Tất Nguyệt.

Tất Nguyệt: "Cậu làm gì vậy?"

"Không phải mời tôi ăn bánh à?" Thanh âm nàng lạnh như ánh trăng vắt trên đỉnh núi.

Nàng cúi đầu, định cắn chiếc bánh kếp trong tay cô, cánh môi hồng nhạt không thoa son sắp chạm vào vết son trên bánh của Tất Nguyệt.

Tất Nguyệt giật mình, rụt tay lại.

Ngón tay trắng muốt mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô: "Sao cậu lại tránh?"

Chú thích:

[1] bánh kếp: nguyên văn là 手抓饼. Mình tra google thì thấy các bạn người Trung gửi ảnh bánh này như vậy nè:

[2] [3] Cách Vật (格物), Trí Tri (致知): ghép lại sẽ là 格物致知 - géwù zhìzhī. Có nghĩa "nghiên cứu bản chất của sự vật để mở mang trí tuệ". Thật ra mình cũng không biết nên edit tên hai khu này thành gì, có nên để khối tự nhiên, khối xã hội hay không, nhưng tạm thời mình quyết định giữ nguyên tên Hán Việt của nó. Đoạn này bạn nào hiểu thì cho mình xin ý kiến ạ.
[4] Thanh Hoa, Bắc Đại: là hai trường đại học danh tiếng top đầu của Trung Quốc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...